Lòng Tham
-
Chương 54: Định nghĩa
Ý thức này đã ảnh hưởng tới Hạ Tuyển, y đột nhiên vươn tay ra đóng cửa lại, lực đạo không được khống chế tốt, tiếng đóng cửa mạnh mẽ đánh gãy đoạn đối thoại của Hạ Chấp Minh cùng Uông Tịnh.
"Trở về rồi? Con đã ăn trưa chưa?" Uông Tịnh từ ghế salon đứng lên, vừa nói vừa bước vào nhà bếp.
Hạ Tuyển hơi cúi đầu, đứng ở huyền quan đổi giày, thấp giọng nói: "Ăn rồi."
Nhận được câu trả lời như vậy, Uông Tịnh cũng chỉ đành dừng bước, bà nghĩ muốn săn sóc thêm cho Hạ Tuyển, lập tức nói: "Vừa nãy có mua chút hoa quả, gọt cho con quả cam nhé."
Hạ Chấp Minh đang ngồi trên ghế salon cũng nhìn sang, giọng nói nhẹ nhàng: "Con về đúng lúc lắm, dì Ngụy của con vừa nãy cũng mới gọi điện tới hỏi con thi thế nào đó. Lúc còn đi học, sức học của ba mẹ cũng không tốt lắm, không nghĩ tới đợi đến tuổi này rồi con của chúng ta lại có thể lấy lại mặt mũi cho mình như vậy. Tiểu Tuyển mau tới đây nhìn một chút, ba đã liệt ra danh sách trường cùng ngành học cho con rồi này."
Y cảm nhận được nhiệt độ trên người mình đang dần dần tiêu thất, đột nhiên cảm thấy mình đã không thể tiếp tục được nữa nữa.
Mỗi một từ Hạ Chấp Minh nói đều trở thành những tiếng trống đinh tai nhức óc, bao phủ dày đặc, y không muốn cho Hạ Chấp Minh cùng Uông Tịnh nhìn thấy bản thân thất bại thảm hại như vậy, vẫn cứ định dùng trầm mặc để làm mảnh giáp cuối cùng.
Nhưng Hạ Chấp Minh cũng không hề chú ý tới trầm mặc của Hạ Tuyển, bởi vì đa số thời gian y đều trầm mặc, cho nên sự trầm mặc của hiện tại cũng chẳng có gì đáng chú ý, Hạ Chấp Minh vẫn còn ở trong sự vui sướng khi Hạ Tuyển đã "lấy lại mặt mũi" cho ông, tự nhiên mà nói: "Nếu như cảm thấy cái nào cũng không thích, ba có thể đưa con ra nước ngoài du học, điều kiện của nhà mình bây giờ đã tốt hơn xưa rồi, con muốn học bao nhiêu năm ba cũng không có ý kiến."
"Tôi đi gọt dưa hấu đây." Uông Tịnh duỗi tay cầm lấy cánh tay Hạ Tuyển, bà bị nhiệt độ lạnh lẽo trên người Hạ Tuyển dọa sợ hết hồn.
"Bị bệnh rồi?"
Hạ Tuyển không hé răng, y đưa tay ra đẩy cửa phòng ngủ, cùng lúc mạnh mẽ áp chế ngọn lửa trong lòng mình, cánh cửa đập mạnh vào tường vì dùng lực quá lớn.
"Hạ Tuyển mày đứng lại đó!" Phía sau y truyền đến giọng nói giận dữ của Hạ Chấp Minh, "Mẹ mày còn đang nói chuyện với mày đó, mày không nghe thấy sao?"
Uông Tịnh muốn mở miệng ngăn lại, âm thanh của Hạ Chấp Minh lại càng lớn hơn: "Hừng đông hôm qua mày chạy ra ngoài, giày cũng không mang, điện thoại cũng gọi không được. Ba mẹ sợ mày xảy ra chuyện gì, đi tìm mày cả đêm, từ hừng đông đến bây giờ vẫn chưa ngủ. Còn mày đến nhà cũng không về, mày đối xử với ba mẹ mày như vậy đó hả."
Y rõ ràng hiểu Hạ Chấp Minh như vậy, đã lĩnh giáo một cách sâu sắc cách ông ta trả thù, Hạ Chấp Minh không ngừng bắt cóc y, vơ vét y, buộc y phải lựa chọn cuộc đời của mình.
Mà cuộc đời được y lựa chọn, thật sự thuộc về y sao? Ở một trình độ nào đó mà nói, nó đúng thật là của y, nhưng nó cùng ý nghĩ thật sự của y là một bên Đông một bên Tây, không có cách nào có thể hòa vào nhau, không có cách nào có thể tôn trọng lẫn nhau, lý giải lẫn nhau.
Y hiểu thủ đoạn mà Hạ Chấp Minh thường hay sử dụng, Hạ Tuyển có thể lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt, nhưng đôi tay của y đã run rẩy đến lợi hại, cơn tức giận kia y căn bản áp chế không nổi.
Cái gì gọi là yêu đây?
Yêu mà Hạ Tuyển từng được hưởng thụ, vẫn luôn chen lẫn cùng sầu lo và sợ hãi, y nơm nớp lo sợ, như bước đi trên lớp băng mỏng. Chuyện đã đến nước này, y ý thức được rằng bản thân vẫn còn đang oán giận năm đó bọn họ bỏ mình đi, mặc dù y đã ép buộc bản thân quên đi những cơn ác mộng vẫn cứ lặp lại cả ngàn lần, vạn lần, nhưng hạt giống đã được chôn sâu vào trong tim, chỉ cần hơi bất cẩn một chút, nó sẽ lập tức đâm chồi nảy lộc, đảo mắt cành cây của nó đã che kín cả bầu trời, khiến y thở không nổi.
"Được rồi được rồi, không phải con đã gửi tin nhắn về rồi sao? Ông còn ồn ào cái gì?" Uông Tịnh đứng giữa hai người, mặt đối mặt với Hạ Chấp Minh, không dấu vết mà che chở cho Hạ Tuyển ở phía sau.
Nhưng hiển nhiên bà đã không thể hoàn toàn che chở trước người Hạ Tuyển như thật lâu trước kia được nữa, Hạ Tuyển đã lớn rồi.
Hạ Chấp Minh thả laptop xuống, nửa ngày sau mới miễn cưỡng đè xuống lửa giận, nói: "Chuyện ghi danh ba đã hỏi thầy Từ rồi, thấy Từ rất có quyền uy, ông ấy kiến nghị đăng kí vào khoa công nghệ thông tin của đại học F, tốt nghiệp xong muốn có việc làm ngay lập tức cũng không thành vấn đề..."
Những từ ngữ liên quan đến trường cùng ngành học khi lọt vào tai y thì chẳng có chút nhiệt độ nào, bất kỳ sự vật cùng tình cảm phức tạp nào một khi bị định nghĩa, trừ phi là người trong cuộc, những người khác đừng mong có thể tìm được một chút ý nghĩ tích cực nào. Chẳng qua cũng chỉ là khái quát do người khác cung cấp, thậm chí chúng nó cũng chỉ là một những con số mà mỗi năm đều có thể sẽ thay đổi.
Cũng như thầy Từ trong miệng Hạ Chấp Minh, cho dù là người có kinh nghiệm như thế nào, cũng không cần biết những câu nói kia có chắc như đinh đóng cột, có lý có tình có chứng cứ đến không thể phản bác, vào thời khắc này Hạ Tuyển chỉ cảm nhận được sự băng giá từ những câu nói của Hạ Chấp Minh, y bị kích thích ——
Hạ Tuyển muôn nắm giữ cuộc đời của chính mình, sự can thiệp quá phận của họ khiến cảm giác an toàn của y bị hao mòn đến hầu như không còn.
Hắn đánh gãy câu nói của Hạ Chấp Minh, bật thốt lên: "Con không xuất ngoại, cũng sẽ không vào đại học F!"
Nói xong y buông lỏng chốt cửa, bước nhanh ra huyền quang đổi giày.
Tiếng bước chân dồn dập theo sát, "Vậy thì nói đi mày cuối cùng muốn làm gì?! Mày chính là đang muốn trả thù tao, chính là muốn làm tao tức chết!"
Hạ Tuyển mở cửa, đi ra khỏi nhà, vì cửa chưa đóng nên y nghe thấy rất rõ ràng tiếng Hạ Chấp Minh nói với mình: "Hạ Tuyển, tao nói cho mày biết, mày không muốn đi cũng phải đi cho tao!"
Hạ Tuyển khóa chặt cánh cửa, ngăn lại một màn kịch khôi hài này.
Sau khi ra khỏi nhà, một khắc y cũng không ngừng lại, dọc theo đường cái đi về phía trước, y bước rất nhanh, dưới ánh nắng chói chang của mùa hè, y vẫn cảm thấy lạnh lẽo, bước chân ngày càng nhanh, y càng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Sau đó y mới chú ý tới món quà mà y vẫn còn đang cầm trong tay, là do Thích Nhiên tặng.
Y ngồi trên ghế đá của công viên, muốn mở hộp quà ra, nửa đường lại nhận được cuộc gọi đến từ Thích Giang Chử, hỏi chút nữa y có bận hay không.
Nghe đến âm thanh của Thích Giang Chử, y liền cảm thấy mũi mình chua xót.
Lúc này, một phần phẫn nộ vừa nãy đã bị tiêu hóa, một phần khác biến thành chua xót cùng oan ức.
"Không có," Hạ Tuyển dừng một chút, hỏi, "Anh, anh tan sở chưa?"
Thích Giang Chử khẽ cười, cố ý xuyên tạc ý y, hỏi: "Muốn tới đón anh tan tầm sao?"
"Không có gì là không được cả." Hạ Tuyển cường điệu nói.
Nói xong y đã đứng lên, tay cầm lấy gói quà, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ đón bạn trai tan tầm này, nhưng cuối cùng y vẫn không thể thành công.
Lúc Thích Giang Chử gọi điện thoại cho y thì đã rời khỏi công ty rồi, Hạ Tuyển không thể làm gì khác hơn là đọc địa chỉ nơi mình đang đứng cho hắn, hai mươi phút sau y ngồi lên ghế phó lái trong xe Thích Giang Chử.
Ngồi đằng sau là Chu Huyền lúc nãy mới may mắn nhìn thấy thần sắc lúc nói chuyện điện thoại của Thích Giang Chử, lại còn "được" bạn tốt của mình đuổi khỏi ghế phó lái...
Đối với một tay già đời trong tình trường như Chu Huyền mà nói, anh hiểu quá rõ những hành động nhỏ nhặt này mang ý nghĩa như thế nào——
Thích Giang Chử yêu rồi.
Vì vậy khi Hạ Tuyển bước lên xe, Chu Huyền đã chắc chắn trăm phần trăm suy nghĩ trong lòng mình.
Hạ Tuyển không nghĩ tới trên xe còn có người khác, hoàn toàn không biết trước mắt là tình huống gì, chỉ có thể cúi đầu tìm kiếm seatbelt.
Thích Giang Chử ngồi bên cạnh rất tự nhiên mà cúi người giúp y. Hạ Tuyển sợ hết hồn, cả cơ thể đều dán chặt vào lưng ghế.
Thích Giang Chử ngẩng đầu nhìn y, lông mày nhăn lại, giây tiếp theo là vươn tay nhẹ nhàng nựng mặt y một cái.
Chu Huyền lùi ra sau, nói: "Đủ rồi nha, đừng cho tui ăn nữa, tui đã no rồi."
Thích Giang Chử khởi động xe, nói với Hạ Tuyển: "Đường Vật Tân mới mở một tiệm thịt nướng, muốn dẫn em đi ăn thử, người đằng sau lại muốn giành trả tiền."
"Vâng vâng vâng, trả tiền xong còn biết lập tức đi ngay." Chu Huyền nhấc tay đầu hàng nói.
Một bữa cơm rất vui vẻ, có Chu Huyền ở đây nên bầu không khí không có chút lúng túng nào, lúc đang ăn Thích Giang Chử có đi ra ngoài nhận điện thoại một lần, để Chu Huyền và Hạ Tuyển ngồi ở đó.
"Nghe Thích Nhiên nói năm nay điểm thi của em cao nhất tỉnh Giang Châu ha, kỳ thực anh cũng không bất ngờ chút nào với chuyện đó." Chu Huyền dừng một chút, tay cầm đũa gắp miếng thịt bò cho Hạ Tuyển, nói tiếp, "Ngược lại, Thích Giang Chử, hai người..."
Lúc này Thích Giang Chử đã nghe xong điện thoại trở lại, trực tiếp đánh gãy lời nói kế tiếp của Chu Huyền.
Chu Huyền hắng giọng một cái, cợt nhả nói: "Ăn nhanh lên đi nha, nếu cứ đợi nữa, nguội rồi sẽ không ngon đâu."
"Trở về rồi? Con đã ăn trưa chưa?" Uông Tịnh từ ghế salon đứng lên, vừa nói vừa bước vào nhà bếp.
Hạ Tuyển hơi cúi đầu, đứng ở huyền quan đổi giày, thấp giọng nói: "Ăn rồi."
Nhận được câu trả lời như vậy, Uông Tịnh cũng chỉ đành dừng bước, bà nghĩ muốn săn sóc thêm cho Hạ Tuyển, lập tức nói: "Vừa nãy có mua chút hoa quả, gọt cho con quả cam nhé."
Hạ Chấp Minh đang ngồi trên ghế salon cũng nhìn sang, giọng nói nhẹ nhàng: "Con về đúng lúc lắm, dì Ngụy của con vừa nãy cũng mới gọi điện tới hỏi con thi thế nào đó. Lúc còn đi học, sức học của ba mẹ cũng không tốt lắm, không nghĩ tới đợi đến tuổi này rồi con của chúng ta lại có thể lấy lại mặt mũi cho mình như vậy. Tiểu Tuyển mau tới đây nhìn một chút, ba đã liệt ra danh sách trường cùng ngành học cho con rồi này."
Y cảm nhận được nhiệt độ trên người mình đang dần dần tiêu thất, đột nhiên cảm thấy mình đã không thể tiếp tục được nữa nữa.
Mỗi một từ Hạ Chấp Minh nói đều trở thành những tiếng trống đinh tai nhức óc, bao phủ dày đặc, y không muốn cho Hạ Chấp Minh cùng Uông Tịnh nhìn thấy bản thân thất bại thảm hại như vậy, vẫn cứ định dùng trầm mặc để làm mảnh giáp cuối cùng.
Nhưng Hạ Chấp Minh cũng không hề chú ý tới trầm mặc của Hạ Tuyển, bởi vì đa số thời gian y đều trầm mặc, cho nên sự trầm mặc của hiện tại cũng chẳng có gì đáng chú ý, Hạ Chấp Minh vẫn còn ở trong sự vui sướng khi Hạ Tuyển đã "lấy lại mặt mũi" cho ông, tự nhiên mà nói: "Nếu như cảm thấy cái nào cũng không thích, ba có thể đưa con ra nước ngoài du học, điều kiện của nhà mình bây giờ đã tốt hơn xưa rồi, con muốn học bao nhiêu năm ba cũng không có ý kiến."
"Tôi đi gọt dưa hấu đây." Uông Tịnh duỗi tay cầm lấy cánh tay Hạ Tuyển, bà bị nhiệt độ lạnh lẽo trên người Hạ Tuyển dọa sợ hết hồn.
"Bị bệnh rồi?"
Hạ Tuyển không hé răng, y đưa tay ra đẩy cửa phòng ngủ, cùng lúc mạnh mẽ áp chế ngọn lửa trong lòng mình, cánh cửa đập mạnh vào tường vì dùng lực quá lớn.
"Hạ Tuyển mày đứng lại đó!" Phía sau y truyền đến giọng nói giận dữ của Hạ Chấp Minh, "Mẹ mày còn đang nói chuyện với mày đó, mày không nghe thấy sao?"
Uông Tịnh muốn mở miệng ngăn lại, âm thanh của Hạ Chấp Minh lại càng lớn hơn: "Hừng đông hôm qua mày chạy ra ngoài, giày cũng không mang, điện thoại cũng gọi không được. Ba mẹ sợ mày xảy ra chuyện gì, đi tìm mày cả đêm, từ hừng đông đến bây giờ vẫn chưa ngủ. Còn mày đến nhà cũng không về, mày đối xử với ba mẹ mày như vậy đó hả."
Y rõ ràng hiểu Hạ Chấp Minh như vậy, đã lĩnh giáo một cách sâu sắc cách ông ta trả thù, Hạ Chấp Minh không ngừng bắt cóc y, vơ vét y, buộc y phải lựa chọn cuộc đời của mình.
Mà cuộc đời được y lựa chọn, thật sự thuộc về y sao? Ở một trình độ nào đó mà nói, nó đúng thật là của y, nhưng nó cùng ý nghĩ thật sự của y là một bên Đông một bên Tây, không có cách nào có thể hòa vào nhau, không có cách nào có thể tôn trọng lẫn nhau, lý giải lẫn nhau.
Y hiểu thủ đoạn mà Hạ Chấp Minh thường hay sử dụng, Hạ Tuyển có thể lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt, nhưng đôi tay của y đã run rẩy đến lợi hại, cơn tức giận kia y căn bản áp chế không nổi.
Cái gì gọi là yêu đây?
Yêu mà Hạ Tuyển từng được hưởng thụ, vẫn luôn chen lẫn cùng sầu lo và sợ hãi, y nơm nớp lo sợ, như bước đi trên lớp băng mỏng. Chuyện đã đến nước này, y ý thức được rằng bản thân vẫn còn đang oán giận năm đó bọn họ bỏ mình đi, mặc dù y đã ép buộc bản thân quên đi những cơn ác mộng vẫn cứ lặp lại cả ngàn lần, vạn lần, nhưng hạt giống đã được chôn sâu vào trong tim, chỉ cần hơi bất cẩn một chút, nó sẽ lập tức đâm chồi nảy lộc, đảo mắt cành cây của nó đã che kín cả bầu trời, khiến y thở không nổi.
"Được rồi được rồi, không phải con đã gửi tin nhắn về rồi sao? Ông còn ồn ào cái gì?" Uông Tịnh đứng giữa hai người, mặt đối mặt với Hạ Chấp Minh, không dấu vết mà che chở cho Hạ Tuyển ở phía sau.
Nhưng hiển nhiên bà đã không thể hoàn toàn che chở trước người Hạ Tuyển như thật lâu trước kia được nữa, Hạ Tuyển đã lớn rồi.
Hạ Chấp Minh thả laptop xuống, nửa ngày sau mới miễn cưỡng đè xuống lửa giận, nói: "Chuyện ghi danh ba đã hỏi thầy Từ rồi, thấy Từ rất có quyền uy, ông ấy kiến nghị đăng kí vào khoa công nghệ thông tin của đại học F, tốt nghiệp xong muốn có việc làm ngay lập tức cũng không thành vấn đề..."
Những từ ngữ liên quan đến trường cùng ngành học khi lọt vào tai y thì chẳng có chút nhiệt độ nào, bất kỳ sự vật cùng tình cảm phức tạp nào một khi bị định nghĩa, trừ phi là người trong cuộc, những người khác đừng mong có thể tìm được một chút ý nghĩ tích cực nào. Chẳng qua cũng chỉ là khái quát do người khác cung cấp, thậm chí chúng nó cũng chỉ là một những con số mà mỗi năm đều có thể sẽ thay đổi.
Cũng như thầy Từ trong miệng Hạ Chấp Minh, cho dù là người có kinh nghiệm như thế nào, cũng không cần biết những câu nói kia có chắc như đinh đóng cột, có lý có tình có chứng cứ đến không thể phản bác, vào thời khắc này Hạ Tuyển chỉ cảm nhận được sự băng giá từ những câu nói của Hạ Chấp Minh, y bị kích thích ——
Hạ Tuyển muôn nắm giữ cuộc đời của chính mình, sự can thiệp quá phận của họ khiến cảm giác an toàn của y bị hao mòn đến hầu như không còn.
Hắn đánh gãy câu nói của Hạ Chấp Minh, bật thốt lên: "Con không xuất ngoại, cũng sẽ không vào đại học F!"
Nói xong y buông lỏng chốt cửa, bước nhanh ra huyền quang đổi giày.
Tiếng bước chân dồn dập theo sát, "Vậy thì nói đi mày cuối cùng muốn làm gì?! Mày chính là đang muốn trả thù tao, chính là muốn làm tao tức chết!"
Hạ Tuyển mở cửa, đi ra khỏi nhà, vì cửa chưa đóng nên y nghe thấy rất rõ ràng tiếng Hạ Chấp Minh nói với mình: "Hạ Tuyển, tao nói cho mày biết, mày không muốn đi cũng phải đi cho tao!"
Hạ Tuyển khóa chặt cánh cửa, ngăn lại một màn kịch khôi hài này.
Sau khi ra khỏi nhà, một khắc y cũng không ngừng lại, dọc theo đường cái đi về phía trước, y bước rất nhanh, dưới ánh nắng chói chang của mùa hè, y vẫn cảm thấy lạnh lẽo, bước chân ngày càng nhanh, y càng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Sau đó y mới chú ý tới món quà mà y vẫn còn đang cầm trong tay, là do Thích Nhiên tặng.
Y ngồi trên ghế đá của công viên, muốn mở hộp quà ra, nửa đường lại nhận được cuộc gọi đến từ Thích Giang Chử, hỏi chút nữa y có bận hay không.
Nghe đến âm thanh của Thích Giang Chử, y liền cảm thấy mũi mình chua xót.
Lúc này, một phần phẫn nộ vừa nãy đã bị tiêu hóa, một phần khác biến thành chua xót cùng oan ức.
"Không có," Hạ Tuyển dừng một chút, hỏi, "Anh, anh tan sở chưa?"
Thích Giang Chử khẽ cười, cố ý xuyên tạc ý y, hỏi: "Muốn tới đón anh tan tầm sao?"
"Không có gì là không được cả." Hạ Tuyển cường điệu nói.
Nói xong y đã đứng lên, tay cầm lấy gói quà, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ đón bạn trai tan tầm này, nhưng cuối cùng y vẫn không thể thành công.
Lúc Thích Giang Chử gọi điện thoại cho y thì đã rời khỏi công ty rồi, Hạ Tuyển không thể làm gì khác hơn là đọc địa chỉ nơi mình đang đứng cho hắn, hai mươi phút sau y ngồi lên ghế phó lái trong xe Thích Giang Chử.
Ngồi đằng sau là Chu Huyền lúc nãy mới may mắn nhìn thấy thần sắc lúc nói chuyện điện thoại của Thích Giang Chử, lại còn "được" bạn tốt của mình đuổi khỏi ghế phó lái...
Đối với một tay già đời trong tình trường như Chu Huyền mà nói, anh hiểu quá rõ những hành động nhỏ nhặt này mang ý nghĩa như thế nào——
Thích Giang Chử yêu rồi.
Vì vậy khi Hạ Tuyển bước lên xe, Chu Huyền đã chắc chắn trăm phần trăm suy nghĩ trong lòng mình.
Hạ Tuyển không nghĩ tới trên xe còn có người khác, hoàn toàn không biết trước mắt là tình huống gì, chỉ có thể cúi đầu tìm kiếm seatbelt.
Thích Giang Chử ngồi bên cạnh rất tự nhiên mà cúi người giúp y. Hạ Tuyển sợ hết hồn, cả cơ thể đều dán chặt vào lưng ghế.
Thích Giang Chử ngẩng đầu nhìn y, lông mày nhăn lại, giây tiếp theo là vươn tay nhẹ nhàng nựng mặt y một cái.
Chu Huyền lùi ra sau, nói: "Đủ rồi nha, đừng cho tui ăn nữa, tui đã no rồi."
Thích Giang Chử khởi động xe, nói với Hạ Tuyển: "Đường Vật Tân mới mở một tiệm thịt nướng, muốn dẫn em đi ăn thử, người đằng sau lại muốn giành trả tiền."
"Vâng vâng vâng, trả tiền xong còn biết lập tức đi ngay." Chu Huyền nhấc tay đầu hàng nói.
Một bữa cơm rất vui vẻ, có Chu Huyền ở đây nên bầu không khí không có chút lúng túng nào, lúc đang ăn Thích Giang Chử có đi ra ngoài nhận điện thoại một lần, để Chu Huyền và Hạ Tuyển ngồi ở đó.
"Nghe Thích Nhiên nói năm nay điểm thi của em cao nhất tỉnh Giang Châu ha, kỳ thực anh cũng không bất ngờ chút nào với chuyện đó." Chu Huyền dừng một chút, tay cầm đũa gắp miếng thịt bò cho Hạ Tuyển, nói tiếp, "Ngược lại, Thích Giang Chử, hai người..."
Lúc này Thích Giang Chử đã nghe xong điện thoại trở lại, trực tiếp đánh gãy lời nói kế tiếp của Chu Huyền.
Chu Huyền hắng giọng một cái, cợt nhả nói: "Ăn nhanh lên đi nha, nếu cứ đợi nữa, nguội rồi sẽ không ngon đâu."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook