Long Thần Tại Đô
-
Chương 1: Mày chính là Diệp Phàm
Thành phố Hải Đông, sân bay Phổ Tây.
Diệp Phàm xách chiếc túi xách quân đội màu xanh, bước ra khỏi sân bay.
“Tám năm rồi, Hải Đông thay đổi nhiều quá.” Nhìn quảng trường phồn hoa trước mặt, trong lòng Diệp Phàm không khỏi cảm khái.
Tám năm trước, anh rời khỏi nơi đây, rời khỏi Hoa Hạ, bị đưa tới trường quân sự hoàng gia ở Siberia.
Ở đó, anh dành hai năm để hoàn thành chương trình luyện tập chẳng khác nào địa ngục mà người khác có dùng năm năm cũng chưa học xong, sau đó tốt nghiệp với năng lực thực chiến ưu tú số một của mình.
Sau khi tốt nghiệp, một mình anh bước vào mảnh đất châu Phi chiến tranh loạn lạc này.
Năm đó, anh mười tám tuổi. Người khác mười tám tuổi vẫn còn là học sinh trung học, anh thì đã tung hoành hơn phân nửa châu Phi.
Đội lính đánh thuê Long Thần mà anh thành lập cũng trở thành cơn ác mộng của lũ phản loạn ở châu Phi. Ở chiến khu, nơi nào có Long Thần, vạn quân đều tránh mặt.
Không ai biết rằng, thủ lĩnh của đội lính đánh thuê Long Thần chính là Diệp Phàm.
Trong vòng tám năm, từ một kẻ chỉ biết ăn chơi, Diệp Phàm biến thành một vương giả hắc ám.
Năm nay, Diệp Phàm hai mươi tư tuổi, mang theo cả những vết thương và vinh quang trở về Hoa Hạ.
Vì một người phụ nữ, một người phụ nữ mà anh chưa từng gặp mặt.
Nghĩ tới đây, Diệp Phàm bất đắc dĩ mà cười khổ, anh không ngờ, chuyện đính hôn từ nhỏ trong truyền thuyết lại xảy ra với chính anh.
Nếu không phải lão gia dùng mệnh lệnh ép anh, thì anh tuyệt đối sẽ không về nước.
“Anh chính là Diệp Phàm?"
Diệp Phàm còn đang mải suy nghĩ nên đối mặt với vị hôn thê của anh như thế nào, thì một bóng hình cao gầy xinh đẹp xuất hiện trước mặt anh.
Một thiếu nữ khoảng mười chín tuổi lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, cô mặc một chiếc áo phông trễ vai màu trắng cùng quần jean ngắn màu xanh, để lộ đôi chân thon dài thẳng tắp, khuôn mặt thanh tú, lông mày cong cong, là một mỹ nhân hiếm thấy.
Nếu không tỏ vẻ lạnh lùng thì còn đẹp hơn. Diệp Phàm âm thầm than thở. Anh cảm nhận được địch ý cực lớn từ cô gái này, nhưng anh có thể chắc canh rằng, trước đây anh chưa từng gặp cô gái này.
“Cô là…” Diệp Phàm có chút nghi hoặc.
Sở Thanh Tuyết dùng đôi mắt yêu kiều của mình dò xét kỹ càng cả người Diệp Phàm một lượt, thấy cách ăn mặc của anh, cô cau mày, tên này mà cũng xứng làm anh rể cô sao?
“Tôi là Sở Thanh Tuyết, là em gái của Sở Thanh Nhã.” Sở Thanh Tuyết lạnh lùng nói.
Diệp Phàm cau mày lại, cô gái này chính là em vợ của anh sao.
“Xin chào…” Diệp Phàm đưa tay ra, mỉm cười nhìn Sở Thanh Tuyết, dù sao sau này cũng trở thành người một nhà, anh cũng nên gây ấn tượng tốt với em vợ của anh chứ.
Nhưng Sở Thanh Tuyết lại khoanh tay trước ngực, không hề có ý định bắt tay với anh.
“Anh nên quay về thì hơn, Hải Đông không phải nơi mà anh có thể đến đâu.” Sở Thanh Tuyết lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, không hề che giấu sự chán ghét trong ngữ khí của mình.
Diệp Phàm cau mày, thu tay lại.
“Ý cô là gì? Hải Đông là nhà cô chắc?” Diệp Phàm thản nhiên hỏi, từ đầu anh đã có cảm giác cô gái này có thù oán với anh, bây giờ còn dùng cả giọng điệu này để nói chuyện với anh.
“Hải Đông không phải là nhà tôi. Nhưng tôi bảo đảm, nếu anh cứ kiên quyết đi tìm chị gái tôi, thì anh sẽ biết được, Hải Đông là nhà của ai đấy.” Ngữ khí của Sở Thanh Tuyết vẫn lạnh lùng như trước, ở thành phố Hải Đông, những người theo đuổi Sở Thanh Nhã đủ để thành lập cả một Trung đoàn. Hơn nữa ai nấy đều là anh kiệt, tùy tiện đem một người ra, so sánh với Diệp Phàm cũng không thành vấn đề.
Thực ra, ngay bây giờ ở cổng chính của nhà họ Sở, cũng đã có người chờ sẵn để đánh gãy chân Diệp Phàm rồi.
Mấy ngày trước, khi nhà họ Sở thông báo tin tức Sở Thanh Nhã đã có vị hôn phu, những người này đã đến chờ sẵn ngoài cổng nhà họ Sở rồi.
Chỉ cần Diệp Phàm dám đến nhà họ Sở, thì gãy tay gãy chân, vẫn còn nhẹ đấy.
Diệp Phàm cười nhạt, chẳng hề bận tâm tới lời đe dọa của Sở Thanh Tuyết.
Anh từng đứng giữa mưa bom bão đạn, từng đối mặt với mũi dao trước mắt, từng nâng ly trò chuyện cùng Thần chết.
Nếu bây giờ anh lại bị một câu nói dọa sợ, vậy thì chỉ có thể về nhà trồng rau qua ngày thôi.
“Tôi không cần biết trước đây Hải Đông là nhà của ai, nhưng nếu Diệp Phàm đã đến đây, thì Hải Đông chỉ có thể là nhà của tôi.” Diệp Phàm nhấn mạnh từng chữ, nói xong, mặc kệ vẻ mặt đầy kinh ngạc của Sở Thanh Tuyết, cứ thế mà rời khỏi sân bay.
Mãi nửa ngày sau, Sở Thanh Tuyết mới bừng tỉnh, nghiến răng mà nói: “Muốn chết sao!”
Biệt thự nhà họ Sở ở Vinh hoa viên.
Đây là khu nhà ở của giới danh lưu ở thành phố Hải Đông, mỗi căn biệt thự ở đây đều có giá trị hơn trăm triệu, nhà họ Sở sở hữu căn biệt thự lớn nhất trong số đó.
Ngay lúc này, có ba chiếc xe sang trọng đang đỗ trước cổng lớn nhà họ Sở, hai chiếc Ferrari Aperta và một chiếc Lamborghini màu bạc.
Có mấy cậu thanh niên đang đứng dựa vào chiếc xe, cả người mặc đồ hiệu, tỏa ra khí chất văn hoa.
Kẻ cầm đầu là một thanh niên tóc đen, khuôn mặt tuấn tú, đôi môi mỏng, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
“Anh Hào, rốt cuộc vị hôn phu của Sở Thanh Nhã là thần thánh phương nào vậy?” Một thanh niên tóc đỏ hỏi.
“Anh ta không phải vị hôn phu của Thanh Nhã!” Nghe thấy ba chữ vị hôn phu, thanh niên kia không khỏi tức giận, “Một tên rác rưởi bị đuổi ra khỏi nhà, có tư cách gì mà làm vị hôn phu của Thanh Nhã chứ.”
Thanh niên tóc đỏ ngây người, bị đuổi ra khỏi nhà? Là thế nào?
“Hồng Mao, cậu không biết rồi. Tên họ Diệp này, năm mười sáu tuổi, chính là tên chỉ biết ăn chơi ở thành phố Giang Châu, không chuyện ác nào mà hắn chưa từng làm, sau đó đắc tội phải người không nên đắc tội, nhà họ Diệp liền đuổi hắn ra nước ngoài, nói là đưa đi học, thực ra mọi người đều hiểu, thứ phế vật này bị đuổi ra khỏi nhà.”
“Không ngờ sóng gió đi qua, thứ phế vật này còn dám quay về, hơn nữa còn muốn cưới đại tiểu thư nhà họ Sở làm vợ. Đúng là cái đồ đốt đèn hố xí, tự tìm cái chết!” Một thanh niên mặc đồ Armani châm chọc.
“Chẳng trách nhà họ Sở lại để lộ thông tin, thì ra là trước đây tên họ Diệp này còn là một kẻ ăn chơi cơ đấy.” Thanh niên tóc đỏ cười cợt nói. Người tinh ý đều có thể nhận ra, mấy ngày trước nhà họ Sở tung tin tức này ra để làm gì, đương nhiên là nhà họ Sở cũng chán ghét Diệp Phàm, cho nên mới tung tin ra, để thu hút những người theo đuổi Sở Thanh Nhã tới đây, giáo huấn tên Diệp Phàm kia một chút, để anh biết khó mà lui.
Đương nhiên là bọn Lý Tử Hào biết nhà họ Sở đang lợi dụng bọn họ, nhưng vì Sở Thanh Nhã, bọn họ đồng ý!
Đúng lúc này, một chiếc taxi dừng lại trước mặt mọi người.
Diệp Phàm từ trên xe bước xuống.
Quần áo trên người anh trị giá chưa tới hai trăm tệ, bọn Lý Tử Hào đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn Diệp Phàm lấy một cái.
Mãi tới khi Diệp Phàm chuẩn bị bước vào cổng lớn nhà họ Sở, bọn họ mới giật mình.
“Đứng lại! Mày tên là gì?” Thanh niên tóc đỏ quát lên.
Diệp Phàm tỏ vẻ nghi hoặc, tại sao hôm nay ai cũng muốn hỏi anh tên là gì vậy chứ. Nghĩ vậy, nhưng anh vẫn kiên nhẫn trả lời: “Tôi là Diệp Phàm.”
“Mày chính là Diệp Phàm!”
Tất cả sửng sốt đồng thanh, vẻ mặt kinh ngạc.
Thiếu gia ăn chơi đệ nhất thành phố Giang Châu trong truyền thuyết, mà lại ăn mặc như thế này? Nhà họ Diệp đã sa sút đến mức này rồi sao?
Diệp Phàm xách chiếc túi xách quân đội màu xanh, bước ra khỏi sân bay.
“Tám năm rồi, Hải Đông thay đổi nhiều quá.” Nhìn quảng trường phồn hoa trước mặt, trong lòng Diệp Phàm không khỏi cảm khái.
Tám năm trước, anh rời khỏi nơi đây, rời khỏi Hoa Hạ, bị đưa tới trường quân sự hoàng gia ở Siberia.
Ở đó, anh dành hai năm để hoàn thành chương trình luyện tập chẳng khác nào địa ngục mà người khác có dùng năm năm cũng chưa học xong, sau đó tốt nghiệp với năng lực thực chiến ưu tú số một của mình.
Sau khi tốt nghiệp, một mình anh bước vào mảnh đất châu Phi chiến tranh loạn lạc này.
Năm đó, anh mười tám tuổi. Người khác mười tám tuổi vẫn còn là học sinh trung học, anh thì đã tung hoành hơn phân nửa châu Phi.
Đội lính đánh thuê Long Thần mà anh thành lập cũng trở thành cơn ác mộng của lũ phản loạn ở châu Phi. Ở chiến khu, nơi nào có Long Thần, vạn quân đều tránh mặt.
Không ai biết rằng, thủ lĩnh của đội lính đánh thuê Long Thần chính là Diệp Phàm.
Trong vòng tám năm, từ một kẻ chỉ biết ăn chơi, Diệp Phàm biến thành một vương giả hắc ám.
Năm nay, Diệp Phàm hai mươi tư tuổi, mang theo cả những vết thương và vinh quang trở về Hoa Hạ.
Vì một người phụ nữ, một người phụ nữ mà anh chưa từng gặp mặt.
Nghĩ tới đây, Diệp Phàm bất đắc dĩ mà cười khổ, anh không ngờ, chuyện đính hôn từ nhỏ trong truyền thuyết lại xảy ra với chính anh.
Nếu không phải lão gia dùng mệnh lệnh ép anh, thì anh tuyệt đối sẽ không về nước.
“Anh chính là Diệp Phàm?"
Diệp Phàm còn đang mải suy nghĩ nên đối mặt với vị hôn thê của anh như thế nào, thì một bóng hình cao gầy xinh đẹp xuất hiện trước mặt anh.
Một thiếu nữ khoảng mười chín tuổi lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, cô mặc một chiếc áo phông trễ vai màu trắng cùng quần jean ngắn màu xanh, để lộ đôi chân thon dài thẳng tắp, khuôn mặt thanh tú, lông mày cong cong, là một mỹ nhân hiếm thấy.
Nếu không tỏ vẻ lạnh lùng thì còn đẹp hơn. Diệp Phàm âm thầm than thở. Anh cảm nhận được địch ý cực lớn từ cô gái này, nhưng anh có thể chắc canh rằng, trước đây anh chưa từng gặp cô gái này.
“Cô là…” Diệp Phàm có chút nghi hoặc.
Sở Thanh Tuyết dùng đôi mắt yêu kiều của mình dò xét kỹ càng cả người Diệp Phàm một lượt, thấy cách ăn mặc của anh, cô cau mày, tên này mà cũng xứng làm anh rể cô sao?
“Tôi là Sở Thanh Tuyết, là em gái của Sở Thanh Nhã.” Sở Thanh Tuyết lạnh lùng nói.
Diệp Phàm cau mày lại, cô gái này chính là em vợ của anh sao.
“Xin chào…” Diệp Phàm đưa tay ra, mỉm cười nhìn Sở Thanh Tuyết, dù sao sau này cũng trở thành người một nhà, anh cũng nên gây ấn tượng tốt với em vợ của anh chứ.
Nhưng Sở Thanh Tuyết lại khoanh tay trước ngực, không hề có ý định bắt tay với anh.
“Anh nên quay về thì hơn, Hải Đông không phải nơi mà anh có thể đến đâu.” Sở Thanh Tuyết lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, không hề che giấu sự chán ghét trong ngữ khí của mình.
Diệp Phàm cau mày, thu tay lại.
“Ý cô là gì? Hải Đông là nhà cô chắc?” Diệp Phàm thản nhiên hỏi, từ đầu anh đã có cảm giác cô gái này có thù oán với anh, bây giờ còn dùng cả giọng điệu này để nói chuyện với anh.
“Hải Đông không phải là nhà tôi. Nhưng tôi bảo đảm, nếu anh cứ kiên quyết đi tìm chị gái tôi, thì anh sẽ biết được, Hải Đông là nhà của ai đấy.” Ngữ khí của Sở Thanh Tuyết vẫn lạnh lùng như trước, ở thành phố Hải Đông, những người theo đuổi Sở Thanh Nhã đủ để thành lập cả một Trung đoàn. Hơn nữa ai nấy đều là anh kiệt, tùy tiện đem một người ra, so sánh với Diệp Phàm cũng không thành vấn đề.
Thực ra, ngay bây giờ ở cổng chính của nhà họ Sở, cũng đã có người chờ sẵn để đánh gãy chân Diệp Phàm rồi.
Mấy ngày trước, khi nhà họ Sở thông báo tin tức Sở Thanh Nhã đã có vị hôn phu, những người này đã đến chờ sẵn ngoài cổng nhà họ Sở rồi.
Chỉ cần Diệp Phàm dám đến nhà họ Sở, thì gãy tay gãy chân, vẫn còn nhẹ đấy.
Diệp Phàm cười nhạt, chẳng hề bận tâm tới lời đe dọa của Sở Thanh Tuyết.
Anh từng đứng giữa mưa bom bão đạn, từng đối mặt với mũi dao trước mắt, từng nâng ly trò chuyện cùng Thần chết.
Nếu bây giờ anh lại bị một câu nói dọa sợ, vậy thì chỉ có thể về nhà trồng rau qua ngày thôi.
“Tôi không cần biết trước đây Hải Đông là nhà của ai, nhưng nếu Diệp Phàm đã đến đây, thì Hải Đông chỉ có thể là nhà của tôi.” Diệp Phàm nhấn mạnh từng chữ, nói xong, mặc kệ vẻ mặt đầy kinh ngạc của Sở Thanh Tuyết, cứ thế mà rời khỏi sân bay.
Mãi nửa ngày sau, Sở Thanh Tuyết mới bừng tỉnh, nghiến răng mà nói: “Muốn chết sao!”
Biệt thự nhà họ Sở ở Vinh hoa viên.
Đây là khu nhà ở của giới danh lưu ở thành phố Hải Đông, mỗi căn biệt thự ở đây đều có giá trị hơn trăm triệu, nhà họ Sở sở hữu căn biệt thự lớn nhất trong số đó.
Ngay lúc này, có ba chiếc xe sang trọng đang đỗ trước cổng lớn nhà họ Sở, hai chiếc Ferrari Aperta và một chiếc Lamborghini màu bạc.
Có mấy cậu thanh niên đang đứng dựa vào chiếc xe, cả người mặc đồ hiệu, tỏa ra khí chất văn hoa.
Kẻ cầm đầu là một thanh niên tóc đen, khuôn mặt tuấn tú, đôi môi mỏng, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
“Anh Hào, rốt cuộc vị hôn phu của Sở Thanh Nhã là thần thánh phương nào vậy?” Một thanh niên tóc đỏ hỏi.
“Anh ta không phải vị hôn phu của Thanh Nhã!” Nghe thấy ba chữ vị hôn phu, thanh niên kia không khỏi tức giận, “Một tên rác rưởi bị đuổi ra khỏi nhà, có tư cách gì mà làm vị hôn phu của Thanh Nhã chứ.”
Thanh niên tóc đỏ ngây người, bị đuổi ra khỏi nhà? Là thế nào?
“Hồng Mao, cậu không biết rồi. Tên họ Diệp này, năm mười sáu tuổi, chính là tên chỉ biết ăn chơi ở thành phố Giang Châu, không chuyện ác nào mà hắn chưa từng làm, sau đó đắc tội phải người không nên đắc tội, nhà họ Diệp liền đuổi hắn ra nước ngoài, nói là đưa đi học, thực ra mọi người đều hiểu, thứ phế vật này bị đuổi ra khỏi nhà.”
“Không ngờ sóng gió đi qua, thứ phế vật này còn dám quay về, hơn nữa còn muốn cưới đại tiểu thư nhà họ Sở làm vợ. Đúng là cái đồ đốt đèn hố xí, tự tìm cái chết!” Một thanh niên mặc đồ Armani châm chọc.
“Chẳng trách nhà họ Sở lại để lộ thông tin, thì ra là trước đây tên họ Diệp này còn là một kẻ ăn chơi cơ đấy.” Thanh niên tóc đỏ cười cợt nói. Người tinh ý đều có thể nhận ra, mấy ngày trước nhà họ Sở tung tin tức này ra để làm gì, đương nhiên là nhà họ Sở cũng chán ghét Diệp Phàm, cho nên mới tung tin ra, để thu hút những người theo đuổi Sở Thanh Nhã tới đây, giáo huấn tên Diệp Phàm kia một chút, để anh biết khó mà lui.
Đương nhiên là bọn Lý Tử Hào biết nhà họ Sở đang lợi dụng bọn họ, nhưng vì Sở Thanh Nhã, bọn họ đồng ý!
Đúng lúc này, một chiếc taxi dừng lại trước mặt mọi người.
Diệp Phàm từ trên xe bước xuống.
Quần áo trên người anh trị giá chưa tới hai trăm tệ, bọn Lý Tử Hào đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn Diệp Phàm lấy một cái.
Mãi tới khi Diệp Phàm chuẩn bị bước vào cổng lớn nhà họ Sở, bọn họ mới giật mình.
“Đứng lại! Mày tên là gì?” Thanh niên tóc đỏ quát lên.
Diệp Phàm tỏ vẻ nghi hoặc, tại sao hôm nay ai cũng muốn hỏi anh tên là gì vậy chứ. Nghĩ vậy, nhưng anh vẫn kiên nhẫn trả lời: “Tôi là Diệp Phàm.”
“Mày chính là Diệp Phàm!”
Tất cả sửng sốt đồng thanh, vẻ mặt kinh ngạc.
Thiếu gia ăn chơi đệ nhất thành phố Giang Châu trong truyền thuyết, mà lại ăn mặc như thế này? Nhà họ Diệp đã sa sút đến mức này rồi sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook