Long Ngạo Thiên Xuyên Nhầm Sách
-
Chương 45
Dù Quý Đường Sơn nghĩ thế nào cũng không ngờ Ngự Hàn sẽ dùng con ông ta để đe dọa.
Khi biết Tạ Tư Hành muốn tới dự tiệc, trong lòng ông ta đã tính toán đủ mọi cách để đào lấy lợi ích từ tay hắn.
Ông ta đã nghĩ đến tất cả tình huống có thể xuất hiện, chỉ không ngờ Ngự Hàn đã chuẩn bị sẵn.
Ông ta trầm mặt, ánh mắt tăm tối chuyển qua chuyển lại giữa Ngự Hàn và Tạ Tư Hành, dường như đang cân nhắc thiệt hơn.
Hà Cẩm Tú lại không nghĩ được nhiều như vậy, Quý Ôn Phong là cục vàng cục bạc của bà ta, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ phải chịu khổ, sao có thể bị đưa đi học chung với đám trẻ con ba bốn tuổi, có khác nào đang sỉ nhục người ta không?
Bà ta nức nở: “Ông à, ông không thể trơ mắt nhìn Ôn Phong chịu khổ được.”
“Bà nói tôi nghe chướng cả tai.” Ngự Hàn cau mày: “Tôi tốt bụng nộp học phí cho ông ta đi học, sao có thể để ông ta chịu khổ, bà nhìn ông ta trong ảnh cười vui vẻ chưa.”
Tạ Tư Hành cũng nói: “Đúng vậy.”
Hà Cẩm Tú: “…”
Bà ta tức giận trách mắng: “Rõ ràng đây là đang sỉ nhục người khác!”
Ngự Hàn cười khẩy: “Tôi còn chưa dùng đến cách sỉ nhục người khác thật đâu, bà muốn thử không?”
Hà Cẩm Tú trợn mắt, không thể tin nổi một thằng nhóc trẻ tuổi mà còn ngông cuồng hơn cả Tạ Tư Hành.
Tốt xấu gì Tạ Tư Hành cũng biết giả bộ, Ngự Hàn thì hay rồi, không thèm làm màu, chỉ thiếu nước viết mấy chữ “Dạy cho các người một bài học” lên mặt.
Hà Cẩm Tú còn định cãi, lại bị Quý Đường Sơn mất kiên nhẫn cắt lời: “Đủ rồi.”
Thế lực của Quý Đường Sơn trong nhà rất lớn, đến cả Hà Cẩm Tú cũng không dám tùy tiện phản bác, ông ta vừa lên tiếng, bà ta lập tức ngậm miệng.
Quát Hà Cẩm Tú xong, Quý Đường Sơn cau mày nói với Ngự Hàn: “Thả Quý Ôn Phong ra, các người thích thì cứ giữ cái công ty đó đi.”
Dù là cầu xin, ông ta vẫn không có chút gì giống như đang xin xỏ, hệt như đi bố thí.
Lão già này cả đời cực kỳ cứng đầu, hẳn không biết hai chữ “Chịu thua” viết thế nào.
Vừa hay Ngự Hàn cũng không biết.
Ngự Hàn lười biếng nhìn lên: “Muộn rồi, tôi đổi ý.”
Quý Đường Sơn: “?”
Ngự Hàn: “Nghe nói người nhà họ Quý các ông ém mất di vật của con gái để lại cho đứa con sau khi qua đời không chịu nhả đúng không? Lấy ra đây, nếu tôi vừa mắt, nó sẽ là của tôi.”
“…”
Nếu không phải nể mặt Tạ Tư Hành cũng ở đây, Quý Đường Sơn thật muốn chửi y là “đồ ăn cướp”.
Tên này không phải đến để dự tiệc, rõ ràng là đến để cướp giật đây mà!
Quý Đường Sơn tái mặt: “Tư Hành, đây là ý gì?”
Tạ Tư Hành cười khẽ: “Ý của em ấy là ý tôi.”
Đồng nghĩa với việc giữ nguyên quyết định của Ngự Hàn.
Di vật của Quý Yên Nhu là chuôi dao chúng dùng để đổi lấy lợi ích từ Tạ Tư Hành, sao có thể tùy tiện chắp tay nhường cho người khác.
Bây giờ lợi ích không thấy đâu, Quý Ôn Phong lại nằm trong tay hai người kia, lần đầu tiên Quý Đường Sơn thấy khó giải quyết như vậy.
Hai người này hợp tác với nhau không chút kẽ hở, Quý Đường Sơn chỉ có thể sử dụng chiến thuật đi đường vòng: “Không phải là bọn ông không đưa, chỉ là hồi trước trong nhà bị cháy, lúc chuyển đồ đi di vật của Yên Nhu không biết bị cháy mất hay bị người làm trong nhà bỏ đâu rồi, bây giờ tìm không thấy.”
Nói ngắn gọn là bây giờ không bỏ được, nhưng về sau nếu bọn chúng muốn đi hút máu Tạ Tư Hành, nói không chừng có thể tìm ra.
Quý Đường Sơn còn làm bộ thở dài: “Yên Nhu là đứa con gái ông thương nhất, di vật của nó ông vẫn luôn giữ gìn, đồng thời còn là ký thác, nếu bị cháy thật, ông là người tiếc nhất.”
Giả bộ thành một người cha tốt, chẳng qua chỉ là một con sâu mọt trước khi con gái chết thì không ngừng hút máu, sau khi chết cũng không chịu bỏ qua giá trị lợi dụng cuối cùng mà thôi.
Không chỉ Ngự Hàn chướng mắt mà Tạ Tư Hành cũng phải cười lạnh.
“Ra thế.” Ngự Hàn gật đầu: “Nếu đã nói vậy thì chúng tôi không làm phiền nữa.”
Ngự Hàn đứng dậy nói với Tạ Tư Hành: “Đi thôi, chúng ta đi đón Quý Ôn Phong tan học.”
Tạ Tư Hành không biết y đang nghĩ gì, cả hai ngấm ngầm nhìn nhau, ánh ranh mãnh trong mắt đối phương khiến cơn ứ nghẹn trong lòng Tạ Tư Hành tan đi không ít.
Hắn mỉm cười, nghe lời y: “Được.”
Ánh mắt vừa rồi của bọn họ không thoát nổi mắt Quý Đường Sơn và Hà Cẩm Tú, trong mắt chúng, bọn họ như muốn nhắm vào Quý Ôn Phong để làm chuyện xấu không thể lộ ra ngoài.
Mắt thấy bọn họ muốn đi thật, Hà Cẩm Tú cực kỳ sốt ruột, chạy ra cản trước mặt cả hai, nói với Quý Đường Sơn: “Không được đâu ông ơi, Ôn Phong còn trong tay chúng, phải đòi chúng thả Ôn Phong ra trước đã!”
Nếu để Quý Ôn Phong trong tay Tạ Tư Hành, bà ta không dám tưởng tượng với thủ đoạn thâm độc của Tạ Tư Hành, hắn sẽ làm gì với con trai yêu quý của bà ta.
Dạo này Hà Cẩm Tú có nghe phong thanh tin đồn về Tạ Tư Hành, cộng thêm những oán hận Tạ Tư Hành có sẵn đối với mình, bà ta càng không thể để Quý Ôn Phong rơi vào tay hắn.
Nhưng lời cầu xin của bà ta không có tác dụng, Quý Đường Sơn vẫn ngồi im đó, có lẽ trong mắt ông ta, lợi ích vẫn hơn hẳn một thằng con phế vật, không gì so bằng.
Một tay Ngự Hàn đút vào túi, nhàn nhã nói: “Làm phiền nhường đường, đừng làm tôi đi đón con muộn.”
Quý Đường Sơn không chịu ra mặt cho con trai, Hà Cẩm Tú sốt ruột vì con khẽ cắn môi, nói: “Không phải chỉ là đồ của Quý Yên Nhu thôi à, tôi biết ở đâu, tôi đưa cho các cậu là được!”
Ngự Hàn cau mày: “Làm thế sớm có phải tốt hơn không?”
“Đồ ngu, mau dừng lại!” Quý Đường Sơn nghe Hà Cẩm Tú nói, tức đến mức đập mạnh gậy chống hai lần, còn định đuổi theo.
Nhưng ông ta không nhanh bằng Hà Cẩm Tú, bà ta ra ngoài xong lại nhanh chóng quay về, trong tay cầm một hộp gỗ lim lớn.
Ngự Hàn nhận lấy, mở ra nhìn thoáng qua.
Trong hộp là một chiếc ghim cài áo hình hoa diên vĩ tinh xảo, dù là món đồ đã qua mười mấy năm, bây giờ vẫn vô cùng xinh đẹp.
Ngự Hàn đã lường trước Hà Cẩm Tú không dám lừa mình, huống gì món đồ nho nhỏ tinh xảo như vậy không dễ làm giả.
Ngự Hàn đóng nắp, mỉm cười nói: “Được rồi, các người tự đi đón đi.”
Lấy được món đồ mình cần, Ngự Hàn tiện tay vứt cho Tạ Tư Hành, rời khỏi thư phòng.
Mục đích đã đạt được, không cần phải ở lại nhà họ Quý nữa, bọn họ sóng vai rời đi dưới cái nhìn của người nhà họ Quý.
Ngự Hàn ngồi lên xe, tựa lên lưng ghế, hỏi: “Ban nãy anh đây đẹp trai không?”
Tạ Tư Hành cong môi: “Đẹp trai.”
Ngự Hàn mỉm cười: “Tùy cơ ứng biến mà thôi, về sau có chuyện tốt cỡ này cứ gọi tôi.”
Càng nhiều thành tựu vả mặt thì càng gần hơn với thành tựu hoàn mỹ của y.
Không hổ là y, một Long Ngạo King tận tâm chuyên nghiệp.
“Được.” Tạ Tư Hành đồng ý: “Sau này đều sẽ gọi em.”
Ngự Hàn hài lòng gật đầu, hất cằm nói: “Nếu đã là món đồ quan trọng, vậy về sau cất kỹ vào.”
Y đang nhắc đến chiếc cài áo hoa diên vĩ.
Tạ Tư Hành cười khẽ: “Tất nhiên rồi.”
Đương nhiên thứ gì quan trọng thì phải cất kỹ.
Rời khỏi nhà họ Quý, bọn họ không về nhà ngay, Ngự Hàn nói muốn đến trường đua chơi.
Dạo này Ngự Hàn rất hứng thú với đua xe, có lẽ là từ khi tới thế giới này y chưa từng được cảm nhận tốc độ cực hạn như vậy, cho nên mấy hôm nay cứ hễ rảnh y sẽ lại xem video đua xe.
Có lần y vừa ăn sáng vừa xem, lúc Tạ Tư Hành đi qua cũng nhìn thử.
“Thích đua xe?” Khi ấy Tạ Tư Hành đã hỏi vậy.
Ngự Hàn bỗng thấy câu này nghe quen quen, nhưng y không nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng đáp thích.
Về sau Tạ Tư Hành không nhắc lại, Ngự Hàn cũng không để trong lòng.
Vừa vặn hai hôm nay Phương Kỷ Minh và Kiều Lam cũng nhắn Wechat hỏi y khi nào mới đến câu lạc bộ đua xe với bọn họ rất nhiều lần. Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay Ngự Hàn thắng trận, tâm trạng khá vui, dứt khoát bảo tài xế lái đến câu lạc bộ.
Tạ Tư Hành không phản đối.
Xe dừng trước cổng, hai người đi vào, Phương Kỷ Minh biết Ngự Hàn định tới nên đã sớm gọi cho Kiều Lam, đúng giờ đi ra đón.
Ban đầu bọn họ thấy Ngự Hàn đi trước, mặt cười tươi như hoa, về sau lại thấy Tạ Tư Hành đi cạnh Ngự Hàn thì cười không nổi nữa.
Dù có thể Tạ Tư Hành chỉ đi cùng Ngự Hàn, không làm gì bọn họ, nhưng trong lòng họ vẫn cực kỳ dè chừng hắn.
“Đi thôi, không phải nói có thứ tốt muốn cho tôi thấy à?”
Ngự Hàn tới gần, thuận tay véo mặt Kiều Lam: “Sao ban nãy vừa thấy anh lại cúi mặt thế?”
Kiều Lam nhỏ tuổi nhất trong đám, nhỏ hơn Ngự Hàn tận ba tuổi, lại có khuôn mặt trắng trắng mềm mềm như em bé, nếu không hỏi tuổi, ai cũng sẽ cho rằng cậu ta là học sinh cấp ba.
Ngự Hàn thấy khóe miệng cậu ta trề xuống, không khỏi thấy thú vị, bóp một chút rồi thu tay về, nhanh đến mức Kiều Lam không kịp cảm nhận nhiệt độ đầu ngón tay y.
Nhưng Kiều Lam nhanh chóng nhận ra có một đôi mắt âm trầm rơi lên người mình khiến da đầu cậu ta rợn lên, sau lưng ớn lạnh.
Cậu ta làm bộ nhìn lướt qua Tạ Tư Hành đứng bên Ngự Hàn, vừa mới ngẩng đầu đã gặp phải đôi mắt đen thâm thúy của hắn.
Tạ Tư Hành đang nhìn cậu ta, hoặc là nói đang nhìn chỗ vừa bị Ngự Hàn bóp.
Kiều Lam sợ hãi, suýt nữa són ra quần, trốn phắt ra sau lưng Phương Kỷ Minh.
Phương Kỷ Minh: “?”
Đừng, hắn cũng sợ lắm!
Cũng may Tạ Tư Hành chỉ nhìn một lát rồi dời mắt, bằng không chỉ e Kiều Lam sẽ sợ đến mức chạy khỏi câu lạc bộ.
Phương Kỷ Minh cố gắng lảng sang chuyện khác: “Hai hôm trước câu lạc bộ mới nhập một chiếc xe đua cực ngầu, bây giờ đang nằm trong phòng trưng bày, quản lý Nghiêm không cho bọn tôi chạm vào, keo kiệt. Đi thôi đi thôi, anh Hàn đi xem với bọn tôi.”
Ngự Hàn gật đầu: “Đi.”
Cả nhóm đi vào phòng trưng bày, quả nhiên đúng như Phương Kỷ Minh nói, ở giữa có một chiếc xe đua đen tuyền.
Đường cong thân xe mượt mà, ở chỗ đuôi còn hơi kéo dài phơi bày cá tính, hệt như từng đốm sáng lấm tấm trong đêm đen không thể nhìn rõ, nếu chạy trên đường đua sẽ còn chói lóa hơn sao băng.
Mỗi lần Kiều Lam ngắm nhìn đều phải thốt lên chiếc xe đua này quả là ước mơ của tất cả các tay đua: “Đây là tác phẩm đạt giải quán quân của nhà thiết kế Mellen trong giải đấu quốc tế vào năm ngoái, không ngờ lại đến được câu lạc bộ chúng ta, mua lại chắc cũng phải mấy chục triệu, tôi thề chắc chắn quản lý Nghiêm ôm được đùi người giàu rồi!”
Phương Kỷ Minh: “… Cậu không sợ quản lý Nghiêm nghe thấy à?”
Kiều Lam còn ghi thù chuyện hai hôm trước lúc xe đua vừa về tới câu lạc bộ, cậu ta muốn lái thử thì bị quản lý Nghiêm từ chối thẳng thừng, thậm chí còn cho cậu ta vào sổ đen phòng trưng bày, hậm hực nói: “Hừ, ai bảo ông ta không cho tôi lái!”
Y lại đoán tiếp: “Không ngờ quản lý Nghiêm lại nghĩ cho sự phát triển của câu lạc bộ chúng ta như thế, cuối cùng vẫn xuống nước đấy thôi.”
Quản lý Nghiêm đột ngột xuất hiện: “Tôi nghe đấy ~”
Kiều Lam bị dọa suýt chầu trời.
Quản lý Nghiêm không thèm để bụng suy đoán hiểm ác Kiều Lam dành cho mình, đi đến trước Tạ Tư Hành thăm hỏi.
Ngự Hàn nghe xong biết ngay đây là kiệt tác của ai, quay qua hỏi Tạ Tư Hành bên cạnh: “Anh mua à?”
“Ừ.” Tạ Tư Hành thản nhiên nói: “Lái thử đi.”
Ngự Hàn chau mày: “Mua cho tôi?”
Tạ Tư Hành ừ một tiếng, thừa nhận chiếc này được chuẩn bị riêng cho Ngự Hàn.
Chú ý tới ánh nhìn dần thay đổi của Ngự Hàn, Tạ Tư Hành mỉm cười, thầm nghĩ cảm động tới vậy?
Nhưng hắn lại không thể hiện ra mặt, chỉ trầm giọng hỏi: “Sao thế?”
“Tạ Tư Hành, quả nhiên không uổng công anh đây thương anh!”
Ngự Hàn vui vẻ, không uổng công hôm nay y tốn sức chiến đấu, coi như Tạ Tư Hành biết có ơn tất báo.
Không uổng xưng huynh gọi đệ với người anh em này!
Tạ Tư Hành: “…”
Hắn vô cảm nói: “Đừng khách sáo, nên làm thôi.”
Khi biết Tạ Tư Hành muốn tới dự tiệc, trong lòng ông ta đã tính toán đủ mọi cách để đào lấy lợi ích từ tay hắn.
Ông ta đã nghĩ đến tất cả tình huống có thể xuất hiện, chỉ không ngờ Ngự Hàn đã chuẩn bị sẵn.
Ông ta trầm mặt, ánh mắt tăm tối chuyển qua chuyển lại giữa Ngự Hàn và Tạ Tư Hành, dường như đang cân nhắc thiệt hơn.
Hà Cẩm Tú lại không nghĩ được nhiều như vậy, Quý Ôn Phong là cục vàng cục bạc của bà ta, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ phải chịu khổ, sao có thể bị đưa đi học chung với đám trẻ con ba bốn tuổi, có khác nào đang sỉ nhục người ta không?
Bà ta nức nở: “Ông à, ông không thể trơ mắt nhìn Ôn Phong chịu khổ được.”
“Bà nói tôi nghe chướng cả tai.” Ngự Hàn cau mày: “Tôi tốt bụng nộp học phí cho ông ta đi học, sao có thể để ông ta chịu khổ, bà nhìn ông ta trong ảnh cười vui vẻ chưa.”
Tạ Tư Hành cũng nói: “Đúng vậy.”
Hà Cẩm Tú: “…”
Bà ta tức giận trách mắng: “Rõ ràng đây là đang sỉ nhục người khác!”
Ngự Hàn cười khẩy: “Tôi còn chưa dùng đến cách sỉ nhục người khác thật đâu, bà muốn thử không?”
Hà Cẩm Tú trợn mắt, không thể tin nổi một thằng nhóc trẻ tuổi mà còn ngông cuồng hơn cả Tạ Tư Hành.
Tốt xấu gì Tạ Tư Hành cũng biết giả bộ, Ngự Hàn thì hay rồi, không thèm làm màu, chỉ thiếu nước viết mấy chữ “Dạy cho các người một bài học” lên mặt.
Hà Cẩm Tú còn định cãi, lại bị Quý Đường Sơn mất kiên nhẫn cắt lời: “Đủ rồi.”
Thế lực của Quý Đường Sơn trong nhà rất lớn, đến cả Hà Cẩm Tú cũng không dám tùy tiện phản bác, ông ta vừa lên tiếng, bà ta lập tức ngậm miệng.
Quát Hà Cẩm Tú xong, Quý Đường Sơn cau mày nói với Ngự Hàn: “Thả Quý Ôn Phong ra, các người thích thì cứ giữ cái công ty đó đi.”
Dù là cầu xin, ông ta vẫn không có chút gì giống như đang xin xỏ, hệt như đi bố thí.
Lão già này cả đời cực kỳ cứng đầu, hẳn không biết hai chữ “Chịu thua” viết thế nào.
Vừa hay Ngự Hàn cũng không biết.
Ngự Hàn lười biếng nhìn lên: “Muộn rồi, tôi đổi ý.”
Quý Đường Sơn: “?”
Ngự Hàn: “Nghe nói người nhà họ Quý các ông ém mất di vật của con gái để lại cho đứa con sau khi qua đời không chịu nhả đúng không? Lấy ra đây, nếu tôi vừa mắt, nó sẽ là của tôi.”
“…”
Nếu không phải nể mặt Tạ Tư Hành cũng ở đây, Quý Đường Sơn thật muốn chửi y là “đồ ăn cướp”.
Tên này không phải đến để dự tiệc, rõ ràng là đến để cướp giật đây mà!
Quý Đường Sơn tái mặt: “Tư Hành, đây là ý gì?”
Tạ Tư Hành cười khẽ: “Ý của em ấy là ý tôi.”
Đồng nghĩa với việc giữ nguyên quyết định của Ngự Hàn.
Di vật của Quý Yên Nhu là chuôi dao chúng dùng để đổi lấy lợi ích từ Tạ Tư Hành, sao có thể tùy tiện chắp tay nhường cho người khác.
Bây giờ lợi ích không thấy đâu, Quý Ôn Phong lại nằm trong tay hai người kia, lần đầu tiên Quý Đường Sơn thấy khó giải quyết như vậy.
Hai người này hợp tác với nhau không chút kẽ hở, Quý Đường Sơn chỉ có thể sử dụng chiến thuật đi đường vòng: “Không phải là bọn ông không đưa, chỉ là hồi trước trong nhà bị cháy, lúc chuyển đồ đi di vật của Yên Nhu không biết bị cháy mất hay bị người làm trong nhà bỏ đâu rồi, bây giờ tìm không thấy.”
Nói ngắn gọn là bây giờ không bỏ được, nhưng về sau nếu bọn chúng muốn đi hút máu Tạ Tư Hành, nói không chừng có thể tìm ra.
Quý Đường Sơn còn làm bộ thở dài: “Yên Nhu là đứa con gái ông thương nhất, di vật của nó ông vẫn luôn giữ gìn, đồng thời còn là ký thác, nếu bị cháy thật, ông là người tiếc nhất.”
Giả bộ thành một người cha tốt, chẳng qua chỉ là một con sâu mọt trước khi con gái chết thì không ngừng hút máu, sau khi chết cũng không chịu bỏ qua giá trị lợi dụng cuối cùng mà thôi.
Không chỉ Ngự Hàn chướng mắt mà Tạ Tư Hành cũng phải cười lạnh.
“Ra thế.” Ngự Hàn gật đầu: “Nếu đã nói vậy thì chúng tôi không làm phiền nữa.”
Ngự Hàn đứng dậy nói với Tạ Tư Hành: “Đi thôi, chúng ta đi đón Quý Ôn Phong tan học.”
Tạ Tư Hành không biết y đang nghĩ gì, cả hai ngấm ngầm nhìn nhau, ánh ranh mãnh trong mắt đối phương khiến cơn ứ nghẹn trong lòng Tạ Tư Hành tan đi không ít.
Hắn mỉm cười, nghe lời y: “Được.”
Ánh mắt vừa rồi của bọn họ không thoát nổi mắt Quý Đường Sơn và Hà Cẩm Tú, trong mắt chúng, bọn họ như muốn nhắm vào Quý Ôn Phong để làm chuyện xấu không thể lộ ra ngoài.
Mắt thấy bọn họ muốn đi thật, Hà Cẩm Tú cực kỳ sốt ruột, chạy ra cản trước mặt cả hai, nói với Quý Đường Sơn: “Không được đâu ông ơi, Ôn Phong còn trong tay chúng, phải đòi chúng thả Ôn Phong ra trước đã!”
Nếu để Quý Ôn Phong trong tay Tạ Tư Hành, bà ta không dám tưởng tượng với thủ đoạn thâm độc của Tạ Tư Hành, hắn sẽ làm gì với con trai yêu quý của bà ta.
Dạo này Hà Cẩm Tú có nghe phong thanh tin đồn về Tạ Tư Hành, cộng thêm những oán hận Tạ Tư Hành có sẵn đối với mình, bà ta càng không thể để Quý Ôn Phong rơi vào tay hắn.
Nhưng lời cầu xin của bà ta không có tác dụng, Quý Đường Sơn vẫn ngồi im đó, có lẽ trong mắt ông ta, lợi ích vẫn hơn hẳn một thằng con phế vật, không gì so bằng.
Một tay Ngự Hàn đút vào túi, nhàn nhã nói: “Làm phiền nhường đường, đừng làm tôi đi đón con muộn.”
Quý Đường Sơn không chịu ra mặt cho con trai, Hà Cẩm Tú sốt ruột vì con khẽ cắn môi, nói: “Không phải chỉ là đồ của Quý Yên Nhu thôi à, tôi biết ở đâu, tôi đưa cho các cậu là được!”
Ngự Hàn cau mày: “Làm thế sớm có phải tốt hơn không?”
“Đồ ngu, mau dừng lại!” Quý Đường Sơn nghe Hà Cẩm Tú nói, tức đến mức đập mạnh gậy chống hai lần, còn định đuổi theo.
Nhưng ông ta không nhanh bằng Hà Cẩm Tú, bà ta ra ngoài xong lại nhanh chóng quay về, trong tay cầm một hộp gỗ lim lớn.
Ngự Hàn nhận lấy, mở ra nhìn thoáng qua.
Trong hộp là một chiếc ghim cài áo hình hoa diên vĩ tinh xảo, dù là món đồ đã qua mười mấy năm, bây giờ vẫn vô cùng xinh đẹp.
Ngự Hàn đã lường trước Hà Cẩm Tú không dám lừa mình, huống gì món đồ nho nhỏ tinh xảo như vậy không dễ làm giả.
Ngự Hàn đóng nắp, mỉm cười nói: “Được rồi, các người tự đi đón đi.”
Lấy được món đồ mình cần, Ngự Hàn tiện tay vứt cho Tạ Tư Hành, rời khỏi thư phòng.
Mục đích đã đạt được, không cần phải ở lại nhà họ Quý nữa, bọn họ sóng vai rời đi dưới cái nhìn của người nhà họ Quý.
Ngự Hàn ngồi lên xe, tựa lên lưng ghế, hỏi: “Ban nãy anh đây đẹp trai không?”
Tạ Tư Hành cong môi: “Đẹp trai.”
Ngự Hàn mỉm cười: “Tùy cơ ứng biến mà thôi, về sau có chuyện tốt cỡ này cứ gọi tôi.”
Càng nhiều thành tựu vả mặt thì càng gần hơn với thành tựu hoàn mỹ của y.
Không hổ là y, một Long Ngạo King tận tâm chuyên nghiệp.
“Được.” Tạ Tư Hành đồng ý: “Sau này đều sẽ gọi em.”
Ngự Hàn hài lòng gật đầu, hất cằm nói: “Nếu đã là món đồ quan trọng, vậy về sau cất kỹ vào.”
Y đang nhắc đến chiếc cài áo hoa diên vĩ.
Tạ Tư Hành cười khẽ: “Tất nhiên rồi.”
Đương nhiên thứ gì quan trọng thì phải cất kỹ.
Rời khỏi nhà họ Quý, bọn họ không về nhà ngay, Ngự Hàn nói muốn đến trường đua chơi.
Dạo này Ngự Hàn rất hứng thú với đua xe, có lẽ là từ khi tới thế giới này y chưa từng được cảm nhận tốc độ cực hạn như vậy, cho nên mấy hôm nay cứ hễ rảnh y sẽ lại xem video đua xe.
Có lần y vừa ăn sáng vừa xem, lúc Tạ Tư Hành đi qua cũng nhìn thử.
“Thích đua xe?” Khi ấy Tạ Tư Hành đã hỏi vậy.
Ngự Hàn bỗng thấy câu này nghe quen quen, nhưng y không nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng đáp thích.
Về sau Tạ Tư Hành không nhắc lại, Ngự Hàn cũng không để trong lòng.
Vừa vặn hai hôm nay Phương Kỷ Minh và Kiều Lam cũng nhắn Wechat hỏi y khi nào mới đến câu lạc bộ đua xe với bọn họ rất nhiều lần. Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay Ngự Hàn thắng trận, tâm trạng khá vui, dứt khoát bảo tài xế lái đến câu lạc bộ.
Tạ Tư Hành không phản đối.
Xe dừng trước cổng, hai người đi vào, Phương Kỷ Minh biết Ngự Hàn định tới nên đã sớm gọi cho Kiều Lam, đúng giờ đi ra đón.
Ban đầu bọn họ thấy Ngự Hàn đi trước, mặt cười tươi như hoa, về sau lại thấy Tạ Tư Hành đi cạnh Ngự Hàn thì cười không nổi nữa.
Dù có thể Tạ Tư Hành chỉ đi cùng Ngự Hàn, không làm gì bọn họ, nhưng trong lòng họ vẫn cực kỳ dè chừng hắn.
“Đi thôi, không phải nói có thứ tốt muốn cho tôi thấy à?”
Ngự Hàn tới gần, thuận tay véo mặt Kiều Lam: “Sao ban nãy vừa thấy anh lại cúi mặt thế?”
Kiều Lam nhỏ tuổi nhất trong đám, nhỏ hơn Ngự Hàn tận ba tuổi, lại có khuôn mặt trắng trắng mềm mềm như em bé, nếu không hỏi tuổi, ai cũng sẽ cho rằng cậu ta là học sinh cấp ba.
Ngự Hàn thấy khóe miệng cậu ta trề xuống, không khỏi thấy thú vị, bóp một chút rồi thu tay về, nhanh đến mức Kiều Lam không kịp cảm nhận nhiệt độ đầu ngón tay y.
Nhưng Kiều Lam nhanh chóng nhận ra có một đôi mắt âm trầm rơi lên người mình khiến da đầu cậu ta rợn lên, sau lưng ớn lạnh.
Cậu ta làm bộ nhìn lướt qua Tạ Tư Hành đứng bên Ngự Hàn, vừa mới ngẩng đầu đã gặp phải đôi mắt đen thâm thúy của hắn.
Tạ Tư Hành đang nhìn cậu ta, hoặc là nói đang nhìn chỗ vừa bị Ngự Hàn bóp.
Kiều Lam sợ hãi, suýt nữa són ra quần, trốn phắt ra sau lưng Phương Kỷ Minh.
Phương Kỷ Minh: “?”
Đừng, hắn cũng sợ lắm!
Cũng may Tạ Tư Hành chỉ nhìn một lát rồi dời mắt, bằng không chỉ e Kiều Lam sẽ sợ đến mức chạy khỏi câu lạc bộ.
Phương Kỷ Minh cố gắng lảng sang chuyện khác: “Hai hôm trước câu lạc bộ mới nhập một chiếc xe đua cực ngầu, bây giờ đang nằm trong phòng trưng bày, quản lý Nghiêm không cho bọn tôi chạm vào, keo kiệt. Đi thôi đi thôi, anh Hàn đi xem với bọn tôi.”
Ngự Hàn gật đầu: “Đi.”
Cả nhóm đi vào phòng trưng bày, quả nhiên đúng như Phương Kỷ Minh nói, ở giữa có một chiếc xe đua đen tuyền.
Đường cong thân xe mượt mà, ở chỗ đuôi còn hơi kéo dài phơi bày cá tính, hệt như từng đốm sáng lấm tấm trong đêm đen không thể nhìn rõ, nếu chạy trên đường đua sẽ còn chói lóa hơn sao băng.
Mỗi lần Kiều Lam ngắm nhìn đều phải thốt lên chiếc xe đua này quả là ước mơ của tất cả các tay đua: “Đây là tác phẩm đạt giải quán quân của nhà thiết kế Mellen trong giải đấu quốc tế vào năm ngoái, không ngờ lại đến được câu lạc bộ chúng ta, mua lại chắc cũng phải mấy chục triệu, tôi thề chắc chắn quản lý Nghiêm ôm được đùi người giàu rồi!”
Phương Kỷ Minh: “… Cậu không sợ quản lý Nghiêm nghe thấy à?”
Kiều Lam còn ghi thù chuyện hai hôm trước lúc xe đua vừa về tới câu lạc bộ, cậu ta muốn lái thử thì bị quản lý Nghiêm từ chối thẳng thừng, thậm chí còn cho cậu ta vào sổ đen phòng trưng bày, hậm hực nói: “Hừ, ai bảo ông ta không cho tôi lái!”
Y lại đoán tiếp: “Không ngờ quản lý Nghiêm lại nghĩ cho sự phát triển của câu lạc bộ chúng ta như thế, cuối cùng vẫn xuống nước đấy thôi.”
Quản lý Nghiêm đột ngột xuất hiện: “Tôi nghe đấy ~”
Kiều Lam bị dọa suýt chầu trời.
Quản lý Nghiêm không thèm để bụng suy đoán hiểm ác Kiều Lam dành cho mình, đi đến trước Tạ Tư Hành thăm hỏi.
Ngự Hàn nghe xong biết ngay đây là kiệt tác của ai, quay qua hỏi Tạ Tư Hành bên cạnh: “Anh mua à?”
“Ừ.” Tạ Tư Hành thản nhiên nói: “Lái thử đi.”
Ngự Hàn chau mày: “Mua cho tôi?”
Tạ Tư Hành ừ một tiếng, thừa nhận chiếc này được chuẩn bị riêng cho Ngự Hàn.
Chú ý tới ánh nhìn dần thay đổi của Ngự Hàn, Tạ Tư Hành mỉm cười, thầm nghĩ cảm động tới vậy?
Nhưng hắn lại không thể hiện ra mặt, chỉ trầm giọng hỏi: “Sao thế?”
“Tạ Tư Hành, quả nhiên không uổng công anh đây thương anh!”
Ngự Hàn vui vẻ, không uổng công hôm nay y tốn sức chiến đấu, coi như Tạ Tư Hành biết có ơn tất báo.
Không uổng xưng huynh gọi đệ với người anh em này!
Tạ Tư Hành: “…”
Hắn vô cảm nói: “Đừng khách sáo, nên làm thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook