Ngự Hàn âm thầm mắng chửi xong cũng không xoắn xuýt chuyện này nữa.

Trên đường tới nhà họ Quý, Tạ Tư Hành giải thích sơ về mục đích nhà họ Quý tổ chức bữa tiệc này.

Bữa yến hội hôm nay được tổ chức cho gia chủ Quý Đường Sơn nhà họ Quý, ông ta tuyên bố mình đã già, không sống được lâu, muốn lúc hấp hối gặp được con cháu mới yên tâm nhắm mắt.

Cụ Quý khi còn trẻ đã quen trăng hoa, người tình bên ngoài nhiều vô số kể, trừ mẹ Tạ Tư Hành là Quý Yên Nhu do vợ cả sinh ra, những đứa con còn lại đều là con riêng, bao gồm cả Quý Ôn Phong.

Trước kia Quý Đường Sơn giàu có nhờ làm dầu hỏa, sau khi phất lên thì lộ rõ bản chất, không chỉ khiến vợ trắng tay rời đi mà còn đưa con giáp thứ mười ba lên làm vợ cả, mà con giáp này chính là mẹ Quý Ôn Phong.

Dù Quý Yên Nhu không rời khỏi nhà họ Quý theo mẹ nhưng cũng chỉ là hạng râu ria trong nhà, bị mẹ kế và đứa con mẹ kế mang đến chèn ép đủ kiểu, sau khi kết hôn không còn qua lại nhiều với nhà họ Quý, còn thường xuyên phải đối phó với mấy người thân thích hay chạy đến làm tiền.

Quý Yên Nhu chết đi, Tạ Tư Hành được Quý Ôn Phong mang về nuôi, cũng sống một khoảng thời gian trong nhà họ Quý, về sau bị bà vợ sau kia lấy cớ tương xung đuổi ra ngoài.

Vì vậy có thể thấy Tạ Tư Hành không đội trời chung với nhà họ Quý, ban đầu Tạ Tư Hành có thể từ chối lời mời bữa tiệc này, nhưng cuối cùng hắn vẫn đến.

Hắn muốn quay về lấy di vật Quý Yên Nhu để lại ở nhà họ Quý.

Nhưng nhà họ Quý sẽ không dễ dàng nhả ra, bởi vì Quý Yên Nhu chính là chuôi dao bọn chúng dùng để trói buộc Tạ Tư Hành.

Sau khi cụ Quý lui về sau, nhà họ Quý dần dần xuống dốc, vốn đang có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống nhờ tiếp tế từ Quý Yên Nhu và chồng cô, thế nhưng nhà họ Tạ phá sản, hai vợ chồng cùng chết, bọn chúng không còn chỗ dựa nữa.

Lại thêm Tạ Tư Hành nắm giữ mạch máu kinh doanh, những năm nay cực kỳ chèn ép bọn chúng, khiến cuộc sống bọn chúng càng thêm khó khăn.

Nhưng bọn chúng không sợ, vì trong tay chúng vẫn còn di vật Quý Yên Nhu để lại trong nhà họ Quý, chỉ cần những thứ này còn, Tạ Tư Hành sẽ không làm gì chúng.

Cũng chính vì thế nên tới nay Tạ Tư Hành mới không ra tay với chúng.

“Chỉ vậy thôi à?” Ngự Hàn ngồi tựa trên xe, miễn cưỡng nói: “Thứ kia rất quan trọng với anh ư?”

“Ừ, rất quan trọng.”

Âm điệu của Tạ Tư Hành không hề thay đổi, đôi mắt lại tối sầm đi như nhớ tới điều gì đó.

Tạ Tư Hành rất ít khi để lộ vẻ mặt thế này, Ngự Hàn ngẫm nghĩ, gật đầu nói: “Đi, lát nữa nhớ xem tôi biểu diễn.”

“Em không cần làm gì cả.” Ánh mắt hắn dịu đi.

“Đừng nghĩ nhiều.” Ngự Hàn lười biếng nói: “Không phải tôi làm vì anh đâu.”

Nghe Ngự Hàn nói vậy, Tạ Tư Hành mỉm cười, có đôi lúc hắn bằng lòng cược Ngự Hàn đang vì hắn.

Nhưng Ngự Hàn chỉ ngứa mắt người nhà họ Quý, sau đó tiện tay giúp đồng minh Tạ Tư Hành mà thôi.

Tạm thời chưa nhắc đến những thứ khác, cuộc đời Ngự Hàn ghét nhất là lũ đàn ông lấy cớ đa tình đi trăng hoa khắp nơi.

Y cho rằng nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất là phải chung thủy, có dũng khí gánh chịu mọi thứ, còn phải có nghị lực không thua kém ai.

Đối với điểm này, Ngự Hàn cảm thấy mình xem như người nổi bật trong số đó, còn về những người khác…

Ngự Hàn nhìn qua Tạ Tư Hành bên cạnh.

Ừm, miễn cưỡng sánh vai với mình, cũng xem như nam tử hán.

Phát hiện Ngự Hàn cứ mải nhìn mình, Tạ Tư Hành nghiêng đầu hỏi dò: “Sao thế?”

Ngự Hàn lẩm bẩm: “Không có gì.”

Để tránh có người đắc ý quá độ, Ngự Hàn sẽ không nói thật.

Tạ Tư Hành cau mày, cũng không hỏi lại.

“Anh thấy tôi mặc vậy hợp không?” Ngự Hàn lảng sang chuyện khác.

Tạ Tư Hành nhìn bộ đồ trên người y, cười khẽ: “Hợp.”

Ngự Hàn không thích mặc đồ trang trọng đi làm, thấy gì dễ chịu thì mặc, hôm nay y mặc một chiếc hoodie đen, trước ngực đeo dây chuyền đầu lâu, bên dưới là quần jean màu lam nhạt, chân đi đôi giày thể thao đắt tiền.

Trừ những thứ đó ra, tai phải y còn đeo một chiếc khuyên bạc cực kỳ chói mắt.

Cơ thể Ngự Hàn nhìn thì gầy, nhưng những phần bên dưới quần áo lại dẻo dai có lực, cộng thêm tinh thần phấn chấn, lúc đi đường ai cũng nghĩ y là sinh viên trẻ tuổi có cá tính.

Bộ đồ này rất hợp với cuộc sống thường ngày, nhưng lại không hợp trong những buổi tiệc trang trọng.

Ngự Hàn mặc đồ vest cũng rất hợp, chẳng qua Tạ Tư Hành thấy y như vậy cũng không tệ.

Ngự Hàn nghe hắn nói vậy yên tâm hẳn.

Không phải y quan tâm bữa tiệc rượu nhà họ Quý, chỉ nghĩ nếu có thể mặc chiến bào vào thì khí thế của y sẽ càng tăng lên, nghiền chết tất cả người nhà họ Quý.

Chiếc xe nhanh chóng đỗ trước cổng nhà họ Quý.

Vì là tiệc rượu nội bộ nên những người tới đều có liên quan tới nhà họ Quý, lượng xe trước cổng không nhiều, đảo mắt nhìn qua thì chỉ có xe Tạ Tư Hành đắt tiền nhất.

Từ sau khi nhà họ Quý đi xuống, con cháu sau này cũng không có ai có tài năng nổi trội, người có năng lực nhất chỉ có mình Tạ Tư Hành.

Tạ Tư Hành dừng xe, thông tin nhanh chóng truyền vào nhà họ Quý, trong sảnh chính túa ra rất nhiều người, ai cũng tới để hóng hớt.

Mấy năm nay Tạ Tư Hành không hề xuất hiện trong bất kỳ buổi tiệc lớn nhỏ nào của nhà họ Quý, hay là hôm nay mặt trời mọc đàng tây?

Ai cũng biết Tạ Tư Hành đang hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh, dù bọn họ muốn nịnh bợ hay hóng hớt cũng được, dù sao bây giờ tất cả đều chạy ra, chen chúc không đủ đứng trên bậc thang cổng vào nhà họ Quý.

Ngự Hàn ngồi trong xe quan sát, cảm thấy nhà họ Quý đúng là một gia tộc con cháu đầy đàn.

Y bình luận: “Quý Đường Sơn không phải quen thói trăng hoa mà là học trò khắp nơi mới đúng.”

Tạ Tư Hành bất đắc dĩ: “… Học trò khắp nơi cũng không phải dùng như thế.”

Ngự Hàn: “?”

Ngự Hàn: “Dùng sai sẽ bị phạt à?”

Tạ Tư Hành đổi giọng: “Thỉnh thoảng cũng có thể dùng.”

Lúc này Ngự Hàn mới hài lòng.

Bọn họ mở cửa xuống xe, nhưng người nhà họ Quý chạy ra nghênh đón không ai dám lên tiếng, dáo dác nhìn thanh niên lạ mặt đứng cạnh Tạ Tư Hành.

Lúc Tạ Tư Hành kết hôn không tổ chức hôn lễ, dù tổ chức cũng sẽ không mời họ tham dự, cho nên dù người nhà họ Quý đều biết Tạ Tư Hành cưới một cậu ấm thì đây cũng là lần đầu nhìn thấy người thật.

Thanh niên da trắng nõn, mặt mày tinh tế, dù ăn mặc đơn giản nhưng quanh thân lại có khí chất đè nặng khiến người ta không thể bỏ qua.

Y đứng cạnh Tạ Tư Hành, hai người sóng vai, một người trầm tĩnh như ao nước sâu không thấy đáy, một người lại như ngọn lửa hừng hực, kiêu ngạo nhìn bọn họ không hề che giấu.

Đây là lần đầu lửa và nước kết hợp lại hài hòa tới thế, khăng khít không thể tách rời.

Ngự Hàn khẽ tặc lưỡi: “Quả nhiên nhà anh chỉ có mỗi mình anh gen trội nhất.”

Y đã nói vậy một lần khi gặp Quý Ôn Phong, bây giờ nhìn vào tất cả người nhà họ Quý, y lại để lộ cảm xúc ấy.

Tạ Tư Hành không cho ý kiến, đáy mắt lại hiện lên ý cười thoáng qua.

“Đi thôi.”

Bọn họ xuống xe rồi đi về phía trước, những người tụ trước cửa nhìn ngó vô thức nhường ra một con đường.

Chờ đến lúc Tạ Tư Hành và Ngự Hàn đi vào, bọn họ mới sực tỉnh.

Có người hỏi: “Sao chúng ta lại tự giác nhường đường như vậy…”

Không phải chỉ nên đứng ở cổng, “trò chuyện” thân thiết với “người nhà” mới là điều bình thường ư?

Người nhà họ Quý nhớ lại khí thế thần cản giết thần Phật cản giết Phật khi hai người sóng vai đi với nhau, bỗng dưng thấy sợ hãi.

Có người nhỏ giọng nói: “Nếu không nhường đường… thì có bị chém không?”

Ngự Hàn và Tạ Tư Hành chém người lúc này đã đi vào trong sảnh nhà họ Quý.

Lâu lắm rồi con cháu nhà họ Quý mới tụ họp lại, xem như bỏ hết tiền vốn, tổ chức cực kỳ long trọng khiến Ngự Hàn còn tưởng ngày mai cụ Quý sẽ lập tức cưỡi hạc về Tây.

Y nói suy nghĩ đó ra, Tạ Tư Hành mỉm cười: “Cảm ơn lời chúc của em.”

Ngự Hàn cũng cười: “Đừng khách sáo.”

Trong lúc hai người nói chuyện, những người nhà họ Quý tụ trước cửa lại quay về nhưng vẫn không ai dám tiến lên trò chuyện với Tạ Tư Hành.

Ngự Hàn cảm thấy hơi chán, cuối cùng cũng có người đầu tiên đứng lên khởi xướng.

Một ông cụ râu tóc bạc trắng chống gậy chống, một tay khác được một bà cụ nâng đỡ đi về phía bọn họ.

“Tư Hành.”

Cụ già mỉm cười lên tiếng, nếp nhăn trên mặt xô vào nhau.

Ngự Hàn dùng ánh mắt hỏi thăm thân phận của người này.

Tạ Tư Hành chỉ nói mấy chữ: “Học trò khắp nơi.”

Ngự Hàn lập tức hiểu ra, thì ra đây chính là Quý Đường Sơn.

Vậy thì người bên cạnh Quý Đường Sơn hẳn là con giáp thứ mười ba leo lên làm chính thất Hà Cẩm Tú.

Hai người này nhanh chóng đi đến trước mặt bọn họ.

Tạ Tư Hành vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm lẳng lặng nhìn bọn họ tới gần, đôi con ngươi đen trầm không mang theo bất cứ tình cảm nào, dường như không có ý định trả lời.

Quý Đường Sơn cũng rất ngạc nhiên khi Tạ Tư Hành tới gần, nhưng trong lòng ông ta nhanh chóng nảy ra ý định mới.

Tạ Tư Hành không đáp lại, ông ta cũng không ngượng, dù sao đây mới là Tạ Tư Hành mất hết tính người.

Chẳng qua Quý Đường Sơn lại bị Ngự Hàn thu hút, ông ta chau mày hỏi: “Đây là ai?”

“Chắc đây là cậu chủ họ Lâm kia nhỉ.” Không chờ Ngự Hàn nói gì, Hà Cẩm Tú đứng cạnh Quý Đường Sơn cười nói: “Trông rất phóng khoáng.”

Ngự Hàn: “Ngại quá, không quen nhà họ Lâm.”

Hà Cẩm Tú: “Vậy à… Thật ra bác cũng có quen biết với nhà họ Lâm.”

Ngự Hàn: “Chà, chẳng trách, cá mè một lứa.”

Hà Cẩm Tú: “…”

Hà Cẩm Tú bị Ngự Hàn chặn họng tới uất nghẹn, vô thức nhìn sang Tạ Tư Hành.

Lúc này trên mặt hắn mang ý cười rất nhạt, nhưng hiển nhiên không phải dành cho bọn họ.

Hà Cẩm Tú hơi bất mãn: “Tư Hành, con không quản à?”

Dù Hà Cẩm Tú là người thứ ba leo lên làm chính thất, nhưng gần nửa đời sau không ai không tôn kính bà ta, bà ta cũng dần quên đi thân phận của mình, luôn nghĩ mình mới phù hợp.

Tạ Tư Hành liếc xéo: “Tự quản bà đi.”

Hà Cẩm Tú: “…”

Hà Cẩm Tú không nói lời nào, phát huy sở trường của mình, giật tay Quý Đường Sơn.

“Thôi được rồi, đứng nói chuyện không tiện, qua đây ngồi đi.” Quý Đường Sơn đã quan sát hết tình hình, không có ý định làm chỗ dựa cho Hà Cẩm Tú.

Đồ đàn bà lắm mồm, khó lắm Tạ Tư Hành mới về được một lần, Quý Đường Sơn còn chuyện lớn cần bàn với hắn, sao có thể gây khó dễ cho hắn vào lúc mấu chốt thế này được.

Bọn họ chuyển chỗ, đến phòng làm việc của Quý Đường Sơn ngồi.

Tạ Tư Hành trầm lặng, không chủ động lên tiếng, Quý Đường Sơn muốn hàn huyên với hắn để rút ngắn mối quan hệ mới đi vào chủ đề chính, nhưng ông ta lại không tìm ra chuyện.

Cuối cùng ông ta nhìn Tạ Tư Hành ngồi im đó, lúng túng cất lời: “Tư Hành à, đã lâu lắm rồi ông ngoại không gặp con, con lại cao lên rồi.”

Tạ Tư Hành chưa kịp trả lời, Ngự Hàn đã bật cười: “Ha ha ha.”

Quý Đường Sơn: “…”

Ông ta nhìn Ngự Hàn bên cạnh Tạ Tư Hành, y ngưng cười, nghiêm túc nói: “Ông kể chuyện hề lắm, được.”

Quý Đường Sơn ngoài cười trong không cười: “… Cậu vui là được.”

Ngự Hàn gật đầu: “Nói tiếp đi.”

Từng lời nói cử chỉ như xem mình là chủ.

Quý Đường Sơn luôn cảm thấy kỳ lạ ở đâu nhưng lại không nói ra được.

Bị Ngự Hàn làm phiền, Quý Đường Sơn không nói nhảm nữa, hít sâu một hơi, đi thẳng vào chủ đề: “Tư Hành này, ông không nói con chuyện trước kia nữa, nhưng chúng ta đều là người một nhà, gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau, phải giúp đỡ nhau mới đúng, hơn nữa trước đây chú con còn tốt bụng chăm sóc cho con…”

Ngự Hàn nghe ra ông ta đang định đánh con bài tình cảm.

Cái nhà ma cà rồng này quả là xứng đôi với nhà họ Lâm.

Chẳng qua tạm thời chưa bàn đến chiêu này có tác dụng hay không, với tính cách vô tình của Tạ Tư Hành, nghe lọt được hay không đã là cả một vấn đề.

Đúng là Tạ Tư Hành không có kiên nhẫn nghe Quý Đường Sơn nói mấy thứ này, cắt ngang lời ông ta: “Chắc ông nhầm rồi, tôi tới đây không phải để bàn chuyện tình cảm với mấy người.”

Quý Đường Sơn nhăn mặt.

Tạ Tư Hành thản nhiên nói: “Tôi tới lấy đồ của tôi về.”

“Tư Hành, đừng tùy hứng như thế.” Quý Đường Sơn nói: “Nếu con bằng lòng trả công ty lại cho Ôn Phong, đồ sẽ tự về tay con.”

Nói tới nói lui, cuối cùng Quý Đường Sơn vẫn nói thẳng mục đích.

Rốt cuộc Ngự Hàn đã biết vì sao Tạ Tư Hành lại dẫn y đến, thì ra tóm lại là có dính líu tới y.

Quý Đường Sơn muốn Tạ Tư Hành trả Thịnh Cảnh lại cho Quý Ôn Phong, chẳng qua bây giờ Thịnh Cảnh đang nằm trong tay Ngự Hàn, hơn nữa không lâu sau sẽ hoàn toàn thuộc về y, chỉ riêng ải Ngự Hàn là bọn chúng đã không qua được.

Ngự Hàn nói thẳng: “Không trả, đồ mình giành được sao phải trả?”

Quý Đường Sơn trợn mắt: “Cậu là đồ ăn cướp! Có còn lý lẽ gì hay không?”

“Ô hay.” Ngự Hàn cười lạnh: “Ở thế giới này tôi là lẽ! Tuân theo luật của tôi mới là đạo sinh tồn của ông.”

Quý Đường Sơn chưa từng thấy ai ngông cuồng buông thả như thế.

Chỉ một câu đơn giản đã khiến Quý Đường Sơn cảm nhận được kiêu ngạo vô biên trên người y.

“Cậu…” Quý Đường Sơn muốn cãi, nhưng dưới cái nhìn của Ngự Hàn, ông ta chỉ nói được một chữ rồi lại uất nghẹn.

Vào lúc bầu không khí đang giằng co, Hà Cẩm Tú đột nhiên đẩy cửa vào, trông cực kỳ sốt ruột.

Quý Đường Sơn tìm được chỗ xả giận, trách mắng: “Bà vào đây làm gì, không thấy bọn tôi đang nói chuyện à?!”

“Ông!” Hà Cẩm Tú không thèm quan tâm, vội nói: “Bây giờ Ôn Phong còn chưa đến, tôi đã phái người đi thăm hỏi, kết quả…”

Đương nhiên trong bữa tiệc gia đình như thế này thì Quý Ôn Phong cũng phải có mặt, nhưng vừa rồi Hà Cẩm Tú không thấy bóng dáng Quý Ôn Phong đâu nên mới sai người đi tìm.

Nhìn bà ta ấp úng như thế, Quý Đường Sơn bỗng có linh cảm xấu: “Kết quả thế nào?”

“Người tôi phái đi quay về nói Ôn Phong bị người nhà họ Tạ mang đi rồi!”

Hà Cẩm Tú quay lại, cắn răng nhìn Ngự Hàn và Tạ Tư Hành: “Các người bắt Ôn Phong đi đâu?”

Quý Đường Sơn nghe vậy, lập tức đứng bật dậy.

Tạ Tư Hành không biết tình hình cũng hoang mang nhìn Ngự Hàn, sao hắn chưa nghe nói tới chuyện này.

“Đừng căng thẳng thế.” Ngự Hàn mỉm cười: “Ông ta không sao, chắc bây giờ đang đi học rồi.”

Quý Đường Sơn: “Đi học?!”

Ngự Hàn: “Ừ.”

Từ sau hôm mời Quý Ôn Phong quay “giúp” video, Ngự Hàn chê ông ta hát dở, suýt nữa phá hỏng anh danh một đời của y, cho nên mới bảo Phó Nhàn đăng ký lớp học hát cho ông ta.

Căn bản của Quý Ôn Phong quá kém, vẫn phải học lại từ đầu.

Ngự Hàn lấy di động, tìm nhóm chat tên “Lớp học hát cơ bản dành cho trẻ em Đóa Hướng Dương Nhỏ”, giơ ra trước mặt bọn họ.

Giáo viên chủ nhiệm Đóa Hướng Dương Nhỏ: [@Anh Ngự phụ huynh Quý Ôn Phong: Bạn Quý học rất giỏi, hôm nay nhận được ba phiếu bé ngoan, đáng khen đáng khen ~]

Bên dưới còn kèm theo một tấm hình.

Quý Ôn Phong ngồi giữa một bầy trẻ con, khuôn mặt mỉm cười tủi nhục đau đớn trông cực kỳ buồn cười.

Quý Đường Sơn: “…”

Hà Cẩm Tú: “…”

Tạ Tư Hành: “…”

Chiêu trò đáng sợ như thế cũng chỉ có Ngự Hàn mới nghĩ ra được.

Chờ phản ứng lại, Tạ Tư Hành khẽ cười thành tiếng.

Ngự Hàn ngả ra sau, dáng vẻ thong dong lười biếng: “Tôi nói rồi, tuân theo luật của tôi mới là đạo sinh tồn của ông.”

Y mỉm cười: “Cần con, hay cần Thịnh Cảnh, các người chọn một đi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương