Long Cơ Chiến Hồn
Chương 75: Võ đài thách đấu

Chương 75: Võ đài thách đấu

Buổi chiều, Triệu Hoài tiếp tục lang thang tìm niềm vui. Lại bắt gặp đám đông tập hợp. Thế là, hắn như cơn gió, nhẹ nhàng vượt qua tất cả, vươn lên hàng đầu.

Lại bắt gặp Thanh Đạt đang đứng ở đây, liền tiện miệng hỏi thăm:' Chuyện quái gì thế? Sao mà ở đâu có chuyện, là ở đó có mặt ngươi vậy?'

- Wa, ta không nhiều chuyện, lấy đâu thông tin trả lời câu hỏi của ngươi, hỏi thừa. Đấy là học viên của Học viện Phi Phụng đang thách đấu với người của chúng ta. Chỉ cần ai tiến lên, đánh bại hắn ta liền nhận được bảo vật!- Thanh Đạt nói nhỏ.

- Quà gì vậy? Mà khiến cho người ta đánh hăng thế?

- Một viên cường hóa cấp 2, chỉ cần đánh bại cái tên tóc đỏ đó là được. Nhưng từ nãy tới giờ, hắn ta đã đánh bại không biết bao nhiêu người. Đây rõ ràng là muốn thị uy với người của chúng ta mà!- Thanh Đạt khuôn mặt, lộ rõ tức giận.

- Ngươi thì sao, đã lên thử chưa?

- Chưa, ta đang đợi hắn đánh đến mức kiệt sức. Sau đó thì lên, một chưởng đánh bại hắn ta là được!

- Wa, ăn cái gì mà khôn thế, ngươi không nghĩ tới. Lúc đó hắn ta sẽ chủ động rút lui, ngươi đến cọng lông chân ở đó còn không có. Mơ cũng đừng mơ tới!

Vũ Phi sở dĩ mở lôi đài thách đấu tại đây, một phần đứng sau chuyện này là yêu cầu của thầy Thắng. Một là, gia tăng uy thế bên mình trước khi bắt đầu cuộc thi. Hai là, tìm hiểu thực lực sơ bộ của học viện Long Cơ, từ đó đánh bại bọn họ. Ba là, vốn dĩ thực lực của Vũ Phi rất mạnh, liền đem hắn thu hút sự chú ý của mọi người, giấu đi thực lực của những người khác.

Đang lúc, Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt trò chuyện. Người trên võ đài theo đó bị đánh bại, liền bay đến chỗ hai người bọn họ. Cả ba theo đó lăn quay, ngã xuống mặt đất.

- Học viện Long Cơ, thực sự không có người biết đánh nhau hay sao? Lại cử đến những tên yếu ớt thế này!- Vũ Phi bắt đầu, buông lời chế giễu.



Những người còn trong hạng mười cuộc thi lần trước. Đều đang âm thầm quan sát hắn ta, vì thế mà không tiện ra mặt. Thắng thì không nói, nhưng để thua thì lúc đó đến thể diện của học viện hay bản thân đều theo đó mất sạch.

Vốn dĩ, viên cường hóa cấp 2 giá trị không lớn. Một vài học viên chỉ muốn thử sức, liền bị Vũ Phi đánh bại hết người này tới người khác. Ban đầu, là phần thưởng mà lên, bây giờ thì khác, là vì danh dự của học viện mà đánh.

Đáng tiếc, những học viên năm hai bình thường, vốn không phải là đối thủ của hắn ta. Thế là, chuỗi thua kéo nhau nối tiếp. Danh dự theo đó mất dần, Vũ Phi cũng trở nên kiêu căng hơn.

- Hay là do ta quá mạnh mẽ, các ngươi vốn không phải là đối thủ, ha ha!- Vũ Phi sau đó, cười lớn một trận.

- Ngươi nói cái gì, nói thêm một lần nữa coi!- quần chúng phẫn nộ.

- Ta chính là nói, các ngươi quá yếu!- quần chúng tự mình chuốc lấy nhục.

- Wa, mặt tên đó, thực sự là gợi đòn mà!- Triệu Hoài nhìn lên, ánh mắt sắc bén. Hắn không phải là không muốn đánh, mà là vì vết thương trên người trong trận chiến với Cố Ngoan trước đây vẫn chưa lành. Lần này, liền nhịn nhục một lần, nuốt cục tức này xuống.

Văn Thành xuất hiện, hắn vốn dĩ muốn quan sát thêm một hồi lâu, để hiểu rõ đối thủ. Nhưng nhìn về tình hình này, nếu cứ tiếp tục như thế. E rằng danh dự của học viện, sẽ bị Vũ Phi sĩ nhục. Đành bất đắc dĩ, xuất đầu lộ diện.

Vũ Phi thấy hắn, liền biết rằng con mồi mình câu. Cuối cùng cũng đã xuất hiện, theo thông tin hắn ta được biết. Văn Thành giành lấy hạng ba trong cuộc thi săn bắt lần trước, đã là người có thành tích tốt nhất còn ở lại áp trận.

- Ngươi... đây là muốn lên võ đài thách đấu?- Vũ Phi lên tiếng, ngạo nghễ mà hỏi.

Vốn dĩ ý định của Văn Thành là như thế, nhưng khi nhìn thấy Triệu Hoài. Hắn ta liền mỉm cười, nghĩ ra được một chuyện rất là hay ho. Đã có Triệu Hoài ở đây, vậy thì liền để hắn ta ra trận vậy.



- Không! Ta lên đây, chỉ là muốn giới thiệu một người. Người này, sức mạnh cái thế, trăm trận đối chiến, đều thắng cả trăm. Thiên quân vạn mã trong mắt hắn đều như cỏ kiến. Thực lực phải nói là kinh thiên chấn địa, lấy một địch trăm là chuyện bình thường!- Văn Thành nói lên, vẻ mặt tràn ngập tự tin.

Lời nói này, liền gây ra sự thích thú với Vũ Phi. Phải biết rằng, hắn ta thích nhất vẫn là đánh nhau. Bây giờ, lại nghe đến đối thủ mạnh như thế, trong lòng không tránh khỏi hào hứng.

- Kẻ đó là ai? Có mặt ở đây hay không?- Vũ Phi khuôn mặt tràn đầy sự mong đợi.

- Đó là tên khốn khiếp nào vậy, còn mạnh hơn cả ta. Sao chưa từng nghe tới?- Triệu Hoài ở dưới, khuôn mặt nhăn lại.

Chỉ thấy, Văn Thành đưa ngón tay, chỉ về phía dưới. Lúc này, Triệu Hoài bắt đầu có dự cảm không lành, biết chắc là có chuyện xấu xảy ra. Còn Văn Thành liền mở miệng, khí thế ngất trời mà nói:

- Ông hoàng đánh lén, chúa tể chơi dơ, bậc thầy chiến đấu. Tự xưng là chiến thần vô địch, Triệu Hoài!- âm thanh đó, vang vọng khắp nơi.

( Ta tự xưng là chiến thần khi nào? Ngươi điêu, thì cũng vừa vừa phải phải thôi, gì mà ông hoàng với chúa tể. Đã vậy, còn đánh lén với chơi dơ nữa chứ. Ngươi nói như thế, uy danh của ta biết để ở đâu!) Triệu Hoài nhìn lên, ánh mắt lộ ra vẻ khinh bỉ.

- Hắn, không lí nào, thực lực chỉ ở cấp 2 cao cấp. Làm sao là đối thủ của ta?- Vũ Phi bây giờ, khuôn mặt có vẻ thất vọng.

Văn Thành ngay lập tức, liền kéo Vũ Phi qua một bên nói nhỏ:' Ngươi yên tâm, nhìn hắn trong hèn hèn bẩn bẩn vậy thôi. Chứ mạnh lắm, ta từng chứng kiến hắn ta lấy một địch ngàn quân. Thành công đánh bại tất cả, kiêu ngạo bước đi!'

- Ngươi... chứng kiến ở đâu vậy?- Vũ Phi tò mò mà hỏi.

- Ta từng thấy hắn ta, tay không chọc lấy ổ kiến lửa. Khiến chúng chết sạch, độ tàn ác đó. Ngươi nghĩ thử xem, khó ai sánh kịp!- Văn Thành tự tin mà nói, lại bắt đầu khả năng tẩy não của mình.



- Chuyện đó với chuyện này, liên quan quái gì nhau?- Vũ Phi khuôn mặt bắt đầu ngơ ngác.

- Liên quan chứ, không phải chứng minh hắn ta rất mạnh sao? Bảo đảm bao uy tín, tên đó mạnh khủng khiếp. Ngươi đánh với hắn, chưa chắc đã thắng. Ngươi đây, lẽ nào là sợ à?- Văn Thành nói lời kích đểu.

- Ngươi nói cái gì cơ? Ta mà sợ hắn à? Một trăm tên như hắn, ta còn đánh bại. Huống chi chỉ là một mình hắn ta!

Vũ Phi lúc này nộ khí xung thiên, nhìn về phía Triệu Hoài. Văn Thành trước mắt thấy mục đích đã thành, miệng nở nụ cười nham hiểm. Nhìn về phía dưới, Triệu Hoài vẫn còn ung dung đứng đó. Vũ Phi liền chỉ tay về hắn, hét lớn:

- Nhà ngươi, lên đây đánh với ta một trận!- Vũ Phi khí tức tỏa ra, áp bức người khác.

Chỉ thấy, Triệu Hoài tay móc rỉ mũi, nhìn hắn bằng cặp mắt xem thường, mười phần khinh bỉ. Vũ Phi nhìn thấy một màn này, thêm phần tức giận.

- Không! Ta tại sao lại đánh với một tên ngu như nhà ngươi? Anh đây không rảnh!- nói rồi, Triệu Hoài xoay bước rời đi.

Vũ Phi, đời hắn chưa từng chịu nhục như thế này. Làm sao chịu được, liền lập tức ra tay tấn công Triệu Hoài từ phía sau. Chớp mắt, hắn ta liền biến mất. Đến khi nhìn lại, bản thân Triệu Hoài đã xuất hiện ở vị trí cũ của Vũ Phi.

- Ta đã nói rồi, ta không đánh với tên ngu nhà ngươi!- Triệu Hoài lời nói, ánh mắt đều mang vẻ khinh thường.

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương