Long Đồ Án
-
Quyển 19 - Chương 652: Quỳ
Bình thường mà nói, nếu nhìn đến chỉ là một sao chiêu hoạ xuất hiện ngay tại giữa đường cái, như vậy chưa chắc sẽ gặp chuyện không may.
Tuy nhiên nếu đồng thời một lúc gặp tới vài sao chiêu hoạ tụ tập đứng ngay giữa đường lớn, như vậy liền tỏ vẻ nhất định sẽ gặp chuyện không may.
Mà lúc này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền thấy được tình cảnh như thế…
Song bào thai của Mai gia kia, thiếu ông chủ của Mãn Ký Mãn Mộ Hoa, Hi Cổ Lục, Tiểu Lương Tử còn có Lâm Dạ Hỏa không biết vì cái gì lại cùng bọn họ hỗn loạn tại một chỗ, cùng với trước ngực Lâm Dạ Hỏa còn treo một cái bao, Tiểu Tứ Tử ngồi bên trong nâng cằm thở dài.
Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Lương Tử nhìn như là xem náo nhiệt, chỉ đứng ở bên cạnh.
Mà ở giữa đường, song bào thai Mai gia kia cùng Hi Cổ Lục còn có Mãn Mộ Hoa không biết là bắt đầu từ ai với ai khắc khẩu, đối diện còn có mấy người xa lạ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chưa thấy qua, sau đó bên ngoài lại có dân chúng Khai Phong thành tụ lại vây xem cũng là càng ngày càng nhiều.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn một chút, gật đầu —— xác thực là muốn gặp chuyện không may a! Nhìn trận thế chính là muốn gặp chuyện không may, hơn nữa không chừng đã xảy ra chuyện rồi…
Hai người nhanh chóng hướng về phía bọn họ tiến tới, Triển Chiêu tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường, “Vài cái người này như thế nào lại cùng lúc đụng nhau?”
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, sao chiêu hoạ cùng sao chiêu hoạ điểm giống nhau tương đối nhiều?
Ngũ gia vừa nghĩ còn vừa cố ý nhìn nhìn khắp nơi, xác định Thiên Tôn không ở gần xung quanh mới nhẹ nhàng thở ra.
Triển Chiêu đi tới bên người Lâm Dạ Hỏa, nhìn thoáng qua cái túi treo trước ngực hắn trong có Tiểu Tứ Tử, có chút không hiểu hỏi Lâm Dạ Hỏa, “Đây là để làm chi?”
Lâm Dạ Hỏa hai tay chống nạnh bất mãn hết sức mà liếc một cái về chiếc túi trước ngực chính mình, “Công Tôn cùng Triệu Phổ tiến cung, sau đó Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử còn có tên cao to kia nghĩ ra trò chơi để ra đường, mọi người kéo bao bố, thua sẽ đeo cái túi này để dẫn hắn đi ra.”
Triển Chiêu nhìn nhìn hắn, “Ý tứ chính là ngươi thua?”
Lâm Dạ Hỏa không nói gì —— đây không phải là sự tình thực rõ ràng sao?!
Tiểu Tứ Tử thở dài, thay đổi tay xoa cằm.
Triển Chiêu vươn tay chọt chọt quai hàm hắn, hỏi, “Như thế nào rồi?”
Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ cái túi, quẹt miệng —— tiểu hài nhi chưa dứt dữa mới dùng loại túi này!
Triển Chiêu có chút muốn cười, Tiểu Lương Tử ở một bên cũng rất bất mãn, “Ta thế mà lại ra thắng tên Hoả Kê này sao!”
Lâm Dạ Hỏa vuốt cằm ở một bên nói thầm, “Không có lý do a… Túc Thanh kéo bao búa cho tới bây giờ không thắng qua, lần này thế nhưng có thể thắng ta, chẳng lẽ bọn họ kết phường gian lận?”
Bạch Ngọc Đường cắt ngang suy tư rối rắm của Lâm Dạ Hỏa, vươn tay chỉ trong đám người, hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Một bên Tiểu Lương Tử nói, “Vừa rồi Hi Cổ Lục nói thấy có người kia nhìn chằm chằm Cận nhi không có vẻ hảo ý, sau đó song bào thai Mai gia liền đi hỏi, người nọ thái độ thực kém, thiếu ông chủ Mãn Ký cũng nói giúp hai ba câu kết quả hắn liền nổi xung lên, nhìn bộ dáng là muốn đánh nhau.”
Triển Chiêu nghe xong như lọt vào trong sương mù, không hiểu, “Mai gia song bào thai cùng Mãn Mộ Hoa như thế nào lại cùng các ngươi đụng phải?”
Tiểu Lương Tử buông tay, “Trên đường đụng tới, Mãn Ký thiếu ông chủ là đồng thời đi theo song bào thai, ban đầu cái tên thiếu ông chủ kia ra vẻ nhận thức Cận nhi, chê cười hắn quá tuổi còn ngồi trong túi đeo, kết quả thiếu chút nữa đánh nhau. Sau đó song bào thai kia lại đến thêm phiền, một người tỏ ý muốn đánh một người lại khuyên can, lúc này vừa vặn lúc mấy người lạ kia đi qua, nhìn chằm chằm Cận nhi, thế là cái tên thiếu ông chủ cùng song bào thai Mai gia đột nhiên nhìn những người kia, nói bọn họ không có hảo ý nhìn Cận nhi chăm chú, kết quả từ đối đầu biến thành mặt trận thống nhất, bây giờ là bốn người với một cái tên dễ chọc phát hoả cãi nhau.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe được lại tiếp tục thấy mây mù dày đặc.
Triển Chiêu hỏi Tiểu Lương Tử, “Tiểu Tứ Tử bộ dáng như vậy, người qua đường nhìn hắn có thực bình thường không?”
Tuy rằng Triển Chiêu đã rất nhỏ tiếng, bất quá Tiểu Tứ Tử vẫn là híp mắt nhìn lại, hắn hôm nay đích xác siêu cấp bất mãn! Dọc theo đường đi tất cả mọi người đều nhìn hắn cười.
Bạch Ngọc Đường đỡ trán, cái túi đeo dành cho tiểu hài nhi này sau phỏng chừng lại rất phổ biến ở Khai Phong…
Tiểu Lương Tử ôm cánh tay nói, “Ân… Cũng không hẳn đều bình thường, bất quá vừa rồi đi một đường, cũng không có thiếu người che mặt mà cười, Hi Cổ Lục nhiều nhất trừng mắt liếc một cái, liền có mấy người kia bất đồng, hắn lại nói bọn họ chủ ý nhắm vào Tiểu Tứ Tử.”
Triển Chiêu hỏi, “Có phải bởi vì trước Tiểu Tứ Tử bị bắt cóc một lần, cho nên lần này hắn tương đối mẫn cảm hay không?”
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Mãn Mộ Hoa cũng là cảm giác giống thế sao?”
“Đối a, hai người cơ hồ trăm miệng một lời.” Tiểu Lương Tử giọng nói cao lên một chút, ngữ khí lại rất kiên định, “Ta ngược lại phải hảo hảo quan sát đã, nếu thực sự có người dám có chủ ý xấu với Cận nhi nhà ta, trước hết bắt lấy bọn họ!”
Nói xong, vươn tay bắt lấy tay Tiểu Tứ Tử, “Cận nhi đừng sợ! Những người xấu không bao giờ có thể tới gần ngươi!”
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm gật đầu.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái, nhìn Lâm Dạ Hỏa.
Lâm Dạ Hỏa nói, “Hi Cổ Lục tính tình có chút thô lỗ, nhưng là người thô lỗ cũng có chút trí tuệ, lại rất yêu quý Tiểu Tứ Tử. Cái tên Mãn Ký thiếu ông chủ không phải thực rành rẽ việc buôn bán sao, người làm ăn thành công phần lớn có ánh mắt rất tinh nhạy, ta cảm thấy hai người bọn họ có thể tin.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật gật đầu, quay mặt đi nhìn theo bốn “sao chiêu hoạ” ở đường cái ở giữa giằng co với người khác.
“Cảm thấy đối phương đối với Tiểu Tứ Tử không có hảo ý” không phải lý do ngăn người khác lại, bởi vậy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không có vội vã đi qua làm người muốn giảng đạo lý, bốn người kia có lẽ càn quấy, hai người bọn họ cũng không có thể theo đó mà cãi nhau, Tiểu Lương Tử nói đúng vậy, cứ quan sát một chút rồi hẵng nói.
Đám người bị ngăn lại ngoài bốn người càn quấy còn có thêm một người khác tổng cộng năm người, mặc cùng một kiểu quần áo, trên quần áo đều có gia huy thống nhất, là một đóa hoa hướng dương nở rộ.
“Quỳ…” Triển Chiêu nghĩ nghĩ, “Giống như trong nhân mã lần này vào thành gặp qua cái đồ án này…”
Triển Chiêu đang nghĩ, phía sau liền có một người rơi xuống, nhỏ giọng cùng bọn họ nói, “Đây là huy chương Quỳ vương phủ.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, chỉ thấy là Giả Ảnh, phía sau trên nóc nhà còn có Tử Ảnh bọn họ, phỏng chừng là Triệu Phổ lo lắng cho Tiểu Tứ Tử, nói bọn họ theo tới.
“Quỳ vương gia lần này tiến cung chính là muốn theo Hoàng Thượng thương lượng thử vài cái sự tình gia tộc.” Giả Ảnh thấp giọng nói, “Trước Bao đại nhân đem danh sách quan viên lần này tới tham gia thọ yến liệt kê một chút, trong đó từ các địa phương, có mấy nhà là phù hợp điều kiện hậu đại tiền triều, Quỳ vương phủ là đặc biệt đáng hoài nghi.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều tò mò, “Khả nghi thế nào?”
“Hậu nhân của Quỳ vương phủ đều là hậu nhân Quỳ Sơn Thanh, Quỳ Sơn Thanh năm đó là trọng thần trong triều Lý Biện, sau lại làm phản, mà còn… Hắn cùng với Thôi Hải vẫn được biết là huynh đệ, nhưng là khi Thôi Hải cửa nát nhà tan hắn cũng không có đi cứu, sau lại cũng không đi tìm kiếm người nhà của hắn.” Giả Ảnh nói, “Sau đó, còn có một chút xảo đến rối tinh rối mù.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn —— xảo đến rối tinh rối mù, khẩu khí này là theo Tiểu Tứ Tử học đi?
Một bên, Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nhìn mọi người.
Giả Ảnh nói tiếp, “Bộ binh Tư Mã Tào Nam vừa mới chết kia, là con rể Quỳ vương phủ.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường kinh ngạc —— thật không?
Lâm Dạ Hỏa “hoắc” một tiếng, “Khó trách trên cánh tay đều quấn hắc sa, ra là vẫn đang giai đoạn chịu tang a.”
“Quỳ Sơn Thanh đã sớm chết, nhưng con của hắn Quỳ Mục, cũng chính là Quỳ vương gia hiện tại. Tào Nam là tướng công của khuê nữ thứ mười chín nhà Quỳ Mục.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều mở to hai mắt nhìn Giả Ảnh, “Thứ mười chín?”
Giả Ảnh gật đầu, “Người họ Quỳ đích xác vượng về con cháu, Quỳ Mục có hơn hai mươi phu nhân, ba mươi lăm con trai cùng hai mươi tám khuê nữ, tôn tử cháu gái nhiều vậy khó mà nói tỉ mỉ. Nhà hắn có quy tắc, hễ là nam nhân phải mười sáu tuổi liền thành thân, sau đó mỗi người đều có ít nhất trên mười người vợ.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường há to miệng.
Lâm Dạ Hỏa cũng nhịn không được nhướng mày, “Người này khẳng định muốn tạo phản…”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời nhìn hắn, Tiểu Tứ Tử cũng ngẩng mặt lên, hỏi Lâm Dạ Hỏa, “Tiểu Lâm tử, làm sao ngươi biết hắn muốn tạo phản?”
Lâm Dạ Hỏa nhướng mày, “Sinh nhiều nhi tử bảo đảm vạn nhất tạo phản, nếu thất bại cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội thì vẫn còn có thể lưu lại điểm hương khói sao!”
Tất cả mọi người nhìn Lâm Dạ Hỏa, cảm thấy này ý tưởng tuy xướng lên rất hoang đường bất quá lại coi như có sức thuyết phục! Đích xác, sinh con đã mấy chục người, mấy chục người đó mà cứ thế lại tiếp tục sinh thêm sẽ thành mấy trăm người nữa, hương khói liền kéo dài đi xuống…
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tiếp tục nhìn nhiễu loạn giữa phố.
Tình huống hiện tại chính là người Quỳ phủ phải đi, Hi Cổ Lục không cho, nói muốn bắt bọn họ đi gặp quan.
Mai gia song bào thai coi như theo Quỳ gia bắt đầu xung đột, Mai Thiên Phi liền hỏi bọn hắn có trộm thọ lễ nhà mình không, Mãn Mộ Hoa nói bọn họ trừng tiểu tài thần nhà hắn nên muốn bồi thường tiền…
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười —— vài kẻ là sao chiêu hoạ này quả nhiên sẽ không giảng đạo lý.
Giả Ảnh thấp giọng đi theo Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường nói, “Quỳ phủ là đối tượng giám thị trọng điểm, cứ như vậy ở trên đường cãi nhau mãi vẫn chưa tìm ra nguyên cớ hay có thể giảng hoà.”
Triển Chiêu gật gật đầu, “Cũng đích thực là kỳ cục, ta đi ngăn cản một chút.”
Chính là không đợi Triển Chiêu tiến lên, Tiểu Tứ Tử đột nhiên nhoài lại gần nắm chắc Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, Triển Chiêu cũng dừng bước lại.
Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm mấy người Quỳ phủ, vươn tay chỉ người đứng ở sau cùng một cái.
Năm người này, hiển nhiên một người là lão Đại còn lại vài người là tiểu đệ, người lớn tuổi nhất đứng ở cuối cùng vừa không kiên nhẫn mà nhìn, mà mặt khác bốn người còn lại là bận rộn theo bốn người bên này cãi nhau.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không hiểu mà nhìn Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Người nọ làm sao vậy?”
Tiểu Tứ Tử trừng mắt nhìn, nói, “Hắn cầm theo Ngư Vĩ Cầm.”
Triển Chiêu sửng sốt.
Bạch Ngọc Đường cũng kinh ngạc, “Hắn là cái tên hắc y nhân lấy đi Ngư Vĩ Cầm của Dao Cầm?”
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, “Không biết, nhưng là hắn có Ngư Vĩ Cầm, ta nhìn thấy hắn giao cho một lão nhân, lão đầu kia là cha hắn.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền có chút không rõ ràng lắm… Này là xảy ra chuyện gì?
Hai người cẩn thận đánh giá người kia, nhìn tuổi tác không đến bốn mươi, khoảng ba sáu ba bảy? Người đó bộ dạng rất cao lớn, dáng vóc phổ thông, bất quá dáng người to lớn cùng với công phu nhìn cũng không phải kém cỏi…
Triển Chiêu hỏi Giả Ảnh, “Hắn là ai vậy a?”
Giả Ảnh nói, “Thiếu gia thứ hai mươi ba của Quỳ gia, Quỳ Tâm Ưu.”
“Quỳ Tâm Ưu? Tên này thức dậy… Là có bao nhiêu sự lo lắng a…” Lâm Dạ Hỏa ở một bên nghe liền bĩu môi, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử rầu rĩ mà cười.
Triển Chiêu vẻ mặt bội phục nhìn Giả Ảnh, “Ngươi là chỉ nhìn qua, cũng có thể nhận thức hơn năm mươi người ở cái nhà kia a?”
Giả Ảnh cười tủm tỉm, “Không phải hơn năm mươi người, là cộng cả đời thứ ba hơn năm mươi người, còn đời thứ tư thêm hơn một trăm người nữa cũng có thể.”
Triển Chiêu há to miệng.
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Quỳ Tâm Ưu là người thế nào?”
“Ân…” Giả Ảnh nghĩ nghĩ, “Căn cứ theo điều tra, Quỳ Tâm Ưu khá là bình thường đi, trong nhà kẻ quản sự khẳng định không phải hắn, lão gia tử tối sủng hẳn là cũng không phải hắn, tóm lại thuộc loại hình nhìn không ra bao nhiêu cảm giác tồn tại.”
Triển Chiêu nhíu mày, “Càng ngày càng phức tạp… Quỳ Tâm Ưu đem Ngư Vĩ Cầm giao cho cha của hắn, chẳng phải là giao cho Quỳ Mục?”
Bạch Ngọc Đường thấy hai bên như là thật sự muốn động thủ, liền đẩy Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhanh chóng đi qua, “Dừng tay dừng tay…”
Song phương đều quay đầu lại nhìn Triển Chiêu.
Hi Cổ Lục cùng Mãn Mộ Hoa nhìn đến Triển Chiêu, vừa định mở miệng, chỉ thấy phía sau Tiểu Tứ Tử đối bọn họ ngoắc, “Tiểu Hồ lô, tiểu Mộ Mộ, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Mãn Mộ Hoa cùng Hi Cổ Lục nghe được Tiểu Tứ Tử gọi về, đồng thời lại thấy Triển Chiêu ném qua một ánh mắt ra hiệu, liền cũng không náo loạn nữa, chạy đến bên cạnh Tiểu Tứ Tử, vừa quay đầu lại trừng mắt nhìn mấy người họ Quỳ kia liếc một cái, theo Lâm Dạ Hỏa bọn họ cùng đi vào một tửu lâu.
Hai huynh đệ Mai gia không hiểu ra sao, bất quá cũng cùng đi ăn cơm.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm khái —— Mãn Mộ Hoa sau hai lần bị Tiểu Tứ Tử viết giấy đòi tiền bán vật phẩm sinh ý sau lại thực lấy hắn coi tương đương tiểu tài thần a, còn không chừng người khác nhớ thương.
Người nhà họ Quỳ thấy đường thoát thân, liền đối Triển Chiêu đơn giản mà hành lễ một cái, vội vàng rời đi.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn bóng dáng Quỳ Tâm Ưu đi xa, làm một cái động tác đơn giản, vươn tay chỉ hắn, quay đầu hướng Giao Giao nói, “Đi theo hắn! Đem Ngư Vĩ Cầm tìm ra!”
Tuy nhiên nếu đồng thời một lúc gặp tới vài sao chiêu hoạ tụ tập đứng ngay giữa đường lớn, như vậy liền tỏ vẻ nhất định sẽ gặp chuyện không may.
Mà lúc này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền thấy được tình cảnh như thế…
Song bào thai của Mai gia kia, thiếu ông chủ của Mãn Ký Mãn Mộ Hoa, Hi Cổ Lục, Tiểu Lương Tử còn có Lâm Dạ Hỏa không biết vì cái gì lại cùng bọn họ hỗn loạn tại một chỗ, cùng với trước ngực Lâm Dạ Hỏa còn treo một cái bao, Tiểu Tứ Tử ngồi bên trong nâng cằm thở dài.
Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Lương Tử nhìn như là xem náo nhiệt, chỉ đứng ở bên cạnh.
Mà ở giữa đường, song bào thai Mai gia kia cùng Hi Cổ Lục còn có Mãn Mộ Hoa không biết là bắt đầu từ ai với ai khắc khẩu, đối diện còn có mấy người xa lạ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chưa thấy qua, sau đó bên ngoài lại có dân chúng Khai Phong thành tụ lại vây xem cũng là càng ngày càng nhiều.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn một chút, gật đầu —— xác thực là muốn gặp chuyện không may a! Nhìn trận thế chính là muốn gặp chuyện không may, hơn nữa không chừng đã xảy ra chuyện rồi…
Hai người nhanh chóng hướng về phía bọn họ tiến tới, Triển Chiêu tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường, “Vài cái người này như thế nào lại cùng lúc đụng nhau?”
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, sao chiêu hoạ cùng sao chiêu hoạ điểm giống nhau tương đối nhiều?
Ngũ gia vừa nghĩ còn vừa cố ý nhìn nhìn khắp nơi, xác định Thiên Tôn không ở gần xung quanh mới nhẹ nhàng thở ra.
Triển Chiêu đi tới bên người Lâm Dạ Hỏa, nhìn thoáng qua cái túi treo trước ngực hắn trong có Tiểu Tứ Tử, có chút không hiểu hỏi Lâm Dạ Hỏa, “Đây là để làm chi?”
Lâm Dạ Hỏa hai tay chống nạnh bất mãn hết sức mà liếc một cái về chiếc túi trước ngực chính mình, “Công Tôn cùng Triệu Phổ tiến cung, sau đó Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử còn có tên cao to kia nghĩ ra trò chơi để ra đường, mọi người kéo bao bố, thua sẽ đeo cái túi này để dẫn hắn đi ra.”
Triển Chiêu nhìn nhìn hắn, “Ý tứ chính là ngươi thua?”
Lâm Dạ Hỏa không nói gì —— đây không phải là sự tình thực rõ ràng sao?!
Tiểu Tứ Tử thở dài, thay đổi tay xoa cằm.
Triển Chiêu vươn tay chọt chọt quai hàm hắn, hỏi, “Như thế nào rồi?”
Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ cái túi, quẹt miệng —— tiểu hài nhi chưa dứt dữa mới dùng loại túi này!
Triển Chiêu có chút muốn cười, Tiểu Lương Tử ở một bên cũng rất bất mãn, “Ta thế mà lại ra thắng tên Hoả Kê này sao!”
Lâm Dạ Hỏa vuốt cằm ở một bên nói thầm, “Không có lý do a… Túc Thanh kéo bao búa cho tới bây giờ không thắng qua, lần này thế nhưng có thể thắng ta, chẳng lẽ bọn họ kết phường gian lận?”
Bạch Ngọc Đường cắt ngang suy tư rối rắm của Lâm Dạ Hỏa, vươn tay chỉ trong đám người, hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Một bên Tiểu Lương Tử nói, “Vừa rồi Hi Cổ Lục nói thấy có người kia nhìn chằm chằm Cận nhi không có vẻ hảo ý, sau đó song bào thai Mai gia liền đi hỏi, người nọ thái độ thực kém, thiếu ông chủ Mãn Ký cũng nói giúp hai ba câu kết quả hắn liền nổi xung lên, nhìn bộ dáng là muốn đánh nhau.”
Triển Chiêu nghe xong như lọt vào trong sương mù, không hiểu, “Mai gia song bào thai cùng Mãn Mộ Hoa như thế nào lại cùng các ngươi đụng phải?”
Tiểu Lương Tử buông tay, “Trên đường đụng tới, Mãn Ký thiếu ông chủ là đồng thời đi theo song bào thai, ban đầu cái tên thiếu ông chủ kia ra vẻ nhận thức Cận nhi, chê cười hắn quá tuổi còn ngồi trong túi đeo, kết quả thiếu chút nữa đánh nhau. Sau đó song bào thai kia lại đến thêm phiền, một người tỏ ý muốn đánh một người lại khuyên can, lúc này vừa vặn lúc mấy người lạ kia đi qua, nhìn chằm chằm Cận nhi, thế là cái tên thiếu ông chủ cùng song bào thai Mai gia đột nhiên nhìn những người kia, nói bọn họ không có hảo ý nhìn Cận nhi chăm chú, kết quả từ đối đầu biến thành mặt trận thống nhất, bây giờ là bốn người với một cái tên dễ chọc phát hoả cãi nhau.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe được lại tiếp tục thấy mây mù dày đặc.
Triển Chiêu hỏi Tiểu Lương Tử, “Tiểu Tứ Tử bộ dáng như vậy, người qua đường nhìn hắn có thực bình thường không?”
Tuy rằng Triển Chiêu đã rất nhỏ tiếng, bất quá Tiểu Tứ Tử vẫn là híp mắt nhìn lại, hắn hôm nay đích xác siêu cấp bất mãn! Dọc theo đường đi tất cả mọi người đều nhìn hắn cười.
Bạch Ngọc Đường đỡ trán, cái túi đeo dành cho tiểu hài nhi này sau phỏng chừng lại rất phổ biến ở Khai Phong…
Tiểu Lương Tử ôm cánh tay nói, “Ân… Cũng không hẳn đều bình thường, bất quá vừa rồi đi một đường, cũng không có thiếu người che mặt mà cười, Hi Cổ Lục nhiều nhất trừng mắt liếc một cái, liền có mấy người kia bất đồng, hắn lại nói bọn họ chủ ý nhắm vào Tiểu Tứ Tử.”
Triển Chiêu hỏi, “Có phải bởi vì trước Tiểu Tứ Tử bị bắt cóc một lần, cho nên lần này hắn tương đối mẫn cảm hay không?”
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Mãn Mộ Hoa cũng là cảm giác giống thế sao?”
“Đối a, hai người cơ hồ trăm miệng một lời.” Tiểu Lương Tử giọng nói cao lên một chút, ngữ khí lại rất kiên định, “Ta ngược lại phải hảo hảo quan sát đã, nếu thực sự có người dám có chủ ý xấu với Cận nhi nhà ta, trước hết bắt lấy bọn họ!”
Nói xong, vươn tay bắt lấy tay Tiểu Tứ Tử, “Cận nhi đừng sợ! Những người xấu không bao giờ có thể tới gần ngươi!”
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm gật đầu.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái, nhìn Lâm Dạ Hỏa.
Lâm Dạ Hỏa nói, “Hi Cổ Lục tính tình có chút thô lỗ, nhưng là người thô lỗ cũng có chút trí tuệ, lại rất yêu quý Tiểu Tứ Tử. Cái tên Mãn Ký thiếu ông chủ không phải thực rành rẽ việc buôn bán sao, người làm ăn thành công phần lớn có ánh mắt rất tinh nhạy, ta cảm thấy hai người bọn họ có thể tin.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật gật đầu, quay mặt đi nhìn theo bốn “sao chiêu hoạ” ở đường cái ở giữa giằng co với người khác.
“Cảm thấy đối phương đối với Tiểu Tứ Tử không có hảo ý” không phải lý do ngăn người khác lại, bởi vậy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không có vội vã đi qua làm người muốn giảng đạo lý, bốn người kia có lẽ càn quấy, hai người bọn họ cũng không có thể theo đó mà cãi nhau, Tiểu Lương Tử nói đúng vậy, cứ quan sát một chút rồi hẵng nói.
Đám người bị ngăn lại ngoài bốn người càn quấy còn có thêm một người khác tổng cộng năm người, mặc cùng một kiểu quần áo, trên quần áo đều có gia huy thống nhất, là một đóa hoa hướng dương nở rộ.
“Quỳ…” Triển Chiêu nghĩ nghĩ, “Giống như trong nhân mã lần này vào thành gặp qua cái đồ án này…”
Triển Chiêu đang nghĩ, phía sau liền có một người rơi xuống, nhỏ giọng cùng bọn họ nói, “Đây là huy chương Quỳ vương phủ.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, chỉ thấy là Giả Ảnh, phía sau trên nóc nhà còn có Tử Ảnh bọn họ, phỏng chừng là Triệu Phổ lo lắng cho Tiểu Tứ Tử, nói bọn họ theo tới.
“Quỳ vương gia lần này tiến cung chính là muốn theo Hoàng Thượng thương lượng thử vài cái sự tình gia tộc.” Giả Ảnh thấp giọng nói, “Trước Bao đại nhân đem danh sách quan viên lần này tới tham gia thọ yến liệt kê một chút, trong đó từ các địa phương, có mấy nhà là phù hợp điều kiện hậu đại tiền triều, Quỳ vương phủ là đặc biệt đáng hoài nghi.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều tò mò, “Khả nghi thế nào?”
“Hậu nhân của Quỳ vương phủ đều là hậu nhân Quỳ Sơn Thanh, Quỳ Sơn Thanh năm đó là trọng thần trong triều Lý Biện, sau lại làm phản, mà còn… Hắn cùng với Thôi Hải vẫn được biết là huynh đệ, nhưng là khi Thôi Hải cửa nát nhà tan hắn cũng không có đi cứu, sau lại cũng không đi tìm kiếm người nhà của hắn.” Giả Ảnh nói, “Sau đó, còn có một chút xảo đến rối tinh rối mù.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn —— xảo đến rối tinh rối mù, khẩu khí này là theo Tiểu Tứ Tử học đi?
Một bên, Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nhìn mọi người.
Giả Ảnh nói tiếp, “Bộ binh Tư Mã Tào Nam vừa mới chết kia, là con rể Quỳ vương phủ.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường kinh ngạc —— thật không?
Lâm Dạ Hỏa “hoắc” một tiếng, “Khó trách trên cánh tay đều quấn hắc sa, ra là vẫn đang giai đoạn chịu tang a.”
“Quỳ Sơn Thanh đã sớm chết, nhưng con của hắn Quỳ Mục, cũng chính là Quỳ vương gia hiện tại. Tào Nam là tướng công của khuê nữ thứ mười chín nhà Quỳ Mục.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều mở to hai mắt nhìn Giả Ảnh, “Thứ mười chín?”
Giả Ảnh gật đầu, “Người họ Quỳ đích xác vượng về con cháu, Quỳ Mục có hơn hai mươi phu nhân, ba mươi lăm con trai cùng hai mươi tám khuê nữ, tôn tử cháu gái nhiều vậy khó mà nói tỉ mỉ. Nhà hắn có quy tắc, hễ là nam nhân phải mười sáu tuổi liền thành thân, sau đó mỗi người đều có ít nhất trên mười người vợ.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường há to miệng.
Lâm Dạ Hỏa cũng nhịn không được nhướng mày, “Người này khẳng định muốn tạo phản…”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời nhìn hắn, Tiểu Tứ Tử cũng ngẩng mặt lên, hỏi Lâm Dạ Hỏa, “Tiểu Lâm tử, làm sao ngươi biết hắn muốn tạo phản?”
Lâm Dạ Hỏa nhướng mày, “Sinh nhiều nhi tử bảo đảm vạn nhất tạo phản, nếu thất bại cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội thì vẫn còn có thể lưu lại điểm hương khói sao!”
Tất cả mọi người nhìn Lâm Dạ Hỏa, cảm thấy này ý tưởng tuy xướng lên rất hoang đường bất quá lại coi như có sức thuyết phục! Đích xác, sinh con đã mấy chục người, mấy chục người đó mà cứ thế lại tiếp tục sinh thêm sẽ thành mấy trăm người nữa, hương khói liền kéo dài đi xuống…
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tiếp tục nhìn nhiễu loạn giữa phố.
Tình huống hiện tại chính là người Quỳ phủ phải đi, Hi Cổ Lục không cho, nói muốn bắt bọn họ đi gặp quan.
Mai gia song bào thai coi như theo Quỳ gia bắt đầu xung đột, Mai Thiên Phi liền hỏi bọn hắn có trộm thọ lễ nhà mình không, Mãn Mộ Hoa nói bọn họ trừng tiểu tài thần nhà hắn nên muốn bồi thường tiền…
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười —— vài kẻ là sao chiêu hoạ này quả nhiên sẽ không giảng đạo lý.
Giả Ảnh thấp giọng đi theo Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường nói, “Quỳ phủ là đối tượng giám thị trọng điểm, cứ như vậy ở trên đường cãi nhau mãi vẫn chưa tìm ra nguyên cớ hay có thể giảng hoà.”
Triển Chiêu gật gật đầu, “Cũng đích thực là kỳ cục, ta đi ngăn cản một chút.”
Chính là không đợi Triển Chiêu tiến lên, Tiểu Tứ Tử đột nhiên nhoài lại gần nắm chắc Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, Triển Chiêu cũng dừng bước lại.
Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm mấy người Quỳ phủ, vươn tay chỉ người đứng ở sau cùng một cái.
Năm người này, hiển nhiên một người là lão Đại còn lại vài người là tiểu đệ, người lớn tuổi nhất đứng ở cuối cùng vừa không kiên nhẫn mà nhìn, mà mặt khác bốn người còn lại là bận rộn theo bốn người bên này cãi nhau.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không hiểu mà nhìn Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Người nọ làm sao vậy?”
Tiểu Tứ Tử trừng mắt nhìn, nói, “Hắn cầm theo Ngư Vĩ Cầm.”
Triển Chiêu sửng sốt.
Bạch Ngọc Đường cũng kinh ngạc, “Hắn là cái tên hắc y nhân lấy đi Ngư Vĩ Cầm của Dao Cầm?”
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, “Không biết, nhưng là hắn có Ngư Vĩ Cầm, ta nhìn thấy hắn giao cho một lão nhân, lão đầu kia là cha hắn.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền có chút không rõ ràng lắm… Này là xảy ra chuyện gì?
Hai người cẩn thận đánh giá người kia, nhìn tuổi tác không đến bốn mươi, khoảng ba sáu ba bảy? Người đó bộ dạng rất cao lớn, dáng vóc phổ thông, bất quá dáng người to lớn cùng với công phu nhìn cũng không phải kém cỏi…
Triển Chiêu hỏi Giả Ảnh, “Hắn là ai vậy a?”
Giả Ảnh nói, “Thiếu gia thứ hai mươi ba của Quỳ gia, Quỳ Tâm Ưu.”
“Quỳ Tâm Ưu? Tên này thức dậy… Là có bao nhiêu sự lo lắng a…” Lâm Dạ Hỏa ở một bên nghe liền bĩu môi, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử rầu rĩ mà cười.
Triển Chiêu vẻ mặt bội phục nhìn Giả Ảnh, “Ngươi là chỉ nhìn qua, cũng có thể nhận thức hơn năm mươi người ở cái nhà kia a?”
Giả Ảnh cười tủm tỉm, “Không phải hơn năm mươi người, là cộng cả đời thứ ba hơn năm mươi người, còn đời thứ tư thêm hơn một trăm người nữa cũng có thể.”
Triển Chiêu há to miệng.
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Quỳ Tâm Ưu là người thế nào?”
“Ân…” Giả Ảnh nghĩ nghĩ, “Căn cứ theo điều tra, Quỳ Tâm Ưu khá là bình thường đi, trong nhà kẻ quản sự khẳng định không phải hắn, lão gia tử tối sủng hẳn là cũng không phải hắn, tóm lại thuộc loại hình nhìn không ra bao nhiêu cảm giác tồn tại.”
Triển Chiêu nhíu mày, “Càng ngày càng phức tạp… Quỳ Tâm Ưu đem Ngư Vĩ Cầm giao cho cha của hắn, chẳng phải là giao cho Quỳ Mục?”
Bạch Ngọc Đường thấy hai bên như là thật sự muốn động thủ, liền đẩy Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhanh chóng đi qua, “Dừng tay dừng tay…”
Song phương đều quay đầu lại nhìn Triển Chiêu.
Hi Cổ Lục cùng Mãn Mộ Hoa nhìn đến Triển Chiêu, vừa định mở miệng, chỉ thấy phía sau Tiểu Tứ Tử đối bọn họ ngoắc, “Tiểu Hồ lô, tiểu Mộ Mộ, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Mãn Mộ Hoa cùng Hi Cổ Lục nghe được Tiểu Tứ Tử gọi về, đồng thời lại thấy Triển Chiêu ném qua một ánh mắt ra hiệu, liền cũng không náo loạn nữa, chạy đến bên cạnh Tiểu Tứ Tử, vừa quay đầu lại trừng mắt nhìn mấy người họ Quỳ kia liếc một cái, theo Lâm Dạ Hỏa bọn họ cùng đi vào một tửu lâu.
Hai huynh đệ Mai gia không hiểu ra sao, bất quá cũng cùng đi ăn cơm.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm khái —— Mãn Mộ Hoa sau hai lần bị Tiểu Tứ Tử viết giấy đòi tiền bán vật phẩm sinh ý sau lại thực lấy hắn coi tương đương tiểu tài thần a, còn không chừng người khác nhớ thương.
Người nhà họ Quỳ thấy đường thoát thân, liền đối Triển Chiêu đơn giản mà hành lễ một cái, vội vàng rời đi.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn bóng dáng Quỳ Tâm Ưu đi xa, làm một cái động tác đơn giản, vươn tay chỉ hắn, quay đầu hướng Giao Giao nói, “Đi theo hắn! Đem Ngư Vĩ Cầm tìm ra!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook