Long Đồ Án
-
Quyển 17 - Chương 590: Tống biệt
Bạch Ngọc Đường một tiếng “Lâm Miểu”, khiến Triển Chiêu vừa thoáng thả lỏng tâm tình lại trở nên khẩn trương.
Hắn vừa hỏi “Ở đâu?”, vừa tìm khắp nơi.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, vừa rồi hỗn chiến, lực chú ý của mọi người đều ở trong đoàn người dày đặc, thế nhưng vừa rồi lúc hắn với tay cầm chén trà, dư quang thoáng thấy một bóng người chợt lóe... Thân ảnh đó hắn và Triển Chiêu mới hai ngày vừa thấy qua, cũng không phải chính là Lâm Miểu sao!
Bất quá Lâm Miểu chợt lóe tới phía sau núi, trên chiến trường có không ít vị trí có thể ẩn náu, Bạch Ngọc Đường lúc này cũng không xác định được chính xác là hắn ở đâu, bất quá... Lâm Miểu lẫn vào trong chiến trường, đó là điều chắc chắn.
Lâm Dạ Hỏa an vị ở phía sau hai người bọn họ, vốn hai mắt Hỏa Phụng vẫn dán chặt vào người Y Y... Chỉ sợ nàng không không cẩn thận mà thụ thương hoặc bị kẻ nào đụng vào người, có thể nói là chờ đợi trong lo lắng.
Trâu Lương ở một bên cho hắn liều thuốc an thần, “Ở đây làm gì có ai đánh thắng được muội muội ngươi, hơn nữa ai dám đụng vào nó chứ, không phải đã bị ngươi dọa đụng tay nào chặt tay đó rồi sao!”
Lâm Dạ Hỏa mới vừa an tâm một chút thì chợt nghe thấy Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nói cái gì đó? Lâm Miểu đi vào đâu?
Cái này làm Hỏa Phụng nhấp nhổm không yên, “Lâm Miểu hắn trà trộn vào đó làm gì?”
Hai người Trâu Lương và Tiểu Lương Tử vội vàng đè lại Lâm Dạ Hỏa đang kích động muốn lao xuống dưới.
Long Kiều Quảng cũng nhíu mày, hôm nay sư phụ hắn không tới, vì sao Lâm Miểu lại tới?
Cùng lúc đó, tình thế trên chiến trường cũng xảy ra biến hóa.
Y Y gây náo loạn ở khu vực trung tâm, ở phía sau, viện quân của Càn Khôn thư viện và Nhật thành thư viện lại không dám rời khỏi quân doanh, rất sợ đối phương đến đánh lén, mà Lâm Tiêu, Âu Dương Thuần Hoa còn có Bàng Dục sau khi gây xích mích thành công, lao thẳng tới sườn núi cắm lệnh kỳ.
Quần thần ở giữa sườn núi nhìn thấy rất rõ, nhưng Càn Khôn thư viện và Nhật thành thư viện đang trong cuộc chiến lại không biết.
Bọn họ chỉ phát hiện khu trung tâm tựa hồ đang rơi vào trạng thái giằng co, Văn Thành và Càn Khôn bị nhốt trong trận pháp, đương nhiên, hoàn toàn là do Lâm Nguyệt Y ban tặng.
Chờ đợi hồi lâu, học sinh của hai bên đang tọa trấn trong quân doanh bắt đầu đánh chủ ý lên doanh trại của đối phương... Nếu tiền phương không thể đoạt lệnh kỳ, thì việc cướp được quân doanh đối phương vô cùng quan trọng.
Vì vậy, học sinh Càn Khôn thư viện và Văn Thành thư viện, bắt đầu cướp giật lẫn nhau.
Triệu Phổ gật đầu, “Ân... Chiến cuộc đã định.”
“Người trong cuộc thì u mê sao?” Âu Dương Thiếu Chinh nghi hoặc, “Bọn họ sao không nghĩ đến chuyện đánh sang quân doanh của Thái Học viện nhỉ?”
“Bởi vì trước đó đã bị lừa hai lần ư?” Công Tôn hỏi.
Triệu Phổ cũng lắc đầu, “Là tranh giành lợi ích mà thôi, nói đơn giản thì chính là, hám lợi đen lòng!”
Tiểu Tứ Tử vuốt cằm gật đầu, “Tiểu Bàn tử cũng nói như vậy, hắn nói Càn Khôn thư viện và Văn Thành thư viện chắc chắn thua, bởi vì phương hướng ngay từ đầu đã sai! Trên đời này, đối thủ càng dễ vì hám lợi mà đen lòng thì càng dễ đối phó, mặc kệ bọn họ thông minh hay không.”
Công Tôn suy nghĩ một chút, hỏi Triệu Phổ, “Nói thế là sao a? Cái gì mà ngay từ đầu phương hướng đã sai? Bọn họ không phải đều muốn đoạt đệ nhất sao?”
Triệu Phổ ngón tay khẽ lắc lắc, nói, “Đoạt được đệ nhất là mục đích, làm sao để đoạt được? Đó là hành động!”
Tất cả mọi người gật đầu.
“Loại chuyện như chiến tranh, mục đích phải rõ ràng, mặc kệ ngươi sử dụng chiến thuật chiến lược gì, phương hướng nhất định phải chính xác!”
Công Tôn chớp chớp mắt, “Nói chi tiết chút a!”
“Đầu tiên, trận đánh này, Càn Khôn thư viện và Văn Thành thư viện thực lực chiếm ưu thế, có phần thắng cao! Đúng không?”
Mọi người gật đầu.
“Nếu như là ngươi!” Triệu Phổ hỏi Công Tôn, “Dưới tình huống chiếm ưu thế như vầy, sẽ đánh trận này thế nào?”
“Ân...” Công Tôn nói, “Thực lực Thái Học viện và Nguyên Khánh tương đối yếu, cho nên, đánh bất ngờ là lựa chọn tốt nhất, bảo vệ doanh trại của mình cho tốt, đánh lén một doanh trại yếu hơn, sau đó đoạt lệnh kỳ?”
Triệu Phổ gật đầu, “Không sai!”
“Bọn họ ngay từ đầu cũng dùng chiến thuật này a!” Âu Dương nói.
“Nhưng bọn họ không quán triệt tới cùng nga!” Bao Duyên nói, “Bỏ dở nửa chừng!”
“Nói giản đơn thì, bọn họ thiết kế một chiến thuật hiển nhiên! Nhưng ham muốn trong lòng lại quá nhiều!” Triệu Phổ nói, “Đánh lén người ra vì sao không thành công?”
Mọi người ngẩng mặt, “Bởi vì đối phương có chuẩn bị?”
“Loại chuyện như chiến tranh, một trăm vạn đánh mười vạn, nếu như ngươi thật sự có bằng đó, thì muốn thua cũng khó!” Triệu Phổ nói, “Vấn đề là, đối thủ mà Văn Thành thư viện và Càn Khôn thư viện phải đối phó, cũng không phải là một Thái Học viện hay một Nguyên Khánh thư viện, mà là cả ba nhà!”
Tất cả mọi người xoa cằm, cái này sao...
“Càn Khôn thư viện đơn đấu với Thái Học viện thì mạnh hơn! Thế nhưng nếu muốn chống lại Văn Thành cộng Nguyên Khánh cộng Thái Học viện thì sao?” Triệu Phổ nói, “Thực lực mạnh hay yếu, ngoại trừ nhìn vào binh lực của chính mình, còn phải xem xem mình có bao nhiêu địch nhân, đại tiền đề của chiến tranh là, vô luận ngươi rất mạnh, vĩnh viễn không đối địch với tất thảy mọi người! Đó là lao đầu vào đường chết không cần nghi ngờ!”
Tất cả mọi người nhướn mi — như thế...
“Mưu kế của Càn Khôn và Văn Thành bị bỏ dở nửa chừng là bởi vì, lần đầu tiên đánh bất ngờ Thái Học viện không được, lập tức chuyển sang Nguyên Khánh, mà đánh Nguyên Khánh lại không được, lại còn phải đề phòng đối phương đánh úp doanh trại nhà mình!” Triệu Phổ cười nói, “Hơi động não suy nghĩ một chút, nếu như ngươi là Văn Thành thư viện, ngươi sẽ đi đánh lén Càn Khôn thư viện sao?”
Tất cả mọi người lắc đầu, đánh lén đương nhiên phải chọn bên yếu hơn, sao lại chọn bên mạnh a?
“Văn Thành và Càn Khôn từ quá sớm đã gạt Thái Học viện và Nguyên Khánh ra khỏi bàn cờ, mà Thái Học viện và Nguyên Khánh lại bày ra biểu hiện cầu hòa, bởi vậy Càn Khôn và Văn Thành không quán triệt chiến thuật ban đầu là phải cướp được doanh trại Thái Học viện, bỏ dở nửa chừng!” Triệu Phổ nói, “Ngược lại, phương pháp Thái sư chỉ cho bọn hắn thì hết sức thống nhất! Liên hợp đội yếu, đối kháng đội mạnh, khơi mào mâu thuẫn giữa các đội mạnh, canh chuẩn thời cơ lợi dụng sơ hở! Nguyên Khánh thư viện nếu như không hợp tác với Thái Học viện, như vậy tối đa chỉ có thể được đệ tam, phối hợp với Thái Học viện, xong xuôi có thể được đệ nhị! Còn có thể kết giao với hảo bằng hữu, chuyện tốt như vậy, sao lại không làm?”
Mọi người nghe xong Triệu Phổ phân tích, đều bừng tỉnh đại ngộ, đúng vậy, kỳ thực hai bên cũng không có nhiều chiến thuật lắm để lựa chọn, một bên là lấy mạnh đánh yếu, một bên là lấy yếu địch mạnh, bên nào có thể duy trì nhất quán chiến thuật của mình, thì sẽ thắng!
Triệu Phổ đạm đạm cười, “Ta dẫn binh lâu như vậy, thực lực có mạnh nữa cũng chưa từng dám một lúc khai chiến với cả Tây Hạ cả Liêu! Mục tiêu quá lớn chiến tuyến quá dài là binh gia tối kỵ. Liên hợp người yếu, gây xích mích cường giả, làm tiêu hao binh lực của cường giả, lợi dụng sơ hở, với tổn thất thấp nhất đạt được lợi ích cao nhất, sau khi đắc thủ cũng đừng quên bằng hữu trước đây, là địch thì chưa hẳn cả đời đều là địch, bằng hữu thì nên tận lực cả đời làm bằng hữu, đó luôn là thuật cân đối bất biến. Trận này thắng đẹp, người của Thái Học viện thực hiện cũng tốt! Có thể nói là dùng người thoả đáng! Y Y tuy rằng công phu cao thế nhưng tâm mắt thẳng, người như thế thích hợp phòng thủ không thích hợp tấn công. Bàng Dục khôn lỏi, Lâm Tiêu thông minh, Âu Dương Thuần Hoa lanh lợi, ba người này gây xích mích ly gián sau đó thừa loạn chiến tiện nghi là tốt nhất! Một nhóm tài nữ tham gia lại càng có điểm nhấn! Thứ nhất Triệu Lan là công chúa, bốn tài nữ kia cũng đều là tình nhân trong mộng của đám mọt sách, ta cũng không tin nếu công chúa mang theo mấy tài nữ kia đứng chặn ở cửa, thì đám thư sinh đó sẽ dám đánh các nàng để lao vào bên trong quân doanh.”
Mọi người dở khóc dở cười.
Công Tôn hỏi, “Cái này... Có cảm giác đê tiện...”
“Binh bất yếm trá mà.” Âu Dương cười, “Ra chiêu không sợ tiện, có thể thắng là được!”
Lúc này, Càn Khôn và Văn Thành thư viện đang đánh nhau kịch liệt tựa hồ cũng đã phát hiện dị dạng, bởi vì Lâm Tiêu bọn họ đều đã đánh tới chân núi, Vì vậy những tàn binh bại tướng đều lao về phía chân núi.
Lâm Tiêu và Âu Dương Thuần Hoa cùng Y Y ngăn trở mọi người, Bàng Dục một mình bò lên núi.
Cùng lúc đó, thám tử hai nhà đều vội vã chạy về bản doanh, bẩm báo chiến cuộc tiền phương, mọi người mới phát hiện đã bị Thái Học viện lừa, vội vàng dốc sức phóng tới chân núi cướp lệnh kỳ.
Triệu Phổ lắc đầu, “Cơ hội cuối cùng cũng vứt mất! Ngu thế!”
“Cơ hội cuối cùng?” Công Tôn nhìn Triệu Phổ.
“Càn Khôn thư viện và Văn Thành thư viện hẳn nên nhân cơ hội này cướp quân doanh của Thái Học viện mới đúng.” Triệu Phổ bất đắc dĩ.
Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Tiểu Bàn tử nói, bọn họ sẽ không vậy đâu! Bởi vì cái gì mà...”
Tất cả mọi người gật đầu — Hám lợi đen lòng sao!
Hai nhà Càn Khôn và Văn Thành chân trước vừa lao ra khỏi quân doanh, thì có thám tử đang mai phục của Nguyên Khánh thư viện chạy về báo cáo... Vì vậy Nguyên Khánh thư viện lưu lại hai người bảo vệ đại doanh, còn lại mọi người đánh ra, chiếm lấy đại bản doanh của hai nhà Càn Khôn và Văn Thành... Song song, lúc này Bàng Dục đã bò tới đỉnh núi, một bả túm lấy lệnh kỳ, nâng tay bắn một quả tên lệnh lên trời. Học sinh Thái học viện đứng quan chiến bên ngoài đều bắt đầu reo hò, Nguyên Khánh thư viện ngoài ý muốn được đệ nhị cũng bắt đầu chúc mừng, hai nhà Văn Thành và Càn Khôn tưởng thành lại bại thì vò đầu bứt tai, tức giận đến giậm chân.
Triệu Trinh gật đầu, bảo Trần công công tuyên bố, võ thí Thái Học viện thắng, Nguyên Khánh đệ nhị, Văn Thành và Càn Khôn cùng đệ tam.
Trận tỷ thí này, đám mọt sách của Thái Học viện có thể nói là hãnh diện, sẽ không bị người ta cười là thư sinh vô dụng nữa rồi.
Lâm phu tử thấy một đám học sinh hoan hô nhảy nhót, liền dội một chậu nước lạnh đả kích bọn họ, “Các ngươi phải cảm tạ Thái sư và Tiểu Tứ Tử đó! Nhớ kỹ, từ nay về sau hảo hảo nghiên tập binh pháp, mặt khác cũng phải rèn đúc thân thể học tập võ nghệ, chơi chiêu thế này chỉ dùng được một lần không thắng được một đời, phỏng chừng loại Tứ viện tỷ thí này sang năm còn có thể có, đến lúc đó, cần phải thắng quang minh chính đại a!”
Thái Học viện chúng học sinh trái lại đáp ứng, bất quá dù sao cũng đều còn tâm tính tiểu hài nhi, một hồi lại sôi nổi bàn xem nên ăn mừng thế nào.
Đang nói chuyện, đột nhiên có người nói, “Mùi gì thế a?”
“Ta cũng ngửi thấy, có phải mùi dầu hỏa không?”
Lâm phu tử khẽ nhíu mày, nhìn khắp nơi... Đúng là có mùi dầu hỏa nồng nặc.
“Nha a!”
Chính lúc này, không biết ai hô một tiếng, thì thấy dưới chân núi, bên trong bãi săn đột nhiên “phụt” một tiếng, dấy lên một vòng liệt hỏa hừng hực.
Một vòng lửa này, cháy vô cùng dữ, y như muốn nhốt những học sinh tham gia tỷ thí ở trong bức tường lửa.
Quần thần vây xem đều đứng lên, bách tính xem náo nhiệt phía xa cũng ồn ào bàn tán, đều không rõ lắm đang có chuyện gì xảy ra? Không phải đã thi đấu xong rồi sao? Còn có tiết mục trợ hứng nữa?
Chúng thần đều vô thức quay đầu lại nhìn Triệu Trinh.
Triệu Trinh nhíu chặt mày, trận pháp của hắn cùng lắm là bày chút mê cung gây hỗn loạn thôi, sao có thể đụng tới lửa được? Bị thương nhóm học sinh thì phải làm sao?
“Oa! Tình huống gì đây?” Bàng Dục đang đứng trên sườn núi hỏi mọi người.
Những học sinh của thư viện khác cũng không rõ sự tình.
Lâm Tiêu nói, “Không thích hợp!”
Triển Chiêu bọn họ đều đứng lên, Lâm Dạ Hỏa là người đầu tiên lao xuống... Thế nhưng không đợi hắn kịp vọt đi, đã bị Trâu Lương túm lại.
Chỉ thấy hai bên núi, lại cháy thêm vài vòng lửa.
Học sinh Tứ đại thư viện vốn cũng đã dốc toàn bộ sức lực, thêm vào đó, ở hai bên sườn núi quan chiến cũng có ít nhất bốn năm trăm học sinh, lúc này một đạo tường lửa bùng lên, đem toàn bộ học sinh vây lại, cái này... Quần thần ồ lên, Âu Dương Thiếu Chinh vọt đi lệnh cho Hoàng thành quân nhanh chóng cứu hoả.
Lại nghe Thiên Tôn và Ân Hầu ngăn cản, “Không nên hành động thiếu suy nghĩ!”
Tất cả mọi người sửng sốt, quay đầu lại nhìn nhị lão.
Thiên Tôn nói, “Bên ngoài một vòng dầu hỏa, dưới nền đất hẳn là cũng có tưới dầu, vừa tưới nước, dầu đều nổi lên, những học sinh này trong nháy mắt sẽ rơi vào trong biển lửa!”
Mọi người hít sâu một hơi — kẻ nào ác độc như vậy?
“Hung thủ hẳn là hắn đi.”
Lúc này, Triển Chiêu đưa tay chỉ... Ở ngay trung tâm, trong vòng lửa vây lấy nhóm Bàng Dục bọn họ, xuất hiện một lão đầu bạch y hôi phát, hắn chậm rãi đi tới bên vòng lửa, ngẩng đầu nhìn lên.
Triệu Trinh quay sang, nhìn Bao Chửng, “Bao khanh.”
“Ách...” Bao đại nhân cũng sốt ruột, ai cũng không ngờ Lâm Miểu lại dùng tính mạng của nhiều học sinh như vậy để uy hiếp.
“Lâm Miểu...” Triển Chiêu sớm đã đến gần đám cháy, nói chuyện với Lâm Miểu qua một bức tường lửa, “Ngươi muốn làm gì?”
Lâm Miểu nhìn Triển Chiêu.
Lúc này, Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa cũng đã tới phụ cận, Âu Dương Thiếu Chinh mang theo nhóm ảnh vệ tiếp cận, dặn dò nhóm học sinh của Tứ đại thư viện đang bị lửa vây khốn cứ an tâm đừng quá mức lo lắng.
Những học sinh này cơ bản đều là văn sinh công tử, còn có không ít nữ sinh, đều sợ hãi, tụ tập vào chính giữa không dám động.
Bàng Thái sư thấp giọng hỏi Thiên Tôn và Ân Hầu, “Với công lực của hai vị, không thể dập tắt lửa sao?”
Ân Hầu khẽ nhíu mày, “Lâm Miểu không ngốc, hắn biết ta và Thiên Tôn ở chỗ này.”
Thiên Tôn cũng gật đầu, “Phạm vi quá lớn, vô luận dập tắt lửa theo cách nào, dùng hàn băng hay sương giá, gặp nóng đều có thể biến thành nước, dầu hỏa một khi gặp nước rồi lan ra, ta không dám cam đoan từng học sinh đều an toàn.”
“Dùng nội lực cũng sẽ làm tổn thương đến nhóm học sinh.” Ân Hầu nhíu mày.
“Vậy bàn điều kiện đi.” Triệu Trinh cũng nghe được đối thoại của mọi người, ngẩng đầu, phân phó Nam Cung an bài người chuẩn bị bao cát, lấy cát dập lửa tương đối ổn thỏa, bên này tận lực kéo dài thời gian!
Ân Hầu và Thiên Tôn mỗi người đi tới một bên... Trong nháy mắt, mọi người cảm giác bên tai hơi ù, phải vỗ vỗ vài cái mới hết, mà xung quanh thì một chút gió cũng không có.
Tất cả mọi người nhìn Thiên Tôn và Ân Hầu, xem ra, hai người bọn họ muốn ổn định tình trạng ở xung quanh... Cũng đúng, vạn nhất có gió đảo qua, thì hậu quả không thể lường được.
Lâm Miểu nhìn nhóm thanh niên đang ở bên ngoài vòng lửa, thản nhiên nói, “Ta không phải đến để đàm điều kiện với các ngươi...”
Nói rồi, Lâm Miểu ngẩng đầu, nhìn về phía Triệu Trinh đang ở trên sườn núi.
Triệu Trinh khẽ nhíu mày, gật đầu với Nam Cung, Nam Cung dùng nội lực truyền lời, “Ngươi có điều kiện gì?”
Lâm Miểu nhìn xung quanh một chút, nói, “Dùng mạng của U Liên, đổi lấy mạng của những học sinh này! Ta muốn hắn quỳ trước mặt ta tự sát, nếu không ta sẽ thiêu cháy đám này...”
Nói rồi, Lâm Miểu đảo mắt qua các cao thủ đang có mặt ở đây, “Cho dù các ngươi có cao thủ nữa! Đem ta phấn thân toái cốt thế nào, ta cũng dám cam đoan, ngày hôm nay chí ít sẽ có cả trăm học sinh vô tội chôn cùng với ta.”
Triển Chiêu nhíu mày, nhìn Lâm Miểu, “Đây là cách mà ngươi suy nghĩ cả trăm năm mới nghĩ ra được để giải quyết cừu hận sao?”
Lâm Miểu trên mặt chỉ có dáng tươi cười không pha chút hờn giận, nhìn Triển Chiêu, “Đây là cừu hận của ta cùng U Liên, thời gian của ta không còn nhiều, sao một mình xuống đó được? Ân oán còn chưa giải quyết xong! Hắn muốn sống vui vẻ, thú thê thành thân? Không dễ vậy đâu... Ta muốn dẫn hắn cùng đi tới một kết thúc.”
Lâm Miểu đang nói, đột nhiên, phía sau hắn có bóng người chợt lóe.
Lâm Dạ Hỏa cả kinh, hô một tiếng, “Y Y!”
...
Lúc này, Lâm Nguyệt Y đã tới phía sau Lâm Miểu, tư thế này, có vẻ như định tóm lấy Lâm Miểu.
Thế nhưng Lâm Miểu khoát tay chặn lại.
May là Lâm Dạ Hỏa một chướng đánh qua, giúp Y Y ngăn lại phân nửa nội lực, nhưng Y Y vẫn bị nội lực của Lâm Miểu đánh vào, nàng cảm thấy cả người chấn động, ngã về phía sau.
Một đám nam sinh đều nhào tới làm nệm thịt cho nàng.
Bất quá Y Y ở không trung trở mình một cái, hô lên, “Mau tránh ra!”
Đám kia nam sinh “Soạt” một tiếng tránh hết.
Y Y dùng tư thế quỳ một gối để tiếp đất, một tay đưa xuống trước để giảm phản lực, ngay lập tức, trên mặt đất xuất hiện hình năm ngón tay thật sâu, Y Y ngẩng đầu, trong mắt mang theo sát khí.
Lâm Dạ Hỏa ra hiệu cho nàng không nên lấy cứng đối cứng!
Triệu Lan các nàng đã chạy tới kéo Y Y sang một bên, đều biết lão đầu trước mắt này công phu không thể đùa giỡn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì nhíu mày... Lâm Miểu vừa rồi phóng ra nội lực rất khác thường.
Triệu Phổ cũng cảm thấy không ổn, “Xem ra... Hắn dự định chết ở chỗ này a.”
Âu Dương Thiếu Chinh hỏi, “Hắn dồn toàn bộ nội lực cho ngày hôm nay, đây là nội lực để bảo mệnh cho hắn, một khi dùng hết, hắn sẽ dầu hết đèn tắt mà chết.”
Long Kiều Quảng cũng nhíu mày, nhìn Lâm Miểu bên trong trận lửa.
Xa xa, Triệu Trinh hỏi Bao Chửng, “Ngô Nhất Hoạ đâu?”
“Vi thần phái người đi tìm hắn.” Nam Cung Kỷ nói còn chưa dứt lời, lại bị Triệu Trinh ngăn cản, “Không cần.”
Nam Cung sửng sốt.
Triệu Trinh thì khoát tay áo, “Một khi tìm được hắn, phải phái người ngăn hắn lại!”
Thái sư cũng gật đầu, “Chỉ cần không thấy được Ngô Nhất Hoạ, hắn sẽ không hạ sát thủ, nếu không hắn có chết cũng muốn thấy được Ngô Nhất Hoạ chết.”
Bao đại nhân nhíu mày, “Kéo dài được chừng nào hay chừng đó, Hoàng thành quân chuẩn bị cát để dập lửa hai bên, vòng lửa ở giữa để Triển Hộ vệ bọn họ tìm cách đối phó ”
“Ha hả...”
Lúc này, Lâm Miểu cũng nở nụ cười, hắn từ trong lòng lấy ra một thứ gì đó, ném lên trời...
Theo đó, một quả tên lệnh được ném lên, tất cả mọi người ngẩng mặt nhìn...
Chợt nghe sau một tiếng “chíu” vang lên, trên bầu trời xuất hiện một đóa liên hoa u lan sắc.
Triển Chiêu nhíu mày, Ân Hầu và Thiên Tôn cũng nhìn nhau, đây là tên lệnh để liên lạc mà năm đó Ngô Nhất Hoạ mang binh đi chiến tranh thường dùng, thứ đó sớm đã không còn, ai ngờ Lâm Miểu còn mang theo một quả. Nói thật, Ngô Nhất Hoạ hôm nay đặc biệt không xuất hiện, không chừng chính là bởi vì biết trong mấy ngày này Lâm Miểu đại khái sẽ tìm hắn phiền phức, bởi vậy hắn phải tránh đi, lỡ đâu làm tổn thương đến người vô tội, đáng tiếc... Lâm Miểu tựa hồ cũng không định cho hắn thỏa nguyện
Khi mọi người đang lo lắng bước tiếp theo đang làm gì, Long Kiều Quảng đi tới, đứng trước mặt Lâm Miểu.
Tất cả mọi người nhìn Hữu Tướng quân.
Long Kiều Quảng quan sát Lâm Miểu một chút, hỏi, “Ngươi nhất định phải đòi mạng của sư phụ ta mới chịu thả người a?”
Lâm Miểu diện vô biểu tình nhìn Long Kiều Quảng.
Hữu Tướng quân đột nhiên nghiêng đầu, cười tủm tỉm thương lượng với hắn, “Hay là như vậy? Không phải một mạng đổi một mạng sao? Ta thay hắn bồi mệnh cho ngươi nha?”
Triệu Phổ thiếu chút nữa phun máu, Âu Dương và Trâu Lương cũng đỡ trán.
Triệu Trinh lắc đầu, ý là — không được không được, không nên xằng bậy a!
Chúng thần cũng hai mặt nhìn nhau — Long Kiều Quảng là chơi chiêu? Hay nói giỡn? Câu giờ? Hay nói thật vậy?
Bất quá lúc này, nhãn thần Hữu Tướng quân cười hì hì nhìn Lâm Miểu lại không giống như nói giỡn, mà thập phần chăm chú, “Thế nào? Một mạng đổi một mạng, ta cùng ngươi xuống phía dưới, ân oán của ngươi với sư phụ ta xóa bỏ?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, Long Kiều Quảng là nói thật...
Lâm Miểu nhìn chằm chằm thanh niên trước mắt một lúc lâu, cười nhạt, “Hắn có thuật thâu nhân tâm sao? Ngươi mới nhận hắn làm sư phụ có vài ngày, đã có thể chết vì hắn? Tuổi trẻ đầy hứa hẹn tiền đồ vô lượng như thế, đổi lấy một kẻ đã hơn trăm tuổi, đáng giá sao?”
“Ngươi bị ngốc rồi à.” Long Kiều Quảng chớp chớp mắt, “Ngươi dẫn hắn xuống dưới đó để làm gì nhỉ? Hắn xuống rồi Lâm Đại còn để ý đến ngươi sao? Không bằng mang ta xuống? Ta rất hòa đồng, có thể mua vui cho các ngươi nha.”
Nói xong, Hữu Tướng quân mỉm cười, “Nếu như tình huống ngược lại, hôm nay là có người muốn uy hiếp tính mạng Lâm Đại, ngươi có thay hắn chết không?”
Lâm Miểu hơi sửng sốt, nhíu mày nhìn Long Kiều Quảng, như đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này, lại nghe phía sau hắn có người nói chuyện, “Đóa liên hoa đó...”
Mọi người theo tiếng nhìn lại, thì thấy nói chính là Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu tiến lên hai bước, hỏi Lâm Miểu, “Tên lệnh ngươi vừa phóng lên trời, tiêu chí hình liên hoa kia, ta đã từng thấy.”
Lâm Miểu nhíu mày, đánh giá Lâm Tiêu.
“Trong tay cha ta có một số đồ vật tổ truyền.” Lâm Tiêu nói rồi, từ thân sau rút ra cây tiêu hắn vẫn tùy thân mang theo, đưa cho Lâm Miểu xem.
Lâm Miểu hai mắt nhìn chằm chằm cây trúc tiêu, sau đó đưa tay nhận lấy, đưa lên trước mắt.
Trên trúc tiêu, có khắc một đồ án liên hoa, y hệt hình dạng tên lệnh mà hắn vừa phóng lên trời.
Lâm Miểu khẽ nhíu mày, ngẩng đầu quan sát Lâm Tiêu, cuối cùng mở miệng, “Lâm thị huynh đệ không có con nối dòng, ngươi là hậu đại của chi khác trong Lâm gia?”
“Lâm Đại trong miệng ngươi... Có phải tên là Lâm Tấn không?” Lâm Tiêu hỏi.
Lâm Miểu có chút nghi hoặc, bất quá vẫn khẽ gật đầu, “Không sai...”
“Hắn có lưu lại di ngôn.” Lâm Tiêu nói.
“Cái gì?” Lâm Miểu kinh ngạc.
“Nhà ta có gia huấn tổ truyền.” Lâm Tiêu nói, “Thái gia gia của ta là họ hàng của Lâm Tấn.”
Lâm Miểu không xác định mà nhìn Lâm Tiêu.
Lúc này, mọi người xung quanh cũng quan sát tình huống bên trong vòng lửa.
Mà Ân Hầu và Thiên Tôn cũng nhìn thoáng qua cánh rừng cách đó không xa... Ngô Nhất Hoạ hẳn là ở nơi đó.
Hai người hơi ngẩn người, đột nhiên nhìn nhau, có vẻ nghĩ tới gì đó, thần tình cũng có chút phức tạp.
“Di ngôn là gì...” Lâm Miểu tuy rằng không xác định là thật hay giả, nhưng vẫn muốn biết, liền hỏi, “Hắn đã dặn lại cái gì?”
“Hắn nói, trước lần xuất chinh cuối cùng của hắn, Yêu Vương đột nhiên hỏi hắn một vấn đề.” Lâm Tiêu nói.
“Yêu Vương...” Lâm Miểu nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, “Hỏi hắn cái gì?”
“Yêu Vương nói với hắn, ngày này một trăm năm sau, Tiểu Tam Thủy muốn cùng U Liên đồng quy vu tận, ngươi muốn nói gì với hắn không?” Lâm Tiêu nói.
Lâm Miểu há hốc miệng, vô cùng chuyên chú nhìn Lâm Tiêu, hỏi, “Vậy hắn nói sao?”
“Hắn nói...” Lâm Tiêu từng chữ một trả lời, “Tiểu Tam Thủy, ngươi tới thì được, ta không muốn thấy hắn, hai ta cùng nhau đi, để hắn đi gặp tên Lâm Nhị vô liêm sỉ kia đi.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau.
Lâm Dạ Hỏa cũng nhíu mày — thiệt hay giả?
Lâm Miểu đứng ở tại chỗ, ngây ngốc nhìn Lâm Tiêu.
Lúc này, tất cả mọi người chỉ có một suy nghĩ — thật? hay là giả?
Chính lúc này, bên ngoài có tiếng ồn ào...
Thì thấy mấy nghìn Hoàng thành quân vây quanh bên ngoài bãi săn, trong tay đều khiêng bao cát, bao cát đã bị cắt lủng... Lượng cát lớn bị đổ thẳng vào bức tường lửa đang vây khốn nhóm học sinh ở trên núi.
Lửa tắt, bọn lính rất nhanh dời học sinh đi.
Thấy những học sinh ở bên ngoài đều được cứu đi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn nữa... Chỉ còn mỗi vòng lửa lớn ở nơi Lâm Miểu đứng là còn cháy.
Mà Lâm Miểu lúc này nhìn có vẻ không yên lòng, nhìn chằm chằm mặt đất mà thất thần.
Mọi người đều trầm mặc.
Triển Chiêu và mọi người nhìn thử cự ly một chút, hẳn là có thể dùng nội lực để diệt hỏa mà không bị thương người vô tội, hoặc là dùng cát...
Đang nghĩ ngợi, thì thấy Lâm Miểu đột nhiên quay người lại, chậm rãi, chạy về phía sau.
Triển Chiêu và mọi người thấy hắn càng chạy càng xa, chúng học sinh bị nhốt phía bên trong cũng thấy hắn lướt qua bên người, đi tới một mặt khác của vòng lửa, phẩy tay áo một cái, hỏa diễm tắt ngúm, Lâm Miểu từ đó chạy ra, hướng về phía rừng cây, rồi dần biến mất... Cũng không quay đầu lại.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Nam Cung muốn cho người đuổi theo, nhưng Triệu Trinh lại phất tay áo.
Triển Chiêu và mọi người dập lửa nốt, đám học sinh bị nhốt phía trong đều đứng ngốc tại chỗ — Lâm Miểu cứ thế buông tha sao? Đơn giản chỉ do một câu di ngôn do Lâm Đại truyền xuống?
Triệu Trinh đột nhiên cười cười, lắc đầu, ra hiệu quần thần tán đi, bãi giá hồi cung.
Học sinh và quần thần cùng có bách tính vây xem trên sườn núi đều thấy lạ lùng, cuối cùng bất đắc dĩ, cũng đều tán đi.
Mà mọi người đang ở giữa sân vây lấy Lâm Tiêu, “Ngươi thực sự là thân thích của cái người kia a? Thật có di ngôn truyền xuống tới?”
“Ân...” Lâm Tiêu ngẩng đầu, nhìn cánh rừng cách đó không xa, cũng không trả lời, mà quay đầu lại, nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, theo hướng Lâm Tiêu nhìn qua.
Thì thấy trên cánh rừng giữa llưng chừng núi, Ngô Nhất Hoạ dựa vào một thân cây, cũng không biết đã đứng bao lâu, lúc này, hắn vừa xoay người, rời đi, nhìn không thấy biểu tình. Phương hướng mà Ngô Nhất Hoạ và Lâm Miểu rời đi cũng không giống nhau, Lâm Miểu hẳn là quay về tòa miếu nhỏ, mà Ngô Nhất Hoạ... Là hướng quay về Khai Phong phủ.
...
Võ thí kết thúc, mang theo một chút hỗn loạn, hữu kinh vô hiểm mà kết thúc, mọi người đại thể đều nghĩ — Lâm Miểu, có thể bị hâm rồi a.
Quay về Khai Phong, Triển Chiêu hỏi Lâm Tiêu, “Đó quả thật là di ngôn nhà các ngươi truyền xuống sao?”
Lâm Tiêu cũng lắc đầu, “Không phải.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Không phải là...”
“Ân!” Lâm Tiêu gật đầu, “Trước khi ta tham gia võ thí, tiểu Họa thúc nói với ta, nếu như gặp nguy hiểm, vô luận Lâm Miểu muốn làm gì, chỉ cần nói với hắn như thế là được.”
Mọi người kinh ngạc há hốc miệng.
Lâm Tiêu bất đắc dĩ, “Tiểu Họa thúc nói, trên đời này, không ai có thể ngăn cản Lâm Miểu, trừ Lâm Đại.”
Màn đêm buông xuống, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy tới tòa miếu nhỏ chỗ Lâm Miểu vẫn ở, vào cửa chợt nghe tiếng hòa thượng niệm kinh siêu độ, hai tiểu hòa thượng nọ thì vừa khóc nhè vừa thu dọn gian phòng trống trải.
Triển Chiêu đi qua hỏi thăm, tiểu hòa thượng nói với hai người bọn họ, sau khi Lâm Miểu trở lại, vẫn ngồi ở sau núi nhìn ra phía xa, không bao lâu thì qua đời, bất quá khi chết hắn còn mang theo tiếu ý, rất an tường. Các tiểu hòa thượng chuẩn bị một tòa mộ phần ở phía sau núi, gần khối thạch đầu nọ cho hắn, phía dưới khối đá kia vốn có chôn tro cốt của một người, là Lâm Miểu mang đến, nói là muốn được táng cùng một chỗ.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đột nhiên không biết nên nói gì, đây là kết cục vô lý nhất, cũng là kết cục mà Lâm Miểu mong muốn nhất... Bệnh thư sinh, người Lâm Miểu hận nhất, lại là người cho hắn kết cục mà hắn luôn mong mỏi ... Hóa ra, hận ý kéo dài cả trăm năm, trong một câu nói đã có thể hóa giải, đối với Lâm Miểu mà nói, quan trọng là … Bắt Ngô Nhất Hoạ chết? Hay một tiếng triệu hồi của Lâm Đại? Hiển nhiên... Là cái sau!
Bạch Ngọc Đường đứng ở phía sau núi, nhìn đồng ruộng phía xa, nói, “Kỳ thực tiểu Họa thúc vẫn luôn biết cách để đối phó Lâm Miểu.”
Triển Chiêu thở dài, đi tới khối đá ngồi xuống, nhìn phía xa, thở dài một hơi.
Bạch Ngọc Đường đưa tay sờ sờ đầu hắn.
Triển Chiêu duỗi duỗi tay, “Sư phụ ngươi ổn rồi, tiểu Họa thúc cũng vậy, kỳ thực Lâm Miểu cũng coi như xong a?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Triển Chiêu, “Ân oán của những người đồng lứa bọn họ, rốt cuộc lại có chung kết cục a.”
“Mệt mỏi quá!” Triển Chiêu ngáp một cái, dựa vào vai Bạch Ngọc Đường, “Ngươi nói hai ta đây đang miệt mài cái gì a...”
Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy có chút mệt, cũng dựa vào Triển Chiêu, “Lâm Miểu là hoàn toàn kết thúc, sư phụ ta là tiếp tục hành trình, còn tiểu Họa thúc là một lần nữa bắt đầu...”
Đang nói chuyện, bầu trời lại nổi lên những bông hoa tuyết trắng...
Triển Chiêu ngẩng mặt nhìn từng tảng từng tảng hoa tuyết rơi xuống, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi làm a?”
Bạch Ngọc Đường đơn giản dựa vào Triển Chiêu nhắm mắt lại, chậm rãi nói, “Tuyết rơi.”
“Ân.” Triển Chiêu cũng nhắm mắt lại gật đầu, “Tuyết rơi...”
“Ngươi đoán.” Bạch Ngọc Đường thấp giọng hỏi Triển Chiêu, “Nếu như năm đó Yêu Vương thực sự hỏi Lâm Đại như thế, hắn sẽ trả lời như thế nào?”
Triển Chiêu cũng không trả lời.
Bạch Ngọc Đường mở mắt ra nhìn một chút.
Thì thấy Triển Chiêu lúc này hô hấp đều đều, mắt nhắm nghiền, đã ngủ...
Ngũ gia nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn, khẽ cười, quay sang, nhìn về phía trước... Khắp bầu trời hạ đại tuyết, núi mờ mờ phía xa, cho dù ruộng đồng này kia có thay đổi thế nào, nhưng trăm năm trước, cảnh tuyết cảnh núi hẳn là vẫn như thế này.
Lại đảo mắt nhìn Triển Chiêu, khóe miệng hắn khẽ giật giật, tựa hồ đang mỉm cười. Ngũ gia nhíu mày — con Mèo này lại mơ thấy chuyện gì vui sao?
Mà Triển Chiêu trong lúc ngủ, mơ thấy một cảnh tượng, là ban đêm khắp trời đổ tuyết, ở phi hồng kiều phía trên bồn hoa quỳnh, Ngô Nhất Họa khoác một chiếc áo lông cừu màu trắng, ôm một noãn lô, đang dựa vào nhuyễn tháp, nhìn cảnh tuyết đêm, bộ dáng quý công tử vô cùng trẻ tuổi, không ai bì nổi.
Lúc này, truyền đến tiếng bước chân “Lạch cạch lạch cạch” vô cùng gấp gáp, một tiểu hài nhi xông lên, chạy đến trước mặt Ngô Nhất Hoạ, chỉ vào hắn nói, “Ngươi là tên bị mù! Lâm Đại tốt như vậy, Lâm Nhị là một Vương bát đản!”
Ngô Nhất Hoạ mỉm cười nhìn tiểu hài nhi, chậm rãi nói, “Vậy thì sao?”
Tiểu hài nhi giậm chân, “Ngươi sau này sẽ hối hận!”
Ngô Nhất Hoạ dùng một cây trúc tiêu “Ba ba” hai tiếng, gõ lên trán đứa nhỏ, lãnh đạm nói, “Hai người bọn họ tốt hay xấu, liên quan gì đến ta? Ta nếu đã không thích, tốt hay xấu ta chẳng buồn quan tâm, nếu ta đã thích, có xấu cách mấy ta vẫn thích.”
“Ngươi...” Tiểu hài nhi tức giận đến đỏ mặt.
Ngô Nhất Hoạ chậm rãi nhắm mắt lại, nói, “Tiểu Tam Thủy, Yêu Vương nói hai ta mệnh đều dài.”
Tiểu hài nhi trừng hắn, “Yêu Vương nói mò!”
Ngô Nhất Hoạ dùng tiêu chỉ chỉ hắn, “Hai ta kỳ thực tám lạng nửa cân.”
“Gì?” Tiểu hài nhi tò mò.
Ngô Nhất Hoạ nhàn nhạt cười cười, “Ta biết ngươi rất muốn cái gì, ngươi nếu chết trước ta, ta sẽ thay ngươi thực hiện xong nguyện vọng.”
Tiểu hài nhi nhảy dựng mắng Ngô Nhất Hoạ hai câu, rồi nhanh chân chạy đi.
Ngô Nhất Hoạ đột nhiên quay đầu lại, hỏi bên kia, “Yêu Vương nói oa nhi này trăm năm sau sẽ tìm ta liều mạng đồng quy vu tận, ngươi có gì muốn nói không?”
Lúc này, từ đầu bên kia phi hồng kiều, một người chậm rãi đi qua, dựa vào cửa cười với Ngô Nhất Hoạ, nói, “Bảo nó đến là được rồi, nghìn vạn lần đừng mang ngươi theo, ta với nó đi với nhau thôi, ngươi đi tìm tên tiểu Vương bát đản kia đi.”
Ngô Nhất Hoạ và người nọ nhìn nhau một hồi, sau đó hai người cười đến thoải mái.
Triển Chiêu cũng cười liễu, mở mắt, thì thấy sườn mặt của Bạch Ngọc Đường đang chăm chú nhìn núi xa...
Triển Chiêu nhắm mắt lại, mỉm cười quyết định ngue thêm một lúc, sườn mặt của con Chuột nhà mình thật đẹp a!
***
HOÀN
Hắn vừa hỏi “Ở đâu?”, vừa tìm khắp nơi.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, vừa rồi hỗn chiến, lực chú ý của mọi người đều ở trong đoàn người dày đặc, thế nhưng vừa rồi lúc hắn với tay cầm chén trà, dư quang thoáng thấy một bóng người chợt lóe... Thân ảnh đó hắn và Triển Chiêu mới hai ngày vừa thấy qua, cũng không phải chính là Lâm Miểu sao!
Bất quá Lâm Miểu chợt lóe tới phía sau núi, trên chiến trường có không ít vị trí có thể ẩn náu, Bạch Ngọc Đường lúc này cũng không xác định được chính xác là hắn ở đâu, bất quá... Lâm Miểu lẫn vào trong chiến trường, đó là điều chắc chắn.
Lâm Dạ Hỏa an vị ở phía sau hai người bọn họ, vốn hai mắt Hỏa Phụng vẫn dán chặt vào người Y Y... Chỉ sợ nàng không không cẩn thận mà thụ thương hoặc bị kẻ nào đụng vào người, có thể nói là chờ đợi trong lo lắng.
Trâu Lương ở một bên cho hắn liều thuốc an thần, “Ở đây làm gì có ai đánh thắng được muội muội ngươi, hơn nữa ai dám đụng vào nó chứ, không phải đã bị ngươi dọa đụng tay nào chặt tay đó rồi sao!”
Lâm Dạ Hỏa mới vừa an tâm một chút thì chợt nghe thấy Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nói cái gì đó? Lâm Miểu đi vào đâu?
Cái này làm Hỏa Phụng nhấp nhổm không yên, “Lâm Miểu hắn trà trộn vào đó làm gì?”
Hai người Trâu Lương và Tiểu Lương Tử vội vàng đè lại Lâm Dạ Hỏa đang kích động muốn lao xuống dưới.
Long Kiều Quảng cũng nhíu mày, hôm nay sư phụ hắn không tới, vì sao Lâm Miểu lại tới?
Cùng lúc đó, tình thế trên chiến trường cũng xảy ra biến hóa.
Y Y gây náo loạn ở khu vực trung tâm, ở phía sau, viện quân của Càn Khôn thư viện và Nhật thành thư viện lại không dám rời khỏi quân doanh, rất sợ đối phương đến đánh lén, mà Lâm Tiêu, Âu Dương Thuần Hoa còn có Bàng Dục sau khi gây xích mích thành công, lao thẳng tới sườn núi cắm lệnh kỳ.
Quần thần ở giữa sườn núi nhìn thấy rất rõ, nhưng Càn Khôn thư viện và Nhật thành thư viện đang trong cuộc chiến lại không biết.
Bọn họ chỉ phát hiện khu trung tâm tựa hồ đang rơi vào trạng thái giằng co, Văn Thành và Càn Khôn bị nhốt trong trận pháp, đương nhiên, hoàn toàn là do Lâm Nguyệt Y ban tặng.
Chờ đợi hồi lâu, học sinh của hai bên đang tọa trấn trong quân doanh bắt đầu đánh chủ ý lên doanh trại của đối phương... Nếu tiền phương không thể đoạt lệnh kỳ, thì việc cướp được quân doanh đối phương vô cùng quan trọng.
Vì vậy, học sinh Càn Khôn thư viện và Văn Thành thư viện, bắt đầu cướp giật lẫn nhau.
Triệu Phổ gật đầu, “Ân... Chiến cuộc đã định.”
“Người trong cuộc thì u mê sao?” Âu Dương Thiếu Chinh nghi hoặc, “Bọn họ sao không nghĩ đến chuyện đánh sang quân doanh của Thái Học viện nhỉ?”
“Bởi vì trước đó đã bị lừa hai lần ư?” Công Tôn hỏi.
Triệu Phổ cũng lắc đầu, “Là tranh giành lợi ích mà thôi, nói đơn giản thì chính là, hám lợi đen lòng!”
Tiểu Tứ Tử vuốt cằm gật đầu, “Tiểu Bàn tử cũng nói như vậy, hắn nói Càn Khôn thư viện và Văn Thành thư viện chắc chắn thua, bởi vì phương hướng ngay từ đầu đã sai! Trên đời này, đối thủ càng dễ vì hám lợi mà đen lòng thì càng dễ đối phó, mặc kệ bọn họ thông minh hay không.”
Công Tôn suy nghĩ một chút, hỏi Triệu Phổ, “Nói thế là sao a? Cái gì mà ngay từ đầu phương hướng đã sai? Bọn họ không phải đều muốn đoạt đệ nhất sao?”
Triệu Phổ ngón tay khẽ lắc lắc, nói, “Đoạt được đệ nhất là mục đích, làm sao để đoạt được? Đó là hành động!”
Tất cả mọi người gật đầu.
“Loại chuyện như chiến tranh, mục đích phải rõ ràng, mặc kệ ngươi sử dụng chiến thuật chiến lược gì, phương hướng nhất định phải chính xác!”
Công Tôn chớp chớp mắt, “Nói chi tiết chút a!”
“Đầu tiên, trận đánh này, Càn Khôn thư viện và Văn Thành thư viện thực lực chiếm ưu thế, có phần thắng cao! Đúng không?”
Mọi người gật đầu.
“Nếu như là ngươi!” Triệu Phổ hỏi Công Tôn, “Dưới tình huống chiếm ưu thế như vầy, sẽ đánh trận này thế nào?”
“Ân...” Công Tôn nói, “Thực lực Thái Học viện và Nguyên Khánh tương đối yếu, cho nên, đánh bất ngờ là lựa chọn tốt nhất, bảo vệ doanh trại của mình cho tốt, đánh lén một doanh trại yếu hơn, sau đó đoạt lệnh kỳ?”
Triệu Phổ gật đầu, “Không sai!”
“Bọn họ ngay từ đầu cũng dùng chiến thuật này a!” Âu Dương nói.
“Nhưng bọn họ không quán triệt tới cùng nga!” Bao Duyên nói, “Bỏ dở nửa chừng!”
“Nói giản đơn thì, bọn họ thiết kế một chiến thuật hiển nhiên! Nhưng ham muốn trong lòng lại quá nhiều!” Triệu Phổ nói, “Đánh lén người ra vì sao không thành công?”
Mọi người ngẩng mặt, “Bởi vì đối phương có chuẩn bị?”
“Loại chuyện như chiến tranh, một trăm vạn đánh mười vạn, nếu như ngươi thật sự có bằng đó, thì muốn thua cũng khó!” Triệu Phổ nói, “Vấn đề là, đối thủ mà Văn Thành thư viện và Càn Khôn thư viện phải đối phó, cũng không phải là một Thái Học viện hay một Nguyên Khánh thư viện, mà là cả ba nhà!”
Tất cả mọi người xoa cằm, cái này sao...
“Càn Khôn thư viện đơn đấu với Thái Học viện thì mạnh hơn! Thế nhưng nếu muốn chống lại Văn Thành cộng Nguyên Khánh cộng Thái Học viện thì sao?” Triệu Phổ nói, “Thực lực mạnh hay yếu, ngoại trừ nhìn vào binh lực của chính mình, còn phải xem xem mình có bao nhiêu địch nhân, đại tiền đề của chiến tranh là, vô luận ngươi rất mạnh, vĩnh viễn không đối địch với tất thảy mọi người! Đó là lao đầu vào đường chết không cần nghi ngờ!”
Tất cả mọi người nhướn mi — như thế...
“Mưu kế của Càn Khôn và Văn Thành bị bỏ dở nửa chừng là bởi vì, lần đầu tiên đánh bất ngờ Thái Học viện không được, lập tức chuyển sang Nguyên Khánh, mà đánh Nguyên Khánh lại không được, lại còn phải đề phòng đối phương đánh úp doanh trại nhà mình!” Triệu Phổ cười nói, “Hơi động não suy nghĩ một chút, nếu như ngươi là Văn Thành thư viện, ngươi sẽ đi đánh lén Càn Khôn thư viện sao?”
Tất cả mọi người lắc đầu, đánh lén đương nhiên phải chọn bên yếu hơn, sao lại chọn bên mạnh a?
“Văn Thành và Càn Khôn từ quá sớm đã gạt Thái Học viện và Nguyên Khánh ra khỏi bàn cờ, mà Thái Học viện và Nguyên Khánh lại bày ra biểu hiện cầu hòa, bởi vậy Càn Khôn và Văn Thành không quán triệt chiến thuật ban đầu là phải cướp được doanh trại Thái Học viện, bỏ dở nửa chừng!” Triệu Phổ nói, “Ngược lại, phương pháp Thái sư chỉ cho bọn hắn thì hết sức thống nhất! Liên hợp đội yếu, đối kháng đội mạnh, khơi mào mâu thuẫn giữa các đội mạnh, canh chuẩn thời cơ lợi dụng sơ hở! Nguyên Khánh thư viện nếu như không hợp tác với Thái Học viện, như vậy tối đa chỉ có thể được đệ tam, phối hợp với Thái Học viện, xong xuôi có thể được đệ nhị! Còn có thể kết giao với hảo bằng hữu, chuyện tốt như vậy, sao lại không làm?”
Mọi người nghe xong Triệu Phổ phân tích, đều bừng tỉnh đại ngộ, đúng vậy, kỳ thực hai bên cũng không có nhiều chiến thuật lắm để lựa chọn, một bên là lấy mạnh đánh yếu, một bên là lấy yếu địch mạnh, bên nào có thể duy trì nhất quán chiến thuật của mình, thì sẽ thắng!
Triệu Phổ đạm đạm cười, “Ta dẫn binh lâu như vậy, thực lực có mạnh nữa cũng chưa từng dám một lúc khai chiến với cả Tây Hạ cả Liêu! Mục tiêu quá lớn chiến tuyến quá dài là binh gia tối kỵ. Liên hợp người yếu, gây xích mích cường giả, làm tiêu hao binh lực của cường giả, lợi dụng sơ hở, với tổn thất thấp nhất đạt được lợi ích cao nhất, sau khi đắc thủ cũng đừng quên bằng hữu trước đây, là địch thì chưa hẳn cả đời đều là địch, bằng hữu thì nên tận lực cả đời làm bằng hữu, đó luôn là thuật cân đối bất biến. Trận này thắng đẹp, người của Thái Học viện thực hiện cũng tốt! Có thể nói là dùng người thoả đáng! Y Y tuy rằng công phu cao thế nhưng tâm mắt thẳng, người như thế thích hợp phòng thủ không thích hợp tấn công. Bàng Dục khôn lỏi, Lâm Tiêu thông minh, Âu Dương Thuần Hoa lanh lợi, ba người này gây xích mích ly gián sau đó thừa loạn chiến tiện nghi là tốt nhất! Một nhóm tài nữ tham gia lại càng có điểm nhấn! Thứ nhất Triệu Lan là công chúa, bốn tài nữ kia cũng đều là tình nhân trong mộng của đám mọt sách, ta cũng không tin nếu công chúa mang theo mấy tài nữ kia đứng chặn ở cửa, thì đám thư sinh đó sẽ dám đánh các nàng để lao vào bên trong quân doanh.”
Mọi người dở khóc dở cười.
Công Tôn hỏi, “Cái này... Có cảm giác đê tiện...”
“Binh bất yếm trá mà.” Âu Dương cười, “Ra chiêu không sợ tiện, có thể thắng là được!”
Lúc này, Càn Khôn và Văn Thành thư viện đang đánh nhau kịch liệt tựa hồ cũng đã phát hiện dị dạng, bởi vì Lâm Tiêu bọn họ đều đã đánh tới chân núi, Vì vậy những tàn binh bại tướng đều lao về phía chân núi.
Lâm Tiêu và Âu Dương Thuần Hoa cùng Y Y ngăn trở mọi người, Bàng Dục một mình bò lên núi.
Cùng lúc đó, thám tử hai nhà đều vội vã chạy về bản doanh, bẩm báo chiến cuộc tiền phương, mọi người mới phát hiện đã bị Thái Học viện lừa, vội vàng dốc sức phóng tới chân núi cướp lệnh kỳ.
Triệu Phổ lắc đầu, “Cơ hội cuối cùng cũng vứt mất! Ngu thế!”
“Cơ hội cuối cùng?” Công Tôn nhìn Triệu Phổ.
“Càn Khôn thư viện và Văn Thành thư viện hẳn nên nhân cơ hội này cướp quân doanh của Thái Học viện mới đúng.” Triệu Phổ bất đắc dĩ.
Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Tiểu Bàn tử nói, bọn họ sẽ không vậy đâu! Bởi vì cái gì mà...”
Tất cả mọi người gật đầu — Hám lợi đen lòng sao!
Hai nhà Càn Khôn và Văn Thành chân trước vừa lao ra khỏi quân doanh, thì có thám tử đang mai phục của Nguyên Khánh thư viện chạy về báo cáo... Vì vậy Nguyên Khánh thư viện lưu lại hai người bảo vệ đại doanh, còn lại mọi người đánh ra, chiếm lấy đại bản doanh của hai nhà Càn Khôn và Văn Thành... Song song, lúc này Bàng Dục đã bò tới đỉnh núi, một bả túm lấy lệnh kỳ, nâng tay bắn một quả tên lệnh lên trời. Học sinh Thái học viện đứng quan chiến bên ngoài đều bắt đầu reo hò, Nguyên Khánh thư viện ngoài ý muốn được đệ nhị cũng bắt đầu chúc mừng, hai nhà Văn Thành và Càn Khôn tưởng thành lại bại thì vò đầu bứt tai, tức giận đến giậm chân.
Triệu Trinh gật đầu, bảo Trần công công tuyên bố, võ thí Thái Học viện thắng, Nguyên Khánh đệ nhị, Văn Thành và Càn Khôn cùng đệ tam.
Trận tỷ thí này, đám mọt sách của Thái Học viện có thể nói là hãnh diện, sẽ không bị người ta cười là thư sinh vô dụng nữa rồi.
Lâm phu tử thấy một đám học sinh hoan hô nhảy nhót, liền dội một chậu nước lạnh đả kích bọn họ, “Các ngươi phải cảm tạ Thái sư và Tiểu Tứ Tử đó! Nhớ kỹ, từ nay về sau hảo hảo nghiên tập binh pháp, mặt khác cũng phải rèn đúc thân thể học tập võ nghệ, chơi chiêu thế này chỉ dùng được một lần không thắng được một đời, phỏng chừng loại Tứ viện tỷ thí này sang năm còn có thể có, đến lúc đó, cần phải thắng quang minh chính đại a!”
Thái Học viện chúng học sinh trái lại đáp ứng, bất quá dù sao cũng đều còn tâm tính tiểu hài nhi, một hồi lại sôi nổi bàn xem nên ăn mừng thế nào.
Đang nói chuyện, đột nhiên có người nói, “Mùi gì thế a?”
“Ta cũng ngửi thấy, có phải mùi dầu hỏa không?”
Lâm phu tử khẽ nhíu mày, nhìn khắp nơi... Đúng là có mùi dầu hỏa nồng nặc.
“Nha a!”
Chính lúc này, không biết ai hô một tiếng, thì thấy dưới chân núi, bên trong bãi săn đột nhiên “phụt” một tiếng, dấy lên một vòng liệt hỏa hừng hực.
Một vòng lửa này, cháy vô cùng dữ, y như muốn nhốt những học sinh tham gia tỷ thí ở trong bức tường lửa.
Quần thần vây xem đều đứng lên, bách tính xem náo nhiệt phía xa cũng ồn ào bàn tán, đều không rõ lắm đang có chuyện gì xảy ra? Không phải đã thi đấu xong rồi sao? Còn có tiết mục trợ hứng nữa?
Chúng thần đều vô thức quay đầu lại nhìn Triệu Trinh.
Triệu Trinh nhíu chặt mày, trận pháp của hắn cùng lắm là bày chút mê cung gây hỗn loạn thôi, sao có thể đụng tới lửa được? Bị thương nhóm học sinh thì phải làm sao?
“Oa! Tình huống gì đây?” Bàng Dục đang đứng trên sườn núi hỏi mọi người.
Những học sinh của thư viện khác cũng không rõ sự tình.
Lâm Tiêu nói, “Không thích hợp!”
Triển Chiêu bọn họ đều đứng lên, Lâm Dạ Hỏa là người đầu tiên lao xuống... Thế nhưng không đợi hắn kịp vọt đi, đã bị Trâu Lương túm lại.
Chỉ thấy hai bên núi, lại cháy thêm vài vòng lửa.
Học sinh Tứ đại thư viện vốn cũng đã dốc toàn bộ sức lực, thêm vào đó, ở hai bên sườn núi quan chiến cũng có ít nhất bốn năm trăm học sinh, lúc này một đạo tường lửa bùng lên, đem toàn bộ học sinh vây lại, cái này... Quần thần ồ lên, Âu Dương Thiếu Chinh vọt đi lệnh cho Hoàng thành quân nhanh chóng cứu hoả.
Lại nghe Thiên Tôn và Ân Hầu ngăn cản, “Không nên hành động thiếu suy nghĩ!”
Tất cả mọi người sửng sốt, quay đầu lại nhìn nhị lão.
Thiên Tôn nói, “Bên ngoài một vòng dầu hỏa, dưới nền đất hẳn là cũng có tưới dầu, vừa tưới nước, dầu đều nổi lên, những học sinh này trong nháy mắt sẽ rơi vào trong biển lửa!”
Mọi người hít sâu một hơi — kẻ nào ác độc như vậy?
“Hung thủ hẳn là hắn đi.”
Lúc này, Triển Chiêu đưa tay chỉ... Ở ngay trung tâm, trong vòng lửa vây lấy nhóm Bàng Dục bọn họ, xuất hiện một lão đầu bạch y hôi phát, hắn chậm rãi đi tới bên vòng lửa, ngẩng đầu nhìn lên.
Triệu Trinh quay sang, nhìn Bao Chửng, “Bao khanh.”
“Ách...” Bao đại nhân cũng sốt ruột, ai cũng không ngờ Lâm Miểu lại dùng tính mạng của nhiều học sinh như vậy để uy hiếp.
“Lâm Miểu...” Triển Chiêu sớm đã đến gần đám cháy, nói chuyện với Lâm Miểu qua một bức tường lửa, “Ngươi muốn làm gì?”
Lâm Miểu nhìn Triển Chiêu.
Lúc này, Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa cũng đã tới phụ cận, Âu Dương Thiếu Chinh mang theo nhóm ảnh vệ tiếp cận, dặn dò nhóm học sinh của Tứ đại thư viện đang bị lửa vây khốn cứ an tâm đừng quá mức lo lắng.
Những học sinh này cơ bản đều là văn sinh công tử, còn có không ít nữ sinh, đều sợ hãi, tụ tập vào chính giữa không dám động.
Bàng Thái sư thấp giọng hỏi Thiên Tôn và Ân Hầu, “Với công lực của hai vị, không thể dập tắt lửa sao?”
Ân Hầu khẽ nhíu mày, “Lâm Miểu không ngốc, hắn biết ta và Thiên Tôn ở chỗ này.”
Thiên Tôn cũng gật đầu, “Phạm vi quá lớn, vô luận dập tắt lửa theo cách nào, dùng hàn băng hay sương giá, gặp nóng đều có thể biến thành nước, dầu hỏa một khi gặp nước rồi lan ra, ta không dám cam đoan từng học sinh đều an toàn.”
“Dùng nội lực cũng sẽ làm tổn thương đến nhóm học sinh.” Ân Hầu nhíu mày.
“Vậy bàn điều kiện đi.” Triệu Trinh cũng nghe được đối thoại của mọi người, ngẩng đầu, phân phó Nam Cung an bài người chuẩn bị bao cát, lấy cát dập lửa tương đối ổn thỏa, bên này tận lực kéo dài thời gian!
Ân Hầu và Thiên Tôn mỗi người đi tới một bên... Trong nháy mắt, mọi người cảm giác bên tai hơi ù, phải vỗ vỗ vài cái mới hết, mà xung quanh thì một chút gió cũng không có.
Tất cả mọi người nhìn Thiên Tôn và Ân Hầu, xem ra, hai người bọn họ muốn ổn định tình trạng ở xung quanh... Cũng đúng, vạn nhất có gió đảo qua, thì hậu quả không thể lường được.
Lâm Miểu nhìn nhóm thanh niên đang ở bên ngoài vòng lửa, thản nhiên nói, “Ta không phải đến để đàm điều kiện với các ngươi...”
Nói rồi, Lâm Miểu ngẩng đầu, nhìn về phía Triệu Trinh đang ở trên sườn núi.
Triệu Trinh khẽ nhíu mày, gật đầu với Nam Cung, Nam Cung dùng nội lực truyền lời, “Ngươi có điều kiện gì?”
Lâm Miểu nhìn xung quanh một chút, nói, “Dùng mạng của U Liên, đổi lấy mạng của những học sinh này! Ta muốn hắn quỳ trước mặt ta tự sát, nếu không ta sẽ thiêu cháy đám này...”
Nói rồi, Lâm Miểu đảo mắt qua các cao thủ đang có mặt ở đây, “Cho dù các ngươi có cao thủ nữa! Đem ta phấn thân toái cốt thế nào, ta cũng dám cam đoan, ngày hôm nay chí ít sẽ có cả trăm học sinh vô tội chôn cùng với ta.”
Triển Chiêu nhíu mày, nhìn Lâm Miểu, “Đây là cách mà ngươi suy nghĩ cả trăm năm mới nghĩ ra được để giải quyết cừu hận sao?”
Lâm Miểu trên mặt chỉ có dáng tươi cười không pha chút hờn giận, nhìn Triển Chiêu, “Đây là cừu hận của ta cùng U Liên, thời gian của ta không còn nhiều, sao một mình xuống đó được? Ân oán còn chưa giải quyết xong! Hắn muốn sống vui vẻ, thú thê thành thân? Không dễ vậy đâu... Ta muốn dẫn hắn cùng đi tới một kết thúc.”
Lâm Miểu đang nói, đột nhiên, phía sau hắn có bóng người chợt lóe.
Lâm Dạ Hỏa cả kinh, hô một tiếng, “Y Y!”
...
Lúc này, Lâm Nguyệt Y đã tới phía sau Lâm Miểu, tư thế này, có vẻ như định tóm lấy Lâm Miểu.
Thế nhưng Lâm Miểu khoát tay chặn lại.
May là Lâm Dạ Hỏa một chướng đánh qua, giúp Y Y ngăn lại phân nửa nội lực, nhưng Y Y vẫn bị nội lực của Lâm Miểu đánh vào, nàng cảm thấy cả người chấn động, ngã về phía sau.
Một đám nam sinh đều nhào tới làm nệm thịt cho nàng.
Bất quá Y Y ở không trung trở mình một cái, hô lên, “Mau tránh ra!”
Đám kia nam sinh “Soạt” một tiếng tránh hết.
Y Y dùng tư thế quỳ một gối để tiếp đất, một tay đưa xuống trước để giảm phản lực, ngay lập tức, trên mặt đất xuất hiện hình năm ngón tay thật sâu, Y Y ngẩng đầu, trong mắt mang theo sát khí.
Lâm Dạ Hỏa ra hiệu cho nàng không nên lấy cứng đối cứng!
Triệu Lan các nàng đã chạy tới kéo Y Y sang một bên, đều biết lão đầu trước mắt này công phu không thể đùa giỡn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì nhíu mày... Lâm Miểu vừa rồi phóng ra nội lực rất khác thường.
Triệu Phổ cũng cảm thấy không ổn, “Xem ra... Hắn dự định chết ở chỗ này a.”
Âu Dương Thiếu Chinh hỏi, “Hắn dồn toàn bộ nội lực cho ngày hôm nay, đây là nội lực để bảo mệnh cho hắn, một khi dùng hết, hắn sẽ dầu hết đèn tắt mà chết.”
Long Kiều Quảng cũng nhíu mày, nhìn Lâm Miểu bên trong trận lửa.
Xa xa, Triệu Trinh hỏi Bao Chửng, “Ngô Nhất Hoạ đâu?”
“Vi thần phái người đi tìm hắn.” Nam Cung Kỷ nói còn chưa dứt lời, lại bị Triệu Trinh ngăn cản, “Không cần.”
Nam Cung sửng sốt.
Triệu Trinh thì khoát tay áo, “Một khi tìm được hắn, phải phái người ngăn hắn lại!”
Thái sư cũng gật đầu, “Chỉ cần không thấy được Ngô Nhất Hoạ, hắn sẽ không hạ sát thủ, nếu không hắn có chết cũng muốn thấy được Ngô Nhất Hoạ chết.”
Bao đại nhân nhíu mày, “Kéo dài được chừng nào hay chừng đó, Hoàng thành quân chuẩn bị cát để dập lửa hai bên, vòng lửa ở giữa để Triển Hộ vệ bọn họ tìm cách đối phó ”
“Ha hả...”
Lúc này, Lâm Miểu cũng nở nụ cười, hắn từ trong lòng lấy ra một thứ gì đó, ném lên trời...
Theo đó, một quả tên lệnh được ném lên, tất cả mọi người ngẩng mặt nhìn...
Chợt nghe sau một tiếng “chíu” vang lên, trên bầu trời xuất hiện một đóa liên hoa u lan sắc.
Triển Chiêu nhíu mày, Ân Hầu và Thiên Tôn cũng nhìn nhau, đây là tên lệnh để liên lạc mà năm đó Ngô Nhất Hoạ mang binh đi chiến tranh thường dùng, thứ đó sớm đã không còn, ai ngờ Lâm Miểu còn mang theo một quả. Nói thật, Ngô Nhất Hoạ hôm nay đặc biệt không xuất hiện, không chừng chính là bởi vì biết trong mấy ngày này Lâm Miểu đại khái sẽ tìm hắn phiền phức, bởi vậy hắn phải tránh đi, lỡ đâu làm tổn thương đến người vô tội, đáng tiếc... Lâm Miểu tựa hồ cũng không định cho hắn thỏa nguyện
Khi mọi người đang lo lắng bước tiếp theo đang làm gì, Long Kiều Quảng đi tới, đứng trước mặt Lâm Miểu.
Tất cả mọi người nhìn Hữu Tướng quân.
Long Kiều Quảng quan sát Lâm Miểu một chút, hỏi, “Ngươi nhất định phải đòi mạng của sư phụ ta mới chịu thả người a?”
Lâm Miểu diện vô biểu tình nhìn Long Kiều Quảng.
Hữu Tướng quân đột nhiên nghiêng đầu, cười tủm tỉm thương lượng với hắn, “Hay là như vậy? Không phải một mạng đổi một mạng sao? Ta thay hắn bồi mệnh cho ngươi nha?”
Triệu Phổ thiếu chút nữa phun máu, Âu Dương và Trâu Lương cũng đỡ trán.
Triệu Trinh lắc đầu, ý là — không được không được, không nên xằng bậy a!
Chúng thần cũng hai mặt nhìn nhau — Long Kiều Quảng là chơi chiêu? Hay nói giỡn? Câu giờ? Hay nói thật vậy?
Bất quá lúc này, nhãn thần Hữu Tướng quân cười hì hì nhìn Lâm Miểu lại không giống như nói giỡn, mà thập phần chăm chú, “Thế nào? Một mạng đổi một mạng, ta cùng ngươi xuống phía dưới, ân oán của ngươi với sư phụ ta xóa bỏ?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, Long Kiều Quảng là nói thật...
Lâm Miểu nhìn chằm chằm thanh niên trước mắt một lúc lâu, cười nhạt, “Hắn có thuật thâu nhân tâm sao? Ngươi mới nhận hắn làm sư phụ có vài ngày, đã có thể chết vì hắn? Tuổi trẻ đầy hứa hẹn tiền đồ vô lượng như thế, đổi lấy một kẻ đã hơn trăm tuổi, đáng giá sao?”
“Ngươi bị ngốc rồi à.” Long Kiều Quảng chớp chớp mắt, “Ngươi dẫn hắn xuống dưới đó để làm gì nhỉ? Hắn xuống rồi Lâm Đại còn để ý đến ngươi sao? Không bằng mang ta xuống? Ta rất hòa đồng, có thể mua vui cho các ngươi nha.”
Nói xong, Hữu Tướng quân mỉm cười, “Nếu như tình huống ngược lại, hôm nay là có người muốn uy hiếp tính mạng Lâm Đại, ngươi có thay hắn chết không?”
Lâm Miểu hơi sửng sốt, nhíu mày nhìn Long Kiều Quảng, như đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này, lại nghe phía sau hắn có người nói chuyện, “Đóa liên hoa đó...”
Mọi người theo tiếng nhìn lại, thì thấy nói chính là Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu tiến lên hai bước, hỏi Lâm Miểu, “Tên lệnh ngươi vừa phóng lên trời, tiêu chí hình liên hoa kia, ta đã từng thấy.”
Lâm Miểu nhíu mày, đánh giá Lâm Tiêu.
“Trong tay cha ta có một số đồ vật tổ truyền.” Lâm Tiêu nói rồi, từ thân sau rút ra cây tiêu hắn vẫn tùy thân mang theo, đưa cho Lâm Miểu xem.
Lâm Miểu hai mắt nhìn chằm chằm cây trúc tiêu, sau đó đưa tay nhận lấy, đưa lên trước mắt.
Trên trúc tiêu, có khắc một đồ án liên hoa, y hệt hình dạng tên lệnh mà hắn vừa phóng lên trời.
Lâm Miểu khẽ nhíu mày, ngẩng đầu quan sát Lâm Tiêu, cuối cùng mở miệng, “Lâm thị huynh đệ không có con nối dòng, ngươi là hậu đại của chi khác trong Lâm gia?”
“Lâm Đại trong miệng ngươi... Có phải tên là Lâm Tấn không?” Lâm Tiêu hỏi.
Lâm Miểu có chút nghi hoặc, bất quá vẫn khẽ gật đầu, “Không sai...”
“Hắn có lưu lại di ngôn.” Lâm Tiêu nói.
“Cái gì?” Lâm Miểu kinh ngạc.
“Nhà ta có gia huấn tổ truyền.” Lâm Tiêu nói, “Thái gia gia của ta là họ hàng của Lâm Tấn.”
Lâm Miểu không xác định mà nhìn Lâm Tiêu.
Lúc này, mọi người xung quanh cũng quan sát tình huống bên trong vòng lửa.
Mà Ân Hầu và Thiên Tôn cũng nhìn thoáng qua cánh rừng cách đó không xa... Ngô Nhất Hoạ hẳn là ở nơi đó.
Hai người hơi ngẩn người, đột nhiên nhìn nhau, có vẻ nghĩ tới gì đó, thần tình cũng có chút phức tạp.
“Di ngôn là gì...” Lâm Miểu tuy rằng không xác định là thật hay giả, nhưng vẫn muốn biết, liền hỏi, “Hắn đã dặn lại cái gì?”
“Hắn nói, trước lần xuất chinh cuối cùng của hắn, Yêu Vương đột nhiên hỏi hắn một vấn đề.” Lâm Tiêu nói.
“Yêu Vương...” Lâm Miểu nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, “Hỏi hắn cái gì?”
“Yêu Vương nói với hắn, ngày này một trăm năm sau, Tiểu Tam Thủy muốn cùng U Liên đồng quy vu tận, ngươi muốn nói gì với hắn không?” Lâm Tiêu nói.
Lâm Miểu há hốc miệng, vô cùng chuyên chú nhìn Lâm Tiêu, hỏi, “Vậy hắn nói sao?”
“Hắn nói...” Lâm Tiêu từng chữ một trả lời, “Tiểu Tam Thủy, ngươi tới thì được, ta không muốn thấy hắn, hai ta cùng nhau đi, để hắn đi gặp tên Lâm Nhị vô liêm sỉ kia đi.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau.
Lâm Dạ Hỏa cũng nhíu mày — thiệt hay giả?
Lâm Miểu đứng ở tại chỗ, ngây ngốc nhìn Lâm Tiêu.
Lúc này, tất cả mọi người chỉ có một suy nghĩ — thật? hay là giả?
Chính lúc này, bên ngoài có tiếng ồn ào...
Thì thấy mấy nghìn Hoàng thành quân vây quanh bên ngoài bãi săn, trong tay đều khiêng bao cát, bao cát đã bị cắt lủng... Lượng cát lớn bị đổ thẳng vào bức tường lửa đang vây khốn nhóm học sinh ở trên núi.
Lửa tắt, bọn lính rất nhanh dời học sinh đi.
Thấy những học sinh ở bên ngoài đều được cứu đi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn nữa... Chỉ còn mỗi vòng lửa lớn ở nơi Lâm Miểu đứng là còn cháy.
Mà Lâm Miểu lúc này nhìn có vẻ không yên lòng, nhìn chằm chằm mặt đất mà thất thần.
Mọi người đều trầm mặc.
Triển Chiêu và mọi người nhìn thử cự ly một chút, hẳn là có thể dùng nội lực để diệt hỏa mà không bị thương người vô tội, hoặc là dùng cát...
Đang nghĩ ngợi, thì thấy Lâm Miểu đột nhiên quay người lại, chậm rãi, chạy về phía sau.
Triển Chiêu và mọi người thấy hắn càng chạy càng xa, chúng học sinh bị nhốt phía bên trong cũng thấy hắn lướt qua bên người, đi tới một mặt khác của vòng lửa, phẩy tay áo một cái, hỏa diễm tắt ngúm, Lâm Miểu từ đó chạy ra, hướng về phía rừng cây, rồi dần biến mất... Cũng không quay đầu lại.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Nam Cung muốn cho người đuổi theo, nhưng Triệu Trinh lại phất tay áo.
Triển Chiêu và mọi người dập lửa nốt, đám học sinh bị nhốt phía trong đều đứng ngốc tại chỗ — Lâm Miểu cứ thế buông tha sao? Đơn giản chỉ do một câu di ngôn do Lâm Đại truyền xuống?
Triệu Trinh đột nhiên cười cười, lắc đầu, ra hiệu quần thần tán đi, bãi giá hồi cung.
Học sinh và quần thần cùng có bách tính vây xem trên sườn núi đều thấy lạ lùng, cuối cùng bất đắc dĩ, cũng đều tán đi.
Mà mọi người đang ở giữa sân vây lấy Lâm Tiêu, “Ngươi thực sự là thân thích của cái người kia a? Thật có di ngôn truyền xuống tới?”
“Ân...” Lâm Tiêu ngẩng đầu, nhìn cánh rừng cách đó không xa, cũng không trả lời, mà quay đầu lại, nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, theo hướng Lâm Tiêu nhìn qua.
Thì thấy trên cánh rừng giữa llưng chừng núi, Ngô Nhất Hoạ dựa vào một thân cây, cũng không biết đã đứng bao lâu, lúc này, hắn vừa xoay người, rời đi, nhìn không thấy biểu tình. Phương hướng mà Ngô Nhất Hoạ và Lâm Miểu rời đi cũng không giống nhau, Lâm Miểu hẳn là quay về tòa miếu nhỏ, mà Ngô Nhất Hoạ... Là hướng quay về Khai Phong phủ.
...
Võ thí kết thúc, mang theo một chút hỗn loạn, hữu kinh vô hiểm mà kết thúc, mọi người đại thể đều nghĩ — Lâm Miểu, có thể bị hâm rồi a.
Quay về Khai Phong, Triển Chiêu hỏi Lâm Tiêu, “Đó quả thật là di ngôn nhà các ngươi truyền xuống sao?”
Lâm Tiêu cũng lắc đầu, “Không phải.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Không phải là...”
“Ân!” Lâm Tiêu gật đầu, “Trước khi ta tham gia võ thí, tiểu Họa thúc nói với ta, nếu như gặp nguy hiểm, vô luận Lâm Miểu muốn làm gì, chỉ cần nói với hắn như thế là được.”
Mọi người kinh ngạc há hốc miệng.
Lâm Tiêu bất đắc dĩ, “Tiểu Họa thúc nói, trên đời này, không ai có thể ngăn cản Lâm Miểu, trừ Lâm Đại.”
Màn đêm buông xuống, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy tới tòa miếu nhỏ chỗ Lâm Miểu vẫn ở, vào cửa chợt nghe tiếng hòa thượng niệm kinh siêu độ, hai tiểu hòa thượng nọ thì vừa khóc nhè vừa thu dọn gian phòng trống trải.
Triển Chiêu đi qua hỏi thăm, tiểu hòa thượng nói với hai người bọn họ, sau khi Lâm Miểu trở lại, vẫn ngồi ở sau núi nhìn ra phía xa, không bao lâu thì qua đời, bất quá khi chết hắn còn mang theo tiếu ý, rất an tường. Các tiểu hòa thượng chuẩn bị một tòa mộ phần ở phía sau núi, gần khối thạch đầu nọ cho hắn, phía dưới khối đá kia vốn có chôn tro cốt của một người, là Lâm Miểu mang đến, nói là muốn được táng cùng một chỗ.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đột nhiên không biết nên nói gì, đây là kết cục vô lý nhất, cũng là kết cục mà Lâm Miểu mong muốn nhất... Bệnh thư sinh, người Lâm Miểu hận nhất, lại là người cho hắn kết cục mà hắn luôn mong mỏi ... Hóa ra, hận ý kéo dài cả trăm năm, trong một câu nói đã có thể hóa giải, đối với Lâm Miểu mà nói, quan trọng là … Bắt Ngô Nhất Hoạ chết? Hay một tiếng triệu hồi của Lâm Đại? Hiển nhiên... Là cái sau!
Bạch Ngọc Đường đứng ở phía sau núi, nhìn đồng ruộng phía xa, nói, “Kỳ thực tiểu Họa thúc vẫn luôn biết cách để đối phó Lâm Miểu.”
Triển Chiêu thở dài, đi tới khối đá ngồi xuống, nhìn phía xa, thở dài một hơi.
Bạch Ngọc Đường đưa tay sờ sờ đầu hắn.
Triển Chiêu duỗi duỗi tay, “Sư phụ ngươi ổn rồi, tiểu Họa thúc cũng vậy, kỳ thực Lâm Miểu cũng coi như xong a?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Triển Chiêu, “Ân oán của những người đồng lứa bọn họ, rốt cuộc lại có chung kết cục a.”
“Mệt mỏi quá!” Triển Chiêu ngáp một cái, dựa vào vai Bạch Ngọc Đường, “Ngươi nói hai ta đây đang miệt mài cái gì a...”
Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy có chút mệt, cũng dựa vào Triển Chiêu, “Lâm Miểu là hoàn toàn kết thúc, sư phụ ta là tiếp tục hành trình, còn tiểu Họa thúc là một lần nữa bắt đầu...”
Đang nói chuyện, bầu trời lại nổi lên những bông hoa tuyết trắng...
Triển Chiêu ngẩng mặt nhìn từng tảng từng tảng hoa tuyết rơi xuống, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi làm a?”
Bạch Ngọc Đường đơn giản dựa vào Triển Chiêu nhắm mắt lại, chậm rãi nói, “Tuyết rơi.”
“Ân.” Triển Chiêu cũng nhắm mắt lại gật đầu, “Tuyết rơi...”
“Ngươi đoán.” Bạch Ngọc Đường thấp giọng hỏi Triển Chiêu, “Nếu như năm đó Yêu Vương thực sự hỏi Lâm Đại như thế, hắn sẽ trả lời như thế nào?”
Triển Chiêu cũng không trả lời.
Bạch Ngọc Đường mở mắt ra nhìn một chút.
Thì thấy Triển Chiêu lúc này hô hấp đều đều, mắt nhắm nghiền, đã ngủ...
Ngũ gia nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn, khẽ cười, quay sang, nhìn về phía trước... Khắp bầu trời hạ đại tuyết, núi mờ mờ phía xa, cho dù ruộng đồng này kia có thay đổi thế nào, nhưng trăm năm trước, cảnh tuyết cảnh núi hẳn là vẫn như thế này.
Lại đảo mắt nhìn Triển Chiêu, khóe miệng hắn khẽ giật giật, tựa hồ đang mỉm cười. Ngũ gia nhíu mày — con Mèo này lại mơ thấy chuyện gì vui sao?
Mà Triển Chiêu trong lúc ngủ, mơ thấy một cảnh tượng, là ban đêm khắp trời đổ tuyết, ở phi hồng kiều phía trên bồn hoa quỳnh, Ngô Nhất Họa khoác một chiếc áo lông cừu màu trắng, ôm một noãn lô, đang dựa vào nhuyễn tháp, nhìn cảnh tuyết đêm, bộ dáng quý công tử vô cùng trẻ tuổi, không ai bì nổi.
Lúc này, truyền đến tiếng bước chân “Lạch cạch lạch cạch” vô cùng gấp gáp, một tiểu hài nhi xông lên, chạy đến trước mặt Ngô Nhất Hoạ, chỉ vào hắn nói, “Ngươi là tên bị mù! Lâm Đại tốt như vậy, Lâm Nhị là một Vương bát đản!”
Ngô Nhất Hoạ mỉm cười nhìn tiểu hài nhi, chậm rãi nói, “Vậy thì sao?”
Tiểu hài nhi giậm chân, “Ngươi sau này sẽ hối hận!”
Ngô Nhất Hoạ dùng một cây trúc tiêu “Ba ba” hai tiếng, gõ lên trán đứa nhỏ, lãnh đạm nói, “Hai người bọn họ tốt hay xấu, liên quan gì đến ta? Ta nếu đã không thích, tốt hay xấu ta chẳng buồn quan tâm, nếu ta đã thích, có xấu cách mấy ta vẫn thích.”
“Ngươi...” Tiểu hài nhi tức giận đến đỏ mặt.
Ngô Nhất Hoạ chậm rãi nhắm mắt lại, nói, “Tiểu Tam Thủy, Yêu Vương nói hai ta mệnh đều dài.”
Tiểu hài nhi trừng hắn, “Yêu Vương nói mò!”
Ngô Nhất Hoạ dùng tiêu chỉ chỉ hắn, “Hai ta kỳ thực tám lạng nửa cân.”
“Gì?” Tiểu hài nhi tò mò.
Ngô Nhất Hoạ nhàn nhạt cười cười, “Ta biết ngươi rất muốn cái gì, ngươi nếu chết trước ta, ta sẽ thay ngươi thực hiện xong nguyện vọng.”
Tiểu hài nhi nhảy dựng mắng Ngô Nhất Hoạ hai câu, rồi nhanh chân chạy đi.
Ngô Nhất Hoạ đột nhiên quay đầu lại, hỏi bên kia, “Yêu Vương nói oa nhi này trăm năm sau sẽ tìm ta liều mạng đồng quy vu tận, ngươi có gì muốn nói không?”
Lúc này, từ đầu bên kia phi hồng kiều, một người chậm rãi đi qua, dựa vào cửa cười với Ngô Nhất Hoạ, nói, “Bảo nó đến là được rồi, nghìn vạn lần đừng mang ngươi theo, ta với nó đi với nhau thôi, ngươi đi tìm tên tiểu Vương bát đản kia đi.”
Ngô Nhất Hoạ và người nọ nhìn nhau một hồi, sau đó hai người cười đến thoải mái.
Triển Chiêu cũng cười liễu, mở mắt, thì thấy sườn mặt của Bạch Ngọc Đường đang chăm chú nhìn núi xa...
Triển Chiêu nhắm mắt lại, mỉm cười quyết định ngue thêm một lúc, sườn mặt của con Chuột nhà mình thật đẹp a!
***
HOÀN
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook