Long Cơ Chiến Hồn
Chương 78: Mai mắn hay thực lực

Chương 78: Mai mắn hay thực lực

Vào khoảnh khắc thành công tiếp cận, Triệu Hoài một bước tiếp lên, thi triển kĩ năng: Cốt long trảo, vượt qua tất cả, nhanh như chớp thành công đánh thẳng vào ngực đối thủ. Đem hắn, đánh lùi lại sau, thân mang thương tích.

Không để đối phương hồi thần, Triệu Hoài tiếp tục tấn công. Thương liên tiếp được đánh ra, mạnh mẽ và oai phong lẫm liệt. Gây lên vô số vết thương lên trên người Vũ Phi.

Triệu Hoài thu thương, định tung ra đòn cuối. Tập trung dồn lực, một đòn đánh tới. Nào ngờ, lại bị đối phương, một tay giữ tay. Mặc kệ cho cánh tay rỉ máu, Vũ Phi nhìn về Triệu Hoài bằng cặp mắt sắc lạnh.

- Đã đến lúc, ta nghiêm túc đối chiến!- Vũ Phi ánh mắt lời nói, đều mang phần kiên định. Triệu Hoài mơ hồ cảm thấy, sức mạnh của hắn thay đổi rõ rệt.

- Gấp gì chứ, đợi một chút nữa có được không?- Triệu Hoài mỉm cười, nụ cười ấy có chút bất lực. Người ta đã nghiêm túc, hắn thì sức lực cạn kiệt.

Chỉ thấy, Vũ Phi tay nắm chặt mũi thương, kéo mạnh một cái. Triệu Hoài theo đó, xuất hiện ngay trước mặt đối phương. Chưa kịp phản ứng, một đấm thẳng mặt, đem hắn đánh văng ra xa, tới gần mép võ đài. Một mắt, đã được nhuộm tím, nhìn sơ qua thôi cũng thấy đau.

Triệu Hoài đưa tay sờ lấy, cả người choáng váng. Chưa kịp nhìn lên, Vũ Phi một đấm đã hạ xuống. Đánh Triệu Hoài tới mức gục xuống, cả người đau nhức. Đối phương thừa thế, nhân cơ hội này muốn tiếp tục ra đòn, đem Triệu Hoài triệt để đánh bại.

Nhìn về bản thân, Triệu Hoài đang nằm dưới đất. Nhìn về phía dưới, đó chẳng phải là đám người khán giả đang đứng hay sao? Triệu Hoài lại nghĩ ra kế sách mới, không cần phải liều mạng với đối phương nữa.

Chỉ thấy, Triệu Hoài hai chân kịp thời, kẹp chặt chân đối thủ. Xoay người một vòng, Vũ Phi theo đó mất đà, cả người ngã nhào, rớt khỏi võ đài. Đến khi Vũ Phi đứng dậy, một thương đã chỉ ngay trước mặt. Nhìn lên Triệu Hoài, khuôn mặt toàn là vẻ đắc ý.

- Ngươi thua rồi!- Triệu Hoài đưa ánh mắt nhìn xuống, miệng lại nở nụ cười.

- Không tính, đây là ta bất cẩn té ngã. Chúng ta tiếp tục đấu lại!- Vũ Phi hét lớn, vẻ mặt không phục.



- Không tính cái quái gì? Thắng là thắng mà thua là thua. Ngươi đã rời khỏi sàn đấu, theo luật thì xử thua. Bây giờ lại muốn lật lọng, đây là không cần thể diện nữa à? Hay là nói, học viện của các ngươi, không cần thể diện!- Triệu Hoài phía trên, toả ra khí thế áp bức.

- Ngươi...- Vũ Phi tức giận, đến mức không nói nên lời.

- Đúng vậy, thua là thua mà thắng là thắng. Thua thì chung đi bạn ơi, chơi vậy thì chơi mới bền!- Thanh Đạt bên này, vội chen lời vào.

- Hay là nói, hắn ta vốn dĩ không có tiền. Hừm, đã nghèo con ra vẻ, thôi vào rừng mà chơi với khỉ đi!- Quần chúng bên cạnh, những kẻ mà bị Vũ Phi đánh bại, cay cú mà nói.

- Đúng vậy, đời ta chưa từng gặp ai sống dơ như vậy. Trừ Triệu Hoài ra, ngươi có lẽ là người thứ hai!- Tên này, giống như tên ở trên. Cay cú vì bị đánh bại, liền nhân cơ hội này mà chút giận.

Vũ Phi đứng giữa, nhận không ít lời chỉ trích từ quần chúng. Hắn ta bây giờ, đã hoang mang tột độ. Ở Học viện Phi Phụng, dù sao hắn ta vẫn là thiên tài được mọi người ngưỡng mộ. Qua tới bên đây, vậy mà lại bị đám đông xem thường. Nhất thời khó mà phản ứng, không biết xử lí tình huống thế nào?

- Chung đi, nhìn cái quái gì nữa!- Triệu Hoài phía trên, với con mắt bầm tía, vẫn cố tỏa ra ngầu lồi.

- Đúng vậy, đúng vậy. Chung đi, chung đi!- quần chúng phía dưới, hô hào trợ uy. Đây chính là chứng minh của câu nói, tao có thể yếu nhưng anh em tao đông.

Dưới sức ép của đám đông, Vũ Phi không còn cách nào khác. Đành đem đá Cảm Tri cao cấp, ném về phía Triệu Hoài. Mặc dù trong lòng không phục, nhưng việc đến nước này, chỉ có thể như thế.

- Cầm lấy, ta muốn một lần nữa đối chiến cùng ngươi!- Vũ Phi hét lớn, lời nói có phần bất mãn.

- Không chơi với ngươi nữa, ta còn có việc bận nên rời đi trước đây!( Còn muốn đánh, ngươi đánh còn chưa đã nhưng ta đã sợ rồi. Còn đánh nữa cái mạng nhỏ này, không phải sẽ bị ngươi chơi chết hay sao?)- Triệu Hoài thu liễm khí tức, chuẩn bị rời đi.



- Ngươi thắng rồi, lại muốn rút lui. Chơi kì thế!- Vũ Phi lúc này, hoàn toàn ngơ ngác.

- Đây là sân nhà của ta, ta muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy. Ngươi làm gì được ta?- Triệu Hoài thì ngược lại, toả ra bình tĩnh điền nhiên.

- Ngươi... không lẽ đây là sợ ta à? Cũng phải, ta vừa đẹp trai thực lực lại mạnh mẽ. Ngươi sợ ta cũng là đều hiển nhiên!

Vũ Phi cố tình nói ra lời khiêu khích, nhằm chọc giận Triệu Hoài. Nhưng đáng tiếc lại không thành công, cái trò này đối với hắn ta mà nói, vốn dĩ đã quá quen thuộc. Chỉ thấy, Triệu Hoài tay móc rỉ mũi, khuôn mặt thờ ơ, khinh thường mà nói:

- Ta sợ ngươi đấy, không phải vì ngươi mạnh mà là vì ngươi ngu. Được chưa? Làm ơn tránh qua một bên, cho đường nó trống!- Khiêu khích không thành, ngược lại còn bị Triệu Hoài kích đểu.

- Ngươi nói cái gì?- Vũ Phi nóng giận, tay đặt lên vai Triệu Hoài, dùng sức đè mạnh. Chỉ thiếu một chút, là ra tay. Triệu Hoài khuôn mặt bình tĩnh, nhìn về phía hắn.

- Ngươi thực sự muốn ra tay? Ngươi nên nhớ ở đây là Học viện Long Cơ, không phải Học viện Phi Phụng. Không phải nơi ngươi muốn làm gì thì làm!- Triệu Hoài lời nói, mang phần đanh thép. Thành công chế trụ Vũ Phi.

- Vũ Phi, dừng tay lại!- Phan Hải xuất hiện.

Nghe được lời này, Vũ Phi đưa tay hạ xuống. Khuôn mặt có phần khó coi, nhưng cũng không dám làm gì. Nhìn về cảnh tượng xung quanh, mọi người ở đó, đều nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của hắn.

Triệu Hoài bước tiếp, nếu còn ở đây thêm hồi lâu, khó lòng rời đi. Nhìn về kẻ trước mắt, Phan Hải. Triệu Hoài có thể nhận định, kẻ này còn mạnh hơn Vũ Phi. Hai người lướt qua nhau, mang đến cảm giác khó tả.

- Vũ Phi, ngươi lại ra ngoài gây chuyện?- Phan Hải cất tiếng, sắc mặt trầm ngâm.



- Không có, ta chỉ là cùng bọn họ, giỡn chơi một chút mà thôi. Ngươi cần gì phải căng thẳng như vậy!

Nhìn về đám đông, thương tích hơn nữa. Nếu không phải Triệu Hoài xuất hiện, e là thương tích không chỉ dừng lại ở đó. Bọn họ nhìn về Vũ Phi, ánh mắt dấy lên thù hận. Như thể muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.

- Trở về thôi!- Phan Hải lên tiếng, sau đó thì xoay người rời đi. Vũ Phi cứ như thế, theo hắn ta mà đi.

Nhìn về hai người bọn họ rời đi, nhất là Vũ Phi, khuôn mặt hắn ta có phần khó coi. Quần chúng vô cùng hả dạ, cuối cùng cũng trả được thù. Việc Triệu Hoài đánh bại Vũ Phi, trả thù cho đồng học. Cũng được xem là một trong số ít chuyện tốt mà hắn ta từng làm ra.

- Ta nhớ... có việc gì đó rất quan trọng, nhưng lại nhớ không ra. Rốt cuộc là có chuyện gì thế nhở?- một người lên tiếng.

- Thanh Đạt, hắn ta đâu rồi? Triệu Hoài đã thắng, tiền thắng cược của ta đâu?- một người lớn tiếng nói, thành công gợi nhớ lại vấn đề đặt cược. Nhưng đã quá trễ, Thanh Đạt từ sớm đã ôm đống tiền cược đó mà chuồn mất.

- Ta nhớ ra rồi, tiền cược... Thanh Đạt hắn ta đâu rồi?- Đám đông bắt đầu nhốn nháo, tìm kiếm tung tích của Thanh Đạt.

- Chết tiệt, cái tên khốn nạn đó. Vậy mà lại dám lừa tiền của chúng ta. Đi, đuổi theo hắn!- Một người khởi đầu, kéo theo đám đông phía sau. Nhìn về cảnh tượng này, không khác với biểu tình là mấy.

- Lừa người ngoài thì thôi đi, còn dám lừa người mình. Tên này đúng là không có đạo đức mà!- Văn Thành một bên bình phẩm- Không đúng, hình như là ta cược thắng mà!- Văn Thành theo đó, chạy phía sau đám người.

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương