Long Châu
-
Chương 109: Kiếp này ta có nên yêu?
Bên cạnh một hồ nước xanh ngắt, xung quanh là những vườn cây cối hoa cỏ tươi tốt, trong không khí có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi hương của dược liệu.
Hắc Vũ đứng một bên bờ hồ, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt nhìn về phía một căn lầu son phía bên kia hồ, trong căn lầu đó chính là nữ nhân của hắn.
Thế nhưng hắn chỉ dám đứng đó lặng lẽ quan sát, hắn không dám đến gặp nàng, hắn sợ sau khi gặp lại rồi cảm giác có lỗi lại xuất hiện, sợ bản thân sẽ mềm lòng, nhưng trên tất cả hắn sợ nàng sẽ tổn thương.
Soạt
Chợt, một tiếng động nhỏ vang lên phá vỡ sự yên tĩnh xung quanh hắn khiến Hắc Vũ giật mình quay lại.
Chưa kịp nhìn rõ tình hình hắn liền cảm ơn nhận được ngay giữa cổ mình có một vật nhọn đang kê sẵn, có thể sẵn sàng đâm xuyên họng hắn bất cứ lúc nào.
Hắc Vũ thở dài một hơi, ánh mắt có nhiều phức tạp nhìn ngắm thân ảnh quen thuộc phía trước.
Đã qua thời gian dài như vậy nhưng nàng vẫn như ngày đầu, vẫn xinh đẹp, vẫn cao quý nhưng lại toát lên một vẻ nữ nhân đã có chủ.
Khí tức trên người nàng lúc này toả ra cũng mạnh mẽ vô cùng, cấp độ đã đạt đến Hồn Đế nhị trọng, chỉ thiếu chút nữa là có thể đột phá.
- Ngươi còn dám nói đến khi đây sao?
Ánh Dương dùng giọng nói lạnh lùng như băng hỏi Hắc Vũ.
- Ánh Dương, ta...
- Câm miệng, ngươi không đủ tư cách để gọi tên ta.
Ánh Dương nhất thời trở nên giận dữ, tu vi Hồn Đế nhị trọng bùng phát muốn đem Hắc Vũ đè bẹp.
Hắc Vũ cảm nhận được luồng uy áp đến từ nàng nhưng cũng cắn răng chống đỡ, tu vi hiện tại của hắn không vẫn còn kém xa nàng nên khó có thể chịu được.
- Là ta đã...sai - Hắc Vũ khó khăn nói ra một lời.
- Hừ, bây giờ ngươi mới biết sai thì còn ý nghĩa gì với chứ, ngươi biết sai thì có thể bù đắp lại những gì ngươi gây cười ra cho ta sao, ngươi biết sai vậy sao không tự lấy mạng mình bồi tội đi.
Ánh Dương sẽ quả thật đang cực kì giận dữ, giọng nói của nàng ngày một lớn như này đang muốn chửi rủa, chì chiết, trách móc Hắc Vũ, thế nhưng sâu tận bên trong nàng đang cực kì vui kìm nén không để nước mắt trào ra ngoài.
Hắc Vũ lúc này cảm nhận được mặc dù trong lời nói của nàng đầy giận dữ nhưng sức ép tác động lên hắn lại có chút giảm bớt.
- Nàng hiện tại không phải đang cầm kiếm hay sao? Mạng của ta nàng có thể tùy thời định đoạt, chỉ cần bù đắp lại những gì ta đã gây ra thì chết dưới tay nàng cũng không có gì phải nuối tiếc.
- Hức...
Ánh Dương nghe xong những lời của hắn thì cảm xúc không nhìn được nữa, nước mắt của sự ủy khuất lập tức tràn ra trên hai khóe mắt.
- A a a!
Phập
Một tiếng đâm phát ra khiến sắc mặt Hắc Vũ không giấu được đau đớn, hắn không nhìn xuống phía bên dưới.
Mũi kiếm của Ánh Dương lúc này đang cắm vào bả vai bên trái là của hắn, máu từ bên trong không ngưng chảy ra.
Ánh Dương thì lúc này đôi mắt ướt đầy nước mắt, hai tay nàng buông chuôi kiếm ra rồi lập tức chạy về phía căn lầu của mình.
Hắc Vũ nhìn theo bóng dáng lưng của năng thì chỉ biết nhắm mắt thở dài thêm lần nữa, hắn không cầm lấy mũi kiếm rút ra rồi nhanh chóng đi theo nàng.
...
Trong căn lầu nơi Ánh Dương sống, nàng lúc này đang gục mắt trên chiếc bàn trang điểm, hai vai run run, nước mắt chảy ra từ uốt đẫm cả cánh tay áo.
Hắc Vũ từ bên ngoài nhẹ nhàng bước vào, hắn nhìn nàng một lúc rồi tiến lại gần.
Hắn đặt thanh kiếm còn dính máu mình lên bên cạnh nàng rồi khẽ đặt một bàn tay lên vai nàng.
- Ánh Dương... - Hắc Vũ dùng một giọng nói ôn nhu nhất có thể để gọi nàng.
- Ta bảo ngươi không được gọi tên là ta!
Ánh Dương hét lên nức nở với hắn, khuôn mặt vẫn cúi xuống gằm xuống không chịu nhấc lên
- Ánh Dương... - Hắn lại tiếp tục gọi.
- Ta có bảo người đi đi!
Lúc này nàng mới chịu ngước mắt lên để gắt gỏng với hắn, chỉ là lúc này ánh mắt của hai người chạm vào nhau, một ánh mắt dịu dàng, một ánh mắt có chút tức giận, có chút đau khổ.
Hắc Vũ lúc này bất chợt đưa vào hai tay lên vén mái tóc của nàng rẽ trái sang hai bên, hai ngón tay cái đưa lên gạt đi nước mắt trên khuôn mặt nàng.
- Ta xin lỗi.
Ánh Dương bị hành động nhẹ nhàng của hắn không làm cho ngỡ ngàng lúc này mới lấy lại lý trí mà quay mặt sang nơi khác.
Hắc Vũ lúc này tiến đến sau lưng nàng, hai bàn tay đặt lên vai, ánh mắt hắn nhìn vào nàng ở trong gương.
- Sao nàng lại khóc như vậy chứ? Nhìn xem hai mắt của nàng đỏ lên rồi kìa.
- Hừ, còn không phải là tại ngươi sao? - Ánh mắt Ánh Dương vẫn tỏ ra gắt gỏng không thèm nhìn hắn lấy một cái.
- Ngoan, không được khóc nữa, chẳng phải giờ ta đã biết ở đây với nàng sao.
Hắc Vũ hạ sát khuôn mặt hắn xuống gần vào vai nàng để khiến nàng phái nhìn hắn.
Ánh Dương lúc này mặc dù không muốn nhìn nhưng gương mặt của tên này vẫn đập vào trong tầm mắt khiến nàng không thể tránh khỏi đành liếc xuống mặt bàn.
Ánh mắt của nàng nhìn vào thanh kiếm đặt trên bàn, bên trên nó vẫn còn nhỏ xuống những vệt máu.
- Còn đau không? - Nàng lí nhí hỏi trong cổ họng như sợ hắn sẽ nghe thấy.
- Nàng tự kiểm tra đi.
Ánh Dương kéo chiếc hộc bàn bạc lấy ra một cuộn băng vải và một lọ thuốc.
Cả hai người cùng ngồi xuống trên chiếc giường trong phòng, Hắc Vũ kéo xuống một bên vai áo để lộ một lỗ thủng không nhỏ trên vai, cũng vì lúc này hắn đã dùng nguyên khí nên máu cũng không còn chảy nữa.
Ánh Dương ngồi bên cạnh hắn ân cần giúp hắn bôi thuốc vào vết thương, Hắc Vũ cũng quay sang nhìn ngắm nàng.
- Ngươi nhìn cái gì? Ta vẫn chưa tha thứ cho ngươi đâu đó.
Ánh Dương thấy hắn nhìn thì một lần nữa lại tỏ ra cáu kỉnh khó chịu nhưng ánh mắt vẫn ân cần giúp hắn bôi thuốc lên vết thương.
Nàng ngước lên nhìn, Hắc Vũ lúc này đã nhắm hai mắt lại, hơi thở đều đặn như đang tĩnh dưỡng.
- Trước đây, tại sao trong thư để lại ngươi lại nói là không thể yêu ta? Chẳng lẽ là tại ta xấu sao?
Hắc Vũ nghe nàng hỏi liền mở mắt:
- Sao lại xấu chứ? Nàng rất xinh đẹp là đằng khác!
- Vậy rốt cuộc là lý do gì? Chẳng lẽ... là vì trước đó ngươi đã có nữ nhân khác? - Ánh Dương vừa hỏi, ngón tay nàng bôi thuốc càng mạnh hơn.
- Á, đau - Hắc Vũ xuýt xoa một tiếng.
Hắn nghe tới đây thì sắc trong mặt liền biến hoá, trước thì không có nhưng phía sau nàng thì còn có Thanh Giang, hiện tại hắn chỉ mới dỗ Ánh Dương được một chút nên không tiện nhắc đến, chỉ có thể chờ một dịp khác.
- Rốt cuộc là vì cái gì, ngươi mau trả lời ta! - Ánh Dương thấy hắn không có ý định trả lời mình thì tiếp tục hỏi.
Hắc Vũ im lặng một lúc rồi lúc này mới nặng nề nói ra, trong giọng nói có sự đau khổ rõ ràng.
- Nàng nói đúng. Trước đây ta cũng từng yêu một người, ta và nàng ấy cũng sắp trở thành phu thê... Nhưng trong khoảng thời gian đó, ta lại đắc tội với một thế lực mạnh... Bọn chúng năm lần bảy lượt muốn lấy mạng ta nhưng không thành... Cho đến một ngày, khi ta về nhà...
Hắc Vũ không đủ dũng khí để hồi tưởng lại toàn bộ câu chuyện, mỗi câu hắn nói đều bị ngắt quãng đầy nghẹn ngào, bàn tay hắn đưa lên bóp bóp lấy hai bên thái dương nhưng mục đích chính là che dấu đi sự tang thương trong ánh mắt.
- Từ đó về sau, ta đã thề trước vong linh của nàng là kiếp này sẽ không yêu ai nữa.
Ánh Dương nghe xong câu chuyện thì trong lòng cũng cảm thấy đồng cảm buồn cho quá khứ của Hắc Vũ, nàng cũng có chút dằn vặt khi trước đó đã oán trách hắn.
Vốn dĩ nếu từ đầu nàng không đãng trí đưa nhầm cho hắn viên mà xuân dược thì chuyện giữa hắn và nàng chưa từng chắc đã xảy ra, hắn cũng không cần phải chịu trách nhiệm với nàng, cũng sẽ không phải phản lại lời thề của mình.
Nhưng cũng vì vậy mà giờ đây nàng mới gặp được nam nhân mà nàng yêu, người mà nàng muốn bên cạnh cả đời.
Nàng nhìn hắn vẫn đang buồn bã thì liền tiến sát lại gần, hai bàn tay đưa lên mặt hắn kéo cho hai ánh mắt nhìn vào nhau.
- Mọi chuyện cũng đã qua rồi chàng đừng quá đau khổ, hãy cứ nghĩ rằng tỷ ấy đang ở một nơi xa âm thầm quan sát chàng, chắc chắn tỷ ấy cũng sẽ không vui khi thấy chàng cứ mãi đau đớn như vậy.
Lời nói của Ánh Dương tuy rằng không khiến cho Hắc Vũ bớt buồn khi nhớ lại chuyện cũ nhưng lại khiến tâm trạng hắn có chút biến hoá hơn.
Thực chất lời thề của hắn trước vong linh của nàng đã hoàn thành từ lâu, kiếp này hắn vẫn có thể yêu người khác, nhưng tâm tư mà hắn đặt nơi nàng quá nặng nên đã cưỡng ép bản thân mình tiếp tục giữ lời thề.
Hiện tại hắn đã tìm được người cần hắn chăm sóc nhưng trong lòng hắn vẫn có vô vàn sự đắn đo không biết mình nên quyết định ra sao để không thẹn với lòng.
- Chàng...
Ánh Dương gọi một tiếng nhẹ nhàng khiến Hắc Vũ trở lại với thực tại.
Không cho hắn phản ứng nhiều, một nụ hôn lập tức được đặt lên miệng hắn, hai cánh môi mềm mại của Ánh Dương đáp lên cánh môi khiến hắn tạm quên đi những suy nghĩ trong lòng.
- Vị tỷ tỷ trên trời có linh thiêng, xin hãy phù hộ cho chàng và muội, muội sẽ thay tỷ chăm sóc tốt cho chàng. - Ánh Dương thầm nhẩm trong đầu.
..........
- Chap sau có nên viết cảnh phịch không nhỉ.
Hắc Vũ đứng một bên bờ hồ, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt nhìn về phía một căn lầu son phía bên kia hồ, trong căn lầu đó chính là nữ nhân của hắn.
Thế nhưng hắn chỉ dám đứng đó lặng lẽ quan sát, hắn không dám đến gặp nàng, hắn sợ sau khi gặp lại rồi cảm giác có lỗi lại xuất hiện, sợ bản thân sẽ mềm lòng, nhưng trên tất cả hắn sợ nàng sẽ tổn thương.
Soạt
Chợt, một tiếng động nhỏ vang lên phá vỡ sự yên tĩnh xung quanh hắn khiến Hắc Vũ giật mình quay lại.
Chưa kịp nhìn rõ tình hình hắn liền cảm ơn nhận được ngay giữa cổ mình có một vật nhọn đang kê sẵn, có thể sẵn sàng đâm xuyên họng hắn bất cứ lúc nào.
Hắc Vũ thở dài một hơi, ánh mắt có nhiều phức tạp nhìn ngắm thân ảnh quen thuộc phía trước.
Đã qua thời gian dài như vậy nhưng nàng vẫn như ngày đầu, vẫn xinh đẹp, vẫn cao quý nhưng lại toát lên một vẻ nữ nhân đã có chủ.
Khí tức trên người nàng lúc này toả ra cũng mạnh mẽ vô cùng, cấp độ đã đạt đến Hồn Đế nhị trọng, chỉ thiếu chút nữa là có thể đột phá.
- Ngươi còn dám nói đến khi đây sao?
Ánh Dương dùng giọng nói lạnh lùng như băng hỏi Hắc Vũ.
- Ánh Dương, ta...
- Câm miệng, ngươi không đủ tư cách để gọi tên ta.
Ánh Dương nhất thời trở nên giận dữ, tu vi Hồn Đế nhị trọng bùng phát muốn đem Hắc Vũ đè bẹp.
Hắc Vũ cảm nhận được luồng uy áp đến từ nàng nhưng cũng cắn răng chống đỡ, tu vi hiện tại của hắn không vẫn còn kém xa nàng nên khó có thể chịu được.
- Là ta đã...sai - Hắc Vũ khó khăn nói ra một lời.
- Hừ, bây giờ ngươi mới biết sai thì còn ý nghĩa gì với chứ, ngươi biết sai thì có thể bù đắp lại những gì ngươi gây cười ra cho ta sao, ngươi biết sai vậy sao không tự lấy mạng mình bồi tội đi.
Ánh Dương sẽ quả thật đang cực kì giận dữ, giọng nói của nàng ngày một lớn như này đang muốn chửi rủa, chì chiết, trách móc Hắc Vũ, thế nhưng sâu tận bên trong nàng đang cực kì vui kìm nén không để nước mắt trào ra ngoài.
Hắc Vũ lúc này cảm nhận được mặc dù trong lời nói của nàng đầy giận dữ nhưng sức ép tác động lên hắn lại có chút giảm bớt.
- Nàng hiện tại không phải đang cầm kiếm hay sao? Mạng của ta nàng có thể tùy thời định đoạt, chỉ cần bù đắp lại những gì ta đã gây ra thì chết dưới tay nàng cũng không có gì phải nuối tiếc.
- Hức...
Ánh Dương nghe xong những lời của hắn thì cảm xúc không nhìn được nữa, nước mắt của sự ủy khuất lập tức tràn ra trên hai khóe mắt.
- A a a!
Phập
Một tiếng đâm phát ra khiến sắc mặt Hắc Vũ không giấu được đau đớn, hắn không nhìn xuống phía bên dưới.
Mũi kiếm của Ánh Dương lúc này đang cắm vào bả vai bên trái là của hắn, máu từ bên trong không ngưng chảy ra.
Ánh Dương thì lúc này đôi mắt ướt đầy nước mắt, hai tay nàng buông chuôi kiếm ra rồi lập tức chạy về phía căn lầu của mình.
Hắc Vũ nhìn theo bóng dáng lưng của năng thì chỉ biết nhắm mắt thở dài thêm lần nữa, hắn không cầm lấy mũi kiếm rút ra rồi nhanh chóng đi theo nàng.
...
Trong căn lầu nơi Ánh Dương sống, nàng lúc này đang gục mắt trên chiếc bàn trang điểm, hai vai run run, nước mắt chảy ra từ uốt đẫm cả cánh tay áo.
Hắc Vũ từ bên ngoài nhẹ nhàng bước vào, hắn nhìn nàng một lúc rồi tiến lại gần.
Hắn đặt thanh kiếm còn dính máu mình lên bên cạnh nàng rồi khẽ đặt một bàn tay lên vai nàng.
- Ánh Dương... - Hắc Vũ dùng một giọng nói ôn nhu nhất có thể để gọi nàng.
- Ta bảo ngươi không được gọi tên là ta!
Ánh Dương hét lên nức nở với hắn, khuôn mặt vẫn cúi xuống gằm xuống không chịu nhấc lên
- Ánh Dương... - Hắn lại tiếp tục gọi.
- Ta có bảo người đi đi!
Lúc này nàng mới chịu ngước mắt lên để gắt gỏng với hắn, chỉ là lúc này ánh mắt của hai người chạm vào nhau, một ánh mắt dịu dàng, một ánh mắt có chút tức giận, có chút đau khổ.
Hắc Vũ lúc này bất chợt đưa vào hai tay lên vén mái tóc của nàng rẽ trái sang hai bên, hai ngón tay cái đưa lên gạt đi nước mắt trên khuôn mặt nàng.
- Ta xin lỗi.
Ánh Dương bị hành động nhẹ nhàng của hắn không làm cho ngỡ ngàng lúc này mới lấy lại lý trí mà quay mặt sang nơi khác.
Hắc Vũ lúc này tiến đến sau lưng nàng, hai bàn tay đặt lên vai, ánh mắt hắn nhìn vào nàng ở trong gương.
- Sao nàng lại khóc như vậy chứ? Nhìn xem hai mắt của nàng đỏ lên rồi kìa.
- Hừ, còn không phải là tại ngươi sao? - Ánh mắt Ánh Dương vẫn tỏ ra gắt gỏng không thèm nhìn hắn lấy một cái.
- Ngoan, không được khóc nữa, chẳng phải giờ ta đã biết ở đây với nàng sao.
Hắc Vũ hạ sát khuôn mặt hắn xuống gần vào vai nàng để khiến nàng phái nhìn hắn.
Ánh Dương lúc này mặc dù không muốn nhìn nhưng gương mặt của tên này vẫn đập vào trong tầm mắt khiến nàng không thể tránh khỏi đành liếc xuống mặt bàn.
Ánh mắt của nàng nhìn vào thanh kiếm đặt trên bàn, bên trên nó vẫn còn nhỏ xuống những vệt máu.
- Còn đau không? - Nàng lí nhí hỏi trong cổ họng như sợ hắn sẽ nghe thấy.
- Nàng tự kiểm tra đi.
Ánh Dương kéo chiếc hộc bàn bạc lấy ra một cuộn băng vải và một lọ thuốc.
Cả hai người cùng ngồi xuống trên chiếc giường trong phòng, Hắc Vũ kéo xuống một bên vai áo để lộ một lỗ thủng không nhỏ trên vai, cũng vì lúc này hắn đã dùng nguyên khí nên máu cũng không còn chảy nữa.
Ánh Dương ngồi bên cạnh hắn ân cần giúp hắn bôi thuốc vào vết thương, Hắc Vũ cũng quay sang nhìn ngắm nàng.
- Ngươi nhìn cái gì? Ta vẫn chưa tha thứ cho ngươi đâu đó.
Ánh Dương thấy hắn nhìn thì một lần nữa lại tỏ ra cáu kỉnh khó chịu nhưng ánh mắt vẫn ân cần giúp hắn bôi thuốc lên vết thương.
Nàng ngước lên nhìn, Hắc Vũ lúc này đã nhắm hai mắt lại, hơi thở đều đặn như đang tĩnh dưỡng.
- Trước đây, tại sao trong thư để lại ngươi lại nói là không thể yêu ta? Chẳng lẽ là tại ta xấu sao?
Hắc Vũ nghe nàng hỏi liền mở mắt:
- Sao lại xấu chứ? Nàng rất xinh đẹp là đằng khác!
- Vậy rốt cuộc là lý do gì? Chẳng lẽ... là vì trước đó ngươi đã có nữ nhân khác? - Ánh Dương vừa hỏi, ngón tay nàng bôi thuốc càng mạnh hơn.
- Á, đau - Hắc Vũ xuýt xoa một tiếng.
Hắn nghe tới đây thì sắc trong mặt liền biến hoá, trước thì không có nhưng phía sau nàng thì còn có Thanh Giang, hiện tại hắn chỉ mới dỗ Ánh Dương được một chút nên không tiện nhắc đến, chỉ có thể chờ một dịp khác.
- Rốt cuộc là vì cái gì, ngươi mau trả lời ta! - Ánh Dương thấy hắn không có ý định trả lời mình thì tiếp tục hỏi.
Hắc Vũ im lặng một lúc rồi lúc này mới nặng nề nói ra, trong giọng nói có sự đau khổ rõ ràng.
- Nàng nói đúng. Trước đây ta cũng từng yêu một người, ta và nàng ấy cũng sắp trở thành phu thê... Nhưng trong khoảng thời gian đó, ta lại đắc tội với một thế lực mạnh... Bọn chúng năm lần bảy lượt muốn lấy mạng ta nhưng không thành... Cho đến một ngày, khi ta về nhà...
Hắc Vũ không đủ dũng khí để hồi tưởng lại toàn bộ câu chuyện, mỗi câu hắn nói đều bị ngắt quãng đầy nghẹn ngào, bàn tay hắn đưa lên bóp bóp lấy hai bên thái dương nhưng mục đích chính là che dấu đi sự tang thương trong ánh mắt.
- Từ đó về sau, ta đã thề trước vong linh của nàng là kiếp này sẽ không yêu ai nữa.
Ánh Dương nghe xong câu chuyện thì trong lòng cũng cảm thấy đồng cảm buồn cho quá khứ của Hắc Vũ, nàng cũng có chút dằn vặt khi trước đó đã oán trách hắn.
Vốn dĩ nếu từ đầu nàng không đãng trí đưa nhầm cho hắn viên mà xuân dược thì chuyện giữa hắn và nàng chưa từng chắc đã xảy ra, hắn cũng không cần phải chịu trách nhiệm với nàng, cũng sẽ không phải phản lại lời thề của mình.
Nhưng cũng vì vậy mà giờ đây nàng mới gặp được nam nhân mà nàng yêu, người mà nàng muốn bên cạnh cả đời.
Nàng nhìn hắn vẫn đang buồn bã thì liền tiến sát lại gần, hai bàn tay đưa lên mặt hắn kéo cho hai ánh mắt nhìn vào nhau.
- Mọi chuyện cũng đã qua rồi chàng đừng quá đau khổ, hãy cứ nghĩ rằng tỷ ấy đang ở một nơi xa âm thầm quan sát chàng, chắc chắn tỷ ấy cũng sẽ không vui khi thấy chàng cứ mãi đau đớn như vậy.
Lời nói của Ánh Dương tuy rằng không khiến cho Hắc Vũ bớt buồn khi nhớ lại chuyện cũ nhưng lại khiến tâm trạng hắn có chút biến hoá hơn.
Thực chất lời thề của hắn trước vong linh của nàng đã hoàn thành từ lâu, kiếp này hắn vẫn có thể yêu người khác, nhưng tâm tư mà hắn đặt nơi nàng quá nặng nên đã cưỡng ép bản thân mình tiếp tục giữ lời thề.
Hiện tại hắn đã tìm được người cần hắn chăm sóc nhưng trong lòng hắn vẫn có vô vàn sự đắn đo không biết mình nên quyết định ra sao để không thẹn với lòng.
- Chàng...
Ánh Dương gọi một tiếng nhẹ nhàng khiến Hắc Vũ trở lại với thực tại.
Không cho hắn phản ứng nhiều, một nụ hôn lập tức được đặt lên miệng hắn, hai cánh môi mềm mại của Ánh Dương đáp lên cánh môi khiến hắn tạm quên đi những suy nghĩ trong lòng.
- Vị tỷ tỷ trên trời có linh thiêng, xin hãy phù hộ cho chàng và muội, muội sẽ thay tỷ chăm sóc tốt cho chàng. - Ánh Dương thầm nhẩm trong đầu.
..........
- Chap sau có nên viết cảnh phịch không nhỉ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook