Long Phụng Sum Vầy
-
Chương 34
Tới 1h chiều thì mọi người thuê taxi ra sân bay Nội Bài, cầm sẵn vé trên tay và mọi người đang ngồi nghỉ ở phòng chờ ở khoang hạng nhất của VietnamAirlines, Long có mua cho cô 1 ly nước ép hoa quả nguyên chất.
- Cảm ơn anh.
- Phụng ơi.
Anh phục thật em thật đó nhé.
Xoài chua vậy mà cũng ăn được sao?
- Em thích ăn kiểu dôn dốt hơn là xoài ngọt.
Em ăn đồ ngọt vào sẽ bị tắc ở trong tim ấy.
- Ồ.
Có phải thích ăn chua là vì không ăn được ngọt hay không, hay là vì còn nguyên nhân khác.
Bà Thuơng nghe Long nói tới Phụng ăn xoài chua thì liền suy nghĩ và tính toán, không lẽ nào con gái bà có thai?
- Phụng.
Lại đây với mẹ.
- Dạ vâng.
Ngồi cạnh mẹ mình, bà Thương ghé sát vào tai Phụng rồi hỏi cô đã tới ngày đó hay chưa.
- Con chưa ạ.
Mẹ biết con kinh nguyệt không đều mà.
- Sao con lại ăn xoài chua? Trước giờ con chỉ hay ăn chuối thôi mà.
- Thì mẹ biết đó, con không ăn được đồ ngọt mà, ở canteen không toàn hoa quả ngọt thôi nên con lấy khay xoài.
Con thấy ngon mà không chua lắm.
Sao mẹ lại hỏi con cái đó, mẹ biết con quá rõ rồi còn gì ạ.
Bà Thương chỉ đang nghĩ con gái mình ăn 1 lúc 2 khay xoài chua là vì đang mang thai.
Bà hỏi tiếp tục, rằng là dạo này có thấy thèm ngủ hay nôn oẹ gì không?
- Ủa sao mẹ lại hỏi con như vậy ạ?
- Trả lời mẹ!
- Thì con vẫn đi ngủ đúng giờ mà, nôn oẹ thì nay đi vào thang máy thì có nôn nao 1 chút.
- Bây giờ thì con ra sao? Có còn thấy nôn nao hay không?
Phụng nói không sao cả, con vẫn bình thường nọ kia, khó hiểu thật đấy, sao mẹ cô lại hỏi cô những thứ đó nhỉ.
Ủa, chẳng lẽ cô ăn 2 khay xoài chua 1 lúc lạ lắm sao?
Lên máy bay, mọi người mua vé ngồi cạnh nhau, Long sướng lắm khi ngồi cạnh cậu là Phụng, cứ chỉ ôm với hôn rồi đặt đầu cô tựa vào vai mình
- Long! Lấy… lấy…
- Em cần gì nào?
- Túi… túi bóng!
Long thấy cô cuống cũng cuống theo, nhanh chóng lấy túi bóng lúc đựng bánh mỳ vừa nãy ăn ra rồi hứng cho cô.
Lạ 1 cái, Phụng buồn nôn nhưng không thể nào nôn ra.
- Phụng.
Em thấy trong người sao rồi, hả?
Long đặt tay lên trán, 2 bên má rồi sờ ở cổ của cô, không nóng sốt gì mà.
- Em… hơi buồn nôn 1 chút.
“Mình ăn trưa nhiều lắm mà, tại sao lại không nôn được ra nhỉ?” Phụng cũng lấy làm lạ lẫm ghê lắm, nhưng coi chỉ nghĩ mình buồn nôn do ngồi máy bay.
Cũng đúng mà, ngồi ô tô còn say nữa chứ đừng nói là máy bay.
Bay vèo 1 cái khoảng gần 2 tiếng là tới sân bay quốc tế Cam Ranh rồi, khí hậu ở đây có vẻ mát mẻ ghê, làm cho Phụng khá là thích thú.
- Phụng ơi, em có mệt lắm không? Hay chúng ta về khách sạn nghỉ chút nhé?
- Em không có mệt lắm.
Chỉ hơi nôn nao 1 chút thôi à.
Đừng quan tâm em thái quá như vậy em hơi sợ.
- Ứ.
Sợ cái chi nào.
Long quan tâm em mà.
Kệ bố mẹ đi mình về khách sạn.
Bà Duyên cũng nói Long đưa Phụng về khách sạn trước để nghỉ ngơi, còn ông bà với vệ sĩ sẽ tới khu đất để xem và mời thầy phong thuỷ.
- Hihi dạ.
Long đưa Phụng về khách sạn Melia Vinpearl Nha Trang Impire, 1 trong các khách sạn 5 sao sang trọng ở Nha Trang.
Thực sự Phụng cũng có hơi buồn ngủ 1 chút, nên vừa mới về phòng 1 cái thôi, Phụng liền khoá trái cửa, sạc điện thoại rồi đi tới giường và ngủ 1 giấc.
Phụng cứ li bì như người ốm cho tới khi mẹ cô mở cửa đi vào gọi xuống ăn cơm tối.
- Ôi.
Mẹ đã về rồi ạ?
- Ừ.
Mẹ cũng mới về.
Xuống ăn cơm đi con.
- Ôi đã tối rồi sao ạ?
- Tất nhiên rồi con.
Đi xuống ăn nào.
Ăn xong 2 mẹ con mình đi dạo quanh đây 1 chút nhé.
- Hihi dạ.
Phụng cầm theo điện thoại đã sạc đầy pin rồi theo mẹ đi lên phòng ăn của khách sạn.
Ôi cái gì đâu… kiến trúc ở đây sao đẹp quá vậy ta, nhưng hơi ít người 1 chút.
- Phụng ơi, hihi lại đây nào.
- Ừm.
Cảm ơn Long.
Phụng với Long ngồi riêng 1 bàn có trải cánh hoa hồng đỏ, có bò bít tết chín tới và rượu vang đỏ.
- Em… em không uống được rượu.
- Ừm vậy anh rót nước lọc cho em ha!
- Ừm.
Cảm ơn anh.
- Đừng mãi cảm ơn anh như vậy.
Nâng ly nước của em lên nào Phụng.
2 người nâng ly rồi cụng vào nhau, uống 1 chút rồi sau đó ăn bít tết bò.
Đối với Phụng đây là lần đầu tiên ăn bít tết, Long cũng ga lăng nên trước khi Phụng xuống Long đã xắt sẵn thịt bò cho cô rồi.
- Chút nữa chúng ta đi chơi quanh đây nha.
- Em có hẹn đi cùng với mẹ rồi Long.
- Thì anh đi chung hì hì.
Em có biết bơi không?
Phụng lắc đầu, từ thuở bé tới giờ toàn giúp bác và mẹ bán hàng có thời gian đâu mà đi tới mấy nơi có biển kia chứ, Long ăn miếng bít tết bò rồi nói:
- Vậy Long sẽ dạy em bơi ha.
Bơi rất là tốt đó.
- Bơi là phải mặc đồ bơi, em… không muốn.
Em không bơi đâu.
Phụng lắc đầu nguầy nguậy rồi đưa mắt ngó nghiêng xung quanh xem kiến trúc của phòng ăn ở khách sạn này, thực sự là nó rất đẹp đấy.
- Mạnh Long à.
Dự án của công ty mình, em nghe mẹ nói đó là ý kiến của anh.
- Không phải đâu.
Anh chỉ có ý tưởng là xây dựng khu đô thị mang phong cách hoàng gia mà thôi.
Còn lại thì của bố mẹ và các cô chú trong công ty.
Anh cũng như em thôi, ít khi đi đâu lắm.
Chỉ có đi Hà Nội rồi lại Quảng Ninh, có lần đi Đà Lạt nhưng chỉ có 4 ngày.
Không có đi được nhiều.
Long cười rồi nói thêm, rằng bây giờ đã có Phụng rồi, nghỉ tết âm lịch rồi nghỉ hè, Long với Phụng sẽ đi chơi với nhau, Phụng muốn đi đâu thì Long sẽ đi đó, kể cả là ra nước ngoài.
- Thôi mà, tốn tiền lắm Mạnh Long.
Hà Nội mình đây em cũng chưa đi hết mà.
Ăn tối xong nhân viên khách sạn bưng đồ tráng miệng ra, ờ… chỉ có bánh mochi đậu đỏ và mía thôi, toàn thứ đồ ngọt Phụng không ăn được.
- Chị ơi bên mình có đồ gì chua chua mà the mát ăn tráng miệng không? Vợ sắp cưới của em bị bệnh tim không ăn được đồ ngọt.
- Chua chua mà mát thì bên em có sữa chua Hy Lạp ăn kèm với trái cây tươi ạ.
- Vâng.
Cho em 2 phần đi.
Long cũng tâm lý ghê đấy nhỉ hihi, trời nóng mà ăn sữa chua thì thích lắm nè.
Long rón rén mon men tiến tới nắm tay Phụng, nhẹ nhàng và âu yếm.
- Mạnh Long à.
Đừng nói em là vợ anh khi chúng ta chưa lấy nhau chứ.
- Em không thích sao? Dù gì… hihi tương lai này em cũng trở thành vợ của Long mà.
Sữa chua được bưng ra, Mạnh Long chưa ăn vội mà xúc 1 thìa nhỏ từ phần của mình đi tới miệng của Phụng rồi làm động tác A há miệng rõ to.
- Ầm.
Thật ngoan.
Miếng nữa nào.
Sau 2 miếng sữa chua mà Long đút cho Phụng thì cô cũng làm ngược lại thôi cho công bằng và vui vẻ cả đôi, Long thích lắm, Long tiến tới chỗ Phụng ngồi ngay cạnh bên rồi đưa 1 miếng to sữa chua vào miệng mình rồi đưa tay bắt lấy đầu Phụng quay lại phía mình và truyền hết chỗ sữa chua trong miệng cậu vào miệng của Phụng.
- Ứm… ư… (ực)
Phụng không ngờ tới Long dùng cách này để đút sữa chua cho mình, ôi trời ơi trong miệng của Long… có mùi rượu vang thoang thoảng, cô không uống rượu mà cũng say luôn rồi.
Thực ra sữa chua đã hết rôid thế nhưng Long còn hôn Phụng tiếp nữa, môi lưỡi 2 người dính lấy nhau không rời cho tới khi có tiếng của 2 mẹ cất lên.
- Đồ… haa đồ lưu manh!
- Long còn có thể lưu manh hơn nữa, em biết mà… Mình đi ha!
Phụng gỡ tay Long ra khỏi vai mình rồi từ từ chạy tới chỗ mẹ Thương rồi khoác tay mẹ đi, Phụng không muốn gần Long thêm phút giây nào nữa, cô sợ quá rồi.
- Phụng.
Sao mặt con lại đỏ như vậy?
- Dạ con hơi nóng 1 chút thôi mẹ.
Long đi đằng sau, đút tay vào túi quần rồi đưa ánh mắt đắm đuối phóng thẳng tới phía cô gái nhỏ đang mặc đầm màu hồng phớt trễ vai.
Trừ ông Cường hơi mệt không có đi chơi thì 4 người còn lại đang đi dạo quanh bờ biển ở gần khách sạn, xung quanh đây có sạp bán hoa quả, cô hơi thèm 1 chút nên rời khỏi vòng tay mẹ, nói mình mua hoa quả 1 chút đã rồi chạy tới 1 sạp bất kỳ chưa có người đứng đó.
- Cô gái ơi ăn gì nào?
- Dạ… cháu… cháu cũng không biết mình nên chọn gì vì cái gì cũng muốn mua.
Cô ơi…
- Ơi.
Phụng suỵt nhẹ rồi nói nhỏ với cô bán hàng rằng cô có đồ gì chua chua không.
Có chứ, đồ chua thì cô bán hàng có nhiều lắm, me thái chua chua ngọt ngọt, xoài non này, nhót xanh này.
- Cháu bé.
Sao cháu lại phải nói nhỏ như vậy?
- Dạ hồi trưa nay đó cô, cháu ăn có 2 vỉ xoài chua thôi mà mẹ cháu hỏi kinh lắm.
Với vả cháu bị bệnh tim bẩm sinh, không ăn được đồ ngọt ạ.
Phụng lấy 2 túi xoài và 1 túi me thái khá to, để vào túi bóng hồng cho mọi người không để ý, nếu mẹ cô biết thì sẽ lại hỏi thêm nhiều hơn nữa.
Mua xong quay ra thì thấy Mạnh Long đang đứng nhìn mình, dịu dàng và trìu mến.
- Ơ Mạnh Long.
Sao không đi cùng 2 mẹ?
- Anh đợi em.
Chỗ này đông đó dễ lạc.
Em mua gì thế?
- Em mua chút hoa quả, chút về phòng rồi ăn.
Anh ăn đi này.
Nhìn thấy cô mua me với xoài, Long sợ chua nên không có ăn, và Long nghĩ bụng, có phải vì cô bị bệnh nên ăn đồ chua hay không? Ở cùng nhà cô được 1 tuần rồi có thấy cô ăn hoa quả trái cây chua đâu.
- Em… thích ăn đồ chua sao?
- Cũng không có thích lắm, nhưng em khá thèm.
Anh ăn me thái này Mạnh Long, không có chua mấy đâu mà.
Long lắc đầu nguầy nguậy, thấy cô ăm xoài mà cứ như không ấy nên cũng cứ nghĩ là không chua lắm, nhón tay lấy 1 miếng xoài rồi đưa lên miệng nhấm nháp.
- Ui chu choa.
Chua quá Phụng.
Long đáp vội miếng xoài vào thùng rác vứt đi rồi lấy điện thoại và tra cứu, xem phụ nữ thích ăn chua có vấn đề gì không, Long sợ Phụng thêm bệnh loét dạ dày nữa thì khổ.
Kết quả mà Long tìm được, 7/10 kết quả đầu tiên đều nói khả năng cao người phụ nữ đó đã mang thai rồi, và đang nghén chua.
“Mang thai? Phụng mang thai ư?” Long nhớ lại mang máng đúng hôm Thuỳ Kinh bỏ thuốc cậu, ở ga giường lúc đó ngoài máu trính ra thì còn có khá nhiều t*** d*** nữa chứng tỏ là cậu không dùng bao.
Mà không dùng bao thì…
- Ôi… Phụng ơi! Phụng.
Long vui vẻ hớn hở chạy đuổi theo Phụng, ôm chầm lấy Phụng vào lòng mình làm coi đánh rơi túi trái câu xuống dưới bờ cát trắng.
- Long.
Em… khó thở quá.
- Anh… anh xin lỗi… anh vui quá.
Vui lắm.
MẸ ƠI! MẸ.
Long kéo Phụng nhanh chóng chạy đuổi theo 2 mẹ đang khoác tay nhau đi bên trên, Long nói:
- Mẹ.
Ngày mai 2 mẹ với con, đưa Phụng đi kiểm tra sức khoẻ nha!
- Ủa Long.
Em mới kiểm tra từ tuần trước mà.
- Mình kiểm tra tổng quát vẫn hơn mà vợ iu.
Mọi người đi dạo tới gần 9 rưỡi, mua bán linh tinh các kiểu, Phụng vì buồn ngủ quá nên vừa đi vừa gật gù,
- Lên Long cõng em nào.
- Thôi.
Em tự đi được mà.
- Lên Long cõng.
Em đang mệt như vậy mà.
Phụng lên lưng Long cõng, Long đi khá chậm nên Phụng càng được đà buồn ngủ, rồi cuối cùng ngủ luôn trên lưng Long lúc nào không hay.
Còn Long, Long vui lắm, hôm nay nay như là 1 ngày tuyệt vời vui của cậu vậy, nếu Phụng có thai thì chẳng phải là dễ dàng rồi hay sao, dưới sự bảo vệ sát sao của Mạnh Long, Minh Huy sẽ không bao giờ lại gần Phụng nữa, đưa nước cũng khó chứ đừng nói là tới nhà chơi.
Sáng hôm sau, khi mặt trời mọc cao hơn cả cái sào, từng ánh nắng xuyên qua len lỏi vào trong căn phòng làm cho Phụng bừng tỉnh.
Mi mắt nặng trĩu hé mở, phát hiện mình đang chung phòng với Mạnh Long.
Ủa ủa gì dzợ, không phải mỗi người 1 phòng hay sao? Tay Long còn đang luồn vào trong áo phông của Phụng nữa.
Khoan khoan, chững lại 2s… Áo phông ư? Nhưng hôm qua… cô nhớ là mình mặc váy liền cơ mà.
- Mạnh Long! Mạnh Long!
Mạnh Long bị gọi dậy, nói với Phụng bằng giọng ngái ngủ:
- Còn sớm mà vợ yêu.
Ngủ thêm 1 chút đi…
Long nói xong chóp chép miệng rồi mỉm cười nhẹ và ngủ tiếp.
Từ góc độ này, Phụng mới thấy được kỹ gương mặt của Long, lông mày rậm rạp, đôi môi mỏng kia có phần hồng hào và mướt lắm, đôi hàng mi khá dày và cong, điểm trừ trên gương mặt này có lẽ là sống mũi tẹt mà thôi.
- Anh đẹp trai lắm sao?
Tiểu Phụng giật mình như kiểu vừa lén lút làm chuyện gì đó mờ ám sau lưng vậy, nhổm người dậy Phụng hỏi:
- Hôm qua là anh thay đồ cho em sao?
- Hihi đúng đó.
Em ngủ say khướt chẳng biết gì luôn.
Có chỗ nào mà anh không nhìn qua chứ.
- Sao anh không gọi em dậy?
- Hì hì… anh không có nỡ.
Nhìn đồng hồ điện thoại mới có 5 rưỡi, Long lại ôm Phụng nằm xuống giường tiếp và lại luồn tay vào trong áo, sờ soạng vùng bụng phẳng lỳ của Phụng.
- Nhột lắm, bỏ ra đi mà Long.
Hứ, còn lâu.
Chỗ này sắp sửa có 1 sinh linh bé nhỏ, ngu gì mà bỏ tay ra chứ.
Long mà không đi học thì có khi 24/24 cứ ở nhà với nằm ở giường mà xoa thôi.
Bàn tay thô to ấm nóng từ từ di chuyển lên phía trên, nhờ có Long, Phụng mới biết là mình không có mặc áo lót.
- Có bỏ tay ra không thì bảo nào?
- Không bỏ, hì hì.
Sau cái hì hì đó, Long vân vê núm nhỏ phía bên trái cách 1 lớp áo phông mỏng, Phụng xấu hổ quá, cứ đẩy tay Mạnh Long ra khỏi người mình.
Như thể cục nam châm vậy, Phụng cứ đẩy ra là Long lại lì lợm mà vân vê trêu đùa, nhưng không chỉ dừng lại ở trêu đùa bằng tay nữa mà Long léo hẳn áo phông của Phụng lên rồi ngậm lấy 1 bên mà **** ***.
- Bỏ em ra… ưm… Không, đừng mà… Áiiii nhột lắm…
Hôm qua, trong lúc Phụng ngủ say Long có thay váy cho cô, trong vali có nội y phụ nữ đấy nhưng Long không có mắc cho cô, bây giờ trên người Phụng đang không có đồ lót.
- Phụng.
Nó cứng hết rồi.
Em cảm nhận được mà đúng không?
1 bên vân vê xoa bóp còn 1 bên thì Long dùng răng mà day day nhẹ nhàng.
Phụng vừa đau vừa thấy sướng, cứ vậy mà cong người lên, run rẩy đón nhận khoái cảm.
Mút chán bên này Long lại chuyển sang bên kia, 2 đầu núm ướt đẫm đầy nước bọt cùa Long bóng nhẫy.
- Haa… Phụng ơi.
- Không.
Em không muốn… không muốn đâu huhu…
Long cũng không muốn dày vò cô nữa vì đinh ninh cô đang mang trong mình giọt máu của Long, Long chỉ có cởi áo ra thôi rồi năn nỉ cô **** *** đầu ti cho mình.
What the…?
- Liếm nó đi mà, 1 chút thôi Phụng.
Năn nỉ tới mỏi cả hàm Phụng mới chịu giúp cho Long.
Đầu ti của nam giới, haha đúng là chỉ để làm cảnh.
- Hưm… ôi… đúng rồi.
Cứ như vậy em nhé.
Long sướng quá làm cho con quái vật bên dưới đang ngủ say bỗng giật mình thức giấc và giương cao.
- Phụng ơi.
Em mút nó đi.
Phụng xấu hổ lắm chứ bộ khi phải làm thế này, nhưng thà làm thế này còn hơn là để Long đút thứ gân guốc kia vào, Phụng sợ.
- Mau.
Đổi bên đi em.
Long cũng bắt đầu cởi quần, Phụng đứng hình luôn và nhanh chóng lùi ra phía thành giường.
Lắc đầu nguầy nguậy, Phụng nói:
- Long ơi… không! Em không muốn.
Không muốn…
Cô chạy nhanh vào trong nhà vệ sinh rồi đóng chặt cửa lại.
Cô đã hiểu nhầm Long rồi, thực sự Long không có đút vào mà, chỉ có muốn cô dùng tay âu yếm nó mà thôi.
Thở hắt ra 1 cái, Long mặc lại quần áo rồi rời khỏi giường đi về lại phòng của mình ngay bên cạnh.
Có lẽ Long vẫn cần thêm 1 chuý thời gian nữa để Phụng từ từ làm quen với con cúc ** của mình.
Về bên phòng, làm gì với con cúc ** đây khi nó vẫn còn dựng đứng thế kia? Ừ thì còn làm gì ngoài tự mình chăm sóc cho nó chứ, Long tự mình *** ***, đầu óc quay cuồng mụ mị.
Từ đêm đầu tiên đó của 2 người, trong đầu Long ngoài bài giảng của thầy cô trên lớp thì cậu còn tưởng tượng ra thêm những hình ảnh gợi tình của Phụng khi uốn éo trên giường của cậu ở biệt thự Mãnh Long.
- Aaa… haaa…
Gầm nhẹ 1 tiếng, bao nhiêu t*** d*** màu trắng đục sền sệt như thạch bám đầy trên tường nhà vệ sinh, Long ngồi bệt xuống nền nhà vệ sinh mà thở dốc, nó vẫn còn đang cứng và có thể bắn ra thêm lần nữa, nhưng Long mặc kệ nó, để truồng rồi ra ngoài mở vali ra lấy quần áo.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook