Lòng Tham
-
Chương 15: XV. Không Bình Thường
Vết thương trên đùi Hạ Tuyển sau khi kết vảy trở nên ngứa ngáy khó chịu, vào mùa hè cho dù không nhúc nhích cũng sẽ chảy mồ hôi, sau khi thấm mồ hôi, vết thương kia lại càng ngứa hơn. Chuyện Hạ Tuyển làm tốt nhất là trầm mặc cùng nhẫn nại, bất kỳ tình huống gì y đều có thể giả điếc giả mù, đối với bản thân cũng không ngoại lệ, không cần biết ngứa như thế nào, y cũng sẽ không đụng đến vết thương.
Thích Nhiên lại không có loại nghị lực đó, cũng không tin Hạ Tuyển có thể làm được, kết quả y lại bị Thích Nhiên nói đúng, cho dù quá trình không giống nhau, nhưng kết quả vẫn là như vậy—— khi Hạ Tuyển ngủ, bàn tay vô thức gãi lên vết thương đến chảy máu lở loét trở lại.
Da thịt bên trong vẫn còn chưa khép lại, có thể nhìn thấy rõ ràng, y đành phải cắn răng chịu đau rửa vết thương xem như bài học.
Sau khi vết thương lành hẳn, Hạ Tuyển trở về nhà. Trước khi đi y ôm một bịch đồ ăn vặt lớn, là Thích Giang Chử mua cho y. Y và Thích Nhiên mỗi người một túi, đối với hai đứa nhỏ này Thích Giang Chử luôn công bằng tuyệt đối.
Hạ Chấp Minh lái xe đến cửa trường học đón y, nhìn thấy y liền chủ động cầm balo giúp. Hạ Chấp Minh mở cửa đặt balo ra ghế sau, quay đầu lại nhìn thấy túi đồ ăn vặt trong tay Hạ Tuyển. Hạ Tuyển chú ý tới tầm mắt của ông, cổ tay giật giật, không lên tiếng.
Hạ Chấp Minh nhìn tên siêu thị trên túi đã biết không phải do Hạ Tuyển tự đi mua, ông cũng không nói gì, mở cửa lên xe.
Đến khi bọn họ đã đi được nửa đường, Hạ Chấp Minh mới ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu, nhìn chằm chằm Hạ Tuyển, trầm ngâm nửa ngày mới nói: "Sau này muốn cái gì thì nói với ba. Đồ người khác cho con không được lấy, sau này cũng không được tùy tiện ở nhà người khác."
Hạ Chấp Minh chính là không hài lòng chuyện Hạ Tuyển đến nhà bạn ở, quãng thời gian trước vì chuyện trong nhà làm ông bận đến sứt đầu mẻ trán nên không để ý tới, bây giờ đầu óc đã thanh tĩnh lại, nên đến lúc tính toán nợ cũ.
Đối với ông, chuyện trong nhà là phải đóng cửa lại rồi nói, ông đã chịu đủ, cũng ăn đủ mùi vị bị người khác nói ra nói vào chuyện trong nhà rồi. Một đứa nhỏ chưa tới hai mươi tuổi, người khác đối tốt với nó là nó đã có thể chạy theo người ta, quay đầu liền có thể nói hết việc trong nhà cho người khác biết. Những thóa mạ và trào phúng Hạ Chấp Minh chịu đựng trước đây không làm da mặt ông dày lên hay trở thành đao thương bất nhập, ngược lại ông càng thêm cẩn thận, thậm chí có thể nói là gặp rắn một lần sợ cả đời.
Nói tới đây Hạ Tuyển cũng đã hiểu, y có thể, chỉ là không lên tiếng.
Trong lúc y đang trầm mặc, Hạ Chấp Minh bổ sung: "Ba đã rất lo lắng, đừng làm cho ba phải lo lắng như vậy nữa, Hạ Tuyển."
Sau đó Hạ Chấp Minh mang Hạ Tuyển tới siêu thị, mua hai túi đồ ăn vặt nhập khẩu, tư thế quẹt thẻ quang vinh vĩ đại. Hạ Chấp Minh đang học người khác để có thể trở thành một người trong gia đình hợp lệ—— cái loại chỉ thể hiện ở bên ngoài ấy.
Giống như Hạ Chấp Minh đã nói, tình huống của Ngụy Tân Nhạc thực sự đã tốt hơn rất nhiều. Khi về đến nhà, Hạ Tuyển nhìn thấy rèm cửa sổ phòng khách đã được mở ra liền thở phào nhẹ nhõm. Chuyện xảy ra mấy ngày trước bọn họ đã ngầm đồng ý không đề cập tới, như là vốn chưa từng xảy ra.
Thậm chí sau khi y vào cửa, Ngụy Tân Nhạc nghiêng đầu thản nhiên hỏi: "Về rồi?"
Thật giống như y chỉ là sáng nay đi học không ở nhà, tối hôm qua vẫn còn ngủ trên lầu vậy.
"Mua cho em đó." Hạ Chấp Minh đóng cửa lại, trong tay cầm "chiến lợi phẩm" ông mang về từ siêu thị.
Ông vừa nói vừa chia đều hai túi đồ cho Ngụy Tân Nhạc và Hạ Tuyển. Hạ Tuyển hai tay xách hai túi đồ ăn vặt đi lên lầu, túi của Thích Giang Chử hơi nặng, còn túi còn lại, Hạ Tuyển hoàn toàn không cảm giác được trọng lượng của nó.
Cho dù y trăm vạn lần không muốn, y vẫn đã về tới đây rồi. Đối với chuyện này không hài lòng, ngoài y ra còn có Thích Nhiên.
"Ở riêng với anh tớ thật sự là quá đau khổ, cuối tuần cậu qua nhà tớ ở đi mà!"
Thích Nhiên đã niệm việc này từ thứ tư đến thứ sáu vẫn còn niệm, cậu nói xong cũng cảm thấy nhồn nhột, nhưng cậu cũng chỉ là nói chứ cũng không hề ép buộc y. Chỉ là mưu kế này chưa thành công cậu liền nghĩ ra được âm mưu khác, Thích Nhiên cùng mấy người Vệ Kiệt hẹn cuối tuần ra công viên trung tâm chơi bóng rổ, muốn rủ thêm Hạ Tuyển.
Thích Nhiên đề nghị: "Chơi bóng rổ xong chúng ta đi net."
"Cuối tuần tớ còn có việc." Hạ Tuyển thành thật nói.
"Cậu cũng đã về nhà rồi, cuối tuần còn có chuyện gì nữa?" Thích Nhiên không được vui cho lắm, cậu thực sự không hiểu trong khoảng thời gian gần đây, mấy ngày cuối tuần đến cái bóng của Hạ Tuyển cũng không nhìn thấy, hơi bị thần bí rồi đó nha.
Vào giờ nghỉ giải lao, trong lớp học ồn như cái chợ, trong hành lang cũng không yên ổn, thầy chủ nhiệm lại không có thuật phân thân, bên này xui xeo thì bên kia sẽ vui vẻ ngất trời.
"Chỉ là có chút chuyện."
Dứt tiếng, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến âm thanh có người cố ý thanh giọng.
Hạ Tuyển ngồi ở cửa, nghe thấy rõ ràng nhất, y theo bản năng ngẩng đầu lên thì thấy một người nữ sinh đang ôm cánh tay Lâm Lạc Đồng, tầm mắt Lâm Lạc Đồng lại chỉ dừng trên người y.
Hai người nói chuyện rôm rả đi ngang qua cửa lớp, Thích Nhiên chú ý thấy đôi mắt Lâm Lạc Đồng một giây cũng không buông tha Hạ Tuyển.
Mà Hạ Tuyển cũng nghiêng đầu nhìn Lâm Lạc Đồng, chỉ chừa cho cậu cái gáy...
Thích Nhiên tự mình lĩnh hội, bỗng nhiên tỉnh ngộ, cậu lập tức vỗ vỗ vai Hạ Tuyển, rộng lượng nói: "Không sao, cậu có việc thì cứ đi, bóng rổ hay game cũng chả quan trọng gì!"
Hạ Tuyển quay đầu lại liếc mắt nhìn Thích Nhiên, cũng không suy nghĩ thêm, cuối tuần vẫn đến làm ở tiệm lẩu như bình thường. Y đang chờ góp đủ tiền là có thể mua quà sinh nhật cho Thích Giang Chử, y cũng không biết Thích Nhiên vừa quay đầu liền thêm mắm dặm muối nói cho Thích Giang Chử phát hiện mới của cậu.
Thích Giang Chử nghe xong, cơ bản có thể phán đoán trong mười phần Thích Nhiên nói đã có tám phần bịa đặt, nhưng vẫn nói: "Lần sau hẹn ăn cơm sẽ hỏi Hạ Tuyển rõ ràng."
Thích Nhiên vui đến sắp ngất, anh trai cậu quả thực công bằng công chính, nhưng không đợi đến lần hẹn gặp mặt sau của bọn họ, tối chủ nhật Hạ Tuyển tan việc về đã nhìn thấy xe của Thích Giang Chử.
Chiếc xe kia Hạ Tuyển có thể nhận ra được.
Lần thứ hai nhìn thấy y cũng đã nhớ kĩ nó rồi, chiếc xe vững vàng chạy qua, vừa vặn dừng lại ở bãi đỗ xe chếch đối diện tiệm lẩu. Sau khi xe dừng hẳn lại, từ ghế phó lái có một người bước xuống, Hạ Tuyển nhận ra người này, là Chu Huyền, Thích Giang Chử cũng xuống xe sau đó.
Hai người không quay đầu lại nên không nhìn thấy y, cùng đi vào một cửa hàng với biển tên neon lấp lánh. Đây là một con phố thương mại, bên Hạ Tuyển đứng đều là quán cơm, nhà hàng, bên kia là chỗ ăn chơi với nhiều cấp độ khác nhau.
Bình thường Hạ Tuyển sẽ không nhìn qua bên kia nhiều, khi y nhìn thấy thân ảnh của Thích Giang Chử biến mất thì theo bản năng tiến lên phía trước, băng qua đường. Hạ Tuyển không hiểu bản thân đang bị cái gì, không biết mình muốn làm gì, cũng không tìm được lý do, chỉ có thể nói là tâm huyết đột nhiên dâng trào. Hạ Tuyển chạy tới trước cửa tiệm, ngẩng đầu nhìn hàng chữ "horizon" chói mắt.
Bên trong cánh cửa đóng chặt giống như đang giam cầm một con thú dữ, thanh âm ầm ầm vẫn chui ra một ít từ khe hở, bị cánh cửa chặn lại làm cho thanh âm kia rất ngột ngạt, cảm giác cực kỳ xa xôi, mà vào thời khắc này Hạ Tuyển đã có thể phán đoán ra đây là nơi nào, horizon là một quán bar.
Hạ Tuyển đẩy cửa bước vào, y móc hết tiền mặt trong túi ra, tạo một tấm thẻ thành viên. Y đi theo sau hai người đàn ông trẻ tuổi, vừa vào cửa y đã bị tiếng nhạc xập xình bao lấy chặt chẽ, Hạ Tuyển lại ý thức được tiếng tim đập của y so với nhịp trống kia còn vang còn lớn hơn nhiều.
Chắc do hiện tại là cuối tuần, trong quán đang có rất nhiều người, ghế dài đã ngồi đầy, người trên sàn nhảy cũng không ít, nhìn qua cũng chỉ thấy hàng chục người đang nhảy cùng nhịp trống. Hạ Tuyển muốn đi tìm Thích Giang Chử, nhưng ánh đèn trong quán bar lại lờ mờ, không những tìm không ra còn tăng thêm độ khó cho y, y không tìm được nơi nào để đứng, ở đâu cũng bị xô tới đẩy lui, người và người chen nhau thành một khối, nhiệt độ sản sinh khiến y có chút nghẹt thở.
Hai phút sau y mới có thể bước ra khỏi đống người kia, tìm được một vị trí tương đối an toàn. Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh chú ý tới y, giống như nhận ra được ánh mắt hoang mang của y, đi tới hỏi: "Cậu có muốn uống gì không?"
Hạ Tuyển căn bản không nghe thấy người kia nói gì, âm thanh tim đập của y quá lớn.
Buổi hẹn này đã được lên kế hoạch từ tuần trước rồi.
Chu Huyền là khách quen của horizon, trước khi tới đã đặt trước ghế dài, cũng không cần người phục vụ dẫn dắt đã biết chỗ tự bước vào.
Sau khi nhìn thấy người đang ngồi trên ghế, Thích Giang Chử đã hiểu, hắn lại bị Chu Huyền dụ. Thích Giang Chử có chút bất đắc dĩ liếc Chu Huyền một cái, Chu Huyền lại vui cười hớn hở giả bộ không nhìn thấy đi vòng qua ngồi một bên khác, để Thích Giang Chử cùng đối tượng hẹn hò của hắn ngồi cùng một chỗ kết nối tình cảm.
Chu Huyền gọi rượu, cố gắng tìm đề tài trên người Thích Giang Chử. Thích Giang Chử không hứng thú mấy, chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với thầy Ôn, tránh làm lỡ thời gian của người ta.
Nghĩ như vậy, hắn thoáng quét qua toàn quán bar, mơ hồ nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Người kia đứng bên cạnh nhóm người đang nhảy múa trên sàn, tư thái hoàn toàn không giống với những người ở đây, chỉ cứng đờ đứng đó, vì vậy hắn càng dễ nhìn thấy.
"Thích Giang Chử, đang nói chuyện với cậu đó!" Chu Huyền nói nửa ngày, Thích Giang Chử cũng không trả lời, bất đắc dĩ gọi người bạn thân không mấy hăng hái này.
Thấy hắn lại không trả lời, Chu Huyền lầm bầm, "Nhìn cái gì vậy chứ?"
Anh cũng ngẩng đầu nhìn qua, Chu Huyền nhìn bóng dáng kia cũng cảm thấy quen mắt, càng nhìn lại càng quen, sau đó anh nghĩ ra, đó không phải là đứa nhỏ trong nhà Thích Giang Chử sao?
Cho dù Chu Huyền không biết, nhưng Thích Giang Chử thì biết, Hạ Tuyển đang làm việc trong một quán lẩu gần đây, y đứng ở đây hơn phân nửa là theo sau bọn họ, nhìn y cứng ngắc đứng đó là biết.
Chu Huyền lập tức thấp giọng mắng một câu, mà Thích Giang Chử đang ngồi bên cạnh anh đã đứng lên, bước nhanh qua bên kia.
Người phục vụ lặp lại câu hỏi, y vẫn không nghe thấy, bỗng nhiên phía sau ồn ào lên, trong kẽ hở của âm nhạc, y nghe thấy những tiếng huýt gió đứt quãng.
Hạ Tuyển vội vàng quay đầu lại nhìn, lại nhìn thấy hai người đang ông trẻ tuổi đang ôm hôn nhau, cách hôn môi này Hạ Tuyển chỉ từng thấy trong TV. Không, không đúng, trong TV y chỉ nhìn thấy hai người yêu khác giới hôn nhau.
Y run lên, tất cả mọi người ở đó đều đang hoan hô, ngoại trừ Hạ Tuyển. Hạ Tuyển lại bị đám người xô đẩy, bỗng nhiên cánh tay bị ai đó nắm chặt.
Hạ Tuyển hốt hoảng giãy dụa, đối phương lại dùng sức rất mạnh, trong lúc giãy dụa, nhờ ánh sáng mờ mờ, y nhận ra được gương mặt của Thích Giang Chử, sau đó y liền bất động, yên lặng để mặc Thích Giang Chử tùy ý lôi y ra quán bar, nhét vào trong xe.
"Anh đưa em về nhà." Thích Giang Chử thắt dây an toàn rồi nói.
Hạ Tuyển cực kỳ chậm rãi ân một tiếng, cúi đầu, âm thanh ầm ầm bên tai không còn nữa, khôi phục yên tĩnh bình thường. Xe vững vàng chạy, Thích Giang Chử gọi điện cho Chu Huyền bị hắn để quên trong bar, nội dung là gì Hạ Tuyển cũng không có tâm tư để nghe.
Trong đầu y hiện tại chỉ có những chi tiết y mới phát hiện của quán bar kia, tên quán là horizon, chỗ không bình thường là, hình như khách đến đây đều là nam...
Thích Nhiên lại không có loại nghị lực đó, cũng không tin Hạ Tuyển có thể làm được, kết quả y lại bị Thích Nhiên nói đúng, cho dù quá trình không giống nhau, nhưng kết quả vẫn là như vậy—— khi Hạ Tuyển ngủ, bàn tay vô thức gãi lên vết thương đến chảy máu lở loét trở lại.
Da thịt bên trong vẫn còn chưa khép lại, có thể nhìn thấy rõ ràng, y đành phải cắn răng chịu đau rửa vết thương xem như bài học.
Sau khi vết thương lành hẳn, Hạ Tuyển trở về nhà. Trước khi đi y ôm một bịch đồ ăn vặt lớn, là Thích Giang Chử mua cho y. Y và Thích Nhiên mỗi người một túi, đối với hai đứa nhỏ này Thích Giang Chử luôn công bằng tuyệt đối.
Hạ Chấp Minh lái xe đến cửa trường học đón y, nhìn thấy y liền chủ động cầm balo giúp. Hạ Chấp Minh mở cửa đặt balo ra ghế sau, quay đầu lại nhìn thấy túi đồ ăn vặt trong tay Hạ Tuyển. Hạ Tuyển chú ý tới tầm mắt của ông, cổ tay giật giật, không lên tiếng.
Hạ Chấp Minh nhìn tên siêu thị trên túi đã biết không phải do Hạ Tuyển tự đi mua, ông cũng không nói gì, mở cửa lên xe.
Đến khi bọn họ đã đi được nửa đường, Hạ Chấp Minh mới ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu, nhìn chằm chằm Hạ Tuyển, trầm ngâm nửa ngày mới nói: "Sau này muốn cái gì thì nói với ba. Đồ người khác cho con không được lấy, sau này cũng không được tùy tiện ở nhà người khác."
Hạ Chấp Minh chính là không hài lòng chuyện Hạ Tuyển đến nhà bạn ở, quãng thời gian trước vì chuyện trong nhà làm ông bận đến sứt đầu mẻ trán nên không để ý tới, bây giờ đầu óc đã thanh tĩnh lại, nên đến lúc tính toán nợ cũ.
Đối với ông, chuyện trong nhà là phải đóng cửa lại rồi nói, ông đã chịu đủ, cũng ăn đủ mùi vị bị người khác nói ra nói vào chuyện trong nhà rồi. Một đứa nhỏ chưa tới hai mươi tuổi, người khác đối tốt với nó là nó đã có thể chạy theo người ta, quay đầu liền có thể nói hết việc trong nhà cho người khác biết. Những thóa mạ và trào phúng Hạ Chấp Minh chịu đựng trước đây không làm da mặt ông dày lên hay trở thành đao thương bất nhập, ngược lại ông càng thêm cẩn thận, thậm chí có thể nói là gặp rắn một lần sợ cả đời.
Nói tới đây Hạ Tuyển cũng đã hiểu, y có thể, chỉ là không lên tiếng.
Trong lúc y đang trầm mặc, Hạ Chấp Minh bổ sung: "Ba đã rất lo lắng, đừng làm cho ba phải lo lắng như vậy nữa, Hạ Tuyển."
Sau đó Hạ Chấp Minh mang Hạ Tuyển tới siêu thị, mua hai túi đồ ăn vặt nhập khẩu, tư thế quẹt thẻ quang vinh vĩ đại. Hạ Chấp Minh đang học người khác để có thể trở thành một người trong gia đình hợp lệ—— cái loại chỉ thể hiện ở bên ngoài ấy.
Giống như Hạ Chấp Minh đã nói, tình huống của Ngụy Tân Nhạc thực sự đã tốt hơn rất nhiều. Khi về đến nhà, Hạ Tuyển nhìn thấy rèm cửa sổ phòng khách đã được mở ra liền thở phào nhẹ nhõm. Chuyện xảy ra mấy ngày trước bọn họ đã ngầm đồng ý không đề cập tới, như là vốn chưa từng xảy ra.
Thậm chí sau khi y vào cửa, Ngụy Tân Nhạc nghiêng đầu thản nhiên hỏi: "Về rồi?"
Thật giống như y chỉ là sáng nay đi học không ở nhà, tối hôm qua vẫn còn ngủ trên lầu vậy.
"Mua cho em đó." Hạ Chấp Minh đóng cửa lại, trong tay cầm "chiến lợi phẩm" ông mang về từ siêu thị.
Ông vừa nói vừa chia đều hai túi đồ cho Ngụy Tân Nhạc và Hạ Tuyển. Hạ Tuyển hai tay xách hai túi đồ ăn vặt đi lên lầu, túi của Thích Giang Chử hơi nặng, còn túi còn lại, Hạ Tuyển hoàn toàn không cảm giác được trọng lượng của nó.
Cho dù y trăm vạn lần không muốn, y vẫn đã về tới đây rồi. Đối với chuyện này không hài lòng, ngoài y ra còn có Thích Nhiên.
"Ở riêng với anh tớ thật sự là quá đau khổ, cuối tuần cậu qua nhà tớ ở đi mà!"
Thích Nhiên đã niệm việc này từ thứ tư đến thứ sáu vẫn còn niệm, cậu nói xong cũng cảm thấy nhồn nhột, nhưng cậu cũng chỉ là nói chứ cũng không hề ép buộc y. Chỉ là mưu kế này chưa thành công cậu liền nghĩ ra được âm mưu khác, Thích Nhiên cùng mấy người Vệ Kiệt hẹn cuối tuần ra công viên trung tâm chơi bóng rổ, muốn rủ thêm Hạ Tuyển.
Thích Nhiên đề nghị: "Chơi bóng rổ xong chúng ta đi net."
"Cuối tuần tớ còn có việc." Hạ Tuyển thành thật nói.
"Cậu cũng đã về nhà rồi, cuối tuần còn có chuyện gì nữa?" Thích Nhiên không được vui cho lắm, cậu thực sự không hiểu trong khoảng thời gian gần đây, mấy ngày cuối tuần đến cái bóng của Hạ Tuyển cũng không nhìn thấy, hơi bị thần bí rồi đó nha.
Vào giờ nghỉ giải lao, trong lớp học ồn như cái chợ, trong hành lang cũng không yên ổn, thầy chủ nhiệm lại không có thuật phân thân, bên này xui xeo thì bên kia sẽ vui vẻ ngất trời.
"Chỉ là có chút chuyện."
Dứt tiếng, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến âm thanh có người cố ý thanh giọng.
Hạ Tuyển ngồi ở cửa, nghe thấy rõ ràng nhất, y theo bản năng ngẩng đầu lên thì thấy một người nữ sinh đang ôm cánh tay Lâm Lạc Đồng, tầm mắt Lâm Lạc Đồng lại chỉ dừng trên người y.
Hai người nói chuyện rôm rả đi ngang qua cửa lớp, Thích Nhiên chú ý thấy đôi mắt Lâm Lạc Đồng một giây cũng không buông tha Hạ Tuyển.
Mà Hạ Tuyển cũng nghiêng đầu nhìn Lâm Lạc Đồng, chỉ chừa cho cậu cái gáy...
Thích Nhiên tự mình lĩnh hội, bỗng nhiên tỉnh ngộ, cậu lập tức vỗ vỗ vai Hạ Tuyển, rộng lượng nói: "Không sao, cậu có việc thì cứ đi, bóng rổ hay game cũng chả quan trọng gì!"
Hạ Tuyển quay đầu lại liếc mắt nhìn Thích Nhiên, cũng không suy nghĩ thêm, cuối tuần vẫn đến làm ở tiệm lẩu như bình thường. Y đang chờ góp đủ tiền là có thể mua quà sinh nhật cho Thích Giang Chử, y cũng không biết Thích Nhiên vừa quay đầu liền thêm mắm dặm muối nói cho Thích Giang Chử phát hiện mới của cậu.
Thích Giang Chử nghe xong, cơ bản có thể phán đoán trong mười phần Thích Nhiên nói đã có tám phần bịa đặt, nhưng vẫn nói: "Lần sau hẹn ăn cơm sẽ hỏi Hạ Tuyển rõ ràng."
Thích Nhiên vui đến sắp ngất, anh trai cậu quả thực công bằng công chính, nhưng không đợi đến lần hẹn gặp mặt sau của bọn họ, tối chủ nhật Hạ Tuyển tan việc về đã nhìn thấy xe của Thích Giang Chử.
Chiếc xe kia Hạ Tuyển có thể nhận ra được.
Lần thứ hai nhìn thấy y cũng đã nhớ kĩ nó rồi, chiếc xe vững vàng chạy qua, vừa vặn dừng lại ở bãi đỗ xe chếch đối diện tiệm lẩu. Sau khi xe dừng hẳn lại, từ ghế phó lái có một người bước xuống, Hạ Tuyển nhận ra người này, là Chu Huyền, Thích Giang Chử cũng xuống xe sau đó.
Hai người không quay đầu lại nên không nhìn thấy y, cùng đi vào một cửa hàng với biển tên neon lấp lánh. Đây là một con phố thương mại, bên Hạ Tuyển đứng đều là quán cơm, nhà hàng, bên kia là chỗ ăn chơi với nhiều cấp độ khác nhau.
Bình thường Hạ Tuyển sẽ không nhìn qua bên kia nhiều, khi y nhìn thấy thân ảnh của Thích Giang Chử biến mất thì theo bản năng tiến lên phía trước, băng qua đường. Hạ Tuyển không hiểu bản thân đang bị cái gì, không biết mình muốn làm gì, cũng không tìm được lý do, chỉ có thể nói là tâm huyết đột nhiên dâng trào. Hạ Tuyển chạy tới trước cửa tiệm, ngẩng đầu nhìn hàng chữ "horizon" chói mắt.
Bên trong cánh cửa đóng chặt giống như đang giam cầm một con thú dữ, thanh âm ầm ầm vẫn chui ra một ít từ khe hở, bị cánh cửa chặn lại làm cho thanh âm kia rất ngột ngạt, cảm giác cực kỳ xa xôi, mà vào thời khắc này Hạ Tuyển đã có thể phán đoán ra đây là nơi nào, horizon là một quán bar.
Hạ Tuyển đẩy cửa bước vào, y móc hết tiền mặt trong túi ra, tạo một tấm thẻ thành viên. Y đi theo sau hai người đàn ông trẻ tuổi, vừa vào cửa y đã bị tiếng nhạc xập xình bao lấy chặt chẽ, Hạ Tuyển lại ý thức được tiếng tim đập của y so với nhịp trống kia còn vang còn lớn hơn nhiều.
Chắc do hiện tại là cuối tuần, trong quán đang có rất nhiều người, ghế dài đã ngồi đầy, người trên sàn nhảy cũng không ít, nhìn qua cũng chỉ thấy hàng chục người đang nhảy cùng nhịp trống. Hạ Tuyển muốn đi tìm Thích Giang Chử, nhưng ánh đèn trong quán bar lại lờ mờ, không những tìm không ra còn tăng thêm độ khó cho y, y không tìm được nơi nào để đứng, ở đâu cũng bị xô tới đẩy lui, người và người chen nhau thành một khối, nhiệt độ sản sinh khiến y có chút nghẹt thở.
Hai phút sau y mới có thể bước ra khỏi đống người kia, tìm được một vị trí tương đối an toàn. Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh chú ý tới y, giống như nhận ra được ánh mắt hoang mang của y, đi tới hỏi: "Cậu có muốn uống gì không?"
Hạ Tuyển căn bản không nghe thấy người kia nói gì, âm thanh tim đập của y quá lớn.
Buổi hẹn này đã được lên kế hoạch từ tuần trước rồi.
Chu Huyền là khách quen của horizon, trước khi tới đã đặt trước ghế dài, cũng không cần người phục vụ dẫn dắt đã biết chỗ tự bước vào.
Sau khi nhìn thấy người đang ngồi trên ghế, Thích Giang Chử đã hiểu, hắn lại bị Chu Huyền dụ. Thích Giang Chử có chút bất đắc dĩ liếc Chu Huyền một cái, Chu Huyền lại vui cười hớn hở giả bộ không nhìn thấy đi vòng qua ngồi một bên khác, để Thích Giang Chử cùng đối tượng hẹn hò của hắn ngồi cùng một chỗ kết nối tình cảm.
Chu Huyền gọi rượu, cố gắng tìm đề tài trên người Thích Giang Chử. Thích Giang Chử không hứng thú mấy, chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với thầy Ôn, tránh làm lỡ thời gian của người ta.
Nghĩ như vậy, hắn thoáng quét qua toàn quán bar, mơ hồ nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Người kia đứng bên cạnh nhóm người đang nhảy múa trên sàn, tư thái hoàn toàn không giống với những người ở đây, chỉ cứng đờ đứng đó, vì vậy hắn càng dễ nhìn thấy.
"Thích Giang Chử, đang nói chuyện với cậu đó!" Chu Huyền nói nửa ngày, Thích Giang Chử cũng không trả lời, bất đắc dĩ gọi người bạn thân không mấy hăng hái này.
Thấy hắn lại không trả lời, Chu Huyền lầm bầm, "Nhìn cái gì vậy chứ?"
Anh cũng ngẩng đầu nhìn qua, Chu Huyền nhìn bóng dáng kia cũng cảm thấy quen mắt, càng nhìn lại càng quen, sau đó anh nghĩ ra, đó không phải là đứa nhỏ trong nhà Thích Giang Chử sao?
Cho dù Chu Huyền không biết, nhưng Thích Giang Chử thì biết, Hạ Tuyển đang làm việc trong một quán lẩu gần đây, y đứng ở đây hơn phân nửa là theo sau bọn họ, nhìn y cứng ngắc đứng đó là biết.
Chu Huyền lập tức thấp giọng mắng một câu, mà Thích Giang Chử đang ngồi bên cạnh anh đã đứng lên, bước nhanh qua bên kia.
Người phục vụ lặp lại câu hỏi, y vẫn không nghe thấy, bỗng nhiên phía sau ồn ào lên, trong kẽ hở của âm nhạc, y nghe thấy những tiếng huýt gió đứt quãng.
Hạ Tuyển vội vàng quay đầu lại nhìn, lại nhìn thấy hai người đang ông trẻ tuổi đang ôm hôn nhau, cách hôn môi này Hạ Tuyển chỉ từng thấy trong TV. Không, không đúng, trong TV y chỉ nhìn thấy hai người yêu khác giới hôn nhau.
Y run lên, tất cả mọi người ở đó đều đang hoan hô, ngoại trừ Hạ Tuyển. Hạ Tuyển lại bị đám người xô đẩy, bỗng nhiên cánh tay bị ai đó nắm chặt.
Hạ Tuyển hốt hoảng giãy dụa, đối phương lại dùng sức rất mạnh, trong lúc giãy dụa, nhờ ánh sáng mờ mờ, y nhận ra được gương mặt của Thích Giang Chử, sau đó y liền bất động, yên lặng để mặc Thích Giang Chử tùy ý lôi y ra quán bar, nhét vào trong xe.
"Anh đưa em về nhà." Thích Giang Chử thắt dây an toàn rồi nói.
Hạ Tuyển cực kỳ chậm rãi ân một tiếng, cúi đầu, âm thanh ầm ầm bên tai không còn nữa, khôi phục yên tĩnh bình thường. Xe vững vàng chạy, Thích Giang Chử gọi điện cho Chu Huyền bị hắn để quên trong bar, nội dung là gì Hạ Tuyển cũng không có tâm tư để nghe.
Trong đầu y hiện tại chỉ có những chi tiết y mới phát hiện của quán bar kia, tên quán là horizon, chỗ không bình thường là, hình như khách đến đây đều là nam...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook