Long Du Giang Hồ
-
Chương 6
Dịch: MNC
Beta:Linh Gấu ʕ⊙ᴥ⊙ʔ
Trăng sáng sao thưa, thỉnh thoảng có cơn gió lùa vào từ khe cửa sổ, so với mấy hôm trước vẫn còn mưa dầm liên miên, thời tiết tối nay cũng xem như là tốt.
Nhưng tâm trạng của Long Thiếu Du chưa từng vì thời tiết này mà trở nên tốt đẹp. Sau khi màn đêm buông xuống, hắn một mình đi đi lại lại quanh Dịch Du Cư mấy chục vòng, nhưng trái tim vẫn khó mà bình tĩnh lại, vẫn luôn đập mãnh liệt trong lồng ngực.
Bởi vì dấu giếm chuyện của Triệu Đỉnh Văn nên đã bị Ngọc Phong cấm túc nửa tháng. Trong nửa tháng nay, mấy ngày trước do thân thể suy yếu mà hắn chỉ có thể nằm trên giường tĩnh dưỡng, ngược lại cũng chưa cảm giác được lệnh cấm túc này đáng sợ như thế nào, mà hiện tại khi đã khỏi hẳn, hắn đã cảm nhận được sự nôn nóng khi bị nhốt.
Lần hoan ái trước với Ngọc Phong cũng đã qua nửa tháng rồi, nhưng dường như nó đã trở thành một chuyện gì đó từ rất xa xôi. Từ sau hôm đó, Long Thiếu Du chưa từng gặp lại Ngọc Phong, mà ý nghĩ cải thiện mối quan hệ giữa mình cùng Ngọc Phong thông qua sự kiện này cũng cứ thế mà tan biến.
Bây giờ nhớ lại những lời âu yếm ngọt ngào của Ngọc Phong, cảm thấy dường như đó chỉ là một giấc mộng xuân không chân thực.
Tác phong làm tình nhân thế nayf của Ngọc Phong chẳng phải mới ngày một ngày hai, nhưng Long Thiếu Du vẫn khó lòng làm quen với sự thất vọng này, cho dù trong lòng hắn cũng mơ hồ đoán ra được việc Ngọc Phong tránh né mình, là vì y sợ tâm tình của mình bị ảnh hưởng bởi người khác.
……
Đêm nay là ngày Ngọc Phong nghênh đón người mới vào cung thay thế cho vị trí Thập Tam Thu.
Hộ vệ mới là lễ vật do đường chủ của phân chi Thiên Địa Đường hiến cho Ngọc Phong, năm nay chỉ mới mười bốn tuổi. Nghe nói hắn là con trai của một phú hộ, sắc đẹp truyền xa, ai từng gặp qua đều nói là đến tứ đại mỹ nữ cũng phải cam bái hạ phong (1).
(1) Cam bái hạ phong: thua một cách thuyết phục, cam chịu nhận thua
Cũng không quan tâm lời đồn là thật hay giả, dù sao đường chủ Thiên Địa Đường gặp một lần đã kinh ngạc như gặp được thần tiên, thế là liền cướp dâng cho Ngọc Phong làm lễ vật.
Long Thiếu Du buồn bực là do Ngọc Phong hoàn toàn không có ý muốn từ chối phần lễ vật này — Người yêu dường như không biết được hành động này sẽ làm tổn thương đến phần tình cảm yếu ớt của y và Long Thiếu Du đã thật vất vả bồi đắp nên, mà sau khi gặp thiếu niên kia thì lập tức hưng phấn thu nhận phần lễ này.
Long Thiếu Du càng lo lắng hơn về Triệu Đỉnh Văn –– người đang bị giam tại Ngọc Thịnh Cung trong nửa tháng này —– Thực lực của Triệu Đỉnh Văn dù không có gì đáng lo, nhưng bối cảnh sau lưng hắn lại chính là Tam Thánh Võ Lâm, điều đó không thể không khiến Long Thiếu Du lo lắng.
Mặc dù nửa tháng nay không hề có động tĩnh gì, nhưng loại an bình này khiến Long Thiếu Du càng khó mà yên tâm được —— Võ lâm chẳng qua là đang bình yên trước bão tố, càng bình tĩnh không lay động, lại càng khiến cho người ta lo lắng về một cơn giông tố mãnh liệt trước nay chưa từng có.
Nói không chừng quãng thời gian bình an bên Ngọc Phong đã đi đến đoạn cuối, bị kẹp ở giữa ba cái thân phận mập mờ không rõ — đệ tử đơn truyền, Minh Chủ Bạch Đạo và hộ vệ Ngọc Thịnh Cung — có lẽ cũng đã đến thời khắc phải đưa ra quyết định.
Vừa nghĩ đến việc cho dù mình chọn con đường nào, đều sẽ có người — mà lại là những người mình trân trọng — bị tổn thương, cho dù ổn trọng như Long Thiếu Du cũng khó mà giữ được bình tĩnh, chỉ có thể bỏ mặc trái tim đang đập kịch liệt vì phong ba bão táp sắp tới.
Cảm thấy tối nay mình khó có thể an ổn nghỉ ngơi, Long Thiếu Du dứt khoát không ngủ nữa, đi đến tủ, lấy ra một hộp gỗ đàn tử màu đen, lại lấy chìa khóa cẩn thận từng li từng tí mở ra —
Trong hộp là một thanh kiếm dài, thân kiếm hẹp hơn so với kiếm thông thường, mà vỏ kiếm cũng không trang trí bảo thạch như kiếm thông thường, chỉ được khắc lên hai chữ Triện cổ “Định Trời”.
Long Thiếu Du trịnh trọng nâng kiếm, đẩy cửa đi vào trong viện —— Tối nay trăng đẹp như mơ, trong viện cây cối đong đưa đón gió, hoàn toàn không biết đến nỗi khổ của nhân gian.
Rút kiếm khỏi vỏ trước ánh trăng lạnh thấu xương, trên thân kiếm lập tức phát ra một vầng ánh sáng, khiến trong lồng ngực hắn dâng lên một cảm giác xa lạ mà rất đỗi quen thuộc – Trời đất bao la, vũ trụ này dường như chỉ còn lại một người một kiếm, đứng cô đơn dưới ánh trăng……
Ngón giữa và ngón trỏ mơn trớn thân kiếm, hắn thử búng lên mũi kiếm —— Mũi kiếm khẽ rung động, tư thái tựa như bông sen xanh đón gió ngày hè khiến tim hắn đập thình thịch.
Định Trời là binh khí lúc còn ở tục gia(2) của Nhất Độ Đại Sư, khi truyền đến tay Long Thiếu Du đã có không biết bao nhiêu là yêu nghiệt đã chết dưới lưỡi kiếm này.
(2)Tục gia: cách tăng ni gọi nhà của bố mẹ, ở đây còn có thể hiểu là khi còn là người thường.
Nhớ lại hồi mình mới được truyền thừa kiếm Định Trời từng lập lời thề dùng thanh kiếm nay để cứu rỗi chúng sinh, Long Thiếu Du không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ —— Dây dưa một thời gian dài với yêu nghiệt trong miệng những người trong Bạch Đạo, dù không thể thẳng thắn đối mặt với tình cảm, nhưng sao còn có tư cách nói khoác như vậy……
Dường như muốn vung kiếm chặt đứt mối tình nghiệt ngã, hắn vung kiếm dùng sức bổ xuống về phía trước —— Mũi kiếm xuất hiện một luồng kiếm khí vô hình, giống như được hơi nước bao phủ xung quanh, lá cây rụng xuống ào ạt, lại bị kiếm khí nghiền nát thành bột, biến mất trong không khí…
Xa xa truyền đến tiếng vui cười cùng tiếng nhạc mừng —— Là Ngọc Phong đang nghênh đón người mới……
Kiếm đâm nhanh về phía trước, cơ thể Long Thiếu Du chuyển động theo kiếm, thi triển thân pháp dưới ánh trăng —— Hắn đã luyện Vô Hình Chi Kiếm của Nhất Độ lên đến trình độ cao nhất, kiếm thế ở giữa tiên khí bồng bềnh, cho dù là chân khí ngự kiếm hay đường kiếm chuyển động cũng hoàn toàn khác biệt so với kiếm pháp bình thường, tiến lùi thích hợp, hiển nhiên là phong thái của cao thủ đỉnh cao.
Kiếm Vô Hình vốn không có chiêu thức cố định, khi ra chiêu cần có sự tập trung hết mức cùng sự linh hoạt của người cầm kiếm, triển khai kiếm thế cần phải phù hợp với tình hình khi đó. Lúc này, Long Thiếu Du múa kiếm, tư thái dần dần tương đồng với Lạc Sinh(3), giống như đang nhảy một điệu động lòng người……
Kiếm nhập giai cảnh(4), đột nhiên có tiếng tiêu vang lên.
(3) Lạc sinh: người nhảy múa ở các điển lễ tế đàn.
(4)Giai cảnh: Cảnh đẹp
Long Thiếu Du giật mình, lập tức thu lại kiếm, nhìn sang phía tiếng tiêu truyền đến ——Là Hồ Ngọc Thần tay cầm một ống tiêu ngọc xanh biếc đứng ở cây cầu trên hồ sen cách đó không xa, ống tiêu dưới ánh trăng tản ra ánh sáng lành lạnh, càng làm nổi bật tướng mạo lịch sự nho nhã của Hồ Ngọc Thần, khiến Long Thiếu Du không khỏi tự ti mặc cảm.
Thấy Long Thiếu Du đã ngừng kiếm, Hồ Ngọc Thần cũng buông tiêu ngọc xuống, đạp lên mặt nước vài cái đã đến trước mặt Long Thiếu Du.
“Thiếu Du huynh cũng thật có nhã hứng, thừa dịp trăng sáng mà nhảy múa, quả là một người phong nhã!”
“Tam công tử không đi dự đại điển đón hộ vệ mới vào cung sao?” Long Thiếu Du lắc đầu, không trả lời câu nói của hắn.
Hồ Ngọc Thần bật cười, nói: “Tên nhóc đó thì có gì đáng xem, còn không bằng đến đây tâm sự dưới ánh trăng với Thiếu Du huynh.”
Long Thiếu Du cười cười, đi về phía gốc cây, đang định nhặt vỏ kiếm lên, tra kiếm vào vỏ, lại bị Hồ Ngọc Thần đè tay lại.
“Đêm nay đẹp như vậy, tiểu đệ mong mỏi lại đang có cây tiêu trong tay, không biết có vinh hạnh cùng Thiếu Du huynh luận kiếm hay không?” Biểu tình Hồ Ngọc Thần khá là thành tâm, mặt tràn đầy chờ mong câu trả lời của Long Thiếu Du.
Long Thiếu Du không nỡ cự tuyệt thành ý của hắn, nhưng lại không muốn để cho người ta quấy rầy không gian thanh tịnh, đang lúc do dự, thì nghe thấy Hồ Ngọc Thần nói: “Tiểu đệ cùng Thiếu Du huynh đây là bạn không phải địch, luận kiếm vừa đủ thì dừng, chỉ mong trò chuyện ngắm trăng mà thôi.”
Nhìn khuôn mặt Long Thiếu Du vẫn đầy vẻ chần chừ, Hồ Ngọc Thần dứt khoát túm ống tay áo của hắn kéo ra giữa sân, sau đó lùi xa mười bước, cầm tiêu ngọc bày ra thủ thế.
Thấy tình huống này, Long Thiếu Du đã biết chắc trận chiến hôm nay khó mà chối từ được, đành phải cười khổ nói: “Tam công tử nếu đã khăng khăng muốn so chiêu, ta mà từ chối thì cũng hơi già mồm. Vừa đủ thì dừng —”
Dứt lời, kiếm trong tay hơi hạ xuống, loại thủ thế này chính là bày tỏ sự khiêm nhượng.
Trong lòng Hồ Ngọc Thần hiểu rõ, nếu như mình không tấn công trước thì Long Thiếu Du chắc chắn sẽ không chịu lên trước, nên không nhường nữa, khẽ vung tiêu ngọc, đánh thẳng về phía trước.
Trước công kích của Hồ Ngọc Thần, Long Thiếu Du cũng không tránh, mũi kiếm vẫn như cũ chém xuống, kiếm vụ vung lên, đã hóa giải công kích ảo diệu của Hồ Ngọc Thần trong vô hình.
“Thiếu Du huynh quả thật là người tài giỏi.”
Hồ Ngọc Thần cao giọng khen, tiêu trong tay ngày càng linh động, phát ra tiếng tiêu “vù vù”, âm điệu vậy mà có vẻ hòa hợp với tiếng nhạc ở nơi xa xa kia.
Nghe tiếng tiêu, thần sắc Long Thiếu Du lập tức trở nên ngưng trọng.
“Tam công tử, đây hẳn là thần công trấn giáo của Ma giáo — Ma Âm Phá Trân? Quả nhiên là cai thủ võ lâm, hôm nay mới được lĩnh giáo, thực đúng là không tầm thường.”
Nghe vậy, Hồ Ngọc Thần haha cười lớn: “Chỉ sợ Ma Âm mạnh hơn cũng khó có thể rung chuyển được nửa phần Ngưng Tâm Chân Khí của Thiếu Du huynh!”
Trong lúc hai người nói chuyện, đã đánh được mười mấy chiêu, Hồ Ngọc Thần là tấn công nhiều, phòng thủ ít, còn Long Thiếu Du lại chỉ phòng thủ mà không tấn công.
Hồ Ngọc Thần mãi không thấy đối phương tấn công, khó tránh khỏi cảm thấy nôn nóng.
“Thiếu Du huynh đây là xem thường ta sao?”
Lời vừa nói ra, cơ thể Hồ Ngọc Thần đột nhiên búng mình lên không, tiêu ngọc trong tay phát ra ánh sáng rực rỡ. Hắn giơ tiêu ngọc qua cao hơn đầu, tư thái cùng khí thế này cho thấy hắn đang chuẩn bị xuất ra tuyệt chiêu.
Long Thiếu Du vẫn là dáng vẻ điêu luyện thành thạo, bay vút lên nghêng đón Hồ Ngọc Thần, tư thái tựa như thần tiên cưỡi mây uyển chuyển, thanh kiếm trông tưởng chậm, lại trong nháy mắt đã chạm tới tiêu ngọc trong tay Hồ Ngọc Thần……
Chiêu này nhìn như không có gì lạ, song, trên mặt Hồ Ngọc Thần lại lộ vẻ kinh hoàng, lập tức hốt hoảng thay đổi chiêu thức.
Chỉ nghe thấy một tiếng “Keng”, kiếm và tiêu va chạm với nhau trên không trung, thân kiếm lạnh thấu xương cùng tiêu ngọc nhu hòa dưới ánh trăng phát ra ánh sáng lóa mắt……
Ánh mắt hai người chạm nhau ——
Long Thiếu Du nhìn đối phương ôn nhuận như ngọc(5), hắn mỉm cười, thu kiếm lại, nhảy về mặt đất. Hồ Ngọc Thần cũng thu hồi tiêu ngọc, xoay người đi đến đối diện.
(5)Ôn nhuận như ngọc: ôn nhu, ấm áp, dịu dàng.
“Tiểu đệ tài nghệ không bằng, cam bái hạ phong.”
Hồ Ngọc Thần chấp tay hành lễ, tuy hành lễ, nhưng vẫn tự nhiên hào phóng.
Long Thiếu Du cũng thu kiếm vào vỏ, chấp tay nói: “Tam công tử đừng nói thế! Trận này hai chúng ta ngang sức ngang tài, không phân cao thấp.”
Hồ Ngọc Thần cười lắc đầu, nói: “Thiếu Du huynh từ đầu đến cuối đều phòng thủ, Ngọc Thần cũng đã không chống đỡ nổi, nào dám nhận là ngang sức ngang tài! Lần khiêu chiến này chẳng qua là thấy Thiếu Du huynh trong lòng có nhiều tâm sự, muốn trò chuyện giải sầu cùng Thiếu Du huynh mà thôi!”
Long Thiếu Du bị hắn nói đến ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Hồ Ngọc Thần ở trước mặt —— Chỉ thấy hắn cười nhẹ nhàng, đôi mắt phản chiếu ánh trăng khẽ chuyển động, dường như chất chứa biết bao điều muốn nói…… Trong lòng lại liên tưởng đến lời đồn trong Ngọc Thịnh Cung thân phận hộ vệ của hắn chính là vì kết minh giữa Ma giáo và Ngọc Thịnh Cung, mà trên thực tế mối quan hệ giữa hắn với Ngọc Phong chỉ là hữu danh vô thực(6), lập tức có chút hoảng loạn.
(6)Hữu danh vô thực: có tiếng mà không có miếng.
Dường như đã nhận ra rằng mình đã giúp Long Thiếu Du tạm thời quên đi rất nhiều ưu phiền, Hồ Ngọc Thần không nhiều lời nữa, bật cười lớn, đang định cáo từ, lại bị âm thanh đao kiếm từ xa truyền tới làm phân tâm.
Nhìn khuôn mặt Long Thiếu Du biến sắc, đang tập trung lắng nghe nơi âm thanh truyền đến.
Hồ Ngọc Thần nghe một hồi, nhíu mày, thăm dò hỏi: “Âm thanh đó là từ phía đại điện truyền đến? Chẳng lẽ…… đã xảy ra chuyện rồi?”
Hiển nhiên Long Thiếu Du cũng nhận ra điều đó, chỉ thấy hắn cắn chặt bờ môi, lại tập trung lắng nghe một hồi, sau đó xoay người phi thân đi, quên cả chào hỏi Hồ Ngọc Thần.
“Thiếu Du huynh, ngươi……”
Nhìn thân ảnh đã đi xa, Hồ Ngọc Thần muốn nhắc hắn còn đang trong thời gian bị cấm túc, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của hắn chỉ e sẽ không vì thế mà dừng lại. Hồ Ngọc Thần đành phải bất đắc dĩ cười một tiếng, cũng phi thân về phía đại điện ——
Cách đại điện một khoảng, Hồ Ngọc Thần đã nhìn thấy Ngọc Phong một thân áo đỏ rực rỡ —— Ngọc Phong hiếm khi mặc màu đỏ, nhưng khoác trên làn da trắng nõn lại vô cùng thích hợp, làm nổi bật vẻ non nớt của hắn, khiến người ta chợt nhận ra vị bá chủ tà đạo này trên thực tế cũng chỉ là một thiếu niên vừa mới trưởng thành.
Lúc này Ngọc Phong đang cầm kiếm, phía sau là hộ vệ Ngọc Thịnh cùng rất nhiều người trong cung khác, tất cả mọi người đều lộ vẻ mặt như lâm vào đại địch, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Đối diện đám người Ngọc Thịnh Cung là một đội nhân mã Bạch Đạo xếp thành doanh trận hình vuông, số lượng so với lần trước ở núi Quân Thanh còn nhiều hơn nhiều, trong đó cũng có không ít nhân vật nổi tiếng trong võ lâm, thậm chí còn có cả những tiền bối đã ẩn cư, không biết lần này sao lại mời được bọn họ tới đối phó Ngọc Phong……
Đứng đầu doanh trận Bạch Đạo là hai lão già một tục một ni, tóc đều đã bạc trắng, nhưng khuôn mặt vẫn hồng hào, hiển nhiên là những cao nhân tiền bối tu vi cực cao.
(7)Một tục một ni: một là người phàm tục, người thường; một là ni cô
Hồ Ngọc Thần nhìn khắp bốn phía, nhưng không có nhìn thấy Long Thiếu Du — đáng lẽ đã đến trước hắn, không khỏi cảm thấy kì quái.
Đang cẩn thận tìm lại lần nữa, Ngọc Phong đã trông thấy hắn, ngoắc tay nói: “Ngọc Thần đã rồi đến sao? Mau qua đây.”
Hồ Ngọc Thần bất đắc dĩ, đành phải từ bỏ ý định tìm Long Thiếu Du, đi đến sau lưng y.
Vừa đứng ổn định, đã nghe thấy lão già ăn mặc tục gia hét lớn: “Đồ yêu nghiệt Ngọc Thịnh nhà ngươi, còn không mau thả đệ tử của ta ra!” Người này rõ ràng ăn mặc như một nhà Nho, nhưng lại mang biểu cảm nổi giận không tương xứng, dáng vẻ có chút buồn cười.
Chỉ nghe Ngọc Phong cười lạnh một tiếng, giọng đầy trào phúng: “Đệ tử nhà ngươi sao? Nam nhân chỗ ta rất nhiều, nhưng chỉ sợ không có người ngươi muốn mà thôi.”
Mọi người ở Ngọc Thịnh Cung phối hợp cùng cười vang, khiến lão nhà Nho kia tức giận đến nỗi đỏ bừng mặt.
“Đệ tử của ta — Triệu Đỉnh Văn nửa tháng trước đã tới Ngọc Thịnh Cung của ngươi, sau đó liền mất tích, không phải bị ngươi bắt còn có thể là gì chứ? Còn không mau thả Triệu Đỉnh Văn ra cho ta! Nếu không, hôm nay ta sẽ sang bằng Ngọc Thịnh Cung của ngươi!”
Xem ra đây là Tam Ngon Lão Nhân của Võ Lâm Tam Thánh nổi tiếng trong giang hồ. Nghe nói người này dù đã hơn trăm tuổi, tính tình lại cực đoan nóng nảy, hôm nay gặp được quả là danh bất hư truyền.
Ngọc Phong ra vẻ không tính toán với lão, quơ quơ tay áo dài hoa lệ.
“Triệu Đỉnh Văn nào? Chưa từng thấy qua! Lão già kia, không tìm thấy nam nhân ngươi muốn còn không mau đem đám người này cút về, đừng có làm hỏng chuyện tốt hôm nay của bản cung!”
Nghe được hai chữ “chuyện tốt”, Hồ Ngọc Thần mới nhớ ra hôm nay là ngày hộ vệ mới tiến cung —— Quay đầu nhìn vào trong điện, thấy trên chiếc ghế giữa đại điện có một thiếu niên áo đỏ, mặt không biểu tình nhìn sự việc trước điện.
Khuôn mặt thiếu niên đẹp đến nỗi có thể khiến vô số mỹ nữ tự ti, xem chừng chính là nam sủng mà Ngọc Phong mới nhận.
Tam Ngôn lão nhân chau mày, chưa kịp nói, ni cô bên cạnh hắn đã cướp lời: “Ta nói Ngọc Thịnh Cung các ngươi cũng tích chút đức đi! Người ta đến lông còn chưa mọc hết đâu……”
“Làm càn!”
Lời nói lớn mật của ni cô khiến Ngọc Phong tức giận đến đỏ bừng mặt, giương kiếm lên khiêu chiến, Thập Cửu ở bên cạnh y cũng đã đứng ra trước một bước.
“Đồ nữ nhân trọc đầu, chỉ sợ ngươi đến trẻ con chưa mọc lông còn chưa từng thấy qua, lại cũng dám ở đây ồn ào! Không bằng để ta vá miệng ngươi lại!” Biểu cảm của hắn kiêu căng, từ ngữ thì thô tục, nếu là ni cô bình thường chỉ sợ đã bị làm tức giận đến nổ đom đóm mắt.
Lão ni cô dường như không chút nào để ý, ngửa mặt lên trời cười ha ha, nói: “Nhị Âm ta năm đó còn dạng đàn ông gì chưa từng thấy qua, tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch như ngươi mà cũng dám ở trước mặt ta giương oai! Hãy xem ta chỉnh đốn ngươi ra sao!”
Bà bước vào giữa sân, phất trần trong tay vung lên, giữa lông mày biểu lộ vẻ uy nghiêm, khí thế quả nhiên là của Thánh giả võ lâm.
Lão nhà Nho là Tam Ngôn trong Tam Thánh Võ Lâm, vậy vị ni cô này không cần nói cũng biết chính là Nhị Âm sư thái danh chấn giang hồ.
Nhị Âm lúc còn trẻ tự xưng là Phong Lưu Hiệp Nữ, không biết đã bao nhiêu đàn ông từng quỳ dưới váy của bà, về sau không biết vì sao lại xuất gia, Thập Cửu nói bà chưa từng thấy qua nam nhân, thực sự là không có kiến thức.
Thiếu niên vẫn là chưa tới hai mươi tuổi, lúc hắn xuất đạo Nhị Âm đã thoái ẩn, cái gì võ công của Võ Lâm Tam Thánh chẳng qua cũng chỉ là lời đồn. Hắn tuổi trẻ khí thịnh(8), căn bản không biết sợ, rút trường kiếm ở thắt lưng nhảy xuống giữa sân.
(8)Tuổi trẻ khí thịnh: tương đương với câu “Nghé con không sợ cọp”
“Lão ni thấy ngươi vẫn còn trẻ, chết thì thật đáng tiếc, trước nhường ngươi ba chiêu!” Nhị Âm cười lạnh, hợp tay chữ thập nói.
“Nữ nhân trọc đầu, ai cần ngươi nhường!” Thiếu niên miệng hung dữ nhưng trên tay cũng nghiêm túc, xuất kiếm ngoan độc, mũi kiếm hướng thẳng điểm yếu trước ngực lão ni cô mà đâm.
Lão ni cô khẽ vung phất trần, dễ dàng hóa giải chiêu thức tấn công của hắn, nhưng bà vẫn không có xuất chiêu, vẫn giữ đúng lời hứa nhường ba chiêu.
Thiếu niên âm thầm kinh hãi võ công của Nhị Âm, nhưng đã leo lên lưng cọp, hắn chỉ có thể tấn công hung ác gấp bội –– nhưng Nhị Âm ngay cả lông mày cũng không nhăn cũng có thể dễ dàng hóa giải, mắt thấy ba chiêu đã qua……
Nhị Âm lùi lại một bước, phất trần trong tay này bắt được kiếm của Thập Cửu, trầm giọng nói: “Tiểu tử, ngươi nếu tiếp tục ta sẽ không khoan dung! Ngươi nên suy nghĩ cho kĩ, lúc này chịu thua còn giữ được môt mạng nhỏ!”
Thiếu niên cắn răng, kiên trì không tỏ ra yếu thế, nghiến răng nói: “ Dù sao cũng là một cái mạng rách nát mà thôi, hôm nay dù có phải liều mạng đổ máu tại đây, cũng phải phế đi đồ nữ nhân trọc đầu nhà ngươi!”
Nhị Âm nghe vậy không giận mà cười nói: “Nhìn không ra tên nhóc nhà ngươi vẫn còn vài phần cốt khí, chẳng qua là dùng không đúng chỗ! Ta cũng không dông dài với ngươi, đành vậy!”
Vừa dứt lời, phất trần trong tay đột nhiên biến hóa chiêu thức, hàng vạn hàng nghìn chỉ bạc trong nháy mắt hóa thành vô số kiếm hoa, bao phủ toàn bộ cơ thể Thập Cửu.
Mọi người chỉ có thể thấy Thập Cửu bị ánh sáng bạc bao phủ, bên tai chỉ nghe thấy tiếng Nhị Âm hét lớn một tiếng “Giết!”, ánh sáng bạc phút chốc rút lại, Thập Cửu lảo đảo lui về phía sau, ngã lộn nhào xuống đất, trường kiếm cũng theo đó “leng keng” một tiếng rơi xuống đất.
Nhị Âm vẫn đứng tại chỗ thong thả, vung phất trần, trừng mắt với thiếu niên nằm trên mặt đất nói “Vốn muốn lấy mạng ngươi, nhưng bần ni tiếc thương ngươi cũng coi như có chút cốt khí, chỉ phế đi tay phải của ngươi!”
Hồ Ngọc Thần nghe vậy cả kinh, nhìn về phía Thập Cửu, mới thấy bàn tay phải của hắn đã bị chặt đứt, kiếp này chỉ sợ không bao giờ có thể cầm kiếm nữa.
Thiếu niên trên mặt tràn đầy biểu tình thê lương, trừng nhìn Nhị Âm, như muốn nói gì, nhưng cũng đã cầm cự không nổi, ngất xỉu.
Thấy Nhị Âm dễ dàng chiến thắng, phía Bạch Đạo nhất thời cùng nhau reo hò –– Bọn họ lần trước ở núi Quân Thanh mất đi rất nhiều người, thiệt hại lớn, lần này thấy võ công Nhị Âm cao như vậy, nhất thời cảm thấy tự tin, sĩ khí tăng mạnh.
Thấy thiếu niên vừa khiêu chiến đã bị phế, phía bên Ngọc Thịnh Cung nhất thời trở nên yên tĩnh không tiếng động. Mọi người hiển nhiên bị khí thế của Nhị Âm dọa đến choáng váng, chỉ có những người bình thường quan hệ tốt với Thập Cửu đang len lén kéo hắn xuống dưới.
Mắt thấy tình thế của bên mình cực kỳ bất lợi, Ngọc Phong không khỏi nhíu mày. Hắn tự thấy võ công bản thân không kém hơn với Nhị Âm, nhưng bên Bạch Đạo lại có Tam Ngôn trấn giữ, nếu hai người liên thủ đánh thì khả năng y giành được phần thắng rõ ràng là rất nhỏ.
Nhìn về hàng đầu phía Bạch Đạo có thật nhiều khuôn mặt xa lạ, có lẽ đó là những tiền bối cao nhân đã ở ẩn – hôm nay nếu hai bên đánh một trận, Ngọc Thịnh Cung không chắc chắn có thể thắng.
Ngọc Phong biết nếu lúc này không ngăn chặn khí thế của Nhị Âm thì chắc chắn sẽ làm lung lay sĩ khí của phí bên y, tâm trạng không khỏi âm thầm lo lắng.
Y nhìn bốn phía, trong tiềm thức nghĩ đến bóng dáng của Long Thiểu Du.
Hiển nhiên y không thấy được bóng dáng của Long Thiếu Du.
Ngọc Phong nghĩ đến nghĩ lui –– cho dù có hắn ở đây, cũng chưa chắc nguyện ý cùng Bạch Đạo đối đấu.
Tâm trạng không khỏi có chút buồn, nhưng trong tình thế này không cho phép hắn tức giận suy nghĩ liên miên, y chỉ có thể lớn tiếng nói với Nhị Âm: “ Ni cô trọc đầu đừng vội đắc ý, bổn cung sẽ đánh với ngươi!”
Kiếm trong tay rung lên, Ngọc Phong đã đứng ở giữa sân. Trường kiếm trong tay lưu quang chuyển động làm nền cho khuôn mặt ngọc ngà của y, ngay cả đối thủ như Nhị Âm bà cũng không khỏi thầm khen một tiếng.
Bà vội âm thầm định thần, phất trần trong tay vung lên, không nhiều lời nữa, trực tiếp tấn công.
Mặc dù Nhị Âm là người xuất gia, nhưng rốt cuộc vẫn là nữ tử, võ công thi triển nhẹ nhàng tao nhã, vừa khéo võ công của Ngọc Thịnh cung là hư vô mờ mịt, khắc địch trong vô hình –– kết quả là hai người đánh nhau nhưng người bên ngoài căn bản chỉ có thế nhìn thấy một đoàn quang ảnh bay qua bay lại trên sân, lại không thể phân biệt được rốt cuộc ai là người chiếm thế thượng phong.
Hồ Ngọc Thần ngưng thần nhìn một hồi, cũng nhìn không ra được kết quả. Ngẩng đầu lên lần nữa lại thấy Tam Ngôn cũng đang nhàn rỗi không chịu yếu thế trừng mắt nhìn mình, không khỏi theo thói quen tiêu sái cười một tiếng……
Tam Ngôn thấy nụ cười của hắn tưởng hắn đang khiêu khích, đang lo không có chỗ để dùng sức. Hung hăng trừng mắt với Hồ Ngọc Thần ở đối diện, nói với các cao thủ sau lưng: “Các vị đừng để yêu nghiệt bên Ngọc Thịnh cung được nhàn rỗi, chúng ta cũng lên đi! Tốc chiến tốc thắng, mọi người cùng nhau sang bằng Ngọc Thịnh Cung!”
Quần hùng lập tức cùng nhau hoan hô, không chỉ theo dõi trận đấu nữa, mà sôi nổi rút vũ khí ở bên hông, như thủy triều tràn vào trong sân, đều hướng vào kẻ địch mình đã nhắm trước mà tấn công.
Phía Bạch Đạo nếu đã bắt đầu tấn công, người của Ngọc Thịnh Cung cũng tuyệt nhiên không tỏ ra yếu thế, cũng nghênh đón công kích, khiến toàn bộ cục điện của Ngọc Thịnh Cung trở thành một cuộc hỗn chiến.
Không ngoài dự đoán của Hồ Ngọc Thần, Tam Ngôn Lão Nhân hiển nhiên đã nhắm vào hắn, thẳng một đường tấn công hắn.
Hồ Ngọc Thần một bên dùng ngọc tiêu chống đỡ, một bên âm thầm kêu khổ trong lòng: võ công của hắn thực chất kém một bậc so với Tam Ngôn, chỉ có thể chống đỡ trong chốc lát, chỉ sợ sau hơn mười chiêu —–
Tâm trạng đang lo lắng thì hắn cảm thấy áp lực trên tay đột nhiên giảm xuống —– Thì ra là có vài hộ vệ trong Ngọc Thịnh Cung có nguồn gốc Ma giáo thấy hắn cố gắng chống đỡ liền qua giúp đỡ.
Hồ Ngọc Thần nhất thời được thả lỏng, cùng bọn họ hợp sức thi triển công phu đối phó với Tam Ngôn, Tam Ngôn ngược lại không chiếm được tiện nghi gì.
Mặc dù cục diện đang hỗn loạn, thế cục cơ bản khó mà phân cao thấp –— tuy người Bạch Đạo rất nhiều, nhưng cao thủ lại ít, mà hai người cao thủ tuyệt đỉnh đã bị Ngọc Phong cùng Hồ Ngọc Thần quấn lấy, xem ra thực lực trước mắt của Bạch Đạo khó mà có thể tiêu diệt toàn bộ Ngọc Thịnh cung.
Hai bên đánh nhau kịch liệt, trên bầu trời đột nhiên lóe lên pháo hoa. Người phía Bạch Đạo nhất thời hoan hô vui mừng. Người của Ngọc Thịnh Cung tất cả đều giật mình mất tập trung, họ nhìn thấy trên tường đại điện chẳng biết lúc nào có rất nhiều người y phục vàng cầm tên tiến vào.
Chỉ cần có chút kiến thức thì liền biết đây là Long Du Bảo –– nổi tiếng với cung thủ và kỷ luật chặt chẽ nghiêm minh, về sự kết hợp chiến theo nhóm và tổ hợp thế trận này không chú trọng năng lực cá nhân. Tuy nhiên, khi chiến đấu theo nhóm, họ thường có thể uy hiếp khiến địch thủ trong lòng lo lắng, trên thực tế đã không biết bao nhiêu yêu nghiệt tà đạo kiêu hùng đã chết dưới vạn mũi tên của đội quân phong tiễn này.
Ngoại trừ mấy trăm Long Du Bảo, càng khiến cho lòng người Ngọc Thịnh cung xao động chính là sự xuất hiện của một vị hòa thượng mặc áo cà sa trắng –– hòa thượng này nhìn qua gần bốn mươi tuổi, trong tay hoàn toàn không có binh khí, nhưng cho dù là vậy, mọi người cũng thấy được đây tuyệt đối là một nhân vật không đơn giản.
Tam Ngôn lão nhân thấy hòa thượng xuất hiện, nhất thời cười to một tiếng: “Quả nhiên vẫn phải nhờ đến thể diện của đệ tử ngươi mới có thể mời được ngươi đến nha! Nhất Độ, xem ra tình cảm huynh đệ nhiều năm của chúng ta ngươi đã sớm không giữ trong lòng!”
Hòa thượng nghe vậy liền chắp tay niệm phật hiệu. Mặc dù ông không nói một lời nào, nhưng khí thế lại khiến người khác liên tưởng đến sen trong hồ, trong người cảm thấy sát khí giảm mạnh.
“Tam Ngôn, hòa thượng ta đã từ lâu lập lời thề không quản chuyện giang hồ, nếu không phải không muốn lão huynh đệ và đệ tử đi theo vết xe đổ năm xưa của ta, lão già này cần gì đến đây!” Hòa thượng tiếng nói không lớn, nhưng âm thanh lại truyền đến tai mọi người cực rõ ràng, hiển nhiên là nội công đã đến mức thượng thừa.
Hồ Ngọc Thần chợt cảm thấy trong lòng cả kinh –– theo ngữ khó của vị hòa thượng kia, thì đây hẳn là Nhất Độ Đại Sư – sư phụ của Long Thiếu Du. Nghe đồn là Nhất Độ đại sư tuổi đã hơn trăm, lúc trước là nhân vật có tiếng của võ lâm, hòa thượng trông không quá bốn mươi, sao có thể là Nhất Độ Đại Sư chứ.
Biểu tình trên khuôn mặt của Tam Ngôn vì lời nói của hòa thượng mà dịu đi, chỉ nghe thấy hắn cười ha ha một tiếng, nói: “Cũng coi như Nhất Độ ngươi vẫn chưa già, cũng hiểu được đạo lý đã sai một lần không thể lại sai nữa. Lúc đầu khi Thiểu Du mất tích ta đã khuyên ngươi quét sạch Ngọc Thịnh Cung, ngươi lại cố chấp nói cái gì mà không muốn nhúng tay vào chuyện giang hồ, cứ thế để cho cục diện Ngọc Thịnh cung phát triển lớn mạnh như hiện nay. Tuy nhiên, giờ cũng không trễ, chỉ cần ta và ngươi hôm nay liên thủ, không sợ không diệt trừ được mối họa của võ lâm!”
Lúc này mọi người trong Ngọc Thịnh Cung đã tin hòa thượng này chính là Nhất Độ Đại Sư, nhất thời người người cảm thấy bất an –– vốn là cục diện đã ngang sức với Bạch Đạo, hiện tại thêm Long Du Bảo và Nhất Độ, hiển nhiên thế cục đã nghiêng về bên Bạch Đạo.
Quả nhiên quân đội Bạch Đạo được cổ vũ, mỗi một người đều gia tăng khí thế tiến công, càng đánh càng hăng.
Sau khi Nhất Độ xuất hiện vẫn luôn quấn lấy Ngọc Phong, mà Nhị Âm chưa nói lời nào cũng theo đó gia tăng thế tiến công, nhưng bà và Ngọc Phong trong lúc này võ công tương đương nhau, không thể chiếm được tiện nghi, bà không khỏi nôn nóng kêu to: “Lão trọc, rãnh rỗi đứng đó làm gì, mau tới giúp ta giết chết tên tiểu tử này!”
Chính nàng là ni cô trọc đầu, lại gọi hòa thượng là lão trọc, người ở chỗ này nghe xong ai cũng muốn cười lại không dám cười, rất sợ đắc tội với lão ni cô nổi danh tính tình nóng nảy này.
“A di đà phật! Sư Thái chớ vội!”
Nhất Độ vung tay áo, người đã đứng bên cạnh Ngọc Phong và Nhị Âm. Nhị Âm biết lão sẽ không chịu ỷ đông thắng ít, liền thu lại phất trần trong tay, xoay người ra khỏi vòng chiến, nói: “Tiểu tặc này giao cho ngươi! Giải quyết cho tốt, thay đồ đệ nhà ngươi báo thù đi!”
Dứt lời, nàng cao giọng cười, xoay người tìm đối thủ khác.
Khinh bỉ nhìn về phía thân ảnh Nhị Âm, Ngọc Phong hừ lạnh một tiếng nói
“Nữ nhân trọc đầu, đánh không nổi ta liền đổi người sao! Hay cho một Thánh Nhân Bạch Đạo.”
Y quay lại nhìn về phía Nhất Độ, y vung quơ quơ kiếm trong tay
“Hòa thượng, chớ cho rằng ta đây sẽ sợ ngươi, tới đây so chiêu đi!”
Nhất Độ không vội động thủ, nói: “Vị thí chủ này, lão tăng có chuyện muốn thỉnh giáo……”
Ngọc Phong đương nhiên biết ông muốn hỏi gì, cũng chưa trả lời, thần sắc lạnh lùng nhìn ông, nhưng trong lồng ngực không khỏi phập phồng.
“Lão tăng có một đồ nhi, tên là Long Thiếu Du, chẳng hay thí chủ đã từng gặp chưa?”
Nghe thấy tên Long Thiểu Du, mặt Ngọc Phong càng lạnh hơn, bỗng tươi cười, từ trong vạt áo kéo ra một cái trâm ngọc —–
“Long Thiểu Du sao? Đâu chỉ gặp qua, ta còn ngủ qua nữa nha!”
Lời vừa nói ra, toàn bộ đại sảnh đều ồ lên, người của Ngọc Thịnh Cung lập tức ha ha cười to.
Tam Ngôn là người đầu tiên bật lại: “Ngươi thối lắm! Long sư điệt ta anh hùng kiệt xuất, sao có thể để tên súc sinh nhà ngươi khinh miệt!”
Ngọc Phong hừ lạnh một tiếng –– hắn biết mình nói như vậy, chắc chắn Nhất Độ sẽ nghi ngờ đoán rằng Long Thiếu Du là bị mình làm nhục, lại không có ý định làm sáng tỏ, chờ xem trò hay của Tam Thánh.
Quả nhiên sự bình tĩnh trên khuôn mặt của Nhất Độ bị lời nói của Ngọc Phong phá vỡ. Ông chắp tay niệm một câu phật hiệu, lại ngẩng đầu lên, trong mắt vốn dĩ thanh tĩnh nay sinh ra một ánh sáng kỳ dị –— Ngọc Phong biết mình đã khơi lên sát ý của ông, nhưng trong lòng không hề sợ hãi mà trái lại có chút đắc ý.
Nhất Độ hiển nhiên không tính hỏi thêm Ngọc Phong gì nữa, lão nâng vạt áo vắt vào bên hông, nhìn chằm chằm Ngọc phong nói: “Đã như vậy, lão nạp sẽ không nhường thí chủ, thí chủ, thỉnh —— ”
Ngọc Phong nhìn động tác của ông, chỉ cười ngọt ngào, hoàn toàn không có ý định tấn công, mà là ngẩng đầu lên hướng mái nhà đại điện quát to lên.
“Long Thiểu Du, sư phụ ngươi muốn giết ta này! Ngươi còn không mau xuống đây cho ta.”
Lời của y vừa nói ra, không chỉ có Nhất Độ và người trong Bạch Đạo giật mình, ngay cả người của Ngọc Thịnh cung cũng đều đều nhìn theo hướng y nhìn—
Chỉ thấy trên nóc đại điện yên tĩnh, đến nửa cái bóng người cũng không có.
Beta:Linh Gấu ʕ⊙ᴥ⊙ʔ
Trăng sáng sao thưa, thỉnh thoảng có cơn gió lùa vào từ khe cửa sổ, so với mấy hôm trước vẫn còn mưa dầm liên miên, thời tiết tối nay cũng xem như là tốt.
Nhưng tâm trạng của Long Thiếu Du chưa từng vì thời tiết này mà trở nên tốt đẹp. Sau khi màn đêm buông xuống, hắn một mình đi đi lại lại quanh Dịch Du Cư mấy chục vòng, nhưng trái tim vẫn khó mà bình tĩnh lại, vẫn luôn đập mãnh liệt trong lồng ngực.
Bởi vì dấu giếm chuyện của Triệu Đỉnh Văn nên đã bị Ngọc Phong cấm túc nửa tháng. Trong nửa tháng nay, mấy ngày trước do thân thể suy yếu mà hắn chỉ có thể nằm trên giường tĩnh dưỡng, ngược lại cũng chưa cảm giác được lệnh cấm túc này đáng sợ như thế nào, mà hiện tại khi đã khỏi hẳn, hắn đã cảm nhận được sự nôn nóng khi bị nhốt.
Lần hoan ái trước với Ngọc Phong cũng đã qua nửa tháng rồi, nhưng dường như nó đã trở thành một chuyện gì đó từ rất xa xôi. Từ sau hôm đó, Long Thiếu Du chưa từng gặp lại Ngọc Phong, mà ý nghĩ cải thiện mối quan hệ giữa mình cùng Ngọc Phong thông qua sự kiện này cũng cứ thế mà tan biến.
Bây giờ nhớ lại những lời âu yếm ngọt ngào của Ngọc Phong, cảm thấy dường như đó chỉ là một giấc mộng xuân không chân thực.
Tác phong làm tình nhân thế nayf của Ngọc Phong chẳng phải mới ngày một ngày hai, nhưng Long Thiếu Du vẫn khó lòng làm quen với sự thất vọng này, cho dù trong lòng hắn cũng mơ hồ đoán ra được việc Ngọc Phong tránh né mình, là vì y sợ tâm tình của mình bị ảnh hưởng bởi người khác.
……
Đêm nay là ngày Ngọc Phong nghênh đón người mới vào cung thay thế cho vị trí Thập Tam Thu.
Hộ vệ mới là lễ vật do đường chủ của phân chi Thiên Địa Đường hiến cho Ngọc Phong, năm nay chỉ mới mười bốn tuổi. Nghe nói hắn là con trai của một phú hộ, sắc đẹp truyền xa, ai từng gặp qua đều nói là đến tứ đại mỹ nữ cũng phải cam bái hạ phong (1).
(1) Cam bái hạ phong: thua một cách thuyết phục, cam chịu nhận thua
Cũng không quan tâm lời đồn là thật hay giả, dù sao đường chủ Thiên Địa Đường gặp một lần đã kinh ngạc như gặp được thần tiên, thế là liền cướp dâng cho Ngọc Phong làm lễ vật.
Long Thiếu Du buồn bực là do Ngọc Phong hoàn toàn không có ý muốn từ chối phần lễ vật này — Người yêu dường như không biết được hành động này sẽ làm tổn thương đến phần tình cảm yếu ớt của y và Long Thiếu Du đã thật vất vả bồi đắp nên, mà sau khi gặp thiếu niên kia thì lập tức hưng phấn thu nhận phần lễ này.
Long Thiếu Du càng lo lắng hơn về Triệu Đỉnh Văn –– người đang bị giam tại Ngọc Thịnh Cung trong nửa tháng này —– Thực lực của Triệu Đỉnh Văn dù không có gì đáng lo, nhưng bối cảnh sau lưng hắn lại chính là Tam Thánh Võ Lâm, điều đó không thể không khiến Long Thiếu Du lo lắng.
Mặc dù nửa tháng nay không hề có động tĩnh gì, nhưng loại an bình này khiến Long Thiếu Du càng khó mà yên tâm được —— Võ lâm chẳng qua là đang bình yên trước bão tố, càng bình tĩnh không lay động, lại càng khiến cho người ta lo lắng về một cơn giông tố mãnh liệt trước nay chưa từng có.
Nói không chừng quãng thời gian bình an bên Ngọc Phong đã đi đến đoạn cuối, bị kẹp ở giữa ba cái thân phận mập mờ không rõ — đệ tử đơn truyền, Minh Chủ Bạch Đạo và hộ vệ Ngọc Thịnh Cung — có lẽ cũng đã đến thời khắc phải đưa ra quyết định.
Vừa nghĩ đến việc cho dù mình chọn con đường nào, đều sẽ có người — mà lại là những người mình trân trọng — bị tổn thương, cho dù ổn trọng như Long Thiếu Du cũng khó mà giữ được bình tĩnh, chỉ có thể bỏ mặc trái tim đang đập kịch liệt vì phong ba bão táp sắp tới.
Cảm thấy tối nay mình khó có thể an ổn nghỉ ngơi, Long Thiếu Du dứt khoát không ngủ nữa, đi đến tủ, lấy ra một hộp gỗ đàn tử màu đen, lại lấy chìa khóa cẩn thận từng li từng tí mở ra —
Trong hộp là một thanh kiếm dài, thân kiếm hẹp hơn so với kiếm thông thường, mà vỏ kiếm cũng không trang trí bảo thạch như kiếm thông thường, chỉ được khắc lên hai chữ Triện cổ “Định Trời”.
Long Thiếu Du trịnh trọng nâng kiếm, đẩy cửa đi vào trong viện —— Tối nay trăng đẹp như mơ, trong viện cây cối đong đưa đón gió, hoàn toàn không biết đến nỗi khổ của nhân gian.
Rút kiếm khỏi vỏ trước ánh trăng lạnh thấu xương, trên thân kiếm lập tức phát ra một vầng ánh sáng, khiến trong lồng ngực hắn dâng lên một cảm giác xa lạ mà rất đỗi quen thuộc – Trời đất bao la, vũ trụ này dường như chỉ còn lại một người một kiếm, đứng cô đơn dưới ánh trăng……
Ngón giữa và ngón trỏ mơn trớn thân kiếm, hắn thử búng lên mũi kiếm —— Mũi kiếm khẽ rung động, tư thái tựa như bông sen xanh đón gió ngày hè khiến tim hắn đập thình thịch.
Định Trời là binh khí lúc còn ở tục gia(2) của Nhất Độ Đại Sư, khi truyền đến tay Long Thiếu Du đã có không biết bao nhiêu là yêu nghiệt đã chết dưới lưỡi kiếm này.
(2)Tục gia: cách tăng ni gọi nhà của bố mẹ, ở đây còn có thể hiểu là khi còn là người thường.
Nhớ lại hồi mình mới được truyền thừa kiếm Định Trời từng lập lời thề dùng thanh kiếm nay để cứu rỗi chúng sinh, Long Thiếu Du không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ —— Dây dưa một thời gian dài với yêu nghiệt trong miệng những người trong Bạch Đạo, dù không thể thẳng thắn đối mặt với tình cảm, nhưng sao còn có tư cách nói khoác như vậy……
Dường như muốn vung kiếm chặt đứt mối tình nghiệt ngã, hắn vung kiếm dùng sức bổ xuống về phía trước —— Mũi kiếm xuất hiện một luồng kiếm khí vô hình, giống như được hơi nước bao phủ xung quanh, lá cây rụng xuống ào ạt, lại bị kiếm khí nghiền nát thành bột, biến mất trong không khí…
Xa xa truyền đến tiếng vui cười cùng tiếng nhạc mừng —— Là Ngọc Phong đang nghênh đón người mới……
Kiếm đâm nhanh về phía trước, cơ thể Long Thiếu Du chuyển động theo kiếm, thi triển thân pháp dưới ánh trăng —— Hắn đã luyện Vô Hình Chi Kiếm của Nhất Độ lên đến trình độ cao nhất, kiếm thế ở giữa tiên khí bồng bềnh, cho dù là chân khí ngự kiếm hay đường kiếm chuyển động cũng hoàn toàn khác biệt so với kiếm pháp bình thường, tiến lùi thích hợp, hiển nhiên là phong thái của cao thủ đỉnh cao.
Kiếm Vô Hình vốn không có chiêu thức cố định, khi ra chiêu cần có sự tập trung hết mức cùng sự linh hoạt của người cầm kiếm, triển khai kiếm thế cần phải phù hợp với tình hình khi đó. Lúc này, Long Thiếu Du múa kiếm, tư thái dần dần tương đồng với Lạc Sinh(3), giống như đang nhảy một điệu động lòng người……
Kiếm nhập giai cảnh(4), đột nhiên có tiếng tiêu vang lên.
(3) Lạc sinh: người nhảy múa ở các điển lễ tế đàn.
(4)Giai cảnh: Cảnh đẹp
Long Thiếu Du giật mình, lập tức thu lại kiếm, nhìn sang phía tiếng tiêu truyền đến ——Là Hồ Ngọc Thần tay cầm một ống tiêu ngọc xanh biếc đứng ở cây cầu trên hồ sen cách đó không xa, ống tiêu dưới ánh trăng tản ra ánh sáng lành lạnh, càng làm nổi bật tướng mạo lịch sự nho nhã của Hồ Ngọc Thần, khiến Long Thiếu Du không khỏi tự ti mặc cảm.
Thấy Long Thiếu Du đã ngừng kiếm, Hồ Ngọc Thần cũng buông tiêu ngọc xuống, đạp lên mặt nước vài cái đã đến trước mặt Long Thiếu Du.
“Thiếu Du huynh cũng thật có nhã hứng, thừa dịp trăng sáng mà nhảy múa, quả là một người phong nhã!”
“Tam công tử không đi dự đại điển đón hộ vệ mới vào cung sao?” Long Thiếu Du lắc đầu, không trả lời câu nói của hắn.
Hồ Ngọc Thần bật cười, nói: “Tên nhóc đó thì có gì đáng xem, còn không bằng đến đây tâm sự dưới ánh trăng với Thiếu Du huynh.”
Long Thiếu Du cười cười, đi về phía gốc cây, đang định nhặt vỏ kiếm lên, tra kiếm vào vỏ, lại bị Hồ Ngọc Thần đè tay lại.
“Đêm nay đẹp như vậy, tiểu đệ mong mỏi lại đang có cây tiêu trong tay, không biết có vinh hạnh cùng Thiếu Du huynh luận kiếm hay không?” Biểu tình Hồ Ngọc Thần khá là thành tâm, mặt tràn đầy chờ mong câu trả lời của Long Thiếu Du.
Long Thiếu Du không nỡ cự tuyệt thành ý của hắn, nhưng lại không muốn để cho người ta quấy rầy không gian thanh tịnh, đang lúc do dự, thì nghe thấy Hồ Ngọc Thần nói: “Tiểu đệ cùng Thiếu Du huynh đây là bạn không phải địch, luận kiếm vừa đủ thì dừng, chỉ mong trò chuyện ngắm trăng mà thôi.”
Nhìn khuôn mặt Long Thiếu Du vẫn đầy vẻ chần chừ, Hồ Ngọc Thần dứt khoát túm ống tay áo của hắn kéo ra giữa sân, sau đó lùi xa mười bước, cầm tiêu ngọc bày ra thủ thế.
Thấy tình huống này, Long Thiếu Du đã biết chắc trận chiến hôm nay khó mà chối từ được, đành phải cười khổ nói: “Tam công tử nếu đã khăng khăng muốn so chiêu, ta mà từ chối thì cũng hơi già mồm. Vừa đủ thì dừng —”
Dứt lời, kiếm trong tay hơi hạ xuống, loại thủ thế này chính là bày tỏ sự khiêm nhượng.
Trong lòng Hồ Ngọc Thần hiểu rõ, nếu như mình không tấn công trước thì Long Thiếu Du chắc chắn sẽ không chịu lên trước, nên không nhường nữa, khẽ vung tiêu ngọc, đánh thẳng về phía trước.
Trước công kích của Hồ Ngọc Thần, Long Thiếu Du cũng không tránh, mũi kiếm vẫn như cũ chém xuống, kiếm vụ vung lên, đã hóa giải công kích ảo diệu của Hồ Ngọc Thần trong vô hình.
“Thiếu Du huynh quả thật là người tài giỏi.”
Hồ Ngọc Thần cao giọng khen, tiêu trong tay ngày càng linh động, phát ra tiếng tiêu “vù vù”, âm điệu vậy mà có vẻ hòa hợp với tiếng nhạc ở nơi xa xa kia.
Nghe tiếng tiêu, thần sắc Long Thiếu Du lập tức trở nên ngưng trọng.
“Tam công tử, đây hẳn là thần công trấn giáo của Ma giáo — Ma Âm Phá Trân? Quả nhiên là cai thủ võ lâm, hôm nay mới được lĩnh giáo, thực đúng là không tầm thường.”
Nghe vậy, Hồ Ngọc Thần haha cười lớn: “Chỉ sợ Ma Âm mạnh hơn cũng khó có thể rung chuyển được nửa phần Ngưng Tâm Chân Khí của Thiếu Du huynh!”
Trong lúc hai người nói chuyện, đã đánh được mười mấy chiêu, Hồ Ngọc Thần là tấn công nhiều, phòng thủ ít, còn Long Thiếu Du lại chỉ phòng thủ mà không tấn công.
Hồ Ngọc Thần mãi không thấy đối phương tấn công, khó tránh khỏi cảm thấy nôn nóng.
“Thiếu Du huynh đây là xem thường ta sao?”
Lời vừa nói ra, cơ thể Hồ Ngọc Thần đột nhiên búng mình lên không, tiêu ngọc trong tay phát ra ánh sáng rực rỡ. Hắn giơ tiêu ngọc qua cao hơn đầu, tư thái cùng khí thế này cho thấy hắn đang chuẩn bị xuất ra tuyệt chiêu.
Long Thiếu Du vẫn là dáng vẻ điêu luyện thành thạo, bay vút lên nghêng đón Hồ Ngọc Thần, tư thái tựa như thần tiên cưỡi mây uyển chuyển, thanh kiếm trông tưởng chậm, lại trong nháy mắt đã chạm tới tiêu ngọc trong tay Hồ Ngọc Thần……
Chiêu này nhìn như không có gì lạ, song, trên mặt Hồ Ngọc Thần lại lộ vẻ kinh hoàng, lập tức hốt hoảng thay đổi chiêu thức.
Chỉ nghe thấy một tiếng “Keng”, kiếm và tiêu va chạm với nhau trên không trung, thân kiếm lạnh thấu xương cùng tiêu ngọc nhu hòa dưới ánh trăng phát ra ánh sáng lóa mắt……
Ánh mắt hai người chạm nhau ——
Long Thiếu Du nhìn đối phương ôn nhuận như ngọc(5), hắn mỉm cười, thu kiếm lại, nhảy về mặt đất. Hồ Ngọc Thần cũng thu hồi tiêu ngọc, xoay người đi đến đối diện.
(5)Ôn nhuận như ngọc: ôn nhu, ấm áp, dịu dàng.
“Tiểu đệ tài nghệ không bằng, cam bái hạ phong.”
Hồ Ngọc Thần chấp tay hành lễ, tuy hành lễ, nhưng vẫn tự nhiên hào phóng.
Long Thiếu Du cũng thu kiếm vào vỏ, chấp tay nói: “Tam công tử đừng nói thế! Trận này hai chúng ta ngang sức ngang tài, không phân cao thấp.”
Hồ Ngọc Thần cười lắc đầu, nói: “Thiếu Du huynh từ đầu đến cuối đều phòng thủ, Ngọc Thần cũng đã không chống đỡ nổi, nào dám nhận là ngang sức ngang tài! Lần khiêu chiến này chẳng qua là thấy Thiếu Du huynh trong lòng có nhiều tâm sự, muốn trò chuyện giải sầu cùng Thiếu Du huynh mà thôi!”
Long Thiếu Du bị hắn nói đến ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Hồ Ngọc Thần ở trước mặt —— Chỉ thấy hắn cười nhẹ nhàng, đôi mắt phản chiếu ánh trăng khẽ chuyển động, dường như chất chứa biết bao điều muốn nói…… Trong lòng lại liên tưởng đến lời đồn trong Ngọc Thịnh Cung thân phận hộ vệ của hắn chính là vì kết minh giữa Ma giáo và Ngọc Thịnh Cung, mà trên thực tế mối quan hệ giữa hắn với Ngọc Phong chỉ là hữu danh vô thực(6), lập tức có chút hoảng loạn.
(6)Hữu danh vô thực: có tiếng mà không có miếng.
Dường như đã nhận ra rằng mình đã giúp Long Thiếu Du tạm thời quên đi rất nhiều ưu phiền, Hồ Ngọc Thần không nhiều lời nữa, bật cười lớn, đang định cáo từ, lại bị âm thanh đao kiếm từ xa truyền tới làm phân tâm.
Nhìn khuôn mặt Long Thiếu Du biến sắc, đang tập trung lắng nghe nơi âm thanh truyền đến.
Hồ Ngọc Thần nghe một hồi, nhíu mày, thăm dò hỏi: “Âm thanh đó là từ phía đại điện truyền đến? Chẳng lẽ…… đã xảy ra chuyện rồi?”
Hiển nhiên Long Thiếu Du cũng nhận ra điều đó, chỉ thấy hắn cắn chặt bờ môi, lại tập trung lắng nghe một hồi, sau đó xoay người phi thân đi, quên cả chào hỏi Hồ Ngọc Thần.
“Thiếu Du huynh, ngươi……”
Nhìn thân ảnh đã đi xa, Hồ Ngọc Thần muốn nhắc hắn còn đang trong thời gian bị cấm túc, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của hắn chỉ e sẽ không vì thế mà dừng lại. Hồ Ngọc Thần đành phải bất đắc dĩ cười một tiếng, cũng phi thân về phía đại điện ——
Cách đại điện một khoảng, Hồ Ngọc Thần đã nhìn thấy Ngọc Phong một thân áo đỏ rực rỡ —— Ngọc Phong hiếm khi mặc màu đỏ, nhưng khoác trên làn da trắng nõn lại vô cùng thích hợp, làm nổi bật vẻ non nớt của hắn, khiến người ta chợt nhận ra vị bá chủ tà đạo này trên thực tế cũng chỉ là một thiếu niên vừa mới trưởng thành.
Lúc này Ngọc Phong đang cầm kiếm, phía sau là hộ vệ Ngọc Thịnh cùng rất nhiều người trong cung khác, tất cả mọi người đều lộ vẻ mặt như lâm vào đại địch, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Đối diện đám người Ngọc Thịnh Cung là một đội nhân mã Bạch Đạo xếp thành doanh trận hình vuông, số lượng so với lần trước ở núi Quân Thanh còn nhiều hơn nhiều, trong đó cũng có không ít nhân vật nổi tiếng trong võ lâm, thậm chí còn có cả những tiền bối đã ẩn cư, không biết lần này sao lại mời được bọn họ tới đối phó Ngọc Phong……
Đứng đầu doanh trận Bạch Đạo là hai lão già một tục một ni, tóc đều đã bạc trắng, nhưng khuôn mặt vẫn hồng hào, hiển nhiên là những cao nhân tiền bối tu vi cực cao.
(7)Một tục một ni: một là người phàm tục, người thường; một là ni cô
Hồ Ngọc Thần nhìn khắp bốn phía, nhưng không có nhìn thấy Long Thiếu Du — đáng lẽ đã đến trước hắn, không khỏi cảm thấy kì quái.
Đang cẩn thận tìm lại lần nữa, Ngọc Phong đã trông thấy hắn, ngoắc tay nói: “Ngọc Thần đã rồi đến sao? Mau qua đây.”
Hồ Ngọc Thần bất đắc dĩ, đành phải từ bỏ ý định tìm Long Thiếu Du, đi đến sau lưng y.
Vừa đứng ổn định, đã nghe thấy lão già ăn mặc tục gia hét lớn: “Đồ yêu nghiệt Ngọc Thịnh nhà ngươi, còn không mau thả đệ tử của ta ra!” Người này rõ ràng ăn mặc như một nhà Nho, nhưng lại mang biểu cảm nổi giận không tương xứng, dáng vẻ có chút buồn cười.
Chỉ nghe Ngọc Phong cười lạnh một tiếng, giọng đầy trào phúng: “Đệ tử nhà ngươi sao? Nam nhân chỗ ta rất nhiều, nhưng chỉ sợ không có người ngươi muốn mà thôi.”
Mọi người ở Ngọc Thịnh Cung phối hợp cùng cười vang, khiến lão nhà Nho kia tức giận đến nỗi đỏ bừng mặt.
“Đệ tử của ta — Triệu Đỉnh Văn nửa tháng trước đã tới Ngọc Thịnh Cung của ngươi, sau đó liền mất tích, không phải bị ngươi bắt còn có thể là gì chứ? Còn không mau thả Triệu Đỉnh Văn ra cho ta! Nếu không, hôm nay ta sẽ sang bằng Ngọc Thịnh Cung của ngươi!”
Xem ra đây là Tam Ngon Lão Nhân của Võ Lâm Tam Thánh nổi tiếng trong giang hồ. Nghe nói người này dù đã hơn trăm tuổi, tính tình lại cực đoan nóng nảy, hôm nay gặp được quả là danh bất hư truyền.
Ngọc Phong ra vẻ không tính toán với lão, quơ quơ tay áo dài hoa lệ.
“Triệu Đỉnh Văn nào? Chưa từng thấy qua! Lão già kia, không tìm thấy nam nhân ngươi muốn còn không mau đem đám người này cút về, đừng có làm hỏng chuyện tốt hôm nay của bản cung!”
Nghe được hai chữ “chuyện tốt”, Hồ Ngọc Thần mới nhớ ra hôm nay là ngày hộ vệ mới tiến cung —— Quay đầu nhìn vào trong điện, thấy trên chiếc ghế giữa đại điện có một thiếu niên áo đỏ, mặt không biểu tình nhìn sự việc trước điện.
Khuôn mặt thiếu niên đẹp đến nỗi có thể khiến vô số mỹ nữ tự ti, xem chừng chính là nam sủng mà Ngọc Phong mới nhận.
Tam Ngôn lão nhân chau mày, chưa kịp nói, ni cô bên cạnh hắn đã cướp lời: “Ta nói Ngọc Thịnh Cung các ngươi cũng tích chút đức đi! Người ta đến lông còn chưa mọc hết đâu……”
“Làm càn!”
Lời nói lớn mật của ni cô khiến Ngọc Phong tức giận đến đỏ bừng mặt, giương kiếm lên khiêu chiến, Thập Cửu ở bên cạnh y cũng đã đứng ra trước một bước.
“Đồ nữ nhân trọc đầu, chỉ sợ ngươi đến trẻ con chưa mọc lông còn chưa từng thấy qua, lại cũng dám ở đây ồn ào! Không bằng để ta vá miệng ngươi lại!” Biểu cảm của hắn kiêu căng, từ ngữ thì thô tục, nếu là ni cô bình thường chỉ sợ đã bị làm tức giận đến nổ đom đóm mắt.
Lão ni cô dường như không chút nào để ý, ngửa mặt lên trời cười ha ha, nói: “Nhị Âm ta năm đó còn dạng đàn ông gì chưa từng thấy qua, tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch như ngươi mà cũng dám ở trước mặt ta giương oai! Hãy xem ta chỉnh đốn ngươi ra sao!”
Bà bước vào giữa sân, phất trần trong tay vung lên, giữa lông mày biểu lộ vẻ uy nghiêm, khí thế quả nhiên là của Thánh giả võ lâm.
Lão nhà Nho là Tam Ngôn trong Tam Thánh Võ Lâm, vậy vị ni cô này không cần nói cũng biết chính là Nhị Âm sư thái danh chấn giang hồ.
Nhị Âm lúc còn trẻ tự xưng là Phong Lưu Hiệp Nữ, không biết đã bao nhiêu đàn ông từng quỳ dưới váy của bà, về sau không biết vì sao lại xuất gia, Thập Cửu nói bà chưa từng thấy qua nam nhân, thực sự là không có kiến thức.
Thiếu niên vẫn là chưa tới hai mươi tuổi, lúc hắn xuất đạo Nhị Âm đã thoái ẩn, cái gì võ công của Võ Lâm Tam Thánh chẳng qua cũng chỉ là lời đồn. Hắn tuổi trẻ khí thịnh(8), căn bản không biết sợ, rút trường kiếm ở thắt lưng nhảy xuống giữa sân.
(8)Tuổi trẻ khí thịnh: tương đương với câu “Nghé con không sợ cọp”
“Lão ni thấy ngươi vẫn còn trẻ, chết thì thật đáng tiếc, trước nhường ngươi ba chiêu!” Nhị Âm cười lạnh, hợp tay chữ thập nói.
“Nữ nhân trọc đầu, ai cần ngươi nhường!” Thiếu niên miệng hung dữ nhưng trên tay cũng nghiêm túc, xuất kiếm ngoan độc, mũi kiếm hướng thẳng điểm yếu trước ngực lão ni cô mà đâm.
Lão ni cô khẽ vung phất trần, dễ dàng hóa giải chiêu thức tấn công của hắn, nhưng bà vẫn không có xuất chiêu, vẫn giữ đúng lời hứa nhường ba chiêu.
Thiếu niên âm thầm kinh hãi võ công của Nhị Âm, nhưng đã leo lên lưng cọp, hắn chỉ có thể tấn công hung ác gấp bội –– nhưng Nhị Âm ngay cả lông mày cũng không nhăn cũng có thể dễ dàng hóa giải, mắt thấy ba chiêu đã qua……
Nhị Âm lùi lại một bước, phất trần trong tay này bắt được kiếm của Thập Cửu, trầm giọng nói: “Tiểu tử, ngươi nếu tiếp tục ta sẽ không khoan dung! Ngươi nên suy nghĩ cho kĩ, lúc này chịu thua còn giữ được môt mạng nhỏ!”
Thiếu niên cắn răng, kiên trì không tỏ ra yếu thế, nghiến răng nói: “ Dù sao cũng là một cái mạng rách nát mà thôi, hôm nay dù có phải liều mạng đổ máu tại đây, cũng phải phế đi đồ nữ nhân trọc đầu nhà ngươi!”
Nhị Âm nghe vậy không giận mà cười nói: “Nhìn không ra tên nhóc nhà ngươi vẫn còn vài phần cốt khí, chẳng qua là dùng không đúng chỗ! Ta cũng không dông dài với ngươi, đành vậy!”
Vừa dứt lời, phất trần trong tay đột nhiên biến hóa chiêu thức, hàng vạn hàng nghìn chỉ bạc trong nháy mắt hóa thành vô số kiếm hoa, bao phủ toàn bộ cơ thể Thập Cửu.
Mọi người chỉ có thể thấy Thập Cửu bị ánh sáng bạc bao phủ, bên tai chỉ nghe thấy tiếng Nhị Âm hét lớn một tiếng “Giết!”, ánh sáng bạc phút chốc rút lại, Thập Cửu lảo đảo lui về phía sau, ngã lộn nhào xuống đất, trường kiếm cũng theo đó “leng keng” một tiếng rơi xuống đất.
Nhị Âm vẫn đứng tại chỗ thong thả, vung phất trần, trừng mắt với thiếu niên nằm trên mặt đất nói “Vốn muốn lấy mạng ngươi, nhưng bần ni tiếc thương ngươi cũng coi như có chút cốt khí, chỉ phế đi tay phải của ngươi!”
Hồ Ngọc Thần nghe vậy cả kinh, nhìn về phía Thập Cửu, mới thấy bàn tay phải của hắn đã bị chặt đứt, kiếp này chỉ sợ không bao giờ có thể cầm kiếm nữa.
Thiếu niên trên mặt tràn đầy biểu tình thê lương, trừng nhìn Nhị Âm, như muốn nói gì, nhưng cũng đã cầm cự không nổi, ngất xỉu.
Thấy Nhị Âm dễ dàng chiến thắng, phía Bạch Đạo nhất thời cùng nhau reo hò –– Bọn họ lần trước ở núi Quân Thanh mất đi rất nhiều người, thiệt hại lớn, lần này thấy võ công Nhị Âm cao như vậy, nhất thời cảm thấy tự tin, sĩ khí tăng mạnh.
Thấy thiếu niên vừa khiêu chiến đã bị phế, phía bên Ngọc Thịnh Cung nhất thời trở nên yên tĩnh không tiếng động. Mọi người hiển nhiên bị khí thế của Nhị Âm dọa đến choáng váng, chỉ có những người bình thường quan hệ tốt với Thập Cửu đang len lén kéo hắn xuống dưới.
Mắt thấy tình thế của bên mình cực kỳ bất lợi, Ngọc Phong không khỏi nhíu mày. Hắn tự thấy võ công bản thân không kém hơn với Nhị Âm, nhưng bên Bạch Đạo lại có Tam Ngôn trấn giữ, nếu hai người liên thủ đánh thì khả năng y giành được phần thắng rõ ràng là rất nhỏ.
Nhìn về hàng đầu phía Bạch Đạo có thật nhiều khuôn mặt xa lạ, có lẽ đó là những tiền bối cao nhân đã ở ẩn – hôm nay nếu hai bên đánh một trận, Ngọc Thịnh Cung không chắc chắn có thể thắng.
Ngọc Phong biết nếu lúc này không ngăn chặn khí thế của Nhị Âm thì chắc chắn sẽ làm lung lay sĩ khí của phí bên y, tâm trạng không khỏi âm thầm lo lắng.
Y nhìn bốn phía, trong tiềm thức nghĩ đến bóng dáng của Long Thiểu Du.
Hiển nhiên y không thấy được bóng dáng của Long Thiếu Du.
Ngọc Phong nghĩ đến nghĩ lui –– cho dù có hắn ở đây, cũng chưa chắc nguyện ý cùng Bạch Đạo đối đấu.
Tâm trạng không khỏi có chút buồn, nhưng trong tình thế này không cho phép hắn tức giận suy nghĩ liên miên, y chỉ có thể lớn tiếng nói với Nhị Âm: “ Ni cô trọc đầu đừng vội đắc ý, bổn cung sẽ đánh với ngươi!”
Kiếm trong tay rung lên, Ngọc Phong đã đứng ở giữa sân. Trường kiếm trong tay lưu quang chuyển động làm nền cho khuôn mặt ngọc ngà của y, ngay cả đối thủ như Nhị Âm bà cũng không khỏi thầm khen một tiếng.
Bà vội âm thầm định thần, phất trần trong tay vung lên, không nhiều lời nữa, trực tiếp tấn công.
Mặc dù Nhị Âm là người xuất gia, nhưng rốt cuộc vẫn là nữ tử, võ công thi triển nhẹ nhàng tao nhã, vừa khéo võ công của Ngọc Thịnh cung là hư vô mờ mịt, khắc địch trong vô hình –– kết quả là hai người đánh nhau nhưng người bên ngoài căn bản chỉ có thế nhìn thấy một đoàn quang ảnh bay qua bay lại trên sân, lại không thể phân biệt được rốt cuộc ai là người chiếm thế thượng phong.
Hồ Ngọc Thần ngưng thần nhìn một hồi, cũng nhìn không ra được kết quả. Ngẩng đầu lên lần nữa lại thấy Tam Ngôn cũng đang nhàn rỗi không chịu yếu thế trừng mắt nhìn mình, không khỏi theo thói quen tiêu sái cười một tiếng……
Tam Ngôn thấy nụ cười của hắn tưởng hắn đang khiêu khích, đang lo không có chỗ để dùng sức. Hung hăng trừng mắt với Hồ Ngọc Thần ở đối diện, nói với các cao thủ sau lưng: “Các vị đừng để yêu nghiệt bên Ngọc Thịnh cung được nhàn rỗi, chúng ta cũng lên đi! Tốc chiến tốc thắng, mọi người cùng nhau sang bằng Ngọc Thịnh Cung!”
Quần hùng lập tức cùng nhau hoan hô, không chỉ theo dõi trận đấu nữa, mà sôi nổi rút vũ khí ở bên hông, như thủy triều tràn vào trong sân, đều hướng vào kẻ địch mình đã nhắm trước mà tấn công.
Phía Bạch Đạo nếu đã bắt đầu tấn công, người của Ngọc Thịnh Cung cũng tuyệt nhiên không tỏ ra yếu thế, cũng nghênh đón công kích, khiến toàn bộ cục điện của Ngọc Thịnh Cung trở thành một cuộc hỗn chiến.
Không ngoài dự đoán của Hồ Ngọc Thần, Tam Ngôn Lão Nhân hiển nhiên đã nhắm vào hắn, thẳng một đường tấn công hắn.
Hồ Ngọc Thần một bên dùng ngọc tiêu chống đỡ, một bên âm thầm kêu khổ trong lòng: võ công của hắn thực chất kém một bậc so với Tam Ngôn, chỉ có thể chống đỡ trong chốc lát, chỉ sợ sau hơn mười chiêu —–
Tâm trạng đang lo lắng thì hắn cảm thấy áp lực trên tay đột nhiên giảm xuống —– Thì ra là có vài hộ vệ trong Ngọc Thịnh Cung có nguồn gốc Ma giáo thấy hắn cố gắng chống đỡ liền qua giúp đỡ.
Hồ Ngọc Thần nhất thời được thả lỏng, cùng bọn họ hợp sức thi triển công phu đối phó với Tam Ngôn, Tam Ngôn ngược lại không chiếm được tiện nghi gì.
Mặc dù cục diện đang hỗn loạn, thế cục cơ bản khó mà phân cao thấp –— tuy người Bạch Đạo rất nhiều, nhưng cao thủ lại ít, mà hai người cao thủ tuyệt đỉnh đã bị Ngọc Phong cùng Hồ Ngọc Thần quấn lấy, xem ra thực lực trước mắt của Bạch Đạo khó mà có thể tiêu diệt toàn bộ Ngọc Thịnh cung.
Hai bên đánh nhau kịch liệt, trên bầu trời đột nhiên lóe lên pháo hoa. Người phía Bạch Đạo nhất thời hoan hô vui mừng. Người của Ngọc Thịnh Cung tất cả đều giật mình mất tập trung, họ nhìn thấy trên tường đại điện chẳng biết lúc nào có rất nhiều người y phục vàng cầm tên tiến vào.
Chỉ cần có chút kiến thức thì liền biết đây là Long Du Bảo –– nổi tiếng với cung thủ và kỷ luật chặt chẽ nghiêm minh, về sự kết hợp chiến theo nhóm và tổ hợp thế trận này không chú trọng năng lực cá nhân. Tuy nhiên, khi chiến đấu theo nhóm, họ thường có thể uy hiếp khiến địch thủ trong lòng lo lắng, trên thực tế đã không biết bao nhiêu yêu nghiệt tà đạo kiêu hùng đã chết dưới vạn mũi tên của đội quân phong tiễn này.
Ngoại trừ mấy trăm Long Du Bảo, càng khiến cho lòng người Ngọc Thịnh cung xao động chính là sự xuất hiện của một vị hòa thượng mặc áo cà sa trắng –– hòa thượng này nhìn qua gần bốn mươi tuổi, trong tay hoàn toàn không có binh khí, nhưng cho dù là vậy, mọi người cũng thấy được đây tuyệt đối là một nhân vật không đơn giản.
Tam Ngôn lão nhân thấy hòa thượng xuất hiện, nhất thời cười to một tiếng: “Quả nhiên vẫn phải nhờ đến thể diện của đệ tử ngươi mới có thể mời được ngươi đến nha! Nhất Độ, xem ra tình cảm huynh đệ nhiều năm của chúng ta ngươi đã sớm không giữ trong lòng!”
Hòa thượng nghe vậy liền chắp tay niệm phật hiệu. Mặc dù ông không nói một lời nào, nhưng khí thế lại khiến người khác liên tưởng đến sen trong hồ, trong người cảm thấy sát khí giảm mạnh.
“Tam Ngôn, hòa thượng ta đã từ lâu lập lời thề không quản chuyện giang hồ, nếu không phải không muốn lão huynh đệ và đệ tử đi theo vết xe đổ năm xưa của ta, lão già này cần gì đến đây!” Hòa thượng tiếng nói không lớn, nhưng âm thanh lại truyền đến tai mọi người cực rõ ràng, hiển nhiên là nội công đã đến mức thượng thừa.
Hồ Ngọc Thần chợt cảm thấy trong lòng cả kinh –– theo ngữ khó của vị hòa thượng kia, thì đây hẳn là Nhất Độ Đại Sư – sư phụ của Long Thiếu Du. Nghe đồn là Nhất Độ đại sư tuổi đã hơn trăm, lúc trước là nhân vật có tiếng của võ lâm, hòa thượng trông không quá bốn mươi, sao có thể là Nhất Độ Đại Sư chứ.
Biểu tình trên khuôn mặt của Tam Ngôn vì lời nói của hòa thượng mà dịu đi, chỉ nghe thấy hắn cười ha ha một tiếng, nói: “Cũng coi như Nhất Độ ngươi vẫn chưa già, cũng hiểu được đạo lý đã sai một lần không thể lại sai nữa. Lúc đầu khi Thiểu Du mất tích ta đã khuyên ngươi quét sạch Ngọc Thịnh Cung, ngươi lại cố chấp nói cái gì mà không muốn nhúng tay vào chuyện giang hồ, cứ thế để cho cục diện Ngọc Thịnh cung phát triển lớn mạnh như hiện nay. Tuy nhiên, giờ cũng không trễ, chỉ cần ta và ngươi hôm nay liên thủ, không sợ không diệt trừ được mối họa của võ lâm!”
Lúc này mọi người trong Ngọc Thịnh Cung đã tin hòa thượng này chính là Nhất Độ Đại Sư, nhất thời người người cảm thấy bất an –– vốn là cục diện đã ngang sức với Bạch Đạo, hiện tại thêm Long Du Bảo và Nhất Độ, hiển nhiên thế cục đã nghiêng về bên Bạch Đạo.
Quả nhiên quân đội Bạch Đạo được cổ vũ, mỗi một người đều gia tăng khí thế tiến công, càng đánh càng hăng.
Sau khi Nhất Độ xuất hiện vẫn luôn quấn lấy Ngọc Phong, mà Nhị Âm chưa nói lời nào cũng theo đó gia tăng thế tiến công, nhưng bà và Ngọc Phong trong lúc này võ công tương đương nhau, không thể chiếm được tiện nghi, bà không khỏi nôn nóng kêu to: “Lão trọc, rãnh rỗi đứng đó làm gì, mau tới giúp ta giết chết tên tiểu tử này!”
Chính nàng là ni cô trọc đầu, lại gọi hòa thượng là lão trọc, người ở chỗ này nghe xong ai cũng muốn cười lại không dám cười, rất sợ đắc tội với lão ni cô nổi danh tính tình nóng nảy này.
“A di đà phật! Sư Thái chớ vội!”
Nhất Độ vung tay áo, người đã đứng bên cạnh Ngọc Phong và Nhị Âm. Nhị Âm biết lão sẽ không chịu ỷ đông thắng ít, liền thu lại phất trần trong tay, xoay người ra khỏi vòng chiến, nói: “Tiểu tặc này giao cho ngươi! Giải quyết cho tốt, thay đồ đệ nhà ngươi báo thù đi!”
Dứt lời, nàng cao giọng cười, xoay người tìm đối thủ khác.
Khinh bỉ nhìn về phía thân ảnh Nhị Âm, Ngọc Phong hừ lạnh một tiếng nói
“Nữ nhân trọc đầu, đánh không nổi ta liền đổi người sao! Hay cho một Thánh Nhân Bạch Đạo.”
Y quay lại nhìn về phía Nhất Độ, y vung quơ quơ kiếm trong tay
“Hòa thượng, chớ cho rằng ta đây sẽ sợ ngươi, tới đây so chiêu đi!”
Nhất Độ không vội động thủ, nói: “Vị thí chủ này, lão tăng có chuyện muốn thỉnh giáo……”
Ngọc Phong đương nhiên biết ông muốn hỏi gì, cũng chưa trả lời, thần sắc lạnh lùng nhìn ông, nhưng trong lồng ngực không khỏi phập phồng.
“Lão tăng có một đồ nhi, tên là Long Thiếu Du, chẳng hay thí chủ đã từng gặp chưa?”
Nghe thấy tên Long Thiểu Du, mặt Ngọc Phong càng lạnh hơn, bỗng tươi cười, từ trong vạt áo kéo ra một cái trâm ngọc —–
“Long Thiểu Du sao? Đâu chỉ gặp qua, ta còn ngủ qua nữa nha!”
Lời vừa nói ra, toàn bộ đại sảnh đều ồ lên, người của Ngọc Thịnh Cung lập tức ha ha cười to.
Tam Ngôn là người đầu tiên bật lại: “Ngươi thối lắm! Long sư điệt ta anh hùng kiệt xuất, sao có thể để tên súc sinh nhà ngươi khinh miệt!”
Ngọc Phong hừ lạnh một tiếng –– hắn biết mình nói như vậy, chắc chắn Nhất Độ sẽ nghi ngờ đoán rằng Long Thiếu Du là bị mình làm nhục, lại không có ý định làm sáng tỏ, chờ xem trò hay của Tam Thánh.
Quả nhiên sự bình tĩnh trên khuôn mặt của Nhất Độ bị lời nói của Ngọc Phong phá vỡ. Ông chắp tay niệm một câu phật hiệu, lại ngẩng đầu lên, trong mắt vốn dĩ thanh tĩnh nay sinh ra một ánh sáng kỳ dị –— Ngọc Phong biết mình đã khơi lên sát ý của ông, nhưng trong lòng không hề sợ hãi mà trái lại có chút đắc ý.
Nhất Độ hiển nhiên không tính hỏi thêm Ngọc Phong gì nữa, lão nâng vạt áo vắt vào bên hông, nhìn chằm chằm Ngọc phong nói: “Đã như vậy, lão nạp sẽ không nhường thí chủ, thí chủ, thỉnh —— ”
Ngọc Phong nhìn động tác của ông, chỉ cười ngọt ngào, hoàn toàn không có ý định tấn công, mà là ngẩng đầu lên hướng mái nhà đại điện quát to lên.
“Long Thiểu Du, sư phụ ngươi muốn giết ta này! Ngươi còn không mau xuống đây cho ta.”
Lời của y vừa nói ra, không chỉ có Nhất Độ và người trong Bạch Đạo giật mình, ngay cả người của Ngọc Thịnh cung cũng đều đều nhìn theo hướng y nhìn—
Chỉ thấy trên nóc đại điện yên tĩnh, đến nửa cái bóng người cũng không có.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook