Long Soái Giang Thần
Chapter 16: Nợ em nhiều

Long Soái Giang Thần

Tên khác:

Long Vương Y Tế - Đương Đại Hoa Đà

Long Vương Y Tế Giang Thần – Thượng Môn Nữ Tế Giang Thần

Giang Thần Đường Sở Sở

Tác giả: Giang Thần Đường Sở Sở

Người Dịch: Kiết Tường

Bản dịch được thực hiện bởi truyen66.com. Hãy truy cập truyen66.com đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Cám ơn!

 

Hồi thứ 16: Nợ em quá nhiều

 

Giang Trung là kinh đô của thuốc.

80% nguyên liệu thuốc của thế giới là từ nơi này.

Tập đoàn y dược có giá thị trường trăm tỷ, có hơn một trăm ngàn công ty và công xưởng thuốc.

Ở đây, đường lớn hẻm nhỏ, đều trung y quán.

Đường Cửu Long, là một con đường rồng rắn hỗn tạp, tụ tập đủ hạng người, quán bar, massage đều cosddur.

Cuối đường Cửu Long, có một phòng khám.

Phòng khám Phàm Nhân.

Đây là nơi ở của Tiểu Hắc, thuộc hạ Giang Thần ở Giang Trung.

Giang Thần đang nhìn Đường Sở Sở mặt đầy máu, đầu gối nát tan.

Đường Sở Sở chịu hành hạ mà người thường không chịu nổi.

Thân tâm mệt mỏi, mất quá nhiều máu, đã ngất đi.

Sắc mặt Giang Thần trầm xuống rất nặng nề.

Anh ta đang sờ mặt Đường Sở Sở, trên khuôn mặt cương nghị, có vẻ mệt mỏi, nước mắt lưng tròng.

Anh ta đã hứa, sẽ không cho Đường Sở Sở chịu bất cứ tổn hại nào nữa.

Nhưng anh ta không làm được.

Anh ta nợ Đường Sở Sở quá nhiều, cả đời này không cách nào bù đắp được.

Anh ta không dám nghĩ, nếu anh ta đến chậm một bước, Đường Sở Sở sẽ như thế nào.

Cho dù đã giết Tiêu Chiến, cũng không nguôi được hận trong lòng. Thiệt thòi, đau đớn mà Sở Sở chịu, hắn phải trả lại cho người của Tiêu gia trăm lần, ngàn lầm.

Anh ta mở hòm thuốc, bắt đầu xử lí vết thương trên mặt Đường Sở Sở một cách cẩn trọng.

“Tiêu tướng quân, không phải là tôi thật mà, xin ông hay tha cho tôi.”

Giang Thần chạm nhẹ vào vết thương trên mặt, cô ta thất thanh la lên, người thu lại run rẩy.

Hình dáng cô ta như lưỡi đao cắm vào tim Giang Thần. Anh ta nấc nghẹn, tí nữa là khóc thành tiếng.

Mau chóng cầm vài cây châm, đâm vào người Đường Sở Sở, để cô ta bình tĩnh lại, gây tê miệng vết thương, giảm đau đớn.

Đường Sở Sở lúc này mới yên tĩnh lại, nhắm mắt một cách bình yên.

Giang Thần xử lí miệng vết thương rất cẩn thận, bắt đầu ra toa, hốt thuốc, băng bó cho cô ấy.

Tiểu Hắc đã trở về, nhưng hắn đứng một bên, không làm phiền.

Giang Thần xử lí xong vết thương trên mặt, ở chân rồi mới rời phòng khám.

Đặt cô ta lên giường, đắp chăn che lại, siết chặt tay cô ta.

Anh ta vẫn nắm tay Đường Sở Sở, bên cạnh bầu bạn.

Tiểu Hắc đứng canh ở cửa, không rời nửa bước.

Tối nay, là một cơn động đất với Giang Trung.

Tiêu Gia vì quật khởi, đã đặt ra kế hoạch, tận dụng vật phẩm giá trị cao, bán giá trên trời, lấy được một số tiền lớn.

Tiêu Chiến thậm chí trả thù Đường Gia.

Nhưng hắn không ngờ, kẻ mang mặt nạ quỷ giết Tiêu Biệt Hạc lần nữa hiện thân, giết chết Tiêu Chiến giữa hội trường.

Bên cảnh sát gia nhập điều tr a, nhưng vì thân phận đặc biệt của Tiêu Chiến, các bộ phận liên quan cũng gia nhập, chuyện sau đó không công bố nữa.

Tối, trôi qua trong lặng lẽ.

Mặt trời đã mọc, ánh sáng chiếu khắp mặt đất, bắt đầu một ngày mới.

Tòa nhà Thiên Quân, phòng Chủ tịch.

“Chủ tịch Diệp, tối hôm qua có chuyện lớn rồi.” Một cô gái xinh đẹp quyền rũ đứng bên cạnh Diệp Hùng, kể lại chuyện xảy ra ở hội trường đấu giá Tiêu Gia.

“Tiêu Chiến bắt Đường Sở Sở, bắt người Đường gia?” Nghe đến đây, Diệp Hùng sững sờ, sau đó nói: “Cuối cùng có phải Tiêu Chiến chết rồi không?”

“Phải đấy, Chủ tịch Diệp, theo tin tôi biết, Tiêu Chiến trước hết đối phó Đường gia, sau đó đối phó Thiên Quân, nhưng trong lúc bắt Đường Sở Sở, dự tính ra oai, thì người đàn ông mang mặt nạ quỷ giết Tiêu Biệt Hạc lại đến, giết chết Tiêu Chiến.”

Diệp Hùng khoát nhẹ tay: “Được rồi, xuống dưới đi!”

Sau khi thư ký đi, Diệp Hùng mỉm cười, tự lẩm bẩm: Dám chọc Đường Sở Sở, đúng là không biết chết là gì. Phó soái Tây Cảnh thì là gì, đích thân Tiêu Dao Vương đến, trước mặt Hắc Long, cũng phải cúi đầu xưng thần.

Chuyện của Tiêu gia, Diệp Hùng không bận tâm đến. Chuyện của Đường gia, thì ông ta không tham gia lắm.

Phòng khám Phàm Nhân.

Nghỉ ngơi một tối, Đường Sở Sở đã tỉnh lại. Cô ta vừa tỉnh, đã có một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt mình.

Cô ta cảm thấy yếu ớt vô lực, muốn ngồi dậy nhưng mặt thấy nóng rát khó chịu, đau đến không lên tiếng nổi.

Giang Thần nắm chặt tay Đường Sở Sở, nằm ngủ bên cạnh giường. Đường Sở Sở gọi, anh ta mới sực tỉnh, vội lên tiếng: “Vợ à, em tỉnh rồi sao?”

Nghe giọng nói quen thuộc, Đường Sở Sở trả lời yếu ớt: “Thần, em đang ở đâu?” Giang Thần nói: “Em đang ở phòng khám Phàm Nhân, ở đây là phòng khám bạn anh mở, tối qua Đường gia xảy ra chuyện, người của Đường gia bị bắt, may mà anh nhanh trí đã chạy trước, em lẳng lặng theo đến nhà hàng Giang Trung, thấy em ngã trên mặt đường, anh vội đưa em đến phòng khám.”

Giang Thần không muốn Đường Sở Sở biết thân phận của mình.

Đường Sở Sở chỉ là một người bình thường, biết những chuyện này, sẽ ảnh hưởng lớn đến cuộc sống cô ta. Anh ta muốn Đường Sở Sở sống cuộc đời không lo không nghĩ.

“Xin lỗi, anh không che chở tốt được cho em.” Giang Thần tự trách.

Đường Sở Sở nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, trong lòng cô ta có chút oan ức, khóc nức nở.

“Hic hic, tại sao, tại sao ông trời lại đối với em như thế.”

Tối qua, cô ta đã tuyệt vọng, bị hành hạ mà người thường không chịu nổi.

Thấy khuôn mặt Tiêu Chiến, cô ta tuyệt vọng, vô lực, cô ta không ngừng van xin, nhưng đáp lại là từng đao từng đao rạch mặt.

Tâm lí cô ta sụp đổ, đau lòng đến khóc lớn.

Giang Thần nắm chặt tay cô ta: “Xin lỗi, là anh không tốt, anh nên đi với em.”

Anh ta thật lòng xin lỗi.

Anh ta xấu với Đường Sở Sở.

Không có anh ta, Đường Sở Sở sẽ không trải qua những chuyện này.

Đường Sở Sở khóc đến lả người, hay là vì kiệt sức, tiếng khóc ngày một nhỏ, sau đó ngủ thiếp đi.

Giang Thần mới thả lỏng tay cô ta ra, đứng lên ra ngoài.

“Giang đại ca”.

Cám ơn đã xem trại truyen66.com

Tiểu Hắc đứng gác một dêm, lấy một điếu thuốc ra nói: “Theo anh căn dặn, không chừng một tên lính Tây Cảnh nào ở nhà hàng Giang Trung, người Tiêu Gia thì em không động một ai. Em đã điều tra rõ, Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ ở hội đấu giá là giả, cũng đã hỏi qua Tiêu Nhược Nhiên, Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ thật, vào mười năm trước đã không còn ở trong nhà Tiêu Gia. Hỏi tiếp thì Tiêu Nhược Nhiên không biết, chỉ nói có Tiêu Chiến đã chết mới biết.

Giang Thần đốt một điếu thuốc.

Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ là bảo vật gia truyền của nhà họ Giang, ông mình xem còn quan trọng hơn cả tính mạng, cho dù là đang ở đâu, anh ta cũng phải tìm về.

Nhưng bây giờ anh ta không còn thời gian.

Sở Sở sau khi trải qua tai kiếp này, tiếp theo phải ở cạnh Đường Sở Sở, bù đắp những gì đã nợ.

Tiểu Hắn khựng lại một lát rồi nói tiếp: “Còn một chuyện, Giang Bắc, Giang Trung, Hoa Nam, Hải Thành, Thiên Hải. Năm đại quân khu gộp lại, Tiêu Dao Vương Tây Cảnh điều khỏi Tây Cảnh, trở thành Thống soái năm quân, lên chức trong ngày, sáng nay vừa nhận được hồ sơ.”

Nghe đến đây, Giang Thần có vẻ không bận tâm, nói rất bình thường: “Không liên quan gì ta.”

“Giang đại ca, luận công lao, tân soái này sao không phải của anh được, sao đến lượt Tiêu Dao Vương.” Tiểu Hắc bất bình thay cho Giang Thần.

Giang Thần khoát tay nói: “Được rồi, không cần bận tâm, ai làm quân soái quân khu mới, không liên hệ gì ta.”

Cám ơn đã xem trại truyen66.com:

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương