Long Thần Khí
Chương 49: Chân tướng thanh huyết thảo



Dựa vào linh lực tản mát của Ngọc Thái, Đại Hùng ước đoán đối phương khoảng Hùng Cấp đại thành, cao hơn hắn hai giai. Tuy nhiên, hiện giờ đang là trong bản, nếu đối phương có ý đồ gì xấu thì cũng không có khả năng ra tay với hắn. Vậy thì cùng đi cũng chẳng hại gì – lại có hướng dẫn viên du lịch miễn phí nữa chứ.



Dưới sảnh của quán trọ Ngọc Quyên, nhiều tu sĩ cũng đã nóng lòng dậy sớm. Phần đông họ đang uống trà hoặc tụm năm tụm ba trao đổi gì đó. Hai người Đại Hùng không quản tới họ, thong thả ra ngoài quán rồi hướng về một phía bước đi.



Người tu tiên tuy rằng nói là “thong thả” nhưng thực tế mỗi bước chân đều vận dụng công pháp di chuyển, vì vậy tốc độ di chuyển so với người thường chạy cũng chả khác gì nhau mấy. Ngọc Thái dẫn Đại Hùng trên đường đá giữa thôn bản, vừa đi vừa giới thiệu những gì hắn tìm hiểu được. Đại Hùng qua đó cũng nắm bắt được một chút.



Bản này tên là Bản Bắc. Xung quanh chân núi còn có các bản Nam, Tây, Đông khác nữa. Phải nói Đại Hùng tối qua đã rất may mắn, bởi vì trong bốn bản chỉ có hai bản Nam – Bắc là có mở trận môn cho tu sĩ bên ngoài lên núi hái thuốc mà thôi. Nếu đi nhầm bản thì sẽ phải di chuyển hơn canh giờ mới tới bản kế tiếp. Tại bản Bắc có hai vạn nhân khẩu, trong số này có tới năm trăm là chiến binh tu sĩ. Đây là một tỉ lệ khá cao. Tính ra quanh núi Cốc có bốn bản tộc Tày, vậy số chiến binh tu sĩ phải đến hai ngàn người.



Đại Hùng hỏi thêm mới biết núi Cốc dù sao cũng là một trong các trọng địa của tộc Tày, cho nên trong tộc liền cử số lớn chiến binh tới trấn giữ. Chứ ở các thôn bản ngoại vi bình thường, có khi cả bản chỉ có không đến năm mươi người là tu sĩ phụ trách quản lý.



Ngọc Thái dẫn Đại Hùng đi một vòng giới thiệu vài địa điểm đặc trưng của bản Bắc, từ khu đền thờ tổ, cấm trại của chiến binh tu sĩ, tới vườn dược thảo nổi tiếng của tộc Tày. Tất nhiên đây chỉ là vườn dược do tu sĩ người Tày trồng phục vụ nhu cầu chế thuốc đơn giản cùng kinh doanh mà thôi. Những loại thuốc hiếm hẳn nhiên đều là trồng trên núi cả.



Đi vòng vòng hết cả tiếng thời gian, Ngọc Thái đưa Đại Hùng tới một bãi rộng như khu hội làng. Chỗ này hiện có lác đác vài sạp hàng mới vừa dựng lên, tuy nhiên cũng đã có một số khách hàng tới lui xem xét.



- Đây là chợ mua bán của tu sĩ tộc Tày. Mặt hàng đáng giá nhất đương nhiên là dược liệu quý.



Ngọc Thái chỉ tay giới thiệu.



- Có điều lúc này còn khá sớm. Các cửa hàng của người Tày hầu hết đều mở hàng trễ nên mới chỉ có vài quán để xem mà thôi. Ngoài ra, hôm nay tu sĩ ngoại tộc lại lo tham gia Hội Hái Dược nữa, số người đến đây xem hẳn không nhiều. Mấy quán hàng này sợ rằng càng mở trễ hơn thường lệ.



Ngọc Thái lắc đầu cười cười.




“Chuyên bán dược liệu à? Chẳng biết là có bán Thanh Huyết Thảo hay không nhỉ? Nếu có thì ta khỏi phải lên núi một phen. Đăng Sơn Phù này kiếm người bán rẻ bớt một phần mười lấy lại ít linh thạch cũng tốt”.



Đại Hùng hăm hở thầm nghĩ.



Tuy rằng trên núi hẳn còn có một số dược liệu quý đáng tiền hơn 3000 linh thạch, nếu không tộc Tày đã không thể thu hút đám tu sĩ ngoại tộc tới tham gia Hội Hái Dược nhiều như thế. Nhưng theo lời anh em tu tặc Bá Duy nói, số linh dược đó chẳng dễ tìm gì. Muốn hái được chúng hoàn toàn dựa vào vận số. Ngay cả hai anh em Bá Duy đã đút lót cho một tên tu sĩ tộc Tày tham gia vận hành trận pháp mà còn không chắc thì nói chi đến Đại Hùng.



“Nguyên tắc là “ăn chắc mặc bền”. Nhảy vào trận pháp cũng chả khác gì bỏ tiền đi đánh bạc. Nếu tìm được Thanh Huyết Thảo chỗ này thì không đi Huyễn Sương trận vẫn hơn.”



Đại Hùng cân nhắc tính toán. Cái Đăng Sơn Phù đã vặt đi ba phần tư tài sản của hắn. Nỗi đau khắc cốt đó chẳng dễ gì nguôi cho được. Nếu có thể lấy lại tiền - đương nhiên là vui sướng nhất.



- Ngọc Thái, ta muốn vào đây thăm quan một chút.



- Huynh đài. Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi. Từ giờ đến lúc Hội Hái Dược bắt đầu chỉ còn có nửa canh giờ thôi. Nếu có mua bán gì cũng phải làm nhanh nhanh lên đấy.



Ngọc Thái dặn dò.



- Không sao đâu. Hẳn là nhanh thôi. Trước giờ ta mua bán dứt khóat lắm. Hẹn lát nữa gặp lại.



Nói rồi Đại Hùng hăng hái chạy vào khu chợ trước mặt. Ngọc Thái nhìn cảnh này cũng đành bất đắc dĩ rời đi. Hắn không rảnh đi xem chợ bây giờ. Tranh thủ chỉnh đốn trạng thái và kiểm tra lại vật dụng để tí nữa nhập trận vẫn quan trọng hơn.



Đại Hùng xông vào đám tu sĩ trong chợ, đi qua mỗi hàng đều tranh thủ len vào, sau đó dùng hình vẽ trong tấm bản đồ của Nông Lâm Thụ để làm mẫu, lần lượt so sánh với các dược thảo đang được bày bán nên quầy hàng.



Mỗi cửa hàng của tu sĩ tộc Tày tuy không lớn nhưng linh dược bày bán lại khá đa dạng. Đại Hùng mất hơn nửa giờ so sánh từng nơi nhưng vẫn chưa hề thấy một linh dược nào trên các quầy giống như Thanh Huyết Thảo.



Đến khi so sánh với linh dược ở cửa hàng cuối cùng xong, Đại Hùng không nhịn được bèn túm lấy vị tu sĩ đang đứng sau quầy hàng hỏi han:



- Này, vị huynh đệ này có biết chỗ nào bán Thanh Huyết Thảo không?



Vị chủ quầy này sau khi nghe Đại Hùng hỏi trợn tròn mắt nhìn hắn, sau đó phun ra hai chữ:



- Thằng điên!



Mà vị chủ quầy này cũng không phải kẻ duy nhất. Lần lượt mấy chủ quán linh dược bị Đại Hùng hỏi thăm đều đánh giá chung về Đại Hùng như thế - cứ như thể dập khuôn mà ra. Điều kì lạ là chả chủ quán nào thèm giải thích cho hắn biết hắn “điên” là ở chỗ nào mới quái.



Đại Hùng ngơ ngác đi lại giữa chợ, đầu to như cái đấu. Chẳng lẽ nhắc đến Thanh Huyết Thảo là cấm kị của tộc Tày hay sao?



Đúng lúc này, một giọng la như mõ bể vang lên không xa chỗ Đại Hùng:



- Bán bản đồ du lịch mười hai danh thắng của tộc Tày đeeeê! Bán từ điển bách khoa toàn thư về linh dược tộc Tày đeeeeê! Bán phương thuốc bí truyền độc nhất vô nhị của tộc Tày đeeê…




Bách khoa toàn thư linh dược tộc Tày? Cái này hay à nha.



Đại Hùng nhanh chóng đi tới vỗ vai tên rao hàng kia, khẳng khái:



- Bán cho ta một cuốn bách khoa toàn thư. À, có bản đồ khu núi Cốc không? Cho ta một bản luôn.



……



Cầm cuốn bách khoa toàn thư - mà thực tế chỉ là một bản tạp lục ghi chép sơ bộ về các loại linh dược nổi tiếng của tộc Tày – đọc một hồi, cuối cùng Đại Hùng cũng hiểu tại sao mình lại bị người ta mắng là “điên”.



Thanh Huyết Thảo – một trong hai mươi sáu loại linh dược hiếm của núi Cốc. Đặc tính là thay đổi và cải tiến tế bào máu trong cơ thể nhân loại, kể cả tu sĩ. Đối với trường hợp máu bị nhiễm độc, cho dù là độc hóa toàn thân mà chưa thấm vào cơ quan nội tạng nhiều thì linh thảo này vẫn có thể dùng để giải độc được. Linh thảo này tuy là cỏ nhưng không mọc thành bụi mà sinh sôi riêng lẻ. Mỗi cây cách nhau ít nhất một dặm đường, vì vậy số lượng trên núi chỉ có rất ít. Loại cây này phân bố chủ yếu ở đỉnh núi Cốc. Ở sườn núi trước đây thỉnh thoảng cũng có nhưng hiện nay ở sườn núi Cốc đã bị tu sĩ giang hồ quần đi quần lại không biết bao nhiêu lần. Khả năng tìm thấy Thanh Huyết Thảo hầu như bằng không.



Muốn hái được nó e rằng phải xâm nhập tới đỉnh núi tìm kiếm. Loại dược liệu quý như thế đương nhiên sẽ được tộc Tày giữ gìn bảo vệ. Sợ rằng bây giờ nó đang nằm trong danh sách linh dược cấm buôn bán của tộc Tày rồi cũng nên. Chả trách khi Đại Hùng oang oang hỏi mua Thanh Huyết Thảo, mọi người đều tưởng hắn thần kinh có vấn đề.



Đọc phần giới thiệu về Thanh Huyết Thảo xong, đầu Đại Hùng không hề nhỏ đi mà có chiều hướng càng to thêm.



Dược liệu quý? Mọc trên đỉnh núi?



Đại Hùng hiểu phạm trù “trên đỉnh núi” có ý nghĩa ra sao. Tức là hắn phải đột phá được Huyễn Sương và Thủy Vụ Khống Thiên trận. Không những thế còn phải đối mặt với dàn bô lão quyền năng ngút trời của tộc Tày.



Cái này mà gọi là thù lao gì? Thuần túy là đem cái mạng vừa giành lại được của mình cúng ra lần nữa. Cái lão Nông Lâm Thụ này, không ngờ lại giảo quyệt, thâm hiểm như vậy. Còn nói “nếu là Sư Cấp thì sẽ đòi hẳn năm cây”. Phì – đúng là nói phét không sợ bị đánh thuế. Cho dù tu sĩ Sư Cấp mà lên núi Cốc, chỉ cần hái được 1 cây cũng phải cám ơn ông bà ông vải chán rồi.



Vậy bây giờ sao đây? Đại Hùng vò đầu bứt tai.



Theo thỏa thuận thì hắn còn gần một năm thời gian nữa mới tới hạn của Hồn Khế. Tuy nhiên, kể cả có tu luyện thêm 10 năm nữa cũng chưa chắc hắn lên nổi Sư Cấp, chứ đừng nói tới Long Cấp để có khả năng đòi hỏi mua bán với đám bô lão tộc Tày. Đây căn bản là một cái ngõ cụt.



Buổi sáng trong lành phút chốc như phủ một màu đen tối. Đại Hùng len lén liếc lên trời cao dò dẫm – như thể ở trên kia có một tên Thiên Lôi đang liếm liếm búa tầm sét, hai mắt hau háu nhìn xuống hắn.



Đại Hùng bĩu môi rụt cổ lại, trong lòng lại thầm giơ lên một nắm đấm dứ dứ lên cao.



“Con mẹ nó! Quá tam ba bận nha ông trời! Bữa nay ta liều tiếp lần chót đó. Sau này đừng có đổ xui xuống đầu ta như thế nữa”.



Đại Hùng nghiến chặt răng. Đối diện với thần phạt trong truyền thuyết, Đại Hùng có chết cũng phải xông lên núi tìm kiếm một phen đã. Xông lên thì may ra còn chút hy vọng. Không xông lên thì một chút le lói cũng không có. Chẳng biết có cái cây Thanh Huyết Thảo nào mới nhú mầm trên đó không đây. Ôi, Thánh Tổ, Thánh Mẫu hiện nay đang ăn chơi sung sướng ở cái chốn nào mà không nhìn thấy truyền nhân của hai người thảm hại tàn tạ như thế này hả trời?



Khi Đại Hùng bước ra khỏi chợ linh dược, trên tay hắn đã nhiều thêm một ít linh thảo các loại. Mặc dù không gặp Thanh Huyết Thảo nhưng linh dược nơi này quả nhiên lắm loại ít gặp. Đại Hùng là luyện dược sư, không nhẫn nhịn được đành mua lấy một ít.



Thời gian bây giờ cũng không còn nhiều nữa. Đại Hùng vội phi thân như bay về phía địa điểm tập kết. Trên đầu hắn, một vài đạo nhân ảnh cưỡi pháp khí cũng vội vã phóng về phía trước.



……



Địa điểm tập kết là một tế đài khá lớn giáp với chân núi. Phía sau nó, từng làn sương trắng mờ ảo không ngừng cuộn lên, tạo thành một bức tường cao hàng chục trượng. Thỉnh thoảng trong lớp sương này lại ảo biến ra một vài thân ảnh quái thú nào đó không rõ ràng. Cũng có lúc sương khói lại ẩn hiện cảnh núi xanh nước biếc.




Trên tế đài có vẽ pháp đồ bao trùm toàn bộ bề mặt. Pháp đồ lại có mười sáu trận môn nhỏ đánh số thứ tự. Mỗi trận môn đều có một vị thầy cúng Hổ Cấp tộc Tày. Theo Đại Hùng biết, ở Bản Nam cũng có một tế đài tương tự như vậy.



Đại Hùng vừa tới nơi đã thấy Ngọc Thái đứng trong đám đông vẫy vẫy tay với hắn. Bên cạnh Ngọc Thái còn có hai người xa lạ nữa.



- Đây là mấy vị đồng đạo mà ta vừa mời đi chung vào trận môn số mười. Nghe nói trong Huyễn Sương trận cũng có không ít nguy hiểm. Tạo thành đội nhóm sẽ dễ dàng săn linh dược hơn. Đại Hùng huynh đệ gia nhập với bọn ta luôn nhé?



- Thật xin lỗi. Ta đã chọn trận môn số mười hai rồi.



Đại Hùng vẻ mặt áy náy từ chối.



Ngọc Thái hơi lóe lên một tia sáng trong mắt, tựa như đoán ra được điều gì đó, liền cung tay:



- Nếu huynh đệ đã chọn trận môn khác rồi, vậy ta không làm ảnh hưởng tới ngươi nữa. Sau này có dịp sẽ gặp huynh đệ ăn chơi một phen sau.



- Xin hẹn huynh dịp khác.



Đại Hùng vòng tay đáp lại rồi rảo bước tới phía dưới vị trí trận môn số mười hai. Nơi này có một vị thầy cúng đang láo liên nhìn xuống đám tu sĩ ngoại tộc dưới đài.



- Tế sư...



Đại Hùng đứng dưới chân thầy cúng kia nhỏ giọng.



- Chuyện gì?



Vị thầy cúng quét mắt săm soi Đại Hùng một hồi, thấy không quen liền thu ánh mắt lại, cau mày gắt gỏng.



- Huynh đệ Bá Duy gửi lời nhắn…



Đại Hùng nói nửa câu, đoạn chăm chú nhìn vào khuôn mặt của tên thầy cúng, quả nhiên thấy ánh mắt hắn ta ngẩn ra một chặp.



Liếc nhanh một vòng xung quanh không thấy ai chú ý, tên thầy cúng kia liền mấp máy môi trả lời.



- Bọn họ nhắn gì?


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương