Long Soái Giang Thần
Chapter 5: Nợ máu trả máu

Tiêu gia, đứng đầu trong tứ đại hào môn Giang Trung.

Hôm nay là một ngày vui của Tiêu gia, một là tập đoàn Long Đằng của Tiêu Gia đã ký hợp đồng với tập đoàn Thiên Quân, trở thành bạn hợp tác thân mật, có nghĩa là thế lực Tiêu Gia lại phát triển thêm.

Hai là đại thọ 80 tuổi của lão gia tử Tiêu gia là Tiêu Biệt Hạc.

Ngoài biệt thự Tiêu gia, toàn là xe sang, người nổi tiếng Giang Trung đều có mặt đến mừng thọ 80 của lão gia tử Tiêu Gia, và chúc mừng Tiêu Gia hợp tác với Thiên Quân.

“Vương gia tặng Ngọc Như Ý ngàn năm, giá trị một ngàn hai trăm vạn, chúc Tiêu gia tiền vào như nước.”

“Triệu gia tặng bức họa của Đường Bá Hổ, giá trị tám trăm tám mươi vạn.”

Cổng lớn Tiêu gia, các cô gái mặc áo  dạ tiệc cầm loa, đang thông báo quà của khách đến.

Đại sảnh biệt thự, Tiêu Biệt Hạc mặc áo màu xanh, tuổi đã tám mươi nhưng vẫn rất minh mẫn, nghe được quà của khách quý đến, ông ta cười đến híp cả mắt lại.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Trong buổi tiệc đều là những nhân vật của đại gia tộc Giang Trung.

Cả gia tộc hạng hai như Đường Gia cũng được mời đến, vì gần gũi Tiêu Gia, Đường Thiên Long cũng tốn công sức, mua Ngọc Phật tặng cho Tiêu Biệt Hạc.

Người của các đại gia tộc đều nhân cơ hội này kết giao, mở rộng quan hệ.

Ngoài biệt thự Tiêu gia, một người đàn ông mặc áo khoác xám, mang mặt nạ mang theo một cỗ quan tài đến.

Cỗ quan tài này ít nhất nặng hai trăm cân, nhưng người đàn ông này nâng chỉ một tay, như chẳng tốn chút sức nào.

Chính là Giang Thần.

Hắc Soái Giang Thần uy chấn Bắc Hoang.

Lần này anh ta về, một là báo ân, hai là trả thù.

Bây giờ vào làm rể Đường Gia, trở thành chồng của Đường Sở Sở, anh ta không muốn mang lại rắc rối cho Đường Sở Sở, nên mang mặt nạ đen, hóa thân thành quỷ diện la sát.

Đùng!

Đến trước cổng Tiêu Gia, anh ta tông mạnh quan tài, vỡ nát cả cổng lớn, rơi vào ngay trong đại sảnh biệt thự.

Chuyện bất ngờ xảy ra làm tất cả mọi người trong tiệc đều giật mình.

Tiệc đang ồn ào bỗng im bặt.

Có chuyện gì thế?

Hôm nay là đại thọ 80 của Tiêu Biệt Hạc, kẻ nào to gan dám đến tặng quan tài?

Tiêu Biệt Hạc đang trò chuyện với các đại gia tộc, thấy có quan tài bay vào, ông ta trầm mặt xuống thét lên: “Có chuyện gì, bảo vệ đâu, làm ăn kiểu gì thế, sao lại có người đưa cái này vào, mau khiêng ra ngoài cho ta.”

“Tiêu Biệt Hạc, quan tài này là quà tặng cho lão. Hôm nay là đại thọ 80 của lão, ngày này năm sau là ngày giỗ.”

Một tiếng gầm lớn từ ngoài truyền vào, sau đó là một người mặc áo khoác xám, mặt mang mặt nạ quỷ xông vào.

“Mày, mày là ai?” Tiêu Biệt Hạc nhìn chằm chằm Giang Thần, ở đây là  Tiêu gia, ông ta là chưởng đà nhân Tiêu Gia, là đại nhân vật số một số hai Giang Tgrung, ai dám khoác lác.

“Lấy mạng của lão.”

Giọng nói lạnh lùng vừa thốt xong, Giang thần mang mặt nạ đen bước chậm rãi từng bước.

“Không đến lượt mày hỗn láo.” Một người thanh niên khoảng hai mươi tuổi bước ra, chỉ tay thẳng Giang Thần mắng: “Cho dù mày là ai, đến Tiêu Gia, là rồng thì cũng phải nằm xuống, hổ thì cũng phải quỳ xuống.”

Hắn là Tiêu Bân. Tiêu Bân chỉ thẳng mặt Giang Thần: “Mang mặt nạ giả thần giả quỷ, tao muốn xem mày rốt cuộc là ai.”

Giang Thần bất ngờ ra tay, nắm chặt tay Tiêu Bân, chỉ dùng lực nhẹ Tiêu Bân đã xoay tròn.


“Rắc”

Một tay của Tiêu Bân đã bị bẻ đứt, máu tươi lênh láng.

“Á”

Tiêu Bân gào lên đau đớn xé tim gan.

Người đến dự tiệc đều giật mình, họ đang sống trong thời đại hòa bình, chưa thấy cảnh máu đổ, nhiều người nối nhau lui ra sau, sợ bị mang họa.

Giang Thần như một sát thần, ném tay gãy xuống đất, sát khí tỏa ra rất mạnh, người của Tiêu gia run rẩy, chỉ biết lui liên tục.

Tiêu Biệt Hạc cũng lui vài bước, đưa tay sờ hông, chuẩn bị rút vũ khí, giết vị khách không mời mà đến này.

Giang Thần từng bước một tiến về Tiêu Biệt Hạc.

Vài chục người trong biệt thự, chỉ có Tiêu Bân là đang gào thét đau đớn.

Sau khi thét lớn vài tiếng, hắn đã ngất đi, đại sảnh im phăng phắc, chỉ còn nghe tiếng bước chân của tử thần.

“Quỳ xuống.”

Giang Thần thét lớn.

Tiếng thét làm Tiêu Biệt Hạc giật thót người, hoang mang tột độ, quên cả phản kháng, cơ thể không tự kiểm soát quỳ xuống.

Cảnh này làm các nhân vật Giang Trung đều bất ngờ.

Tiêu Biệt Hạc là tộc trưởng Tiêu gia, gia tộc đứng đầu tứ đại hào môn, bây giờ lại quỳ xuống như một con chó.

Giang Thần lấy ra một sợi tơ sắt, tơ này rất ngụy dị, nhìn kỹ mới phát hiện là do vô số ngân châm kết thành.

“Tiêu Biệt Hạc, lão có biết tội?”

Lúc này, Tiêu Biệt Hạc đã phản ứng, lưng thấy ớn lạnh, là chuyện gì thế, sao tự dưng lại quỳ xuống.

Ông ta muốn đứng lên, nhưng phát hiện hai chân vô lực, làm mọi cách cũng không đứng nổi.

“Nhãi ranh, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?” Không đứng nổi, nhưng nét mặt ông ta rất cứng cỏi, đưa tay sờ hông, chuẩn bị rút súng bắn chết vị khách không mời này.

Người nhà Tiêu gia khác thấy cảnh này, cũng không dám đứng lên, sợ bị vạ lây.

“Cho lão trước khi chết được rõ, mười năm trước, bên Hoa Cư Hồ, một trận lửa lớn, cháy một ngày một đêm, 38 vong hồn, cần máu của lão tế.”

Giọng nói lạnh lùng vô tình vang vọng khắp biệt thự.,

Giang Thần vừa thoắt người, đã xuất hiện sau lưng Tiêu Biệt Hạc, tơ bạc được tạo bằng ngân châm, đã kéo qua cổ ông ta.

Máu tươi bắn ra, đầu người rụng đất.

“A”

Mọi người la hoảng, ai cũng nằm sát xuống đất, cơ thể run bần bật, người Tiêu gia thấy Tiêu Biệt Hạc chết thảm, cũng mất hồn mất vía.

Giang Thần lấy ra một túi đen, nhặt đầu bỏ vào rồi bỏ đi.

Hắn đã rời đi, biệt thự Tiêu Gia một màn chết chóc. Mọi người còn quỳ dưới đất, hai tay ôm đầu, còn xác không đầu của Tiêu Biệt Hạc, nằm im ở đại sảnh.

Lăng mộ Giang gia, trước một Giang Thiên.

Giang Thần đặt túi đen trong tay xuống, đến trước mộ.

Hắn lấy một vò rượu, nốc từng ngụm một, sau đó tưới rượu trước mộ phần.

“Cha, yên nghỉ đi, con nhất định cho vong hồn Giang gia yên nghỉ, Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, con sẽ dùng cách đoạt lại.”

Nói xong hắn xoay người đi.

Sau khi về Đế Vưowng Cư, hắn đi tắm.

Biệt thự Tiêu  Gia.

Những người đến chúc mừng đều đã ra về cả.

Đại sảnh biệt thự, đặt một cỗ quan tgafi, xác của Tiêu Biệt Hạc, nằm im dưới đất.

Và Tiêu Bân bị bẻ gãy tay, đã được đưa đến bệnh viện.

Người nhà họ Tiêu quỳ trước thi thể Tiêu Biệt Hạc.

Ở hàng đầu là một phụ nữ xinh đẹp mặc áo trắng, bà ta là con gái út của Tiêu Biệt Hạc, Tiêu Nhược Nhiên.

Là Tiêu Nhược Nhiên một mình làm Giang Gia sụp đổ, và cũng hủy Giang Gia.

Khuôn mặt xinh đẹp cúi rất thấp.

“Đã gọi điện cho anh tư chưa?”

Tiếng gầm vang giận dữ của Tiêu Nhược Nhiên vang khắp đại sảnh.

“Gọi, gọi đi”

“Không ai được động vào hiện trường, đợi anh tư trở về.”

Trời khuya tĩnh lặng, quân khu Giang Trung, một trực thăng đang đáp xuống, trực thăng có viết hai chữ Tây Kính.

Một người đàn ông trung niên mặc chiến bào, nét mặt lạnh lùng bước xuống.

Bên ngoài, là một hàng quân nhân có vũ trang, đứng thẳng kính lễ.

Tiếp đó là một chiếc xe jeep chạy đến, đàn ông trung niên lên xe, xe thẳng tiến về biệt thự Tiêu Gia.

Người đàn ông này về thấy tình hình biệt thự Tiêu Gia, thấy Tiêu Biệt Hạc nằm giữa đại sảnh, ngay lạp tức tháo nón quỳ xuống.

“Cha, con đã về muộn, con xin thề, dù là ai, con cũng không tha  cho hắn.”

Một tiếng gầm giận dữ vô biên vang dội.

“Tứ Ca”. Tiêu Nhược Nhiên chạy đến.

Người này không phải ai khác, là con thứ tư của Tiêu Biệt Hạc, Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến mặt không biểu cảm, thần sắc lạnh lùng: “Anh cần xem camera giám sát”.

“Vâng, đi lấy ngay”. Tiêu Nhược Nhiên gật đầu, lập tức dặn người đi kiểm tra.

Tiêu Chiến đứng lên, nhìn vết thương Tiêu Biệt Hạc, sau đó xem lại quá trình Giang Thần giết Tiêu Biệt Hạc.

Hắn mặt lạnh lùng hỏi: “Người này trước khi giết cha đã nói gì?”

Tiêu Nhược Nhiên lên tiếng: “Mười năm trước, bên Hoa Cư Hồ, một trận hỏa hoạn, cháy một ngày một đêm, ba mươi sáu vong hồn, cần lấy máu lão tế”

Nghe xong, Tiêu Chiến siết chặt nắm đấm, nét mặt trầm xuống: “Dư nghiệt Giang gia?”

“Chắc là thế.”

Tiêu Chiến bụm mặt lại, quay lại khoác tay Tiêu Nhược Nhiên: “Để cha nhập thổ vi an, tất cả tang sự làm đơn giản, anh đêm nay đi về Kinh Đô, tìm hiểu xem Giang Gia còn dư nghiệt nào còn sống:”

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương