Lòng Ta Nào Phải Đá
-
Chương 23: Đãn nguyện trường túy bất phục tỉnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
-Chỉ mong say mãi không cần tỉnh –
[ thượng ]
Hai trái tim cùng đắm chìm vào cơn say, say trong ánh dương rạng ngời minh mị, say trong không gian ngan ngát mùi hương, say trong sóng mắt người thương âu yếm. Nếu như có thể, chỉ mong cùng người say mãi không cần tỉnh lại.
Warn: Chương 24 có H nhẹ, đề nghị các bạn dưới 16 đi ra – đã có khuyến cáo trước
P/s: Lộc ơi, sao cứ zớ đến H là cậu edit có lửa thế ~.~ tớ hận à nha ~.~
***
Đêm nay trăng sáng treo cao, gió mát phơ phất. Hai người đang ngồi ở bên giường trò chuyện, Hàn Chi sắc mặt đột nhiên tái nhợt, cả người bắt đầu run rẩy. Cô Hồng thấy hàn độc trong cơ thể y lại phát tác, vội vàng độ chân khí.
Hàn Chi thở gấp một hồi, dần dần lâm vào hôn mê, trong miệng thì thầm gọi: “Nương…… Nương……”
Cô Hồng ngây người, giờ mới hiểu vì sao mấy ngày gần đây thỉnh thoảng Hàn Chi lại bần thần buồn bã. Hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt trước mắt, vừa sốt ruột vừa đau lòng, cầm lòng không đậu vòng tay ôm y thật chặt.
Sau một lúc lâu Hàn Chi cũng tỉnh lại, thấy Cô Hồng đang lo lắng nhìn mình, gượng cười bảo: “Ta không sao, tạm thời không chết được.”
“Ta…… Ta biết.” Cô Hồng mặt giãn ra, nói. Hắn ôm Thạch Hàn Chi đến ngồi bên cửa sổ, để cho y hít thở không khí ban đêm tươi mát. Hai người vừa ngẩng đầu, một ngôi sao băng xẹt qua trên không trung, lưu lại một vệt sáng lấp lánh theo quỹ đạo bay.
Cô Hồng thấy Hàn Chi khóe môi mỉm cười, liền cúi đầu hỏi:“Truyền thuyết kể rằng hướng sao băng cầu nguyện có thể thực hiện được ước muốn của mình, ngươi vừa rồi nguyện ước điều gì?”
Hàn Chi lắc đầu, “Ta không tin, nếu sao băng thật sự có thể thực hiện được tâm nguyện của người khác, chính nó sao lại phải cô đơn bay qua bay lại trên không trung?” Ngẩng đầu cười cười, nhìn Cô Hồng: “Tâm nguyện của ta chính ta sẽ cố gắng thực hiện, không cần dựa vào người khác. Đúng rồi, vậy tâm nguyện của ngươi là gì?”
Thạch Cô Hồng ngẩn ngơ, thật lâu vẫn lặng im không nói. Hàn Chi đau khổ cười, “Xem ta ngốc chưa kìa– tâm nguyện của ngươi dĩ nhiên là cùng Diệp Khinh Phong hoà thuận như lúc ban đầu.”
Cô Hồng chậm rãi lắc đầu, trầm giọng nói:“Đêm đó mặc cho ta chất vấn thế nào hắn đều không đáp lời, để mặc Sở Tư Viễn giải ta đến lao trung. Hắn đã có tâm hãm hại ta, làm sao còn có thể quay lại như lúc ban đầu? Có lẽ hắn kết giao với ta cũng chỉ vì lợi dụng, ta mặc dù cam chịu để hắn lợi dụng, thế nhưng cuối cùng cũng tới lúc nên buông tay rồi.”
Hắn dừng một chút, nhìn phiến lá khô trên nhánh cây ngoài cửa sổ bị gió thu lay động mà lìa cành rơi xuống, sầu muộn vốn đong đầy trong lòng đều dần dần trầm xuống, lắng đọng lại sâu nơi đáy lòng, “Trước đây tâm nguyện lớn nhất của ta chính là giết chết Truy Thạch lệnh chủ, hiện giờ lão chết rồi, ta ngược lại cảm thấy càng hoang mang lạc lõng, chẳng còn biết mình sống để làm gì. Nếu muốn hỏi giờ phút này tâm nguyện của ta là gì……” lại cúi đầu nhìn Thạch Hàn Chi, “Đó chính là mong bệnh của ngươi có thể sớm khỏi hẳn.”
Thạch Hàn Chi đáy lòng run rẩy, không dám tin tưởng Cô Hồng vẫn hằng ngày đối địch với mình sẽ nói ra lời như vậy,“Ngươi…… Không hận ta sao?”
Thạch Cô Hồng cười gượng, lắc đầu, khàn giọng nói:“Không hận. Ngươi giết Lãnh Châu, ta lại hại ngươi tứ chi tàn phế; ngươi mặc dù che giấu thân phận, nhưng lại chưa bao giờ nói lời nào dối trá lừa gạt ta – còn chuyện ngươi có phải người của tà giáo hay không lại có liên quan gì đến ta đâu? Về phần mối thù của phụ mẫu, ngẫm lại ta ngay cả thân phụ thân mẫu còn không biết là ai, nói chuyện báo thù chẳng phải quá ngây thơ? Có lẽ Truy Thạch lệnh chủ cũng là gạt ta”
Nói tới đây Cô Hồng đưa tay vươn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ muốn lưu lại ngọn gió mát vừa lướt qua đầu ngón tay, lại rốt cục vẫn là bắt không được, “Giá như có thể quên đi tất thảy quá khứ– giá nhân sinh có thể một lần nữa bắt đầu lại thì tốt biết bao.”
Hàn Chi thở dài, lần nữa bắt đầu? Nhân sinh há lại có thể bắt đầu lại lần nữa? Cho dù hủy đi trí nhớ của bản thân, lại làm sao xóa bỏ được hết thảy dấu vết mình để lại trong lòng người khác? Nói đến nói đi, tất cả cũng chỉ là bịt tai trộm chuông.
Ngoảnh đầu thấy trên bàn đặt một xấp giấy, còn có bút nghiên đặt ở bên cạnh, Hàn Chi tò mò hỏi:“Ngươi viết những gì thế?”
Cô Hồng đi qua lấy xấp giấy kia cầm tới, chỉ vào mặt trên tờ giấy kín đặc chữ nói:“Đây là ta chép lại bản [ thiên cơ ảo diệu quyết ] trong mật thất nơi vườn hoang của Thiên Cơ Viên, lạ lùng thay nội dung của nó cùng với bản tâm pháp Truy Thạch lệnh chủ đưa cho ngươi trước kia giống hệt nhau. Ta nghĩ có lẽ thứ này đối với bệnh của ngươi có lợi, cho nên liền chép lại một phần cho ngươi.”
Thạch Hàn Chi sắc mặt thoáng có chút buồn, trầm mặc một lát mới nói:“Chẳng trách bản tâm pháp này là đồng tử công*(xử nam/xử nữ) mới luyện được, nguyên lai người tạo ra bộ tâm pháp này chính là một đạo sĩ. Có điều ta giờ luyện cũng vô dụng, ngươi cứ cất đi vậy, nói không chừng về sau gặp được người thật sự cần đến nó.”
Cô Hồng sửng sốt, đột nhiên minh bạch tất thảy. Tuy rằng lần trước khi Hàn Chi thân thủ xé nát bản tâm pháp trong lòng hắn đã nghi ngờ, lại vẫn là mơ hồ lưu trữ một tia hy vọng, lúc này thấy vẻ mặt y, làm sao có thể không rõ?
Lúc này lại nghe Thạch Hàn Chi nói:“Ngươi nói dáng vẻ ta rất giống Thiên Cơ đạo trưởng, là thật sao?”
“Đương nhiên, ngươi vì sao hỏi vậy?”
“Ta từng hỏi nương cha ta là ai, nhưng bà nhất quyết không chịu nói, chỉ nói cho ta biết Đông Phương Lãng là kẻ thù giết cha, muốn ta nhất định phải tiêu diệt bát đại môn phái, giết chết Đông Phương Lãng. Hiện giờ cẩn thận ngẫm lại, có lẽ thân thế của ta cùng Thiên Cơ đạo trưởng có quan hệ, thế nhưng ông ta là một đạo sĩ, lại luyện chính là đồng tử công, làm sao có quan hệ huyết thống với ta được?”
Thạch Cô Hồng thấy trong mắt y toát ra nét buồn, nhớ đến lúc y phát bệnh từng nức nở gọi “nương”, nhịn không được mở miệng hỏi:“Kỳ thật ngươi không cần trầm tư suy nghĩ, trở về Ma Tâm Cốc hỏi lại mẫu thân ngươi vài lần, bà chắc sẽ nói cho ngươi. Dù sao hai người là mẫu tử, bà chung quy sẽ không giấu ngươi cả đời.”
Thạch Hàn Chi lắc đầu,“Ngươi không biết nương ta là người thế nào đâu, tuy nói ta là con trai của bà, bà lại đối với ta rất lạnh nhạt, thông thường ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói với ta nhiều thêm một câu. Nếu không phải khuôn mặt ta rất giống bà, ta cũng thực hoài nghi mình không phải do bà sinh ra. Ngươi xem lần này ta bị bát đại môn phái bắt giữ, bà cũng không màng tới cứu ta.”
Thạch Cô Hồng thấy y vẻ mặt có chút buồn bã, vội an ủi nói: “Mẫu thân ngươi có lẽ là chưa kịp cứu ngươi, dù sao ngươi ở Thiên Cơ Viên chỉ mới ba đêm đã được cứu ra rồi.”
“Kỳ thật ta cũng không vì chuyện này mà phiền muộn, vốn tình cảm mẫu tử chúng ta cũng thực lãnh đạm.”
“Kia…… Ngươi vì sao đáp ứng thay Ma Tâm Cốc nghênh chiến? Chẳng lẽ ngươi không biết như vậy sẽ rất nguy hiểm sao?”
Thạch Hàn Chi cười khổ một chút, lẩm bẩm nói: “Ta cũng không biết. Ba năm trước mẫu thân ta tìm được, lúc ấy ta thật sự rất mừng rỡ, cho dù bà đối với ta thật sự lạnh nhạt, ta vẫn thực quý trọng mỗi khi có cơ hội được gặp bà. Chỉ cần bà ngẫu nhiên thể hiện ra với ta một chút dịu dàng, ta liền nguyện ý vì bà làm hết thảy”
Ba năm trước? Thạch Cô Hồng trong lòng run lên, khi đó Thạch Lãnh Châu vừa mới chết không lâu, mình cơ hồ mỗi ngày đều gây sự ẩu đả với Hàn Chi. Chẳng lẽ mẫu thân y chính tại thời điểm đó tìm được sao?
Cố gắng đem tư tưởng quay về hiện tại, “Hiện giờ ngươi chuẩn bị quay về Ma Tâm Cốc tìm mẫu thân?”
Hàn Chi trầm mặc một hồi, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu nói:“Ta quả thật muốn gặp bà một lần, ngươi có thể đưa ta trở về đó không?”
“…… Như vậy cũng tốt.” Cô Hồng quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng chợt hoang hoải vô cùng. Bầu trời đêm đầy sao chi chít, ngôi sao khẽ khàng nhấp nháy, gió lạnh thổi tới, một giọt nước rơi xuống trên tay Thạch Cô Hồng, có lẽ là nước mắt của vì sao cô đơn nào chăng?
Thạch Hàn Chi ho nhẹ một tiếng,“Kỳ thật ta…… Chỉ là muốn đi gặp mặt nương một lần, rồi sau đó ta muốn cùng ngươi rời đi.” Nói tới đây trong lòng cũng tràn ngập đau xót, nói là đi gặp mẫu thân, kỳ thật lại là một lần tử biệt.
Thạch Cô Hồng gấp gáp hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không muốn ở cùng mẫu thân ngươi sao?” Mấy ngày nay hắn cẩn thận suy nghĩ rất nhiều điều, sớm đã định buông bỏ hết thảy, tìm chốn ẩn cư. Nhưng mà nghĩ đến chuyện phải lẻ loi một mình một bóng, trong lòng liền cô đơn tịch liêu nói không nên lời, lúc này thấy Hàn Chi lại nguyện ý cùng hắn bên nhau, lòng thấp thoáng niềm vui khó nói.
Thạch Hàn Chi thấy vẻ mặt hắn, liền biết hắn kỳ thật cũng hy vọng mình có thể theo hắn rời đi, “Ma Tâm Cốc là nơi chỉ có toàn nữ tử, ta ở nơi đó chung quy chẳng quen.” Ngẩng đầu nhìn hắn,“Hay là ngươi chê ta vướng víu, không chịu mang ta rời đi? Ngươi cũng đừng quên trước kia mỗi ngày đều là ta nấu cơm giặt giũ.”
“Không phải, ta…… Ta đương nhiên là nguyện ý.” Cô Hồng ngập ngừng, lung tung viện cớ, “Ta…… Ta chỉ là sợ cuộc sống đạm bạc trà nhạt cơm rau sẽ làm ngươi chịu khổ.” Nói tới đây thấy mặt Hàn Chi có chút mỏi mệt, liền ôm y về trên giường, đặt y nằm xuống.
Thạch Hàn Chi nghe vậy cười ra tiếng: “Lời này thật quái, chẳng lẽ trước kia ta mỗi ngày đều ăn sơn hào hải vị?” Dừng một chút, dần dần thu lại ý cười, nghiêm mặt nói: “Nhưng còn ngươi thì sao, ngươi thật sự có thể buông bỏ hết thảy quá khứ, cùng ta ẩn cư núi rừng sao?”
Tay Thạch Cô Hồng đang đắp chăn cho y đột nhiên khựng lại một chút, nhìn chằm chằm vỏ chăn thêu hoa mẫu đơn tinh xảo một hồi, lúc sau mới mở miệng: “Trước kia cứ nghĩ phải rời xa hắn ta thì sẽ đau lòng, hiện giờ tỉ mỉ cảm nhận, lại tựa hồ không phải, mà ngược lại rất ung dung thoải mái. Thứ bản thân mình vẫn hằng truy đuổi đến tột cùng chẳng phải cũng chỉ là một ảo ảnh thôi sao? U Ảnh nói rất đúng, hắn giống Lãnh Châu, nhưng mà hắn vẫn không phải là Lãnh Châu. Ta cho dù đối tốt với hắn đến đâu, cũng không thể nào bù đắp lại chuyện đã qua, ta vì sao cứ phải tiếp tục chấp nhất dĩ vãng?”
“Đúng rồi! Ta vẫn quên nói cho ngươi: U Ảnh hắn…… Hắn rơi xuống vách núi.” Cô Hồng sắc mặt tối sầm lại, liền đem chuyện đêm đó U Ảnh hẹn hắn ra ngoài, sau lại chạm trán hai tên hắc y nhân, sau đó U Ảnh cùng với một trong hai tên hắc y nhân rơi xuống vách núi kể lại tường tận.
Hàn Chi ngây người, trên mặt lộ vẻ bi thương, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: “Hóa ra sinh mệnh lại mong manh như thế, chẳng biết được ngày nào sẽ phải ra đi, ngay cả cơ hội cáo biệt cũng không có.”
Y giương mắt dừng ở Thạch Cô Hồng, lẳng lặng nói: “Cùng ngươi dằn vặt nhiều năm như vậy, thật sự mệt mỏi muốn chết được, ai biết tương lai còn được bao lâu? Thế gian rộng lớn biển người mênh mông thiên thiên vạn vạn, người quan trọng với ta bất quá lại chỉ có mình ngươi, ta tội gì cứ cùng ngươi đối địch? Về sau sẽ không làm loại chuyện ngốc nghếch này nữa.”
Cô Hồng nghe vậy ngẩn ra, Hàn Chi lời này tuy rằng hàm súc ý tứ, nhưng hắn vẫn hiểu được rõ ràng. Hồi tưởng lại khoảng thời gian mấy năm qua, hai người giống như hai con nhím ôm nhau sưởi ấm, tuy rằng đều gây cho nhau đau đớn, nhưng rồi lại không rời được hơi ấm truyền đến từ thân thể người kia. Không rõ đó là loại tình cảm như thế nào, chỉ biết rằng tơ duyên vận mệnh đã đem hai người trói lại với nhau chặt chẽ, có lẽ là bởi tình yêu, cũng có lẽ chỉ là bởi thói quen, trên đời này có thể cùng mình làm bạn đến cuối đường cũng chỉ có người kia mà thôi.
Nghĩ đến đây lòng một đột nhiên thoải mái, nếu như cuộc đời này hắn có y làm bạn, thì còn xa cầu gì hơn?
Sáng sớm hôm sau Ngọc Bích bưng đồ ăn sáng đẩy cửa tiến vào, “Hai vị công tử ngủ ngon giấc không?” Thấy bao hành lý trên bàn, không khỏi sửng sốt một chút.
Cô Hồng đáp: “Đều tốt cả”, liếc Hàn Chi trên giường một cái, thấy y gật đầu, liền xoay người hướng Ngọc Bích nói: “Cảm tạ cô nương chiếu cố mấy ngày gần đây, chúng ta quyết định đã đến lúc nên rời đi, ân tình tương trợ của cô nương ngày sau xin báo đáp.”
Ngọc Bích mặt lộ vẻ kinh ngạc, “Lúc này bên ngoài đều là người của bát đại môn phái, tất cả đang nơi nơi truy tìm các ngươi, bản trấn tuy nhỏ, nhưng cũng có vài Cái Bang đệ tử, các ngươi cứ vậy mà đi ra ngoài chẳng phải là dê vào miệng cọp?”
Thạch Cô Hồng nói: “Thế nhưng chúng ta cũng không thể lẩn trốn ở nơi này cả đời, ta với Hàn Chi dùng chút thuật dịch dung, hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn. Nếu Thủy cô nương ngày sau tìm đến, xin nhờ cô nương chuyển cáo một tiếng, ân tình của nàng ngày khác chúng ta nhất định báo đáp.”
Ngọc Bích suy tư một chút, rốt cục thở dài,“Nếu hai vị đã quyết ý rời đi, ta cũng không tiện miễn cưỡng. Hàn Chi công tử hành động không tiện, không bằng ta đi chuẩn bị cho các ngươi một chiếc xe ngựa.”
Thạch Cô Hồng ôm quyền nói: “Xin nhờ cô nương.”
Sau khi Ngọc Bích rời khỏi, hai người rất nhanh rửa mặt chải đầu dùng bữa, sau đó dịch dung, cải trang thành hai thanh niên tướng mạo bình thường.
-Chỉ mong say mãi không cần tỉnh –
[ thượng ]
Hai trái tim cùng đắm chìm vào cơn say, say trong ánh dương rạng ngời minh mị, say trong không gian ngan ngát mùi hương, say trong sóng mắt người thương âu yếm. Nếu như có thể, chỉ mong cùng người say mãi không cần tỉnh lại.
Warn: Chương 24 có H nhẹ, đề nghị các bạn dưới 16 đi ra – đã có khuyến cáo trước
P/s: Lộc ơi, sao cứ zớ đến H là cậu edit có lửa thế ~.~ tớ hận à nha ~.~
***
Đêm nay trăng sáng treo cao, gió mát phơ phất. Hai người đang ngồi ở bên giường trò chuyện, Hàn Chi sắc mặt đột nhiên tái nhợt, cả người bắt đầu run rẩy. Cô Hồng thấy hàn độc trong cơ thể y lại phát tác, vội vàng độ chân khí.
Hàn Chi thở gấp một hồi, dần dần lâm vào hôn mê, trong miệng thì thầm gọi: “Nương…… Nương……”
Cô Hồng ngây người, giờ mới hiểu vì sao mấy ngày gần đây thỉnh thoảng Hàn Chi lại bần thần buồn bã. Hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt trước mắt, vừa sốt ruột vừa đau lòng, cầm lòng không đậu vòng tay ôm y thật chặt.
Sau một lúc lâu Hàn Chi cũng tỉnh lại, thấy Cô Hồng đang lo lắng nhìn mình, gượng cười bảo: “Ta không sao, tạm thời không chết được.”
“Ta…… Ta biết.” Cô Hồng mặt giãn ra, nói. Hắn ôm Thạch Hàn Chi đến ngồi bên cửa sổ, để cho y hít thở không khí ban đêm tươi mát. Hai người vừa ngẩng đầu, một ngôi sao băng xẹt qua trên không trung, lưu lại một vệt sáng lấp lánh theo quỹ đạo bay.
Cô Hồng thấy Hàn Chi khóe môi mỉm cười, liền cúi đầu hỏi:“Truyền thuyết kể rằng hướng sao băng cầu nguyện có thể thực hiện được ước muốn của mình, ngươi vừa rồi nguyện ước điều gì?”
Hàn Chi lắc đầu, “Ta không tin, nếu sao băng thật sự có thể thực hiện được tâm nguyện của người khác, chính nó sao lại phải cô đơn bay qua bay lại trên không trung?” Ngẩng đầu cười cười, nhìn Cô Hồng: “Tâm nguyện của ta chính ta sẽ cố gắng thực hiện, không cần dựa vào người khác. Đúng rồi, vậy tâm nguyện của ngươi là gì?”
Thạch Cô Hồng ngẩn ngơ, thật lâu vẫn lặng im không nói. Hàn Chi đau khổ cười, “Xem ta ngốc chưa kìa– tâm nguyện của ngươi dĩ nhiên là cùng Diệp Khinh Phong hoà thuận như lúc ban đầu.”
Cô Hồng chậm rãi lắc đầu, trầm giọng nói:“Đêm đó mặc cho ta chất vấn thế nào hắn đều không đáp lời, để mặc Sở Tư Viễn giải ta đến lao trung. Hắn đã có tâm hãm hại ta, làm sao còn có thể quay lại như lúc ban đầu? Có lẽ hắn kết giao với ta cũng chỉ vì lợi dụng, ta mặc dù cam chịu để hắn lợi dụng, thế nhưng cuối cùng cũng tới lúc nên buông tay rồi.”
Hắn dừng một chút, nhìn phiến lá khô trên nhánh cây ngoài cửa sổ bị gió thu lay động mà lìa cành rơi xuống, sầu muộn vốn đong đầy trong lòng đều dần dần trầm xuống, lắng đọng lại sâu nơi đáy lòng, “Trước đây tâm nguyện lớn nhất của ta chính là giết chết Truy Thạch lệnh chủ, hiện giờ lão chết rồi, ta ngược lại cảm thấy càng hoang mang lạc lõng, chẳng còn biết mình sống để làm gì. Nếu muốn hỏi giờ phút này tâm nguyện của ta là gì……” lại cúi đầu nhìn Thạch Hàn Chi, “Đó chính là mong bệnh của ngươi có thể sớm khỏi hẳn.”
Thạch Hàn Chi đáy lòng run rẩy, không dám tin tưởng Cô Hồng vẫn hằng ngày đối địch với mình sẽ nói ra lời như vậy,“Ngươi…… Không hận ta sao?”
Thạch Cô Hồng cười gượng, lắc đầu, khàn giọng nói:“Không hận. Ngươi giết Lãnh Châu, ta lại hại ngươi tứ chi tàn phế; ngươi mặc dù che giấu thân phận, nhưng lại chưa bao giờ nói lời nào dối trá lừa gạt ta – còn chuyện ngươi có phải người của tà giáo hay không lại có liên quan gì đến ta đâu? Về phần mối thù của phụ mẫu, ngẫm lại ta ngay cả thân phụ thân mẫu còn không biết là ai, nói chuyện báo thù chẳng phải quá ngây thơ? Có lẽ Truy Thạch lệnh chủ cũng là gạt ta”
Nói tới đây Cô Hồng đưa tay vươn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ muốn lưu lại ngọn gió mát vừa lướt qua đầu ngón tay, lại rốt cục vẫn là bắt không được, “Giá như có thể quên đi tất thảy quá khứ– giá nhân sinh có thể một lần nữa bắt đầu lại thì tốt biết bao.”
Hàn Chi thở dài, lần nữa bắt đầu? Nhân sinh há lại có thể bắt đầu lại lần nữa? Cho dù hủy đi trí nhớ của bản thân, lại làm sao xóa bỏ được hết thảy dấu vết mình để lại trong lòng người khác? Nói đến nói đi, tất cả cũng chỉ là bịt tai trộm chuông.
Ngoảnh đầu thấy trên bàn đặt một xấp giấy, còn có bút nghiên đặt ở bên cạnh, Hàn Chi tò mò hỏi:“Ngươi viết những gì thế?”
Cô Hồng đi qua lấy xấp giấy kia cầm tới, chỉ vào mặt trên tờ giấy kín đặc chữ nói:“Đây là ta chép lại bản [ thiên cơ ảo diệu quyết ] trong mật thất nơi vườn hoang của Thiên Cơ Viên, lạ lùng thay nội dung của nó cùng với bản tâm pháp Truy Thạch lệnh chủ đưa cho ngươi trước kia giống hệt nhau. Ta nghĩ có lẽ thứ này đối với bệnh của ngươi có lợi, cho nên liền chép lại một phần cho ngươi.”
Thạch Hàn Chi sắc mặt thoáng có chút buồn, trầm mặc một lát mới nói:“Chẳng trách bản tâm pháp này là đồng tử công*(xử nam/xử nữ) mới luyện được, nguyên lai người tạo ra bộ tâm pháp này chính là một đạo sĩ. Có điều ta giờ luyện cũng vô dụng, ngươi cứ cất đi vậy, nói không chừng về sau gặp được người thật sự cần đến nó.”
Cô Hồng sửng sốt, đột nhiên minh bạch tất thảy. Tuy rằng lần trước khi Hàn Chi thân thủ xé nát bản tâm pháp trong lòng hắn đã nghi ngờ, lại vẫn là mơ hồ lưu trữ một tia hy vọng, lúc này thấy vẻ mặt y, làm sao có thể không rõ?
Lúc này lại nghe Thạch Hàn Chi nói:“Ngươi nói dáng vẻ ta rất giống Thiên Cơ đạo trưởng, là thật sao?”
“Đương nhiên, ngươi vì sao hỏi vậy?”
“Ta từng hỏi nương cha ta là ai, nhưng bà nhất quyết không chịu nói, chỉ nói cho ta biết Đông Phương Lãng là kẻ thù giết cha, muốn ta nhất định phải tiêu diệt bát đại môn phái, giết chết Đông Phương Lãng. Hiện giờ cẩn thận ngẫm lại, có lẽ thân thế của ta cùng Thiên Cơ đạo trưởng có quan hệ, thế nhưng ông ta là một đạo sĩ, lại luyện chính là đồng tử công, làm sao có quan hệ huyết thống với ta được?”
Thạch Cô Hồng thấy trong mắt y toát ra nét buồn, nhớ đến lúc y phát bệnh từng nức nở gọi “nương”, nhịn không được mở miệng hỏi:“Kỳ thật ngươi không cần trầm tư suy nghĩ, trở về Ma Tâm Cốc hỏi lại mẫu thân ngươi vài lần, bà chắc sẽ nói cho ngươi. Dù sao hai người là mẫu tử, bà chung quy sẽ không giấu ngươi cả đời.”
Thạch Hàn Chi lắc đầu,“Ngươi không biết nương ta là người thế nào đâu, tuy nói ta là con trai của bà, bà lại đối với ta rất lạnh nhạt, thông thường ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói với ta nhiều thêm một câu. Nếu không phải khuôn mặt ta rất giống bà, ta cũng thực hoài nghi mình không phải do bà sinh ra. Ngươi xem lần này ta bị bát đại môn phái bắt giữ, bà cũng không màng tới cứu ta.”
Thạch Cô Hồng thấy y vẻ mặt có chút buồn bã, vội an ủi nói: “Mẫu thân ngươi có lẽ là chưa kịp cứu ngươi, dù sao ngươi ở Thiên Cơ Viên chỉ mới ba đêm đã được cứu ra rồi.”
“Kỳ thật ta cũng không vì chuyện này mà phiền muộn, vốn tình cảm mẫu tử chúng ta cũng thực lãnh đạm.”
“Kia…… Ngươi vì sao đáp ứng thay Ma Tâm Cốc nghênh chiến? Chẳng lẽ ngươi không biết như vậy sẽ rất nguy hiểm sao?”
Thạch Hàn Chi cười khổ một chút, lẩm bẩm nói: “Ta cũng không biết. Ba năm trước mẫu thân ta tìm được, lúc ấy ta thật sự rất mừng rỡ, cho dù bà đối với ta thật sự lạnh nhạt, ta vẫn thực quý trọng mỗi khi có cơ hội được gặp bà. Chỉ cần bà ngẫu nhiên thể hiện ra với ta một chút dịu dàng, ta liền nguyện ý vì bà làm hết thảy”
Ba năm trước? Thạch Cô Hồng trong lòng run lên, khi đó Thạch Lãnh Châu vừa mới chết không lâu, mình cơ hồ mỗi ngày đều gây sự ẩu đả với Hàn Chi. Chẳng lẽ mẫu thân y chính tại thời điểm đó tìm được sao?
Cố gắng đem tư tưởng quay về hiện tại, “Hiện giờ ngươi chuẩn bị quay về Ma Tâm Cốc tìm mẫu thân?”
Hàn Chi trầm mặc một hồi, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu nói:“Ta quả thật muốn gặp bà một lần, ngươi có thể đưa ta trở về đó không?”
“…… Như vậy cũng tốt.” Cô Hồng quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng chợt hoang hoải vô cùng. Bầu trời đêm đầy sao chi chít, ngôi sao khẽ khàng nhấp nháy, gió lạnh thổi tới, một giọt nước rơi xuống trên tay Thạch Cô Hồng, có lẽ là nước mắt của vì sao cô đơn nào chăng?
Thạch Hàn Chi ho nhẹ một tiếng,“Kỳ thật ta…… Chỉ là muốn đi gặp mặt nương một lần, rồi sau đó ta muốn cùng ngươi rời đi.” Nói tới đây trong lòng cũng tràn ngập đau xót, nói là đi gặp mẫu thân, kỳ thật lại là một lần tử biệt.
Thạch Cô Hồng gấp gáp hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không muốn ở cùng mẫu thân ngươi sao?” Mấy ngày nay hắn cẩn thận suy nghĩ rất nhiều điều, sớm đã định buông bỏ hết thảy, tìm chốn ẩn cư. Nhưng mà nghĩ đến chuyện phải lẻ loi một mình một bóng, trong lòng liền cô đơn tịch liêu nói không nên lời, lúc này thấy Hàn Chi lại nguyện ý cùng hắn bên nhau, lòng thấp thoáng niềm vui khó nói.
Thạch Hàn Chi thấy vẻ mặt hắn, liền biết hắn kỳ thật cũng hy vọng mình có thể theo hắn rời đi, “Ma Tâm Cốc là nơi chỉ có toàn nữ tử, ta ở nơi đó chung quy chẳng quen.” Ngẩng đầu nhìn hắn,“Hay là ngươi chê ta vướng víu, không chịu mang ta rời đi? Ngươi cũng đừng quên trước kia mỗi ngày đều là ta nấu cơm giặt giũ.”
“Không phải, ta…… Ta đương nhiên là nguyện ý.” Cô Hồng ngập ngừng, lung tung viện cớ, “Ta…… Ta chỉ là sợ cuộc sống đạm bạc trà nhạt cơm rau sẽ làm ngươi chịu khổ.” Nói tới đây thấy mặt Hàn Chi có chút mỏi mệt, liền ôm y về trên giường, đặt y nằm xuống.
Thạch Hàn Chi nghe vậy cười ra tiếng: “Lời này thật quái, chẳng lẽ trước kia ta mỗi ngày đều ăn sơn hào hải vị?” Dừng một chút, dần dần thu lại ý cười, nghiêm mặt nói: “Nhưng còn ngươi thì sao, ngươi thật sự có thể buông bỏ hết thảy quá khứ, cùng ta ẩn cư núi rừng sao?”
Tay Thạch Cô Hồng đang đắp chăn cho y đột nhiên khựng lại một chút, nhìn chằm chằm vỏ chăn thêu hoa mẫu đơn tinh xảo một hồi, lúc sau mới mở miệng: “Trước kia cứ nghĩ phải rời xa hắn ta thì sẽ đau lòng, hiện giờ tỉ mỉ cảm nhận, lại tựa hồ không phải, mà ngược lại rất ung dung thoải mái. Thứ bản thân mình vẫn hằng truy đuổi đến tột cùng chẳng phải cũng chỉ là một ảo ảnh thôi sao? U Ảnh nói rất đúng, hắn giống Lãnh Châu, nhưng mà hắn vẫn không phải là Lãnh Châu. Ta cho dù đối tốt với hắn đến đâu, cũng không thể nào bù đắp lại chuyện đã qua, ta vì sao cứ phải tiếp tục chấp nhất dĩ vãng?”
“Đúng rồi! Ta vẫn quên nói cho ngươi: U Ảnh hắn…… Hắn rơi xuống vách núi.” Cô Hồng sắc mặt tối sầm lại, liền đem chuyện đêm đó U Ảnh hẹn hắn ra ngoài, sau lại chạm trán hai tên hắc y nhân, sau đó U Ảnh cùng với một trong hai tên hắc y nhân rơi xuống vách núi kể lại tường tận.
Hàn Chi ngây người, trên mặt lộ vẻ bi thương, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: “Hóa ra sinh mệnh lại mong manh như thế, chẳng biết được ngày nào sẽ phải ra đi, ngay cả cơ hội cáo biệt cũng không có.”
Y giương mắt dừng ở Thạch Cô Hồng, lẳng lặng nói: “Cùng ngươi dằn vặt nhiều năm như vậy, thật sự mệt mỏi muốn chết được, ai biết tương lai còn được bao lâu? Thế gian rộng lớn biển người mênh mông thiên thiên vạn vạn, người quan trọng với ta bất quá lại chỉ có mình ngươi, ta tội gì cứ cùng ngươi đối địch? Về sau sẽ không làm loại chuyện ngốc nghếch này nữa.”
Cô Hồng nghe vậy ngẩn ra, Hàn Chi lời này tuy rằng hàm súc ý tứ, nhưng hắn vẫn hiểu được rõ ràng. Hồi tưởng lại khoảng thời gian mấy năm qua, hai người giống như hai con nhím ôm nhau sưởi ấm, tuy rằng đều gây cho nhau đau đớn, nhưng rồi lại không rời được hơi ấm truyền đến từ thân thể người kia. Không rõ đó là loại tình cảm như thế nào, chỉ biết rằng tơ duyên vận mệnh đã đem hai người trói lại với nhau chặt chẽ, có lẽ là bởi tình yêu, cũng có lẽ chỉ là bởi thói quen, trên đời này có thể cùng mình làm bạn đến cuối đường cũng chỉ có người kia mà thôi.
Nghĩ đến đây lòng một đột nhiên thoải mái, nếu như cuộc đời này hắn có y làm bạn, thì còn xa cầu gì hơn?
Sáng sớm hôm sau Ngọc Bích bưng đồ ăn sáng đẩy cửa tiến vào, “Hai vị công tử ngủ ngon giấc không?” Thấy bao hành lý trên bàn, không khỏi sửng sốt một chút.
Cô Hồng đáp: “Đều tốt cả”, liếc Hàn Chi trên giường một cái, thấy y gật đầu, liền xoay người hướng Ngọc Bích nói: “Cảm tạ cô nương chiếu cố mấy ngày gần đây, chúng ta quyết định đã đến lúc nên rời đi, ân tình tương trợ của cô nương ngày sau xin báo đáp.”
Ngọc Bích mặt lộ vẻ kinh ngạc, “Lúc này bên ngoài đều là người của bát đại môn phái, tất cả đang nơi nơi truy tìm các ngươi, bản trấn tuy nhỏ, nhưng cũng có vài Cái Bang đệ tử, các ngươi cứ vậy mà đi ra ngoài chẳng phải là dê vào miệng cọp?”
Thạch Cô Hồng nói: “Thế nhưng chúng ta cũng không thể lẩn trốn ở nơi này cả đời, ta với Hàn Chi dùng chút thuật dịch dung, hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn. Nếu Thủy cô nương ngày sau tìm đến, xin nhờ cô nương chuyển cáo một tiếng, ân tình của nàng ngày khác chúng ta nhất định báo đáp.”
Ngọc Bích suy tư một chút, rốt cục thở dài,“Nếu hai vị đã quyết ý rời đi, ta cũng không tiện miễn cưỡng. Hàn Chi công tử hành động không tiện, không bằng ta đi chuẩn bị cho các ngươi một chiếc xe ngựa.”
Thạch Cô Hồng ôm quyền nói: “Xin nhờ cô nương.”
Sau khi Ngọc Bích rời khỏi, hai người rất nhanh rửa mặt chải đầu dùng bữa, sau đó dịch dung, cải trang thành hai thanh niên tướng mạo bình thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook