Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm
Chương 102: Điều tra

Suốt cả đêm, cô cứ gặp ác mộng, nắm chặt lấy tay anh, không cho phép rời khỏi cô. Anh định bước đi, cô lại giật mình ghì chặt bàn tay anh lại, khiến anh không đành lòng mà ở lại với cô suốt cả đêm. Đến mờ sáng, cô mới ngủ sâu giấc, ác mộng đã qua, bàn tay của cô cũng nới lỏng ra hơn, anh nhẹ nhàng chậm rãi gỡ bàn tay nhỏ nhắn của cô ra, đặt nhẹ nhàng xuống giường. Anh đứng dậy, xoa xoa vùng thái dương, cả người khá mỏi khi cả đêm chỉ giữ nguyên một tư thế. Anh bước xuống nhà, đến gần bàn rót một ly nước. Bà quản gia đang lom khom dọn dẹp, lau bàn ghế, vừa ngước lên liền giật thót mình, miệng lắp bắp.

"Cậu chủ...cậu dậy sớm vậy sao?"

Bà lắp ba lắp bắp lên tiếng, bà đã lớn tuổi, huống hồ đã có thói quen từ dưới vùng nông thôn lên đây, đã quen chân lắm tay bùn, thức dậy lạm lụng là chuyện đương nhiên. Nhưng cậu trai trẻ này lại dậy sớm thật khiến bà khá bất ngờ, trước giờ khi bà đến làm quản gia, cũng ít gặp anh, nên không hiểu rõ anh. Anh không trả lời câu hỏi của bà chỉ chậm rãi uống hết ly nước trên tay, nhẹ nhàng đặt ly nước xuống bàn, kính cẩn mời bà quản gia ngồi xuống. 

"Khê hay gặp ác mộng?"

"Dạ, trước đây thì vậy, nhưng dạo này thì đã đỡ hơn trước"

Anh gật đầu, trầm tư suy nghĩ, tại sao cô luôn gặp ác mộng? Lúc trước đã giảm dần nhưng sao khi về nhà này lại gặp ác mộng? 

"Cậu chủ có muốn ăn sáng không ạ?"

Bà quản gia đánh thức suy nghĩ của anh, bà đang chuẩn bị nấu bữa sáng. 

"Không cần, bà cứ chuẩn bị cho Khê."

Anh nói xong liền nhanh chóng rời khỏi nhà, trời đã  sáng dần, cô đột ngột giật mình thức dậy, căn phòng trống chỉ còn lại mình cô, hơi ấm này vẫn còn lưu lại, cô có cảm giác suốt cả đêm qua anh vẫn luôn ở bên cô, nhưng chắc chỉ là mơ mà thôi, cô còn nhớ rất rõ chính cô đã chọc giận anh, đã nói là những lời đó, khiến anh bỏ đi... Cô lắc đầu xoa xoa vùng mắt, làm vệ sinh cá nhân. Cô rón rén xuống nhà, mùi thơm của thức ăn dậy mùi  bay xộc vào khứu giác, đêm qua ăn cháo dễ tiêu hoá, bây giờ bụng cô đã đói meo. 

"Bà ơi, thơm quá!

Tiếng nói của cô lảnh lót vang lên, hoàn toàn tỉnh táo, không mơ màng, lại khiến bà quản gia giật mình. Thường ngày báo thức có kêu đến nổ tung, bà có kì kèo đến bao nhiêu cô vẫn còn ngáy ngủ, nhưng hôm nay lại đột ngột dậy sớm thật khiến bà bất ngờ. 

"Tiểu thư, cô dậy sớm vậy?"

"Con giật mình thức giấc, cũng may trời đã sáng, nếu không rất khó ngủ!"

Cô mỉm cười, trả lời với bà quản gia, kéo ghế ngồi sẵn sàng chờ bữa sáng. 

"Hôm qua chỉ có con với bà, bà có sợ ma không đó? Hai người phụ nữ yếu đuối như chúng ta..."

Cô nghịch ngợm chọc bà, chắc chắn ở nhà xa lạ bà quản gia sẽ sợ không ngủ được đây.

"Bà có gì phải sợ chứ nhỉ? Thật ra...hôm qua có đàn ông trong nhà."

"Ai vậy? Tại sao tên đó dám vào nhà của con? "

Cô hoảng hốt lên tiếng, tìm kiếm xung quanh, nhưng lại không hề thấy kẻ lạ mặt nào, vốn kĩ tính và háo thắng cô lập tức đứng dậy chạy lên lầu tìm kiếm khắp nơi, nhưng đáp lại chỉ là sự thất vọng, hoàn toàn không có ai, nhưng đồ đạc quý giá cũng còn nguyên vẹn, không hề tổn thất, cô thở phào, bực bội bước xuống phòng bếp, rót một cốc nước uống. Bà quản gia giả vờ sợ hãi, khiến cô có chút nghi hoặc, người không thấy, không ở đây đã biến mất... Chẳng lẽ là ma...

"Người bà nói là ma sao?"

Cô sợ hãi lên tiếng, trời ơi! Sống tận đến bây giờ cô vẫn không hề thấy ma trong nhà cô, chẳng lẽ bỏ lâu quá đã biến thành nhà hoang rồi sao? Bà quản gia đột nhiên mỉm cười, bước đến gần cô, kéo cô về phía bàn ăn, bê thức ăn thơm phức đã được hâm nóng đặt xuống bàn. 

"Ngốc! Con mau ăn đi cô bé!"

Bà quản gia cốc đầu cô một cái, cô nhăn mặt khó hiểu, chậm rãi ăn từng miếng, trong đầu không ngừng suy nghĩ.

"Thực ra... Cậu chủ đã ở lại vào đêm qua!"

...

Anh cầm lấy lọ thuốc trên tay, đây là lọ thuốc mà anh vừa nhìn thấy ở trên bàn của cô, lọ thuốc nhìn sơ không có gì đặc biệt, không hề dán nhãn mác.

"Dương tổng, anh có gì cần gọi em?"

"Điều tra tới đâu rồi?"

Anh đặt lo thuốc xuống bàn, đưa sấp tài liệu trước mặt Lâm Đồng, Lâm Đồng kính cẩn thu thập hồ sơ đưa giao anh.

"Thực sự ngày hôm đó có người nhúng tay vào, kẻ đó chính là..."

" Quả nhiên suy đoán không sai! Truyền lời đến với ông ta, đừng cố giấu giếm, tránh xa cô ấy ra!"

Anh tức giận lên tiếng, lúc trước anh đã nghi ngờ, nhưng anh không hề xác định vì tránh làm những chuyện ngu xuẩn, nhưng giờ chứng cứ đã rõ ràng thật khiến anh thất vọng. Anh cầm lọ thuốc, ánh mắt như muốn nói với Lâm Đồng điều gì đó, Lâm Đồng lập tức nhận lấy rời khỏi. 

"Em sẽ nhanh chóng điều tra!"

"Tốt, càng ngày càng hiểu ý tôi!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương