Lồng Giam Và Dương Cầm
-
Chương 10
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thỏ
“Bảo bối à, tôi có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe tin nào trước đây?”
Sầm Lệnh Thu vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy Mạc Độc Chước cầm di động ‘mất tích’ suốt một ngày của mình. Nghe câu hỏi kia, y có linh cảm đã có chuyện rất quan trọng xảy ra, vì thế nghiêm túc suy xét thật lâu.
…
“Tin xấu đi.” Y thản nhiên nói, giọng nhẹ bẫng, không nghe ra chút cảm tình gì.
“Hửm? Thế mà muốn nghe tin xấu trước?” Mạc Độc Chước nhíu mi từ trên cao nhìn xuống Sầm Lệnh Thu đang ngồi bất động, hơi buồn rầu suy nghĩ. “Nghe tin xấu cũng được. Tin xấu là Hội Trường Vàng Vienna (*) đã gửi thiếp mời cho em, nói rằng tiết mục có trong chương trình bị sự cố nên hủy bỏ, cần thay tiết mục khác nên mời em đến tham dự buổi nhạc hội này. Đối với em mà nói, đây hẳn là tin tốt ngàn năm một thuở, nhưng xui rủi là em lại đi không được.”
“Tin tốt đây. Nếu em đồng ý giao lưu với bạn bè tôi, bổn đại gia sẽ để em đi. Không, bổn đại gia đưa em đi, ý em thế nào?”
“……”
“Em nghĩ cho thật kỹ, lúc nói tin này với trợ lý em, cậu ta còn bảo em chờ cơ hội này đã sáu năm rồi. Bỏ lỡ lần này có thể là sáu năm sau, cũng có thể là mười hai năm sau, cũng có thể chờ mút mùa Lệ Thủy.”
“Nhưng em cũng đừng lo lắng về thời gian. Đối phương yêu cầu em có mặt lúc 6 giờ sáng, chậm nhất là 7 giờ, nghĩa là 11 giờ ở Bắc Kinh. Thời gian bay đến Vienna là 9 giờ, phải mất hai giờ để lên máy bay. Hiện tại ở Bắc Kinh 10 giờ. Bảo bối, em còn hai tiếng đồng hồ để suy nghĩ, đương nhiên hai tiếng bao gồm việc vệ sinh cá nhân, thu gom hành lý và ăn cơm trưa.” Mạc Độc Chước cong môi, cố tình nói bằng giọng điệu cà lơ phất phơ, chậm rãi.
Sầm Lệnh Thu nhìn chằm chằm hắn, trong mắt dường như dồn nén cảm xúc áp lực đến tận cùng. Sau khi Mạc Độc Chước trình bày xong, y nhíu chặt mày, khó khăn suy nghĩ. Một bên là cơ hội đã trông ngóng nhiều năm, một bên nếu thỏa hiệp sẽ mất đi rất nhiều thứ của mình. Dù là chọn cách nào thì cũng có những mất mát lớn.
Làm sao đây? Tựa như y đứng nơi ngã tư tràn ngập sương mù, nhưng không có ngã rẽ nào hoàn toàn chính xác, mỗi giao lộ bốn phía đều tiềm ẩn nguy cơ.
Đến Hội Trường Vàng là mộng tưởng riêng y, một đại sảnh óng vàng chói lọi và tràn ngập hơi thở của nghệ thuật, linh hồn âm nhạc lan tỏa khắp nơi, đó là thánh địa mà y vẫn hằng mơ được bước lên trình diễn. Đã 5 năm kể từ ngày chính thức trở thành một nghệ sĩ dương cầm, y vẫn luôn ao ước, vẫn luôn chờ đợi một cơ hội kia.
Lúc này dường như Thượng Đế đã nghe thấy lời nguyện cầu của y, cơ hội này đã đến, y lại muốn trơ mắt nhìn nó mất sao? Hơn nữa, làm một nghệ sĩ dương cầm trẻ tuổi, danh tiếng trên trường quốc tế cũng không bõ bèn gì. Nếu lúc này y từ chối sẽ thành ra vẻ tự cao tự đại, ấn tượng ngạo mạn này đối với người ngoài về sau sẽ khó tìm cơ hội nữa.
Nhưng kể cả khi y không đồng ý với Mạc Độc Chước, hắn vẫn sẽ ép buộc y làm những chuyện ân ái gối chăn. Tuy rằng y kịch liệt phản kháng nhưng hiệu quả chẳng thấm vào đâu.
Mạc Độc Chước thích thú ngắm gương mặt Sầm Lệnh Thu, chỉ cảm thấy biểu cảm của y cực kỳ thú vị. Sự tiến thoái lưỡng nan dù là bên nào cũng rất khó chọn, một bên là tình yêu cả đời, một bên là sự nghiệp cả đời; nhưng cuộc sống này đâu có gì gọi là hoàn hảo?
Mạc Độc Chước thì không cho rằng như vậy. Theo quan điểm của hắn, lựa chọn này không cần phải đắn đo. Chỉ cần ở bên cạnh hắn thì tình yêu và sự nghiệp đều viên mãn rồi. Em nghĩ hoài không biết mệt hửm?
Sầm Lệnh Thu nhắm mắt, thời gian như thật lâu nhưng quyết định này vẫn quá vội vã. Sau đó, y hé môi, ung dung mà thận trọng nói: “Tôi đồng ý với anh, nhưng anh cũng phải đồng ý với tôi ba điều.”
Mạc Độc Chước vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ như điên, trong thâm tâm cũng thầm nói thiếp mời Vienna lần này là trời giúp ông rồi. Bởi vì nó mà bọn họ có thể ở bên nhau, bằng không đợi đến lúc kết hôn, đi hưởng tuần trăng mật cũng nên đến Vienna nhỉ? Hắn cũng cảm thấy mình quá thông minh và xấu bụng, cứ hay dùng nhược điểm của bảo bối để uy hiếp.
Hắn gấp đến độ nhào đến ôm hôn Sầm Lệnh Thu, từ mắt, mũi đến môi, thật giống như những nơi này đã hoàn toàn thuộc về hắn.
“Chỉ cần em đồng ý với tôi, đừng nói ba điều, cho dù mười điều cũng được. Em vui thì tốt.”
Sầm Lệnh Thu chỉ cong môi, thản nhiên liếc hắn: “Thứ nhất, anh không được giam cầm tôi. Không thể nắm giữ tự do của tôi, ngăn tôi làm những chuyện mình thích.”
“…Lỡ mà em muốn chia tay với ông đây?”
“… Loại trừ cái này.”
“Lỡ mà em muốn tìm bạn gái hoặc bạn trai mới?”
“Tôi có một bạn trai là đủ. Thứ hai, anh không thể ép buộc tôi làm bất cứ việc gì tôi không muốn.”
“Hả? Cả việc lên giường à?”
“Đương nhiên.”
“Không được! Bổn đại gia không làm! Ông đây là bạn trai danh chính ngôn thuận của em, ngay cả vợ mình cũng không chạm vào được vậy thì khác gì không có vợ đâu!”
“Thì ra anh ở cạnh tôi là để thỏa mãn dục vọng?”
“Đương nhiên không phải rồi! Ý bổn đại gia là yêu đương bình thường vẫn có bước đó thôi? Chúng ta mà không làm bước đó thì tình yêu sẽ bị dị tật bất thường đấy.”
“… Ai nói là cấm tiệt. Tôi chỉ nói anh không thể cưỡng bức tôi, có lẽ chờ ngày nào tôi vui đi đã.”
Mạc Độc Chước chửi thầm: Em vui? Còn tôi phải chờ đến năm nào tháng nào? Bổn đại gia chẳng phải nghẹn chết?
Nhưng để ràng buộc mối quan hệ giữa hai người, cứ ừ trước lấy lòng đã, cùng lắm đến lúc đó lại giở thói… lưu manh. Dù sao từ xưa đến giờ Mạc Độc Chước cũng không phải là người-ngay-thẳng.
“Thứ ba, thả Đường Niên Chỉ. Cậu ta chỉ là trợ lý, anh đối xử tốt với cậu ta một chút xem như đối xử tốt một chút với tôi.”
“Tuân lệnh vợ, bổn đại gia sẽ sai Du Lâm thả vợ nó ra.”
“À phải, nhắc đến thủ hạ của anh… Tôi cảm thấy hắn có ý đồ gây rối với Đường Niên Chỉ, anh bảo hắn kiềm lại, đừng bắt nạt cậu ta.”
“A, bổn đại gia cảm thấy thân càng thêm thân lại không tồi. Tuy làm lão đại nhưng anh cũng không có cách can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của nó. Nó coi trọng con gái nhà ai, ông đây không quản được. Mặt khác, Du Lâm bắt nạt trợ lý em bao giờ? Tối hôm qua bổn đại gia còn thấy Du Lâm nấu bữa khuya cho Đường Niên Chỉ. Theo anh thấy, trợ lý của em cũng có tình ý với Du Lâm.”
Sầm Lệnh Thu cố không chửi tục, còn xem xét làm cách nào mới có thể khuyên Mạc Độc Chước từ bỏ ý định này. “Vậy anh đổi hắn đi, anh muốn thủ hạ bao nhiêu cũng có, đổi một người cũng được mà. Tôi… không thích hắn lắm.”
“Vậy là làm khó anh rồi. Nhiều thủ hạ nhưng anh chỉ liên hệ mật thiết nhất với Du Lâm. Giờ chúng ta phải lập tức xuất phát đi Vienna, không kịp đổi nữa, chuyện này lúc sau hẵng nói. Để bổn đại gia hầu hạ em rời giường đi rửa mặt mới là quan trọng nhất, sai trợ lý sắp xếp hành lý cho em là quan trọng thứ hai. Nếu em xót cho trợ lý thì để anh làm cũng được.”
Du Lâm vừa mở còng tay cho Đường Niên Chỉ, cậu ta đã lập tức chạy lên lầu cắt ngang cuộc trò chuyện đầy thân mật kia.
“Tiên sinh, bọn họ đột nhiên để em sắp xếp hành lý cho anh đi Vienna, anh nhất định phải thận trọng đó!”
“Niên Chỉ, tôi và Mạc Độc Chước đã ở bên nhau. Giờ cậu đi gom hành lý, chúng ta sẽ đi ngay.”
“Gì cơ?? Tiên sinh? Anh… sao anh phải đồng ý với tên lưu manh đó? Anh đã quên những chuyện hắn gây ra à? Chẳng lẽ… hắn dùng việc đi Vienna để uy hiếp anh?”
Lúc này Du Lâm vừa mới lên lầu, gã thong thả ôm lấy Đường Niên Chỉ từ phía sau, gọi: “Vợ ơi.”
Đường Niên Chỉ hoảng sợ tránh đi: “Muốn chết à? Dám gọi ai vợ hả?”
Du Lâm không những không buông tha mà còn ôm lấy cậu từ phía sau lần nữa, thân mật dựa đầu vào vai cậu ta: “Vợ, ngày đó anh hỏi em có bằng lòng ở bên anh không, chẳng phải em nói Sầm Lệnh Thu và lão đại ở bên nhau, em sẽ yêu anh mà?”
“Khỉ gió! Tôi… nói hồi nào chứ?”
“Vợ, đừng ngụy biện nữa.”
“…Tôi không nói, chắc chắn anh nghe lầm, anh có cái gì để chứng minh ——”
Lúc này một đoạn ghi âm phát ra từ điện thoại cắt ngang lời cậu.
[ Chỉ à, tôi thích em như vậy, em có muốn ở cạnh tôi không? ]
[ Nếu tôi bảo không thì không thể, anh muốn biết sao? Nghe đây, chỉ cần tiên sinh và đồ lưu manh kia tác thành, tôi sẽ yêu anh. ]
[ Em nói thật? ]
[ Ừ thật. Nhưng tôi khuyên anh sớm từ bỏ ý tưởng này đi. ]
Đường Niên Chỉ đen mặt, xoay người bỏ đi. Du Lâm đuổi theo đằng sau gọi: “Vợ à, đừng chạy! Em thẹn thùng sao? Anh muốn ôm một cái, rồi hôn một cái thôi mà…”
“Cút! Tên biến thái!”
Sầm Lệnh Thu lạnh nhạt nhìn cảnh tượng này, chỉ biết thở dài một bận: “Quả nhiên những người có quan hệ với anh đều không bình thường.”
“Bảo bối, nếu em mắng anh biến thái hoặc mắng Du Lâm, anh sẽ rất tán thành. Nhưng em đừng mắng em chứ…”
“… Anh mau xếp hành lý cho tôi, nếu vì đến trễ mà không biểu diễn được, chuyện tôi đáp ứng anh đều không tính.”
“Yên tâm đi bảo bối, nếu em không thể lên sâu khấu, bổn đại gia sẽ san bằng cái Hội Trường Vàng kia.”
Bốn người cuối cùng đã tới Vienna, nơi này lạnh hơn so với Bắc Kinh. Bởi vì Sầm Lệnh Thu vừa hạ sốt, hôm nay lại ngồi tàu xe (*) mệt nhọc nên trán lại nóng lên.
Mạc Độc Chước đau lòng muốn chết: “Bảo bối, em phát sốt rồi. Đừng chơi đàn nữa, về nhà được không?”
“Mạc Độc Chước, anh cũng thừa biết buổi biểu diễn này quan trọng bao nhiêu với tôi. Bỏ lỡ lần này cả đời đừng mơ nữa. Hy vọng anh nói lời phải giữ lấy lời, để tôi tiến hành trình diễn thuận lợi. Huống hồ tôi chỉ diễn một khúc thôi, vài phút là xong.”
“…Ừ, vậy em diễn xong thì mình về nước.”
“Chuyện đó tính sau. Tôi và Đường Niên Chỉ vào trong trước, cậu ta là trợ lý của tôi, có thể theo tôi vào, anh và Du Lâm thì không được.” Nói xong đưa thiếp mời từ trong phong thư cho bảo vệ, lúc bọn họ chuẩn bị vào trong, Mạc Độc Chước và Du Lâm quả thật bị ngăn ở bên ngoài.
“Sorry sir, staff only. You are off limits to here.” (Đây là nơi dành cho nhân viên, thưa ngài. Ngài không được phép vào đây.)
“Gì chứ?” Mạc Độc Chước khịt mũi, cau mày tức giận. “Khi dễ bổn đại gia không hiểu tiếng Anh!”
Hắn hung tợn trừng mắt với bảo vệ, rốt cuộc vẫn phải quay lưng bỏ đi.
Thời đại học đương nhiên có học tiếng Anh, nhưng hắn giống đa số những nam sinh khác – đều dốt nát tiếng Anh vô cùng, phát âm cũng dở tệ, nếu muốn giao tiếp với người phương Tây thì vô phương.
“Du Lâm, muốn xem chị dâu chơi dương cầm không?”
Du lâm theo bản năng nói muốn, nhưng nghĩ lại sợ Mạc thiếu sẽ ghen, muốn nói không nhưng làm vậy thì không nể mặt chị dâu tương lai, vì thế nghiến răng nói: “Muốn.”
Tâm trạng Mạc Độc Chước đột nhiên tươi tốt, hắn khoát vai Du Lâm: “Đi, ông đây mua hai vé. Hôm nay tâm trạng ông không tồi, mua hai vé VIP xem chị dâu chú chơi.”
— —
(*) Hội Trường Vàng Vienna: (Wiener Musikverein / Vienna Golden hall) ở Áo, là một trong những phòng hòa nhạc quốc tế nổi tiếng nhất. Thủ đô Vienna (Viên) của Áo cũng là cái nôi của âm nhạc cổ điển.
(*) Tàu xe: Đến Hội Trường Vàng phải đi bằng xe lửa cao tốc RJ (Rail Jet) và ngồi tàu qua sông Danube.
(*) Mút mùa Lệ Thủy: Khẩu ngữ, bắt nguồn từ nữ nghệ sĩ cải lương Lệ Thủy nổi tiếng có hơi rất dài (mà soạn giả Viễn Châu bảo: được báo giới Sài Gòn trước đây phong tặng là giọng ca chuông ngân.), ca một câu dài “mút chỉ đường tàu” (ý nghĩa tương đương) nên mới nói “mút mùa Lệ Thủy” ám chỉ quãng thời gian (quãng đường) rất dài.
Thực ra từ gốc là ‘dài’ thôi, nhưng nghe bình thường quá. Thỏ thích dùng khẩu ngữ của người Việt vào truyện, tương tự như ‘xưa rồi Diễm’ chẳng hạn cho sinh động hơn ^w^
Edit: Thỏ
“Bảo bối à, tôi có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe tin nào trước đây?”
Sầm Lệnh Thu vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy Mạc Độc Chước cầm di động ‘mất tích’ suốt một ngày của mình. Nghe câu hỏi kia, y có linh cảm đã có chuyện rất quan trọng xảy ra, vì thế nghiêm túc suy xét thật lâu.
…
“Tin xấu đi.” Y thản nhiên nói, giọng nhẹ bẫng, không nghe ra chút cảm tình gì.
“Hửm? Thế mà muốn nghe tin xấu trước?” Mạc Độc Chước nhíu mi từ trên cao nhìn xuống Sầm Lệnh Thu đang ngồi bất động, hơi buồn rầu suy nghĩ. “Nghe tin xấu cũng được. Tin xấu là Hội Trường Vàng Vienna (*) đã gửi thiếp mời cho em, nói rằng tiết mục có trong chương trình bị sự cố nên hủy bỏ, cần thay tiết mục khác nên mời em đến tham dự buổi nhạc hội này. Đối với em mà nói, đây hẳn là tin tốt ngàn năm một thuở, nhưng xui rủi là em lại đi không được.”
“Tin tốt đây. Nếu em đồng ý giao lưu với bạn bè tôi, bổn đại gia sẽ để em đi. Không, bổn đại gia đưa em đi, ý em thế nào?”
“……”
“Em nghĩ cho thật kỹ, lúc nói tin này với trợ lý em, cậu ta còn bảo em chờ cơ hội này đã sáu năm rồi. Bỏ lỡ lần này có thể là sáu năm sau, cũng có thể là mười hai năm sau, cũng có thể chờ mút mùa Lệ Thủy.”
“Nhưng em cũng đừng lo lắng về thời gian. Đối phương yêu cầu em có mặt lúc 6 giờ sáng, chậm nhất là 7 giờ, nghĩa là 11 giờ ở Bắc Kinh. Thời gian bay đến Vienna là 9 giờ, phải mất hai giờ để lên máy bay. Hiện tại ở Bắc Kinh 10 giờ. Bảo bối, em còn hai tiếng đồng hồ để suy nghĩ, đương nhiên hai tiếng bao gồm việc vệ sinh cá nhân, thu gom hành lý và ăn cơm trưa.” Mạc Độc Chước cong môi, cố tình nói bằng giọng điệu cà lơ phất phơ, chậm rãi.
Sầm Lệnh Thu nhìn chằm chằm hắn, trong mắt dường như dồn nén cảm xúc áp lực đến tận cùng. Sau khi Mạc Độc Chước trình bày xong, y nhíu chặt mày, khó khăn suy nghĩ. Một bên là cơ hội đã trông ngóng nhiều năm, một bên nếu thỏa hiệp sẽ mất đi rất nhiều thứ của mình. Dù là chọn cách nào thì cũng có những mất mát lớn.
Làm sao đây? Tựa như y đứng nơi ngã tư tràn ngập sương mù, nhưng không có ngã rẽ nào hoàn toàn chính xác, mỗi giao lộ bốn phía đều tiềm ẩn nguy cơ.
Đến Hội Trường Vàng là mộng tưởng riêng y, một đại sảnh óng vàng chói lọi và tràn ngập hơi thở của nghệ thuật, linh hồn âm nhạc lan tỏa khắp nơi, đó là thánh địa mà y vẫn hằng mơ được bước lên trình diễn. Đã 5 năm kể từ ngày chính thức trở thành một nghệ sĩ dương cầm, y vẫn luôn ao ước, vẫn luôn chờ đợi một cơ hội kia.
Lúc này dường như Thượng Đế đã nghe thấy lời nguyện cầu của y, cơ hội này đã đến, y lại muốn trơ mắt nhìn nó mất sao? Hơn nữa, làm một nghệ sĩ dương cầm trẻ tuổi, danh tiếng trên trường quốc tế cũng không bõ bèn gì. Nếu lúc này y từ chối sẽ thành ra vẻ tự cao tự đại, ấn tượng ngạo mạn này đối với người ngoài về sau sẽ khó tìm cơ hội nữa.
Nhưng kể cả khi y không đồng ý với Mạc Độc Chước, hắn vẫn sẽ ép buộc y làm những chuyện ân ái gối chăn. Tuy rằng y kịch liệt phản kháng nhưng hiệu quả chẳng thấm vào đâu.
Mạc Độc Chước thích thú ngắm gương mặt Sầm Lệnh Thu, chỉ cảm thấy biểu cảm của y cực kỳ thú vị. Sự tiến thoái lưỡng nan dù là bên nào cũng rất khó chọn, một bên là tình yêu cả đời, một bên là sự nghiệp cả đời; nhưng cuộc sống này đâu có gì gọi là hoàn hảo?
Mạc Độc Chước thì không cho rằng như vậy. Theo quan điểm của hắn, lựa chọn này không cần phải đắn đo. Chỉ cần ở bên cạnh hắn thì tình yêu và sự nghiệp đều viên mãn rồi. Em nghĩ hoài không biết mệt hửm?
Sầm Lệnh Thu nhắm mắt, thời gian như thật lâu nhưng quyết định này vẫn quá vội vã. Sau đó, y hé môi, ung dung mà thận trọng nói: “Tôi đồng ý với anh, nhưng anh cũng phải đồng ý với tôi ba điều.”
Mạc Độc Chước vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ như điên, trong thâm tâm cũng thầm nói thiếp mời Vienna lần này là trời giúp ông rồi. Bởi vì nó mà bọn họ có thể ở bên nhau, bằng không đợi đến lúc kết hôn, đi hưởng tuần trăng mật cũng nên đến Vienna nhỉ? Hắn cũng cảm thấy mình quá thông minh và xấu bụng, cứ hay dùng nhược điểm của bảo bối để uy hiếp.
Hắn gấp đến độ nhào đến ôm hôn Sầm Lệnh Thu, từ mắt, mũi đến môi, thật giống như những nơi này đã hoàn toàn thuộc về hắn.
“Chỉ cần em đồng ý với tôi, đừng nói ba điều, cho dù mười điều cũng được. Em vui thì tốt.”
Sầm Lệnh Thu chỉ cong môi, thản nhiên liếc hắn: “Thứ nhất, anh không được giam cầm tôi. Không thể nắm giữ tự do của tôi, ngăn tôi làm những chuyện mình thích.”
“…Lỡ mà em muốn chia tay với ông đây?”
“… Loại trừ cái này.”
“Lỡ mà em muốn tìm bạn gái hoặc bạn trai mới?”
“Tôi có một bạn trai là đủ. Thứ hai, anh không thể ép buộc tôi làm bất cứ việc gì tôi không muốn.”
“Hả? Cả việc lên giường à?”
“Đương nhiên.”
“Không được! Bổn đại gia không làm! Ông đây là bạn trai danh chính ngôn thuận của em, ngay cả vợ mình cũng không chạm vào được vậy thì khác gì không có vợ đâu!”
“Thì ra anh ở cạnh tôi là để thỏa mãn dục vọng?”
“Đương nhiên không phải rồi! Ý bổn đại gia là yêu đương bình thường vẫn có bước đó thôi? Chúng ta mà không làm bước đó thì tình yêu sẽ bị dị tật bất thường đấy.”
“… Ai nói là cấm tiệt. Tôi chỉ nói anh không thể cưỡng bức tôi, có lẽ chờ ngày nào tôi vui đi đã.”
Mạc Độc Chước chửi thầm: Em vui? Còn tôi phải chờ đến năm nào tháng nào? Bổn đại gia chẳng phải nghẹn chết?
Nhưng để ràng buộc mối quan hệ giữa hai người, cứ ừ trước lấy lòng đã, cùng lắm đến lúc đó lại giở thói… lưu manh. Dù sao từ xưa đến giờ Mạc Độc Chước cũng không phải là người-ngay-thẳng.
“Thứ ba, thả Đường Niên Chỉ. Cậu ta chỉ là trợ lý, anh đối xử tốt với cậu ta một chút xem như đối xử tốt một chút với tôi.”
“Tuân lệnh vợ, bổn đại gia sẽ sai Du Lâm thả vợ nó ra.”
“À phải, nhắc đến thủ hạ của anh… Tôi cảm thấy hắn có ý đồ gây rối với Đường Niên Chỉ, anh bảo hắn kiềm lại, đừng bắt nạt cậu ta.”
“A, bổn đại gia cảm thấy thân càng thêm thân lại không tồi. Tuy làm lão đại nhưng anh cũng không có cách can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của nó. Nó coi trọng con gái nhà ai, ông đây không quản được. Mặt khác, Du Lâm bắt nạt trợ lý em bao giờ? Tối hôm qua bổn đại gia còn thấy Du Lâm nấu bữa khuya cho Đường Niên Chỉ. Theo anh thấy, trợ lý của em cũng có tình ý với Du Lâm.”
Sầm Lệnh Thu cố không chửi tục, còn xem xét làm cách nào mới có thể khuyên Mạc Độc Chước từ bỏ ý định này. “Vậy anh đổi hắn đi, anh muốn thủ hạ bao nhiêu cũng có, đổi một người cũng được mà. Tôi… không thích hắn lắm.”
“Vậy là làm khó anh rồi. Nhiều thủ hạ nhưng anh chỉ liên hệ mật thiết nhất với Du Lâm. Giờ chúng ta phải lập tức xuất phát đi Vienna, không kịp đổi nữa, chuyện này lúc sau hẵng nói. Để bổn đại gia hầu hạ em rời giường đi rửa mặt mới là quan trọng nhất, sai trợ lý sắp xếp hành lý cho em là quan trọng thứ hai. Nếu em xót cho trợ lý thì để anh làm cũng được.”
Du Lâm vừa mở còng tay cho Đường Niên Chỉ, cậu ta đã lập tức chạy lên lầu cắt ngang cuộc trò chuyện đầy thân mật kia.
“Tiên sinh, bọn họ đột nhiên để em sắp xếp hành lý cho anh đi Vienna, anh nhất định phải thận trọng đó!”
“Niên Chỉ, tôi và Mạc Độc Chước đã ở bên nhau. Giờ cậu đi gom hành lý, chúng ta sẽ đi ngay.”
“Gì cơ?? Tiên sinh? Anh… sao anh phải đồng ý với tên lưu manh đó? Anh đã quên những chuyện hắn gây ra à? Chẳng lẽ… hắn dùng việc đi Vienna để uy hiếp anh?”
Lúc này Du Lâm vừa mới lên lầu, gã thong thả ôm lấy Đường Niên Chỉ từ phía sau, gọi: “Vợ ơi.”
Đường Niên Chỉ hoảng sợ tránh đi: “Muốn chết à? Dám gọi ai vợ hả?”
Du Lâm không những không buông tha mà còn ôm lấy cậu từ phía sau lần nữa, thân mật dựa đầu vào vai cậu ta: “Vợ, ngày đó anh hỏi em có bằng lòng ở bên anh không, chẳng phải em nói Sầm Lệnh Thu và lão đại ở bên nhau, em sẽ yêu anh mà?”
“Khỉ gió! Tôi… nói hồi nào chứ?”
“Vợ, đừng ngụy biện nữa.”
“…Tôi không nói, chắc chắn anh nghe lầm, anh có cái gì để chứng minh ——”
Lúc này một đoạn ghi âm phát ra từ điện thoại cắt ngang lời cậu.
[ Chỉ à, tôi thích em như vậy, em có muốn ở cạnh tôi không? ]
[ Nếu tôi bảo không thì không thể, anh muốn biết sao? Nghe đây, chỉ cần tiên sinh và đồ lưu manh kia tác thành, tôi sẽ yêu anh. ]
[ Em nói thật? ]
[ Ừ thật. Nhưng tôi khuyên anh sớm từ bỏ ý tưởng này đi. ]
Đường Niên Chỉ đen mặt, xoay người bỏ đi. Du Lâm đuổi theo đằng sau gọi: “Vợ à, đừng chạy! Em thẹn thùng sao? Anh muốn ôm một cái, rồi hôn một cái thôi mà…”
“Cút! Tên biến thái!”
Sầm Lệnh Thu lạnh nhạt nhìn cảnh tượng này, chỉ biết thở dài một bận: “Quả nhiên những người có quan hệ với anh đều không bình thường.”
“Bảo bối, nếu em mắng anh biến thái hoặc mắng Du Lâm, anh sẽ rất tán thành. Nhưng em đừng mắng em chứ…”
“… Anh mau xếp hành lý cho tôi, nếu vì đến trễ mà không biểu diễn được, chuyện tôi đáp ứng anh đều không tính.”
“Yên tâm đi bảo bối, nếu em không thể lên sâu khấu, bổn đại gia sẽ san bằng cái Hội Trường Vàng kia.”
Bốn người cuối cùng đã tới Vienna, nơi này lạnh hơn so với Bắc Kinh. Bởi vì Sầm Lệnh Thu vừa hạ sốt, hôm nay lại ngồi tàu xe (*) mệt nhọc nên trán lại nóng lên.
Mạc Độc Chước đau lòng muốn chết: “Bảo bối, em phát sốt rồi. Đừng chơi đàn nữa, về nhà được không?”
“Mạc Độc Chước, anh cũng thừa biết buổi biểu diễn này quan trọng bao nhiêu với tôi. Bỏ lỡ lần này cả đời đừng mơ nữa. Hy vọng anh nói lời phải giữ lấy lời, để tôi tiến hành trình diễn thuận lợi. Huống hồ tôi chỉ diễn một khúc thôi, vài phút là xong.”
“…Ừ, vậy em diễn xong thì mình về nước.”
“Chuyện đó tính sau. Tôi và Đường Niên Chỉ vào trong trước, cậu ta là trợ lý của tôi, có thể theo tôi vào, anh và Du Lâm thì không được.” Nói xong đưa thiếp mời từ trong phong thư cho bảo vệ, lúc bọn họ chuẩn bị vào trong, Mạc Độc Chước và Du Lâm quả thật bị ngăn ở bên ngoài.
“Sorry sir, staff only. You are off limits to here.” (Đây là nơi dành cho nhân viên, thưa ngài. Ngài không được phép vào đây.)
“Gì chứ?” Mạc Độc Chước khịt mũi, cau mày tức giận. “Khi dễ bổn đại gia không hiểu tiếng Anh!”
Hắn hung tợn trừng mắt với bảo vệ, rốt cuộc vẫn phải quay lưng bỏ đi.
Thời đại học đương nhiên có học tiếng Anh, nhưng hắn giống đa số những nam sinh khác – đều dốt nát tiếng Anh vô cùng, phát âm cũng dở tệ, nếu muốn giao tiếp với người phương Tây thì vô phương.
“Du Lâm, muốn xem chị dâu chơi dương cầm không?”
Du lâm theo bản năng nói muốn, nhưng nghĩ lại sợ Mạc thiếu sẽ ghen, muốn nói không nhưng làm vậy thì không nể mặt chị dâu tương lai, vì thế nghiến răng nói: “Muốn.”
Tâm trạng Mạc Độc Chước đột nhiên tươi tốt, hắn khoát vai Du Lâm: “Đi, ông đây mua hai vé. Hôm nay tâm trạng ông không tồi, mua hai vé VIP xem chị dâu chú chơi.”
— —
(*) Hội Trường Vàng Vienna: (Wiener Musikverein / Vienna Golden hall) ở Áo, là một trong những phòng hòa nhạc quốc tế nổi tiếng nhất. Thủ đô Vienna (Viên) của Áo cũng là cái nôi của âm nhạc cổ điển.
(*) Tàu xe: Đến Hội Trường Vàng phải đi bằng xe lửa cao tốc RJ (Rail Jet) và ngồi tàu qua sông Danube.
(*) Mút mùa Lệ Thủy: Khẩu ngữ, bắt nguồn từ nữ nghệ sĩ cải lương Lệ Thủy nổi tiếng có hơi rất dài (mà soạn giả Viễn Châu bảo: được báo giới Sài Gòn trước đây phong tặng là giọng ca chuông ngân.), ca một câu dài “mút chỉ đường tàu” (ý nghĩa tương đương) nên mới nói “mút mùa Lệ Thủy” ám chỉ quãng thời gian (quãng đường) rất dài.
Thực ra từ gốc là ‘dài’ thôi, nhưng nghe bình thường quá. Thỏ thích dùng khẩu ngữ của người Việt vào truyện, tương tự như ‘xưa rồi Diễm’ chẳng hạn cho sinh động hơn ^w^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook