Trời a! Ta phải giải thích cho ngươi như thế nào mới tốt a!“Ta thích chính là bài hát A Ngưu a!”

“Ta cũng từng học a! Ta hát cho ngươi nghe a. Tiểu ngưu tiểu ngưu ngươi mau mau lớn lên, a ngưu a ngưu ngươi từ từ ăn cỏ…..” Tên này quả thật là Tường Long bảo bảo chủ nổi tiếng lãnh khốc sao? Thật là hoài nghi a……

“Có hay không có người nói cho ngươi biết ngươi hát rất khó nghe không?”

“Ngươi không thích? Ta đây còn nhớ ngươi nói ngươi thích ‘Con mèo máy’, ngươi chờ một chút. Ngũ Đức, đem vật đó đến đây!”

Người tên Ngũ Đức chính là tổng quản của Mục trường này.

Là mèo máy a? Ông trời, hắn làm sao có thể làm ra vật đó a? Lăng Tử Hiên bất đắc dĩ nhìn Nam Cung Tử Thành xem thường.

Ngũ Đức rất nhanh liền đem một thứ đến.

“Ngươi xem!” Nam Cung Tử Thành tiếp nhận đồ vật từ trong tay Ngũ Đức, khẩn cấp cầm về phía Lăng Tử Hiên khoe công,“Con mèo này, trên lưng có một khối vải, rất giống như ngươi nói, đúng hay không? Râu cũng nhuộm màu đỏ, cái đuôi còn buộc một đóa hoa. Có phải hay không rất giống con mèo máy a?”

“My god! Ngươi nói thẳng đi! Ngươi còn chuẩn bị bao nhiêu thứ đồ vật kỳ quái a, ta muốn biết a!” Hắn đã thật sự chuẩn bị tâm lý a.

“Còn có con thỏ hoang, con vịt, bò Tây Tạng,…… Còn rất nhiều thứ a! Nếu ngươi cao hứng, ta còn có thể tìm nhiều thứ về cho ngươi a.”

“Ta xem, hay là thôi đi! Ngươi……”

“Ta nói Nam Cung đại bảo chủ, ngài đã tới tại sao không nói ta một tiếng a? Làm cho người ta hảo hảo hoan ngênh ngươi a!” Một âm thanh nũng nịu đánh gãy lời nói của Lăng Tử Hiên, Ngũ Kiều Kiều, nữ nhi của Ngũ Đức, tuy cá tính điêu ngoa tùy hứng, nhưng lại xinh đẹp như hoa, hơn nữa cha của nàng lại là tổng quản Mục trường, mấy đời đều trung thành làm việc cho Nam Cung thế gia, người bên ngoài muốn thú nàng cũng không phải số ít, nhưng người trong bảo không ai có hảo cảm với nàng. Mà nàng, từ lúc mười ba tuổi gặp qua Nam Cung Tử Thành liền thề vì hắn không lấy chồng. Nàng tin tưởng, chỉ cần là nam nhân, sẽ không ai có thể chống lại mị lực của nàng.

“Bọn Phi Vũ đã đi săn thú, không cần ngươi lo lắng!” Đối với nữ nhân, nhất là loại nữ nhân này, Nam Cung Tử Thành nhất mực khinh thường.

“Nhưng mà Nam Cung đại ca, đây cũng là tâm ý của người ta a!” Nếu nói tử tế không được, cần phải làm nũng a.

“Ta không nhớ từng cho phép ngươi gọi ta như vậy a.” Chỉ cần không phải cùng Lăng Tử Hiên nói chuyện, Nam Cung Tử Thành lập tức khôi phục bộ dáng lạnh lùng vốn có

“Tử Thành, ngươi không cần hung dữ như vậy, đối đãi với cô nương nhà người ta phải ôn nhu săn sóc a!” Lăng Tử Hiên lôi kéo ống tay áo của hắn nói.

“Ngươi tên ẻo lả này, là ai cho phép ngươi gọi hắn ‘Tử Thành’, thật sự đáng giận!” Ngũ Kiều Kiều cầm lấy roi trong tay hướng Lăng Tử Hiên đánh tới. nhưng cây roi cứ ở trên không không thể hạ xuống, đừng tưởng nàng không đành lòng xuống tay, thật sự là tay của nàng không thể động đậy a. nguyên lai Hắc Trần Thiên người đi tìm món ăn thôn quê đã trở về liền nhìn thấy điêu ngoa nữ nhân đáng ghét muốn đánh “Lão sư dạy tình yêu” của hắn, lập tức liền chạy đến, dùng sức bắt lấy cây roi đang giơ lên của Ngũ Kiều Kiều, không cho nàng hạ xuống.

“Loại sự tình này về sau không cần ngươi lo lắng, ta sẽ bảo hộ Tử Hiên!” Nam Cung Tử Thành đã muốn khó chịu đến cực điểm, như vậy cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân tối quý giá của hắn đã bị cướp mất, thật sự là đáng tiếc!

“Đúng a! Tiểu Thiên, không cần bận tâm ta a!” Lăng Tử Hiên ở một bên khuyên nhủ, thật sự không phải tâm địa hắn thiện lương, mà là – chỉ thấy giây tiếp theo Lăng Tử Hiên huýt sáo thổi một tiếng gọi,“Thuận Phong” Lập tức “Thuận Phong” liền chạy vội lại. Lăng Tử Hiên bên tai nó dặn dò vài câu sau, hắn liền đem Ngũ Kiều Kiều đặt lên ngựa, hét lên một âm thanh chói tai,“Thuận Phong” liền chở nàng chạy như bay mà đi.

“Hừ! Nếu nàng không là nữ nhân, ta mới sẽ không như vậy tiện nghi nàng đâu! Người dám nói ta ẻo lả đã sớm bị ta ném tới Thái Bình Dương đi!” Lăng Tử Hiên lẩm bẩm.

Mà một bên Nam Cung tử thành âm thầm ghi nhớ: Hảo!“Thái bình dương”, lần sau nhất định phải sai người tìm cho hắn.

Ăn cơm dã ngoại xong, Nam Cung Tử Thành liền đi nghe Ngũ Đức bào cáo về Mục trường, Bạch Phi Vũ cùng Hắc Trần Thiên không có việc làm không biết đã trốn đi hẹn hò khi nào a, nguyên lai Lăng Tử Hiên phải ở lại thư phòng bồi Nam Cung tử thành tra sổ sách, những con số kia thực sự làm cho hắn đau đầu, đành phải làm ra bộ dạng buồn chán trốn ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Ngũ Kiều Kiều đứng trước mặt một đống người hầu cùng tỳ nữ, làm bộ dạng sinh động như thật nói:“Nói cho các ngươi, hiện tại bên người Nam Cung đại ca có một gã hồ ly tinh, nhưng lại là một nam nhân lòng dạ xấu xa! Hắn nhất định sẽ làm hại Nam Cung đại ca, các ngươi nói xem như thế có đáng giận không?”

Tuy mọi người đối tiểu thư điêu ngoa không có hảo cảm gì, nhưng xuất phát từ lòng kính yêu bảo chủ, đáy lòng mọi người vẫn là căm phẫn nói lên một câu:“Quả thật đáng giận!”

Lăng Tử Hiên bĩu môi, đi đến gần đám người, cúi đầu vẻ mặt ủy khuất hỏi:“Ta…… Ta thật sự đáng giận như vậy sao?”

Đột nhiên nhìn thấy một mĩ thiếu niên đáng yêu một bộ dạng ủy khuất như vậy, tất cả mọi người đau lòng xông tới:“Ai nói ngươi đáng giận? Ngươi như vậy thật đáng yêu, ai lại k? Kỳ thật chúng ta đều biết bảo chủ thích……” Nói đến này, người nọ đột nhiên đình chỉ.

“Ngươi nói cái gì?” Lăng Tử Hiên có chút kỳ quái hỏi.

“Không…… Không có gì, hắn là nói hắn thực thích ngươi.” Một tiểu cô nương nhanh nhẹn thông minh chạy tới tiếp lời.

“Nga. Nhưng ta là người các ngươi vừa mắng a! Ta chính là người xấu xa là hồ ly tinh mà tỷ tỷ này nói a!” hấp hấp cái mũi, liền nói:“Kỳ thật ta cũng không biết! là do Tử Thành cứ nhất mực yêu thích ta! Ô ô ô ta hảo thảm a! Chẳng qua lớn lên so với người bình thường đáng yêu một chút, tuấn mỹ một chút, mê người một chút, liền bị người khác nhìn không quen, thật sự là còn oan hơn Đậu Nga a. Ta…… Tốt nhất ta nên yên lặng mà bỏ đi xa!”

[ Tác giả: Yên lặng rời đi? Ngươi không phải đã nói ra rồi sao?? Vậy mà cũng nói là yên lặng???

Hiên Hiên: Hư không cần nói cho người khác biết a! Kỳ thật ta chỉ nói mà thôi! Nam nhân tốt như vậy khó tìm như vậy, ta khờ mới bỏ hắn a?]

“Không cần! Ngươi trăm ngàn không cần đi! Bảo chủ sẽ đau lòng a, hắn thích ngươi, cũng không phải lỗi của ngươi. Hơn nữa, trên thực tế, bảo chủ là nam nhân tài giỏi nhất trên đời, hắn nhất định có thể làm cho ngươi hạnh phúc cả đời!”

“Đúng, đúng vậy! Chúng ta đều thực thích ngươi! Ngươi ở lại làm bảo chủ phu nhân của chúng ta đi!”

“Này, điều này cũng thực xấu hổ a?” Lăng Tử Hiên liều mạng làm cho khuôn mặt đỏ đi, giả bộ một bộ dáng thẹn thùng, còn thừa dịp lúc mọi người không chú ý tỏ vẻ đắc ý liếc ngũ kiều kiều một cái. Đấu với ta? Còn sớm a! Ai kêu ngươi không được vạn người mê giống ta?

Ngũ Kiều Kiều nhìn một đám người bị Lăng Tử Hiên mê mẩn đến đầu óc choáng váng, liền biết lần này nàng đã thua, căm giận rời đi, quyết định nghĩ phương pháp khác.

“Không có gì phải ngượng ngùng. Ngươi cũng đã thích ta, mọi người lại ủng hộ ngươi, vậy ngươi cũng chỉ có một con đường để đi, ngoan ngoãn để ta hôn nhẹ ngươi a, phu nhân của ta!” Nam Cung Tử Thành cười cười đi tới, còn có một bộ dáng gian kế đã thực hiện được, một bộ dáng tươi cười đối với bọn hạ nhân nói:“Đa tạ mọi người cổ động.” Thuận thế kéo Lăng Tử Hiên đang thất thần, ôm vào trong ngực, cúi đầu cướp đi đôi môi thơm của hắn.

“Bảo chủ, ngài không phải lần đầu tiên đến Mục trường, nhưng mà lại là lần đầu tiên cười a, hơn nữa chúng ta cũng là lần đầu tiên nghe ngài nói đa tạ, tất cả cũng là công lao của Lăng công tử đi a!”

“Nam — Cung — Tử — Thành! Ngươi đùa giỡn ta?” Một giọng sư tử Hà Đông rống lên?

“Cũng bởi gì ta thích ngươi a! Thực xin lỗi, hôn nhẹ một cái a Hiên Hiên.”

“Nam nhân nhàm chán!” Đẩy ra cánh tay dính vào mình như vòi bạch tuộc, Lăng Tử Hiên quay đầu bỏ của chạy lấy người

“Ta nhàm chán như vậy cũng là vì ngươi mà thôi, người khác cầu còn không được a! Này tất cả đều là bởi vì ta đối với ngươi yêu giống như nước sông chảy mãi không ngừng, lại như nước sông Hoàng Hà chỉ tràn ra mãi mà không thể vãn hồi. trên thế giới này ta chính là người có quyền lực nhất, ta yêu nhất chính là ngươi. Ngươi nhìn vào mắt của ta, thế nào, đủ thâm tình đi? Ta nghĩ muốn bói với ngươi:I love you!”

[ Tác giả: Bái…… cho ta xin! Ngươi…… Ngươi có thể hay không có một chút ngại ngùng a? Ngươi không biết nói đàng hoàng chút sao? Còn…… Còn có, chính là — này, tiếng Anh ngươi học ở chỗ nào a?

Thành Thành: Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ta muốn nói gì thì nói, ngươi quản ta? Ngươi có tế bào lãng mạn nào hay không a? Với lại vào thời khắc thâm tình này ngươi lại đi hỏi ta nhiều vấn đề như vậy. Chỉ cần có thể theo đuổi Hiên Hiên, quản nhiều như vậy để làm chi?

Tác giả: Lãng mạn? Tế bào? Ngươi thật sự là người cổ đại a! Mọi người a, ta trước phải đi xỉu a, lập tức đi.]

“Phải không a?”

“Đương nhiên! Ta yêu ngươi có thiên đại chứng giám a, nhật nguyệt chứng giám! Nếu ta có một chữ lừa gạt ngươi, ta suốt đời là thụ!” Nam Cung Tử Thành nhìn lên trời thề.

“Ngươi –! Ngươi dựa vào cái gì nghĩ là ta đã chấp nhận a? Ai nói cho ngươi biết ta nhất định sẽ chịu?” Lăng Tử Hiên cảm giác chính mình rất muốn chấp nhận, tuy rằng hắn sớm biết số hắn là tiểu thụ, nhưng mà chính mình không phải không biết thẹn thùng mà đi thừa nhận a, mới đó đã bị hắn giành quyền ở trên a, thật là không muốn nói “Chịu” a.

“Ai kêu ta lại yêu ngươi nhiều như vậy!” Nam Cung Tử Thành lại động tay động chân ôm lấy Lăng Tử Hiên, tựa hồ nếu hắn không ôm hắn sẽ không thấy thoải mái.

“Nhưng mà, không phải nói ai mạnh mới là công sao?”

“Ý của ngươi là — ngươi có vẻ cường a?” Nam Cung Tử Thành nheo lại ánh mắt nhìn hắn, một bộ mặt siêu cấp khó chịu.

“Nhưng ta so với ngươi tiên tiến gấp mấy ngàn năm a!” Lăng Tử Hiên lầu bầu, cũng không dám phóng đại thanh âm.

[ Tác giả cố tình nhắc nhở: Chớ quên, hắn là một người cổ đại lỗi thời.]

“Ngươi nói cái gì?” Cầm lấy ô mai người hầu vừa đưa lên, giơ giơ lên.“Nhìn thấy rất ngon, cũng không biết ngươi có lộc ăn hay không a.” Nam Cung Tử Thành lấy đồ ăn ra đe dọa

“Ta…… Được rồi! Từ xưa đến nay, tiểu thụ đều là đẹp như ta. Không còn cách nào a, ai kêu bộ dáng ta như vậy người gặp người thích, soái khí vô cùng, phong độ tuyệt đình, là siêu cấp mĩ thiếu niên xinh đẹp không ai bằng!”

“Ngươi đáp ứng ta rồi a?” Nam Cung Tử Thành có điểm không thể tin được chỉ đơn giản như vậy đã ôm được mỹ nhân, thật sự là ông trời có mắt a! Bởi vậy có thể thấy được, tình yêu của hắn cảm động thiên địa a.

[ Tác giả: Cái gì cảm động thiên địa, mọi người, đặc biệt các tiểu bằng hữu, trăm ngàn lần không cần tin tưởng lời hắn nói a. Đúng là tình cảm của hắn là lưỡng tình tương duyệt. Mọi người không nên trách hắn, chỉ là trình độ văn hóa của hắn không cao bằng ta thôi!]

“Như thế nào? Còn hỏi nữa?? Muốn ta đổi ý có phải hay không???” Lăng Tử Hiên chu chu cái miệng nhỏ nhắn, giả bộ cả giận nói.

“Đương nhiên không phải!” Nam Cung Tử Thành cúi người hôn nhẹ lên trán của Lăng Tử Hiên, ưng thuận lập lời thề.“Nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là của ta, là bảo bối ta yêu nhất trong kiếp này!”

Từ nay về sau, vương tử cùng công chúa liền sống hạnh phúc tốt đẹp bên nhau.

[ Hiên Hiên: ta là một người cường tráng a, ta là nam nhân!

Tác giả: Nga! Ta sửa, ta sửa: Từ nay về sau, vương tử cùng nam tính công chúa liền sống hạnh phúc bên nhau.]

Đương nhiên, làm sao có thể hạnh phúc như vậy, vẫn có người phá hư a!

Không thể để nam nhân mình để ý nhiều năm cứ như vậy bị một nam nhân khác đoạt đi, Ngũ Kiều Kiều quyết định được ăn cả ngã về không.

“Thiên Long, ta đã trở về! Chín giờ đem nay mang theo Tử Hiên đến sân bay đón ta!”

Nam Cung Thiên Long nhận được điện thoại của Lăng Tam, nhất thời cười choáng váng. Lão huynh này giống như hoàn toàn quên hắn đã đem tiểu đệ đệ tối yêu quý của Lăng Tam là Lăng Tử Hiên đưa đến cổ đại.

“Cái gì? Ngươi đem Tử Hiên đưa đến cổ đại? Ta nghĩ là ta nghe lầm đi?” Lăng Tam nở nụ cười thực sự thân thiện.

“Ân nếu ta nói cho ngươi biết, ngươi không có nghe sai đâu?” Nam Cung Thiên Long nơm nớp lo sợ hỏi.

“Ngươi nói gì a?”

“Ta yêu ngươi như vậy, ngươi nhất định sẽ không trách ta, phải không?”

“Ha ha đương nhiên sẽ không!” Lăng Tam lại một lần nữa lộ nụ cười mê người, đung đưa thân mình hướng phòng ngủ đi, lạnh lùng bỏ lại một câu:“Trước khi Tử Hiên trở về ngươi đừng mơ chạm vào ta.”

Cái gì? Một đạo sét đánh xuống đầu hắn! Vì hạnh phúc của bản thân suy nghĩ, Nam Cung Thiên Long quyết định xin lỗi tổ tiên.

“Tam Tam, ta sẽ đem Tử Hiên về ngay a!” Nói xong, bước đến cỗ máy thời gian, bắt đầu khởi động.

“Lăng công tử, tiểu thư nhà muốn mòi ngươi đến a.” nha hoàn bên người Ngũ Kiều Kiều đến nói với Lăng Tử Hiên.

“Tiểu thư nhà ngươi?”

“Đúng vậy! nàng đã chuẩn bị một bàn đồ ăn a!” Những lời này là tiểu thư cố ý dặn nàng nhất định phải nói.

“Nga! Hảo, ta liền đi theo ngươi” Mỹ vị không thể bỏ qua a!

“Tiểu thư, Lăng công tử đã đến!”

“Mau mời ngồi!” Ngũ Kiều Kiều chạy nhanh đứng lên, nhiệt tình chiêu đãi.“Lăng công tử, ta biết trước kia là ta không đúng, ngươi đại nhân không chấp nhất kẻ tiểu nhân, tha thứ ta. Bàn tiệc rượu này là ta hướng ngươi bồi tội a!” Hừ! chỉ cần ngươi ăn đồ ăn này, ta sẽ để cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

“A, cảm tạ!” Lăng Tử Hiên vẻ mặt hạnh phúc nhìn cái bàn, vừa mới chuẩn bị hạ đũa, bỗng ngoài ý muốn xuất hiện! Chỉ thấy một đạo loang loáng, hắn ở trước mắt Ngũ Kiều Kiều biến mất vô tung vô ảnh.

“Cám ơn trời đất! Tử Hiên, ngươi rốt cục đã trở lại. Hạnh phúc cả đời của ta đã có hy vọng rồi!” Nam Cung Thiên Long kích động ôm lấy hắn.“Tam Tam! Tử Hiên đã trở lại!”

“Tử hiên! Ca rất nhớ ngươi a!” Lăng Tam lao ra khỏi phòng ngủ, một cước đá Nam Cung Thiên Long ra, đem Lăng Tử Hiên ôm vào trong lòng, còn không quên trừng mắt nhìn Thiên Long đáng thương liếc một cái.“Nói cho ca, ngươi ở cái thế giới kia có khỏe không?” Chậc, bộ dáng của hắn giống như Lăng Tử Hiên vừa đi âm phủ về a.

“Tốt lắm a! Hơn nữa ta không muốn trở về, tình nhân của ta còn ở đó a.”

“Thật vậy chăng?” Lăng Tam kinh ngạc mở to hai mắt nhìn,“Ai – tuấn mỹ sao? Mê người sao? Anh dũng sao? Vĩ ngạn sao?”

“Hắn, hắn là nam nhân tốt nhất ta từng gặp.” Lăng Tử Hiên đỏ bừng mặt.

“A, phải không? Vậy hắn có huynh đệ không a?” Lăng Tam không chút nào che dấu sự chờ mong của mình.

“Có phải hay không ta thật lâu chưa trừng phạt ngươi?” âm thanh âm trầm vang lên, Nam Cung Thiên Long ôm người yêu hướng phòng ngủ đi,“Ta không ngại hiện tại trừng phạt ngươi a.”

“Buông! Buông! Tử Hiên, cứu ta!”

“Ca, ngươi tự cầu phúc đi!” Ai! Thấy nhưng không thể trách

“Cái gì? Tử Hiên mất tích? Tìm cho ta! Từ trên xuống dưới Mục trường một chỗ cũng không thể bỏ sót, tìm không được người, các ngươi cũng đừng tới gặp ta!” Nam Cung Tử Thành giận dữ hét. Hắn mới đi ra ngoài một ngày, trở về lại có người nói cho hắn biết không thấy Tử Hiên, rốt cục là chuyện gì đã xảy ra?

“Bảo chủ, ta vừa mới nghe được trước bữa cơm chiều hôm qua, Ngũ Kiều Kiều gọi Tử Hiên đến, sau đó liền không có ai thấy hắn.” Hắc Trần Thiên người còn chưa bước vào phòng, liền vội vã bẩm báo, hắn là thật sự thích Lăng Tử Hiên, biết Tử Hiên mất tích, liền gọi người đi thám thính.

“Ngũ — Kiều — Kiều! Đem nàng đến gặp ta!”

“Dạ!”

Lúc đem Ngũ Kiều Kiều đến, đã là bộ dáng kinh hồn thất vía, tuy nàng thực sự muốn hại Lăng Tử Hiên, nhưng như thế nào hắn lại tiêu thất trong không khí a?

“Ta không hại hắn, thật sự không hại hắn, thật sự…… Thật sự……”

“Nhưng lần cuối hắn xuất hiện là ở chỗ của ngươi! Ngươi rốt cục đem hắn đi đâu? Nói a! Ngươi nói a!” Nam Cung Tử Thành không khống chế được cảm xúc của chính mình, nắm lấy bả vai Ngũ Kiều Kiều, dùng sức nắm lấy.

Nhưng vào lúc này, Bạch Phi Vũ cũng bước vào, khó có được một bộ dáng nghiêm túc nói:“Bảo chủ, ta vừa mới nghiệm qua, một bàn đồ ăn trong phòng nảng đều có kịch độc.”

Nghe vậy, Nam Cung Tử Thành cơ hồ hoàn toàn mất đi khống chế, rút trường kiếm bên hông qua, thẳng tắp hướng Ngũ Kiều Kiều đâm tới.

Bỗng nhiên Ngũ Đức tiến vào, liều lĩnh quỳ xuống, than thở khóc lóc:“Bảo chủ, van cầu ngài tha nàng đi! Nàng là nữ nhi duy nhất của lão nô a! hãy vì lão nô trung thành tận tâm với ngày cả đời, ngày hãy tha cho nàng một mạng đi!”

“Hừ! không nói đến việc nàng hãm hại người bảo chủ tối yêu quí, cho dù là người bình thường cũng phải là một mạng đền một mạng a!” Bạch Phi Vũ lạnh lùng nói, Ngũ Đức đúng là cả đời trung thành, nhưng không có biện pháp dạy nhi nữ, cũng không thể tha thứ.

“Không! Không! Hắn không phải do ta hại chết! Hắn căn bản còn không có ăn, liền…… Liền mạc danh kỳ diệu biến mất!”

“Dối trá! Một người đang tốt như thế nói biến mất liền biến mất a?” Hắc Trần Thiên tức giận không nói không được, loại lời nói hoang đường này, tưởng lừa tiểu hài tử ba tuổi sao?

Mà Nam Cung Tử Thành lại vì câu nói đó mà cả kinh đánh rớt kiếm, hắn đột nhiên nhớ đến Lăng Tử Hiên từng nói đến tương lai, cỗ máy thời gian, còn có cái gì mấy ngàn năm, những lời này ở trong đầu hắn hình thành một ý tưởng, chẳng qua hắn vẫn không muốn tin tưởng mà thôi……

“Ngươi đi đi! Về sau nếu ngươi còn làm chuyện thương thiên hại lí gì, ta sẽ cho ngươi hối hận vì lần được sống này!”

“Bảo chủ! Loại lời nói này của nàng mà ngươi cũng tin tưởng sao?” Hắc Trần Thiên mở to hai mắt nhìn.

“Ta đã quyết định! Đi! Đừng để ta đổi ý!”

“Tạ, tạ bảo chủ tha mạng!” Ngũ Đức lôi kéo nữ nhi tạ ơn chạy nhanh cáo lui.

Tử Hiên, ngươi thật sự tuyệt tình như vậy, nói đi là đi? Lời thề kia là giả sao? Ngươi mau trở lại! Đừng cho ta hận ngươi! Nam Cung Tử Thành tuyệt vọng quỳ xuống, đem mặt vùi vào trong tay.

“Rầm lạp!” Đột nhiên trong lúc đó, mái nhà không biết bị vật gì rơi trúng phát ra tiếng động lớn! kèm theo vài tiếng “ ai ui” vài người chật vật không chịu được từ trên nóc nhà rớt xuống.

Một trận xôn xao này đem Bạch Phi Vũ cùng Hắc Trần Thiên vừa mới đi liền quay trở lại:“Người tới a! bắt thích khách!” Hô, hai người lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến.

“Bắt người là phạm pháp a!” âm thanh quen thuộc kèm theo một bóng người bước ra.

Không đợi ai kịp phản ứng, lại có vài câu vô nghĩa truyền đến, hai tên kia im lặng nhìn nhau!

“Ngươi như thế nào ngốc như vậy? Dời đi thời không lực sát thương lớn như vậy sao? Ta sẽ bị thương a!”

“Không phải a! vì Nó chưa từng chở đồng thời nhiều người như vậy, siêu nặng a!”

“Tử Hiên!” Nam Cung Tử Thành không thể tin được ngẩng đầu, thật vật vả mới nhìn được người đứng lên từ trong đám tro bụi.

Nhưng là –

Hắn không có nhìn lầm đi! Một nam nhân khác cũng đứng lên cư nhiên vô cùng thân thiết ôm lấy bả vai Tử Hiên, còn “Xấu xa” cười:“Tử Hiên, hắn chính là ngươi ngươi thích sao? Thật sự rất được a!” Mà –

Tử Hiên trở về còn đem theo một mĩ thiếu niên.

Không thể nhẫn nhịn được! Nam Cung Tử Thành thật sự nhịn không được, tiến lên đem Lăng Tam đẩy ra, không hờn giận nói:“Ngươi không cần loạn bính a!”

Một bên Nam Cung Thiên Long ôm Lăng Tam, cũng vẻ mặt mất hứng trừng trừng nhìn Tử Thành:“Nói rất đúng! Cũng không làm phiền ngươi, không cần loạn bính a!”

“Cho ta xin a! ngươi ghen cái gì a? Hắn là ca của ta — Lăng Tam, người kia là lão công của ca ca — Nam Cung Thiên Long! Đúng rồi, Ngươi coi chừng là bổn gia của hắn a! Tử Thành.”

Vừa nghe thấy người mình ăn dấm chua là ca ca của Tử Hiên, Nam Cung Tử Thành có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn là không tiếp thu sai lầm:“Là ca ngươi cũng không được, ngươi chỉ có thể có một mình ta!”

Mà một bên Nam Cung Thiên Long lại là một bộ dáng không thể tin được, lẩm bẩm nói:“Bổn gia…… Tử Thành…… Chẵng lẽ lại là sự thật?”

“Ngươi đang nói cái gì? Cái gì thiệt hay giả?” chịu không nổi bộ dạng si ngốc của hắn, Lăng Tam dùng sức lay lay hắn một chút.

“Là như vậy, trong hộp gỗ tổ tiên ta để lại, mặt trên viết

‘Duyên định Cô Tinh bạn tử thành

Thiên ban thưởng Tử Hiên càng thời không

Kinh thế chi luyến Tường Long bảo

Khóa thế nhân duyên long luyến long.’

Lúc ấy ta nghĩ trên đó viết Tử Hiên có thể hay không chính là Lăng Tử Hiên, ta không đành lòng để hắn nhìn chúng ta hạnh phúc, chính mình lại thê thê thảm thảm không thích ai, cho nên liền đem hắn đưa đến Thánh Hướng. Mà hiện tại điều đó lại là sự thật, hắn không phải gọi Nam Cung Tử Thành sao? Cùng họ với ta, hắn nhất định là tổ tiên của ta, cho nên tờ giấy này mới có thể gia truyền a!”

“Ngươi như thế nào biết nhất định là Thánh Hướng? Nếu ta không phải ở Thánh Hướng, ta cả đời có phải sẽ không gặp hắn không a?” Nam Cung Tử Thành không khỏi cả kinh ra một thân mồ hôi lạnh.

“Ta có tra gia phả a!” Nam Cung Thiên Long vẻ mặt đắc ý.

Lúc này Lăng Tử Hiên đột nhiên nhớ tới một chuyện rất trọng yếu, ngọt ngào nở nụ cười một chút, nhìn Nam Cung Tử Thành, ôn nhu hỏi:“Tử Thành, ngươi có huynh đệ không?”

“Hai cái tên ghê tởm đang khanh khanh ta ta kia cũng coi như là huynh đệ của ta đi!” Nam Cung Tử Thành liếc liếc mắt một nhìn Bạch Phi Vũ cùng Hắc Trần Thiên.

“Ai nha –! Ta nói là có quan hệ huyết thống.”

“Vậy là không có!”

“Ngươi xác định?”

“Xác định!”

“Xác định xác định?”

“Xác định xác định!”

“Nam — Cung — Tử — Thành! Ngươi giải thích rõ ràng cho ta! Nếu ngươi là tổ tiên của Thiên Long, kia nói cách khác hắn là con con con con …..của ngươi.”

“Đúng vậy! Hôn nhẹ một cái bảo bối để cho ngươi mang thai mười tháng sinh đứa nhỏ thật sự là rất vất vả, ta thật sự là thương — tâm– a –! Không! Không có khả năng!! Ta thề, trong lòng ta chỉ có ngươi! Ta sẽ không cùng nữ nhân khác quan hệ a, ngươi nhất định phải tin tưởng ta! Hắn, hắn nhất định là do chúng ta nhặt trong đống rác về! Nhất định là vậy!”

“Uy! Có cần phải nói thảm như vậy sao? Ta thừa nhận, căn cứ gia phả ghi lại, con của Nam Cung Tử Thành xác thực đều không phải là thân sinh, nhưng nhất định phải từ đống rác nhặc về sao?”

“Ngươi im lặng a, cẩn thận ta không đi nhặt tiểu hài tử, cho ngươi trở thành cô hồn dã quỷ! Làm cho Tử Hiên hiểu lầm ta, thật sự là tội ác tày trời!”

“Phốc ha ha, ngươi tính khi nào thì cưới ngã đệ a?” Lăng Tam ở một bên nói. Hắn làm ca ca nhất định phải nhìn thấy đệ đệ hạnh phúc a. A! Hắn thật sự là một ca ca vĩ đại a!

“Ngày mai!”

“Ngày mai!?!” tựa hồ như trừ hắn ra không ai là không bị làm cho kinh hách.

“Đúng! Liền ngày mai! Hôm nay suốt đêm chạy về Tường Long bảo, mục trường này có điềm xấu a!”

Giờ này khắc này Tường Long bảo tựa hồ có một loại không khí khác thường. Không có xao la thanh, không có tiếng đánh trống, không có “Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường”, càng không có đền ***g đỏ thẩm. Cũng là –

“Nam Cung Tử Thành tiên sinh, ngươi nguyện ý thú Lăng Tử Hiên tiên sinh, vô luận bệnh tật, khốn khổ, bần cùng đều đã thương hắn cả đời sao?”

“Ta nguyện ý!”

“Lăng Tử Hiên tiên sinh, ngươi nguyện ý gả cho Nam Cung Tử Thành tiên sinh, vô luận bệnh tật, khốn khổ, bần cùng cũng không rời đi?”

“Hẳn là vậy a!”

“Ngươi nói cái gì?” Nam Cung Tử Thành nhìn cái người kia, cố gắng khắc chế chính mình không hung dữ với hắn.

“Vậy được rồi! Ta nguyện ý! Phi thường nguyện ý!!”

Trên cơ bản vừa lòng, không có trở ngại.

“Kế tiếp, thỉnh hai người trao đổi nhẫn!”

Nam Cung Tử Thành từ trong lòng lấy ra Chu Tước quyết đưa cho Lăng Tử Hiên, Lăng Tử Hiên qua thời gian thật dài mới hạ quyết định quyết tâm cũng đem Thanh Long quyết đem ra, vẻ mặt mất hứng nói:“Tiện nghi cho ngươi, một khối phá ngọc đổi bảo bối của ta, mệt!”

“Hảo! Kế tiếp là tiết mục vui chơi giải trí……” Lăng Tam hưng phấn mà tuyên bố.

“Ngươi giữ cho ta một chút thể diện!” Nam Cung Tử Thành trừng mắt hắn, tuyệt không che dấu sự hờn giận của chính mình.

“Kia…… Tốt lắm, cứ như vậy, đưa vào động phòng!”

“Hừ!” Nam Cung Tử Thành thế này mới không phẫn nộ, xem ra làm người phải hung dữ một chút mới được. Ôm lấy Lăng Tử Hiên, hắn lòng tràn đầy chờ mong đêm động phòng hoa chúc của mình.

Chính là — hắn, tựa hồ không biết có loại chuyện thú vị tên là “Nháo — động — phòng”.

“Chết tiệt! Các ngươi cút cho ta!”

“Không cần dữ như vậy, chỉ nháo động phòng một chút thôi a.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương