Long Đô Binh Vương
Chương 7: Đừng để bản thân chịu uất ức

Điên!

Thằng này thật sự điên rồi!

"Có phục hay không?" Dương Thiên lại hỏi.

"Phục, tôi phục!" Tiêu Thiên Long nghiến răng nghiến lợi nói.

"Tất cả chúng tôi đều phục!!!"

"Đúng đúng đúng, chúng tôi phục..."

Tất cả mọi người đồng thanh hô to, vẻ mặt Dương Thiên cuối cùng cũng thoáng dịu đi một chút.

Thật ra thì không phải Dương Thiên muốn ép người tới đường cùng, chỉ là anh không muốn để bản thân và người thân chịu uất ức.

"Tất cả cút đi!"

Trong chớp mắt, đám người Tiêu Thiên Long vội vàng giải tán!

"Cha, con sợ quá..."

Đợi đến khi Dương Thiên dọn dẹp xong bên ngoài sân rồi đẩy cửa vào nhà, Dương Tố Tố đã buông bà ra, nhào vào lòng Dương Thiên và khóc òa lên.

"Tố Tố đừng sợ, có cha ở đây, sau này sẽ không có ai dám bắt nạt con nữa, cha hứa!"

"Ngoéo tay hứa nhai"

“Được, ngoéo tay..."

"Cha cũng phải hứa là sẽ không bao giờ rời đi nữa nha!" ©ô gái nhỏ bĩu môi.

"Được, không đi nữa." Một giây trước Dương Thiên vẫn là một chiến binh sắt thép, một giây tiếp theo trái tim anh đã bị cô bé này làm tan chảy.

Dì chủ nhà nhìn thấy cảnh này thì trong lòng rất vui vẻ. Bà làm một cái bánh ngọt trứng gà, phí rất nhiều công sức cuối cùng cũng giúp Dương Thiên dỗ dành được Dương Tố Tố, lúc này dì chủ nhà mới xoa xoa hai tay, kéo Dương Thiên ra ngoài.

Dì chủ nhà nói: "Tiểu Thiên, cậu nhanh đến gặp Ninh Thanh Thanh giải thích rõ ràng mọi chuyện đi. Lần này gặp. phiền toái lớn như vậy, đám du côn vô lại đó nhất định sẽ lại tìm tới cửa, một nhà ba người các cậu phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, tránh đầu sóng ngọn gió!"

"Tiểu Thiên, Tố Tố tạm thời giao cho tôi, cậu nhanh đi gặp Thanh Thanh đi. Khi về nhớ đặt trước vé tàu hỏa, mau chóng rời đi đi... Rời khỏi đây, tốt nhất vĩnh viễn đừng trở lại nữal!"

Dương Thiên cười khổ lắc đầu: "Dì nghĩ gì thế? Đừng lo lằng, bọn con sẽ không đi đâu hết, mà ngay cả có đi thì cũng không có khả năng để dì ở lại, cháu cam đoan với dì."

"Nhưng mà..."

"Không có gì phải “nhưng” cả, buổi tối một nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé."

Trước khi Dương Thiên đi ra ngoài, anh đã xin số điện thoại di động của Ninh Thanh Thanh từ dì chủ nhà. Trong mắt Dương Thiên, việc công ty ma kia tống tiền chỉ là chuyện thoảng qua như mây khói, không đáng nhắc tới. Lúc này đây, trong mắt Dương Thiên, chuyện của vợ và con gái anh lớn hơn cả trời!

Sau khi Dương Thiên đi ra ngoài, anh bắt taxi, nhanh chóng đến dưới lầu của công ty của Ninh Thanh Thanh đang làm việc.

Anh đợi từ bốn giờ rưỡi đến sáu giờ rưỡi.

Trời mùa đông khắc nghiệt, gió lạnh thổi vào mặt, nhưng Dương Thiên không cảm thấy khổ chút nào, khổ gì chứ, có thể so với cái khổ mà một người phụ nữ dẫn theo đứa con gái nhỏ sáu năm trời không? Dương Thiên đã nghĩ kỹ, mặc kệ Ninh Thanh Thanh nói cái gì làm cái gì, anh đều tiếp nhận vô điều kiện!

Bảy giờ.

Sau khi tan sở, các nhân viên của công ty Cẩm Tú lần lượt rời đi, có làm tăng ca thì lúc này cũng phải tan ca rồi. Dương. Thiên vẫn đứng chờ ở cửa khiến những nam thanh nữ tú đi ra †ừ công ty nhao nhao liếc nhìn, đoán rằng đây hẳn là phi công nào đó của mấy chị đại trong công ty, đang chơi trò tình yêu thuần khiết đón nhau tan làm ở đây. Có những người thích buôn chuyện thậm chí còn dừng lại xem, định xem người này đang đợi ai.

Dương Thiên không để ý tới những người này, anh đứng thẳng người, lẳng lặng chờ đợi.

Cuối cùng, Ninh Thanh Thanh cũng xuất hiện!

Ngay lúc này, mũi Dương Thiên cảm thấy chua xót! Dương Thiên nhanh chóng chạy về phía cô.

“Hôm nay, năm ngoái, cửa cài

Hoa đào ánh với mặt người đỏ tươi

Mặt người chẳng biết đâu rồi

Hoa đào còn đó vẫn cười gió đông”

Có hai người phụ nữ mặc áo xanh đi xuống lầu cùng Ninh Thanh Thanh. Nếu không phải như vậy, Ninh Thanh Thanh nhất định cũng sẽ bật khóc.

Lúc này, hai đồng nghiệp của Ninh Thanh Thanh hỏi: "Này, chị Thanh Thanh, cuối tuần này chị có đến dự buổi họp lớp đại học không?"

"Tôi không muốn đi." Ninh Thanh Thanh nhìn trái nhìn phải, cô đã sớm thấy Dương Thiên, chỉ là cô cố nén sự bướng bỉnh trong lòng, nhìn cũng không thèm nhìn Dương Thiên một cái!

"Đi đi mà... Nhé? Tố Tố đã bảo tôi dẫn con bé đi chơi lâu rồi, tôi là vai dì đó, không thể nói mà không giữ lời đúng không? Hơn nữa, cái anh Vương Chính bạn học của chúng ta ấy, tôi nghe nói hiện tại anh ta đang sống không tồi. Lần này anh ta cũng tới, không phải chị bị ông sếp tâm địa ác độc lừa năm trăm nghìn sao? Nhân cơ hội này chị nói chuyện với Vương Chính một chút, anh ta nhất định sẽ có thể giúp chị giải quyết. Bằng không thì một đám đàn bà con gái chúng ta sao giải quyết chuyện này nổi. Nếu chị cứ bị đám lưu manh đó dây dưa không chừng có ngày lật thuyền trong mương đó, nghe tôi khuyên đi mà, được không?"

"A... Để xem tình hình đã" Mặt Ninh Thanh Thanh hiện lên vẻ u sầu.

"Chị Thanh Thanh, chị bị sao vậy? Sao thấy chị cứ thất thần...

"Không có..."

Nói xong, Ninh Thanh Thanh nhanh chóng rời đi: "Tôi về trước đây, ở nhà còn có việc..."

"Hả? À, được..." Cô nàng nhìn Ninh Thanh Thanh rồi nhìn sang đồng nghiệp kế bên, bối rối nói: "Tôi thấy chị Thanh Thanh hôm nay là lạ sao á?”

Hai cô gái bị bỏ lại hoàn toàn không hiểu tình hình. Nửa phút sau, một cô gái hét lên: "Má ơi? Mau nhìn kìa, chị Thanh Thanh rời đi với một người đàn ông..."

Một người khác đầu tiên là sững sờ, sau đó cũng thét lên: “Thật sao?”

"Chết tiệt, thật đấy." Người phụ nữ buộc miệng thốt ra lời lẽ thô tục.

"Chị Thanh Thanh của chúng ta giấu kĩ ghê..."

"Vậy lần họp lớp này chị ấy bắt buộc phải đi, có bạn trai mà còn giấu diếm chúng ta, đúng là trọng sắc khinh bạn..."

"Phì... Cô nghĩ quá đơn giản, nếu chị ấy có bạn trai thì liệu Vương Chính có giúp chị ấy nữa không? Đừng nói cô không biết anh bạn học cũ Vương Chính này của chúng ta có ý gì với chị Thanh Thanh chứ?"

“Ừ nhỉ.."

Vừa đi vừa nói, âm thanh trò chuyện của hai người phụ nữ dần dần nhỏ dần.

Ninh Thanh Thanh mặc một bộ đồ lao động rất bình thường, thế nhưng không che giấu được khí chất của cô, dáng người cao gầy cảnh đẹp ý vui, giống như gió xuân thổi nhẹ. Cô không hề sử dụng bất kỳ mỹ phẩm và sản phẩm dưỡng da nào nhưng lại không thể bắt bẻ chút nào, hoàn hảo ngay cả khi không trang điểm.

Đôi chân được bọc trong chiếc tất màu da thật thanh tú và nhỏ nhắn, như thể ông trời đã ban cho cô những thứ đẹp đế nhất, sau nhiều năm không gặp, Dương Thiên vẫn vừa nhìn thấy liền thất thần...

"Đi theo tôi!" Khi nhìn thấy Dương Thiên, Ninh Thanh Thanh cũng không nói nhiều, cô túm lấy cánh tay Dương Thiên kéo về phía trước.

Cầu Minh Nguyệt. Một nơi mà cô nhất định phải đi qua trên đường về nhà.

Sáu năm trước, cầu Minh Nguyệt chỉ là một cây cầu đá nối liền hai bên bờ sông Bạch Hà, chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy, công trình xây dựng thành phố rất coi trọng khu vực này, xung quanh là những tòa nhà cao tầng và ánh đèn neon nhấp nháy.

Cây cầu Minh Nguyệt này cũng đã trở thành công trình kiến trúc tiêu biểu của Long thành, giống như Bến Thượng Hải. Toàn bộ chiều dài của nó đã được mở rộng hết lần này đến lần khác, đã đạt đến hơn một ngàn tám trăm mét. Lúc này gió đêm nổi lên, mặt sông gợn sóng, gió lớn thổi vào mặt, giống như bàn tay của bé con nhẹ nhàng xoa mặt.

Giờ phút này, hốc mắt Dương Thiên ửng đỏ, nhìn khung cảnh náo nhiệt phồn hoa làm anh suýt rơi lệ vài lần.

Sáu năm trước, vào một đêm nọ, Dương Thiên đã cầu hôn Ninh Thanh Thanh ở đây.

Năm đó Dương Thiên vẫn còn là một cậu ấm không cần lo lăng cơm ăn áo mặc. Tuy gia đình không quá giàu có nhưng cũng rất khá giả, anh chuẩn bị 999 bông hồng đỏ tươi như lửa.

Ở đầu cầu Minh Nguyệt, một cậu ấm ăn chơi cất đi thế giới tự do bay nhảy của mình, quỳ một gối xuống và nói với cô gái vừa tốt nghiệp đại học: "Anh thích em."

Đây là nơi định tình, nhớ lại chuyện cũ, khó tránh khiến cho người ta rơi nước mắt.

Thời gian dường như quay ngược về sáu năm trước, không biết vì lý do gì, Ninh Thanh Thanh vô thức dừng lại khi đến cầu Minh Nguyệt. Cô bình tĩnh nhìn mặt sông nổi lên từng gợn sóng nhỏ, nửa bên mặt tỉnh xảo, xinh đẹp đến nghẹt thở.

Dương Thiên không nhịn được, đặt tay lên vai Ninh Thanh Thanh...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương