Long Ngạo Chiến Thần
Chương 8: Không tin thì nhìn đi

"Chủ nhân, nhanh chóng dùng Sưu Hồn Thuật ta dạy cho ngươi đưa linh hồn của hắn vào."

Nghe được Long Phúc truyền âm, Long Ngạo không chần chừ lập tức đi tới bên Hắc Quỷ, năm ngón tay đặt ở trên thiên linh cái bắt đầu sưu hồn.

Dựa theo lời Long Phúc nói, hắn có thể giúp bản thân luyện hóa linh hồn, hóa thành công lực tinh khiết nhất để cho mình hấp thu. 

Đối với chuyện bản thân có Hoang Vu Thánh Thể, Long Ngạo rất phiền muộn, tuy rằng loại thể chất này tốc độ tu luyện rất nhanh, nhưng hấp thu năng lượng lại cũng quá mức khổng lồ. Nếu không có Long Phúc hỗ trợ, tin tưởng trong vòng mười năm nữa hắn chưa chắc đột phá được một cấp bậc.

Hoang Vu Thánh Thể là đệ nhất thánh thể tu luyện, cũng là đệ nhất phế thể tu luyện.

Có thể chất Hoang Vu Thánh Thể như vậy, không biết vận khí là tốt hay xấu. 

Sưu hồn thành công.

"Chủ nhân, ta sẽ giúp ngươi luyện chế linh hồn, chuyển hóa thành công lực, đến lúc đó thân thể của ngươi sẽ tự động hấp thu."

Long Ngạo không trả lời, hắn phát hiện trong ngực Hắc Quỷ hình như có thứ gì đó nổi lên. Hắc Quỷ tại sao lại bị thành Lôi Vân phát lệnh truy nã? 

Thành Lôi Vân vốn dĩ đã không giải thích rõ nguyên nhân vì sao lại truy nã Hắc Quỷ. Lẽ nào trong đó có điều mờ ám?

Tò mò, Long Ngạo liền lục soát tỉ mỉ trên người Hắc Quỷ. Trừ mấy tấm vàng miếng mệnh giá lớn ra chỉ có một viên hạt châu nhỏ thuần túy màu đen, lớn tầm cái nhãn cầu nhưng lại tản ra công lực cường đại.

Thú đan? 

Thường chỉ có thất cấp trở lên mới có thể giết linh thú để ngưng luyện ra thú đan. Hơn nữa thú đan có thể được võ giả hấp thu để tăng thực lực. Có thể nghĩ, thú đan rất được quý trọng. Lẽ nào thành Lôi Vân phát lệnh truy nã người này là để đoạt lấy thú đan?

Long Ngạo cũng nhận ra thành Lôi Vân sẽ không vì mấy tấm vàng miếng mà phát lệnh truy nã một tên võ giả nội kình bát trọng.

"Kỳ quái, rõ ràng ta thấy Hắc Quỷ đi tới từ hướng này. Hắn đi đâu nhỉ?” 

"Thiếu gia, mau nhìn bên kia."

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng ồn ào cùng tiếng bước chân thật nhanh. Long Ngạo không biểu lộ bất kỳ chút hoang mang nào, đem thú đan trong tay giấu vào trong ngực, trên mặt bình tĩnh như nước, không có vẻ gì khác thường.

Chỉ chốc lát, sáu người bước nhanh mà đến, đi ở đằng trước là một vị thiếu niên xấu xí, hai mắt lồi ra. Thiếu niên đi tới nhìn Hắc Quỷ đã tắt thở, hình như có chút kinh ngạc. 

"Long Ngạo, ngươi giết Hắc Quỷ à?"

Đó chính là Dương Bất Cử, đệ tử thiên tài của Dương gia, tuổi còn trẻ đã đạt được nội kình thất trọng, nhưng cũng là người cực kỳ âm hiểm. Hắn cũng là đối thủ một mất một còn của Long Ngạo, bởi vì mười năm trước Long Ngạo từng đập Dương Bất Cử.

Vì sỉ nhục mười năm trước, Dương Bất Cử luôn luôn tìm cơ hội để báo thù huyết hận, nhưng cho tới nay Long Ngạo chưa từng cho hắn cơ hội. 

"Không phải."

"Không phải? Nếu như không phải ngươi giết, vậy ngươi nói cho ta biết Hắc Quỷ kia chết như thế nào?"

"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Buồn cười, Hắc Quỷ chết như thế nào mắc mớ gì tới ngươi?" 

"Ha ha, giỏi cho một tên nhanh mồm nhanh miệng, giỏi cho một tên phế vật cuồng vọng." - Tựa hồ nghe đến chuyện buồn cười nhất thế gian, Dương Bất Cử chợt cười to lên, trong tiếng cười tràn đầy sự khinh miệt.

"Long Ngạo, ngươi còn nhớ rõ mười năm trước không?"

"Nhớ rõ thì như thế nào?" 

"Giỏi, nhớ kỹ là tốt rồi, hôm nay ta sẽ phải báo nhục của năm ấy. Nhưng mà Long Ngạo, ta cho ngươi một cơ hội không lại nói ta ăn hiếp ngươi. Chỉ cần ngươi quỳ xuống dập đầu ba cái thật kêu cho ta, ta cũng là đại nhân có đại lượng tha cho ngươi một cái mạng. Bằng không thì ta nhất định để cho ngươi nếm thử mùi vị bị đánh thú vị như thế nào.”

"Dập đầu em gái nhà ngươi." - Long Ngạo nắm thật chặt hai tay, trong lòng đã sớm phẫn nộ không thể tả, bởi vì cái tên Dương Bất Cử trước mặt này mười năm qua tìm hắn gây phiền phức không ít, nếu không phải là hắn nhạy bén thì có quỷ mới biết chuyện gì đã xảy ra.

Muốn báo thù? Cũng phải xem người nào đánh người nào, tu vi đã thuận lợi đột phá nội kình thất trọng, Long Ngạo căn bản không sợ Dương Bất Cử. 

"Dương Bất Cử, ngươi dám nhục nhã vị hôn phu của ta, ta bẻ cổ của ngươi."

Ngay khi đôi bên giương cung bạt kiếm, một tiếng sấm sét giữa trời quang vang lên, ngay sau đó một thân thể cao lớn xuất hiện ở bên Long Ngạo.

Thân thể cao lớn đó là một thiếu nữ, cao một mét bảy mươi, thân thể béo phệ thậm chí không thấy rõ ngũ quan(*), tóc tai rối bù khiến cho người ta có một loại cảm giác như đây là cuồng sư. 

Nhìn thiếu nữ bỗng nhiên xuất hiện, bất kể là Dương Bất Cử hay là Long Ngạo đều hoàn toàn bị sững sờ.

"Vương Vũ Âm, đây là ân oán giữa ta cùng Long Ngạo, ngươi dựa vào cái gì mà nhúng tay vào?"

Vương Vũ Âm là cháu gái gia chủ Vương gia, cũng là thiên tài của Vương gia, thậm chí là đệ nhất thiên tài Xích Hỏa trấn, năm nay hai mươi tuổi, cũng đã thành công đột phá đỉnh phong nội kình cửu trọng, là đệ tử có hy vọng nhất đột phá nội kình thập trọng của Vương gia. 

Vương Vũ Âm ghét ác như thù, gặp chuyện bất bình thường rút dao tương trợ, chỉ có điều hình dạng cùng vóc người có chút khó gần, nhưng Xích Hỏa trấn phàm là nhắc tới thiên tài của Vương gia thì không khỏi giơ ngón tay cái lên khen ngợi nàng.

"Dựa vào cái gì?"

Vương Vũ Âm cười lạnh một tiếng, trên mặt đầy vẻ xem thường, tỏ vẻ khí phách nói: 

"Dương Bất Cử, đồ Bất Cử gì đó nghe kỹ cho ta, Long Ngạo là vị hôn phu của bản tiểu thư, nếu như ngươi dám động một đầu ngón tay của hắn, bản tiểu thư sẽ thực sự để cho ngươi biến thành “bất cử”(*), không tin ngươi cứ thử xem."

"Ngươi!" - Nghe được lời nói sỉ nhục như thế, Dương Bất Cử thiếu chút nữa nổi xung lên, nhưng chỉ có thể ẩn nhẫn, bởi vì thực lực của đối phương cùng tính cách của nàng ta mọi người đều biết, nếu thật sự chọc giận đối phương để bị đánh đến “bất cử”, đến lúc đó thì tìm ai nói rõ lí lẽ được.

"Giỏi, giỏi cho một tên Long Ngạo, cho tới nay ta còn cho rằng ngươi là một nam nhi chân chính, nhưng ngày hôm nay xem ra ngươi cũng chỉ đáng là một phế vật trốn ở sau lưng đàn bà. Long Ngạo, cuối cùng ngươi vẫn phải trốn ở phía sau đàn bà cả đời, nếu không sớm muộn có một ngày ta sẽ cho ngươi hối hận vì là một người đàn ông." 

Hung hăng trợn mắt liếc hai người trước mặt, Dương Bất Cử chuẩn bị rời đi, nhưng đúng lúc này, trong nháy mắt trước sau đã phóng tới vô số bóng người, tất cả nhân mã của tứ đại gia tộc Xích Hỏa trấn, Dương gia, Vương gia, Long gia, Nam Cung gia đều đến đông đủ.

Nhìn thoáng qua thi thể trên đất, tất cả mọi người vô cùng nghi ngờ, gia chủ Dương gia Dương Quan Thiên mở miệng hỏi:

"Bất Cử, Hắc Quỷ là bị người phương nào giết chết?" 

"Gia gia, con không biết, khi con tới Hắc Quỷ đã chết, có điều lúc ấy chỉ có mỗi Long Ngạo ở hiện trường."

Long Ngạo?

Nghe được lời của Dương Bất Cử, ánh mắt của toàn bộ mọi người bắn về phía Long Ngạo, nhưng tất cả đều không tin, cái “phế vật” của Long gia này có thể chém giết Hắc Quỷ. 

"Ngạo nhi, rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?" - Không chờ những người khác hỏi, Long Hạo Thạch mở miệng dò hỏi trước.

"Gia gia, con phụng mệnh thủ tại chỗ này, đang ngủ ngon lành đột nhiên người này xuất hiện, con chưa kịp phản ứng người này đã ngã xuống đất, sống hay chết con cũng không biết."

A?

Nghe được Long Ngạo giải thích, ai nấy đều trợn tròn mắt, vận khí này có phải có chút tốt quá hay không. Nhưng người của ba đại gia tộc khác rõ ràng có chút không tin, mấy người đi ra bắt đầu kiểm tra cẩn thận.

Dương Quan Thiên hừ một tiếng, bèn hỏi: "Long Ngạo, ta hỏi ngươi, vàng miếng cùng tiên thiên thú đan trên người Hắc Quỷ đâu?"

***

(*) Ngũ quan: Chỉ năm bộ phận chính trên khuôn mặt, bao gồm: Mắt, mũi, miệng, tai và lông mày.

(*) Bất cử: Đây là chơi chữ. Bất Cử có thể hiểu là không cử động được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương