Long Soái Giang Thần
-
Chapter 2: Kết hôn
Đế Vương Cư.
Biệt thự sang trọng bậc nhất ở Giang Trung, rộng hơn 20.000 mét vuông.
Vườn hoa, hồ bơi, sân golf đều có đủ cả.
Đại sảnh biệt thự.
Đường Sở Sở ngồi trên sofa mềm, nhìn quanh biệt thự không khác gì cung điện. Cô ta có hơi lờ mờ.
Ông tìm chồng cho cô ta, cô ta biết, phàm là người có cốt khí đều không chịu cưới, cũng không muốn ở rể nhà họ Đường.
Cô ta không biết thân phận người chồng này.
Nhưng cô ta đoán ra, đây là một kẻ ham hư vi, không cầu tiến, muốn làm rể nhà họ Đường để chia của.
Cô ta không ngờ, người chồng này lại dân cô ta đến một nơi như trong mộng.
Giang Thần quỳ xuống, gỡ mạng che mặt của Đường Sở Sở
“Đừng”
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Đường Sở Sở hoảng loạn, vội tránh, vì cô ta nhìn rất xấu xí, người đầy thẹo. Sợ người chồng chưa gặp mặt này nhìn thấy mình sẽ hoảng sợ.
Nhưng, Giang Thần đã tháo mạng che mặt của cô ta xuống.
Đường Sở Sở rất căng thẳng, tim như rơi ra ngoài, cô ta cảm thấy xấu hổ, hận không tìm được nơi nào độn thổ.
Giang Thần nâng nhẹ mặt cô ta lên.
Khuôn mặt đầy những vết thẹo rất kinh hoàng.
Giang Thần sờ vết thẹo, sờ từng lằn thẹo.
Lòng anh ta như dao cắt, tí nữa đã rơi nước mắt: “Sở Sở, em chịu khổ nhiều rồi.”
Đường Sở Sở không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Giang Thần, hai tay thu lại vào trong áo.
Giang Thần nói rất dịu dàng: “Tin anh, anh sẽ trị lành cho em.”
Đường Sở Sở hoang mang thất sắc, không dám nhìn Giang Thần.
“Lấy thuốc.”
Giang Thần đứng lên, nói lớn.
Ngay lập tức, cửa biệt thự mở ra, một người đàn ông mặc áo đen đưa một rương thuốc vào.
Rương mở ra, bên trong đều là các loại thảo dược quý, loại nào cũng giá trị liên thành.
Giang Thần bắt đầu ra toa.
Sau đó đến cạnh Đường Sở Sở, quỳ xuống, nhìn hai tay giấu sau áo, cầm lấy bàn tay đầy vết thẹo. Đường Sở Sở run lên, không cầm nổi kéo tay lại để ra sau lưng, cúi đầu nói nhỏ: “Anh làm gì đó?”
“Sở Sở, đừng sợ, cởi áo ra nào.”
Đường Sở Sở ngay lập tức khóc lớn, vội cởi áo xuống, nước mắt lưng tròng nhìn Giang Thần nói: “Phải, tôi xấu xí, cả người tôi là vết thương, bây giờ anh vừa ý chưa?”
Trong mắt Đường Sở Sở, ông tìm chồng cho mình, là muốn làm nhục mình.
Bao năm qua, cô ta cũng đã quen.
Sau khi xảy ra chuyện, ngày nào cô ta cũng nước mắt chan cơm, ngày nào cũng giật mình tỉnh cơn ác mộng.
Cô ta nhìn Giang Thần, cắn chặt môi, khóc không ngừng nghỉ, nước mắt trào dâng.
Cảnh này làm Giang Thần thêm đau đớn.
Trái tim máu lạnh vô tình cũng bị dao động.
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Anh ta ôm chặt Đường Sở Sở người đầy thương tích vào lòng, trịnh trọng hứa: “Anh sẽ không bỏ em, cho dù em thế nào, em cũng là vợ anh, bây giờ là thế, sau này cũng thế.”
Đường Sở Sở cũng hơi hoang mang.
Người này không phải lấy mình làm trò đùa sao?
Cô ta còn mơ hồ, chưa kịp phản ứng.
Giang Thần thả lỏng tay, lấy thuốc đã điều chế, từ từ xoa lên người cô ta.
Sau đó lấy tấm vải mỏng băng lại, và mau chóng Đường Sở Sở được băng bó lại không khác gì một xác ướp.
Giang Thần đỡ Đường Sở Sở ngồi xuống.
“Sở Sở, anh không gạt em đâu, chỉ cần mười ngày. Mười ngày sau, anh bảo đảm em sẽ có sự thay đổi.”
“Thật, thật sao?” Đường Sở Sở đã có phản ứng, có vẻ vẫn chưa tin.
“Dĩ nhiên rồi, anh không gạt em.”
Tuy cô ta bây giờ không nhìn được mặt Giang Thần, nhưng nghe được giọng anh ta, rất có sức hút, có sự ấm áp, làm lòng cô ta cũng ấm lại.
Chớp mắt đã qua mười ngày.
Ngày thứ mười là ngày vui nhất trong mười năm qua của Đường Sở Sở.
Cô ta không biết thân phận chồng mình, nhưng người này rất quan tâm chăm sóc, luôn che chở bên cạnh 24/24.
Từ sáng đến tối kể chuyện, chọc cười, ru cô ta vào giấc ngủ.
Chỉ cần cô ta vừa tịnh lại, chắc chắn có bàn tay mạnh mẽ đang nắm tay mình.
Mười năm qua, cô ta không biết sự quan tâm là gì, và không biết cảm giác yêu đương là thế nào.
Bây giờ, cô ta cảm thấy, bản thân đã biết yêu.
Biệt thứ, trước gương.
Toàn thân Đường Sở Sở là vải trắng, cả mặt cũng thế.
Lúc này, cô ta cảm thấy rất hồi họp.
Mười ngày qua, cô ta ngày nào cũng đắp thuốc, cố ta cảm trhayas được làn da hơi nóng rát.
Và Giang Thần nói rằng, chỉ cần kiên trì uống thuốc, vài ngày nữa sẽ hồi phục nét xinh đẹp như xưa.
“Thật, thật là được sao?” Cô ta cằm lấy bàn tay mạnh mẽ.
“Được”. Giang Thần từ từ tháo vải băng quanh người.
Đường Sở Sở cảm nhận được có ánh sáng, cô ta không dám mở mắt.
“Mở mắt ra xem nào”
Đường Sở Sở lúc này mới mở mắt, cô ta khong mảnh vải che thân đứng trước gương.
Trong gương là một cô gái còn đang dính bột thuốc khắp người, tuy còn chút bộ nhưng làn da đã mịn màng trắng sáng.
Nhìn khuôn mặt hoàn mỹ vô khuyết trong gương, Đường Sở Sở giật mình, miệng há to.
Sững sờ vài giây, cô ta mau chóng lau bột thuốc sót lại, sờ vào mặt mình, nét mặt khó tin.
“Đây…”
Cô ta giật mình, không dám tin người con gái có làn da trắng muốt trong gương là mình.
Mười năm trước cô ta bị bỏng, cả người bị hủy dung.
Cho dù là lúc này y thuật phát triển, cũng không hồi phục được như thế.
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Bây giờ, cô ta đã hồi phục.
Mười năm qua cô ta không dám soi gương, tối nào cũng gặp ác mộng.
Nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ trong gương, cô ta mừng đến rơi lệ, nước mắt chảy dài.
Ngã người vào lòng Giang Thần ngồi cạnh, khóc lớn.
Mười năm tủi thân, bây giờ tan theo mây khói.
Giang Thần ôm chặt Đường Sở Sở, trịnh trọng hứa: :”Sau này, anh em che chở cho em, sẽ không để em bị tổn thương nào nữa.”
Đường Sở Sở vui mừng, lúc này thấy mình không mặc gì cả, mặt ửng hồng e thẹn.
Cô ta vùng vẫy thoát khỏi Giang Thần, cúi mặt không biết phải tính sao.
Giang Thần chỉ tay vào nhà tắm bên cạnh: “Nước nóng đã chuẩn bị xong, quần áo cũng mua mới cho em, nhưng anh không biết số đo, anh mua đủ size nội y, em xem cái nào hợp thì mặc.”
Đường Sở Sở e thẹn cúi đầu vào phòng tắm.
Và Giang Thần đến đại sảnh, ngồi xuống sofa, châm thuốc.
“Long Soái.”
Một người đàn ông bước vào, tuổi độ bốn mươi, mặc áo tây đen, tay cầm một tập hồ sơ dày, cúi đầu dâng lên: “Tư liệu tứ đại gia tộc đều có ở đây, mười năm trước Giang môn diệt môn, tiền nhân hậu quả đều có cả, mời Long Soái xem qua.”
Giang Thần chỉ lên bàn: “Đặt xuống đây.”
“Long Soái, chỉ là vài gia tộc cỏn coi, chỉ cần ngài ra lệnh, thuộc hạ dẫn người tiêu diệt là xong.”
Giang Thần khoát tay.
Người này không nói gì nữa.
Giang Thần ngẩng đầu đứng lên: “Ta đã không còn là Long Soái, từ nay trở đi, thế giới này không còn Long Soái, điều tra tứ đại gia tộc Giang Trung, cũng là lần cuối cùng ta dùng đến đặc quyền, ông không cần theo ta nữa, dẫn các anh em trở về, biên quan cần các ông trấn thủ.”
Người này quỳ xuống đất, lời lẽ đanh thép: “Một ngày làm soái, cả đời làm soái, bây giờ biên quan Bắc Hoang ổn định, kẻ địch không dám lai phạm, hãy để thuộc hạ ở lại giúp Long Soái.”
Giang Thần đứng lên, đỡ người đang quỳ: “Tiểu Hắc, đây là chuyện riêng của ta, việc này tự ta xử lí, xử lí xong việc này, ta muốn yên tĩnh một thời gian, không còn những ngày lằn đao mũi đạn, ta muốn ở cạnh Sở Sở, mang đến những điều tốt đẹp nhất cho cô ta.”
“Long Soái.”
“Lụi xuống, dẫn các anh em về Bắc Hoang đi.” Giang Thần thét lớn.
Tiểu Hắc lần nữa quỳ xuống, cũng nói lớn: “Long Soái, bảo trọng, trăm vạn Hắc Long Quân đợi ngài trở về.”
“Đi đi”: Giang Thần ngồi xuống khoát tay.
Tiểu Hắc lúc này mới quay người đi.
Và Đường Sở Sở cũng tắm xong bước ra.
Cô ta mặc đầm trắng, cổ và cánh tay trắng muốt lộ rõ.
Loại quần áo này trước đây cô ta không adsm mặc.
Cô ta rất vui, vừa sờ làn da của mình vừa ca hát.
Thấy Giang Thần ngồi trên sofa hút thuốc, cô ta không hát nữa.
Cô ta đến ngồi bên cạnh, mặt còn ửng đỏ, không rõ có phải vừa tắm xong hay còn e thẹn chuyện lúc nãy.
“Vậy… Cô ta mở miệng, nhưng không biết nói gì.
Cô ta tuy ở cạnh Giang Thần mười ngày qua, nhưng trong tình huống mơ hồ, bây giờ đối mặt Giang Thần, cô ta đã bình tĩnh, nhưng vẫn không biết phải nói sao.
Giang Thần nhìn Đường Sở Sở đã lành vết thẹo, mắt sáng lên cười: “Vợ à, khi nào chúng ta đi nhận giấy đăng ký thế?”
“A?”
Đường Sở Sở giật mình, môi cong lên, dáng vẻ hoang mang rất đáng yêu.
Giang Thần cười nói: “Anh đã làm rể Đường gia, là chồng em. Đây là lệnh của ông em, không lẽ em không muốn lấy anh?”
“Lấy.”
Đường Sở Sở không nói nhiều, chỉ nói một chữ.
Mười ngày này, Giang Thần chăm sóc chu đáo, cho cô ta biết thế nào là ấm áp.
Người đàn ông như thế, sao không lấy?
Cô ta trộm liếc nhìn Giang Thần.
Thân hình cao to, nét mặt cương nghị, vừa nhìn thì hai má ửng hồng, tim đập nhanh.
Một tiếng sau.
Một nam một nữ bước ra khỏi phòng đăng ký kết hôn.
Đường Sở Sở cầm giấy đăng ký trong tay, lòng còn ngẩn ngơ.
Đây là giấy đăng ký kết hôn?
Cô ta nghĩ đến tương lai của mình, nghĩ đến những ngày tháng hạnh phúc sau này.
Nhưng tất cả chỉ là do cô ta ảo tưởng mà ra, ông đã sắp đặt nửa cuộc đời còn lại, cô ta được Giang Thần đưa đi, đưa đến ở một nơi như cung điện mười ngày.
Mười ngày sau, vết thương đã lành, dung mạo trở lại như trước, trở thành một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Tuy không biết thân phận chồng mình, nhưng cô ta thấy hạnh phúc, không tự chủ nắm chặt tay Giang Thần.
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook