London Ta Và Em
-
Chương 8
Tristan quan sát đám đông từ ban công phía trên phòng vũ hội, song anh hầu như chẳng thấy chút vui vẻ. Thất vọng đổ ụp lên anh. Những chứng cứ anh mong chờ lại một lần nữa vuột khỏi tay. Anh đã cố lần theo dấu vết của đồng tiền, nhưng sự khôn ngoan của Devlin đã không cho anh tiếp cận mục tiêu: đó là phát hiện ra kẻ hắn đã liên lạc.
Thêm vào đó, Philip còn cho anh hay Meredith tiếp tục gặng hỏi về quan hệ giữa anh với Devlin và lĩnh vực ‘hội họa’ mà tên khốn đó đã ám chỉ tối hôm trước. Cô đang tự đưa mình vào vòng nguy hiểm mà chẳng hay biết tí gì. Nó có thể khiến cô bị hại... thậm chí là bị giết.
Tristan siết chặt hai tay thành nắm đấm. Không, anh sẽ không để chuyện đó xảy ra. Anh sẽ không để mất thêm một người anh quan tâm nữa.
Ý nghĩ đó làm anh chột dạ. Quan tâm đến Meredith ư? Anh ham muốn cô, đúng. Anh rất sẵn lòng thừa nhận điều đó. Vươn thẳng vai, anh từ từ thả lỏng hai bàn tay. Trước đây anh đã từng khước từ bản thân mình, và giờ anh nhất thiết phải làm thế lần nữa. Những người ở vị trí như anh không thể mất kiểm soát, đầu hàng cám dỗ. Meredith là hiện thân của cám dỗ, và cho đến khi chuyện này kết thúc, anh không thể chạm vào cô. Nếu không anh sẽ gây nguy hiểm cho cô. Nếu không anh sẽ bị xao nhãng khỏi những mục đích của mình.
“Một tầm nhìn rất đẹp.”
Những ngón tay anh lại siết vào khi giọng nói gai người của Augustine Devlin vẳng tới. Xóa sạch cảm xúc trên mặt, Tristan quay lại đối diện với ‘đối tác’... kẻ thù của anh.
“Cảm ơn,” anh gắng gượng thốt ra qua hàm răng nghiến chặt. Càng lúc càng khó khăn để che đậy lòng căm ghét hun đốt mà tên khốn này khơi lên trong anh. “Tôi lấy làm ngạc nhiên vì anh không tham gia những hoạt động náo nhiệt dưới kia.”
Devlin bước lên đứng cạnh anh, nhìn qua lan can xuống cảnh khiêu vũ bên dưới. “Ồ, chỉ một lát là tôi đã thấy ngấy đến tận cổ những thứ này. Hầu hết phái nữ chẳng muốn nuôi dưỡng ý định nào khác ngoài trò chuyện.” Hắn liếc Tristan. “Tôi dám chắc anh cũng cảm thấy bực bội như vậy khi không được ở London để hưởng những thú vui tìm thấy ở đó.”
Tristan nghiến răng. “Có lẽ vậy.”
Nụ cười của Devlin càng nham nhở và dâm dật. “Thế nhưng, có vẻ anh đang gặp vận may hơn tôi với một phụ nữ đặc biệt.”
“Tôi không hiểu ý anh.” Tristan cố gắng bình tĩnh, anh nắm chặt thành lan can cho đến khi anh sợ chất gỗ sẽ vỡ vụn dưới tay mình.
Devlin nhướng mày thích thú. “Anh không định qua lại với cô Northam sao? Hình như tôi đã cảm thấy một tia lửa tối qua, và rồi ở buổi picnic hôm nay hai người lại cùng nhau mất hút.”
Tristan thầm đến đếm mười trong đầu. Anh cần chút tạm lắng để tỏ ra không lúng túng trước nhận xét của Devlin.
“Tôi không biết anh đang nói về chuyện gì. Cô Northam và tôi không hề có quan hệ đặc biệt. Chỉ là chúng tôi biết nhau từ hồi nhỏ. Và hôm nay con diều của cô ấy mất tích, tôi bèn giúp cô ấy tìm lại nó.” Anh nhún vai quét mắt qua khung cảnh bên dưới.
Anh thấy Meredith ngay lập tức. Cô đang đứng bên rìa sàn khiêu vũ, nói chuyện với một vị Bá tước to béo nổi tiếng bởi những màn độc thoại chán ngắt về tình hình chính trị gần đây. Song cô vẫn tươi cười như thể gã ta là người đàn ông quyến rũ nhất cô từng gặp. Cô mặc một chiếc váy xanh lam nổi bật, với những hạt ngọc trai viền quanh cổ và một dải băng kim cương lấp lánh trong mái tóc màu hạt dẻ. Nom cô như nàng công chúa trong truyện cổ tích, có điều anh không thể tập hợp những ý nghĩ trong sáng về chàng hoàng tử được gửi tới để đánh thức nàng khỏi giấc ngủ vĩnh hằng.
Không, những ý nghĩ của anh chỉ toàn là xấu xa.
Devlin đằng hắng, và Tristan rời mắt khỏi Meredith. “Anh, hơn ai hết, biết rõ là tôi không có thời gian cho bất cứ thứ gì ngoài công việc, Devlin. Dĩ nhiên cô ấy là một phụ nữ xinh đẹp, nhưng như anh đã nói, phụ nữ ở tầng lớp như tôi hiếm khi hứng thú với điều gì khác ngoài một lời cam kết trọn đời.”
Devlin ngó xuống. “Tôi không biết. Với tôi thì hình như cô Northam có sự khác biệt. Có một ngọn lửa dưới vỏ ngoài của cô ấy mà tôi thấy khá hấp dẫn và kích thích. Nếu anh không định theo đuổi cô ấy, thì tôi được thoải mái làm thế rồi.”
Một bức màn đỏ rực của nỗi giận dữ đỉnh điểm buông xuống trước mắt Tristan. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, anh không kiểm soát được cơn thịnh nộ không ngớt sục sôi dưới bề mặt những cảm xúc của mình. Anh muốn xé xác Devlin, treo hắn lủng lẳng trên ban công cho đến khi hắn la hét như một con lợn đúng như bản chất của hắn. Anh muốn tiêu diệt hắn.
“Carmichael?” Devlin nghiêng đầu.
Tristan cẩn thận vùi cơn giận xuống, nhét vào một nơi tăm tối anh thường cất giữ cùng với những đau khổ, ước muốn, tình yêu của anh... tất cả những gì có thể làm anh chệch hướng. Anh hít sâu khi trở lại là mình. Đây là một thử thách nữa, không gì khác.
“Anh muốn theo đuổi cô Northam?”
“Anh không tán thành ý kiến đó.” Miệng Devlin nhếch lên thành nụ cười nhăn nhở. “Tôi tưởng anh không hứng thú với cô ấy?”
“Tôi không hứng thú,” Tristan đáp gọn.
“Tốt.” Devlin nhìn anh và buông từng lời. “Anh thấy đấy, Hầu tước, tôi muốn tin tưởng anh. Tôi muốn cho anh tiếp xúc với người lãnh đạo của chúng tôi, nhưng tôi không thể làm thế nếu như anh không biết điều.”
“Biết điều?” Tristan xẵng giọng, lớn tiếng hơn anh dự định. Anh liền điều chỉnh lại. “Tôi đã làm mọi thứ anh yêu cầu. Tôi đã đặt mình vào nguy hiểm theo ý muốn của anh. Giờ anh còn bảo tôi không biết điều sao?”
Nụ cười trên mặt Devlin như rắn độc. “Anh nói mình không có quan hệ với người phụ nữ này, song rõ ràng anh không muốn tôi đến gần cô ta. Anh không tin tôi ư, Carmichael?”
Giọng nói tự mãn của hắn đánh thẳng vào ngực Tristan. Không cách nào thoát được cái bẫy Devlin giăng sẵn cho anh. Hoặc anh phải để cho Devlin theo đuổi Meredith - và anh có cảm giác rằng hắn sẽ không chấp nhận câu trả lời ‘không’ nếu hắn thực sự thèm khát cô - hoặc anh phải thừa nhận anh muốn cô cho riêng mình. Để cô bên cạnh anh sẽ gây nguy hiểm cho cô, bởi đơn giản anh luôn bị nguy hiểm rình rập. Nếu cô thuộc về anh, cô sẽ đi trên một con đường ẩn đầy bẫy sắt mà không hề hay biết.
Nhưng trong hai mối nguy hiểm đó, cái nào kém tai hại hơn?
Tristan điềm tĩnh nhìn Devlin, nhìn vào đôi mắt lạnh như khối băng không thể xuyên thủng của hắn. Anh đã thấy tên khốn này có thể làm gì với những người qua mặt hắn. Anh có thể hình dung ra những việc hắn làm với những phụ nữ đi qua đời hắn, những gì hắn sẽ làm với Meredith nếu cô kháng cự... hoặc ngay cả khi cô ưng thuận.
Miệng anh mím lại thành một đường rắn đanh. “Được rồi, Devlin, anh đã bóc mẽ được tôi. Tôi quả có thích Meredith Sinclair. Việc tôi phản đối anh theo đuổi cô ấy không can hệ gì đến sự thiếu tin tưởng. Chắc chắn tôi đã biểu hiện lòng trung thành trong năm qua. Anh không thể phủ nhận điều đó.”
Mặt Devlin giãn ra, dẫu vậy nụ cười của hắn vẫn giữ nguyên vẻ tự mãn và không bằng lòng. “Không, tôi không phủ nhận là anh đã làm mọi việc tôi yêu cầu. Và tôi xin hứa lòng trung thành của anh sẽ sớm được báo đáp.” Hắn quay ra lối đi dẫn tới cầu thang. “Tôi sẽ tôn trọng quyền lợi của anh đối với cô Northam, nhưng tôi hy vọng anh sẽ xơi được cô ta càng sớm càng tốt.” Miệng hắn tủm tỉm. “Tôi cực kỳ muốn biết mùi vị cô ta ra sao, nhưng tôi sẵn lòng hưởng lây nó qua anh.”
Khó khăn lắm Tristan mới không nhào tơi đấm cho Devlin một cú. Khi hắn đã đi khỏi, anh mới tuôn ra một tràng chửi thề chỉ đủ vang vọng bên tai.
Đây chính là điều anh lo sợ. Vì đã để cho cảm xúc xen vào, anh đành phải từ bỏ một phần sự kiềm chế đối với Devlin. Giờ anh bắt buộc phỉa sửa lại những kế hoạch của mình. Để bảo vệ Meredith khỏi những mối nguy cô không nhận thức được, anh phải ở gần cô hơn. Và điều đó sẽ mở ra cho hai người một thế giới những mối nguy hiểm khác. Về thể xác... và cả con tim nữa - đôi khi chúng còn gây nên những thương tổn nặng nề hơn.
Meredith liếc mắt qua vai lần cuối khi cô lẻn khỏi vũ hội và đi xuôi hành lang dài mờ tối dẫn ra cầu thang dành cho gia nhân. Nhón từng bước thận trọng, lặng lẽ, cô len lỏi qua cái mê hồn trận dẫn tới khu vực dành cho khách.
Từ cuộc nói chuyện tưởng chừng tầm phào với một quý cô trẻ mang trà đến cho cô chiều hôm đó, cô đã vạch ra một kế hoạch nhằm xác định vị khách nào ở trong phòng nào, cũng như nơi các gia nhân trú ngụ. Giờ chỉ còn việc tìm ra đúng phòng nữa thôi.
Ngay khi được ở một mình đủ lâu, cô đã viết vội cho Ana và Emily một bức thư bằng mật mã để lôi kéo hai cô bạn vào công cuộc tìm kiếm. Mất một ngày đi ngựa vất vả, các đồng nghiệp của cô sẽ nhờ vào sự trợ giúp của Charlie để tìm hiểu những công việc của Philip Barclay. Cô chỉ biết cầu cho linh tính của mình là đúng, rằng anh ta đích thực là kẻ gánh trách nhiệm trong vụ trộm tranh, không phải Tristan.
Meredith cứng người trước ý nghĩ ấy. Đó không phải cách cô được dạy dỗ để tiến hành một vụ điều tra. Sự thật không bao giờ được đi đôi với thành kiến hay khao khát dành cho một người để mà quy cho người khác là có tội hay không. Nếu cô định thực hiện nhiệm vụ một cách nghiêm chỉnh, thì những tình cảm cá nhân phải bị gạt ra ngoài.
“Nhưng lần này mình không thể,” cô thì thầm, đưa tay lên môi khi nhớ lại nụ hôn của Tristan. “Mình không muốn anh ấy mang tội.”
Lắc lắc đầu, Meredith đi tới cánh cửa cô đang tìm kiếm. Cẩn thận liếc quanh lần nữa, cô xoay nắm đấm. Cửa khóa. Cô cau mày, đưa tay lên tóc và rút ra một trong những chiếc kẹp tóc dài nạm kim cương vốn được dùng để cố định kiểu tóc cầu kỳ, rồi ấn một nút bí mật ở mặt dưới viên kim cương trang trí. Một tiếng cách vang lên, lớp vỏ bên ngoài cây kẹp trượt ra để lộ cây kim phá khóa mảnh và sắc nằm trong.
“Cám ơn Ana,” cô lẩm bẩm khi cắm chiếc kim vào ổ khóa và dễ dàng vặn mở ra. Với nụ cười tươi rói, cô trượt lại lớp vỏ cho cây kẹp và cài nó lại trên tóc.
Cô đóng cánh cửa lại sau lưng rồi khóa vào, vừa để đảm bảo không gây nghi ngờ vừa để cô có thời gian tẩu thoát nếu người ở phòng này trở về.
Gian phòng lờ mờ tối. Lò sưởi được để cháy tí tách trong khi buổi vũ hội đang độ cao trào. Cô khều những viên than hồng cho đến khi lửa bùng lên và bao phủ gian phòng bằng thứ ánh sáng rực rỡ hơn. Cô thắp một cây nến trên mặt lò sưởi để mang theo và nhìn quanh, thâu lấy mọi chi tiết.
“Được lắm, Augustine Devlin,” Meredith lẩm bẩm khi bước tới một cái tủ lớn bằng gỗ anh đào. Cô đặt cây nến cháy chập chờn lên nóc tủ rồi mở tủ ra. “Xem ngươi đang giấu những bí mật gì nào.”
Cô lần lượt lướt qua những túi áo choàng và lớp lót áo gi lê, tìm kiếm bất cứ thứ vũ khí bí mật, thư từ, hay bằng chứng nào khác. Trống không. Cô lùa tay ra sau lưng tủ, tìm những cái hốc bí mật, rồi cẩn thận sắp xếp lại quần áo về vị trí ban đầu.
Tiếp theo là chiếc bàn nhỏ nằm kề cửa sổ. Giấy tờ để rải rác trên mặt bàn, nhưng không có gì đáng chú ý. Chỉ là những bức vẽ cảnh vườn mà Devlin nhìn qua cửa sổ.
“Bất lương cũng có tài năng,” cô lẩm bẩm khi xếp các bức vẽ trở vào những xấp hỗn độn ban đầu và thừa nhận hắn có tố chất nghệ sỹ. Có lẽ đấy là lý do tổ chức của hắn truyền thông tin trọng yếu qua các bức tranh. Nó là một gạch đầu dòng nữa trong bản danh sách ngày một dài của giới quý tộc về những đặc tính của kẻ bất lương này.
Cô quay lại nhìn chiếc giường kê sát tường phía trong, cạnh cánh cửa dẫn sang phòng thay đồ. Hai bên đầu giường là hai chiếc bàn nhỏ. Cô đi tới cái bàn gần cửa sổ và mở hộc bàn. Không có gì đáng chú ý ngoài mấy cây bút chì ký họa.
Cô đi vòng qua giường, thử mở hộc bàn bên kia. Nó bị khóa. Linh tính chợt nổi lên. Cô lại rút cây kẹp trên tóc xuống, rồi quan sát cái bàn. Đây là một công việc cần sự tỉ mẩn. Cô không bao giờ muốn gợi lên mối nghi ngờ nơi Devlin bằng việc để lại dấu vết sự hiện diện của mình. Nếu nhận ra có người do thám, hắn có thể thay đổi cách thức hành động, và cô sẽ không thể xác định được mục đích hay những kẻ đồng lõa với hắn.
Vuốt một lọn tóc ra sau tai, Meredith cúi người trước cái hộc bàn bị khóa để quan sát cho rõ hơn. Cây kim tra vào ổ khóa bật lên tiếng lách cách, nhưng ổ khóa cũ và không vặn mở ngay lập tức. Cô cảm thấy cái lẫy lỏng ra sau mỗi lần xoay, nhưng không thể bắt nó mở ra
“Chỉ một chút nữa thôi,” cô thì thầm. “Mở ra nào.”
Bỗng có tiếng bước chân trong hành lang khiến cô dỏng tai lên. Họ có đi qua không? Không! Cô hít vào một hơi đột ngột. Bọn họ dừng ngay ngoài cửa và cô nghe được hai giọng nói cùng với tiếng chìa tra vào ổ khóa.
Lập tức Meredith hành động theo quy trình quen thuộc, thổi tắt nến và rút cây kẹp tóc ra khỏi lỗ khóa. Nhưng trước sự hốt hoảng của cô, nó không hề nhúc nhích. Cô kéo lần nữa, xoay nó một cách bình tĩnh nhất có thể khi nghe thấy tiếng lách cách của nắm đấm cửa. Cô sắp hết thời gian. Không còn lựa chọn.
Bỏ chiếc kẹp tóc ở đấy, cô đặt cây nến xuống chiếc bàn đầu giường của Devlin rồi chui xuống gầm giường đúng lúc cửa mở ra và hai người đàn ông bước vào. Meredith nín thở khi họ vừa nói chuyện về bữa tiệc vừa tiến lại gần. Cô thấy được hai đôi giày, và nhận ra một giọng nói là của Devlin. Giọng nói còn lại cô không biết. Thất vọng tràn ngập trong cô. Giá như đó là Philip Barclay, để những hy vọng của cô có thể chứng thực và cô sẽ không phỉa nghi ngờ Tristan nữa.
“Lạy Chúa, sao phòng nóng như điên thế này, Elsworth?” Devlin quát.
Meredith thấy đôi giày kém sang hơn vội vã đi vòng sang bên kia phòng.
“Xin lỗi ngài,” kẻ đó nói. “Tôi tưởng lửa trong lò đến lúc này phải tắt rồi.”
“Làm gì có. Mở cửa sổ ra đi.” Giọng Devlin nghe mệt mỏi. Tại sao?
Rồi hai kẻ đó đi ra cánh cửa dẫn sang phòng thay đồ. Meredith lại nín thở. Chúng sẽ đi qua chiếc bàn nơi chiếc kẹp tóc của cô vẫn mắc trong lỗ khóa. Cô chỉ có thể cầu cho bọn chúng quá lơ đãng để không nhận thấy.
Cửa mở và hai kẻ đó đi sang phòng kế bên. Lập tức Meredith bò ra khỏi gầm giường và chộp lấy chiếc kim phá khóa. Với một cú giật mạnh, cô lôi được nó ra rồi nhìn ra cửa. Muốn tới đó cô buộc phải băng qua phòng. Vì không thể nhìn vào trong, nên cô không cách nào đoán được liệu Devlin hay người hầu của hắn có quay về hướng cô không. Đó là một sự liều lĩnh quá lớn.
Cái cửa sổ. Cô bò qua giường, hướng về ô cửa sổ đang mở rộng. Nhưng ngay khi cô định vắt một chân qua thành cửa thì giọng Devlin vẳng tới từ phòng bên.
“Tristan Archer…” lời nói của hắn vang lên loáng thoáng.
Meredith đờ ra, con tim chao đảo. Cô rướn người để nghe cho rõ hơn khi bọn chúng tiến lại gần cánh cửa quay về phòng ngủ.
“… hãy gửi bức thư ấy trong ngày mai. Hầu tước hoặc sẽ là một nguồn trợ giúp đắc lực cho chúng ta” - cô có thể nghe được tiếng cười khẩy của Devlin - “hoặc ta buộc phải giết anh ta. Dù là cách nào anh ta cũng đều hữu ích cả.”
“Vâng, thưa ngài,” tên hầu đáp. “Tôi sẽ làm ngay.”
Meredith giật mình khi hắn bắt đầu trở vào phòng. Cô trèo qua cửa sổ xuống một gờ tường rất hẹp trong tiếng kêu sột soạt của chiếc váy xanh. Cô nín thở chờ, hy vọng nghe được thêm từ hai gã, nhưng ngoài tiếng đóng cửa khi tên hầu của Devlin đi ra thì gian phòng hoàn toàn im lặng.
Bằng những cử động mềm dẻo và chậm rãi, cô rướn người lên ngó vào phòng. Devlin đứng cách đó vài bước chân, liếc qua những bức vẽ trên bàn tới phía trái cửa sổ. Cô vội rụt xuống tránh tia mắt hắn và bắt đầu tính cách rời khỏi phòng. Ra bằng lối cô đã vào thì không thể.
Cô nhìn quanh. Có vài cây cao mọc gần đó, nhưng quá xa để cô có thể nhảy và đáp xuống những cành của chúng mà không làm mình mất mạng. Ngoài chuyện đó ra, nếu sau đó có ai nhìn thấy cô, thể nào họ cũng biết cô vừa dính dáng đến hoạt động leo trèo. Hiện tại người cô còn bám đầy bụi dưới gầm giường, một điều khó lòng giải thích được.
Cô nhích dọc theo gờ tường hẹp viền quanh những khung cửa sổ của các căn phòng dành cho khách trong nhà. Mỗi bước chân đều phải giữ thăng bằng, nếu không cô có thể ngã nhào xuống mặt đất cách xa bên dưới bất cứ lúc nào, nơi cô nhất định sẽ bị thương, thậm chí toi mạng.
“Không được nghĩ tới chuyện đó,” Meredith ra lệnh cho bản thân qua hàm răng nghiến chặt.
Ước gì cô không mang đôi giày xinh xắn đến thế. Chúng chẳng giúp cô giữ vững thăng bằng hay bám vào gờ tường được chút nào. Thận trọng, cô nhấc một chân lên và hất chiếc giày ra, sau đó lặp lại hành động với chân kia.
Cô nhìn đôi giày thanh nhã rơi xuống, những hạt kim cương trên khóa giày lấp lánh trong ánh trăng trước khi chúng đáp xuống bụi cây bên dưới. Cô sẽ phải lấy chúng về sớm nhất có thể để tránh nghi ngờ.
Bám vào gờ tường bằng những ngón chân mang tất, cô trượt dần tới cửa sổ tiếp theo.
“Làm ơn mở ra đi,” cô thì thầm khi dán lưng vào bức tường trát vữa stucco và với tay đẩy tấm kính. Khi nó lách cách mở ra, sém chút nữa cô không kìm được tiếng thở phào.
Cô đợi một lúc để nghe xem có dấu hiệu nào của người trong phòng không. Khi nó vẫn im lặng, cô đẩy cánh cửa kính ra chó đến khi nhoài được lên bệ cửa, rồi vắt một chân vào phòng. Cô chưa bao giờ vui sướng đến thế khi cảm thấy sàn gỗ cứng dưới những ngón chân.
Cô vắt nốt bàn chân kia qua bậu cửa sổ rồi đóng cửa sổ vào với một tiếng cạch nhỏ. Phòng tối như mực, bởi lò sưởi leo lét gần như chẳng cung cấp được tí ánh sáng nào. Cô loay hoay tìm đường ra cửa dựa vào cảm giác.
Thường thì sau một cuộc đào thoát trong đường tơ kẽ tóc như vậy, sự phấn khích sẽ khiến toàn thân cô rạo rực, nhưng tối nay Meredith chi có thể sụp xuống nền hành lang và thổn thức.
Giả thuyết của cô về Philip Barclay là kẻ duy nhất mang tội đã bị những lời nói của Devlin phá tan. Chỉ có tên của Tristan xuất hiện trong đoạn đối thoại vừa rồi. Tim cô chùng hẳn xuống.
Nó chùng xuống còn sâu hơn khi cô nghĩ đến câu nhận xét của Devlin rằng Tristan sẽ giúp hắn… bằng không hắn sẽ giết anh. Cô lạnh toát người. Tristan có biết anh đang gặp nguy hiểm nhường nào khi nhúng tay vào những mưu đồ của Devlin không?
Meredith không biết đáp án của câu hỏi trên, nhưng cô biết một điều: cô muốn bảo vệ Tristan khỏi ý đồ sát nhân của Devlin… và khỏi cuộc điều tra của cô.
Nhưng làm sao cô có thể bảo vệ kẻ tình nghi chủ chốt trong vụ điều tra của mình? Làm sao cô có thể tiếp tục thu thập bằng chứng trong khi che chắn Tristan khỏi cơn bão sắp tràn đến?
Trí óc cô quay lại với bản năng tự nhiên để lên kế hoạch đối mặt với sự biến động không lành.
“Mình phải đoạt được bức thư Devlin đã nhắc đến với người hầu của hắn,” cô lẩm bẩm khi đi về phòng mình tìm một đôi giày mới. “Mình phải chặn đứng nó trước khi mối nguy hiểm nhằm vào Tristan trở nên trầm trọng hơn.”
Thêm vào đó, Philip còn cho anh hay Meredith tiếp tục gặng hỏi về quan hệ giữa anh với Devlin và lĩnh vực ‘hội họa’ mà tên khốn đó đã ám chỉ tối hôm trước. Cô đang tự đưa mình vào vòng nguy hiểm mà chẳng hay biết tí gì. Nó có thể khiến cô bị hại... thậm chí là bị giết.
Tristan siết chặt hai tay thành nắm đấm. Không, anh sẽ không để chuyện đó xảy ra. Anh sẽ không để mất thêm một người anh quan tâm nữa.
Ý nghĩ đó làm anh chột dạ. Quan tâm đến Meredith ư? Anh ham muốn cô, đúng. Anh rất sẵn lòng thừa nhận điều đó. Vươn thẳng vai, anh từ từ thả lỏng hai bàn tay. Trước đây anh đã từng khước từ bản thân mình, và giờ anh nhất thiết phải làm thế lần nữa. Những người ở vị trí như anh không thể mất kiểm soát, đầu hàng cám dỗ. Meredith là hiện thân của cám dỗ, và cho đến khi chuyện này kết thúc, anh không thể chạm vào cô. Nếu không anh sẽ gây nguy hiểm cho cô. Nếu không anh sẽ bị xao nhãng khỏi những mục đích của mình.
“Một tầm nhìn rất đẹp.”
Những ngón tay anh lại siết vào khi giọng nói gai người của Augustine Devlin vẳng tới. Xóa sạch cảm xúc trên mặt, Tristan quay lại đối diện với ‘đối tác’... kẻ thù của anh.
“Cảm ơn,” anh gắng gượng thốt ra qua hàm răng nghiến chặt. Càng lúc càng khó khăn để che đậy lòng căm ghét hun đốt mà tên khốn này khơi lên trong anh. “Tôi lấy làm ngạc nhiên vì anh không tham gia những hoạt động náo nhiệt dưới kia.”
Devlin bước lên đứng cạnh anh, nhìn qua lan can xuống cảnh khiêu vũ bên dưới. “Ồ, chỉ một lát là tôi đã thấy ngấy đến tận cổ những thứ này. Hầu hết phái nữ chẳng muốn nuôi dưỡng ý định nào khác ngoài trò chuyện.” Hắn liếc Tristan. “Tôi dám chắc anh cũng cảm thấy bực bội như vậy khi không được ở London để hưởng những thú vui tìm thấy ở đó.”
Tristan nghiến răng. “Có lẽ vậy.”
Nụ cười của Devlin càng nham nhở và dâm dật. “Thế nhưng, có vẻ anh đang gặp vận may hơn tôi với một phụ nữ đặc biệt.”
“Tôi không hiểu ý anh.” Tristan cố gắng bình tĩnh, anh nắm chặt thành lan can cho đến khi anh sợ chất gỗ sẽ vỡ vụn dưới tay mình.
Devlin nhướng mày thích thú. “Anh không định qua lại với cô Northam sao? Hình như tôi đã cảm thấy một tia lửa tối qua, và rồi ở buổi picnic hôm nay hai người lại cùng nhau mất hút.”
Tristan thầm đến đếm mười trong đầu. Anh cần chút tạm lắng để tỏ ra không lúng túng trước nhận xét của Devlin.
“Tôi không biết anh đang nói về chuyện gì. Cô Northam và tôi không hề có quan hệ đặc biệt. Chỉ là chúng tôi biết nhau từ hồi nhỏ. Và hôm nay con diều của cô ấy mất tích, tôi bèn giúp cô ấy tìm lại nó.” Anh nhún vai quét mắt qua khung cảnh bên dưới.
Anh thấy Meredith ngay lập tức. Cô đang đứng bên rìa sàn khiêu vũ, nói chuyện với một vị Bá tước to béo nổi tiếng bởi những màn độc thoại chán ngắt về tình hình chính trị gần đây. Song cô vẫn tươi cười như thể gã ta là người đàn ông quyến rũ nhất cô từng gặp. Cô mặc một chiếc váy xanh lam nổi bật, với những hạt ngọc trai viền quanh cổ và một dải băng kim cương lấp lánh trong mái tóc màu hạt dẻ. Nom cô như nàng công chúa trong truyện cổ tích, có điều anh không thể tập hợp những ý nghĩ trong sáng về chàng hoàng tử được gửi tới để đánh thức nàng khỏi giấc ngủ vĩnh hằng.
Không, những ý nghĩ của anh chỉ toàn là xấu xa.
Devlin đằng hắng, và Tristan rời mắt khỏi Meredith. “Anh, hơn ai hết, biết rõ là tôi không có thời gian cho bất cứ thứ gì ngoài công việc, Devlin. Dĩ nhiên cô ấy là một phụ nữ xinh đẹp, nhưng như anh đã nói, phụ nữ ở tầng lớp như tôi hiếm khi hứng thú với điều gì khác ngoài một lời cam kết trọn đời.”
Devlin ngó xuống. “Tôi không biết. Với tôi thì hình như cô Northam có sự khác biệt. Có một ngọn lửa dưới vỏ ngoài của cô ấy mà tôi thấy khá hấp dẫn và kích thích. Nếu anh không định theo đuổi cô ấy, thì tôi được thoải mái làm thế rồi.”
Một bức màn đỏ rực của nỗi giận dữ đỉnh điểm buông xuống trước mắt Tristan. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, anh không kiểm soát được cơn thịnh nộ không ngớt sục sôi dưới bề mặt những cảm xúc của mình. Anh muốn xé xác Devlin, treo hắn lủng lẳng trên ban công cho đến khi hắn la hét như một con lợn đúng như bản chất của hắn. Anh muốn tiêu diệt hắn.
“Carmichael?” Devlin nghiêng đầu.
Tristan cẩn thận vùi cơn giận xuống, nhét vào một nơi tăm tối anh thường cất giữ cùng với những đau khổ, ước muốn, tình yêu của anh... tất cả những gì có thể làm anh chệch hướng. Anh hít sâu khi trở lại là mình. Đây là một thử thách nữa, không gì khác.
“Anh muốn theo đuổi cô Northam?”
“Anh không tán thành ý kiến đó.” Miệng Devlin nhếch lên thành nụ cười nhăn nhở. “Tôi tưởng anh không hứng thú với cô ấy?”
“Tôi không hứng thú,” Tristan đáp gọn.
“Tốt.” Devlin nhìn anh và buông từng lời. “Anh thấy đấy, Hầu tước, tôi muốn tin tưởng anh. Tôi muốn cho anh tiếp xúc với người lãnh đạo của chúng tôi, nhưng tôi không thể làm thế nếu như anh không biết điều.”
“Biết điều?” Tristan xẵng giọng, lớn tiếng hơn anh dự định. Anh liền điều chỉnh lại. “Tôi đã làm mọi thứ anh yêu cầu. Tôi đã đặt mình vào nguy hiểm theo ý muốn của anh. Giờ anh còn bảo tôi không biết điều sao?”
Nụ cười trên mặt Devlin như rắn độc. “Anh nói mình không có quan hệ với người phụ nữ này, song rõ ràng anh không muốn tôi đến gần cô ta. Anh không tin tôi ư, Carmichael?”
Giọng nói tự mãn của hắn đánh thẳng vào ngực Tristan. Không cách nào thoát được cái bẫy Devlin giăng sẵn cho anh. Hoặc anh phải để cho Devlin theo đuổi Meredith - và anh có cảm giác rằng hắn sẽ không chấp nhận câu trả lời ‘không’ nếu hắn thực sự thèm khát cô - hoặc anh phải thừa nhận anh muốn cô cho riêng mình. Để cô bên cạnh anh sẽ gây nguy hiểm cho cô, bởi đơn giản anh luôn bị nguy hiểm rình rập. Nếu cô thuộc về anh, cô sẽ đi trên một con đường ẩn đầy bẫy sắt mà không hề hay biết.
Nhưng trong hai mối nguy hiểm đó, cái nào kém tai hại hơn?
Tristan điềm tĩnh nhìn Devlin, nhìn vào đôi mắt lạnh như khối băng không thể xuyên thủng của hắn. Anh đã thấy tên khốn này có thể làm gì với những người qua mặt hắn. Anh có thể hình dung ra những việc hắn làm với những phụ nữ đi qua đời hắn, những gì hắn sẽ làm với Meredith nếu cô kháng cự... hoặc ngay cả khi cô ưng thuận.
Miệng anh mím lại thành một đường rắn đanh. “Được rồi, Devlin, anh đã bóc mẽ được tôi. Tôi quả có thích Meredith Sinclair. Việc tôi phản đối anh theo đuổi cô ấy không can hệ gì đến sự thiếu tin tưởng. Chắc chắn tôi đã biểu hiện lòng trung thành trong năm qua. Anh không thể phủ nhận điều đó.”
Mặt Devlin giãn ra, dẫu vậy nụ cười của hắn vẫn giữ nguyên vẻ tự mãn và không bằng lòng. “Không, tôi không phủ nhận là anh đã làm mọi việc tôi yêu cầu. Và tôi xin hứa lòng trung thành của anh sẽ sớm được báo đáp.” Hắn quay ra lối đi dẫn tới cầu thang. “Tôi sẽ tôn trọng quyền lợi của anh đối với cô Northam, nhưng tôi hy vọng anh sẽ xơi được cô ta càng sớm càng tốt.” Miệng hắn tủm tỉm. “Tôi cực kỳ muốn biết mùi vị cô ta ra sao, nhưng tôi sẵn lòng hưởng lây nó qua anh.”
Khó khăn lắm Tristan mới không nhào tơi đấm cho Devlin một cú. Khi hắn đã đi khỏi, anh mới tuôn ra một tràng chửi thề chỉ đủ vang vọng bên tai.
Đây chính là điều anh lo sợ. Vì đã để cho cảm xúc xen vào, anh đành phải từ bỏ một phần sự kiềm chế đối với Devlin. Giờ anh bắt buộc phỉa sửa lại những kế hoạch của mình. Để bảo vệ Meredith khỏi những mối nguy cô không nhận thức được, anh phải ở gần cô hơn. Và điều đó sẽ mở ra cho hai người một thế giới những mối nguy hiểm khác. Về thể xác... và cả con tim nữa - đôi khi chúng còn gây nên những thương tổn nặng nề hơn.
Meredith liếc mắt qua vai lần cuối khi cô lẻn khỏi vũ hội và đi xuôi hành lang dài mờ tối dẫn ra cầu thang dành cho gia nhân. Nhón từng bước thận trọng, lặng lẽ, cô len lỏi qua cái mê hồn trận dẫn tới khu vực dành cho khách.
Từ cuộc nói chuyện tưởng chừng tầm phào với một quý cô trẻ mang trà đến cho cô chiều hôm đó, cô đã vạch ra một kế hoạch nhằm xác định vị khách nào ở trong phòng nào, cũng như nơi các gia nhân trú ngụ. Giờ chỉ còn việc tìm ra đúng phòng nữa thôi.
Ngay khi được ở một mình đủ lâu, cô đã viết vội cho Ana và Emily một bức thư bằng mật mã để lôi kéo hai cô bạn vào công cuộc tìm kiếm. Mất một ngày đi ngựa vất vả, các đồng nghiệp của cô sẽ nhờ vào sự trợ giúp của Charlie để tìm hiểu những công việc của Philip Barclay. Cô chỉ biết cầu cho linh tính của mình là đúng, rằng anh ta đích thực là kẻ gánh trách nhiệm trong vụ trộm tranh, không phải Tristan.
Meredith cứng người trước ý nghĩ ấy. Đó không phải cách cô được dạy dỗ để tiến hành một vụ điều tra. Sự thật không bao giờ được đi đôi với thành kiến hay khao khát dành cho một người để mà quy cho người khác là có tội hay không. Nếu cô định thực hiện nhiệm vụ một cách nghiêm chỉnh, thì những tình cảm cá nhân phải bị gạt ra ngoài.
“Nhưng lần này mình không thể,” cô thì thầm, đưa tay lên môi khi nhớ lại nụ hôn của Tristan. “Mình không muốn anh ấy mang tội.”
Lắc lắc đầu, Meredith đi tới cánh cửa cô đang tìm kiếm. Cẩn thận liếc quanh lần nữa, cô xoay nắm đấm. Cửa khóa. Cô cau mày, đưa tay lên tóc và rút ra một trong những chiếc kẹp tóc dài nạm kim cương vốn được dùng để cố định kiểu tóc cầu kỳ, rồi ấn một nút bí mật ở mặt dưới viên kim cương trang trí. Một tiếng cách vang lên, lớp vỏ bên ngoài cây kẹp trượt ra để lộ cây kim phá khóa mảnh và sắc nằm trong.
“Cám ơn Ana,” cô lẩm bẩm khi cắm chiếc kim vào ổ khóa và dễ dàng vặn mở ra. Với nụ cười tươi rói, cô trượt lại lớp vỏ cho cây kẹp và cài nó lại trên tóc.
Cô đóng cánh cửa lại sau lưng rồi khóa vào, vừa để đảm bảo không gây nghi ngờ vừa để cô có thời gian tẩu thoát nếu người ở phòng này trở về.
Gian phòng lờ mờ tối. Lò sưởi được để cháy tí tách trong khi buổi vũ hội đang độ cao trào. Cô khều những viên than hồng cho đến khi lửa bùng lên và bao phủ gian phòng bằng thứ ánh sáng rực rỡ hơn. Cô thắp một cây nến trên mặt lò sưởi để mang theo và nhìn quanh, thâu lấy mọi chi tiết.
“Được lắm, Augustine Devlin,” Meredith lẩm bẩm khi bước tới một cái tủ lớn bằng gỗ anh đào. Cô đặt cây nến cháy chập chờn lên nóc tủ rồi mở tủ ra. “Xem ngươi đang giấu những bí mật gì nào.”
Cô lần lượt lướt qua những túi áo choàng và lớp lót áo gi lê, tìm kiếm bất cứ thứ vũ khí bí mật, thư từ, hay bằng chứng nào khác. Trống không. Cô lùa tay ra sau lưng tủ, tìm những cái hốc bí mật, rồi cẩn thận sắp xếp lại quần áo về vị trí ban đầu.
Tiếp theo là chiếc bàn nhỏ nằm kề cửa sổ. Giấy tờ để rải rác trên mặt bàn, nhưng không có gì đáng chú ý. Chỉ là những bức vẽ cảnh vườn mà Devlin nhìn qua cửa sổ.
“Bất lương cũng có tài năng,” cô lẩm bẩm khi xếp các bức vẽ trở vào những xấp hỗn độn ban đầu và thừa nhận hắn có tố chất nghệ sỹ. Có lẽ đấy là lý do tổ chức của hắn truyền thông tin trọng yếu qua các bức tranh. Nó là một gạch đầu dòng nữa trong bản danh sách ngày một dài của giới quý tộc về những đặc tính của kẻ bất lương này.
Cô quay lại nhìn chiếc giường kê sát tường phía trong, cạnh cánh cửa dẫn sang phòng thay đồ. Hai bên đầu giường là hai chiếc bàn nhỏ. Cô đi tới cái bàn gần cửa sổ và mở hộc bàn. Không có gì đáng chú ý ngoài mấy cây bút chì ký họa.
Cô đi vòng qua giường, thử mở hộc bàn bên kia. Nó bị khóa. Linh tính chợt nổi lên. Cô lại rút cây kẹp trên tóc xuống, rồi quan sát cái bàn. Đây là một công việc cần sự tỉ mẩn. Cô không bao giờ muốn gợi lên mối nghi ngờ nơi Devlin bằng việc để lại dấu vết sự hiện diện của mình. Nếu nhận ra có người do thám, hắn có thể thay đổi cách thức hành động, và cô sẽ không thể xác định được mục đích hay những kẻ đồng lõa với hắn.
Vuốt một lọn tóc ra sau tai, Meredith cúi người trước cái hộc bàn bị khóa để quan sát cho rõ hơn. Cây kim tra vào ổ khóa bật lên tiếng lách cách, nhưng ổ khóa cũ và không vặn mở ngay lập tức. Cô cảm thấy cái lẫy lỏng ra sau mỗi lần xoay, nhưng không thể bắt nó mở ra
“Chỉ một chút nữa thôi,” cô thì thầm. “Mở ra nào.”
Bỗng có tiếng bước chân trong hành lang khiến cô dỏng tai lên. Họ có đi qua không? Không! Cô hít vào một hơi đột ngột. Bọn họ dừng ngay ngoài cửa và cô nghe được hai giọng nói cùng với tiếng chìa tra vào ổ khóa.
Lập tức Meredith hành động theo quy trình quen thuộc, thổi tắt nến và rút cây kẹp tóc ra khỏi lỗ khóa. Nhưng trước sự hốt hoảng của cô, nó không hề nhúc nhích. Cô kéo lần nữa, xoay nó một cách bình tĩnh nhất có thể khi nghe thấy tiếng lách cách của nắm đấm cửa. Cô sắp hết thời gian. Không còn lựa chọn.
Bỏ chiếc kẹp tóc ở đấy, cô đặt cây nến xuống chiếc bàn đầu giường của Devlin rồi chui xuống gầm giường đúng lúc cửa mở ra và hai người đàn ông bước vào. Meredith nín thở khi họ vừa nói chuyện về bữa tiệc vừa tiến lại gần. Cô thấy được hai đôi giày, và nhận ra một giọng nói là của Devlin. Giọng nói còn lại cô không biết. Thất vọng tràn ngập trong cô. Giá như đó là Philip Barclay, để những hy vọng của cô có thể chứng thực và cô sẽ không phỉa nghi ngờ Tristan nữa.
“Lạy Chúa, sao phòng nóng như điên thế này, Elsworth?” Devlin quát.
Meredith thấy đôi giày kém sang hơn vội vã đi vòng sang bên kia phòng.
“Xin lỗi ngài,” kẻ đó nói. “Tôi tưởng lửa trong lò đến lúc này phải tắt rồi.”
“Làm gì có. Mở cửa sổ ra đi.” Giọng Devlin nghe mệt mỏi. Tại sao?
Rồi hai kẻ đó đi ra cánh cửa dẫn sang phòng thay đồ. Meredith lại nín thở. Chúng sẽ đi qua chiếc bàn nơi chiếc kẹp tóc của cô vẫn mắc trong lỗ khóa. Cô chỉ có thể cầu cho bọn chúng quá lơ đãng để không nhận thấy.
Cửa mở và hai kẻ đó đi sang phòng kế bên. Lập tức Meredith bò ra khỏi gầm giường và chộp lấy chiếc kim phá khóa. Với một cú giật mạnh, cô lôi được nó ra rồi nhìn ra cửa. Muốn tới đó cô buộc phải băng qua phòng. Vì không thể nhìn vào trong, nên cô không cách nào đoán được liệu Devlin hay người hầu của hắn có quay về hướng cô không. Đó là một sự liều lĩnh quá lớn.
Cái cửa sổ. Cô bò qua giường, hướng về ô cửa sổ đang mở rộng. Nhưng ngay khi cô định vắt một chân qua thành cửa thì giọng Devlin vẳng tới từ phòng bên.
“Tristan Archer…” lời nói của hắn vang lên loáng thoáng.
Meredith đờ ra, con tim chao đảo. Cô rướn người để nghe cho rõ hơn khi bọn chúng tiến lại gần cánh cửa quay về phòng ngủ.
“… hãy gửi bức thư ấy trong ngày mai. Hầu tước hoặc sẽ là một nguồn trợ giúp đắc lực cho chúng ta” - cô có thể nghe được tiếng cười khẩy của Devlin - “hoặc ta buộc phải giết anh ta. Dù là cách nào anh ta cũng đều hữu ích cả.”
“Vâng, thưa ngài,” tên hầu đáp. “Tôi sẽ làm ngay.”
Meredith giật mình khi hắn bắt đầu trở vào phòng. Cô trèo qua cửa sổ xuống một gờ tường rất hẹp trong tiếng kêu sột soạt của chiếc váy xanh. Cô nín thở chờ, hy vọng nghe được thêm từ hai gã, nhưng ngoài tiếng đóng cửa khi tên hầu của Devlin đi ra thì gian phòng hoàn toàn im lặng.
Bằng những cử động mềm dẻo và chậm rãi, cô rướn người lên ngó vào phòng. Devlin đứng cách đó vài bước chân, liếc qua những bức vẽ trên bàn tới phía trái cửa sổ. Cô vội rụt xuống tránh tia mắt hắn và bắt đầu tính cách rời khỏi phòng. Ra bằng lối cô đã vào thì không thể.
Cô nhìn quanh. Có vài cây cao mọc gần đó, nhưng quá xa để cô có thể nhảy và đáp xuống những cành của chúng mà không làm mình mất mạng. Ngoài chuyện đó ra, nếu sau đó có ai nhìn thấy cô, thể nào họ cũng biết cô vừa dính dáng đến hoạt động leo trèo. Hiện tại người cô còn bám đầy bụi dưới gầm giường, một điều khó lòng giải thích được.
Cô nhích dọc theo gờ tường hẹp viền quanh những khung cửa sổ của các căn phòng dành cho khách trong nhà. Mỗi bước chân đều phải giữ thăng bằng, nếu không cô có thể ngã nhào xuống mặt đất cách xa bên dưới bất cứ lúc nào, nơi cô nhất định sẽ bị thương, thậm chí toi mạng.
“Không được nghĩ tới chuyện đó,” Meredith ra lệnh cho bản thân qua hàm răng nghiến chặt.
Ước gì cô không mang đôi giày xinh xắn đến thế. Chúng chẳng giúp cô giữ vững thăng bằng hay bám vào gờ tường được chút nào. Thận trọng, cô nhấc một chân lên và hất chiếc giày ra, sau đó lặp lại hành động với chân kia.
Cô nhìn đôi giày thanh nhã rơi xuống, những hạt kim cương trên khóa giày lấp lánh trong ánh trăng trước khi chúng đáp xuống bụi cây bên dưới. Cô sẽ phải lấy chúng về sớm nhất có thể để tránh nghi ngờ.
Bám vào gờ tường bằng những ngón chân mang tất, cô trượt dần tới cửa sổ tiếp theo.
“Làm ơn mở ra đi,” cô thì thầm khi dán lưng vào bức tường trát vữa stucco và với tay đẩy tấm kính. Khi nó lách cách mở ra, sém chút nữa cô không kìm được tiếng thở phào.
Cô đợi một lúc để nghe xem có dấu hiệu nào của người trong phòng không. Khi nó vẫn im lặng, cô đẩy cánh cửa kính ra chó đến khi nhoài được lên bệ cửa, rồi vắt một chân vào phòng. Cô chưa bao giờ vui sướng đến thế khi cảm thấy sàn gỗ cứng dưới những ngón chân.
Cô vắt nốt bàn chân kia qua bậu cửa sổ rồi đóng cửa sổ vào với một tiếng cạch nhỏ. Phòng tối như mực, bởi lò sưởi leo lét gần như chẳng cung cấp được tí ánh sáng nào. Cô loay hoay tìm đường ra cửa dựa vào cảm giác.
Thường thì sau một cuộc đào thoát trong đường tơ kẽ tóc như vậy, sự phấn khích sẽ khiến toàn thân cô rạo rực, nhưng tối nay Meredith chi có thể sụp xuống nền hành lang và thổn thức.
Giả thuyết của cô về Philip Barclay là kẻ duy nhất mang tội đã bị những lời nói của Devlin phá tan. Chỉ có tên của Tristan xuất hiện trong đoạn đối thoại vừa rồi. Tim cô chùng hẳn xuống.
Nó chùng xuống còn sâu hơn khi cô nghĩ đến câu nhận xét của Devlin rằng Tristan sẽ giúp hắn… bằng không hắn sẽ giết anh. Cô lạnh toát người. Tristan có biết anh đang gặp nguy hiểm nhường nào khi nhúng tay vào những mưu đồ của Devlin không?
Meredith không biết đáp án của câu hỏi trên, nhưng cô biết một điều: cô muốn bảo vệ Tristan khỏi ý đồ sát nhân của Devlin… và khỏi cuộc điều tra của cô.
Nhưng làm sao cô có thể bảo vệ kẻ tình nghi chủ chốt trong vụ điều tra của mình? Làm sao cô có thể tiếp tục thu thập bằng chứng trong khi che chắn Tristan khỏi cơn bão sắp tràn đến?
Trí óc cô quay lại với bản năng tự nhiên để lên kế hoạch đối mặt với sự biến động không lành.
“Mình phải đoạt được bức thư Devlin đã nhắc đến với người hầu của hắn,” cô lẩm bẩm khi đi về phòng mình tìm một đôi giày mới. “Mình phải chặn đứng nó trước khi mối nguy hiểm nhằm vào Tristan trở nên trầm trọng hơn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook