Bà ta nhanh chóng lấy lại dáng vẻ ban đầu, ôn nhu nói:

"Nhan nhi, con đừng trách nương. Là nương lo lắng quá mức. À, trong bếp ta đã đích thân hầm cháo yến mạch cho con tẩm bổ này."

Dứt lời, bà ta sai hạ nhân bưng bát cháo vào.

Kiều Nhan vừa nhìn đã nhận ra, trong bát cháo chắc chắn có vấn đề. Nàng cười như không cười:

"Nương thật có tâm. Con cũng xin nhận tấm lòng này của người."

Có lẽ, thân thể yếu đuối này đều một tay bà ta ban tặng.

Một câu nói của Kiều Nhan khiến Thẩm Dạ căm tức trong lòng. Có tâm gì chứ? Rõ ràng nó là đang tỏ thái độ khinh nhường bà ta. Tuy vậy, y vẫn bày ra vẻ mặt hòa nhã thân thiện.

"Con xem, Nhan nhi à. U Minh Các mặc dù nằm trong phủ, nhưng nó khá xa với điện chính của cha con, nương khó lòng chăm sóc. Hay ta cử thêm vài hạ nhân sang hầu hạ con nhé?"

"Thật thì ý tốt của người khiến con rất cảm kích. Nhưng con có Manh Manh là đủ rồi."

Biết bà ta có ý muốn quản thúc nàng chặt hơn. Cài người vào chỗ nàng để theo dõi, nàng thầm cười nhạt, rồi giả vờ mệt ý muốn đuổi khách.

"Vậy ta không làm phiền con nữa. Con nghỉ ngơi đi."


Kiều Từ Kham nhẹ nhàng đỡ con gái nằm xuống giường, đắp chăn cho nàng rồi bảo nhị phu nhân cùng rời khỏi.

Khuôn mặt nàng lạnh lẽo nhìn bóng lưng cha mà không mang theo một chút cảm xúc nào.

Manh manh trong lòng mừng rỡ nhìn Kiều Nhan:

"Đa tạ tiểu thư một câu đã cứu mạng nô tỳ. Chỉ là em có chút không hiểu. Trước giờ người vốn nhút nhát, rụt rè. Nay lại dám phản bác lại nhị phu nhân, em sợ.."

Kiều Nhan tựa người ngồi dậy, cầm bát cháo nóng hổi được đặt đầu giường lên rồi từ từ xoay nhẹ, ngắm qua ngắm lại mà nói:

"Đến một lúc nào đó, con người cho dù yếu đuối tới đâu cũng sẽ phải dơ nanh vuốt lên để bảo vệ người mình yêu thương. Ta sẽ không để những thứ ô uế làm hại đến mẹ con ta."

Đường đường là "tử thần đoạt mạng" nào có thể dễ dàng bị ức hiếp. Nếu nàng đã tốt số được sống lại thì tội gì không chơi đùa một chút. Người có ý định bất chính với nàng, chỉ có thể sống không được yên ổn.

Về phía Thẩm Dạ, bà ta vừa về đến sảnh điện, thấy con gái Kiều Đào bước ra liền đổi mặt chạy lại kéo tay thì thầm:

"Nghiệt chủng đó tốt số, vẫn còn sống lại rất kiêu ngạo. Hồi nãy ở U Minh Các, nó không những không tỏ ra sợ hãi mà còn dám bật lại lời của ta. Nhưng rõ ràng con đã cho người đẩy nó xuống ao dìm chết rồi mà sao nó còn sống cơ chứ?"

Kiều Đào tối sầm mặt:

"Mẫu thân chớ nói lỡ lời, cha còn ngồi kia."

Thẩm Dạ tiếp lời:

"Ta biết, nhưng ngày nào nó còn sống thì ngày đấy con chưa thể đường đường chính chính trở thành đích nữ. Mặc dù con bé đó phế, việc thừa kế chắc chắn không có phần nàng. Nhưng với thân phận hiện tại, chỉ e còn nhiều người không tán thành. Đặc biệt là phụ thân của con."

Kiều Đào cười nhạt, nhìn mẫu thân nói:

"Con biết người lo cho tương lai của con. Nhưng cũng không cần gấp gáp. Ả phế vật đó luận về điểm nào cũng không bằng con. Kiểu gì sau này vị trí đích nữ sẽ thuộc về Kiều Đào con mà thôi!"

Thẩm Dạ thở dài, trong lòng ít nhiều có chút bất an.

Chỉ sợ, không đơn giản như vậy.

Thấy hai mẹ con thì thầm to nhỏ. Kiều Từ Kham liếc nhìn với vẻ lạnh lùng:

"Hai ngươi lẩm bẩm xong chưa? Chuyện hôm nay ở chỗ Nhan nhi, ta còn chưa truy cứu đâu. Suốt ngày gây sự, đừng tưởng cái gì ta cũng không biết."


Hai mẹ con ả như chột dạ, giật mình quay sang nhìn Từ Kham. Kiều Đào lập tức tỏ ra ngây thơ mà tiến lại chỗ cha nũng nịu:

"Cha à! Con chỉ muốn biết đại tỷ bệnh tình ra sao. Với lại mẫu thân vừa về, con muốn hỏi thăm một chút.."

"Muốn nói gì thì hai người cút về Lôi viện mà nói. Ta còn nhiều chuyện cần suy ngẫm. Đừng làm phiền ta."

Hai mẹ con sợ hãi cười trừ rồi kéo nhau về Lôi viện. Vừa đóng cửa lại, sắc mặt hai người liền thay đổi. Kiều Đào nghiến răng:

"Cha trước giờ vẫn luôn coi mẹ con mình là cái gai trong mắt. Lúc nào cũng cưng chiều, quan tâm ả tiện nhân đó.

Tạm thời mẫu thân đừng hành động, e là cha đã phát hiện điều gì đó!"

"Ừ, ta hiểu. À quên mất. Đào nhi à, sắp tới hoàng cung mở cuộc tuyển chọn tú nữ. Tuy ngoài mặt là tuyển tú nữ, nhưng chung quy lại là chọn phi tần hoặc nạp thiếp cho các hoàng tử. Nếu có phúc được thái tử nhìn trúng, một bước ngồi lên vị trí thái tử phi thì con cần gì phải lo về ả nghiệt chủng kia nữa. Muốn chém muốn giết tuỳ ý. Điều này ta đã vô tình nghe được từ cha con."

Kiều Đào mắt bỗng sáng rực chứa đầy tham vọng.

Thái tử..

Lại nhớ đến khí thế uy nghiêm của thái tử Tần Phong, nàng ta có chút mê muội. Lần đầu gặp thái tử là lúc chàng dõng dạc đem quân đi dẹp loạn ở biên giới. Mặc dù trong lòng ái mộ, nhưng với thân phận thứ nữ hẳn là không xứng để trèo cao. Như vậy thì đã sao? Nàng được công nhận là thiên tài thiếu nữ bậc nhất đế đô, làm sao chỉ vì vị thế mà nản lòng.

Tại U Minh Các, Kiều Nhan sai nha hoàn của mình nói lại với lão gia cần người tu sửa lại viện các. Nàng cũng nhận thêm ba nha hoàn mới từ chỗ nhị nương. Nàng nhìn qua rồi cười lạnh, cũng bình thản mà hỏi:

"Ba ngươi tên gì?"

Ba tiểu nữ cung kính đáp:


"Bẩm, nô tì tên Hạ Xoan."

"Nô tì tên Như Ý"

"Còn nô tì là Phượng Hồng."

Nàng cười nhẹ:

"Tên đẹp.."

Kiều Nhan trầm mặc, khí tức nặng nề:

"Tên đẹp, nhưng ta không thích. Ta ghét bị làm phiền lúc đang tịnh dưỡng."

Ngoại truyện.

Giới thiệu sơ qua về nhân vật chính:

Kiều Nhan: Do bệnh tật nên nhan sắc đi xuống không ít vì vậy ai cũng cho rằng nàng xấu xí lại vô dụng.

Tần Mặc Thiên: Vị vương gia trẻ tuổi nhất trong các huynh đệ còn lại. Năm nay cũng chỉ mới 28 xuân xanh. Tính tình tàn nhẫn, hung bạo, nội công cùng võ công thâm hậu khôn lường. Về sức mạnh siêu nhiên (linh lực) tới thời điểm này vẫn không ai sánh bằng. Lạnh lùng, ít nói. Nếu hắn không nói chuyện với vợ thì còn tưởng hắn bị câm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương