Long Soái Giang Thần
-
Chapter 35: Quân uy
Long Soái Giang Thần
Tên khác:
Long Vương Y Tế - Đương Đại Hoa Đà
Long Vương Y Tế Giang Thần – Thượng Môn Nữ Tế Giang Thần
Giang Thần Đường Sở Sở
Tác giả: Giang Thần Đường Sở Sở
Người Dịch: Kiết Tường
Bản dịch được thực hiện bởi truyen66.com. Hãy truy cập truyen66.com đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Cám ơn!
Hồi thứ 35: Quân uy
Đại điển kế nhiệm của Tiêu Dao Vương, tộc trưởng ba gia tộc chết thảm, tạo nên làn sóng chấn động.
Giang Thần sau khi bái tế Giang gia, trở về Đế Vương Cư, tắm rửa thay áo mới.
Sau đó, hắn lây điện thoại ra xem thời gian, phát hiện có vài cuộc gọi chưa nhận, còn có tin nhắn.
Bây giờ đã là tám giờ sáng.
Đường gia.
Đường Sở Sở ngồi trên giường trong phòng mình, cầm điện thoại, không ngừng nhìn vào điện thoại.
Tối hôm qua, cô ta đợi cả đêm, Giang Thần không gọi điện về, cũng không gửi tin nhắn.
Cô ta cố kiềm nén không gọi cho Giang Thần.
Sau một tối, cô ta không nén nổi nữa.
Gọi điện cho Giang Thần, nhưng không ai nghe máy.
Cô ta gửi tin nhắn.
Lúc này, cô ta lòng nóng như lửa đốt.
“Không lẽ, tối qua lời mình nói hơi nặng một chút, làm tổn thương lòng tự tôn anh ấy?” Đường Sở Sở tự lẩm bẩm, bây giờ cô ta hối hận, sớm biết thế cô ta đã không nói những lời đó.
Và Giang Thần cũng đã thấy tin nhắn của Đường Sở Sở.
“Thần, xin lỗi, tối qua em quá xung động, không có ý nói anh. Anh trở về đi.”
Xem tin nhắn, mặt Giang Thần nở nụ cười tươi.
Anh ta không giận Đường Sở Sở.
Chỉ vì Đường Sở Sở đang nóng, nên anh ta mới không giải thích nhiều.
Anh ta xấu hổ gặp Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở cứu anh ta, anh ta tự tư nhảy xuống sông, bỏ mặc Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở vì cứu anh ta, trở thành cô gái xấu xí nhất Giang Trung, trở thành trò cười, bị người ngoài trêu chọc, bị người nhà xa lánh.
Bây giờ, chỉ cần Đường Sở Sở vui, bảo anh ta làm gì cũng được, chỉ mỗi quỳ trước người khác là không được, dù người đó là ông của Đường Sở Sở.
Vì đời này anh ta thà là chết cũng không quỳ.
Đây là tôn nghiêm của Hắc Long.
Anh ta lập tức nhắn tin lại cho Đường Sở Sở: “Xin lỗi, anh mới ngủ dậy, không nghe điện thoại, bây giờ anh trở về.”
Giang Thần vốn là muốn ngủ bù, nhưng bây giờ anh ta không ngủ nữa, lái xe thương vụ không biển số đến Đường gia.
Vừa đến trước cổng, đã thấy bên trong có nhiều xe.
Là xe của Đường gia.
Người Đường gia đều đông đủ, cả Đường Sở Sở cũng có trong số này.
Hôm nay là đại điển kế nhiệm của Tiêu Dao Vương.
Và Đường gia có được một tấm thiệp mời.
Đường gia có hơn chục chiếc xe, đi đầu là Bentley trị giá hơn vài triệu, còn lại là Benz và BMW vài triệu một chiếc, chỉ có xe Đường Tùng là bèo nhất.
Đường Thiên Long là một người thích mặt mũi, bây giờ được thiệp mời, cho dù chỉ một mình ông ta được đi xem, nhưng ông ta muốn cho toàn Giang Trung biết Đường Gia có thiệp mời, nên mới làm hoành tráng đếnt hế.
Thậm chí là đầu xe còn có một băng rôn.
Chúc mừng Đường gia được đến xem đại điển kế nhiệm Tiêu Dao Vương.
Bentley đi trước, Đường Thiên Long mặt áo trung sơn màu xanh, cầm gậy, nét mặt vui vẻ, tinh thần phấn chấn. Giang Thần lái xe thương vụ không có biển số, xe này tuy không có biển số, nhưng trước xe có một ký hiệu đặc biệt, như một con rồng đen, cũng giống một đám mây đen.
Anh ta thấy người Đường gia, cũng dừng xe và bước xuống.
Mặc kệ người Đường gia, đi thẳng về phía Đường Sở Sở, mặt cười tươi: “Sở Sở”.
“Thần.”
Đường Sở Sở bước đến trước, kéo tay anh ta, mặt tỏ ý xin lỗi: “Tối qua xin lỗi, em giọng hơi nặng một chút, anh chạy đi đâu thế”
“Đến chỗ Tiểu Hắc ngủ một đêm.”
“Phế vật, mày còn mặt mũi đến?” Đường Lỗi cao ngạo bước đến, nhìn bằng ánh mắt kỳ thị, sau đó nhìn vào xe không biển số, hắn chưa hề thấy xe thương vụ, lên tiếng: “Mày chắc là không muốn lái xe này đến quân khu chứ, đúng là mất mặt.”
Hắn chỉ Đường Tùng: “Mày xem, mày lái xe gì thế, đúng là mất mặt Đường gia.”
Đường Hải bước đến, thấy xe của Đường Tùng và Giang Thần, lạnh lùng nói: “Đúng là mất mặt, xe này đừng lái, nhìn xem còn chỗ nào trống, lấy xe đó đi, nếu không phải là ông ra lệnh, người Đường gia đều phải đi, tao đúng là không cho bọn mày làm mất mặt cả nhà.”
“Xe đã ngồi đầy, không có vị trí nào trống.”
“Thì phải đó, tao thấy nhà Đường Bác không đi thì hơn.”
Nhiều người Đường gia lần lượt lên tiếng.
Đường Thiên Long cầm trượng bước đến, thấy một nhà Đường Bác, thấy xe đã hơn 20 năm của Đường Tùng, cũng thấy xe Ngũ Lăng Trường An của Giang Thần, chau mày nói: “Một nhà bọn mày đừng đi nữa, hôm nay đến Quân khu đều là nhân vật lớn, bọn mày lái xe này đến, đúng là mất mặt Đường gia.”
“Ông”. Đường Sở Sở muốn lên tiếng.
Giang Thần kéo cô ta lại, cười nói: “Ông à, vậy bọn con không đi nữa.”
“Thần, anh làm gì thế?” Đường Sở Sở mặt nổi nóng.
“Đúng, một nhà chúng ta không đi thì không mất mặt.” Hà Diễm Mai biết điều, vì một nhà bà ta mà đi, chỉ thêm mất mặt, chi bằng đợi ở nhà.
“Xuất phát.”
Đường Thiên Long ra lệnh, xen Bentley của ông ta đi đầu.
Đội kèn trống Đường Gia mời về cũng khua chiêng giống trống.
Đội xe xuất phát, thu hút nhiều người chú ý, bàn tán xôn xao về băng rôn treo trước đầu xe.
“Đường Gia giỏi thật, được thiệp mời của đại điển kế nhiệm Tiêu Dao Vương.”
“Phải đó, nghe nói Lưu Sung, bạn trai Đường Mộng Oánh ra mặt, bảo Liễu gia đứng ra vận động.”
“Không phải Đường Bác sao, sao ông ta không đi?”
“Ông ta dù gì cũng là con của Đường Thiên Long, cả thân thích có quan hệ không tốt với Đường gia cũng được mời đi, một nhà Đường Bác thì không đi.”
“Đừng nhắc ông ta nữa, ai không biết ông ta là phế vật chứ.”
Bàn tán không ngừng truyền ra.
“Phế vật”. Hà Diễm Mai mở to mắt, từ khi gả cho Đường Bác, bà ta không ngóc đầu lên được.
“Sở Sở, em muốn đi xem đại điển kế nhiệm Tiêu Dao Vương chứ?” Giang Thần nhìn Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở lắc đầu nói: “Đại điển kế nhiệm lần này truyền hình trực tiếp, chúng ta ở nhà xem truyền hình vậy.”
Giang Thần nắm tay cô ta nói: “Nếu em muốn đến hiện trường, anh dẫn em đi, và còn là ghế khách quý hàng đầu.”
Anh ta chỉ vào xe mình nói: “Em có biết đó là xe gì không, đây không phải xe bình thường, đây là xe có một không hai ở Bắc Hoang, thiên hạ chỉ có một người ngồi được, anh nhờ cấp trên dùng quan hệ mới lấy được. Xe này, quân Tây Cảnh tuyệt không dám cản.”
“Thật không đấy?” Đường Sở Sở ra vẻ không tin.
“Chị, chị còn tin hắn sao?” Đường Tùng mặt xem thường: “Xe dài ngoằng, còn độc nhất vô nhị.”
“Phế vật, con cái đều là phế vật, cha là phế vật, sinh ra con cũng không ra gì, con rể cũng là rác rưởi.” Hà Diễm Mai bực bội mắng cả nhà.
“Sở Sở, đi, anh đưa em đi xem náo nhiệt.”
Giang Thần mặc kệ bọn Đường Tùng, kéo Đường Sở Sở lên xe.
Sau khi lên xe, anh ta hạ kính xe xuống, nhìn thấy Hà Diễm Mai muốn đi, cười hỏi: “Mẹ, hay là cùng đi xem náo nhiệt, dù sao trở về cũng không sao, nghe nói lần này đến quân khu đều là hào môn thật sự, mẹ không muốn gả Sở Sở cho một công tử sao, là cơ hội tốt đấy.”
“Cũng đúng.” Hà Diễm Mai gật đầu, nhìn Giang Thần: “Mày biết điều đấy, biết không xứng với Sở Sở.”
Và Sở Sở trên xe thì nổi nóng, mắng Giang Thần: “Giang Thần, ý anh là gì hả?”
Giang Thần cười nói: “Không nói thế thì sao mẹ lên xe. Yên tâm đi, lần này anh sẽ cho em nở mặt nở mày, và cũng đi xem Đường Thiên Long mất mặt thế nào.”
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook