Long Đồ Án
-
Quyển 17 - Chương 587: Cùng tồn tại
Ngô Nhất Hoạ nói xong mấy câu, tất cả mọi người đều hướng mắt – trông mong nhìn Cửu nương, xem nàng có phản ứng gì.
Bất quá lúc này Cửu nương có vẻ còn bị vây trong trạng thái bị chấn lăng, nhìn chằm chằm chiếc vòng trên tay phát ngốc, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, nghĩ đến nhập thần, thần tình trên mặt, có biến hóa rất nhỏ, không thể nói được là loại nào trong số hỉ nộ ái ố.
Xa xa, Âu Dương Thiếu Chinh huých Long Kiều Quảng, nhỏ giọng nói, “Sư phụ ngươi thật giỏi a, lúc rảnh rỗi phải lãnh giáo a lãnh giáo! Lực sát thương quá mạnh mẽ a.”
Long Kiều Quảng gật đầu biểu thị đồng ý — Sư phụ quả nhiên không phải kiểu người hời hợt.
Lúc này, tất cả mọi người chờ phản ứng của Hồng Cửu Nương, chỉ có mỗi Ân Hầu cúi đầu, nhìn chén rượu trước mắt, tựa hồ đang đờ ra.
Thiên Tôn nhìn Ân Hầu, nhưng thật ra cũng ngạc nhiên chuyện hắn thất thần, hẳn là đang nhớ lại chút chuyện cũ, chính mình cũng đang nhớ tới... Thật lâu thật lâu trước đây, khi bọn họ còn nhỏ, cũng không phải quá nhỏ, khoảng hơn mười tuổi, Ngân Yêu Vương vẫn chưa tạ thế...
Khi đó tuy rằng loạn lạc, nhưng Yêu Vương luôn khuyến khích hai người bọn họ, đi ra ngoài phong lưu một chút đi! Người không phong lưu phí hoài tuổi trẻ nha!
Cũng y hệt Thiên Tôn cả ngày khuyến khích Bạch Ngọc Đường như thế, phản ứng của Ân Hầu và Thiên Tôn lúc đó cũng chẳng khác lắm so với Bạch Ngọc Đường, đều cho Ngân Yêu Vương một cái lườm, bảo hắn ấu trĩ.
Yêu Vương ngoại trừ nhảy dựng mắng hai đứa tiểu hỗn đản lãng phí thời gian tươi đẹp ra, còn khuyến khích Vô Sa đại sư xuất gia từ nhỏ hãy hoàn tục, phong lưu một chút rồi lại xuất gia tiếp, Phật gia sẽ không trách ngươi! Khiến Vô Sa tức giận giậm chân niệm Phật hiệu.
Tiểu hòa thượng hỏi hắn, “Chính ngươi nói, Tương Du mệnh cách bất hảo, một người định trước cô độc, một người nương tử tảo thệ, ngươi còn bảo hai người bọn họ nói chuyện yêu đương, đó không phải đi hại người ta sao?”
Ân Hầu và Thiên Tôn đều gật đầu biểu thị đồng ý.
Yêu Vương cầm lấy mõ chuy trong tay tiểu Vô Sa, gõ lên đầu mỗi đứa một cái, bảo, “Ba tên ngốc các ngươi a, sao mà ta nói các ngươi gặp chuyện xấu các ngươi liền tin thế, sao không thử tin rằng vào một ngày nào đó, chuyện tốt cũng sẽ phát sinh?”
Ba người nhìn nhau, híp mắt nhìn Yêu Vương.
Yêu Vương cầm mõ chuy chỉ vào ba người bọn họ, nói, “Các ngươi phải tin tưởng, một ngày nào đó, hạnh phúc sẽ tìm đến các ngươi, các ngươi sẽ hoàn thành toàn bộ tâm nguyện, cho đến khi không còn gì tiếc nuối nữa, an nhàn nhìn ngắm nhân thế phồn hoa.”
Khi U Liên còn, Yêu Vương cũng từng gặp, Thiên Tôn nhớ kỹ Yêu Vương lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Đại và Lâm Nhị, đã nói với hắn, một đôi huynh đệ này, một người là nhật một người là nguyệt, U Liên cũng là một ngôi sao, chính là ngôi sao sẽ rơi xuống đất, sao rơi xuống thì nhật nguyệt vẫn trường tồn... Sao rơi xuống đất rồi thì chỉ còn là một khối đá mà thôi, vô luận là rơi vào núi hay rừng hay biển, chỉ cần ngẩng đầu lên, là có thể thấy nhật nguyệt còn đó. Nhưng ngược lại, nhật và nguyệt, không cách nào tìm được hắn nữa.
Thiên Tôn năm đó không quá hiểu lời Yêu Vương nói, sau khi trải nghiệm nhiều hơn, hắn mới hiểu. Hóa ra, người đã mất và người được tưởng niệm là nhật và nguyệt, ngược lại, những người còn sống đều trở thành sao bị rơi xuống, ở lại trần thế, nhìn bầu trời xa xăm, hồi ức và tưởng niệm nhật và nguyệt, cứ như thế, không cách nào ngừng.
Mỗi người đều có nhật và nguyệt thuộc về chính mình, tránh không được mà trốn cũng không thoát, chỉ có thể cùng tồn tại.
Hiểu được bản thân cần phải cùng chung sống với nhật và nguyệt là người bình thường, chỉ dựa vào nhật nguyệt để sống là kẻ si tình, muốn cùng nhật nguyệt tiêu thất là người điên, muốn chờ đến ngày nhật nguyệt xuất hiện, là kẻ có bệnh...
Lâm Miểu vẫn luôn bị vây trong bi thương, là loại nào a? Sống một mình cả trăm năm, hắn cũng có thể chờ được kết cục an nhàn và yên ả của mình sao?
...
Mọi người đợi nửa ngày, Cửu nương vẫn chưa có động tĩnh gì, ai cũng có phần hết chờ nổi.
Triển Chiêu lại đi lấy một con cua, Tiểu Tứ Tử cũng nhìn Công Tôn — cha, Hồng di di sao không nói lời nào?
Công Tôn vuốt cằm, cũng thấy kỳ quái.
Rốt cuộc.
Cửu nương giật mình.
Mọi người vội vàng nhìn qua.
Thì thấy Cửu nương rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, sau đó nghiêng đầu, hỏi Ngô Nhất Hoạ, “Ta gả cho ai?”
...
Cửu nương nói ra khỏi miệng, chợt nghe “keng” vài tiếng, không ít người làm rơi muôi vào trong chén canh.
Có mấy người còn nghĩ có thể Cửu nương xấu hổ nên cố ý đùa Ngô Nhất Hoạ, bất quá nhìn kỹ thì — Cửu nương có vẻ chưa minh bạch lắm, vẻ mặt tò mò nhìn Ngô Nhất Hoạ, thuận tiện nhìn chiếc vòng trên tay, “Cái này rất đẹp a!”
...
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút — sao ngốc thế?
Triển Chiêu cũng gãi đầu — cái kia, ta cũng không biết đâu...
Ngô Nhất Hoạ bất đắc dĩ, đưa tay cầm cái chén, ai ngờ Cửu nương lại túm tay áo hắn, hỏi lại, “Ta gả cho ai a?”
Mọi người nhướn mi — ác? Ngốc thật sao?
Ngô Nhất Hoạ đưa tay sờ sờ cổ, chậm rãi nói, “Một bó tuổi rồi, hàm súc chút...”
Cửu nương nghiêng đầu, “Ta gả cho ai nha?”
Bệnh thư sinh bất đắc dĩ, đưa tay chỉ chỉ mình, “Ta chứ ai.”
Mọi người chớp chớp mắt — ai nha, thực sự rất không thú vị a.
Ân Hầu và Thiên Tôn đều lắc đầu — mấy kẻ cả trăm tuổi rồi thật là ... chậc chậc!
Cửu nương chớp chớp mắt, sau đó vỗ Ngô Nhất Hoạ, che miệng cười nói, “A nha, ngươi già rồi mà không đứng đắn gì hết.”
Ngô Nhất Hoạ dựa vào lưng ghế hỏi, “Vậy ngươi có gả hay không.”
“Hô hô hô, một bó tuổi rồi, thật là hư hỏng.” Cửu nương cười tủm tỉm chạy ra sau tiếp tục cùng Lam Hồ Ly Hắc Thủy bà bà các nàng uống rượu đánh cờ, nhưng thật ra cũng chưa hề nói sẽ không gả, vòng tay cũng mang đi, mặt cũng đỏ bừng rồi, đại khái uống thêm rượu, sau đó mặt mày càng rạng rỡ, so với thường ngày sáng lạn hơn không ít.
Ngô Nhất Hoạ lắc đầu, giương mắt, thì thấy Vô Sa đại sư bên cạnh, còn có Ân Hầu và Thiên Tôn đều học ngữ khí của Cửu nương chọc hắn, “Một bó tuổi rồi, thật hư hỏng a”
Ngô Nhất Hoạ nhìn trời, nhưng Long Kiều Quảng đã xúm lại vuốt mông ngựa, “Sư phụ anh minh! Nữ nhân thì phải chọn kiểu như thế này, rất là... Ai nha.”
Nói còn chưa dứt lời, tai đã bị Hồng Cửu Nương vòng trở lại lấy chén rượu đưa tay lên nhéo, “Ngươi nói cái gì?”
Hữu Tướng quân vội vàng đổi giọng, “Sư nương anh minh! Có thể lấy được sư nương là phúc khí của sư phụ!”
Cửu nương híp mắt, thả hắn ra, đưa tay cầm cái chén đi.
Ngô Nhất Hoạ nhìn nhìn, Cửu nương hình như lấy chén của hắn đi rồi, vì vậy thuận tay cầm chén của Cửu nương lên uống.
Mọi người yên lặng nhìn nhau — ai nha... Đã bắt đầu ân ân ái ái.
Long Kiều Quảng cợt nhả nói chúc mừng sư phụ hắn.
“Sư phụ, hỉ sự sẽ làm ở đâu a?” Long Kiều Quảng hỏi Ngô Nhất Hoạ, “Tướng quân phủ có được không? Lát nữa ta cho người quét tước biệt viện Tây GIao, hai người lấy làm tân phòng nhé!”
Tất cả mọi người nghĩ — có đồ đệ lại có tức phụ, ngày tháng trôi qua không tệ a...
Triển Chiêu vội hỏi, “Làm ở Khai Phong phủ không? Có về Ma Cung làm không a?”
“Phải đi về làm chứ!” Ân Hầu cũng nói, “Ma Cung đã lâu không có hỉ sự, các ngươi không quay về thì hơn ba trăm tên sẽ tới đây phá nhà đó!”
Ngô Nhất Hoạ quay đầu lại nhìn Cửu nương.
Cửu nương bưng cái chén, nhìn sang, y hệt thường ngày bắn mị nhãn cho hắn, thuận tiện lầm bầm một câu, “Đương nhiên quay về Ma Cung...”
“Vậy quay về Ma Cung!” Long Kiều Quảng cũng không xem mình là ngoại nhân, “Ta cứ thu thập biệt viện, Ma Cung làm một lần, Khai Phong thành lại làm một lần... Hay là đến Hắc Phong thành cũng làm một lần?”
Tất cả mọi người đồng ý, vô cùng náo nhiệt thương lượng chuyện tổ chức tiệc rượu.
Thiên Tôn đột nhiên chọt chọt Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.
Thiên Tôn bất mãn, “Ngươi xem đồ đệ nhà người ta kìa!”
Bạch Ngọc Đường chớp mắt, hỏi, “Đồ đệ nhà người ta làm sao?”
“Sư phụ nói gì đều nghe nấy!” Thiên Tôn híp mắt, “Vô cùng ân cần!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Hay là ngươi cũng tìm cho ta một sư nương đi, ta tổ chức tiệc kéo dài từ Thiên Sơn đến Khai Phong phủ...”
Nói còn chưa dứt lời, Thiên Tôn lao tới hành hung đồ đệ nhà mình, Triển Chiêu đi cứu Bạch Ngọc Đường, kết quả bị Thiên Tôn đè lại nhéo lỗ tai, lý do là — Ngọc Đường nhà ta vốn thành thật, miệng lại không lanh! Từ khi dưỡng miêu mới dưỡng thành như vậy!
Cuối cùng Thiên Tôn bị Ân Hầu và Vô Sa túm qua sát vách đánh cờ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cầm cái chén uống rượu an ủi nhau, cũng không chú ý chính mình đang cầm chén của đối phương...
Ngừng lại chủ đề tổ chức tiệc rượu vô cùng sôi nổi, mọi người quay về Khai Phong phủ.
Vụ án thì coi như đã xong xuôi, kết thúc rồi thì bận rộn nhất chính là Bao đại nhân... Bất quá trước mắt còn có hai chuyện khiến người ta nặng lòng.
Thứ nhất, ảnh vệ ở lại theo dõi tòa miếu nhỏ đột nhiên trở về bẩm báo — Lâm Miểu mất tích!
Thứ hai, hai ngày sau chính là ngày Tứ viện tỷ thí, nhưng lúc này người của Thái Học viện có thể trầm ổn đứng tấn chẳng được mấy ai, Càn Khôn thư viện càng loạn hơn, cả Viện Trưởng cũng đã bị bắt, nói chung là hỏng bét.
Có triều thần đề nghị với Triệu Trinh, hay là thẳng thắn hủy luôn Tứ viện tỷ thí, Triệu Trinh cũng đơ mặt, ý là — như vậy sao được? Quân vô hí ngôn, trẫm còn chờ xem náo nhiệt mà!
Triển Chiêu cũng rất sốt ruột, Lâm Miểu đã đi nơi nào? Đang tốt đẹp sao lại chạy mất?
Mọi người lo lắng, Ngô Nhất Hoạ nhưng có vẻ không để trong lòng, hôm nay lại trở về thái độ bình thường, đang cầm một noãn lô cả ngày lười biếng, đại đa số thời gian ở bãi bắn bia dạy Long Kiều Quảng bắn cung, thỉnh thoảng cùng Cửu nương đi dạo, cũng không thấy hắn phát sầu.
Triệu Phổ phái ra một lượng lớn ảnh vệ âm thầm tìm hiểu, nhưng thủy chung không thấy tung tích Lâm Miểu đâu, trên người Lâm Miểu còn đeo vài mạng người... Không tìm được hắn thì vụ án này cũng không tính là kết thúc a.
Triển Chiêu lục tung Khai Phong thành để tìm kiếm Lâm Miểu, Bạch Ngọc Đường cũng không nhàn rỗi.
Thiên Tôn và Ân Hầu dạy một đám phế sài Thái Học viện học võ, kết quả hai vị nhẫn đến cực hạn, thiếu chút nữa hủy đi Thái Học viện, các ảnh vệ chạy đi tìm Bạch Ngọc Đường cầu cứu, Bạch Ngọc Đường mang theo những người khác của Khai Phong phủ đến thay ca cho Thiên Tôn và Ân Hầu.
Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương tới trước, sau một nén nhang...
Trâu Lương muốn dùng quân pháp xử trí cả đám, còn Lâm Dạ Hỏa đuổi người ta chạy như vịt.
Lại đổi sang Long Kiều Quảng và Âu Dương.
Kết quả Hữu Tướng quân được dịp tán gẫu một trận, đừng nói chứ, trong quân doanh không có ai tiếp chuyện hắn nổi, trong Thái Học viện lại có không ít mọt sách, Vì vậy mọi người không luyện công liền trò chuyện sôi nổi một hồi... Âu Dương Thiếu Chinh đá Long Kiều Quảng ra khỏi cửa, chính mình lại dạy không được một chén trà nhỏ thì bắt đầu mắng chửi thô tục, đến mức một đám tài tử giai nhân tư văn nhã nhặn một mực ôm tai hô vang “Phi lễ vật thính!”
Cuối cùng đổi sang Triệu Phổ... Cửu Vương gia vừa đứng trước mặt chúng học sinh Thái Học viện đã dọa sợ vài người. Sau khi dạy vài câu, Triệu Phổ trừng mắt, lại dọa ngất hai người nữa.
Một đám cao thủ ở Thái Học viện lăn qua lăn lại vài ngày, công phu chẳng dạy được mà Thái Học viện càng thêm rối loạn.
Cuối cùng, Tiểu Tứ Tử đuổi hết người ra ngoài.
Học sinh Thái Học viện qua một thời gian “nếm mật nằm gai”, ai cũng không phấn chấn nổi.
Hơn nữa điểm chết người chính là, tỷ thí ngày đó ra người ra đề mục chính là Triệu Trinh, nghĩ tới đó thôi là thấy bất an rồi.
Bạch Ngọc Đường đưa Thiên Tôn và Ân Hầu trở về Khai Phong phủ rồi thì xuất môn đi tìm Triển Chiêu.
Ở phụ cận Kim gia lão trạch, Ngũ gia tìm được con Mèo nhà mình đang loạn chuyển xung quanh.
Sau khi đào ra tượng phật Tam Đầu Kim Đà, Tây Sơn bắt đầu bị rạn nứt, vài khe nứt thật lớn khiến ngọn núi này trở nên có chút nguy hiểm.
Bạch Ngọc Đường đại khái biết Triển Chiêu đang muốn xuống đất tìm, khả năng Lâm Miểu trốn ở trong địa đạo thật ra cũng không nhỏ.
Bất quá lúc này phụ cận đều là Hoàng thành quân và công tượng, mọi người đang thăm dò tình hình Tây Sơn, nếu không thể tu sửa thì phải tìm cách san bằng cả ngọn núi, di dời những hộ dân trên đó. Nếu không sẽ có ngày núi tự sập, ảnh hưởng tới những hộ dân xung quanh. Triển Chiêu vốn định xuống đất tìm, nhưng một số công tượng có kinh nghiệm đều khuyên hắn đừng xuống, quá nguy hiểm, nếu núi sập, trong địa đạo sẽ kín bụi, rất có thể sẽ bị liên đới mà sập luôn, hoặc lối ra bị bít mất, bị nhốt lại bên trong thì rất là không ổn.
“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ vai Triển Chiêu, đi tới hắn bên người, hỏi, “Có đầu mối?”
Triển Chiêu nói, “Có người thấy một lão đầu chống quải trượng xuất hiện ở khu vực này, sau đó thì không có đầu mối.”
Bạch Ngọc Đường thấy hắn lo lắng thì an ủi, “Không cần quá lo lắng, Lâm Miểu thời gian không còn nhiều, hắn sẽ lộ mặt đi tìm tiểu Họa thúc thôi.”
“Sau khi Tứ viện tỷ thí, tiểu Họa thúc và Cửu nương sẽ trở về Ma Cung.” Triển Chiêu thở dài, “Một khi đã vào Ma Cung, Lâm Miểu muốn tìm hắn báo thù căn bản là không có khả năng, hắn không có cách nào tìm được Ma Cung... Vì vậy cũng chỉ mấy ngày này để động thủ.”
“Ngươi là nghĩ, hắn sẽ động thủ vào Tứ viện tỷ thí?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Rất có khả năng, đặc biệt là khi võ thí, đến lúc đó nhiều người dễ sai lầm, Hoàng thượng lại tự thân đến giám thị, không biết Lâm Miểu có tính toán gì không.” Triển Chiêu nhíu mày, “Ta cứ nghĩ, kỳ thực hắn khó đối phó hơn Yểm Vĩ nhiều.”
“Đích xác.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Yểm Vĩ tham tài lại sợ chết, Lâm Miểu lại sắp chết, sẵn sàng chui đầu vào ngõ cụt.”
Hai người bận rộn cả một ngày, đang muốn thừa dịp trời chưa tối mịt quay về Khai Phong … Thế nhưng vừa quay người lại thì thoáng nhìn thấy có một bóng người chợt lóe phía xa.
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, “Ta có bị hoa mắt không?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Không! Là hắn.”
Hai người nhìn nhau, rồi đuổi theo bóng người vừa lẩn vào rừng cây.
Bất quá lúc này Cửu nương có vẻ còn bị vây trong trạng thái bị chấn lăng, nhìn chằm chằm chiếc vòng trên tay phát ngốc, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, nghĩ đến nhập thần, thần tình trên mặt, có biến hóa rất nhỏ, không thể nói được là loại nào trong số hỉ nộ ái ố.
Xa xa, Âu Dương Thiếu Chinh huých Long Kiều Quảng, nhỏ giọng nói, “Sư phụ ngươi thật giỏi a, lúc rảnh rỗi phải lãnh giáo a lãnh giáo! Lực sát thương quá mạnh mẽ a.”
Long Kiều Quảng gật đầu biểu thị đồng ý — Sư phụ quả nhiên không phải kiểu người hời hợt.
Lúc này, tất cả mọi người chờ phản ứng của Hồng Cửu Nương, chỉ có mỗi Ân Hầu cúi đầu, nhìn chén rượu trước mắt, tựa hồ đang đờ ra.
Thiên Tôn nhìn Ân Hầu, nhưng thật ra cũng ngạc nhiên chuyện hắn thất thần, hẳn là đang nhớ lại chút chuyện cũ, chính mình cũng đang nhớ tới... Thật lâu thật lâu trước đây, khi bọn họ còn nhỏ, cũng không phải quá nhỏ, khoảng hơn mười tuổi, Ngân Yêu Vương vẫn chưa tạ thế...
Khi đó tuy rằng loạn lạc, nhưng Yêu Vương luôn khuyến khích hai người bọn họ, đi ra ngoài phong lưu một chút đi! Người không phong lưu phí hoài tuổi trẻ nha!
Cũng y hệt Thiên Tôn cả ngày khuyến khích Bạch Ngọc Đường như thế, phản ứng của Ân Hầu và Thiên Tôn lúc đó cũng chẳng khác lắm so với Bạch Ngọc Đường, đều cho Ngân Yêu Vương một cái lườm, bảo hắn ấu trĩ.
Yêu Vương ngoại trừ nhảy dựng mắng hai đứa tiểu hỗn đản lãng phí thời gian tươi đẹp ra, còn khuyến khích Vô Sa đại sư xuất gia từ nhỏ hãy hoàn tục, phong lưu một chút rồi lại xuất gia tiếp, Phật gia sẽ không trách ngươi! Khiến Vô Sa tức giận giậm chân niệm Phật hiệu.
Tiểu hòa thượng hỏi hắn, “Chính ngươi nói, Tương Du mệnh cách bất hảo, một người định trước cô độc, một người nương tử tảo thệ, ngươi còn bảo hai người bọn họ nói chuyện yêu đương, đó không phải đi hại người ta sao?”
Ân Hầu và Thiên Tôn đều gật đầu biểu thị đồng ý.
Yêu Vương cầm lấy mõ chuy trong tay tiểu Vô Sa, gõ lên đầu mỗi đứa một cái, bảo, “Ba tên ngốc các ngươi a, sao mà ta nói các ngươi gặp chuyện xấu các ngươi liền tin thế, sao không thử tin rằng vào một ngày nào đó, chuyện tốt cũng sẽ phát sinh?”
Ba người nhìn nhau, híp mắt nhìn Yêu Vương.
Yêu Vương cầm mõ chuy chỉ vào ba người bọn họ, nói, “Các ngươi phải tin tưởng, một ngày nào đó, hạnh phúc sẽ tìm đến các ngươi, các ngươi sẽ hoàn thành toàn bộ tâm nguyện, cho đến khi không còn gì tiếc nuối nữa, an nhàn nhìn ngắm nhân thế phồn hoa.”
Khi U Liên còn, Yêu Vương cũng từng gặp, Thiên Tôn nhớ kỹ Yêu Vương lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Đại và Lâm Nhị, đã nói với hắn, một đôi huynh đệ này, một người là nhật một người là nguyệt, U Liên cũng là một ngôi sao, chính là ngôi sao sẽ rơi xuống đất, sao rơi xuống thì nhật nguyệt vẫn trường tồn... Sao rơi xuống đất rồi thì chỉ còn là một khối đá mà thôi, vô luận là rơi vào núi hay rừng hay biển, chỉ cần ngẩng đầu lên, là có thể thấy nhật nguyệt còn đó. Nhưng ngược lại, nhật và nguyệt, không cách nào tìm được hắn nữa.
Thiên Tôn năm đó không quá hiểu lời Yêu Vương nói, sau khi trải nghiệm nhiều hơn, hắn mới hiểu. Hóa ra, người đã mất và người được tưởng niệm là nhật và nguyệt, ngược lại, những người còn sống đều trở thành sao bị rơi xuống, ở lại trần thế, nhìn bầu trời xa xăm, hồi ức và tưởng niệm nhật và nguyệt, cứ như thế, không cách nào ngừng.
Mỗi người đều có nhật và nguyệt thuộc về chính mình, tránh không được mà trốn cũng không thoát, chỉ có thể cùng tồn tại.
Hiểu được bản thân cần phải cùng chung sống với nhật và nguyệt là người bình thường, chỉ dựa vào nhật nguyệt để sống là kẻ si tình, muốn cùng nhật nguyệt tiêu thất là người điên, muốn chờ đến ngày nhật nguyệt xuất hiện, là kẻ có bệnh...
Lâm Miểu vẫn luôn bị vây trong bi thương, là loại nào a? Sống một mình cả trăm năm, hắn cũng có thể chờ được kết cục an nhàn và yên ả của mình sao?
...
Mọi người đợi nửa ngày, Cửu nương vẫn chưa có động tĩnh gì, ai cũng có phần hết chờ nổi.
Triển Chiêu lại đi lấy một con cua, Tiểu Tứ Tử cũng nhìn Công Tôn — cha, Hồng di di sao không nói lời nào?
Công Tôn vuốt cằm, cũng thấy kỳ quái.
Rốt cuộc.
Cửu nương giật mình.
Mọi người vội vàng nhìn qua.
Thì thấy Cửu nương rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, sau đó nghiêng đầu, hỏi Ngô Nhất Hoạ, “Ta gả cho ai?”
...
Cửu nương nói ra khỏi miệng, chợt nghe “keng” vài tiếng, không ít người làm rơi muôi vào trong chén canh.
Có mấy người còn nghĩ có thể Cửu nương xấu hổ nên cố ý đùa Ngô Nhất Hoạ, bất quá nhìn kỹ thì — Cửu nương có vẻ chưa minh bạch lắm, vẻ mặt tò mò nhìn Ngô Nhất Hoạ, thuận tiện nhìn chiếc vòng trên tay, “Cái này rất đẹp a!”
...
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút — sao ngốc thế?
Triển Chiêu cũng gãi đầu — cái kia, ta cũng không biết đâu...
Ngô Nhất Hoạ bất đắc dĩ, đưa tay cầm cái chén, ai ngờ Cửu nương lại túm tay áo hắn, hỏi lại, “Ta gả cho ai a?”
Mọi người nhướn mi — ác? Ngốc thật sao?
Ngô Nhất Hoạ đưa tay sờ sờ cổ, chậm rãi nói, “Một bó tuổi rồi, hàm súc chút...”
Cửu nương nghiêng đầu, “Ta gả cho ai nha?”
Bệnh thư sinh bất đắc dĩ, đưa tay chỉ chỉ mình, “Ta chứ ai.”
Mọi người chớp chớp mắt — ai nha, thực sự rất không thú vị a.
Ân Hầu và Thiên Tôn đều lắc đầu — mấy kẻ cả trăm tuổi rồi thật là ... chậc chậc!
Cửu nương chớp chớp mắt, sau đó vỗ Ngô Nhất Hoạ, che miệng cười nói, “A nha, ngươi già rồi mà không đứng đắn gì hết.”
Ngô Nhất Hoạ dựa vào lưng ghế hỏi, “Vậy ngươi có gả hay không.”
“Hô hô hô, một bó tuổi rồi, thật là hư hỏng.” Cửu nương cười tủm tỉm chạy ra sau tiếp tục cùng Lam Hồ Ly Hắc Thủy bà bà các nàng uống rượu đánh cờ, nhưng thật ra cũng chưa hề nói sẽ không gả, vòng tay cũng mang đi, mặt cũng đỏ bừng rồi, đại khái uống thêm rượu, sau đó mặt mày càng rạng rỡ, so với thường ngày sáng lạn hơn không ít.
Ngô Nhất Hoạ lắc đầu, giương mắt, thì thấy Vô Sa đại sư bên cạnh, còn có Ân Hầu và Thiên Tôn đều học ngữ khí của Cửu nương chọc hắn, “Một bó tuổi rồi, thật hư hỏng a”
Ngô Nhất Hoạ nhìn trời, nhưng Long Kiều Quảng đã xúm lại vuốt mông ngựa, “Sư phụ anh minh! Nữ nhân thì phải chọn kiểu như thế này, rất là... Ai nha.”
Nói còn chưa dứt lời, tai đã bị Hồng Cửu Nương vòng trở lại lấy chén rượu đưa tay lên nhéo, “Ngươi nói cái gì?”
Hữu Tướng quân vội vàng đổi giọng, “Sư nương anh minh! Có thể lấy được sư nương là phúc khí của sư phụ!”
Cửu nương híp mắt, thả hắn ra, đưa tay cầm cái chén đi.
Ngô Nhất Hoạ nhìn nhìn, Cửu nương hình như lấy chén của hắn đi rồi, vì vậy thuận tay cầm chén của Cửu nương lên uống.
Mọi người yên lặng nhìn nhau — ai nha... Đã bắt đầu ân ân ái ái.
Long Kiều Quảng cợt nhả nói chúc mừng sư phụ hắn.
“Sư phụ, hỉ sự sẽ làm ở đâu a?” Long Kiều Quảng hỏi Ngô Nhất Hoạ, “Tướng quân phủ có được không? Lát nữa ta cho người quét tước biệt viện Tây GIao, hai người lấy làm tân phòng nhé!”
Tất cả mọi người nghĩ — có đồ đệ lại có tức phụ, ngày tháng trôi qua không tệ a...
Triển Chiêu vội hỏi, “Làm ở Khai Phong phủ không? Có về Ma Cung làm không a?”
“Phải đi về làm chứ!” Ân Hầu cũng nói, “Ma Cung đã lâu không có hỉ sự, các ngươi không quay về thì hơn ba trăm tên sẽ tới đây phá nhà đó!”
Ngô Nhất Hoạ quay đầu lại nhìn Cửu nương.
Cửu nương bưng cái chén, nhìn sang, y hệt thường ngày bắn mị nhãn cho hắn, thuận tiện lầm bầm một câu, “Đương nhiên quay về Ma Cung...”
“Vậy quay về Ma Cung!” Long Kiều Quảng cũng không xem mình là ngoại nhân, “Ta cứ thu thập biệt viện, Ma Cung làm một lần, Khai Phong thành lại làm một lần... Hay là đến Hắc Phong thành cũng làm một lần?”
Tất cả mọi người đồng ý, vô cùng náo nhiệt thương lượng chuyện tổ chức tiệc rượu.
Thiên Tôn đột nhiên chọt chọt Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.
Thiên Tôn bất mãn, “Ngươi xem đồ đệ nhà người ta kìa!”
Bạch Ngọc Đường chớp mắt, hỏi, “Đồ đệ nhà người ta làm sao?”
“Sư phụ nói gì đều nghe nấy!” Thiên Tôn híp mắt, “Vô cùng ân cần!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Hay là ngươi cũng tìm cho ta một sư nương đi, ta tổ chức tiệc kéo dài từ Thiên Sơn đến Khai Phong phủ...”
Nói còn chưa dứt lời, Thiên Tôn lao tới hành hung đồ đệ nhà mình, Triển Chiêu đi cứu Bạch Ngọc Đường, kết quả bị Thiên Tôn đè lại nhéo lỗ tai, lý do là — Ngọc Đường nhà ta vốn thành thật, miệng lại không lanh! Từ khi dưỡng miêu mới dưỡng thành như vậy!
Cuối cùng Thiên Tôn bị Ân Hầu và Vô Sa túm qua sát vách đánh cờ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cầm cái chén uống rượu an ủi nhau, cũng không chú ý chính mình đang cầm chén của đối phương...
Ngừng lại chủ đề tổ chức tiệc rượu vô cùng sôi nổi, mọi người quay về Khai Phong phủ.
Vụ án thì coi như đã xong xuôi, kết thúc rồi thì bận rộn nhất chính là Bao đại nhân... Bất quá trước mắt còn có hai chuyện khiến người ta nặng lòng.
Thứ nhất, ảnh vệ ở lại theo dõi tòa miếu nhỏ đột nhiên trở về bẩm báo — Lâm Miểu mất tích!
Thứ hai, hai ngày sau chính là ngày Tứ viện tỷ thí, nhưng lúc này người của Thái Học viện có thể trầm ổn đứng tấn chẳng được mấy ai, Càn Khôn thư viện càng loạn hơn, cả Viện Trưởng cũng đã bị bắt, nói chung là hỏng bét.
Có triều thần đề nghị với Triệu Trinh, hay là thẳng thắn hủy luôn Tứ viện tỷ thí, Triệu Trinh cũng đơ mặt, ý là — như vậy sao được? Quân vô hí ngôn, trẫm còn chờ xem náo nhiệt mà!
Triển Chiêu cũng rất sốt ruột, Lâm Miểu đã đi nơi nào? Đang tốt đẹp sao lại chạy mất?
Mọi người lo lắng, Ngô Nhất Hoạ nhưng có vẻ không để trong lòng, hôm nay lại trở về thái độ bình thường, đang cầm một noãn lô cả ngày lười biếng, đại đa số thời gian ở bãi bắn bia dạy Long Kiều Quảng bắn cung, thỉnh thoảng cùng Cửu nương đi dạo, cũng không thấy hắn phát sầu.
Triệu Phổ phái ra một lượng lớn ảnh vệ âm thầm tìm hiểu, nhưng thủy chung không thấy tung tích Lâm Miểu đâu, trên người Lâm Miểu còn đeo vài mạng người... Không tìm được hắn thì vụ án này cũng không tính là kết thúc a.
Triển Chiêu lục tung Khai Phong thành để tìm kiếm Lâm Miểu, Bạch Ngọc Đường cũng không nhàn rỗi.
Thiên Tôn và Ân Hầu dạy một đám phế sài Thái Học viện học võ, kết quả hai vị nhẫn đến cực hạn, thiếu chút nữa hủy đi Thái Học viện, các ảnh vệ chạy đi tìm Bạch Ngọc Đường cầu cứu, Bạch Ngọc Đường mang theo những người khác của Khai Phong phủ đến thay ca cho Thiên Tôn và Ân Hầu.
Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương tới trước, sau một nén nhang...
Trâu Lương muốn dùng quân pháp xử trí cả đám, còn Lâm Dạ Hỏa đuổi người ta chạy như vịt.
Lại đổi sang Long Kiều Quảng và Âu Dương.
Kết quả Hữu Tướng quân được dịp tán gẫu một trận, đừng nói chứ, trong quân doanh không có ai tiếp chuyện hắn nổi, trong Thái Học viện lại có không ít mọt sách, Vì vậy mọi người không luyện công liền trò chuyện sôi nổi một hồi... Âu Dương Thiếu Chinh đá Long Kiều Quảng ra khỏi cửa, chính mình lại dạy không được một chén trà nhỏ thì bắt đầu mắng chửi thô tục, đến mức một đám tài tử giai nhân tư văn nhã nhặn một mực ôm tai hô vang “Phi lễ vật thính!”
Cuối cùng đổi sang Triệu Phổ... Cửu Vương gia vừa đứng trước mặt chúng học sinh Thái Học viện đã dọa sợ vài người. Sau khi dạy vài câu, Triệu Phổ trừng mắt, lại dọa ngất hai người nữa.
Một đám cao thủ ở Thái Học viện lăn qua lăn lại vài ngày, công phu chẳng dạy được mà Thái Học viện càng thêm rối loạn.
Cuối cùng, Tiểu Tứ Tử đuổi hết người ra ngoài.
Học sinh Thái Học viện qua một thời gian “nếm mật nằm gai”, ai cũng không phấn chấn nổi.
Hơn nữa điểm chết người chính là, tỷ thí ngày đó ra người ra đề mục chính là Triệu Trinh, nghĩ tới đó thôi là thấy bất an rồi.
Bạch Ngọc Đường đưa Thiên Tôn và Ân Hầu trở về Khai Phong phủ rồi thì xuất môn đi tìm Triển Chiêu.
Ở phụ cận Kim gia lão trạch, Ngũ gia tìm được con Mèo nhà mình đang loạn chuyển xung quanh.
Sau khi đào ra tượng phật Tam Đầu Kim Đà, Tây Sơn bắt đầu bị rạn nứt, vài khe nứt thật lớn khiến ngọn núi này trở nên có chút nguy hiểm.
Bạch Ngọc Đường đại khái biết Triển Chiêu đang muốn xuống đất tìm, khả năng Lâm Miểu trốn ở trong địa đạo thật ra cũng không nhỏ.
Bất quá lúc này phụ cận đều là Hoàng thành quân và công tượng, mọi người đang thăm dò tình hình Tây Sơn, nếu không thể tu sửa thì phải tìm cách san bằng cả ngọn núi, di dời những hộ dân trên đó. Nếu không sẽ có ngày núi tự sập, ảnh hưởng tới những hộ dân xung quanh. Triển Chiêu vốn định xuống đất tìm, nhưng một số công tượng có kinh nghiệm đều khuyên hắn đừng xuống, quá nguy hiểm, nếu núi sập, trong địa đạo sẽ kín bụi, rất có thể sẽ bị liên đới mà sập luôn, hoặc lối ra bị bít mất, bị nhốt lại bên trong thì rất là không ổn.
“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ vai Triển Chiêu, đi tới hắn bên người, hỏi, “Có đầu mối?”
Triển Chiêu nói, “Có người thấy một lão đầu chống quải trượng xuất hiện ở khu vực này, sau đó thì không có đầu mối.”
Bạch Ngọc Đường thấy hắn lo lắng thì an ủi, “Không cần quá lo lắng, Lâm Miểu thời gian không còn nhiều, hắn sẽ lộ mặt đi tìm tiểu Họa thúc thôi.”
“Sau khi Tứ viện tỷ thí, tiểu Họa thúc và Cửu nương sẽ trở về Ma Cung.” Triển Chiêu thở dài, “Một khi đã vào Ma Cung, Lâm Miểu muốn tìm hắn báo thù căn bản là không có khả năng, hắn không có cách nào tìm được Ma Cung... Vì vậy cũng chỉ mấy ngày này để động thủ.”
“Ngươi là nghĩ, hắn sẽ động thủ vào Tứ viện tỷ thí?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Rất có khả năng, đặc biệt là khi võ thí, đến lúc đó nhiều người dễ sai lầm, Hoàng thượng lại tự thân đến giám thị, không biết Lâm Miểu có tính toán gì không.” Triển Chiêu nhíu mày, “Ta cứ nghĩ, kỳ thực hắn khó đối phó hơn Yểm Vĩ nhiều.”
“Đích xác.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Yểm Vĩ tham tài lại sợ chết, Lâm Miểu lại sắp chết, sẵn sàng chui đầu vào ngõ cụt.”
Hai người bận rộn cả một ngày, đang muốn thừa dịp trời chưa tối mịt quay về Khai Phong … Thế nhưng vừa quay người lại thì thoáng nhìn thấy có một bóng người chợt lóe phía xa.
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, “Ta có bị hoa mắt không?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Không! Là hắn.”
Hai người nhìn nhau, rồi đuổi theo bóng người vừa lẩn vào rừng cây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook