Lồng Giam Và Dương Cầm
-
Chương 14
Edit: Thỏ
Nếu Mạc Độc Chước sớm biết rằng nghệ thuật là lối tắt kéo gần khoảng cách với Sầm Lệnh Thu, vậy hắn xin nguyện lòng bắt đầu học nghiên cứu nghệ thuật từ trong bụng mẹ.
Mỗi một ngày mới ở Vienna là một nghiên cứu nghệ thuật mới.
Mạc Độc Chước phát hiện, hắn càng tỏ ra yêu thích nghệ thuật, Sầm Lệnh Thu càng có thể chịu đựng cái thói làm xằng làm bậy của hắn.
Ví dụ như giữa trưa ở nhà hàng, Mạc Độc Chước phát biểu tràng giang đại hải về nghệ thuật, sau khi Sầm Lệnh Thu nghe xong thì mừng rỡ vô cùng, hết sức tự nhiên lấy thực đơn trong tay Mạc Độc Chước chọn món. Mạc Độc Chước được một tấc tiến thêm một thước mà dịch ghế đến ngồi gần, y cũng không đẩy ra trái lại còn dời thực đơn để bọn họ tiện xem.
Mạc Độc Chước gào thét nội tâm, đúng! Hắn chính là muốn loại tình cảm xuất phát từ hai phía này!
Đồ ăn mang lên, Mạc Độc Chước nhân cơ hội phát biểu nghệ thuật về những món ăn, phát biểu xong bèn thò lại gần: “Bảo bối à, anh cũng muốn ăn mì Ý, em đút anh một nĩa đi.”
Trời ơi, đây có cảm giác như đôi vợ chồng già vậy!
“Bảo bối, em đút mì Ý anh ăn ngon quá!”
“Vậy anh muốn ăn nữa không?”
Bảo bối còn hỏi mình muốn ăn hay không! Mạc Độc Chước tưởng tượng ra viễn cảnh bọn họ môi kề môi đút nhau ăn mì Ý: “Muốn!!”
“Nếu anh thích thì cầm mà ăn.” Sầm Lệnh Thu nói xong đẩy đĩa đến trước mặt hắn.
“Không, bảo bối, bổn đại gia thích được em đút mà.” Mạc Độc Chước áp sát y liếc mắt đưa tình với ý đồ dụ dỗ.
“Vậy anh nhịn đói đi.”
Nếu mình đói thì đâu còn hơi sức ăn vợ mình, không phải, đâu còn hơi sức du lịch đâu? Vì thế tự thỏa hiệp bản thân ăn tiếp.
Mạc Độc Chước nhìn xung quanh nhà hàng một lần với ý định tìm chủ đề nào đó để phát biểu nhưng không tìm được gì cả. Cuối cùng hắn phát hiện có một đôi tình nhân dùng cơm đằng kia, cô gái mặc váy cổ điển, đội nón rộng vành, trông rất có khí chất.
Hắn cho rằng Sầm Lệnh Thu cũng có hứng thú về phục trang phái nữ, vì vậy hắn đem cô ta ra làm… chủ đề để bình phẩm.
Nhưng vợ hắn chẳng những không khen ngợi hắn mà còn lộ ra vẻ mặt tức tối.
“Sao vậy? Em thấy không khỏe à?”
Hai tay Sầm Lệnh Thu cầm chặt dao nĩa, bực mình nói: “Nếu anh xem trọng người ta thì cứ nói, tôi sẽ không quan tâm nữa, tôi còn mong sớm thoát khỏi anh nữa kìa.”
Đây… chẳng lẽ là ghen? Mạc Độc Chước cảm thấy bị hũ mật ong đập vào người.
Ghen không phải ai cũng ghen được. Đối với hắn mà nói, hắn không thích ghen tuông với kẻ khác; mà người có thể làm hắn ghen cũng chỉ có Sầm Lệnh Thu.
Nếu Sầm Lệnh Thu đã ghen với mình, có phải em ấy đã thinh thích mình không nhỉ? Hơn nữa chỉ e không phải thinh thích, mà là thích gấp đôi!
Mạc Độc Chước chậm tiêu một chốc mới phát hiện ra, Sầm Lệnh Thu ghen chính là chuyện tốt, nhưng cũng phải làm sao để dàn xếp thỏa đáng (phi) vụ này.
Nếu dàn xếp trục trặc, về sau hắn cũng hết đất ‘diễn’ luôn.
“Trời ạ, bảo bối, ý anh là… Anh nghĩ rằng em sẽ thích thảo luận về thiết kế trang phục với anh!”
Sầm Lệnh Thu không nhìn hắn.
“Thật sự, ông đây tử con mẹ nó thật không có ý gì khác! Nếu ông tơ tưởng người đàn bà kia thì cho sét đánh chết ông đi!”
Sầm Lệnh Thu vẫn như cũ không nhìn hắn.
Mạc Độc Chước hết cách. Bệnh nặng phải trị, hắn nhìn phong cách ăn mặc của Sầm Lệnh Thu mà phát biểu đủ thứ trừu tượng cao siêu, đem sạch vốn từ ngữ tích lũy từ thời ấu trĩ ấu trùng ra vận dụng hết thảy, lúc đó hắn mới toàn thây vượt qua buổi trưa.
***
Mạc Độc Chước và Sầm Lệnh Thu ở Vienna ngày thứ tư cũng là ngày triển lãm âm nhạc lần thứ 68.
Sầm Lệnh Thu chờ đợi cơ hội rất lâu rồi, bởi vì nhiều năm trước y đã mơ về cây dương cầm có một không hai do Mr. Werker dùng nửa đời tâm huyết chế tạo.
Mạc Độc Chước cũng đã chờ đợi ngày này thật lâu, bởi vì đã ba ngày hắn và Sầm Lệnh Thu không ân ái nhau nữa, nếu phải chờ thêm chắc hắn sẽ quên béng những hương vị đó thôi. Vì vậy, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, thôi thì hôm nay lại một lần thân thể tương thông, tâm hồn va chạm.
Đương nhiên hắn còn nhớ rõ quy tắc ba không của Sầm Lệnh Thu, cho nên hắn không thể soạn ra một kịch bản bình thường. Vũ lực không xong thì phải dùng mưu trí. Mạc Độc Chước dâng Sầm Lệnh Thu một thứ tuyệt vời nhất, hắn cũng không tin thứ này không thể lừa Sầm Lệnh Thu nằm lên giường mình.
Sầm Lệnh Thu coi trọng buổi triển lãm này nên y mặc bộ tây trang màu đen, chải ngược tóc ra sau và dùng keo xịt tóc cố định; y không hòa nhã giống ngày thường mà càng thêm ngời ngời khí chất.
Mạc Độc Chước không quan tâm, hắn ăn mặc như ngày thường; này là sơ mi tay ngắn họa tiết Hawaii, này là quần jeans xám, bên ngoài khoác thêm áo gió thể thao.
Khi Mạc Độc Chước rời khỏi phòng thay quần áo, Sầm Lệnh Thu nhìn chằm chặp hồi lâu.
Mạc Độc Chước thấy vợ mình nhìn đến ngơ ngẩn, bèn nhếch môi cười, giọng điệu tràn đầy khiêu gợi: “Sao thế em? Có phải lúc này em mới nhận ra bổn đại gia thật đẹp mã, bỗng yêu anh rồi?”
“Tôi chỉ cảm thấy… Hôm nay anh ăn mặc như vậy vốn là không đến xem triển lãm mà chẳng khác nào một kẻ du côn.”
Đương nhiên Mạc Độc Chước luôn không biết xấu hổ: “Hửm? Bổn đại gia nhìn kiểu gì cũng tự thấy mình phong thái chất chơi, cũng giống đại ca xã hội đen chứ lị.”
“Anh cho rằng giống đại ca xã hội đen là một lời khen à?”
“Vậy em yêu, em thích sao đấy?”
“Cảnh sát trưởng còn quyền lực hơn đại ca xã hội đen.”
“Ý em là… làm người sống theo khuôn khổ? Bổn đại gia không sống phép tắc được đâu.”
Hai người dùng cơm ở nhà hàng xong, Sầm Lệnh Thu nói muốn vào trung tâm triển lãm âm nhạc, Mạc Độc Chước bảo đừng. Đến sớm cũng ngồi chờ, chi bằng ra công viên gần đây hóng mát. Sầm Lệnh Thu nghĩ Mạc Độc Chước ít có những ngày nhàn hạ, thoải mái nên đồng ý ngay; kết quả vừa ngồi đã xảy ra chuyện xấu.
Bấy giờ bọn họ đi dạo công viên, dừng chân ở một góc tương đối hẻo lánh; bỗng Mạc Độc Chước đòi thắt lại cà vạt cho Sầm Lệnh Thu.
Y nói cà vạt thắt đủ đẹp rồi, không cần hắn sửa nữa. Mạc Độc Chước càng muốn sửa đấy, hai người lôi lôi kéo kéo lẫn nhau. Đột nhiên một kẻ đi ngang va phải Sầm Lệnh Thu, còn nói xin lỗi rồi nhanh chóng chuồn mất.
Sầm Lệnh Thu chưa kịp phản ứng, định bụng không cho Mạc Độc Chước động tay chân thì nét mặt hắn chợt đanh lại: “Vừa rồi tên kia rất kỳ quái! Em kiểm tra xem trên người có mất đồ không!”
Sầm Lệnh Thu lục lọi trên người thì trở nên luống cuống: “Giấy xác nhận, di động và thẻ tín dụng của tôi mất rồi!”
Mạc Độc Chước ném lại một câu ‘ở đây chờ anh’, sau đó đuổi theo hướng kẻ nọ.
Ở cách một góc công viên nào đó, nơi hẻm nhỏ vắng người, rốt cuộc Mạc Độc Chước đã tóm được tên móc túi. Tuy nhiên tình huống hết sức… hài hòa.
“Ê bồ, làm tốt đấy. Nhưng tôi muốn dàn dựng chân thật hơn. Chú dùng dao chém hộ lên tay tôi với. Nhanh lên. Đực mặt làm gì!”
“Anh chắc chưa?” Đối phương hơi chần chừ hỏi.
“Sợ đếch, đừng nói nhiều. Dù sao bổn đại gia cũng từng nhập ngũ, chút này có làm sao.”
Một dao không cạn, đổ máu, thế nhưng đôi mày Mạc Độc Chước vẫn còn chưa nhăn.
“Cẳng chân nhát nữa đi. À, có đem súng chứ?”
“Có.”
“Dí phát lên quần luôn.”
Sau đó Mạc Độc Chước lại cọ cọ vào tường, cố tình làm thuốc súng ám vào quần áo.
Khi Sầm Lệnh Thu thấy Mạc Độc Chước phong trần mệt mỏi chạy về, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mà khi Mạc Độc Chước đến gần y mới phát hiện trên người hắn là vết thương và dấu vết vật lộn, tim y muốn vỡ tan.
“Xin lỗi em, không đem đồ về cho em được. Vốn dĩ nó chơi dao thì anh còn có cửa, sau đó rút súng thì đành chào thua. May mắn kỹ thuật nó hạng xoàng, không thì anh đây tiệt đường con cháu mất.”
Sầm Lệnh Thu cảm thấy rất khổ sở khi tiền bạc mình bị mất. Đó là tiền gửi ngân hàng suốt mười năm qua, vốn dĩ chiều nay có thể mua được dương cầm nhưng tại sao lại trùng hợp như thế, khi không bị móc túi và giấy xác nhận cũng mất luôn.
Mất thẻ tín dụng và giấy xác nhận quả thật bế tắc, chuyển khoản trực tuyến cũng khó lòng; huống hồ anh không còn thẻ tín dụng thừa, cho dù mua điện thoại mới thì cũng vô ích.
Chắc tên móc túi chỉ định lấy điện thoại thôi, bởi vì ba thứ đặt chung một chỗ nên ‘tiện tay cầm nhầm’, Sầm Lệnh Thu cảm thấy rầu rĩ vì không đặt riêng ba món này ra.
Nhưng mọi thứ hẳn xoay chuyển được. Giữa Sầm Lệnh Thu và Mr. Werker có mối quan hệ tương đối tốt, y cũng nhiều lần nhắc với ông ta rằng mình rất thích cây dương cầm này, dù phải mua bằng số tiền lớn cũng không tiếc.
Mr. Werker cũng bày tỏ, ông hi vọng rằng đàn dương cầm này sẽ tới tay người xứng đáng. Ông thấy được năng lực triển vọng của Sầm Lệnh Thu, hơn nữa mong chờ gặp được y tại buổi triển lãm dương cầm này.
Nếu y có thể giải thích ngọn ngành cho ông ta nghe bằng thành ý, hẳn ông ta sẽ chấp nhận yêu cầu mua trước… chuyển khoản sau.
Y vừa thuyết phục bản thân mình như vậy thì câu nói của Mạc Độc Chước đã khiến y cảm thấy buồn rầu.
“Hắn thế mà có súng ư? Trời ơi, anh không bị thương chứ?”
“Rách vải ống quần thôi.” Mạc Độc Chước thấy bộ dạng khóc tơi nơi của Sầm Lệnh Thu, chợt cảm thấy hai dao thật là đáng giá. Nếu có thể khiến y một mực quan tâm đến hắn, bị lăng trì cũng có là bao. “Chỉ suýt chút tiệt đường con cháu, cũng không sao cả, em cuống cái gì? Em đang đau lòng vì anh sao? Nhưng có hay không cũng không quan trọng, vì kể từ lúc bổn đại gia quyết định yêu cũng xem như đời này hết sinh đẻ rồi.”
“Lúc nào mà anh còn tâm trạng nói đùa! Mau đến bệnh viện!”
“Em yêu, em quan tâm khiến anh rất vui. Nhưng nếu giờ đi bệnh viện thì buổi triển lãm sẽ muộn mất. Nhỡ mà mua không được cây đàn thì uổng công em.”
Sầm Lệnh Thu định nói không có tiền thì muộn hay không muộn có sao? Nhưng chợt nghĩ, không có tiền nên mới cần phải đi đúng giờ!
Rốt cuộc Sầm Lệnh Thu vẫn để Mạc Độc Chước chịu thiệt thòi một chút vì buổi triển lãm trước của mình. Bọn họ đến cửa hàng gần đó mua thuốc sát trùng và băng vải.
Đúng là Mạc Độc Chước rất quyến luyến khoảnh khắc Sầm Lệnh Thu quấn băng vải cho mình, đây là phút giây ngàn năm có một. Nhưng với tốc độ chậm rì của bảo bối thì muộn giờ triển lãm mất thôi. Lúc đó dương cầm bay mất bảo bối lại buồn rầu, tự trách; hắn không muốn Sầm Lệnh Thu thất vọng đâu.
“Bảo bối, được rồi, để anh làm cho. Em cẩn thận quá sẽ muộn mất.”
Sầm Lệnh Thu liếc mắt nhìn đồng hồ: “Vậy anh tự làm đi, coi chừng động trúng vết thương.”
Mạc Độc Chước quấn băng vải rất nhanh, không chỉ nhanh mà còn ngời ngời khí chất, bởi ít nhiều gì hắn cũng từng tham gia quân đội.
Hắn hơi nghiêng đầu cắn mảnh vải, tay trái cầm đầu kia thuần thục quấn lên. Dù hắn cảm thấy bình thường nhưng trong mắt những người ngoài kia, mỗi một hành động giơ tay nhấc chân của hắn đều tràn đầy quyến rũ.
“Tạm thời cứ thế. Em à, mình đi thôi.”
Nếu Mạc Độc Chước sớm biết rằng nghệ thuật là lối tắt kéo gần khoảng cách với Sầm Lệnh Thu, vậy hắn xin nguyện lòng bắt đầu học nghiên cứu nghệ thuật từ trong bụng mẹ.
Mỗi một ngày mới ở Vienna là một nghiên cứu nghệ thuật mới.
Mạc Độc Chước phát hiện, hắn càng tỏ ra yêu thích nghệ thuật, Sầm Lệnh Thu càng có thể chịu đựng cái thói làm xằng làm bậy của hắn.
Ví dụ như giữa trưa ở nhà hàng, Mạc Độc Chước phát biểu tràng giang đại hải về nghệ thuật, sau khi Sầm Lệnh Thu nghe xong thì mừng rỡ vô cùng, hết sức tự nhiên lấy thực đơn trong tay Mạc Độc Chước chọn món. Mạc Độc Chước được một tấc tiến thêm một thước mà dịch ghế đến ngồi gần, y cũng không đẩy ra trái lại còn dời thực đơn để bọn họ tiện xem.
Mạc Độc Chước gào thét nội tâm, đúng! Hắn chính là muốn loại tình cảm xuất phát từ hai phía này!
Đồ ăn mang lên, Mạc Độc Chước nhân cơ hội phát biểu nghệ thuật về những món ăn, phát biểu xong bèn thò lại gần: “Bảo bối à, anh cũng muốn ăn mì Ý, em đút anh một nĩa đi.”
Trời ơi, đây có cảm giác như đôi vợ chồng già vậy!
“Bảo bối, em đút mì Ý anh ăn ngon quá!”
“Vậy anh muốn ăn nữa không?”
Bảo bối còn hỏi mình muốn ăn hay không! Mạc Độc Chước tưởng tượng ra viễn cảnh bọn họ môi kề môi đút nhau ăn mì Ý: “Muốn!!”
“Nếu anh thích thì cầm mà ăn.” Sầm Lệnh Thu nói xong đẩy đĩa đến trước mặt hắn.
“Không, bảo bối, bổn đại gia thích được em đút mà.” Mạc Độc Chước áp sát y liếc mắt đưa tình với ý đồ dụ dỗ.
“Vậy anh nhịn đói đi.”
Nếu mình đói thì đâu còn hơi sức ăn vợ mình, không phải, đâu còn hơi sức du lịch đâu? Vì thế tự thỏa hiệp bản thân ăn tiếp.
Mạc Độc Chước nhìn xung quanh nhà hàng một lần với ý định tìm chủ đề nào đó để phát biểu nhưng không tìm được gì cả. Cuối cùng hắn phát hiện có một đôi tình nhân dùng cơm đằng kia, cô gái mặc váy cổ điển, đội nón rộng vành, trông rất có khí chất.
Hắn cho rằng Sầm Lệnh Thu cũng có hứng thú về phục trang phái nữ, vì vậy hắn đem cô ta ra làm… chủ đề để bình phẩm.
Nhưng vợ hắn chẳng những không khen ngợi hắn mà còn lộ ra vẻ mặt tức tối.
“Sao vậy? Em thấy không khỏe à?”
Hai tay Sầm Lệnh Thu cầm chặt dao nĩa, bực mình nói: “Nếu anh xem trọng người ta thì cứ nói, tôi sẽ không quan tâm nữa, tôi còn mong sớm thoát khỏi anh nữa kìa.”
Đây… chẳng lẽ là ghen? Mạc Độc Chước cảm thấy bị hũ mật ong đập vào người.
Ghen không phải ai cũng ghen được. Đối với hắn mà nói, hắn không thích ghen tuông với kẻ khác; mà người có thể làm hắn ghen cũng chỉ có Sầm Lệnh Thu.
Nếu Sầm Lệnh Thu đã ghen với mình, có phải em ấy đã thinh thích mình không nhỉ? Hơn nữa chỉ e không phải thinh thích, mà là thích gấp đôi!
Mạc Độc Chước chậm tiêu một chốc mới phát hiện ra, Sầm Lệnh Thu ghen chính là chuyện tốt, nhưng cũng phải làm sao để dàn xếp thỏa đáng (phi) vụ này.
Nếu dàn xếp trục trặc, về sau hắn cũng hết đất ‘diễn’ luôn.
“Trời ạ, bảo bối, ý anh là… Anh nghĩ rằng em sẽ thích thảo luận về thiết kế trang phục với anh!”
Sầm Lệnh Thu không nhìn hắn.
“Thật sự, ông đây tử con mẹ nó thật không có ý gì khác! Nếu ông tơ tưởng người đàn bà kia thì cho sét đánh chết ông đi!”
Sầm Lệnh Thu vẫn như cũ không nhìn hắn.
Mạc Độc Chước hết cách. Bệnh nặng phải trị, hắn nhìn phong cách ăn mặc của Sầm Lệnh Thu mà phát biểu đủ thứ trừu tượng cao siêu, đem sạch vốn từ ngữ tích lũy từ thời ấu trĩ ấu trùng ra vận dụng hết thảy, lúc đó hắn mới toàn thây vượt qua buổi trưa.
***
Mạc Độc Chước và Sầm Lệnh Thu ở Vienna ngày thứ tư cũng là ngày triển lãm âm nhạc lần thứ 68.
Sầm Lệnh Thu chờ đợi cơ hội rất lâu rồi, bởi vì nhiều năm trước y đã mơ về cây dương cầm có một không hai do Mr. Werker dùng nửa đời tâm huyết chế tạo.
Mạc Độc Chước cũng đã chờ đợi ngày này thật lâu, bởi vì đã ba ngày hắn và Sầm Lệnh Thu không ân ái nhau nữa, nếu phải chờ thêm chắc hắn sẽ quên béng những hương vị đó thôi. Vì vậy, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, thôi thì hôm nay lại một lần thân thể tương thông, tâm hồn va chạm.
Đương nhiên hắn còn nhớ rõ quy tắc ba không của Sầm Lệnh Thu, cho nên hắn không thể soạn ra một kịch bản bình thường. Vũ lực không xong thì phải dùng mưu trí. Mạc Độc Chước dâng Sầm Lệnh Thu một thứ tuyệt vời nhất, hắn cũng không tin thứ này không thể lừa Sầm Lệnh Thu nằm lên giường mình.
Sầm Lệnh Thu coi trọng buổi triển lãm này nên y mặc bộ tây trang màu đen, chải ngược tóc ra sau và dùng keo xịt tóc cố định; y không hòa nhã giống ngày thường mà càng thêm ngời ngời khí chất.
Mạc Độc Chước không quan tâm, hắn ăn mặc như ngày thường; này là sơ mi tay ngắn họa tiết Hawaii, này là quần jeans xám, bên ngoài khoác thêm áo gió thể thao.
Khi Mạc Độc Chước rời khỏi phòng thay quần áo, Sầm Lệnh Thu nhìn chằm chặp hồi lâu.
Mạc Độc Chước thấy vợ mình nhìn đến ngơ ngẩn, bèn nhếch môi cười, giọng điệu tràn đầy khiêu gợi: “Sao thế em? Có phải lúc này em mới nhận ra bổn đại gia thật đẹp mã, bỗng yêu anh rồi?”
“Tôi chỉ cảm thấy… Hôm nay anh ăn mặc như vậy vốn là không đến xem triển lãm mà chẳng khác nào một kẻ du côn.”
Đương nhiên Mạc Độc Chước luôn không biết xấu hổ: “Hửm? Bổn đại gia nhìn kiểu gì cũng tự thấy mình phong thái chất chơi, cũng giống đại ca xã hội đen chứ lị.”
“Anh cho rằng giống đại ca xã hội đen là một lời khen à?”
“Vậy em yêu, em thích sao đấy?”
“Cảnh sát trưởng còn quyền lực hơn đại ca xã hội đen.”
“Ý em là… làm người sống theo khuôn khổ? Bổn đại gia không sống phép tắc được đâu.”
Hai người dùng cơm ở nhà hàng xong, Sầm Lệnh Thu nói muốn vào trung tâm triển lãm âm nhạc, Mạc Độc Chước bảo đừng. Đến sớm cũng ngồi chờ, chi bằng ra công viên gần đây hóng mát. Sầm Lệnh Thu nghĩ Mạc Độc Chước ít có những ngày nhàn hạ, thoải mái nên đồng ý ngay; kết quả vừa ngồi đã xảy ra chuyện xấu.
Bấy giờ bọn họ đi dạo công viên, dừng chân ở một góc tương đối hẻo lánh; bỗng Mạc Độc Chước đòi thắt lại cà vạt cho Sầm Lệnh Thu.
Y nói cà vạt thắt đủ đẹp rồi, không cần hắn sửa nữa. Mạc Độc Chước càng muốn sửa đấy, hai người lôi lôi kéo kéo lẫn nhau. Đột nhiên một kẻ đi ngang va phải Sầm Lệnh Thu, còn nói xin lỗi rồi nhanh chóng chuồn mất.
Sầm Lệnh Thu chưa kịp phản ứng, định bụng không cho Mạc Độc Chước động tay chân thì nét mặt hắn chợt đanh lại: “Vừa rồi tên kia rất kỳ quái! Em kiểm tra xem trên người có mất đồ không!”
Sầm Lệnh Thu lục lọi trên người thì trở nên luống cuống: “Giấy xác nhận, di động và thẻ tín dụng của tôi mất rồi!”
Mạc Độc Chước ném lại một câu ‘ở đây chờ anh’, sau đó đuổi theo hướng kẻ nọ.
Ở cách một góc công viên nào đó, nơi hẻm nhỏ vắng người, rốt cuộc Mạc Độc Chước đã tóm được tên móc túi. Tuy nhiên tình huống hết sức… hài hòa.
“Ê bồ, làm tốt đấy. Nhưng tôi muốn dàn dựng chân thật hơn. Chú dùng dao chém hộ lên tay tôi với. Nhanh lên. Đực mặt làm gì!”
“Anh chắc chưa?” Đối phương hơi chần chừ hỏi.
“Sợ đếch, đừng nói nhiều. Dù sao bổn đại gia cũng từng nhập ngũ, chút này có làm sao.”
Một dao không cạn, đổ máu, thế nhưng đôi mày Mạc Độc Chước vẫn còn chưa nhăn.
“Cẳng chân nhát nữa đi. À, có đem súng chứ?”
“Có.”
“Dí phát lên quần luôn.”
Sau đó Mạc Độc Chước lại cọ cọ vào tường, cố tình làm thuốc súng ám vào quần áo.
Khi Sầm Lệnh Thu thấy Mạc Độc Chước phong trần mệt mỏi chạy về, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mà khi Mạc Độc Chước đến gần y mới phát hiện trên người hắn là vết thương và dấu vết vật lộn, tim y muốn vỡ tan.
“Xin lỗi em, không đem đồ về cho em được. Vốn dĩ nó chơi dao thì anh còn có cửa, sau đó rút súng thì đành chào thua. May mắn kỹ thuật nó hạng xoàng, không thì anh đây tiệt đường con cháu mất.”
Sầm Lệnh Thu cảm thấy rất khổ sở khi tiền bạc mình bị mất. Đó là tiền gửi ngân hàng suốt mười năm qua, vốn dĩ chiều nay có thể mua được dương cầm nhưng tại sao lại trùng hợp như thế, khi không bị móc túi và giấy xác nhận cũng mất luôn.
Mất thẻ tín dụng và giấy xác nhận quả thật bế tắc, chuyển khoản trực tuyến cũng khó lòng; huống hồ anh không còn thẻ tín dụng thừa, cho dù mua điện thoại mới thì cũng vô ích.
Chắc tên móc túi chỉ định lấy điện thoại thôi, bởi vì ba thứ đặt chung một chỗ nên ‘tiện tay cầm nhầm’, Sầm Lệnh Thu cảm thấy rầu rĩ vì không đặt riêng ba món này ra.
Nhưng mọi thứ hẳn xoay chuyển được. Giữa Sầm Lệnh Thu và Mr. Werker có mối quan hệ tương đối tốt, y cũng nhiều lần nhắc với ông ta rằng mình rất thích cây dương cầm này, dù phải mua bằng số tiền lớn cũng không tiếc.
Mr. Werker cũng bày tỏ, ông hi vọng rằng đàn dương cầm này sẽ tới tay người xứng đáng. Ông thấy được năng lực triển vọng của Sầm Lệnh Thu, hơn nữa mong chờ gặp được y tại buổi triển lãm dương cầm này.
Nếu y có thể giải thích ngọn ngành cho ông ta nghe bằng thành ý, hẳn ông ta sẽ chấp nhận yêu cầu mua trước… chuyển khoản sau.
Y vừa thuyết phục bản thân mình như vậy thì câu nói của Mạc Độc Chước đã khiến y cảm thấy buồn rầu.
“Hắn thế mà có súng ư? Trời ơi, anh không bị thương chứ?”
“Rách vải ống quần thôi.” Mạc Độc Chước thấy bộ dạng khóc tơi nơi của Sầm Lệnh Thu, chợt cảm thấy hai dao thật là đáng giá. Nếu có thể khiến y một mực quan tâm đến hắn, bị lăng trì cũng có là bao. “Chỉ suýt chút tiệt đường con cháu, cũng không sao cả, em cuống cái gì? Em đang đau lòng vì anh sao? Nhưng có hay không cũng không quan trọng, vì kể từ lúc bổn đại gia quyết định yêu cũng xem như đời này hết sinh đẻ rồi.”
“Lúc nào mà anh còn tâm trạng nói đùa! Mau đến bệnh viện!”
“Em yêu, em quan tâm khiến anh rất vui. Nhưng nếu giờ đi bệnh viện thì buổi triển lãm sẽ muộn mất. Nhỡ mà mua không được cây đàn thì uổng công em.”
Sầm Lệnh Thu định nói không có tiền thì muộn hay không muộn có sao? Nhưng chợt nghĩ, không có tiền nên mới cần phải đi đúng giờ!
Rốt cuộc Sầm Lệnh Thu vẫn để Mạc Độc Chước chịu thiệt thòi một chút vì buổi triển lãm trước của mình. Bọn họ đến cửa hàng gần đó mua thuốc sát trùng và băng vải.
Đúng là Mạc Độc Chước rất quyến luyến khoảnh khắc Sầm Lệnh Thu quấn băng vải cho mình, đây là phút giây ngàn năm có một. Nhưng với tốc độ chậm rì của bảo bối thì muộn giờ triển lãm mất thôi. Lúc đó dương cầm bay mất bảo bối lại buồn rầu, tự trách; hắn không muốn Sầm Lệnh Thu thất vọng đâu.
“Bảo bối, được rồi, để anh làm cho. Em cẩn thận quá sẽ muộn mất.”
Sầm Lệnh Thu liếc mắt nhìn đồng hồ: “Vậy anh tự làm đi, coi chừng động trúng vết thương.”
Mạc Độc Chước quấn băng vải rất nhanh, không chỉ nhanh mà còn ngời ngời khí chất, bởi ít nhiều gì hắn cũng từng tham gia quân đội.
Hắn hơi nghiêng đầu cắn mảnh vải, tay trái cầm đầu kia thuần thục quấn lên. Dù hắn cảm thấy bình thường nhưng trong mắt những người ngoài kia, mỗi một hành động giơ tay nhấc chân của hắn đều tràn đầy quyến rũ.
“Tạm thời cứ thế. Em à, mình đi thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook