Long Ngạo Chiến Thần
-
Chương 18: Huyết âm cuồng đao
Nghe Liễu Cơ cùng nha hoàn không chút kiêng kỵ chế giễu, sắc mặt Long Ngạo cũng có chút âm trầm.
Đây đều là ai?
Bản thân vừa mới gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, vì cứu các nàng mà cùng Đại Địa Bạo Hùng đánh một trận sinh tử, nhưng đổi lại kết quả thế nào?
Liễu Cơ không chỉ không có nửa câu cảm ơn, ngược lại còn cười nhạo mình, chỉ dựa vào điểm này đã có thể biết rõ nhân phẩm của người này như thế nào.
“Long Ngạo, chẳng lẽ ngươi không phục?”
“Khiêu chiến Long Ngọc Lang đó là việc của ta, dường như không có liên quan đến ngươi.”
Thái độ không có chút kiêu ngạo cùng tự ti của Long Ngạo làm cho Liễu Cơ dường như có chút kinh ngạc. Dù sao Diệp Cô Thành cũng không phải người bình thường, mà chính là nhân vật tuyệt đỉnh, một trong một trăm người đứng đầu Châu Bách Chiến Bảng, một phế vật dám nói như thế với một thiên tài thật đúng là cuồng vọng.
Diệp Cô Thành lạnh lùng cười một tiếng, giễu cợt nói: “Một tên phế vật ngoại trừ cuồng vọng dường như chỉ còn lại là không biết tự lượng sức mình. Long Ngạo, ngươi yên tâm, hôm nay ta sẽ không đối phó ngươi. Ta sẽ để ngươi sống thật khỏe, một năm sau, ta sẽ đích thân tới Lôi Vân Thành nhìn xem Long huynh đánh bại ngươi thư thế nào.”
“Tiểu thư, đến lúc đó chúng ta cũng đi, ta thực sự rất muốn thấy Long Ngọc Lang đánh bại hắn như thế nào.”
Không tiếp tục nói nhảm cùng ba người, Long Ngạo quay người chuẩn bị rời đi, nhưng đột nhiên dừng bước, mắt lạnh lùng nhìn ba người trước mặt, thanh âm tràn ngập kiên định, nói: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, không ai hèn mãi mãi, một năm về sau, ta không chỉ đánh bại Long Ngọc Lang, mà cũng sẽ đánh bại ngươi.”
“Ha ha, ta sẽ chờ ngày đó xuất hiện.” - Dường như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, ba người Diệp Cô Thành cười không chút kiêng kỵ, sự khinh bỉ cùng trào phúng trong tiếng cười không chút che dấu.
Long Ngạo cũng không cảm thấy bị lăng nhục, hoặc là cam chịu, bởi vì hắn luôn hiểu một đạo lý, muốn để người xem thường mình người im miệng chỉ có một biện pháp chính là dùng thực lực để chứng minh.
Bách Chiến Bảng, Diệp Cô Thành.
Giờ phút này, Long Ngạo sẽ nhớ kỹ cái tên này, bởi vì hắn biết một năm về sau hắn không chỉ đánh bại Long Ngọc Lang, mà còn đánh bại cả tên thiên tài trên Bách Chiến Bảng này nữa.
Những ngày tiếp theo, mỗi ngày Long Ngạo đều liều mạng chiến đấu cùng linh thú, tu vi cũng thuận lợi đột phá cảnh giới nội kình cửu trọng thiên, khoảng cách tới cảnh giới Tiên Thiên chỉ còn cảnh giới nội kình thập trọng thiên.
Một tháng sau.
Tu vi của Long Ngạo thành công đột phá cảnh giới nội kình cửu trọng thiên đỉnh phong. Hắn đang cùng một đầu cửu cấp linh thú Hỏa Diễm Cuồng Sư đại chiến, quỷ khóc sói gào phối hợp Thiên Huyền Chỉ, chỉ lực cường đại hung hăng xuyên thấu đầu của Cuồng Sư.
Bịch!
Thân thể Hỏa Diễm Cuồng Sư nặng nề ngã xuống. Một tháng rèn luyện lịch lãm sinh tử làm cho trên mặt Long Ngạo bớt đi mấy phần non nớt, nhiều hơn mấy phần tang thương cùng lạnh lùng.
“Thật nặng mùi máu tươi.” - Long Ngạo nhíu nhíu mày. Hắn đi về phía bên trái, chỉ trong chốc lát đã thấy được một cảnh tượng rất rung động.
Cách đó không xa, một thanh huyết sắc đại đao, đang không ngừng xoay tròn giữa không trung. Trên thân chuôi huyết đao tỏa ra một mùi máu tanh kinh khủng, không ngừng cắn nuốt huyết dịch của linh thú bốn phía.
Bốn phía quanh huyết đao, xác linh thú nằm ngổn ngang lộn xộn. Đếm đại khái, Long Ngạo phát hiện trên mặt đất cách đó không xa lại có mấy trăm thi thể linh thú, toàn bộ bị huyết đao hấp thu huyết dịch.
Đây là tình huống gì?
Hấp thu vài phút đồng hồ, huyết đao mới dần hấp thu chậm lại, hấp thu xong hơn trăm đầu Linh thú huyết dịch, màu sắc trên thân huyết đao lộ ra càng thêm huyết hồng, giống như bị máu tiêm nhiễm vào.
“Chủ nhân, chuôi đao này là chí tôn Thần Khí Huyết Ẩm Cuồng Đao, một mực không có chủ nhân, không bằng ngươi thu nó.”
Huyết Ẩm Cuồng Đao?
Thực ra Long Ngạo cũng muốn có được chuôi Huyết Ẩm Cuồng Đao này, nhưng nhìn thấy tình huống vừa mới phát sinh trong nội tâm của hắn cũng có chút run rẩy.
“Chủ nhân, ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi.”
Chuyện đã đến trình độ này Long Ngạo cũng không tiếp tục chần chờ nữa. Hắn hướng về phía cách Huyết Ẩm Cuồng Đao không xa từ từ đi đến. Ngay tại thời điểm còn cách Huyết Ẩm Cuồng Đao hai mét, đột nhiên mũi đao nhắm vào hắn, trên thân đao tỏa ra một cỗ sát khí băng lãnh.
Long Ngạo lập tức dừng bước, hai mắt hắn nhìn chòng chọc vào cây đao, đột nhiên trong tay xuất hiện một cái hắc sắc tiểu ấn không lớn không nhỏ, chính là Long Ấn, tiếp đó truyền đến âm thanh của Long Phúc: “Chủ nhân, chỉ có thể dựa vào sức mạnh của người mới có thể để Huyết Ẩm Cuồng Đao hoàn toàn thần phục, đến lúc đó Long Ấn sẽ trợ giúp người.”
Long Ngạo gật đầu, hít một hơi thật sâu, trong tay cầm Long Ấn. Hắn bước một bước thật xa, tốc độ đột nhiên tăng lên, hung hăng hướng về phía Huyết Ẩm Cuồng Đao đánh tới. Dường như cảm ứng được chiến ý của đối phương, Huyết Ẩm Cuồng Đao phát ra một tiếng hoan hô, thân đao chém xuống, một đạo đao mang huyết sắc lăng không mà đến.
Long Ngạo giật nảy mình, không dám có chút chủ quan, nghiêng người né tránh, Long Ấn cầm trong tay cũng hung hăng đập ra. Long Ấn có Long Phúc khống chế, tốc độ rất nhanh, trực tiếp hung hăng nện lên thân của Huyết Ẩm Cuồng Đao. Ngay sau đó, một đạo long ngâm vang vọng khắp chân trời.
Ngay sau đó, Long Ngạo cầm trong tay Long Ấn không ngừng đập mạnh vào Huyết Ẩm Cuồng Đao. Dường như không nghĩ tới thực lực của đối phương mạnh như thế, bất ngờ không đề phòng, Huyết Ẩm Cuồng Đao bị hắn nện trời đất quay cuồng.
Thừa cơ hội này, Long Ngạo dựa theo chỉ thị của Long Phúc, lập tức bắt đầu tranh thủ cơ hội thu phục. Đầu tiên là đem bản mệnh tinh huyết của bản thân thần không biết quỷ không hay nhỏ vào bên trên Huyết Ẩm Cuồng Đao, lại đem một tia linh hồn lực rót vào, mà Long Ấn trong tay lại không dừng lại chút nào, một cái lại nhanh hơn một cái.
Không biết đập bao nhiêu cái, chờ đến khi Huyết Ẩm Cuồng Đao dưới tình huống mơ hồ đã dung hợp với bản mệnh tinh huyết cùng linh hồn lực của Long Ngạo. Dường như có chút khó mà chấp nhận được, Huyết Ẩm Cuồng Đao không ngừng rên rỉ, thân đao càng tỏa ra một cỗ khí tức khó chịu, dường như là đang kháng nghị.
Long Ngạo thở nhẹ nhõm một cái thật dài, Huyết Ẩm Cuồng Đao nhìn đã bị hàng phục, trong nội tâm hắn không ngừng vui mừng, trên mặt lại nghiêm trang nói: “Huyết Ẩm Cuồng Đao, ngươi đi theo ta, sẽ không nhục cho ngươi. Ngươi yên tâm, ta có thể cam đoan với ngươi, ngày sau ta nhất định sẽ cùng ngươi tung hoành thiên hạ, để thế nhân đều biết Huyết Ẩm ngươi lợi hại.”
Dường như còn có chút không cam lòng, nhưng sự tình đã đến trình độ này, Huyết Ẩm Cuồng Đao cũng không tiếp tục kiên trì, chính là ưng thuận với câu nói kia. Đúng là ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Huyết Ẩm Cuồng Đao lần nữa phát ra một đạo đao ngâm, tiếp đó chuôi đao quay lại, rơi vào trong tay Long Ngạo, huyết mang trên thân đao cũng dần dần tán đi, khôi phục màu sắc cùng sắc bén của đao.
Cầm Huyết Ẩm Cuồng Đao trong tay, Long Ngạo có một loại cảm giác huyết mạch tương liên, trên mặt không khỏi lộ ra một tia vui mừng. Đang chuẩn bị thử Huyết Ẩm Cuồng Đao một chút, hắn “ồ” lên một tiếng, nhanh chóng quay người rời đi, chỉ chốc lát đã biến mất vô tung vô ảnh.
Long Ngạo vừa mới rời đi thì ba người Diệp Cô Thành liền chạy tới, nhìn thấy thi thể linh thú đầy đất, trên mặt ba người đều đầy vẻ chấn kinh, không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Đây đều là ai?
Bản thân vừa mới gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, vì cứu các nàng mà cùng Đại Địa Bạo Hùng đánh một trận sinh tử, nhưng đổi lại kết quả thế nào?
Liễu Cơ không chỉ không có nửa câu cảm ơn, ngược lại còn cười nhạo mình, chỉ dựa vào điểm này đã có thể biết rõ nhân phẩm của người này như thế nào.
“Long Ngạo, chẳng lẽ ngươi không phục?”
“Khiêu chiến Long Ngọc Lang đó là việc của ta, dường như không có liên quan đến ngươi.”
Thái độ không có chút kiêu ngạo cùng tự ti của Long Ngạo làm cho Liễu Cơ dường như có chút kinh ngạc. Dù sao Diệp Cô Thành cũng không phải người bình thường, mà chính là nhân vật tuyệt đỉnh, một trong một trăm người đứng đầu Châu Bách Chiến Bảng, một phế vật dám nói như thế với một thiên tài thật đúng là cuồng vọng.
Diệp Cô Thành lạnh lùng cười một tiếng, giễu cợt nói: “Một tên phế vật ngoại trừ cuồng vọng dường như chỉ còn lại là không biết tự lượng sức mình. Long Ngạo, ngươi yên tâm, hôm nay ta sẽ không đối phó ngươi. Ta sẽ để ngươi sống thật khỏe, một năm sau, ta sẽ đích thân tới Lôi Vân Thành nhìn xem Long huynh đánh bại ngươi thư thế nào.”
“Tiểu thư, đến lúc đó chúng ta cũng đi, ta thực sự rất muốn thấy Long Ngọc Lang đánh bại hắn như thế nào.”
Không tiếp tục nói nhảm cùng ba người, Long Ngạo quay người chuẩn bị rời đi, nhưng đột nhiên dừng bước, mắt lạnh lùng nhìn ba người trước mặt, thanh âm tràn ngập kiên định, nói: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, không ai hèn mãi mãi, một năm về sau, ta không chỉ đánh bại Long Ngọc Lang, mà cũng sẽ đánh bại ngươi.”
“Ha ha, ta sẽ chờ ngày đó xuất hiện.” - Dường như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, ba người Diệp Cô Thành cười không chút kiêng kỵ, sự khinh bỉ cùng trào phúng trong tiếng cười không chút che dấu.
Long Ngạo cũng không cảm thấy bị lăng nhục, hoặc là cam chịu, bởi vì hắn luôn hiểu một đạo lý, muốn để người xem thường mình người im miệng chỉ có một biện pháp chính là dùng thực lực để chứng minh.
Bách Chiến Bảng, Diệp Cô Thành.
Giờ phút này, Long Ngạo sẽ nhớ kỹ cái tên này, bởi vì hắn biết một năm về sau hắn không chỉ đánh bại Long Ngọc Lang, mà còn đánh bại cả tên thiên tài trên Bách Chiến Bảng này nữa.
Những ngày tiếp theo, mỗi ngày Long Ngạo đều liều mạng chiến đấu cùng linh thú, tu vi cũng thuận lợi đột phá cảnh giới nội kình cửu trọng thiên, khoảng cách tới cảnh giới Tiên Thiên chỉ còn cảnh giới nội kình thập trọng thiên.
Một tháng sau.
Tu vi của Long Ngạo thành công đột phá cảnh giới nội kình cửu trọng thiên đỉnh phong. Hắn đang cùng một đầu cửu cấp linh thú Hỏa Diễm Cuồng Sư đại chiến, quỷ khóc sói gào phối hợp Thiên Huyền Chỉ, chỉ lực cường đại hung hăng xuyên thấu đầu của Cuồng Sư.
Bịch!
Thân thể Hỏa Diễm Cuồng Sư nặng nề ngã xuống. Một tháng rèn luyện lịch lãm sinh tử làm cho trên mặt Long Ngạo bớt đi mấy phần non nớt, nhiều hơn mấy phần tang thương cùng lạnh lùng.
“Thật nặng mùi máu tươi.” - Long Ngạo nhíu nhíu mày. Hắn đi về phía bên trái, chỉ trong chốc lát đã thấy được một cảnh tượng rất rung động.
Cách đó không xa, một thanh huyết sắc đại đao, đang không ngừng xoay tròn giữa không trung. Trên thân chuôi huyết đao tỏa ra một mùi máu tanh kinh khủng, không ngừng cắn nuốt huyết dịch của linh thú bốn phía.
Bốn phía quanh huyết đao, xác linh thú nằm ngổn ngang lộn xộn. Đếm đại khái, Long Ngạo phát hiện trên mặt đất cách đó không xa lại có mấy trăm thi thể linh thú, toàn bộ bị huyết đao hấp thu huyết dịch.
Đây là tình huống gì?
Hấp thu vài phút đồng hồ, huyết đao mới dần hấp thu chậm lại, hấp thu xong hơn trăm đầu Linh thú huyết dịch, màu sắc trên thân huyết đao lộ ra càng thêm huyết hồng, giống như bị máu tiêm nhiễm vào.
“Chủ nhân, chuôi đao này là chí tôn Thần Khí Huyết Ẩm Cuồng Đao, một mực không có chủ nhân, không bằng ngươi thu nó.”
Huyết Ẩm Cuồng Đao?
Thực ra Long Ngạo cũng muốn có được chuôi Huyết Ẩm Cuồng Đao này, nhưng nhìn thấy tình huống vừa mới phát sinh trong nội tâm của hắn cũng có chút run rẩy.
“Chủ nhân, ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi.”
Chuyện đã đến trình độ này Long Ngạo cũng không tiếp tục chần chờ nữa. Hắn hướng về phía cách Huyết Ẩm Cuồng Đao không xa từ từ đi đến. Ngay tại thời điểm còn cách Huyết Ẩm Cuồng Đao hai mét, đột nhiên mũi đao nhắm vào hắn, trên thân đao tỏa ra một cỗ sát khí băng lãnh.
Long Ngạo lập tức dừng bước, hai mắt hắn nhìn chòng chọc vào cây đao, đột nhiên trong tay xuất hiện một cái hắc sắc tiểu ấn không lớn không nhỏ, chính là Long Ấn, tiếp đó truyền đến âm thanh của Long Phúc: “Chủ nhân, chỉ có thể dựa vào sức mạnh của người mới có thể để Huyết Ẩm Cuồng Đao hoàn toàn thần phục, đến lúc đó Long Ấn sẽ trợ giúp người.”
Long Ngạo gật đầu, hít một hơi thật sâu, trong tay cầm Long Ấn. Hắn bước một bước thật xa, tốc độ đột nhiên tăng lên, hung hăng hướng về phía Huyết Ẩm Cuồng Đao đánh tới. Dường như cảm ứng được chiến ý của đối phương, Huyết Ẩm Cuồng Đao phát ra một tiếng hoan hô, thân đao chém xuống, một đạo đao mang huyết sắc lăng không mà đến.
Long Ngạo giật nảy mình, không dám có chút chủ quan, nghiêng người né tránh, Long Ấn cầm trong tay cũng hung hăng đập ra. Long Ấn có Long Phúc khống chế, tốc độ rất nhanh, trực tiếp hung hăng nện lên thân của Huyết Ẩm Cuồng Đao. Ngay sau đó, một đạo long ngâm vang vọng khắp chân trời.
Ngay sau đó, Long Ngạo cầm trong tay Long Ấn không ngừng đập mạnh vào Huyết Ẩm Cuồng Đao. Dường như không nghĩ tới thực lực của đối phương mạnh như thế, bất ngờ không đề phòng, Huyết Ẩm Cuồng Đao bị hắn nện trời đất quay cuồng.
Thừa cơ hội này, Long Ngạo dựa theo chỉ thị của Long Phúc, lập tức bắt đầu tranh thủ cơ hội thu phục. Đầu tiên là đem bản mệnh tinh huyết của bản thân thần không biết quỷ không hay nhỏ vào bên trên Huyết Ẩm Cuồng Đao, lại đem một tia linh hồn lực rót vào, mà Long Ấn trong tay lại không dừng lại chút nào, một cái lại nhanh hơn một cái.
Không biết đập bao nhiêu cái, chờ đến khi Huyết Ẩm Cuồng Đao dưới tình huống mơ hồ đã dung hợp với bản mệnh tinh huyết cùng linh hồn lực của Long Ngạo. Dường như có chút khó mà chấp nhận được, Huyết Ẩm Cuồng Đao không ngừng rên rỉ, thân đao càng tỏa ra một cỗ khí tức khó chịu, dường như là đang kháng nghị.
Long Ngạo thở nhẹ nhõm một cái thật dài, Huyết Ẩm Cuồng Đao nhìn đã bị hàng phục, trong nội tâm hắn không ngừng vui mừng, trên mặt lại nghiêm trang nói: “Huyết Ẩm Cuồng Đao, ngươi đi theo ta, sẽ không nhục cho ngươi. Ngươi yên tâm, ta có thể cam đoan với ngươi, ngày sau ta nhất định sẽ cùng ngươi tung hoành thiên hạ, để thế nhân đều biết Huyết Ẩm ngươi lợi hại.”
Dường như còn có chút không cam lòng, nhưng sự tình đã đến trình độ này, Huyết Ẩm Cuồng Đao cũng không tiếp tục kiên trì, chính là ưng thuận với câu nói kia. Đúng là ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Huyết Ẩm Cuồng Đao lần nữa phát ra một đạo đao ngâm, tiếp đó chuôi đao quay lại, rơi vào trong tay Long Ngạo, huyết mang trên thân đao cũng dần dần tán đi, khôi phục màu sắc cùng sắc bén của đao.
Cầm Huyết Ẩm Cuồng Đao trong tay, Long Ngạo có một loại cảm giác huyết mạch tương liên, trên mặt không khỏi lộ ra một tia vui mừng. Đang chuẩn bị thử Huyết Ẩm Cuồng Đao một chút, hắn “ồ” lên một tiếng, nhanh chóng quay người rời đi, chỉ chốc lát đã biến mất vô tung vô ảnh.
Long Ngạo vừa mới rời đi thì ba người Diệp Cô Thành liền chạy tới, nhìn thấy thi thể linh thú đầy đất, trên mặt ba người đều đầy vẻ chấn kinh, không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook