Long Soái Giang Thần
Chapter 40: Đổi thái độ

Long Soái Giang Thần

Tên khác:

Long Vương Y Tế - Đương Đại Hoa Đà

Long Vương Y Tế Giang Thần – Thượng Môn Nữ Tế Giang Thần

Giang Thần Đường Sở Sở

Tác giả: Giang Thần Đường Sở Sở

Người Dịch: Kiết Tường

Bản dịch được thực hiện bởi truyen66.com. Hãy truy cập truyen66.com đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Cám ơn!

 

Hồi thứ 40: Đổi thái độ

 

Giang Thần cũng không ngờ, hôm nay lại làm tài xế cho người khác.

Nhưng, anh ta cảm thấy Hà Diễm Mai làm thế là để nguôi giận.

Anh ta lần nữa lái xe vào quân khu.

Vào, ra.

Vào ra vài lần, làm người Đường gia tức đến xanh mặt, ai cũng tức điên lên.

Và các phú hào khác, cũng đang xem kịch.

Hoắc Đông cũng không làm gì được.

Đường đường là Hắc Long, sao lại nghe một nhân vật nhỏ, hành vi này mà truyền đến Kinh Đô, còn gì là mặt mũi?

Nhưng Giang Thần cảm thấy làm thế cũng tốt!

Những ngày tháng này, đúng là nhàn nhã tự tại.

Giang Thần đã đi vài vòng, đang tính đi vào, Đường Sở Sở lúc này mới nhắc nhở: “Thần, được rồi, anh đừng làm chậm trễ người ta kiểm tra thiệp mời.”

Giang Thần quay người cười hỏi Hà Diễm Mai: “Mẹ, sướng chưa?”

“Ha ha, sướng, thoải mái lắm.” Hà Diễm Mai cười không ngậm được mồm.

Đã trút giận.

Hôm nay là ngày nở mày nở mặt nhất trong mười năm qua.

Phú hào của năm đại khu, đều nhìn bà ta, bà ta cảm thấy rất có mặt mũi.

Giang Thần nói: “Nếu được thì con trả xe về, vì đây không phải là xe của con.”

Nghe xong, nụ cười của Hà Diễm Mai đóng băng, nhưng nghĩ đến Giang Thần mượn xe để lấy mặt mũi cho bà ta, bà ta không cười nữa, nói: “Được rồi, vè thôi.”

“Được.”

Giagn Thần lái xe về dưới sự chú ý của người Đường gia và phú hào năm đại khu.

Anh ta đưa Đường Sở Sở và Hà Diễm Mai về nhà, sau đó lái xe đến Đế Vương Cư, đậu xe rồi mới về nhà Đường gia.

Còn chư vào, đã nghe tiếng cười của Hà Diễm Mai.

“Ha ha, cười chết mất, mọi người không thấy mặt của Đường gia đâu, không khác gì đám lợn, tức cười quá!”

“Mẹ, Giang Thần hỗn hào, sao mẹ lại hùa với hắn?” Đường Lỗi bực bội nói: “Mẹ sao lại nói thế với ông, không dễ gì mới có được chút cổ phần, bây giờ ông chắc nổi nóng lên, chắc chắn sẽ lấy lại hết cổ phần còn lại.”

“Lấy thì lấy.” Hà Diễm Mai ra vẻ không bận tâm, nói: “Lão gia tử vốn không xem trọng Đường Bác, chê ông ta không ra gì, không xem trọng, hơn nữa một nhà Đường Hải cứ nỉ non bên tai ông ta, thu cổ phần lại cũng là chuyện sớm muộn.”

Đường Gia là hạng người gì, Hà Diễm Mai rõ nhất.

“Mẹ, mẹ cũng thật là, là tiền đấy, mẹ đừng đấu với tiền!” Ngô Mẫn mặt cũng ra vẻ bất mãn. Đã sắp hết tháng, đến lượt gia tộc chia tiền lãi, cho dù là năm phần trăm, cũng không phải con số nhỏ.

Bây giờ thì tan thành mây khói cả.

Cửa không đóng, Giang Thần tiến vào.

“Con rể, con về rồi, nào, qua đây ngồi!” Hà Diễm Mai chào đón nhiệt tình, bà ta đã nhìn thông, không chia cổ phần thì thôi, trong tay bà ta còn có tiền, dự tính mở phòng khám cho Giang Thần, với y thuật của Giang Thần, cũng đủ kiếm sống.

Mặt và mắt của Đường Lỗi, Ngô Mẫn sắp bắn ra lửa.

“Thần.” Đường Sở Sở đứng lên, nhường chỗ cho Giang Thần.

“Con rẻ, mẹ nghĩ rồi, trong tay mẹ còn hơn hai triệu, cộng thêm lần trước Sở Sở đưa, chúng ta mở phòng mạch, tiệm thuốc, tự mưu sinh. Tóm lại cũng không kém gì của Đường gia, còn ông nữa, Đường Bác, ông không đi làm ở Vĩnh Lạc nữa. Tôi không tin, rời khỏi Đường gia, một nhà chúng ta sẽ chết đói.”

Giang Thần nhìn Hà Diễm Mai.

Trước đây anh ta đánh giá thấp người mẹ vợ này, cho rằng bà ta trong mắt chỉ có tiền.

Bây giờ xem ra là do cuộc sống dồn ép.

Giang Thần gật đầu nói: “Mở phòng khám thì không sao, nhưng thời gian này, nghe con nói, trung tâm thương mại sắp mở cửa, chúng ta mở phòng khám ở đó vậy.

Bộp

Hà Diễm Mai vỗ vào sau đầu Giang Thần, mắng nói: “Con có biết ở đó là nơi nào không, là cao cấp nhất đấy, là trung tâm tài chính sang trong bậc nhất cả nước, còn muốn mở phòng khám ở đó, đừng nói gì khác, cả tiền để đặt chỗ lần đầu cũng là con số khổng lồ.”

Giang Thần ra vẻ vô tội sờ đầu.

Phí đặt chỗ?

Hắn mua cả trung tâm thương mại, hắn muốn mở một phòng khám, hỏi ai dám thu phí đặt chỗ của hắn.

Nhưng hắn không biết mở lời thế nào.

Nếu nói với người của Đường gia, hắn mua cả trung tâm thương mại, chắc chắn người ta sẽ xem hắn là tên khờ.

Đường Tùng nghe Hà Diễm Mai nói lấy tiền ra cho Giang Thần mở phòng khám, nóng lòng nói: “Mẹ, không được, tiền đó đầu tư vào tên phế vật này, không khác gì ném xuống biển, mẹ đã nói cho con tiền đổi xe rồi mà, mẹ nuốt lời sao?”

“Mẹ, mẹ thiên vị, con mới là con trai của mẹ, hắn chỉ là con rể.”

Hà Diễm Mai vỗ vào đầu Đường Tùng: “Mày xem Đường Lỗi, đã là quản lí của Vĩnh Lạc, mày lại xem Ddường Dũng của Đường Kiệt, không đi làm ở Vĩnh Lạc, tự mở công xưởng, thu nhập mỗi năm hơn chục triệu. Mày nhìn lại mày xem, có ra gì không?”

Đường Tùng bị mắng không dám nói, chỉ trừng trừng nhìn Giang Thần. Ánh mắt oán hận.

Đường Sở Sở cười mà không nói.

Thấy mẹ công nhận Giang Thần, cô ta thấy vui.

Ngô Mẫn khẽ kéo Đường Tùng, liếc nhìn y rồi xin lỗi: “Mẹ, chúng con đã sai, xe không đổi nữa, quần áo cũng không mua nữa.”

Cộc Cộc Cộc!

Lúc này có tiếng gõ cửa.

Hà Diễm Mai ngồi trên sofa, nhìn Đường Tùng nói: “Còn sững ra đó làm gì, mau ra mở cửa!”

“À!”

Đường Tùng lập tức đứng lên đi mở cửa.

Có vài người đứng trước cửa.

Không phải ai khác, là Đường Thiên Long, Đường Hải, Đường Kiệt, và một số thành viên quan trọng của Đường Gia.

Trong tay họ còn có mang theo quà.

Đường Hải cười hỏi: “Tiểu Tùng, là con sao, cha mẹ con có nhà không?”

Trong nhà truyền ra tiếng của Hà Diễm Mai: “Đường Tùng, ai đấy?”

Đường Tuần quay lại trả lời: “Mẹ, là ông, bác hai và bác ba.”

Nghe xong, Hà Diễm Mai bật người đứng lên, bước ra nhìn những người ngoài cửa nói: “Đúng là khách quí, ngôi nhà nhỏ này đã mua bao nhiêu năm, mấy người lần đầu tiên đến. Miếu nhỏ không hợp với tượng Phật to đâu.”

Nói xong, bà ta chỉ ra ngoài: “Đi”

“Diễm Mai, đừng như thế, cha cố ý đến xin lỗi đấy.” Đường Hải nói: “Em xem, cha đã lớn tuổi thế còn đích thân đến xin lỗi, em sao không cho cha vào, đồn ra ngoài người ta nói nhà em bất hiếu đấy.”

“Mắng thì mắng, bao năm qua người ta đã mắng ít sao?” Hà Diễm Mai nói lớn tiếng: “Soa hả, biết Giang Thần có lai lịch, đến kết giao? E rằng làm mấy người thất vọng rồi, nó chỉ là lính quèn, tuy cấp trên ghê gớm, quen biết tướng quân Tây Cảnh, nhưng nó chỉ mượn xe cấp trên một lần, không mượn được lần thứ hai đâu.”

Đường Thiên Long đích thân đến là có ý gì, Hà Diễm Mai biết rõ.

Dù Đường Thiên Long là trưởng bối, bà ta cũng không nể mặt.

Xem tiếp tại truyen66.com

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương