Long Ngạo Thiên Xuyên Nhầm Sách
-
Chương 10
Phó Nhàn không khỏi lo lắng.
Thân là bạn học cũ của Tạ Tư Hành, thật ra anh ta bị Tạ Tư Hành sai đến giám sát Ngự Hàn.
Lúc Phó Nhàn nghe thấy nhiệm vụ thì ngạc nhiên rất lâu, còn hỏi: “Cậu quan tâm Lâm Hàn vậy à?”
Trong mắt Phó Nhàn, anh bạn học cũ này của mình không đặc biệt quan tâm tới ai, bây giờ lại bảo mình báo cáo nhất cử nhất động cho hắn, không phải quan tâm thì là gì?
Chẳng qua sau khi nói xong câu đó, Tạ Tư Hành ngầm cảnh cáo nhìn anh ta, anh ta lập tức nhận ra mình đã đoán nhầm.
Cũng đúng, loại người vô cảm như Tạ Tư Hành sao có thể quan tâm người ta.
Có lẽ những người khác không biết rõ chuyện bên trong, nhưng Phó Nhàn lại hiểu rõ Tạ Tư Hành ghét bị người ta chơi xỏ, cho nên dù Tạ Tư Hành quan tâm con chó con mèo nào còn khả thi hơn là quan tâm đến Ngự Hàn.
Vì vậy thật ra ban đầu Phó Nhàn không hiểu vì sao Tạ Tư Hàn lại làm vậy, còn suy tính thử các loại khả năng.
Nhưng sau khi nhìn thấy phong cách làm việc của Ngự Hàn, Phó Nhàn thoáng cái đã hiểu.
Tạ Tư Hành đang sợ Ngự Hàn lật bay nóc công ty.
Dù sao thì với phong cách của cậu ấm này… Nói không đi theo khuôn mẫu là đang xem thường y, phải là xưng vua làm xằng làm bậy mới đúng.
Phó Nhàn cho rằng treo hàng chữ cuồng ngạo vô biên kia lên tường văn phòng đã là toàn bộ cao ngạo của Ngự Hàn, lại không ngờ rằng điều khiến anh ta cả kinh vẫn còn phía sau.
Ngự Hàn đích thân viết mười mấy hàng chữ bảo Phó Nhàn dán hết lên, tạm thời chưa cần sử dụng.
Sau đó y lại chê văn phòng quá trống, bảo Phó Nhàn đặt mua một cái giá để vũ khí bằng gỗ bày trong góc.
Giá để vũ khí được Phó Nhàn đào ra từ chợ đồ cổ, chủ cửa hàng còn tốt bụng tặng anh ta một mớ vũ khí, dao kiếm trường mâu gì đó đều có, Ngự Hàn vừa thấy thì cực kỳ thích.
Phó Nhàn làm xong những thứ này lại nhận được mệnh lệnh tiếp theo của Ngự Hàn.
Ngự Hàn muốn gọi hết các thành phần cấp cao vào văn phòng mình, nghe bọn họ báo cáo công việc.
Trước khi Phó Nhàn tới Thịnh Cảnh đã chuẩn bị đầy đủ, biết công ty này từng là tài sản thuộc về ông chú Quý Ôn Phong của Tạ Tư Hành, tuy rằng cuối cùng bị Tạ Tư Hành mua lại, nhưng thật ra phần lớn nhân viên trong công ty đều không thay đổi, tất nhiên bao gồm các thành phần cấp cao.
Những thành phần cấp cao đã làm việc cho chú của Tạ Tư Hành, cũng chính là Quý Ôn Phong mười mấy năm, từ trước tới nay đều trung thành với ông ta.
Sau khi Quý Ôn Phong nghỉ việc rồi lại vào nghề, đám cao tầng này cũng không dễ dàng bị lay đổ, ngược lại tiếp tục làm sâu mọt ngày qua ngày.
Tạ Tư Hành bận trăm công ngàn việc, không rảnh quản đám tiểu nhân ăn tàn phá hoại công ty, cho nên mặc kệ bọn chúng tự sinh tự diệt, dù sao nhìn tâm huyết cả đời của Quý Ôn Phong đi đến diệt vong cũng là một chuyện hay đối với Tạ Tư Hành.
Có thể nói Tạ Tư Hành vốn không thèm quan tâm tới sự sống chết của công ty, dù sao công ty con phá sản cũng sẽ không lan đến chỗ Tạ Tư Hành.
Nhưng Phó Nhàn không biết vì sao Tạ Tư Hành đột nhiên đổi ý, đẩy Ngự Hàn tới đây.
Mà Ngự Hàn lại tỏ ra không sợ trời không sợ đất, trông như muốn quản lý luôn Thịnh Cảnh vậy?
Phó Nhàn ôm suy nghĩ ấy đi thông báo lệnh của Ngự Hàn.
Hơn mười phút sau, tất cả các nhân viên cấp cao của Thịnh Cảnh đều tụ tập trước cửa văn phòng Ngự Hàn, chờ được truyền lệnh.
Bọn họ nhìn cánh cửa đóng chặt, nhỏ giọng xì xào.
“Cũng không biết cậu ấm này gọi bọn mình tới đây làm máu gì nữa.”
“Làm gì chả được, ngoài mặt chúng ta hùa theo, chỉ cần không xé mặt nhau là xong.”
“Đúng thế, Tạ Tư Hành cũng thây kệ rồi, cậu ta dựa vào đâu mà tới đây làm đại ca?”
“Chờ xem, ít lâu sau sẽ không ngồi nổi nữa đâu.”
“Suỵt, im lặng đã, thư ký Phó tới.”
Phó Nhàn đi tới trước mặt họ, mỉm cười nói: “Trưởng phòng Triệu, giám đốc Ngự mời anh vào.”
Trưởng phòng Triệu là một gã đàn ông trung niên mập mạp, khuôn mặt hung dữ, nhìn là biết không dễ chọc.
Gã nghe vậy, quay đầu tỏ ra đắc ý với đồng nghiệp rồi đẩy cửa vào.
Động tác nho nhỏ này không thể qua nổi mắt Phó Nhàn, trong lòng càng thêm lo cho Ngự Hàn.
Thậm chí Phó Nhàn đã nghĩ, không phải Tạ Tư Hành sai Ngự Hàn tới là để tra tấn y đấy chứ?
Anh ta càng nghĩ càng thấy rất có thể như vậy.
Nhưng bây giờ không kịp nghĩ nhiều, Phó Nhàn thấy trưởng phòng Triệu đi vào thì cũng vào theo, để lại mọi người đứng trước cửa hóng kịch vui.
Gã Triệu là kẻ to gan nhất trong đám bọn chúng, để xem cậu công tử bột kia đối phó như thế nào.
Đúng như bọn họ nghĩ, quả thật Triệu Trung Tiền vốn có mục đích dằn mặt Ngự Hàn, dựa vào đâu bọn họ làm mười mấy năm trong công ty, tên Ngự Hàn này vừa mới vào đã phải nghe theo lời y.
Nghĩ đến anh bạn già Quý Ôn Phong từng làm việc chung, Triệu Trung Tiền quyết định phải để cho cậu ấm chưa đủ lông đủ cánh trải nghiệm thử xã hội hiểm ác.
Nhưng khi Triệu Trung Tiền đẩy cửa văn phong, thứ đầu tiên đập vào mắt gã không phải người mà là một hàng chữ khổng lồ.
—— “Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!”
Giấy trắng mực đen, đằng đằng sát khí.
Triệu Trung Tiền hơi sửng sốt, bỗng cảm nhận được áp lực thật lớn đến từ hàng chữ kia.
Mà bên dưới dòng thư pháp rồng bay phượng múa là một thanh niên khuôn mặt tinh xảo không thua kém ai.
Ngự Hàn tựa lưng vào ghế, phong thái nhàn nhã, tuy trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì nhưng lại như được dòng chữ sát khí sắc bén kia làm nổi bật, khiến cho quanh thân y như có sát khí vờn quanh.
Ngón tay thon dài của y kẹp một cây bút, tùy ý xoay quanh, nhận ra có người tới mới từ từ nâng mắt, làm như đang đánh giá gã.
Phó Nhàn đứng nhìn cảnh tượng ấy, mồ hôi lạnh sắp chảy ròng ròng.
Tên Triệu Trung Tiền này nhìn là biết không dễ chọc, nhưng Ngự Hàn lại tỏ ra bình thản như không, có vẻ không bị dọa sợ.
Phó Nhàn không khỏi nhìn Ngự Hàn thêm một cái, muốn biết y định đối phó với Triệu Trung Tiền như thế nào.
Không chỉ có Phó Nhàn, đến cả hệ thống cũng rất tò mò.
Hệ thống chưa bao giờ gặp trường hợp như thế này, nhưng dựa vào kinh nghiệm của nó, cái tên Triệu Trung Tiền không dễ dàng ứng đối gì cho cam.
Dù Tạ Tư Hành đã cướp gần hết những gì Quý Ôn Phong hiện có, nhưng thân là chó săn của Quý Ôn Phong, trong phần sau cốt truyện, Triệu Trung Tiền vẫn phát huy tác dụng rất lớn.
Về sau Triệu Trung Tiền sẽ nợ một khoản cờ bạc khổng lồ dưới sự xúi dục của Quý Ôn Phong, vì để trả hết nợ, gã nghe Quý Ôn Phong rỉ tai, hắt nước bẩn cho công ty rồi đổ cho Tạ Tư Hành.
Một kẻ bất chính như vậy, hệ thống cảm thấy muốn lay đổ gã cực kỳ khó, còn dễ dàng gây ra hiệu quả ngược.
Hệ thống khuyên can: [Ký chủ, cứ để Tạ Tư Hành giải quyết loại người này là được rồi, Tạ Tư Hành ghê gớm như vậy, chúng ta không cần phải nhúng tay vào vũng nước đục này đâu]
Nó vẫn cho rằng Ngự Hàn chỉ cần lo cảm hóa Tạ Tư Hành là được rồi, cớ gì phải tự tìm phiền toái cho mình.
Ngự Hàn cười lạnh: “Để Tạ Tư Hành giải quyết? Cậu cảm thấy anh đây kém anh ta à?”
Hệ thống: [… Ý tôi không phải vậy]
Ngự Hàn vốn chỉ muốn làm qua loa, nhưng lời của hệ thống đã khơi dậy tính háo thắng của một Long Ngạo Thiên.
Đứng trước mặt y lại đi khen một tên đàn ông khác giỏi hơn, y tuyệt không cho phép loại chuyện này xảy ra.
Y không tin mình lại thua kém Tạ Tư Hành!
Triệu Trung Tiền trơ mắt nhìn thanh niên vốn đang lười biếng bỗng như cá chép lật thân, mắt sáng như đuốc nhìn mình: “?”
Chuyện gì vậy??
Ánh mắt sắc bén của Ngự Hàn quan sát Triệu Trung Tiền một vòng, nhìn tới mức mồ hôi trán Triệu Trung Tiền túa ra như mưa mới nói: “Triệu Trung Tiền?”
Triệu Trung Tiền bị thái độ ấy của y làm cho ngẩn ra, lại bị y dùng ánh mắt ngạo mạn đánh giá một lần, thậm chí có cảm giác không thể che giấu được gì, cứ như tất cả những suy nghĩ mánh khóe trong lòng đều bị vạch trần trước mặt đối phương.
Dưới cảm giác áp lực tới cùng cực, gã gần như đã quên sạch bách mục đích ban đầu, vội lau đi mồ hôi trên trán: “Đúng vậy thưa giám đốc Ngự.”
Ngự Hàn khẽ hất cằm: “Ông báo cáo trước đi.”
Rõ ràng Triệu Trung Tiền là một lão cáo già trong công ty, dù đứng trước mặt Quý Ôn Phong cũng chưa từng rúm ró như vậy, thế mà bây giờ đứng trước thanh niên khí chất ngút trời này lại căng thẳng vô cớ.
Thậm chí gã không dám nhìn thẳng vào mắt Ngự Hàn, căng da đầu nói: “Tôi là Triệu Trung Tiền phòng thị trường, tại chức đã mười ba năm, trên quyền 56 nhân viên…”
Ngự Hàn im lặng nghe gã nói, suốt cả quá trình đều nhìn gã chằm chằm.
Ánh mắt như hóa thành thực thể khiến Triệu Trung Tiền không dám ngừng lại một giây, gã có cảm giác nếu mình dám dừng lại, giây tiếp theo giám đốc Ngự sẽ rút một cây trường mâu ra khỏi giá vũ khí bên cạnh xiên chết gã.
Chờ Triệu Trung Tiền nói xong, gã đã miệng khô lưỡi khô.
Ngự Hàn lạnh nhạt gật đầu: “Ừ, cũng có tài ăn nói đấy.”
Triệu Trung Tiền: “…… Cảm ơn.”
Nghe không giống đang khen cho lắm.
Ngự Hàn búng ngón tay, ném ra một xấp tài liệu: “Ai viết bản kế hoạch này?”
Triệu Trung Tiền nhìn thử, nhìn thấy dòng ký tên phía dưới, trong lòng không khỏi căng thẳng: “Tôi ạ.”
Ngự Hàn tỏ ra ghét bỏ: “Viết hay lắm, lần sau đừng viết nữa.”
Triệu Trung Tiền: “…”
Gã vốn tưởng chắc chắn Ngự Hàn không hiểu, cho nên viết bản kế hoạch nghiên cứu thị trường không nghiêm túc, chắp vá lung tung hoàn thành cho qua, lại không ngờ Ngự Hàn nhanh như vậy đã phát hiện ra.
Chẳng lẽ Ngự Hàn hiểu thật?
Thấy dáng vẻ chột dạ của Triệu Trung Tiền, Ngự Hàn cười lạnh: “Còn không lấy đi? Bẩn mắt tôi.”
Triệu Trung Tiền nào dám nói không, nhanh tay lấy bản kế hoạch kia khỏi mặt bàn Ngự Hàn, tim đập như trống, không biết Ngự Hàn sẽ nói gì tiếp.
Quả nhiên vào giây tiếp theo: “Về viết lại, sáng mai đặt lên bàn tôi.”
“Hả?” Triệu Trung Tiền ngẩn cả ra, một bản kế hoạch nghiên cứu thị trường hoàn chỉnh ít nhất cũng phải một tuần mới hoàn thành, Ngự Hàn lại chỉ cho gã một buổi tối, sao có thể làm được.
Triệu Trung Tiền thầm nghĩ đúng là khinh người quá đáng, thanh niên này không biết phép tắc gì cả.
Lúc này gã mới chợt nhớ ra mục đích khi mình đến đây, cau mày định phản pháo: “Giám đốc Ngự, cậu đừng…” quá đáng.
Câu tiếp theo còn chưa ra khỏi miệng, “rắc” một tiếng, là âm thanh của thứ gì đó gãy ngang.
Gã nghe tiếng nhìn lên, hoảng sợ phát hiện thứ bị gãy là cây bút trong tay Ngự Hàn.
Ngự Hàn xòe tay, chiếc bút gãy làm đôi bị y ném ra bàn như vứt món đồ rác rưởi nào đó.
Y nâng mắt, giọng nói vẫn thờ ơ như cũ: “Trưởng phòng Triệu, tôi đừng gì?”
Triệu Trung Tiền nhìn hàng chữ thật to trên đầu Ngự Hàn: “… Cậu đừng lo, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Đã có lúc gã cho rằng thứ Ngự Hàn vặn gãy là cổ mình.
Nghe Triệu Trung Tiền nói vậy, Ngự Hàn mới nở nụ cười hài lòng.
Tốc độ lật mặt nhanh như vậy, dù là Phó Nhàn bên cạnh cũng được xem đủ.
Ngự Hàn đắc ý nói với hệ thống: “Thấy chưa, đứng trước áp lực tuyệt đối, không ai dám nói không với tôi.”
Hệ thống: [……]
Phiền anh rồi.
Thân là bạn học cũ của Tạ Tư Hành, thật ra anh ta bị Tạ Tư Hành sai đến giám sát Ngự Hàn.
Lúc Phó Nhàn nghe thấy nhiệm vụ thì ngạc nhiên rất lâu, còn hỏi: “Cậu quan tâm Lâm Hàn vậy à?”
Trong mắt Phó Nhàn, anh bạn học cũ này của mình không đặc biệt quan tâm tới ai, bây giờ lại bảo mình báo cáo nhất cử nhất động cho hắn, không phải quan tâm thì là gì?
Chẳng qua sau khi nói xong câu đó, Tạ Tư Hành ngầm cảnh cáo nhìn anh ta, anh ta lập tức nhận ra mình đã đoán nhầm.
Cũng đúng, loại người vô cảm như Tạ Tư Hành sao có thể quan tâm người ta.
Có lẽ những người khác không biết rõ chuyện bên trong, nhưng Phó Nhàn lại hiểu rõ Tạ Tư Hành ghét bị người ta chơi xỏ, cho nên dù Tạ Tư Hành quan tâm con chó con mèo nào còn khả thi hơn là quan tâm đến Ngự Hàn.
Vì vậy thật ra ban đầu Phó Nhàn không hiểu vì sao Tạ Tư Hàn lại làm vậy, còn suy tính thử các loại khả năng.
Nhưng sau khi nhìn thấy phong cách làm việc của Ngự Hàn, Phó Nhàn thoáng cái đã hiểu.
Tạ Tư Hành đang sợ Ngự Hàn lật bay nóc công ty.
Dù sao thì với phong cách của cậu ấm này… Nói không đi theo khuôn mẫu là đang xem thường y, phải là xưng vua làm xằng làm bậy mới đúng.
Phó Nhàn cho rằng treo hàng chữ cuồng ngạo vô biên kia lên tường văn phòng đã là toàn bộ cao ngạo của Ngự Hàn, lại không ngờ rằng điều khiến anh ta cả kinh vẫn còn phía sau.
Ngự Hàn đích thân viết mười mấy hàng chữ bảo Phó Nhàn dán hết lên, tạm thời chưa cần sử dụng.
Sau đó y lại chê văn phòng quá trống, bảo Phó Nhàn đặt mua một cái giá để vũ khí bằng gỗ bày trong góc.
Giá để vũ khí được Phó Nhàn đào ra từ chợ đồ cổ, chủ cửa hàng còn tốt bụng tặng anh ta một mớ vũ khí, dao kiếm trường mâu gì đó đều có, Ngự Hàn vừa thấy thì cực kỳ thích.
Phó Nhàn làm xong những thứ này lại nhận được mệnh lệnh tiếp theo của Ngự Hàn.
Ngự Hàn muốn gọi hết các thành phần cấp cao vào văn phòng mình, nghe bọn họ báo cáo công việc.
Trước khi Phó Nhàn tới Thịnh Cảnh đã chuẩn bị đầy đủ, biết công ty này từng là tài sản thuộc về ông chú Quý Ôn Phong của Tạ Tư Hành, tuy rằng cuối cùng bị Tạ Tư Hành mua lại, nhưng thật ra phần lớn nhân viên trong công ty đều không thay đổi, tất nhiên bao gồm các thành phần cấp cao.
Những thành phần cấp cao đã làm việc cho chú của Tạ Tư Hành, cũng chính là Quý Ôn Phong mười mấy năm, từ trước tới nay đều trung thành với ông ta.
Sau khi Quý Ôn Phong nghỉ việc rồi lại vào nghề, đám cao tầng này cũng không dễ dàng bị lay đổ, ngược lại tiếp tục làm sâu mọt ngày qua ngày.
Tạ Tư Hành bận trăm công ngàn việc, không rảnh quản đám tiểu nhân ăn tàn phá hoại công ty, cho nên mặc kệ bọn chúng tự sinh tự diệt, dù sao nhìn tâm huyết cả đời của Quý Ôn Phong đi đến diệt vong cũng là một chuyện hay đối với Tạ Tư Hành.
Có thể nói Tạ Tư Hành vốn không thèm quan tâm tới sự sống chết của công ty, dù sao công ty con phá sản cũng sẽ không lan đến chỗ Tạ Tư Hành.
Nhưng Phó Nhàn không biết vì sao Tạ Tư Hành đột nhiên đổi ý, đẩy Ngự Hàn tới đây.
Mà Ngự Hàn lại tỏ ra không sợ trời không sợ đất, trông như muốn quản lý luôn Thịnh Cảnh vậy?
Phó Nhàn ôm suy nghĩ ấy đi thông báo lệnh của Ngự Hàn.
Hơn mười phút sau, tất cả các nhân viên cấp cao của Thịnh Cảnh đều tụ tập trước cửa văn phòng Ngự Hàn, chờ được truyền lệnh.
Bọn họ nhìn cánh cửa đóng chặt, nhỏ giọng xì xào.
“Cũng không biết cậu ấm này gọi bọn mình tới đây làm máu gì nữa.”
“Làm gì chả được, ngoài mặt chúng ta hùa theo, chỉ cần không xé mặt nhau là xong.”
“Đúng thế, Tạ Tư Hành cũng thây kệ rồi, cậu ta dựa vào đâu mà tới đây làm đại ca?”
“Chờ xem, ít lâu sau sẽ không ngồi nổi nữa đâu.”
“Suỵt, im lặng đã, thư ký Phó tới.”
Phó Nhàn đi tới trước mặt họ, mỉm cười nói: “Trưởng phòng Triệu, giám đốc Ngự mời anh vào.”
Trưởng phòng Triệu là một gã đàn ông trung niên mập mạp, khuôn mặt hung dữ, nhìn là biết không dễ chọc.
Gã nghe vậy, quay đầu tỏ ra đắc ý với đồng nghiệp rồi đẩy cửa vào.
Động tác nho nhỏ này không thể qua nổi mắt Phó Nhàn, trong lòng càng thêm lo cho Ngự Hàn.
Thậm chí Phó Nhàn đã nghĩ, không phải Tạ Tư Hành sai Ngự Hàn tới là để tra tấn y đấy chứ?
Anh ta càng nghĩ càng thấy rất có thể như vậy.
Nhưng bây giờ không kịp nghĩ nhiều, Phó Nhàn thấy trưởng phòng Triệu đi vào thì cũng vào theo, để lại mọi người đứng trước cửa hóng kịch vui.
Gã Triệu là kẻ to gan nhất trong đám bọn chúng, để xem cậu công tử bột kia đối phó như thế nào.
Đúng như bọn họ nghĩ, quả thật Triệu Trung Tiền vốn có mục đích dằn mặt Ngự Hàn, dựa vào đâu bọn họ làm mười mấy năm trong công ty, tên Ngự Hàn này vừa mới vào đã phải nghe theo lời y.
Nghĩ đến anh bạn già Quý Ôn Phong từng làm việc chung, Triệu Trung Tiền quyết định phải để cho cậu ấm chưa đủ lông đủ cánh trải nghiệm thử xã hội hiểm ác.
Nhưng khi Triệu Trung Tiền đẩy cửa văn phong, thứ đầu tiên đập vào mắt gã không phải người mà là một hàng chữ khổng lồ.
—— “Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!”
Giấy trắng mực đen, đằng đằng sát khí.
Triệu Trung Tiền hơi sửng sốt, bỗng cảm nhận được áp lực thật lớn đến từ hàng chữ kia.
Mà bên dưới dòng thư pháp rồng bay phượng múa là một thanh niên khuôn mặt tinh xảo không thua kém ai.
Ngự Hàn tựa lưng vào ghế, phong thái nhàn nhã, tuy trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì nhưng lại như được dòng chữ sát khí sắc bén kia làm nổi bật, khiến cho quanh thân y như có sát khí vờn quanh.
Ngón tay thon dài của y kẹp một cây bút, tùy ý xoay quanh, nhận ra có người tới mới từ từ nâng mắt, làm như đang đánh giá gã.
Phó Nhàn đứng nhìn cảnh tượng ấy, mồ hôi lạnh sắp chảy ròng ròng.
Tên Triệu Trung Tiền này nhìn là biết không dễ chọc, nhưng Ngự Hàn lại tỏ ra bình thản như không, có vẻ không bị dọa sợ.
Phó Nhàn không khỏi nhìn Ngự Hàn thêm một cái, muốn biết y định đối phó với Triệu Trung Tiền như thế nào.
Không chỉ có Phó Nhàn, đến cả hệ thống cũng rất tò mò.
Hệ thống chưa bao giờ gặp trường hợp như thế này, nhưng dựa vào kinh nghiệm của nó, cái tên Triệu Trung Tiền không dễ dàng ứng đối gì cho cam.
Dù Tạ Tư Hành đã cướp gần hết những gì Quý Ôn Phong hiện có, nhưng thân là chó săn của Quý Ôn Phong, trong phần sau cốt truyện, Triệu Trung Tiền vẫn phát huy tác dụng rất lớn.
Về sau Triệu Trung Tiền sẽ nợ một khoản cờ bạc khổng lồ dưới sự xúi dục của Quý Ôn Phong, vì để trả hết nợ, gã nghe Quý Ôn Phong rỉ tai, hắt nước bẩn cho công ty rồi đổ cho Tạ Tư Hành.
Một kẻ bất chính như vậy, hệ thống cảm thấy muốn lay đổ gã cực kỳ khó, còn dễ dàng gây ra hiệu quả ngược.
Hệ thống khuyên can: [Ký chủ, cứ để Tạ Tư Hành giải quyết loại người này là được rồi, Tạ Tư Hành ghê gớm như vậy, chúng ta không cần phải nhúng tay vào vũng nước đục này đâu]
Nó vẫn cho rằng Ngự Hàn chỉ cần lo cảm hóa Tạ Tư Hành là được rồi, cớ gì phải tự tìm phiền toái cho mình.
Ngự Hàn cười lạnh: “Để Tạ Tư Hành giải quyết? Cậu cảm thấy anh đây kém anh ta à?”
Hệ thống: [… Ý tôi không phải vậy]
Ngự Hàn vốn chỉ muốn làm qua loa, nhưng lời của hệ thống đã khơi dậy tính háo thắng của một Long Ngạo Thiên.
Đứng trước mặt y lại đi khen một tên đàn ông khác giỏi hơn, y tuyệt không cho phép loại chuyện này xảy ra.
Y không tin mình lại thua kém Tạ Tư Hành!
Triệu Trung Tiền trơ mắt nhìn thanh niên vốn đang lười biếng bỗng như cá chép lật thân, mắt sáng như đuốc nhìn mình: “?”
Chuyện gì vậy??
Ánh mắt sắc bén của Ngự Hàn quan sát Triệu Trung Tiền một vòng, nhìn tới mức mồ hôi trán Triệu Trung Tiền túa ra như mưa mới nói: “Triệu Trung Tiền?”
Triệu Trung Tiền bị thái độ ấy của y làm cho ngẩn ra, lại bị y dùng ánh mắt ngạo mạn đánh giá một lần, thậm chí có cảm giác không thể che giấu được gì, cứ như tất cả những suy nghĩ mánh khóe trong lòng đều bị vạch trần trước mặt đối phương.
Dưới cảm giác áp lực tới cùng cực, gã gần như đã quên sạch bách mục đích ban đầu, vội lau đi mồ hôi trên trán: “Đúng vậy thưa giám đốc Ngự.”
Ngự Hàn khẽ hất cằm: “Ông báo cáo trước đi.”
Rõ ràng Triệu Trung Tiền là một lão cáo già trong công ty, dù đứng trước mặt Quý Ôn Phong cũng chưa từng rúm ró như vậy, thế mà bây giờ đứng trước thanh niên khí chất ngút trời này lại căng thẳng vô cớ.
Thậm chí gã không dám nhìn thẳng vào mắt Ngự Hàn, căng da đầu nói: “Tôi là Triệu Trung Tiền phòng thị trường, tại chức đã mười ba năm, trên quyền 56 nhân viên…”
Ngự Hàn im lặng nghe gã nói, suốt cả quá trình đều nhìn gã chằm chằm.
Ánh mắt như hóa thành thực thể khiến Triệu Trung Tiền không dám ngừng lại một giây, gã có cảm giác nếu mình dám dừng lại, giây tiếp theo giám đốc Ngự sẽ rút một cây trường mâu ra khỏi giá vũ khí bên cạnh xiên chết gã.
Chờ Triệu Trung Tiền nói xong, gã đã miệng khô lưỡi khô.
Ngự Hàn lạnh nhạt gật đầu: “Ừ, cũng có tài ăn nói đấy.”
Triệu Trung Tiền: “…… Cảm ơn.”
Nghe không giống đang khen cho lắm.
Ngự Hàn búng ngón tay, ném ra một xấp tài liệu: “Ai viết bản kế hoạch này?”
Triệu Trung Tiền nhìn thử, nhìn thấy dòng ký tên phía dưới, trong lòng không khỏi căng thẳng: “Tôi ạ.”
Ngự Hàn tỏ ra ghét bỏ: “Viết hay lắm, lần sau đừng viết nữa.”
Triệu Trung Tiền: “…”
Gã vốn tưởng chắc chắn Ngự Hàn không hiểu, cho nên viết bản kế hoạch nghiên cứu thị trường không nghiêm túc, chắp vá lung tung hoàn thành cho qua, lại không ngờ Ngự Hàn nhanh như vậy đã phát hiện ra.
Chẳng lẽ Ngự Hàn hiểu thật?
Thấy dáng vẻ chột dạ của Triệu Trung Tiền, Ngự Hàn cười lạnh: “Còn không lấy đi? Bẩn mắt tôi.”
Triệu Trung Tiền nào dám nói không, nhanh tay lấy bản kế hoạch kia khỏi mặt bàn Ngự Hàn, tim đập như trống, không biết Ngự Hàn sẽ nói gì tiếp.
Quả nhiên vào giây tiếp theo: “Về viết lại, sáng mai đặt lên bàn tôi.”
“Hả?” Triệu Trung Tiền ngẩn cả ra, một bản kế hoạch nghiên cứu thị trường hoàn chỉnh ít nhất cũng phải một tuần mới hoàn thành, Ngự Hàn lại chỉ cho gã một buổi tối, sao có thể làm được.
Triệu Trung Tiền thầm nghĩ đúng là khinh người quá đáng, thanh niên này không biết phép tắc gì cả.
Lúc này gã mới chợt nhớ ra mục đích khi mình đến đây, cau mày định phản pháo: “Giám đốc Ngự, cậu đừng…” quá đáng.
Câu tiếp theo còn chưa ra khỏi miệng, “rắc” một tiếng, là âm thanh của thứ gì đó gãy ngang.
Gã nghe tiếng nhìn lên, hoảng sợ phát hiện thứ bị gãy là cây bút trong tay Ngự Hàn.
Ngự Hàn xòe tay, chiếc bút gãy làm đôi bị y ném ra bàn như vứt món đồ rác rưởi nào đó.
Y nâng mắt, giọng nói vẫn thờ ơ như cũ: “Trưởng phòng Triệu, tôi đừng gì?”
Triệu Trung Tiền nhìn hàng chữ thật to trên đầu Ngự Hàn: “… Cậu đừng lo, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Đã có lúc gã cho rằng thứ Ngự Hàn vặn gãy là cổ mình.
Nghe Triệu Trung Tiền nói vậy, Ngự Hàn mới nở nụ cười hài lòng.
Tốc độ lật mặt nhanh như vậy, dù là Phó Nhàn bên cạnh cũng được xem đủ.
Ngự Hàn đắc ý nói với hệ thống: “Thấy chưa, đứng trước áp lực tuyệt đối, không ai dám nói không với tôi.”
Hệ thống: [……]
Phiền anh rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook