Long Soái Giang Thần
Chapter 4: Một cỗ quan tài

Sau khi rời Đường gia, Đường Sở Sở khóc ròng: “Thần, em xin lỗi, em thật vô dụng, cả hôn sự của bản thân em cũng không làm chủ được.”

Giang Thần nắm lấy tay: “Ông không phải đã nói rồi sao, chỉ cần anh lấy được đơn đặt hàng của tập đoàn Thiên Quân, thì thừa nhận em là vợ anh.”

“Nhưng là tập đoàn Thiên Quân đấy.” Đường Sở Sở mặt đầy lo lắng.

Cô ta là người Giang Trung, sao không biết tập đoàn Thiên Quân.

Đây là một tập đoàn quốc tế, vài năm gần đây mới vào Giang Trung, và đơn hàng của tập đoàn Thiên Quân, về cơ bản rơi vào tay tứ đại gia tộc Giang Trung.

Giang Thần cười nói: “Không thử sao biết không được.”

Đường Sở Sở chợt nhớ ra, nói: “Đúng rồi, em nhớ ra rồi, một bạn học thời cấp ba của em, làm việc ở tập đoàn Thiên Quân, quản lí một bộ phận. Em đi tìm cô ta, nhờ cô qua chắc là gặp được cấp cao trong tập đoàn Thiên Quân.’

“Ừm.”

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Hai người tay trong tay về nhà.

Nhà của Đường Sở Sở và biệt thự Đường Gia là trong một khu, tổng bộ Đường Gia là biệt thự, còn nhà của Đường Sở Sở chỉ là nhà lầu.

Hai người bước chậm, sau khi về nhà. Hà Diễm Mai đã trở về, nhưng bà ta không cho Giang Thần vào.

Giang Thần đành nói: “Sở Sở, vậy anh về trước.”

Đường Sở Sở cũng hết cách, gật đầu.

Bay giờ, nhiệm vụ đầu tiên là  lấy đơn đặt hàng từ Thiên Quân, để Đường gia thừa nhận thân phận của Giang Thần.

Cô ta bắt đầu liên lạc với bạn học nhiều năm không liên lạc.

Và Giang Thần, thi trở về về Đế Vương Cư, biệt thự hào hoa nhất Giang Tgrung.

Anh ta ngồi trên sofa, miệng rít thuốc, gọi điện: “Bảo Tổng giám độc tập đoàn Thiên Quân đến Đế Vương Cư.”

Anh ta vốnđã không muốn động dụng đặc quyền Long Soái.

Nhưng muốn lấy đơn đặt hàng Thiên Quân, anh ta không thể không dùng đến.

Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, mặc đồ tây, khá béo, tóc hói.

“Long, Long Soái”

Người này vào Đế Vương Cư, khom chân quỳ dưới đất.

Ông ta là người phụ trách tập đoàn Thiên Quân ở Giang Trung, người nhà họ Diệp ở Kinh Đô, tên là Diệp Hùng.

Trước đó, ông ta đã biết thân phận người mình sắp gặp.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Đó là Long Soái tên tuổi vang dội khắp Bắc Hoang, là một sát thần, là Hắc Long giết đến kẻ địch nghe tên đã sợ.

Đối mặt với nhân vật lớn, ông ta không dám ngẩng đầu, quỳ dưới đất, đổ mồ hôi lạnh.

“Diệp Hùng?”

Giang Thần đặt tư liệu trong tay, nhìn người trung niên đang quỳ, khoát tay nhẹ bảo: “Đứng lên nói chuyện.”

“Vâng.

Diệp Hùng lúc này mới đứng lên, mặt đầy ồ hôi, nhưng không dám đưa tay chùi.

Lúc này ông ta còn lo sợ, không biết đắc tội gì Sát Thần này, không biết Sát Thần gọi ông ta đến để làm gì.

“Ngày mai, vợ tôi Đường Sở Sở đến tập đoàn Thiên Quân, muốn nhận đơn đặt hàng của ông ba triệu, ông phải đích thân đón tiếp, không được có bất cứ sai sót gì.”

Diệp Hùng nghe xogn thở phào, mặt tươi cười: “Long Soái, không không vấn đề, đừng nói là ba triệu, cho dù là đơn đặt hàng ba trăm triệu, chỉ cần Long Soái cần, tôi hai tay dâng lên.”

“Nhớ lấy, vợ tôi là Đường Sở Sở, Đường Sở Sở của Đường Gia.”

“Tôi đã nhớ rõ.”

‘Không có việc của ông nữa, lui xuống.”

“Vâng.”

Diệp Hùng như thoát nạn, mau chóng rời đi.

Sau khi rời Đế Vương Cư, ông ta cả người ướt sũng.

Ông là người nhà họ Diệp ở Kinh đô, kiểm soát Thiên Quân ở Giang Trung, cho dù là tứ đại gia tộc Giang Trung gặp ông ta, cũng nơm nớp lo sợ, đối mặt với Giang Thần, ông ta lại chẳng cáu kỉnh gì.

Diệp Hùng ra về, Giang Thần đứng lên, tự nhẩm: “Trở về đã mười ngày, còn chưa đi bái tế.”

Anh ta ra khỏi Đế Vương Cư, dự tính đến khu nhà đổ nát của Giang Gia ở ngoại ô.

Nhưng trước cửa không còn xe công vụ không biển số, mà có một người mặt áo đen đã đứng sợi sẵn.

Giang Thần bước đến, nhìn Tiểu Hắc: “Không phải ta đã bảo cậu dẫn anh em về rồi sao?”

“Hi hi, Long Soái, các anh em đã về Bắc Hoang, thuộc hạ ở lại, Long Soái, để thuộc hạ ở lại nhé.”

“Gọi ta Giang đại ca, ở Giang Trung không có Long Soái.”

“Vâng.”

“Đến lăng viện Giang gia.”

“Giang đại ca, lên xe.”

Giang Thần đã đến biệt thự của Giang gia năm xưa.

Biệt thự này đã bị cháy thành than, bây giờ chỉ còn lại vài mộ phần.

Đệ nhất gia tộc Giang Trung năm xưa, bây giờ là đống đổ nát hoang tàn.

Mây đen vần vũ trên cao.

Tạch tạch tạch.

Mưa như trút nước.

Trước lăng mộ Giang gia, một thanh niên mặc áo khoác nâu, sau lưng là một người nam cầm dù.

Bộp bộp

Giang Thần quỳ xuống.

Mười năm trước, Giang gia là đệ nhất gia tộc Giang Trung.

Lúc đó anh ta mười tám tuổi.

Lúc đó cha có vợ hai.

Vợ hai tên là Tiêu Nhược Nhiên, là Tiêu Nhược Nhiên của Tiêu Gia, đứng đầu tứ đại hào môn Giang Trung.

Tiêu Nhược Nhiên nghĩ cách, dụ cha anh ta lên giường, sau đó vu hại cha anh ta bỏ thuốc bà ta, hại cha anh ta thân bại danh liệt, để Giang Gia trở thành trò cười ở Giang Trung.

Cùng năm, Tiêu Nhược Nhiên tố cáo tội làm mình ô nhục, để cha anh ta giận đến bệnh tim tái phát. Tiêu Nhược Nhiên không cứu trị mà đẩy xuống từ lầu ba, sau đó nói ra ngoài là cha anh ta sợ tội tự sát.

Sau khi cha anh ta Giang Nam chết, tứ đại gia tộc đứng đầu là Tiêu Gia cùng trói ba mươi người nhà Giang Gia, chiếm lấy Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, chí bảo lưu truyền ngàn năm qua của nhà họ Giang.

Sau khi có dược Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, tứ đại gia tộc thiêu chết Giang gia, chiếm tài sản nhà họ Giang.

“Cha, cha có tội, cha là tội nhân của Giang gia, cha không nên cưới Tiêu Nhược Nhiên, cha không nên dẫn ả đàn bà đầy dã tâm đó về nhà.”

Giagn Thần quỳ trước mộ khóc lớn.

Ai nói nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ vì chưa đến chỗ đau lòng mà thôi.

Anh ta hận cha mình, vì cha anh ta yêu một người không nên yêu, mới làm cho nhà họ Giang diệt vong.

Anh ta hận Tiêu Nhược Nhiên, hận tứ đại gia tộc Tiêu Gia, Vương Gia, Triệu Gia, Chu Gia.

Là tứ đại gia tộc này, làm cho người nhà họ Giang biến thành vong hồn.

“Cha, cha chết oan ức, con xin thề, sẽ mang đầu của bốn người đứng đầu gia tộc đế tế vong hồn Giang gia.”

“Long Soái, đừng quá đau lòng.” Tiểu Hắc cầm dù đứng sau lên tiếng.

Hắn chưa từng thấy Giang Thần đau lòng như lúc này, chưa từng thấy mặt này của Hắc Long uy chấn bát phương.

Cho dù là đối mặt thiên quân vạn mã, anh ta cũng chưa hề sợ, bây giờ  khóc lóc thảm thương.

“Long Soái, trời đã tối, tập đoàn Long Đằng của Tiêu Gia đang mở tiệc mừng công, mừng tập đoàn Long Đằng ký hợp đồng vĩnh viễn với tập đoàn  Thiên Quân. Sau này đơn hàng của Thiên Quân, Long Đằng sẽ ưu tiên có được. Long Đằng không chọn, mới để lại cho các tập đoàn khác. Hôm nay cũng là ngày đại thọ 80 của tộc trưởng Tiêu Gia, tiệc mừng công Tiêu Gia và tiệc sinh nhật cùng cử hành.”

“Long Đằng”

Giang Thần siết chặt hai đấm.

Long Đằng là tài sản của Giang gia.

Bây giờ trở thành tài sản riêng của  Tiêu Gia.

Anh ta từ từ đứng lên, mặt nghiêm nghị có chút sát ý

“Chuẩn bị một cỗ quan tài, đến Tiêu Gia, thu lợi tức.”

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương