“Không có cửa… Có phải ý tôi đang nghĩ không?” Ngự Hàn híp mắt, cảm thấy câu nói này của Tạ Tư Hành bao gồm ám chỉ cả mình.

Tạ Tư Hành vẫn bình thản như không, thề thốt phủ nhận: “Không.”

Ngự Hàn nhìn hắn chằm chằm, không phát hiện dấu vết chột dạ, cuối cùng hừ nhẹ.

“Thôi được.” Y nói: “Xét thấy bây giờ anh đang bệnh, cho anh ngủ sofa không phải điều quân tử nên làm, tôi miễn cưỡng tặng anh căn phòng bên cạnh.”

Vừa hay cạnh phòng y có một gian trống, chỉ là hơi nhỏ, nhưng chắc Tạ Tư Hành sẽ không để ý.

“Vậy thì cảm ơn giám đốc Ngự.” Tạ Tư Hành cười khẽ, không kiên trì đòi ngủ ghế sofa nữa mà nghiêm túc cảm ơn Ngự Hàn.

Ngự Hàn nhìn hắn, nghi ngờ hỏi: “Sao anh vui thế?”

Không phải chỉ là có được một căn phòng đơn sơ ở chỗ y thôi à, cần gì phải vui tới vậy?

Tạ Tư Hành thoáng khựng lại: “Rõ ràng vậy à?”

Căn phòng của hắn với Ngự Hàn vốn cách nhau rất xa, khoảng cách giữa một đầu một cuối như ranh giới không bao giờ có thể vượt qua, cũng giống như hai đường thẳng song song không có ngày giao nhau.

Những chuyện trước đây không thèm quan tâm dần được để ý hơn, Tạ Tư Hành tưởng sẽ rất lâu mới phá vỡ được cục diện bế tắc này.

Mặc dù bây giờ vẫn cách nhau một bức tường, nhưng không thể phủ nhận đây đã là một tiến bộ cực lớn, mọi thứ cũng nên tiến hành theo chất lượng, hắn đã rất thỏa mãn rồi.

Ngự Hàn chỉ thuận miệng hỏi thử, không nghĩ hắn sẽ trả lời.

Nhưng Tạ Tư Hành vẫn gật đầu, dịu dàng nhìn y: “Ừ, vui.”

“…”

Ngự Hàn bị dáng vẻ nghiêm túc của hắn làm cho khó xử, nghẹn hồi lâu chỉ nói được một câu: “Ừm, anh vui là được.”

Tạ Tư Hành mỉm cười: “Đi ăn thôi.”

Hắn gọi hai người làm từ nhà đến, chịu trách nhiệm quản lý công việc thường ngày và nấu ăn cho bọn họ.

Hành động lần này rất đúng ý Ngự Hàn, dù y rất có tài nấu nướng nhưng thường bận làm việc, dù Tạ Tư Hành thích nhưng y không phải kiểu người ngày nào cũng sẽ ra tay nấu cơm canh cho người ta.

Thỉnh thoảng làm một lần đã tốt lắm rồi.

Tạ Tư Hành khẽ thở phào, nhưng ngay sau đó Ngự Hàn lại hỏi: “Đúng rồi, lần trước Phó Nhàn bảo anh nấu mì rất ngon, chừng nào anh mới đáp lễ tôi đây?”

Y nấu cho Tạ Tư Hành một lần, hắn cũng phải đáp lễ y mới đúng, đây mới là cách để giữ một mối quan hệ kéo dài.

Ngự Hàn tự cho là mình suy nghĩ thấu đáo, đắc ý hếch cằm: “Anh thấy sao?”

Tạ Tư Hành nghe vậy, khuôn mặt cứng đờ, động tác đi ra ngoài cũng thoáng khựng lại, không biết nghĩ gì, ánh mắt thâm trầm nhìn Ngự Hàn.

Phát hiện sắc mặt hắn sai sai, Ngự Hàn chau mày, khó hiểu hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì.” Tạ Tư Hành trở lại bình thường, vươn tay vuốt xẹp sợi tóc nhếch lên trên đầu Ngự Hàn, cười nói: “Để lần sau.”

Ngự Hàn bỗng híp mắt, nhìn hắn một cách bất thiện.

Tạ Tư Hành cụp mắt nhìn y: “Sao vậy?”

Ngự Hàn: “Tôi không ngờ anh còn biết hứa lèo đấy, Tạ Tư Hành ạ.”

Lần trước từ chối y vì không muốn lây virus, bây giờ lý do từ chối y là muốn lùi lại lần sau.

“…”

Tạ Tư Hành bật cười, nói: “Không phải hứa lèo, em cứ nhớ là được.”

Những gì hắn nợ Ngự Hàn sẽ lần lượt trả hết cho y.

Ngự Hàn nhìn hắn: “Đũng qu4n bốc lửa(1).”

Tạ Tư Hành: “… Ý gì?”

Ngự Hàn: “Tất nhiên rồi!”

Y là người xem trọng lời hứa, đối với mình là vậy, đối với người khác cũng thế, nếu Tạ Tư Hành đã nói, đương nhiên y sẽ nhớ thay Tạ Tư Hành.

Tạ Tư Hành: “…”

Hắn đau đầu day trán, không khỏi bất đắc dĩ với lượng từ ngữ và câu bỏ lửng phong phú của Ngự Hàn.

Ngự Hàn ở trong biệt thự hai ngày mới biết vì sao trước kia Tạ Tư Hành thích ở bên ngoài.

Gần công ty, giảm bớt thời gian lãng phí trên đường, thỏa thích tăng ca không cần lo về trễ, xung quanh còn có hàng xóm có thể bắt chuyện với nhau.

Ngự Hàn nói những lợi ích này cho Tạ Tư Hành nghe, hắn thả tài liệu trong tay xuống, nhướng mày: “Hàng xóm?”

Ngự Hàn thản nhiên nói: “Ừ, đôi vợ chồng nhà bên.”

Bên cạnh nhà Ngự Hàn là một cặp vợ chồng trung niên, theo như Ngự Hàn nói thì còn nuôi một con chó cực kỳ đáng yêu.

Ngày Ngự Hàn vừa chuyển đến, cặp vợ chồng kia đã tới nhà tặng bánh ngọt tự làm cho y, còn dẫn theo con chó qua chào hỏi Ngự Hàn.

“Em thích chó?” Trọng điểm của Tạ Tư Hành lệch đi.

“Cũng tạm, chủ yếu là rất đáng yêu, vừa mắt tôi.” Ngự Hàn liếc hắn, ám chỉ nói: “Vả lại chẳng phải bây giờ tôi đang nuôi một con à?”

“…”

Tạ Tư Hành nhớ đêm hôm đó Ngự Hàn nói không nhận nuôi chó mèo, khóe miệng nhếch lên: “Vậy à, thì ra giám đốc Ngự xem tôi như vậy.”

Ngự Hàn cũng cười, hừ khẽ: “Anh biết thì tốt.”

Tạ Tư Hành không nói nữa, hàng mày giãn ra, không vì Ngự Hàn so sánh hắn với động vật mà không vui.

Ngược lại hắn cho cho rằng đây là minh chứng Ngự Hàn đã quan tâm hắn hơn.

Vừa hay Tạ Tư Hành đang định chọn một món quà cho Ngự Hàn, nếu Ngự Hàn thích mấy con chó đáng yêu, vậy để Trịnh Tư Niên chọn một con Collie hoặc Samoyed thuần huyết cho Ngự Hàn nuôi giải sầu.

Lúc hắn bận đi làm việc không thể ở bên Ngự Hàn, nuôi thú cưng giết thời gian cũng ổn.

Tạ Tư Hành đang nghĩ chuyện tặng chó cho Ngự Hàn, y bỗng quay lại hỏi: “Mấy hôm nay anh có uống thuốc đúng giờ không?”

Đôi mắt không nhuốm bụi trần của Ngự Hàn nhìn qua, trong suốt sáng rực, rõ ràng không hề hàm chứa ý mờ ám nhưng lại khiến ngực Tạ Tư Hành nóng lên, đến cả nhịp tim cũng dần mất khống chế.

Thời gian như quay lại đêm bên bể bơi.

Tạ Tư Hành thoáng khựng lại, cụp mắt ừ khẽ.

Có lẽ là vì lời hứa trong bệnh viện, mấy hôm nay dù bận tới cỡ nào, Tạ Tư Hành cũng sẽ không quên lời dặn của Ngự Hàn.

Đại khái vì hồi bé thường hay bệnh nên về sau này Tạ Tư Hành không dễ sinh bệnh, nhưng một khi bệnh sẽ kéo dài rất lâu, một nguyên nhân khác cũng là vì Tạ Tư Hành không quan tâm bản thân.

Nhưng bây giờ có Ngự Hàn giám sát, Tạ Tư Hành uống thuốc đúng giờ hàng ngày nên khỏe lên rất nhanh.

“Vậy thì được.” Ngự Hàn hài lòng gật đầu.

Y không nhắc tới lời hứa, nhưng cả hai bên đều tự hiểu rõ.

Mắt Tạ Tư Hành khẽ rung động, lúc đang định nói gì đó, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Lúc này bọn họ đang ngồi trên ghế sofa phòng khách, Ngự Hàn lười đứng dậy, giơ chân đá nhẹ vào bắp chân Tạ Tư Hành.

Tạ Tư Hành nhận được ám chỉ, đặt tài liệu xuống đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, là hàng xóm ban nãy Ngự Hàn vừa nhắc tới.

“Nhóc Ngự có nhà không?” Thấy người mở cửa là một gã đàn ông cao to đẹp trai, người phụ nữ không khỏi ngạc nhiên.

Tạ Tư Hành mỉm cười nói: “Em ấy đang trong nhà, cần tôi gọi ra không?”

“Không cần không cần, không có gì quan trọng.” Người phụ nữ nhanh chóng phản ứng, cười nói: “Cậu là bạn của Ngự à? Vừa hay hôm nay tôi làm hơi nhiều đồ ăn, cậu ăn với Ngự đi nhé.”

Ánh mắt Tạ Tư Hành rơi vào chiếc hộp trên tay cô, vươn tay nhận lấy, lễ phép mỉm cười: “Cảm ơn, có phiền dì không?”

Người phụ nữ cười tủm tỉm: “Đừng khách sáo, hàng xóm cả mà… Ấy, Đậu Đậu, đừng chạy vào nhà người ta!”

Người phụ nữ giây trước còn đang cười, giây sau đã ngạc nhiên hét lên, Tạ Tư Hành thuận theo nhìn xuống, chỉ thấy một bóng đen to lớn lướt qua chân.

Tạ Tư Hành: “?”

Tạ Tư Hành cầm hộp đi vòng qua cửa trước vào trong sảnh, chỉ thấy cái bóng đen kia đã nhảy lên đùi Ngự Hàn, còn đang dùng chân trước víu lấy áo y, thè lưỡi thở hồng hộc.

Mà hiển nhiên Ngự Hàn cũng rất vui, xoa đầu nó mấy lần khiến nó càng phấn khích bám lấy Ngự Hàn.

Một lớn một nhỏ chơi quên trời đất, Tạ Tư Hành dừng bước, vẻ mặt khó lường.

Người phụ nữ theo Tạ Tư Hành vào hơi áy náy: “Xin lỗi, tôi không biết vì sao Đậu Đậu lại thích nhóc Ngự như thế.”

“… Không sao.” Tạ Tư Hành nhìn con chó kia, cảm thấy mình lại đánh giá thấp thẩm mỹ của Ngự Hàn.

Ngàn tính vạn tính, Tạ Tư Hành chỉ không tính tới việc con chó đáng yêu Ngự Hàn nói là một con chó dữ bắp thịt đô con, cơ thể hung mãnh, không hề hợp với từ “Đáng yêu”.

Có lẽ Ngự Hàn rất thích con chó trông ngầu bá cháy như thế này, chơi nửa tiếng vẫn chưa đã tay, cả quá trình đều cho Tạ Tư Hành ra rìa.

Nếu không phải tình hình không cho phép, chắc Ngự Hàn sẽ giữ chó lại cùng ăn bữa tối.

Nhìn Ngự Hàn nghịch chó, Tạ Tư Hành mặt không đổi sắc thầm nghĩ, vẫn nên tặng món quà khác cho Ngự Hàn thì hơn, hắn không thể chịu nổi cảnh Ngự Hàn suốt ngày sống chung với một con chó dữ được.

Trăm mét quanh đây có một con chó dữ là đủ rồi.

Tiễn người phụ nữ và con chó dữ đi, Tạ Tư Hành đặt đồ ăn lên bàn, nhỏ giọng hỏi: “Đáng yêu?”

Ngự Hàn nâng mắt nhìn hắn, nhíu mày: “Anh không thấy vậy à?”

Tạ Tư Hành không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn y, lấy im lặng thay cho câu trả lời của mình.

Ngự Hàn vẫn làm như không biết, còn nói: “Vả lại tôi còn thấy anh với nó giống nhau.”

Thái dương Tạ Tư Hành đập thình thịch, lờ mờ linh cảm đây không phải lời gì hay, nhưng vẫn không nhịn được tính tò mò đáng chết: “… Giống chỗ nào?”

Ngự Hàn ngẫm nghĩ, sau đó cười nói: “Đều rất thích tôi!”

Tạ Tư Hành: “…”

Thật là một sự giống nhau tới kỳ diệu.

Trước kia Tạ Tư Hành cho rằng mình chỉ cần tranh nhau với người, bây giờ hắn bỗng nhận ra rất có thể hắn sẽ phải tranh nhau với một con chó.

Bỏ suy nghĩ tặng chó làm quà cho Ngự Hàn, Tạ Tư Hành bắt đầu suy xét tặng thứ khác cho y.

Nhưng do hắn chưa có kinh nghiệm về việc này, cho nên tạm thời chưa nghĩ ra tặng gì thích hợp.

Vừa lúc Phó Nhàn biết suy nghĩ của hắn, thân tự phong là tình thánh, anh ta quyết định chỉ điểm lỗi sai cho Tạ Tư Hành lần nữa.

Từ sau vụ ly hôn, Phó Nhàn xem như người duy nhất biết chuyện của bọn họ, trước khi chỉ điểm, anh ta có câu quan trọng cần hỏi: “Không phải đây là lần đầu cậu tặng quà cho giám đốc Ngự đấy chứ?”

Tạ Tư Hành thoáng im lặng: “Xem như thế.”

Trước đó đã từng tặng một số thứ, nhưng đây là lần đầu tặng đồ cho Ngự Hàn dưới danh nghĩa “tặng quà”.

Phó Nhàn trầm ngâm một lát, sau đó nói câu như sét đánh: “Hay là cậu tặng mình cho giám đốc Ngự đi?”

Tạ Tư Hành: “…”

Ống nghe chỉ còn lại sự im lặng chết chóc.

Phó Nhàn đang định giải thích mình chỉ đùa thôi, Tạ Tư Hành đã bình thản nói: “Nằm trong quà rồi, đổi cái khác đi.”

“…” Lúc này đến phiên Phó Nhàn im lặng, một hồi lâu sau, anh ta chửi thầm: “Đệt mọe.”

Thật không ngờ cậu lại như thế, Tạ Tư Hành ạ.

Việc liên quan tới nhân duyên cả đời của bạn, cuối cùng Phó Nhàn cũng chịu nghiêm túc: “Lần đầu tặng quà cực kỳ quan trọng, chắc chắn cậu phải làm cho kỹ, bởi vì việc này quyết định sức nặng trong lòng giám đốc Ngự sau này.”

Bọn họ thường gọi đó là “tín vật định ước”.

Nghe Phó Nhàn nói vậy, Tạ Tư Hành cũng nghĩ mình nên xem trọng hơn: “Vậy cậu nói xem tôi nên tặng gì?”

Dù hơi nghi ngờ việc Phó Nhàn tự xưng tình thánh, nhưng Tạ Tư Hành công nhận thỉnh thoảng anh ta nói rất có lý.

Phó Nhàn nói: “Có món đồ nào rất quan trọng với cậu, có thể chứng minh tấm lòng cậu, cũng có thể chứng kiến tình cảm của hai người không? Tôi nghĩ lấy món đó làm tín vật là hợp nhất.”

Tạ Tư Hành thoáng trầm ngâm, Phó Nhàn vừa nói xong, hắn lập tức nhớ ngay đến một thứ, có lẽ sẽ rất thích hợp.

“Tôi hiểu rồi.” Tạ Tư Hành nói xong liền cúp điện thoại, nhanh đến mức Phó Nhàn không kịp phản ứng.

Phó Nhàn nhìn điện thoại đã bị cúp ngang, thở dài một hơi.

Hầy, cái nhà này mà không có anh ta thì làm nên cơm cháo gì.

Chẳng qua vừa rồi Tạ Tư Hành cúp máy quá nhanh, hình như anh ta quên nói cho Tạ Tư Hành biết hôm nay giám đốc Ngự phải đi công tác tỉnh bên thì phải?

******************

Chú thích: 

(1) Đũng qu4n bốc lửa (裤裆着火) là một câu bỏ lửng, vế phía sau của nó là “裆燃了” tức cháy đũng cmnr (aka n*ng đó mn =)))))), từ 裆燃 và từ đương nhiên (当然) đều đọc là /Dāng rán/.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương