Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm
-
Chương 59: Chúng ta đi thôi
Trời đã tối, nếu cô với anh không ra về sẽ bị chủ thư viện đuổi đi mất, cô bước đẩy anh ra cửa, không hề quên nhận lại sách, trong lòng cô tràn đầy niềm vui, biết rằng tối rồi không ai bán cây kiểng nữa, nhưng cô lại muốn thử lòng anh, tại sao anh lại không thích xương rồng.
"Anh, sao anh không thích xương rồng?"
"Nhiều gai."
"Xùy, đàn ông con trai gì mà..."
"Đàn ông con trai mà em yêu!"
Cô nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường, liếc xéo anh, rõ ràng dẻo mồm dẻo miệng, từng câu nói đều như rắc thính vào tâm tư của cô.
Cô nhớ lại lúc trước từ khi gặp ạn lần đầu đến giờ, anh luôn làm cho cô cảm thấy rất ghét, ghét cay ghét đắng, nhưng sao bây giờ cô lại cảm thấy ghét yêu thế này?
"Bây giờ khuya rồi, về thôi"
"Không được, em cần..."
"Hết bán rồi."
"Anh sẽ chăm sóc chậu xương rồng của em"
Tiếng nói của cô trong vuốt, cô cười vui vẻ, tâm trạng rất thoải mái khi anh là người thua cuộc, dù cô rất quý chậu hoa đó, nhưng cô vẫn muốn anh chăm sóc giúp cô, sẽ không cho phép anh trốn bỏ trách nhiệm. Thư viện khá gần nhà, cô và anh cùng đi bộ, bóng dáng nhỏ bé của cô đi cạnh bên anh như một đôi đũa lệch, cô nhón nhón chân để cao bằng anh, ánh đèn hắt hiu chiếu rọi vào bóng dáng của hai người. Anh đứng ở một góc khuất chờ cô, cô nhanh chóng chạy lên nhà đem chậu xương rồng xuống, mỉm nở nụ cười như hoa mùa xuân nở.
"Em vui thế à?"
"Vui. Từ nay phải chăm sóc tốt cho em, nếu không..."
"Nếu không thì sao?"
"Không cần biết"
Cô nói xong liền đưa chậu xương rồng cho anh, khẽ nhón chân hôn lên mặt anh một cái, chạy thật nhanh mất dạng, anh nhận lấy chậu xương rồng suy tư một hồi, tiếp tục bước đi về phía xe đang đổ phía trước.
...
Tử Dung ngồi thu người áp sát đầu gối vào má, nước.mắt không ngừng lăn dài trên mi, căn phòng tối tĩnh mịch chỉ còn mình bóng dáng của Tử Dung ngồi dưới sàn, Tử Dung khóc đến cạn nước mắt, từ địa điểm cafe trở về Tử Dung đã không ngừng khóc, Tử Dung thở dốc, hơi thở yếu dần, nhanh chóng tìm mò trong túi xách uống vài viên thuốc, điều hòa hơi thở.
"Cạch"
Ánh sáng cùng cánh cửa đột nhiên được mở, Tử Dung lúng túng bỏ lọ thuốc vào trong túi xách, nhanh chóng đứng dậy.
"Anh..."
"Lần sau đừng tự tiện vào phòng, quản gia cũng không được phép cho cô vào trong nhà tôi nữa"
"Anh, anh có phải là quá đáng không? Anh thừa biết..."
Tử Dung hít sâu, ngồi chờ anh đến hai chân mỏi rời, tê cứng không cử động nổi, phải cố gắng mới có thể đứng dậy nhìn rõ khuôn mặt hắn, được nói chuyện với hắn. Vậy mà hắn lại không để tâm lại cho là trò nhảm nhí.
"Em về đi, chăm sóc bản thân tốt một chút, An Khôi là người tốt, không nên phụ lòng cậu ấy"
"Không, em yêu anh, người em yêu chỉ có anh mà thôi. jam Phong cho em một cơ hội được không anh? "
Giọng nói nghẹn ngào của Tử Dung có chút dịu lại, Tử Dung ôm chầm lấy hắn tử phía sau, dụi dụi mặt vào tấm lưng săn chắc của hắn, tham lam hít hà mùi hương trên áo sơ mi của hắn, hắn không phản ứng cũng không trách móc Tử Dung, Tử Dung là con gái của đối tác làm ăn, quen biết lâu như thế, Nam Phong cũng hiểu rõ tình cảm của Tử Dung, cũng khá thân thiết với Tử Dung, nhưng tình cảm ấy chỉ dừng lại ở tình cảm anh em mà thôi, không thể nào hơn được nữa. Hắn biết An khôi ngay từ lần đầu gặp đã say đắm Tử Dung, suốt bao năm qua đã luôn quan tâm thầm lặng, an ủi hết sức, chăm sóc Tử Dung một cách chân thành nhất, dù Tử Dung không chấp nhận, luôn cố tránh né. Hắn quay người lại, vuốt nhẹ mái tóc của Tử Dung, vỗ về như một đứa trẻ đang cần sự bảo vệ.
Đôi mắt Phù Tử Dung long lanh, trên mi mắt còn đọng những giọt nước mắt đã nguội lạnh, khuôn mặt xinh đẹp đối diện với hắn ở cự ly rất gần.
"Bình tĩnh lại, xíu nữa sẽ có người của ba em tới đón"
...
Tâm can Mẫn Huyên đau như dao cắt, nhìn người đàn ông trước mặt khiến Mẫn Huyên nhớ đến hình ảnh một người đàn ông mặt áo blose trắng ngày ấy, khuôn mặt nghiêm nghị, từng cử chỉ đều chừng mực, tỉ mỉ. Ngày hôm đó và ngày hôm nay đều khác rất nhiều, men rượu đã cướp đi người đàn ông đó, hiện tại chỉ còn người đàn ông say xỉn thất tỉnh mà thôi. Mẫn Huyên nâng đầu An Khôi lên, khẽ thở dài.
"Nhà anh ở đâu?"
"Rượu...anh muốn uống..."
"Anh uống nhiều lắm rồi"
Mẫn Huyên nhăn mặt, cố gắng giữ chặt đầu anh không để An Khôi đập vào ghế đá, bên ngoài đã vắng vẻ, trời lại phủ sương lạnh, An Khôi lại say xỉn nếu không về nhà sẽ bị cảm lạnh mất. Mẫn Huyên lại không hề biết nhà của An Khôi, càng không muốn làm phiền bạn thân cùng thầy Dương.
Vốn dĩ từ ngày nhìn thấy cảnh không nên thấy từ lúc ấy, Mẫn Huyên không dạo quanh nơi này nữa, nhìn thấy quang cảnh này, Mẫn Huyên lại nhớ đến chuyện đau lòng, khiến Mẫn Huyên không thể cầm lòng được mà lại yêu An Khôi, không thể cự tuyệt được. Mẫn Huyên hôm nay vô tình có việc nên dạo bước ghé ngang công viên lại tình cờ gặp An Khôi trong tình cảnh này, không biết nên vui hay nên buồn. Mẫn Huyên cảm thấy tay mình hơi ấm áp, bàn tay nhỏ của Mẫn Huyên được An Khôi nắm trọn, An Khôi kéo Mẫn Huyên khiến Huyên bất ngờ, đôi mắt mở to tròn, miệng há hốc.
"Chúng ta đi thôi!"
"Anh, sao anh không thích xương rồng?"
"Nhiều gai."
"Xùy, đàn ông con trai gì mà..."
"Đàn ông con trai mà em yêu!"
Cô nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường, liếc xéo anh, rõ ràng dẻo mồm dẻo miệng, từng câu nói đều như rắc thính vào tâm tư của cô.
Cô nhớ lại lúc trước từ khi gặp ạn lần đầu đến giờ, anh luôn làm cho cô cảm thấy rất ghét, ghét cay ghét đắng, nhưng sao bây giờ cô lại cảm thấy ghét yêu thế này?
"Bây giờ khuya rồi, về thôi"
"Không được, em cần..."
"Hết bán rồi."
"Anh sẽ chăm sóc chậu xương rồng của em"
Tiếng nói của cô trong vuốt, cô cười vui vẻ, tâm trạng rất thoải mái khi anh là người thua cuộc, dù cô rất quý chậu hoa đó, nhưng cô vẫn muốn anh chăm sóc giúp cô, sẽ không cho phép anh trốn bỏ trách nhiệm. Thư viện khá gần nhà, cô và anh cùng đi bộ, bóng dáng nhỏ bé của cô đi cạnh bên anh như một đôi đũa lệch, cô nhón nhón chân để cao bằng anh, ánh đèn hắt hiu chiếu rọi vào bóng dáng của hai người. Anh đứng ở một góc khuất chờ cô, cô nhanh chóng chạy lên nhà đem chậu xương rồng xuống, mỉm nở nụ cười như hoa mùa xuân nở.
"Em vui thế à?"
"Vui. Từ nay phải chăm sóc tốt cho em, nếu không..."
"Nếu không thì sao?"
"Không cần biết"
Cô nói xong liền đưa chậu xương rồng cho anh, khẽ nhón chân hôn lên mặt anh một cái, chạy thật nhanh mất dạng, anh nhận lấy chậu xương rồng suy tư một hồi, tiếp tục bước đi về phía xe đang đổ phía trước.
...
Tử Dung ngồi thu người áp sát đầu gối vào má, nước.mắt không ngừng lăn dài trên mi, căn phòng tối tĩnh mịch chỉ còn mình bóng dáng của Tử Dung ngồi dưới sàn, Tử Dung khóc đến cạn nước mắt, từ địa điểm cafe trở về Tử Dung đã không ngừng khóc, Tử Dung thở dốc, hơi thở yếu dần, nhanh chóng tìm mò trong túi xách uống vài viên thuốc, điều hòa hơi thở.
"Cạch"
Ánh sáng cùng cánh cửa đột nhiên được mở, Tử Dung lúng túng bỏ lọ thuốc vào trong túi xách, nhanh chóng đứng dậy.
"Anh..."
"Lần sau đừng tự tiện vào phòng, quản gia cũng không được phép cho cô vào trong nhà tôi nữa"
"Anh, anh có phải là quá đáng không? Anh thừa biết..."
Tử Dung hít sâu, ngồi chờ anh đến hai chân mỏi rời, tê cứng không cử động nổi, phải cố gắng mới có thể đứng dậy nhìn rõ khuôn mặt hắn, được nói chuyện với hắn. Vậy mà hắn lại không để tâm lại cho là trò nhảm nhí.
"Em về đi, chăm sóc bản thân tốt một chút, An Khôi là người tốt, không nên phụ lòng cậu ấy"
"Không, em yêu anh, người em yêu chỉ có anh mà thôi. jam Phong cho em một cơ hội được không anh? "
Giọng nói nghẹn ngào của Tử Dung có chút dịu lại, Tử Dung ôm chầm lấy hắn tử phía sau, dụi dụi mặt vào tấm lưng săn chắc của hắn, tham lam hít hà mùi hương trên áo sơ mi của hắn, hắn không phản ứng cũng không trách móc Tử Dung, Tử Dung là con gái của đối tác làm ăn, quen biết lâu như thế, Nam Phong cũng hiểu rõ tình cảm của Tử Dung, cũng khá thân thiết với Tử Dung, nhưng tình cảm ấy chỉ dừng lại ở tình cảm anh em mà thôi, không thể nào hơn được nữa. Hắn biết An khôi ngay từ lần đầu gặp đã say đắm Tử Dung, suốt bao năm qua đã luôn quan tâm thầm lặng, an ủi hết sức, chăm sóc Tử Dung một cách chân thành nhất, dù Tử Dung không chấp nhận, luôn cố tránh né. Hắn quay người lại, vuốt nhẹ mái tóc của Tử Dung, vỗ về như một đứa trẻ đang cần sự bảo vệ.
Đôi mắt Phù Tử Dung long lanh, trên mi mắt còn đọng những giọt nước mắt đã nguội lạnh, khuôn mặt xinh đẹp đối diện với hắn ở cự ly rất gần.
"Bình tĩnh lại, xíu nữa sẽ có người của ba em tới đón"
...
Tâm can Mẫn Huyên đau như dao cắt, nhìn người đàn ông trước mặt khiến Mẫn Huyên nhớ đến hình ảnh một người đàn ông mặt áo blose trắng ngày ấy, khuôn mặt nghiêm nghị, từng cử chỉ đều chừng mực, tỉ mỉ. Ngày hôm đó và ngày hôm nay đều khác rất nhiều, men rượu đã cướp đi người đàn ông đó, hiện tại chỉ còn người đàn ông say xỉn thất tỉnh mà thôi. Mẫn Huyên nâng đầu An Khôi lên, khẽ thở dài.
"Nhà anh ở đâu?"
"Rượu...anh muốn uống..."
"Anh uống nhiều lắm rồi"
Mẫn Huyên nhăn mặt, cố gắng giữ chặt đầu anh không để An Khôi đập vào ghế đá, bên ngoài đã vắng vẻ, trời lại phủ sương lạnh, An Khôi lại say xỉn nếu không về nhà sẽ bị cảm lạnh mất. Mẫn Huyên lại không hề biết nhà của An Khôi, càng không muốn làm phiền bạn thân cùng thầy Dương.
Vốn dĩ từ ngày nhìn thấy cảnh không nên thấy từ lúc ấy, Mẫn Huyên không dạo quanh nơi này nữa, nhìn thấy quang cảnh này, Mẫn Huyên lại nhớ đến chuyện đau lòng, khiến Mẫn Huyên không thể cầm lòng được mà lại yêu An Khôi, không thể cự tuyệt được. Mẫn Huyên hôm nay vô tình có việc nên dạo bước ghé ngang công viên lại tình cờ gặp An Khôi trong tình cảnh này, không biết nên vui hay nên buồn. Mẫn Huyên cảm thấy tay mình hơi ấm áp, bàn tay nhỏ của Mẫn Huyên được An Khôi nắm trọn, An Khôi kéo Mẫn Huyên khiến Huyên bất ngờ, đôi mắt mở to tròn, miệng há hốc.
"Chúng ta đi thôi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook