10h sáng ở tập đoàn Long Phụng, trong lúc cô đang làm bài tập thì có người gõ cửa phòng, đứng dậy và đi ra mở cửa thì thấy đó là chú bảo vệ của công ty:
- Dạ cháu chào chú ạ.
- Phụng à.

Hồi nãy có người đi chiếc xe màu trắng xịn lắm, tặng cho cháu món quà này này.
- Dạ người đó là nam hay nữ vậy ạ chú?
- Người đưa là nam nhưng chú thấy thấp thoáng có phụ nữ trong xe đó con.
Chú bảo vệ đưa cho Tiểu Phụng món quà được bọc khá cẩn thận bằng vải bọc quà màu xanh lam khá xịn xò.

Cô cầm hộp quà rồi đi tới phòng của ông Cường bà Duyên, 3 cái nhanh 2 cái chậm rồi cô mở cửa ra đi vào và đưa cho bà Duyên hộp quà đó.
- Phụng.

Cái gì đây con?
- Dạ hồi nãy chú bảo vệ có mang lên cho con nói là có người đàn ông đi xe màu trắng tới đưa cho con ạ.
- Ừ.

Nhưng sao con không bóc ra?
- Dạ con không biết ai tặng con mẹ ạ nên con mới mang vào cho bố mẹ xem.
Bà Duyên gật đầu rồi bóc hộp quà ra xem thử trong đó có gì, chiếc hộp của nhãn hiệu Rolex.
- Là đồng hồ con ơi.
- Nó có đắt không ạ mẹ?
Đắt hay không bà phải mở ra rồi mới biết được.

“Ôi, chiếc Rolex Oyster dây thép màu trắng có nạm ruby ư?” Bà biết giá trị của nó đấy nhưng nói ra liệu con dâu bà có ngất ra đây không?
- Đẹp quá này con.

Hình như có tấm thiệp này.
Bà Duyên không đọc mà đưa cho Phụng tấm thiệp.

Trên tấm thiệp đó là chữ viết của Anh Hai với nội dung:
[Rất mong chờ được gặp em vào ngày thứ 7, tại nhà của tôi.]
Phía cuối thư có số điện thoại của và chữ ký của Anh Hai nữa.
Tiểu Phụng liền mượn điện thoại của bà Duyên để gọi tới số điện thoại kia vì sim của cô Mạnh Long vẫn đang cầm chưa có trả.
- Dạ con mượn mẹ 2 3 phút thôi ạ.
- Thoải mái đi con yêu.
Cô mượn điện thoại rồi đứng ngay trong phòng đó gọi cho số điện thoại đã ghi trên tấm thiệp.

Có tín hiệu rồi và cũng có người nhấc máy:
- Alo?
Tiểu Phụng chưa biết phải nói gì với anh ta, nên sau câu Alo là cứ ấp úng úp mở mãi thôi.
- Là em đó à? Chiếc đồng hồ đó vừa với cổ tay em chứ?
- Em… em không biết anh là ai hết.

Và… và xin lỗi anh, em không thể tới nhà anh dự tiệc được.


Về chiếc đồng hồ em có đưa lại cho mẹ Duyên, mẹ sẽ gửi lại anh sau ạ.
- Em không thích nó có thể cầm tới địa chỉ cửa hàng trên phiếu bảo hành để đổi lấy cái khác.
- Em không có ý đó, đồng hồ rất đẹp ạ nhưng giữa anh và em không có quen biết gì nhau mà.

Và đồng hồ đó em nghĩ nó rất là đắt tiền, em cũng không có đi đâu hết cả để đeo đồng hồ đẹp ạ anh.
Huy Chiến nghe xong câu nói này liền bật cười, ở trên thế gian này còn có người con gái không thích đồ đắt tiền, càng làm cho anh ta muốn tiếp xúc và hiểu hơn về cô bé này đấy.
- Tôi hiếm khi tặng quà cho ai khác giới.

Và tôi đã tặng quà cho em rồi thì em yên tâm, tôi sẽ không đòi hỏi ở em sắc đẹp hay tiền bạc đâu.

Hẹn gặp em ở bữa tiệc.
Điện thoại đã tút rồi trong khi Tiểu Phụng còn chưa biết anh ta có phải là người đã tặng mình chiếc váy cúp ngực xẻ tà vào hôm qua không.

Cách xưng hô tôi - em khiến Phụng hơi rờn rợn
- Bố mẹ ơi.

Chuyện bữa tiệc tối thứ 7 tuần sau, con không đi có được không ạ?
- Sao lại không đi con? Ở đó sẽ có rất nhiều các bác các chú.

Có thể nhờ vào con và thằng Long mà bố mẹ và mẹ Thương của con thuận lợi trong công việc làm ăn đấy.
Ông Cường đồng ý với ý kiến của vợ mình, ông nói họ mời cả gia đình Mạnh Long và cả 2 mẹ con Tiểu Phụng, chứ nếu họ mời ông Cường bà Duyên thì đã không đưa nhiều thiệp tới như thế.
- Hơn nữa có bố mẹ, Mạnh Long và anh Thịnh đi cùng, con sẽ không gặp chuyện gì đâu Phụng à.
Tiểu Phụng nói rằng người tặng cho cô chiếc đồng hồ Rolex Oyster đó là chủ nhân của bữa tiệc và anh ta nói rất mong Tiểu Phụng tới nhà anh ta để dự tiệc.

Mạnh Long thì nói anh ta là xã hội đen cho vay nặng lãi nên cô sợ, cô không muốn tới đó đâu.
- Bố đã quyết rồi, con cứ tới đó cho bố, theo sát bố mẹ là được.
Tiểu Phụng… haizz đành phải thuận theo ý của ông Cường thôi, cầm lại hộp đồng hồ xem địa chỉ cửa hàng.

Ôi chẳng phải là cửa hàng L2 Luxury mà Mạnh Long với bố mẹ của cậu đi đốt tiền sao? Cô có nên trả lại cho anh ta chiếc đồng hồ này không? Hay là tới trả lại đồng hồ rồi lấy tiền mặt trả cho anh ta? Nhưng liệu họ có nhận lại không? Hay là cô lấy 1 chiếc khác vừa tiền hơn nhỉ rồi đưa tiền thừa còn lại cho anh ta? Làm sao đây?
Tới 10 rưỡi mọi người nghỉ trưa đi ăn cơm, Tiểu Phụng tranh thủ vò đầu bứt tai suy nghĩ.

Ông Cường bà Duyên thì bắt cô phải đi rồi còn mẹ cô sẽ nói thế nào? Cho nên cô cầm hộp đồng hồ tới phòng kế toán, thấy mẹ mình vẫn đang làm việc với các cô chú nên cô lại không có dám làm phiền.
Vào căn phòng trên tầng 4 mà hồi sáng cô đã học ở đó, mượn điện thoại của bà Duyên rồi bấm số hotline của cửa hàng ở trên phiếu thì chị Thảo nghe máy:
- L2 Luxury xin kính chào quý khách ạ.

Quý khách muốn đặt loại trang sức nào ạ?
- Dạ… dạ chị ơi em em muốn muốn hỏi ạ.
- Dạ vâng quý khách hỏi ạ.
- Dạ hồi hồi sáng nay… có có ai tới cửa hàng mua đồng hồ Rolex mà đi xe màu trắng không ạ?
- Dạ thưa quý khách điều nàu thì hơi khó với cửa hàng chúng em vì 1 ngày có hàng chục chiếc xe tới cửa hàng ạ.
Tiểu Phụng hỏi về chính sách đổi trả thì chị Thảo nói ngoài trang sức Tiffani & Co không được trả lại thì tất cả các phụ kiện như đồng hồ và các phụ kiện cao cấp khác có thể đổi hoặc trả lại, cửa hàng sẽ thu xếp và trả lại tiền cho quý khách hàng.
- Dạ chị ơi.

Em được người ta tặng đồng hồ nhưng không có hoá đơn ấy ạ.


Em muốn đổi lấy cái khác thì có được không ạ chị?
- Được hết nhé quý khách, miễn sao quý khách có phiếu bảo hành của cửa hàng là được.
- Em cảm ơn chị nhiều lắm ạ.
- Cảm ơn quý khách đã ủng hộ và tin tưởng L2 Luxury.

Chúc quý khách 1 ngày cuối tuần vui vẻ.
Cô vui vẻ cất hộp đồng hồ vào trong cặp khoá lại rồi khoá lại, đi tới mở cửa phòng thì thấy bà Thương đang đi tới.

Bà gọi Tiểu Phụng lên canteen ăn cơm với bà.

Phụng khoe luôn với mẹ mình rằng có người tặng cô đồng hồ, cô có từ chối rồi nhưng người đó nhất quyết không có lấy lại, nên cô muốn cùng mẹ mình tới đó để trả lại rồi lấy tiền trả cho người đó.
- Người ta đã tặng con thì mẹ nghĩ con nên nhận.

Con sau này cũng là con dâu của bố Cường mẹ Duyên con rồi đúng không? Con nên tập làm quen với những ưu ái như thế này.
- Hay con đổi lấy cái ít tiền hơn ạ.

Anh ta nói con có thể đổi cái khác.
- Mẹ nghĩ là không nên làm vậy.

Đồng hồ đâu đưa mẹ xem nào?
- Dạ con để nó trong cặp rồi mẹ.
Hai mẹ con bà Thương ăn cơm xong liền quay vè phòng tầng 4 để nghỉ ngơi.

Lúc này cô mới lấy đồng hồ ra cho mẹ mình xem.

Bà Thương cũng giống như con gái mình, không có biết giá trị của chiếc đồng hồ này nên cùng cô bắt taxi tới cửa hàng L2 Luxury.
25’ sau:
- L2 Luxury xin chào quý khách!
- Dạ em chào anh.

Em chào anh.
Tiểu Phụng không có lấy bánh và nước từ tay Gia Kiệt ( vệ sĩ mới của anh Trọng Lâm) mà chỉ chăm chăm đi tới bên Xuân Tiến, run run đặt hộp đồng hồ lên trên bàn.
- Anh ơi cho cho em hỏi… chiếc đồng hồ này… có giá bao nhiêu ạ?
Xuân Tiến mở nắp hộp đồng hồ ra và Ồ 1 cái, nói với cô rằng chiếc đồng hồ này có giá là 1 tỷ và 90 triệu.
- 1 TỶ? Thật sao cậu?
- Đúng vậy ạ cô.

Cửa hàng của chúng cháu chỉ bán phụ kiện và trang sức cao cấp ạ cô.

Và giá của chiếc đồng hồ này mà người kia mua là giá chưa giảm, 1 tỷ và 90 triệu tròn ạ.
Tiểu Phụng và bà Thương nghe xong lại đứng tim phát nữa, 1 tỷ đồng làm được rất nhiều việc, có thể mua được 1 căn nhà nho nhỏ rồi đấy.


Ấy thế mà người đó lại tặng con gái bà chiếc đồng hồ quá đắt tiền thế này.
- Dạ cảm ơn anh ạ.
Hai mẹ con Tiểu Phụng cầm lại hộp đồng hồ rồi ra xe taxi đi về.

Bà Thương hỏi con gái mình về người đã tặng chiếc đồng hồ tiền tỷ này thì Phụng nói đó là chủ nhân bữa tiệc vào ngày thứ 7 tuần sau đó đã tặng cho cô, còn nói rằng rất mong muốn được gặp cô vào ngày đó nữa.
- Chắc là người quen thân với bố Cường mẹ Duyên của con đấy.
Có phải là người quen hay không thì cô chưa biết, nhưng cô cảm giác người đàn ông đó cứ ghê ghê thế nào.

Từ lúc đọc được tấm thiệp đó tới giờ cô vẫn còn thấy run sợ.
“Anh ta tại sao lại tặng đồng hồ cho mình chứ? Chắc chắn không phải chỉ là người quen của bố Cường mẹ Duyên nên tặng rồi.”
- Phụng à.
- Dạ vâng ạ mẹ.
- Mẹ thấy người tặng con đồng hồ với người tặng con chiếc váy là cùng 1 người đấy.
- Dạ con cũng nghĩ vậy.

Con có nói với anh ta là hôm đó con sẽ không tới còn chiếc đồng hồ con sẽ trả lại đó mẹ.

Nhưng bố Cường mẹ Duyên lại nói là con với Mạnh Long đi tới đó có khi lại thuận lợi cho công việc của bố mẹ.
Phụng thở dài thườn thượt ra nói với mẹ, Mạnh Long không cho cô đi và bản thân cô cũng không có muốn.

Nhưng bố mẹ của Mạnh Long lại muốn cô đi tới đó, haizz thật khó nghĩ quá đi.
Vệ sĩ theo dõi Tiểu Phụng đã báo cáo lại hết cho Anh Hai rồi.

Ngồi ở bàn làm việc rồi quay quay con dao găm cán đen, Anh Hai lẩm nhẩm trong đầu rất nhiều lần cái tên Hoàng Tiểu Phụng.

Giọng nói của cô nhẹ nhàng tựa như mèo kêu vậy, thật lòng Chiến ca ca nhanh chóng muốn gặp cô lắm nhưng chắc chắn nhóm người Mãnh Long sẽ không cho anh ta gặp cô đâu.

Thôi thì đợi tới thứ 7 vậy.
Tự dưng 15’ sau, tiếng chuông điện thoại của Chiến ca ca báo có cuộc gọi tới:
- Alo?
- Ờ… anh… anh gì ơi.

Em có chuyện này muốn nói với anh 1 chút ạ.
- Tôi là Ngô Huy Chiến.

Em có thể gọi tôi là Anh Hai hoặc anh Chiến.
- Dạ… dạ vâng anh Chiến ạ.

Anh Chiến ơi… ờ… dạ…
Tiểu Phụng nói nhát gừng rằng cô đã biết giá trị của chiếc đồng hồ, thực lòng cô không thể nhận món quà đó được đâu, còn về bữa tiệc thì cô sẽ tới đó với bố mẹ và Mạnh Long.

Và cô có hỏi anh Chiến làm ở cơ quan nào, cô sẽ tới để gửi trả lại món quà cho anh.
- Cứ coi như đây là món quà mà tôi tặng cho 1 người bạn đi.

Em không cần phải suy nghĩ về chiếc đồng hồ đó bao nhiêu tiền.

Đồ đắt tiền bao giờ cũng tốt hơn đồ rẻ tiền.

Ừm nếu em muốn cảm ơn tôi thì mời tôi cốc cafe đi.
- Dạ vâng ạ.


Ờ… dạ anh ơi, anh cho em địa chỉ để em mời anh luôn bây giờ ạ.
Chiến cười rồi hỏi Phụng rằng có phải cô đang sợ anh ta hay không, thì nào Phụng đã gặp mặt anh ta đâu mà biết nhưng cô cũng trả lời thật là cô có hơi sợ anh.

Và mời anh cafe vây giờ sẽ tốt hơn là mời cafe lúc chiều và tối.
- Haha em khá thẳng thắn đấy cô bé à.

Thôi thì tới thứ 7 chúng ta cũng sẽ gặp mặt trực tiếp, gặp trước hay sau cũng đều như nhau cả.

Tôi ở resort HC bên Sóc Sơn.
- Dạ vâng ạ anh.

Em chào anh ạ.
Ngoan và lễ phép, đó là những gì mà Anh Hai đúc kết lại sau khi nhận 2 cuộc gọi từ Tiểu Phụng.

Anh ta khá khó tính trong việc uống cafe, cafe hoà tan, nhạt toẹt hay đậm vị sữa anh ta sẽ không có uống.

Và anh ta thử xem phượng hoàng bé nhỏ của Mạnh Long sẽ mời anh cafe gì đây.
Và sau đó 1 tiếng 20’ thì vệ sĩ có cầm vào phòng cho anh ta 1 cốc cafe ít sữa và không có bỏ đá, bao bì của cốc cafe có ghi ALOHA Coffee, đủ để biết là Tiểu Phụng đã ngâm cứu khá kỹ để mời anh ta cafe rồi.
- Đại ca.

Cafe của anh ạ.
- Ừ.

Để đó đi.
- Đại ca có bao giờ uống cafe sữa đâu ạ.

Sao tự dưng…
Anh Hai phẩy tay 1 cái, vệ sĩ hiểu ý liền đi ra ngoài đóng cửa lại.

Từ trước tới giờ anh ta đúng là chỉ toàn uống cafe đen thôi nhưng hôm nay phá lệ 1 lần đi.
Ting ting
[Em không biết anh thích cafe gì cho nên em đặt cafe ít sữa.

Sợ ship tới nơi đá sẽ tan hết, cafe bị nhạt nên em có nhắn với các anh chị nhân viên ở đó là không có thêm đá, anh uống tạm nhé ạ.

Một lần nữa em cảm ơn anh về chiếc đồng hồ ạ!]
- Thật là muốn gặp em lắm đấy cô bé.
Các bạn có thể đã biết rồi nhưng Lana mình vẫn muốn nói đó là bên Sóc Sơn ấy, quán ALOHA Coffee đó khá nổi tiếng bởi quán khá xinh xẻo và bán cafe rất là ngon.

Và trùng hợp thay đó là quán ruột của Chiến ca ca và tất cả vệ sĩ ở resort khi còn ở Việt Nam.

Cầm tấm ảnh chụp cận mặt của cô ở cánh đồng hoa Lavender mà đàn em của anh ta đã chụp lén, nhấp 1 ngụm cafe rồi anh ta độc thoại 1 mình:
- Hơi ngọt đó cô bé à.

Em có biết vì em mà tôi đã phá lệ tới 2 lần rồi không?
Lần 1, anh ta vì 1 người khác giới mà lấy ở cửa hàng bên Hàn Quốc tới tận chục chiếc váy đẹp, và lần thứ 2 là anh ta uống cafe sữa mà không có đá.

Một người sống khá khuôn mẫu như anh ta lại phá lệ tới 2 lần vì Tiểu Phụng chứng tỏ anh ta có cảm tình với cô thật rồi chứ không còn chỉ là ấn tượng với cái tên Hoàng Tiểu Phụng thôi đâu.

Kiểu này Mạnh Long có khi mất vợ thật chứ đùa….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương