Long Ngạo Thiên Xuyên Nhầm Sách
-
Chương 50
Sau cuộc gọi thông báo của Ngự Hàn, cảnh sát nhanh chóng chạy tới hiện trường.
Một mặt là đưa tên điên Phong Cảnh Dư gây ảnh hưởng giao thông và gây rối trật tự công cộng đi, mặt khác lại xử lý vụ tông đuôi xe Ngự Hàn.
Vì hành vi vượt đèn đỏ gây nguy hiểm của Phong Cảnh Dư, lần này có tổng cộng ba chiếc xe tông đuôi, cũng may sự cố không quá nghiêm trọng, không ai bị thương, chỉ là xe Tạ Tư Hành bị va hỏng phải mang đến xưởng sửa chữa.
Phong Cảnh Dư bị vật ngã ra đất mãi mà không thể nhúc nhích, trong lòng hắn… vết thương lòng mà hắn phải chịu còn nặng hơn vết thương thể xác nhiều.
Người khác thì thôi đi, vì sao Ngôn Sở đáng yêu của hắn cũng thay đổi như vậy.
Hắn không hiểu nổi rốt cuộc thế giới này bị làm sao nữa.
“Này cậu, hi vọng cậu hợp tác với bọn tôi.” Cảnh sát đi tới thấy Phong Cảnh Dư mãi mà không chịu đứng lên, nhịn không được nhắc nhở.
Phong Cảnh Dư vẫn đang chìm đắm trong thế giới của mình: “Vì sao, vì sao…”
Vì sao Sở lại đối xử với hắn như vậy!
Cảnh sát: “Vì cậu vi phạm quy tắc giao thông.”
Phong Cảnh Dư: “…”
Nhìn Phong Cảnh Dư vẫn bất động, cảnh sát lại hỏi: “Cậu bị đau đâu à?”
Phong Cảnh Dư: “Đau ở trong lòng.”
Cảnh sát: “…”
Xem ra gặp phải cáo già rồi, thật là, sống càng lâu càng thấy nhiều điều kỳ quặc.
Cảnh sát liếc mắt ra hiệu cho đồng nghiệp, mấy người nâng Phong Cảnh Dư dưới đất lên.
Phong Cảnh Dư lòng như tro nguội, mặt cắt không còn giọt máu, hai mắt đờ đẫn, để mặc cho bọn họ khiêng mình như lợn chết.
Hướng hắn quay mặt lại trùng hợp chếch về chỗ Ngự Hàn, hắn nhanh chóng phát hiện ra Ngự Hàn và Tạ Tư Hành đứng từ xa thưởng thức màn hài kịch đặc sắc ban nãy.
Ngự Hàn không hề che giấu vẻ khiêu khích trên mặt, mỉm cười phách lối với hắn.
Chỉ cần như vậy, Phong Cảnh Dư đã biết lần này mình lại thua dưới tay Ngự Hàn.
Hắn không khống chế nổi cơn hận, lần nào, lần nào cũng là vì Ngự Hàn!
Phong Cảnh Dư bắt đầu giãy dụa, hắn muốn vọt tới trước mặt Ngự Hàn, chất vấn y tại sao lại nhắm vào mình như thế, rốt cuộc hắn đắc tội y ở đâu.
Nhưng hắn lại bị tấm lưới pháp luật bọc chặt, cảnh sát khiêng hắn còn đập vào bắp đùi hắn: “Đừng giãy nữa.”
Phong Cảnh Dư: “…”
Sau khi Phong Cảnh Dư bị mang đi, Ngôn Sở cũng được mời tới sở cảnh sát lấy lời khai.
Chuyện này cũng có một phần trách nhiệm của cậu ta, cho nên phải đến sở cảnh sát lấy lời khai một lần.
Cậu ta quay lại nhìn Ngự Hàn, đôi mắt sáng lên, đứng đó do dự muốn đi lên chào hỏi, nhưng lại e ngại nhìn Tạ Tư Hành bên cạnh Ngự Hàn.
Cuối cùng vẫn là Ngự Hàn gật đầu với cậu ta, Ngôn Sở mới lấy hết can đảm, nói mấy câu với cảnh sát rồi tiến lên phía trước.
“Giám đốc Ngự!” Ngôn Sở tới trước mặt bọn họ, giọng nói hơi kích động: “Anh thấy cả rồi à?”
Ngự Hàn hài lòng nói: “Ừ, vừa rồi quật vai đẹp lắm, không uổng công huấn luyện.”
Ngôn Sở xấu hổ mỉm cười: “Nhờ giám đốc Ngự dạy bảo.”
Từ khi hạ quyết tâm chào tạm biệt bản thân trong quá khứ, cậu ta vẫn luôn cố gắng nâng cao thuật phòng sói, hơn nữa còn đi theo hướng “Ba mươi ngày cấp tốc trở thành đàn ông đích thực” thư ký Phó giao cho mình.
Không ngờ nhanh như vậy đã có thể phát huy tác dụng.
Đây là lần đầu cậu ta làm thế, còn sướng hơn mình nghĩ.
“Nhưng lần sau phải chú ý tránh dòng xe cộ.” Ngự Hàn căn dặn: “An toàn của mình phải đặt lên hàng đầu.”
Ngôn Sở chân thành ghi nhớ lời dặn của Ngự Hàn, gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Vì phải đi lấy lời khai nên Ngôn Sở xin Ngự Hàn nghỉ nửa ngày, Ngự Hàn vui vẻ đồng ý.
Y thuận tay xoa lên cái đầu xù nhẹ của Ngôn Sở, khẽ nói: “Đi đi, hôm nay cậu làm tốt lắm, tôi cho cậu nghỉ một ngày, nhớ nghỉ ngơi cho thoải mái.”
Sự cổ vũ của Ngự Hàn khiến Ngôn Sở vui hơn được thưởng, sáng mắt gật đầu, tạm biệt Ngự Hàn.
Ngôn Sở vừa định rời đi, lập tức nhận ra có một đôi mắt lạnh lẽo rơi lên người mình.
Cậu ta nhìn qua, mặt Tạ Tư Hành trầm lạnh, cảm xúc nơi đáy mắt cũng mờ mịt khó hiểu.
Nhiệt huyết vừa bùng lên của Ngôn Sở thoáng cái phát lạnh.
Khả năng nhìn mặt nói chuyện của cậu ta rất mạnh, cũng đã sớm nhận ra dường như Tạ Tư Hành không thích mình.
Ngôn Sở đột nhiên không khỏi căng thẳng, nhưng không chờ cậu ta phản ứng, Tạ Tư Hành đã kéo tay Ngự Hàn đưa y đi.
Ngôn Sở cúi đầu nhìn, phát hiện nơi Tạ Tư Hành nắm chính là bàn tay phải y vừa xoa đầu cậu ta.
Ngôn Sở chợt hiểu ra: Oa OwO!!
Ngự Hàn đang định bàn giao ít chuyện cho Ngôn Sở, đột nhiên bị người ta kéo đi, y khó hiểu hỏi: “Tạ Tư Hành, anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
Giọng nói đều đều của hắn vang lên.
“Xe hỏng rồi.”
“Nên là?”
Tạ Tư Hành lời ít ý nhiều: “Nơi này gần công ty tôi, tới công ty tôi trước.”
Chiếc xe bị va đuôi được kéo đến xưởng sửa chữa, vừa rồi hắn đã gọi cho chiếc khác, tới lúc đó sẽ đưa Ngự Hàn tới Thịnh Cảnh.
Ngự Hàn nhìn xung quanh, quả thật tòa văn phòng của tập đoàn họ Tạ đang ở gần nên không phản đối.
Y miễn cưỡng nói: “Vậy anh thả ra, tôi tự đi được.”
Tạ Tư Hành vẫn không thả y ra mà chụp cổ tay kéo về phía trước.
“Tuyến đường trung tâm rất nguy hiểm.”
Ngự Hàn nhìn chằm chằm bàn tay lộ rõ khớp xương đang nắm chặt tay mình của Tạ Tư Hành, tặc lưỡi một cái.
Thôi được, chắc Tạ Tư Hành bị vụ tai nạn vừa rồi dọa sợ đây.
Nghĩ đến đây, Ngự Hàn mỉm cười vui vẻ: “Được rồi, tôi biết anh sợ mà.”
Vậy y miễn cưỡng chiều lòng Tạ Tư Hành chút, cũng không phải không được.
Ai bảo y là người lương thiện nhất trong vạn Long.
Bóng lưng cao lớn phía trước hơi dừng lại, chắc đang tự hỏi xem Ngự Hàn lại tưởng tượng ra gì, hỏi: “Tôi sợ gì?”
“Sợ bị tai nạn.” Ngự Hàn tự hào: “Yên tâm, tôi dùng một tay là có thể nâng được một chiếc xe.”
Ý là dù đứng ở giữa đường, y cũng có thể lấy sức mình ngăn chiếc xe đang lao tới vùn vụt.
Có y ở đây sẽ không có nguy hiểm.
Tạ Tư Hành khựng lại mấy giây: “Hiện tại?”
Ngự Hàn: “Quá khứ.”
Tạ Tư Hành: “…”
Với sự hiểu biết của hắn về Ngự Hàn, y hẳn không phải đang nói dối, vậy thì rất có thể y nói thật.
Sau khi nhận ra, Tạ Tư Hành trầm mặc.
… Rốt cuộc trước kia người này làm gì vậy?
Tạ Tư Hành mãi không lên tiếng, hồi lâu sau mới nói: “Vậy thì em rất ngầu.”
“Tất nhiên.” Ngự Hàn nhận hết lời khen của Tạ Tư Hành.
Y nhìn ra phía xa, ánh nắng sáng sớm như chiếu rọi trong con ngươi trong suốt của y, có lẽ y đang nhớ lại những ngày tháng thăng trầm của mình, không khỏi tỏ ra hoài niệm.
Một lúc sau, y nói: “Tay nắm trời trăng hái vì sao, thế gian không ai xứng hơn tôi!”
Tạ Tư Hành: “…”
***
Đây là lần thứ hai Ngự Hàn đến công ty Tạ Tư Hành, lần trước là vì đòi Thịnh Cảnh từ tay hắn.
Hai lần đi đến, hai trạng thái tâm lý hoàn toàn khác biệt.
Phần lớn người trong tập đoàn họ Tạ không nhận ra Ngự Hàn nhưng lại có ấn tượng sâu đậm về y.
Dù sao không phải ai cũng có thể mặc bộ đồ nổi bật kia, mặt không đổi sắc ra vào công ty bọn họ.
Vì vậy vào khoảnh khắc Ngự Hàn xuất hiện trong sảnh, bọn họ nhận ra ngay đây là cậu thanh niên đẹp trai đã từng đến đưa cơm.
Nhưng điều khiến bọn họ sợ hãi hơn cả là Tạ Tư Hành đi cùng Ngự Hàn.
Trong mắt những nhân viên như bọn họ, từ trước tới nay họ chưa bao giờ thấy tổng giám đốc bình dị thân thiện như thế.
Sau khi rời khỏi tuyến đường chính, Tạ Tư Hành đã thả tay Ngự Hàn, hai người sóng vai đi với nhau, lúc cùng bước vào đại sảnh công ty thì lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.
Ngự Hàn không thèm quan tâm những ánh mắt kia, quay qua hỏi: “Thư ký Trịnh đâu?”
Tạ Tư Hành nhìn y: “Lát nữa sẽ cho cậu ta tới gặp em.”
Ngự Hàn cười: “Được.”
Y đến đây, thư ký Trịnh!
Đi thang máy chuyên dụng của Tạ Tư Hành lên tầng làm việc tổng giám đốc, vào khoảnh khắc thấy thang máy mở ra, toàn bộ thư ký đều đứng dậy cúi gập người chào bọn họ.
Cực kỳ khí thế, khiến người ta khiếp sợ.
Tạ Tư Hành vẫn rất bình thản, xem ra ngày nào cũng tận hưởng bầu không khí như đế vương lâm triều.
Ngự Hàn cũng rất bình thản, đồng thời nhắm chuẩn Trịnh Tư Niên đứng giữa hàng thư ký.
Y mỉm cười với anh ta: “Chào thư ký Trịnh, lâu rồi không gặp ~”
Trịnh Tư Niên chợt rùng mình, vô thức nhìn Tạ Tư Hành bên cạnh Ngự Hàn, thấy hắn không có gì khác lạ mới dám đáp lại: “Chào giám đốc Ngự, đã lâu không gặp.”
“Lát nữa vào nhớ phục vụ tôi cho tốt.”
Câu nói của Ngự Hàn khiến người ta rất khó để không nghĩ nhiều.
Thậm chí lúc ấy Trịnh Tư Niên còn nghĩ mình khó giữ nổi thân mình.
Anh ta nuốt nước bọt, lại trộm liếc tổng giám đốc, áp lực đầy mình: “Vâng.”
“Đi thôi.” Tạ Tư Hành bên cạnh vừa vặn lên tiếng, trong giọng không nghe ra cảm xúc.
Ngự Hàn chưa từng tới phòng làm việc của Tạ Tư Hành, chẳng qua y tới đâu cũng rất thoải mái, hiên ngang đi thẳng vào.
Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là bức chữ y tặng cho hắn.
“Người của anh fine, giây sau sẽ là mine”
Vậy mà treo lên thật.
Ngự Hàn bất ngờ nhướng mày.
Y thừa nhận mục đích y tặng bức chữ cho Tạ Tư Hành chủ yếu là Trịnh Tư Niên, sau đó mới là cho Tạ Tư Hành một bất ngờ.
Tạ Tư Hành bằng lòng treo lên, chắc hẳn cũng rất thích bất ngờ này.
Ngự Hàn cười, thầm nghĩ quả nhiên không ai từ chối nổi bất ngờ của y.
Phòng làm việc của Tạ Tư Hành rất lớn, bên cạnh còn có một gian phòng nghỉ nhỏ, thậm chí còn có một phòng chuyên để quần áo.
Ngự Hàn không hiểu vì sao lại thiết kế một phòng để đồ ngay giữa phòng làm việc.
Cuối cùng y chỉ có thể tổng kết lại Tạ Tư Hành là một con chim công đực thích đánh bóng bản thân.
Cũng như y thích bày một giá vũ khí trong phòng làm việc của mình vậy, chứng minh y là một Long Ngạo Thiên anh dũng thiện chiến.
Tạ Tư Hành nhìn Ngự Hàn đi vào phòng làm việc của hắn, nhìn xung quanh như đang tuần tra lãnh thổ của mình, trong mắt lóe lên ý cười.
“Em ngồi chờ chút, xe sẽ nhanh chóng tới đây.”
“Được.”
Ngự Hàn ngồi xuống chiếc ghế sofa khuất người, trên chiếc bàn phía trước có mấy cuốn tạp chí kinh tế.
Có lẽ Tạ Tư Hành đã đọc mấy cuốn tạp chí, chúng được mở ra đặt trên bàn.
Ngự Hàn cầm lên nghiêm túc lật đọc vài trang, một lúc sau chán chường ngẩng đầu, muốn xem thử Tạ Tư Hành đang làm gì.
Lúc này Tạ Tư Hành đã ngồi lên chiếc ghế quen thuộc, bắt đầu xử lý công việc.
Tạ Tư Hành trong trạng thái làm việc vẫn như bình thường, nhưng đâu đó lại có chỗ khác biệt.
Hắn cụp mắt, sườn mặt khắc nét như tạc để lộ tập trung lẫn nghiêm túc.
Đốt ngón tay thon dài cầm một phần bản kế hoạch, có lẽ hắn không hài lòng lắm, hàng mày cau chặt.
Hôm nay Tạ Tư Hành mặc bộ vest màu xám đậm, áo sơ mi cài kín cổ, kẹp cà vạt bên trên cũng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, mang theo từng hơi thở lạnh lùng cấm dục.
Hình như đây là lần đầu Ngự Hàn thấy Tạ Tư Hành làm việc.
Bình tĩnh nhìn lại, quả thật Tạ Tư Hành đã cho y tận mắt nhìn thấy hắn là người đàn ông có thể sánh ngang y.
Phẩm chất cứng cỏi, tính cách không chịu thua, không lộ vui buồn, năng lực vượt trội, còn có ngoại hình hoàn hảo khó lòng bắt bẻ và khí thế khiến người ta phục tùng.
Hệ thống không nhịn nổi: [Anh đang tự khen mình đúng không?]
Ngự Hàn: “Tự biết là được, không cần phải nói ra.”
Hệ thống: […]
Hệ thống: [Nếu tôi không nhầm thì ký chủ cảm thấy Tạ Tư Hành rất hợp đôi với anh?]
Ngự Hàn hơi khựng lại: “Cậu phải rèn luyện khả năng đọc hiểu của mình đấy.”
Ngự Hàn không chắc có phải mình nghe thấy tiếng cười máy móc của hệ thống hay không.
Hệ thống: [Cảm ơn ký chủ đã khen, năng lực phân tích của tôi đứng đầu đám hệ thống trong phái đấy ~]
Ngự Hàn: “Tiêu chuẩn hệ thống thấp tới mức đấy rồi à?”
Hệ thống: […]
Khịa hệ thống xong, thấy hệ thống không nói gì, Ngự Hàn đang có nhu cầu giải sầu lại nói: “Bé cưng đừng giận, tâm sự tí đi.”
Hệ thống không muốn tìm hiểu Long Ngạo Thiên, nhưng Long Ngạo Thiên lại gọi nó là bé cưng.
Cho nên nó cũng hết cách: [Tâm sự gì đây]
Ngự Hàn suy nghĩ: “Kể về những ký chủ làm nhiệm vụ thất bại của cậu đi.”
Hệ thống lại im lặng, bốn chữ “nhiệm vụ thất bại” hệt như đang khoét vào vết sẹo cũ của nó.
Chẳng qua Ngự Hàn đã muốn nghe, hệ thống cũng không tiện từ chối, cho nên nó tế luôn ký chủ mình từng theo trong quá khứ.
Có ký chủ xưng “đa mưu túc trí” trong phái cảm hóa bọn nó, cũng có ký chủ có năng lực chuyên môn đứng đầu, còn có ký chủ đa tài, về sau còn có cả d4m đãng nhất, biết nói chuyện biết cười lạnh v…v…
Nhưng bọn họ đều thất bại.
Tạ Tư Hành như một tảng băng lạnh giá, hắn âm hiểm xảo trá, tính nết thất thường, không thích bất cứ điều gì, những số liệu tính toán không đủ để miêu tả độ nguy hiểm của hắn, không biết lúc nào sẽ bị cắn trả.
Thậm chí trong phái cảm hóa chúng nó còn từng có một nhân viên quá nhục nhã vì bị Tạ Tư Hành chơi chết nên dứt khoát quyết định chuyển sang phái khác.
Cũng vì vậy nên Tạ Tư Hành luôn là nan đề khó giải trong phái cảm hóa chúng nó.
Cục xuyên sách là một tổ chức khổng lồ, các phân nhánh bên trong nhiều như sao trên trời, trước đó Ngự Hàn thậm chí còn không biết có cái nghề bấy bá đi cảm hóa nhân vật phản diện như vậy.
Hệ thống: [… Cũng không bấy cho lắm]
Ngự Hàn: “Thất bại mười tám lần.”
Hệ thống bị y chặn cứng họng.
Hệ thống muốn cứu vớt mình: [Không phải bây giờ đã có ký chủ rồi à]
Ngự Hàn: “Tôi thì sao?”
Hệ thống: [Anh là người xuất sắc nhất tôi từng dẫn!]
Câu này xem như khiến Ngự Hàn thoải mái, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, y vẫn không tìm được gì để so sánh.
Đường đường là nhân viên đứng đầu phái Long Ngạo Thiên, không cần so với những người này.
Khi Ngự Hàn đang định hỏi tiếp một số chuyện liên quan tới Tạ Tư Hành, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Em đang nghĩ gì thế?”
Ngự Hàn sực tỉnh, lúc này mới nhận ra Tạ Tư Hành đã dừng làm việc, nhìn về phía mình.
“Nghĩ về anh.” Ngự Hàn rất thật thà, có gì nói nấy, y cảm thấy không cần phải nói dối.
Câu trả lời này khiến Tạ Tư Hành bất ngờ, mắt hắn tối sầm, không nói gì, bàn tay cầm tư liệu hơi khựng lại.
Hắn nhìn khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp của Ngự Hàn, mãi lâu sau mới nói: “Đừng nghĩ nữa, thư ký Trịnh…”
Ngự Hàn ngắt lời hắn: “Anh bảo tôi không nghĩ thì tôi không được nghĩ nữa chắc, anh là cái thá gì, cứ nghĩ đấy!”
Trịnh Tư Niên đứng một bên từ nãy tới giờ: “Ầy…”
Anh ta không nên ở đây, anh ta phải nằm dưới gầm xe mới đúng.
Một mặt là đưa tên điên Phong Cảnh Dư gây ảnh hưởng giao thông và gây rối trật tự công cộng đi, mặt khác lại xử lý vụ tông đuôi xe Ngự Hàn.
Vì hành vi vượt đèn đỏ gây nguy hiểm của Phong Cảnh Dư, lần này có tổng cộng ba chiếc xe tông đuôi, cũng may sự cố không quá nghiêm trọng, không ai bị thương, chỉ là xe Tạ Tư Hành bị va hỏng phải mang đến xưởng sửa chữa.
Phong Cảnh Dư bị vật ngã ra đất mãi mà không thể nhúc nhích, trong lòng hắn… vết thương lòng mà hắn phải chịu còn nặng hơn vết thương thể xác nhiều.
Người khác thì thôi đi, vì sao Ngôn Sở đáng yêu của hắn cũng thay đổi như vậy.
Hắn không hiểu nổi rốt cuộc thế giới này bị làm sao nữa.
“Này cậu, hi vọng cậu hợp tác với bọn tôi.” Cảnh sát đi tới thấy Phong Cảnh Dư mãi mà không chịu đứng lên, nhịn không được nhắc nhở.
Phong Cảnh Dư vẫn đang chìm đắm trong thế giới của mình: “Vì sao, vì sao…”
Vì sao Sở lại đối xử với hắn như vậy!
Cảnh sát: “Vì cậu vi phạm quy tắc giao thông.”
Phong Cảnh Dư: “…”
Nhìn Phong Cảnh Dư vẫn bất động, cảnh sát lại hỏi: “Cậu bị đau đâu à?”
Phong Cảnh Dư: “Đau ở trong lòng.”
Cảnh sát: “…”
Xem ra gặp phải cáo già rồi, thật là, sống càng lâu càng thấy nhiều điều kỳ quặc.
Cảnh sát liếc mắt ra hiệu cho đồng nghiệp, mấy người nâng Phong Cảnh Dư dưới đất lên.
Phong Cảnh Dư lòng như tro nguội, mặt cắt không còn giọt máu, hai mắt đờ đẫn, để mặc cho bọn họ khiêng mình như lợn chết.
Hướng hắn quay mặt lại trùng hợp chếch về chỗ Ngự Hàn, hắn nhanh chóng phát hiện ra Ngự Hàn và Tạ Tư Hành đứng từ xa thưởng thức màn hài kịch đặc sắc ban nãy.
Ngự Hàn không hề che giấu vẻ khiêu khích trên mặt, mỉm cười phách lối với hắn.
Chỉ cần như vậy, Phong Cảnh Dư đã biết lần này mình lại thua dưới tay Ngự Hàn.
Hắn không khống chế nổi cơn hận, lần nào, lần nào cũng là vì Ngự Hàn!
Phong Cảnh Dư bắt đầu giãy dụa, hắn muốn vọt tới trước mặt Ngự Hàn, chất vấn y tại sao lại nhắm vào mình như thế, rốt cuộc hắn đắc tội y ở đâu.
Nhưng hắn lại bị tấm lưới pháp luật bọc chặt, cảnh sát khiêng hắn còn đập vào bắp đùi hắn: “Đừng giãy nữa.”
Phong Cảnh Dư: “…”
Sau khi Phong Cảnh Dư bị mang đi, Ngôn Sở cũng được mời tới sở cảnh sát lấy lời khai.
Chuyện này cũng có một phần trách nhiệm của cậu ta, cho nên phải đến sở cảnh sát lấy lời khai một lần.
Cậu ta quay lại nhìn Ngự Hàn, đôi mắt sáng lên, đứng đó do dự muốn đi lên chào hỏi, nhưng lại e ngại nhìn Tạ Tư Hành bên cạnh Ngự Hàn.
Cuối cùng vẫn là Ngự Hàn gật đầu với cậu ta, Ngôn Sở mới lấy hết can đảm, nói mấy câu với cảnh sát rồi tiến lên phía trước.
“Giám đốc Ngự!” Ngôn Sở tới trước mặt bọn họ, giọng nói hơi kích động: “Anh thấy cả rồi à?”
Ngự Hàn hài lòng nói: “Ừ, vừa rồi quật vai đẹp lắm, không uổng công huấn luyện.”
Ngôn Sở xấu hổ mỉm cười: “Nhờ giám đốc Ngự dạy bảo.”
Từ khi hạ quyết tâm chào tạm biệt bản thân trong quá khứ, cậu ta vẫn luôn cố gắng nâng cao thuật phòng sói, hơn nữa còn đi theo hướng “Ba mươi ngày cấp tốc trở thành đàn ông đích thực” thư ký Phó giao cho mình.
Không ngờ nhanh như vậy đã có thể phát huy tác dụng.
Đây là lần đầu cậu ta làm thế, còn sướng hơn mình nghĩ.
“Nhưng lần sau phải chú ý tránh dòng xe cộ.” Ngự Hàn căn dặn: “An toàn của mình phải đặt lên hàng đầu.”
Ngôn Sở chân thành ghi nhớ lời dặn của Ngự Hàn, gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Vì phải đi lấy lời khai nên Ngôn Sở xin Ngự Hàn nghỉ nửa ngày, Ngự Hàn vui vẻ đồng ý.
Y thuận tay xoa lên cái đầu xù nhẹ của Ngôn Sở, khẽ nói: “Đi đi, hôm nay cậu làm tốt lắm, tôi cho cậu nghỉ một ngày, nhớ nghỉ ngơi cho thoải mái.”
Sự cổ vũ của Ngự Hàn khiến Ngôn Sở vui hơn được thưởng, sáng mắt gật đầu, tạm biệt Ngự Hàn.
Ngôn Sở vừa định rời đi, lập tức nhận ra có một đôi mắt lạnh lẽo rơi lên người mình.
Cậu ta nhìn qua, mặt Tạ Tư Hành trầm lạnh, cảm xúc nơi đáy mắt cũng mờ mịt khó hiểu.
Nhiệt huyết vừa bùng lên của Ngôn Sở thoáng cái phát lạnh.
Khả năng nhìn mặt nói chuyện của cậu ta rất mạnh, cũng đã sớm nhận ra dường như Tạ Tư Hành không thích mình.
Ngôn Sở đột nhiên không khỏi căng thẳng, nhưng không chờ cậu ta phản ứng, Tạ Tư Hành đã kéo tay Ngự Hàn đưa y đi.
Ngôn Sở cúi đầu nhìn, phát hiện nơi Tạ Tư Hành nắm chính là bàn tay phải y vừa xoa đầu cậu ta.
Ngôn Sở chợt hiểu ra: Oa OwO!!
Ngự Hàn đang định bàn giao ít chuyện cho Ngôn Sở, đột nhiên bị người ta kéo đi, y khó hiểu hỏi: “Tạ Tư Hành, anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
Giọng nói đều đều của hắn vang lên.
“Xe hỏng rồi.”
“Nên là?”
Tạ Tư Hành lời ít ý nhiều: “Nơi này gần công ty tôi, tới công ty tôi trước.”
Chiếc xe bị va đuôi được kéo đến xưởng sửa chữa, vừa rồi hắn đã gọi cho chiếc khác, tới lúc đó sẽ đưa Ngự Hàn tới Thịnh Cảnh.
Ngự Hàn nhìn xung quanh, quả thật tòa văn phòng của tập đoàn họ Tạ đang ở gần nên không phản đối.
Y miễn cưỡng nói: “Vậy anh thả ra, tôi tự đi được.”
Tạ Tư Hành vẫn không thả y ra mà chụp cổ tay kéo về phía trước.
“Tuyến đường trung tâm rất nguy hiểm.”
Ngự Hàn nhìn chằm chằm bàn tay lộ rõ khớp xương đang nắm chặt tay mình của Tạ Tư Hành, tặc lưỡi một cái.
Thôi được, chắc Tạ Tư Hành bị vụ tai nạn vừa rồi dọa sợ đây.
Nghĩ đến đây, Ngự Hàn mỉm cười vui vẻ: “Được rồi, tôi biết anh sợ mà.”
Vậy y miễn cưỡng chiều lòng Tạ Tư Hành chút, cũng không phải không được.
Ai bảo y là người lương thiện nhất trong vạn Long.
Bóng lưng cao lớn phía trước hơi dừng lại, chắc đang tự hỏi xem Ngự Hàn lại tưởng tượng ra gì, hỏi: “Tôi sợ gì?”
“Sợ bị tai nạn.” Ngự Hàn tự hào: “Yên tâm, tôi dùng một tay là có thể nâng được một chiếc xe.”
Ý là dù đứng ở giữa đường, y cũng có thể lấy sức mình ngăn chiếc xe đang lao tới vùn vụt.
Có y ở đây sẽ không có nguy hiểm.
Tạ Tư Hành khựng lại mấy giây: “Hiện tại?”
Ngự Hàn: “Quá khứ.”
Tạ Tư Hành: “…”
Với sự hiểu biết của hắn về Ngự Hàn, y hẳn không phải đang nói dối, vậy thì rất có thể y nói thật.
Sau khi nhận ra, Tạ Tư Hành trầm mặc.
… Rốt cuộc trước kia người này làm gì vậy?
Tạ Tư Hành mãi không lên tiếng, hồi lâu sau mới nói: “Vậy thì em rất ngầu.”
“Tất nhiên.” Ngự Hàn nhận hết lời khen của Tạ Tư Hành.
Y nhìn ra phía xa, ánh nắng sáng sớm như chiếu rọi trong con ngươi trong suốt của y, có lẽ y đang nhớ lại những ngày tháng thăng trầm của mình, không khỏi tỏ ra hoài niệm.
Một lúc sau, y nói: “Tay nắm trời trăng hái vì sao, thế gian không ai xứng hơn tôi!”
Tạ Tư Hành: “…”
***
Đây là lần thứ hai Ngự Hàn đến công ty Tạ Tư Hành, lần trước là vì đòi Thịnh Cảnh từ tay hắn.
Hai lần đi đến, hai trạng thái tâm lý hoàn toàn khác biệt.
Phần lớn người trong tập đoàn họ Tạ không nhận ra Ngự Hàn nhưng lại có ấn tượng sâu đậm về y.
Dù sao không phải ai cũng có thể mặc bộ đồ nổi bật kia, mặt không đổi sắc ra vào công ty bọn họ.
Vì vậy vào khoảnh khắc Ngự Hàn xuất hiện trong sảnh, bọn họ nhận ra ngay đây là cậu thanh niên đẹp trai đã từng đến đưa cơm.
Nhưng điều khiến bọn họ sợ hãi hơn cả là Tạ Tư Hành đi cùng Ngự Hàn.
Trong mắt những nhân viên như bọn họ, từ trước tới nay họ chưa bao giờ thấy tổng giám đốc bình dị thân thiện như thế.
Sau khi rời khỏi tuyến đường chính, Tạ Tư Hành đã thả tay Ngự Hàn, hai người sóng vai đi với nhau, lúc cùng bước vào đại sảnh công ty thì lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.
Ngự Hàn không thèm quan tâm những ánh mắt kia, quay qua hỏi: “Thư ký Trịnh đâu?”
Tạ Tư Hành nhìn y: “Lát nữa sẽ cho cậu ta tới gặp em.”
Ngự Hàn cười: “Được.”
Y đến đây, thư ký Trịnh!
Đi thang máy chuyên dụng của Tạ Tư Hành lên tầng làm việc tổng giám đốc, vào khoảnh khắc thấy thang máy mở ra, toàn bộ thư ký đều đứng dậy cúi gập người chào bọn họ.
Cực kỳ khí thế, khiến người ta khiếp sợ.
Tạ Tư Hành vẫn rất bình thản, xem ra ngày nào cũng tận hưởng bầu không khí như đế vương lâm triều.
Ngự Hàn cũng rất bình thản, đồng thời nhắm chuẩn Trịnh Tư Niên đứng giữa hàng thư ký.
Y mỉm cười với anh ta: “Chào thư ký Trịnh, lâu rồi không gặp ~”
Trịnh Tư Niên chợt rùng mình, vô thức nhìn Tạ Tư Hành bên cạnh Ngự Hàn, thấy hắn không có gì khác lạ mới dám đáp lại: “Chào giám đốc Ngự, đã lâu không gặp.”
“Lát nữa vào nhớ phục vụ tôi cho tốt.”
Câu nói của Ngự Hàn khiến người ta rất khó để không nghĩ nhiều.
Thậm chí lúc ấy Trịnh Tư Niên còn nghĩ mình khó giữ nổi thân mình.
Anh ta nuốt nước bọt, lại trộm liếc tổng giám đốc, áp lực đầy mình: “Vâng.”
“Đi thôi.” Tạ Tư Hành bên cạnh vừa vặn lên tiếng, trong giọng không nghe ra cảm xúc.
Ngự Hàn chưa từng tới phòng làm việc của Tạ Tư Hành, chẳng qua y tới đâu cũng rất thoải mái, hiên ngang đi thẳng vào.
Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là bức chữ y tặng cho hắn.
“Người của anh fine, giây sau sẽ là mine”
Vậy mà treo lên thật.
Ngự Hàn bất ngờ nhướng mày.
Y thừa nhận mục đích y tặng bức chữ cho Tạ Tư Hành chủ yếu là Trịnh Tư Niên, sau đó mới là cho Tạ Tư Hành một bất ngờ.
Tạ Tư Hành bằng lòng treo lên, chắc hẳn cũng rất thích bất ngờ này.
Ngự Hàn cười, thầm nghĩ quả nhiên không ai từ chối nổi bất ngờ của y.
Phòng làm việc của Tạ Tư Hành rất lớn, bên cạnh còn có một gian phòng nghỉ nhỏ, thậm chí còn có một phòng chuyên để quần áo.
Ngự Hàn không hiểu vì sao lại thiết kế một phòng để đồ ngay giữa phòng làm việc.
Cuối cùng y chỉ có thể tổng kết lại Tạ Tư Hành là một con chim công đực thích đánh bóng bản thân.
Cũng như y thích bày một giá vũ khí trong phòng làm việc của mình vậy, chứng minh y là một Long Ngạo Thiên anh dũng thiện chiến.
Tạ Tư Hành nhìn Ngự Hàn đi vào phòng làm việc của hắn, nhìn xung quanh như đang tuần tra lãnh thổ của mình, trong mắt lóe lên ý cười.
“Em ngồi chờ chút, xe sẽ nhanh chóng tới đây.”
“Được.”
Ngự Hàn ngồi xuống chiếc ghế sofa khuất người, trên chiếc bàn phía trước có mấy cuốn tạp chí kinh tế.
Có lẽ Tạ Tư Hành đã đọc mấy cuốn tạp chí, chúng được mở ra đặt trên bàn.
Ngự Hàn cầm lên nghiêm túc lật đọc vài trang, một lúc sau chán chường ngẩng đầu, muốn xem thử Tạ Tư Hành đang làm gì.
Lúc này Tạ Tư Hành đã ngồi lên chiếc ghế quen thuộc, bắt đầu xử lý công việc.
Tạ Tư Hành trong trạng thái làm việc vẫn như bình thường, nhưng đâu đó lại có chỗ khác biệt.
Hắn cụp mắt, sườn mặt khắc nét như tạc để lộ tập trung lẫn nghiêm túc.
Đốt ngón tay thon dài cầm một phần bản kế hoạch, có lẽ hắn không hài lòng lắm, hàng mày cau chặt.
Hôm nay Tạ Tư Hành mặc bộ vest màu xám đậm, áo sơ mi cài kín cổ, kẹp cà vạt bên trên cũng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, mang theo từng hơi thở lạnh lùng cấm dục.
Hình như đây là lần đầu Ngự Hàn thấy Tạ Tư Hành làm việc.
Bình tĩnh nhìn lại, quả thật Tạ Tư Hành đã cho y tận mắt nhìn thấy hắn là người đàn ông có thể sánh ngang y.
Phẩm chất cứng cỏi, tính cách không chịu thua, không lộ vui buồn, năng lực vượt trội, còn có ngoại hình hoàn hảo khó lòng bắt bẻ và khí thế khiến người ta phục tùng.
Hệ thống không nhịn nổi: [Anh đang tự khen mình đúng không?]
Ngự Hàn: “Tự biết là được, không cần phải nói ra.”
Hệ thống: […]
Hệ thống: [Nếu tôi không nhầm thì ký chủ cảm thấy Tạ Tư Hành rất hợp đôi với anh?]
Ngự Hàn hơi khựng lại: “Cậu phải rèn luyện khả năng đọc hiểu của mình đấy.”
Ngự Hàn không chắc có phải mình nghe thấy tiếng cười máy móc của hệ thống hay không.
Hệ thống: [Cảm ơn ký chủ đã khen, năng lực phân tích của tôi đứng đầu đám hệ thống trong phái đấy ~]
Ngự Hàn: “Tiêu chuẩn hệ thống thấp tới mức đấy rồi à?”
Hệ thống: […]
Khịa hệ thống xong, thấy hệ thống không nói gì, Ngự Hàn đang có nhu cầu giải sầu lại nói: “Bé cưng đừng giận, tâm sự tí đi.”
Hệ thống không muốn tìm hiểu Long Ngạo Thiên, nhưng Long Ngạo Thiên lại gọi nó là bé cưng.
Cho nên nó cũng hết cách: [Tâm sự gì đây]
Ngự Hàn suy nghĩ: “Kể về những ký chủ làm nhiệm vụ thất bại của cậu đi.”
Hệ thống lại im lặng, bốn chữ “nhiệm vụ thất bại” hệt như đang khoét vào vết sẹo cũ của nó.
Chẳng qua Ngự Hàn đã muốn nghe, hệ thống cũng không tiện từ chối, cho nên nó tế luôn ký chủ mình từng theo trong quá khứ.
Có ký chủ xưng “đa mưu túc trí” trong phái cảm hóa bọn nó, cũng có ký chủ có năng lực chuyên môn đứng đầu, còn có ký chủ đa tài, về sau còn có cả d4m đãng nhất, biết nói chuyện biết cười lạnh v…v…
Nhưng bọn họ đều thất bại.
Tạ Tư Hành như một tảng băng lạnh giá, hắn âm hiểm xảo trá, tính nết thất thường, không thích bất cứ điều gì, những số liệu tính toán không đủ để miêu tả độ nguy hiểm của hắn, không biết lúc nào sẽ bị cắn trả.
Thậm chí trong phái cảm hóa chúng nó còn từng có một nhân viên quá nhục nhã vì bị Tạ Tư Hành chơi chết nên dứt khoát quyết định chuyển sang phái khác.
Cũng vì vậy nên Tạ Tư Hành luôn là nan đề khó giải trong phái cảm hóa chúng nó.
Cục xuyên sách là một tổ chức khổng lồ, các phân nhánh bên trong nhiều như sao trên trời, trước đó Ngự Hàn thậm chí còn không biết có cái nghề bấy bá đi cảm hóa nhân vật phản diện như vậy.
Hệ thống: [… Cũng không bấy cho lắm]
Ngự Hàn: “Thất bại mười tám lần.”
Hệ thống bị y chặn cứng họng.
Hệ thống muốn cứu vớt mình: [Không phải bây giờ đã có ký chủ rồi à]
Ngự Hàn: “Tôi thì sao?”
Hệ thống: [Anh là người xuất sắc nhất tôi từng dẫn!]
Câu này xem như khiến Ngự Hàn thoải mái, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, y vẫn không tìm được gì để so sánh.
Đường đường là nhân viên đứng đầu phái Long Ngạo Thiên, không cần so với những người này.
Khi Ngự Hàn đang định hỏi tiếp một số chuyện liên quan tới Tạ Tư Hành, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Em đang nghĩ gì thế?”
Ngự Hàn sực tỉnh, lúc này mới nhận ra Tạ Tư Hành đã dừng làm việc, nhìn về phía mình.
“Nghĩ về anh.” Ngự Hàn rất thật thà, có gì nói nấy, y cảm thấy không cần phải nói dối.
Câu trả lời này khiến Tạ Tư Hành bất ngờ, mắt hắn tối sầm, không nói gì, bàn tay cầm tư liệu hơi khựng lại.
Hắn nhìn khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp của Ngự Hàn, mãi lâu sau mới nói: “Đừng nghĩ nữa, thư ký Trịnh…”
Ngự Hàn ngắt lời hắn: “Anh bảo tôi không nghĩ thì tôi không được nghĩ nữa chắc, anh là cái thá gì, cứ nghĩ đấy!”
Trịnh Tư Niên đứng một bên từ nãy tới giờ: “Ầy…”
Anh ta không nên ở đây, anh ta phải nằm dưới gầm xe mới đúng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook