Long Tế
-
Chương 776: Chiến!
Còn khán giả ủng hộ Trần Phong thì khác, họ có tâm lý thương hại người yếu, mấy trận đấu này Trần Phong nhiều lần xoay chuyển tình hình, giành chiến thắng, việc này khiến nhiều khán giả thay đổi cái nhìn với Trần Phong, cho rằng thực lực của Trần Phong không những mạnh, mà còn có thể xoay chuyển tình hình trong nghịch cảnh, nên trong trận đấu cuối cùng này họ hi vọng lại nhìn thấy Trần Phong tạo ra kỳ tích.
Khi các khán giả hò hét, MC cầm micro định nói mấy câu, đúng lúc này trong sân đột nhiên yên tĩnh lại, MC nhìn theo ánh mắt của các khán giả.
Nhóm Võ Chí Châu, Cơ Vô Thường, Thương Bác đi vào sân đấu, Trần Phong bình tĩnh đẩy Kinh Nhất.
“Được rồi, nhân vật chính của chúng ta đến rồi, trận đấu sắp bắt đầu, mọi người cùng mong chờ nhé!”.
MC vừa dứt lời thì xoay người rời khỏi sân đấu.
“Trần Phong!”.
“Trần Phong!”.
Sự im lặng ngắn ngủi qua đi, trong sân lại lần nữa bùng lên tiếng hét inh ỏi, âm thanh này là đang cổ vũ, trợ uy cho Trần Phong.
Trần Phong vẫn chắp tay tỏ ý với khán giả như trước, sau đó đẩy Kinh Nhất đến ghế xem thi đấu.
“Sư huynh, anh yên tâm!”, Trần Phong khẽ mỉm cười an ủi.
Kinh Nhất gật đầu, anh ấy cực kì coi trọng người sư đệ này, Trần Phong là niềm tự hào của anh ấy, mà giờ mọi việc Trần Phong làm đều là vì anh ấy.
“Đi đi!”, Võ Chí Châu vỗ vai Trần Phong.
Trần Phong xoay người đi đến chính giữa sàn đấu, mặt không cảm xúc đợi William cũng chính là Ngô Khôn xuất hiện.
Trận đấu này không thể tránh được, hơn nữa chỉ có một người có thể sống sót rời khỏi sân đấu, Trần Phong đợi ngày này đã rất lâu rồi, cũng đã chuẩn bị rất lâu cho trận đấu này.
“William đến rồi!”.
Không biết ai hét lên một tiếng, mọi người nhìn sang, William bước vào hội trường, anh ta vẫn ăn mặc như trước, khoác chiếc áo choàng màu đen, đeo mặt nạ quỷ, cả người tràn ngập hơi thở âm u đáng sợ.
Sau khi Ngô Khôn xuất hiện thì không để ý những khán giả đang cổ vũ hò hét vì anh ta, hơn nữa ánh mắt tràn ngập sát khí khóa chặt vào Trần Phong trên võ đài.
Vì đeo mặt nạ nên nhìn không rõ diện mạo, nhưng sát khí của Ngô Khôn lại cực kì rõ ràng, khi anh ta còn cách Trần Phong không đến 30 bước, thì dừng lại.
“Sao? Anh còn định đeo mặt nạ này thi đấu à? Không có mặt mũi gặp người ta sao? Ngô Khôn!”.
Sau khi Ngô Khôn dừng bước, Trần Phong lên tiếng nói với vẻ mặt lạnh tanh, lộ sát khí.
Ngô Khôn không nói gì, mà im lặng một lúc.
Sau đó Ngô Khôn thong thả nhấc tay phải lên, tháo chiếc mặt nạ quỷ trên mặt ra trước mặt tất cả khán giả, lúc này dung mạo của Ngô Khôn lần đầu tiên lộ ra trong Đại hội võ thuật thế giới.
Mắt phượng, mũi diều hâu, môi hơi mỏng, tạo cảm giác khắt khe, lúc này sắc mặt Ngô Khôn âm u như nước.
Khi Ngô Khôn tháo mặt nạ ra, cả hội trường kinh ngạc hét lên.
“Ngô Khôn thế mà lại là người da vàng?”.
“Khó tin quá, vậy anh ta rốt cuộc là người Hoa Hạ, nước R hay nước CL?”.
Các khán giả kinh ngạc, đồng thời cũng tiến hành suy đoán với thân phận của Ngô Khôn.
“Trần Phong, tôi đợi ngày này lâu lắm rồi, trận đấu này cậu thua chắc!”.
Khi các khán giả bàn tán xôn xao, giọng Ngô Khôn bỗng vang lên, ngay lập tức át đi âm thanh của mọi người, chỉ thấy Ngô Khôn tiếp tục nói: “Bao nhiêu năm qua, mỗi khi tôi ngồi thiền thì đều nhớ lại nỗi nhục nhiều năm trước, tôi sẽ dùng trận đấu này nói với mọi người, đặc biệt là Tiêu Quốc Trung, tôi muốn khiến ông ta biết ai mới có tư cách làm đồ đệ của ông ta, ai mới là người mạnh chân chính!”.
“Trở thành đồ đệ của sư phụ, loại rác rưởi như anh không xứng!”, Trần Phong mặt lạnh tanh quát.
“Tôi không xứng? Ha, ha, ha…”.
Ngô Khôn ngước lên trời phá lên cười, cứ như nghe thấy câu gì buồn cười lắm vậy, rồi Ngô Khôn tiếp tục nói: “Tôi không xứng, chẳng lẽ cậu xứng? nếu cậu không phải đời sau của nhà họ Trần, thì cậu có thể trở thành đệ tử của Tiêu Quốc Trung không? Nếu không phải như vậy thì cậu sao có thể giành được vị trí của tôi?”.
Ngô Khôn vô cùng kích động cứ như muốn đem lời trong lòng bao năm qua nói ra hết.
“Tôi chẳng buồn nói vớ vẩn với cậu, trận đấu hôm nay cậu phải chết, sao? Là đệ tử của Tiêu Quốc Trung có gan đấu một trận sống còn với tôi không?”, Ngô Khôn nói với vẻ mặt ngập sát khí.
“Được, hôm nay tôi lấy anh khai đao, trả thù cho sư huynh tôi!”, Trần Phong bỗng hiện sát khí, anh bất giác nhớ lại dáng vẻ Kinh Nhất bị đánh gãy hai chân năm ấy, lúc này hai mắt Trần Phong trợn tròn, khí tức trong người sục sôi chạy khắp toàn thân.
“Muốn chết à?”.
Nhìn dáng vẻ Trần Phong, Ngô Khôn tràn ngập khinh thường, anh ta căn bản không để Trần Phong vào mắt, lúc này nhìn dáng vẻ Trần Phong, anh ta chắn chắn 100% giết được Trần Phong. Đam Mỹ Sắc
Chỉ có điều thời gian dần trôi, chân mày Ngô Khôn cau chặt, cứ có cảm giác khang khác.
Khí tức của Trần Phong lúc này không ngừng tăng cao, cứ như vô cùng vô tận hơn nữa còn tiếp tục tăng nữa.
Tất cả khán giả trong sân đều không nói gì, hơn nữa còn nhìn Trần Phong không rời mắt, có một số người hiểu biết rộng cũng nhìn ra cái gì đó.
“Đột phá!”.
Sắc mặt Ngô Khôn hơi thay đổi, anh ta đã nhìn ra Trần Phong lúc này thế mà muốn đột phá giai đoạn giữa Hóa Kình.
Khí tức của Trần Phong đang tăng lên cực nhanh, sau khi khí tức đến cực hạn, rồi lại trở về mạch máu toàn thân, thì chứng tỏ đột phá xong rồi.
Tâm trạng Ngô Khôn hơi chán nản, nếu Trần Phong không đột phá, thì anh ta chắc chắn có thể tiêu diệt đối phương, nếu Trần Phong đột phá giai đoạn giữa Hóa Kình, thực lực tăng cao, vậy mọi thứ đều thay đổi, còn Ngô Khôn cũng không chắc chắn giết được đối phương.
Không những vậy nếu Trần Phong đột phá giai đoạn giữa Hóa Kình, với tính cách cẩn trọng của Ngô Khôn căn bản sẽ không đấu một trận sống còn với Trần Phong.
Mặc dù nói ngoài mặt Ngô Khôn khinh thường Trần Phong, nhưng trong lòng anh ta hiểu rõ thực lực Trần Phong không hề kém, chính vì thế nên anh ta mới muốn giết Trần Phong trước khi anh trưởng thành.
Lúc này khí tức của Trần Phong vẫn đang tăng cao, có khả năng xuất hiện hợp nhất lần nữa, Ngô Khôn không thể để mặc Trần Phong đột phá trong sân đấu.
“Hừ, đột phá trước mặt tôi, đừng có hòng!”.
Ngô Khôn hừ một tiếng, chân phải sải bước, lao vào Trần Phong với tốc độ cực nhanh, anh ta phải ngăn Trần Phong trước khi Trần Phong trở thành giai đoạn giữa Hóa Kình.
Chỉ có điều anh ta vẫn chậm một bước, khi Ngô Khôn cách Trần Phong chưa tới mười bước, Trần Phong mở bừng hai mắt, trong mắt có ánh sáng xẹt qua.
Lúc này khí tức của Trần Phong đã thu về, trở lại mạch máu trong cơ thể, sau khi khí tức bình lặng lại, một luồng áp lực của giai đoạn giữa Hóa Kình từ trên người anh tản ra xung quanh.
Áp lực này thuộc về riêng võ sĩ giai đoạn giữa Hóa Kình, nếu võ sĩ giai đoạn thấp gặp áp lực này, căn bản không thể ra tay, bị áp đảo hoàn toàn.
Ngô Khôn đứng khựng lại, sắc mặt cực kì khó coi, Trần Phong đã đột phá giai đoạn giữa Hóa Kình rồi, trở thành một người mạnh chân chính.
Cái chính là Trần Phong chắc chắn đã có chuẩn bị, nếu không thì tuyệt đối không thể trong thời gian ngắn đột phá, nếu như vậy thì mọi thứ trước đó đều là để khiến Ngô Khôn mắc mưu, dụ Ngô Khôn quyết một trận sinh tử.
Ngô Khôn cũng không phải người bình thường, lúc này nghĩ một chút thì hiểu rõ ràng tiền căn hậu quả ngay.
- -------------------
Khi các khán giả hò hét, MC cầm micro định nói mấy câu, đúng lúc này trong sân đột nhiên yên tĩnh lại, MC nhìn theo ánh mắt của các khán giả.
Nhóm Võ Chí Châu, Cơ Vô Thường, Thương Bác đi vào sân đấu, Trần Phong bình tĩnh đẩy Kinh Nhất.
“Được rồi, nhân vật chính của chúng ta đến rồi, trận đấu sắp bắt đầu, mọi người cùng mong chờ nhé!”.
MC vừa dứt lời thì xoay người rời khỏi sân đấu.
“Trần Phong!”.
“Trần Phong!”.
Sự im lặng ngắn ngủi qua đi, trong sân lại lần nữa bùng lên tiếng hét inh ỏi, âm thanh này là đang cổ vũ, trợ uy cho Trần Phong.
Trần Phong vẫn chắp tay tỏ ý với khán giả như trước, sau đó đẩy Kinh Nhất đến ghế xem thi đấu.
“Sư huynh, anh yên tâm!”, Trần Phong khẽ mỉm cười an ủi.
Kinh Nhất gật đầu, anh ấy cực kì coi trọng người sư đệ này, Trần Phong là niềm tự hào của anh ấy, mà giờ mọi việc Trần Phong làm đều là vì anh ấy.
“Đi đi!”, Võ Chí Châu vỗ vai Trần Phong.
Trần Phong xoay người đi đến chính giữa sàn đấu, mặt không cảm xúc đợi William cũng chính là Ngô Khôn xuất hiện.
Trận đấu này không thể tránh được, hơn nữa chỉ có một người có thể sống sót rời khỏi sân đấu, Trần Phong đợi ngày này đã rất lâu rồi, cũng đã chuẩn bị rất lâu cho trận đấu này.
“William đến rồi!”.
Không biết ai hét lên một tiếng, mọi người nhìn sang, William bước vào hội trường, anh ta vẫn ăn mặc như trước, khoác chiếc áo choàng màu đen, đeo mặt nạ quỷ, cả người tràn ngập hơi thở âm u đáng sợ.
Sau khi Ngô Khôn xuất hiện thì không để ý những khán giả đang cổ vũ hò hét vì anh ta, hơn nữa ánh mắt tràn ngập sát khí khóa chặt vào Trần Phong trên võ đài.
Vì đeo mặt nạ nên nhìn không rõ diện mạo, nhưng sát khí của Ngô Khôn lại cực kì rõ ràng, khi anh ta còn cách Trần Phong không đến 30 bước, thì dừng lại.
“Sao? Anh còn định đeo mặt nạ này thi đấu à? Không có mặt mũi gặp người ta sao? Ngô Khôn!”.
Sau khi Ngô Khôn dừng bước, Trần Phong lên tiếng nói với vẻ mặt lạnh tanh, lộ sát khí.
Ngô Khôn không nói gì, mà im lặng một lúc.
Sau đó Ngô Khôn thong thả nhấc tay phải lên, tháo chiếc mặt nạ quỷ trên mặt ra trước mặt tất cả khán giả, lúc này dung mạo của Ngô Khôn lần đầu tiên lộ ra trong Đại hội võ thuật thế giới.
Mắt phượng, mũi diều hâu, môi hơi mỏng, tạo cảm giác khắt khe, lúc này sắc mặt Ngô Khôn âm u như nước.
Khi Ngô Khôn tháo mặt nạ ra, cả hội trường kinh ngạc hét lên.
“Ngô Khôn thế mà lại là người da vàng?”.
“Khó tin quá, vậy anh ta rốt cuộc là người Hoa Hạ, nước R hay nước CL?”.
Các khán giả kinh ngạc, đồng thời cũng tiến hành suy đoán với thân phận của Ngô Khôn.
“Trần Phong, tôi đợi ngày này lâu lắm rồi, trận đấu này cậu thua chắc!”.
Khi các khán giả bàn tán xôn xao, giọng Ngô Khôn bỗng vang lên, ngay lập tức át đi âm thanh của mọi người, chỉ thấy Ngô Khôn tiếp tục nói: “Bao nhiêu năm qua, mỗi khi tôi ngồi thiền thì đều nhớ lại nỗi nhục nhiều năm trước, tôi sẽ dùng trận đấu này nói với mọi người, đặc biệt là Tiêu Quốc Trung, tôi muốn khiến ông ta biết ai mới có tư cách làm đồ đệ của ông ta, ai mới là người mạnh chân chính!”.
“Trở thành đồ đệ của sư phụ, loại rác rưởi như anh không xứng!”, Trần Phong mặt lạnh tanh quát.
“Tôi không xứng? Ha, ha, ha…”.
Ngô Khôn ngước lên trời phá lên cười, cứ như nghe thấy câu gì buồn cười lắm vậy, rồi Ngô Khôn tiếp tục nói: “Tôi không xứng, chẳng lẽ cậu xứng? nếu cậu không phải đời sau của nhà họ Trần, thì cậu có thể trở thành đệ tử của Tiêu Quốc Trung không? Nếu không phải như vậy thì cậu sao có thể giành được vị trí của tôi?”.
Ngô Khôn vô cùng kích động cứ như muốn đem lời trong lòng bao năm qua nói ra hết.
“Tôi chẳng buồn nói vớ vẩn với cậu, trận đấu hôm nay cậu phải chết, sao? Là đệ tử của Tiêu Quốc Trung có gan đấu một trận sống còn với tôi không?”, Ngô Khôn nói với vẻ mặt ngập sát khí.
“Được, hôm nay tôi lấy anh khai đao, trả thù cho sư huynh tôi!”, Trần Phong bỗng hiện sát khí, anh bất giác nhớ lại dáng vẻ Kinh Nhất bị đánh gãy hai chân năm ấy, lúc này hai mắt Trần Phong trợn tròn, khí tức trong người sục sôi chạy khắp toàn thân.
“Muốn chết à?”.
Nhìn dáng vẻ Trần Phong, Ngô Khôn tràn ngập khinh thường, anh ta căn bản không để Trần Phong vào mắt, lúc này nhìn dáng vẻ Trần Phong, anh ta chắn chắn 100% giết được Trần Phong. Đam Mỹ Sắc
Chỉ có điều thời gian dần trôi, chân mày Ngô Khôn cau chặt, cứ có cảm giác khang khác.
Khí tức của Trần Phong lúc này không ngừng tăng cao, cứ như vô cùng vô tận hơn nữa còn tiếp tục tăng nữa.
Tất cả khán giả trong sân đều không nói gì, hơn nữa còn nhìn Trần Phong không rời mắt, có một số người hiểu biết rộng cũng nhìn ra cái gì đó.
“Đột phá!”.
Sắc mặt Ngô Khôn hơi thay đổi, anh ta đã nhìn ra Trần Phong lúc này thế mà muốn đột phá giai đoạn giữa Hóa Kình.
Khí tức của Trần Phong đang tăng lên cực nhanh, sau khi khí tức đến cực hạn, rồi lại trở về mạch máu toàn thân, thì chứng tỏ đột phá xong rồi.
Tâm trạng Ngô Khôn hơi chán nản, nếu Trần Phong không đột phá, thì anh ta chắc chắn có thể tiêu diệt đối phương, nếu Trần Phong đột phá giai đoạn giữa Hóa Kình, thực lực tăng cao, vậy mọi thứ đều thay đổi, còn Ngô Khôn cũng không chắc chắn giết được đối phương.
Không những vậy nếu Trần Phong đột phá giai đoạn giữa Hóa Kình, với tính cách cẩn trọng của Ngô Khôn căn bản sẽ không đấu một trận sống còn với Trần Phong.
Mặc dù nói ngoài mặt Ngô Khôn khinh thường Trần Phong, nhưng trong lòng anh ta hiểu rõ thực lực Trần Phong không hề kém, chính vì thế nên anh ta mới muốn giết Trần Phong trước khi anh trưởng thành.
Lúc này khí tức của Trần Phong vẫn đang tăng cao, có khả năng xuất hiện hợp nhất lần nữa, Ngô Khôn không thể để mặc Trần Phong đột phá trong sân đấu.
“Hừ, đột phá trước mặt tôi, đừng có hòng!”.
Ngô Khôn hừ một tiếng, chân phải sải bước, lao vào Trần Phong với tốc độ cực nhanh, anh ta phải ngăn Trần Phong trước khi Trần Phong trở thành giai đoạn giữa Hóa Kình.
Chỉ có điều anh ta vẫn chậm một bước, khi Ngô Khôn cách Trần Phong chưa tới mười bước, Trần Phong mở bừng hai mắt, trong mắt có ánh sáng xẹt qua.
Lúc này khí tức của Trần Phong đã thu về, trở lại mạch máu trong cơ thể, sau khi khí tức bình lặng lại, một luồng áp lực của giai đoạn giữa Hóa Kình từ trên người anh tản ra xung quanh.
Áp lực này thuộc về riêng võ sĩ giai đoạn giữa Hóa Kình, nếu võ sĩ giai đoạn thấp gặp áp lực này, căn bản không thể ra tay, bị áp đảo hoàn toàn.
Ngô Khôn đứng khựng lại, sắc mặt cực kì khó coi, Trần Phong đã đột phá giai đoạn giữa Hóa Kình rồi, trở thành một người mạnh chân chính.
Cái chính là Trần Phong chắc chắn đã có chuẩn bị, nếu không thì tuyệt đối không thể trong thời gian ngắn đột phá, nếu như vậy thì mọi thứ trước đó đều là để khiến Ngô Khôn mắc mưu, dụ Ngô Khôn quyết một trận sinh tử.
Ngô Khôn cũng không phải người bình thường, lúc này nghĩ một chút thì hiểu rõ ràng tiền căn hậu quả ngay.
- -------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook