Lời Yêu Thương Ngọt Ngào
Chương 6: Được một tấc lại muốn tiến một thước hôn anh ấy

Edit: Doãn Riêu

Beta: Doãn Mộc

Là ảo giác sao?

Miểu Miểu lo sợ bất an nghĩ, tuy nói trước đây tính tình Hoắc Tư Diễn lạnh nhạt. Là điển hình cho loại người ngoài lạnh trong nóng nhưng cho dù không nói nhiều, nhân duyên vẫn rất tốt, bạn bè cùng lớp đều muốn chơi với anh, nhất là nữ sinh ngầm ám chỉ tâm tư cũng không ít, anh tựa như vẫn luôn chăm chỉ học hành mặc kệ các thiếu nữ chơi trò mập mờ.

Vì vậy, cô đem hết tất cả vốn liếng ra, hết đụng tường nam lại đến đụng tường bắc cũng không thể tiến vào trái tim của anh.

Đới Quế Phân hay chính là Đới Vãn Hảo bây giờ đã nói một câu rất đúng, Hoắc Tư Diễn là một đóa hoa kiêu ngạo lạnh lùng, đừng có ngu ngốc nghĩ đến việc chiếm hữu anh, đứng thưởng thức từ xa thôi là đủ rồi. Có một đoạn thời gian rất dài, anh đã là mục tiêu cố gắng của Miểu Miểu, anh tựa như ánh mặt trời chiếu sáng cho mặt trăng nhỏ là cô đây, để cô có thêm động lực tiến lên phía trước.

Nhưng mà, trong nháy mắt vừa rồi, Miểu Miểu cảm thấy trên người anh không còn ánh sáng chói mắt nữa, cả người từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ lạnh nhạt trong trẻo, giống như...từ ánh nắng rực rỡ ban trưa rồi ngã vào đêm tối, một ánh đèn cũng không có.

Đúng là ảo giác.

Anh chính là Hoắc Tư Diễn, ngay cả môn khoa học tự nhiên biến thái cũng có thể thi đấu giành điểm tuyệt đối nhận lấy danh hiệu thiên tài. Còn có việc gì mà anh không thể làm được?

Vừa nghĩ như vậy, Miểu Miểu không nhịn được liếc nhìn người đàn ông ở phía trước. Mắt anh nhìn thẳng, dáng đứng hiên ngang như một cây trúc. Bên cạnh là dòng xe cộ nườm nượp qua lại, sau lưng, đèn đường yên tĩnh tỏa sáng, gió thổi cành lá lay động làm ánh đèn gần nhất bị tản mát, rải lên vai anh những tia sáng vàng cam vụn vặt.

Cô thất thần, lát sau mới nhớ tới anh vừa hỏi mình, vội vàng gật đầu liên tục: "Đúng vậy, đúng vậy!"

Lại bổ sung thêm một câu: "Em cảm thấy, cho dù làm việc gì đi nữa thì anh cũng rất lợi hại." 

Đây hoàn toàn là lời thật lòng, không hề có sự tính toán hay mưu mẹo trước khi thốt ra. Nghe vậy, Hoắc Tư Diễn thoáng lặng thinh, nhìn sâu vào cặp mắt đen láy vừa lấp lánh vừa trong trẻo sáng ngời. Khi đã chắc chắn đây là lời thật lòng của cô, lông mày anh khẽ nhếch lên, trong không khí giọng nói khẽ vang lên, vừa trầm thấp lại ẩn chứa hương vị mê hoặc nguy hiểm: "Tin tưởng anh đến như vậy à?"

Lần này Miểu Miểu không thể đáp lại, vấn đề này có vẻ vượt qua mối quan hệ hiện tại của bọn họ, cũng không nắm chắc được lòng tin này là bao nhiêu, cô lựa chọn im lặng mỉm cười.

Nếu như anh là bạn trai của cô, cô sẽ nhào vào lòng, ôm lấy eo anh, dùng giọng dịu dàng nhất nói: "Tất nhiên rồi." Sau đó sẽ thổi phồng anh đến hoa bay đầy trời, có khả năng còn được một tấc lại tiến thêm một thước hôn anh.

Miểu Miểu bị suy nghĩ này làm cho giật nảy mình, cô mất tự nhiên vén mấy sợi tóc mai rơi bên gò má ra sau tai. Vừa hay xe cũng đến cô nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Xe tới rồi."

Ban đầu dự định sẽ trở về trường một mình nhưng Hoắc Tư Diễn lại kiên trì muốn đưa cô về, Miểu Miểu có vô vàn lí do để cự tuyệt, nhưng cuối cùng cũng không nói được.

Nếu là bạn bè bình thường, đưa về một chút chắc là cũng không sao đâu nhỉ?

Sau khi hai người lên xe, tài xế nổ máy, liếc nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu. Theo kinh nghiệm của hắn hai đứa nhóc này chắc chắn là đôi tình nhân đang giận dỗi nhau, mỗi người ngồi sát vào cạnh cửa sổ, ở giữa còn một khoảng cách rộng bằng dải ngân hà, từ khi lên xe đến bây giờ cô nữ sinh kia cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, liếc cũng không thèm liếc tên bạn trai ngồi bên cạnh, xem ra cãi nhau không nhỏ đâu.

"Bạn trẻ." Tài xế hắng giọng, bắt đầu hòa giải "Làm đàn ông thì nên có trách nhiệm, bất kể là ai sai nhưng bạn gái đã tức giận thì người cần phải dỗ dành, nói về tình trước, nói về lí sau..."

Miểu Miểu nghe thấy lời này thì biết tài xế đã hiểu nhầm rồi, cô vội vàng giải thích: "Bác tài, chúng cháu không phải..."

Tài xế trừng mắt, ngắt lời cô: "Ôi chao! Bạn gái cậu còn không muốn thừa nhận quan hệ với cậu, xem ra bị chọc giận không nhẹ!" Hắn tiếp tục nói bằng giọng điệu từng trải thấm thía "Bạn trẻ cậu cũng thật là, còn muốn làm giá nữa, cha mẹ người ta nuôi được nữ nhi như hoa như ngọc cũng đâu có dễ dàng? Đã theo đuổi người ta, thì phải đối xử với cô ấy thật tốt..."

Thật là càng tô càng đen.

Lái xe còn líu lo không ngường truyền thụ kinh nghiệm của người từng trải, Miểu Miểu bị ép nghe vô cùng đau đầu lại còn cảm thấy xấu hổ không thôi, len lén liếc Hoắc Tư Diễn thấy anh vẫn ung dung bình tĩnh. Ánh sáng ven đường hắt vào xe, quét qua mặt Hoắc Tư Diễn khiến cho gò má anh trong nửa sáng nửa tối làm cho người khác không nhìn ra anh đang nghĩ gì.

Miểu Miểu quyết định học theo anh, tự động bỏ qua âm thanh của tài xế, bác tài nói đến khô cả miệng cũng không thấy nam nữ phía sau có phản ứng gì, lập tức nhận ra mâu thuẫn giữa bọn họ không phải lớn bình thường, nói không chừng lát nữa xuống xe liền muốn chia tay này kia. Việc là người hòa giải này không thể hoàn thành được rồi, sau khi đi qua ngã tư hắn tự giác ngậm miệng.

Thật đáng tiếc, trai tài gái sắc nhìn rất xứng đôi, thế mà...

Ba mươi phút sau xe tới cửa nam đại học A, chờ sau khi hai vị khách đều xuống xe, tài xế lắc đầu thở dài một tiếng, đạp chân ga, trong nháy mắt xe đã biến mất sau khúc quanh.

Miểu Miểu và Hoắc Tư Diễn ăn ý không nhắc điến đoạn nhạc dạo ở trên xe, đúng lúc giờ học buổi tối kết thúc, cửa nam người đến người đi nhộn nhịp, thỉnh thoảng lại có người đưa ánh mắt tò mò nhìn sang. Miểu Miểu lo lắng lại gây nên hiểu nhầm không cần thiết: "Em về trước, hôm nay cảm ơn anh đã mời cơm, lần sau có cơ hội sẽ mời anh."

"Ừ." Hoắc Tư Diễn gật đầu "Nghỉ ngơi sớm một chút."

Sau khi cả hai cùng nói gặp lại sau, Miểu Miểu quay người đi vào.

Trăng treo giữa trời, trong không khí tràn ngập mùi cỏ cây thanh mát nhẹ nhàng, vô cùng dễ ngửi. Cô tham lam hít sâu vài ngụm, cảm giác khó chịu trong ngực tiêu tan không ít, bước chân cũng trở nên nhẹ nhõm.

Đi được chừng một trăm mét, Miểu Miểu nhịn không được quay đầu lại nhìn, dưới tàng cây nhãn ở cửa nam vẫn có một bóng người đứng ở đấy, không cần nhìn kĩ cô cũng biết đó là Hoắc Tư Diễn. Bước chân cô vô thức chậm lại, bỏ mặc suy nghĩ của nình bay xa....

Nếu cô là bạn gái anh, nhìn thấy anh đối xử dịu dàng với nữ sinh khác như vậy, cho dù trong lòng biết đó là thái độ khách sáo, nhất định sẽ ghen?

Aizz, người đàn ông tốt như thế, vì sao hết lần này tới lần khác đều không thuộc về mình?

Miểu Miểu phiền muộn nghĩ, bước chân chậm rãi đi xa.

Đến khi trong tầm mắt chỉ còn bóng đêm cùng nam nữ trẻ tuổi cười nói đi qua. Hoắc Tư Diễn mới thu tầm mắt, tiện tay gọi một chiếc xe ven đường, ngồi vào sau xe, vuốt vuốt mi tâm nói: "Biệt thự Thịnh An."

Lái xe đã từng nghe nói qua nơi này nhưng chưa từng chạy xe qua, xác nhận lại lần nữa không nhầm địa chỉ, lòng bàn tay thô ráp cọ hai cái lên quần, nơm nớp lo sợ mở điện thoại chỉ đường.

Xe taxi đi đến một khu vực yên tĩnh, đi qua cuộc sống về đêm phồn hoa tiến vào khu dân cư tư nhân tấc đất tấc vàng của thành phố A, xe dừng trước một tòa biệt thự ba tầng kiểu Tây.

"Tiên sinh, đã đến nơi rồi."

Nhắm mắt dưỡng thần suốt dọc đường, bây giờ Hoắc Tư Diễn mới mở mắt, thanh toán tiền xe rồi bước xuống, cửa vừa mở, chào đón anh là một căn phòng quạnh quẽ.

Anh không mở đèn, cả người chìm vào bóng tối lờ mờ. Nhìn sang ánh trăng lặng lẽ nằm trên bệ cửa sổ phía đối diện anh nhẹ nhàng bật cười, không có âm thanh và trong mắt cũng không có một chút vui vẻ.

Dần dần mọi cảm xúc nhạt đi, anh lại trông giống một pho tượng hoàn mỹ.

Tiếng chuông báo chín giờ vang lên, Hoắc Tư Diễn cầm hai bình rượu từ thư phòng ra, đầu đau như muốn nứt ra, vô số dây thần kinh căng cứng, phảng phất như bước một bước chân một thì sợi dây lại đứt gãy. Tối qua đã uống hết thuốc ngủ, hôm nay chỉ có thể dựa vào cồn để ngủ.

Rượu này cho dù có tốt đến đâu uống một mình cũng không có ý nghĩa gì. Anh uống mấy ngụm, quả thật rất nhạt nhẽo. Sờ tới điện thoại di động để trên bàn trà, anh mở danh bạ ấn gọi một dãy số.

Lúc điện thoại Chu Phùng Ngọc vang lên hắn đang ngồi ở trong quán bar, đèn nhấp nháy lúc sáng lúc tối vừa diễm lệ vừa mập mờ, mùi nam nữ trộn lẫn nhau khiến không khí trở nênbí bách ngưng trệ.

Tiểu thiếu gia Thành Tây Minh vừa bị thất tình cầm lấy microphone gân cổ gào thét "Đi con mẹ nó tình yêu". Ở một góc mờ tối trong phòng, dáng dấp ngồi cạnh Hạnh Bảo Cô kia trông giống như Ngô phó tổng của xí nghiệp Tinh Thành, đoan đoan chính chính ôm người phụ nữ vào lòng vừa thủ thỉ vừa hôn.

Bên cạnh Chu Phùng Ngọc cũng có hai cô gái, dán sát bên trái là tiểu người mẫu nóng bỏng nhiệt tình, nồi bên phải là công chúa bồi rượu của phòng khách thanh thuần động lòng người, hắn cầm điện thoại di động lên đẩy cô người mẫu đang cọ bên cạnh ra đứng dậy. Nghĩ đến cái gì lại quay đầu lại, khom người khẽ cầm lấy cằm của cô công chúa bồi rượu, ngón trỏ điểm điểm lên đôi môi hồng hào căng mọng của cô ta hai cái: "Bảo bối."

Cô nàng rụt rè mỉm cười, ánh mắt lại mị hoặc đến mức có thể đoạt hồn người: "Dạ, Chu thiếu?"

Chu Phùng Ngọc không nói lời nào, giật cổ áo nàng ra, kẹp giữa bộ ngực cao ngất một cái thẻ phòng, công chúa bồi rượu cười tươi như hoa nở, mềm mại liếc gương mặt đen sì tựa đít nồi của tiểu người mẫu, nũng nịu nói: "Đêm nay em chờ nhân gia đến đó nha."

Chu Phùng Ngọc buông cằm cô ta ra, lúc xoay người ý cười không đứng đắn trên mặt biến mất hầu như không còn, hắn đóng cửa phòng bao tựa như đem bản thân thoát khỏi thế giới tửu sắc vừa hoang đường vừa phóng túng này, toàn thân sạch sẽ.

Hắn tùy ý dựa vào tường, tư thế lười biếng nghe điện thoại: "Có chuyện gì thế?"

"Đến uống rượu."

Chu Phùng Ngọc sảng khoái đồng ý: "Hai mươi phút sau sẽ đến."

Tổ tiên Chu gia và Hoắc gia có quan hệ thân thích, miễn cưỡng có thể coi là thế giao nhưng Chu Phùng Ngọc và Hoắc Tư Diễn lại quen biết lúc ở Mỹ.

Không đánh nhau thì không quen biết, sau một phen giao thủ, Chu tiểu thiếu gia - một công tử quần là áo lụa đời thứ ba ngang ngược thích gây sự. Lần đầu tiên trong đời được lĩnh giáo tư vị bị đè ép nghẹn khuất từ IQ đến EQ từ Hoắc Tư Diễn, thậm chí còn thiếu một chút nữa là bị đưa vào cục cảnh sát, quả thực là nhục nhã vô cùng.

Hắn trắng đêm không ngủ lập kế hoạch báo thù hoàn hảo, ai ngờ vừa bước ra cửa thì bị cha hắn tóm về. Ai mà biết Hoắc Tư Diễn ở Hoắc gia hiển hách lại có thân phận như vậy?

Đắc tội không được, bao nhiêu oán khí dâng lên trận trời xanh cũng chỉ có thể kìm nén trong bụng.

Đương nhiên, ngoại trừ lúc mới quen không vui vẻ, Chu Phùng Ngọc không thể để tay lên ngực tự hỏi, trong giữa đám người lộn xộn, người duy nhất hắn coi trọng, cảm phục từ tận đáy lòng cũng chỉ có Hoắc Tư Diễn. Nói như vậy cũng không đúng, cho tới bây giờ Hoắc Tư Diễn cũng không nằm trong vòng tròn luẩn quẩn cùng đám người lộn xộn kia.

Chu Phùng Ngọc vào nhà Hoắc Tư Diễn nhìn thấy trên cái bàn trong phòng khách bày mười mấy bình rượu đỏ vàng trắng đều có hết, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy không ổn, đây chính là không say thì không ngừng. Hắn lại cẩn thận quan sắc nét mặt Hoắc Tư Diễn, thanh thanh đạm đạm không có cảm xúc, xem ra là đã chịu một kích thích rất lớn.

Tục ngữ đã nói, huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo. Hắn cởi cúc tay áo sơ mi quyết định đem ôn hương nhuyễn ngọc đêm nay vứt hết qua một bên, liều mình bồi quân tử.

Hoắc Tư Diễn mở hai bình rượu, ngại dùng ly thì không tận hứng, nghiêng cả chai chạm vào chai của Chu Phùng Ngọc rồi nghiêng đầu tu rượu. Rượu chảy vào cổ họng, hầu kết không ngừng chuyển động. Trong nháy mắt liền hết một phần ba chai rượu, da đầu Chu Phùng Ngọc tê rần cắn răng uống mấy ngụm.

Trên sàn nhà ngổn ngang mấy bình rượu rỗng, tửu lượng của Chu Phùng Ngọc không tính là kém, nhưng lúc này đã quá say, đầu choáng mắt hoa ngồi trên ghê sô pha, bị trượt xuống lại ngồi lên, lại bị trượt xuống sau đó trực tiếp nằm xuống đất.

Hoắc Tư Diễn vẫn đang uống, ánh mắt Chu Phùng Ngọc tan rã nhưng vẫn lo lắng không yên, liên tục lắc đầu, nhíu mày lo âu: "Tay của cậu..." 

Lúc lâu sau, mới có âm thanh khàn khàn trả lời hắn: "Không có việc gì."

Mí trên mí dưới Chu Phùng Ngọc đang đánh nhau không biết có nghe thấy không liền ngủ bất tỉnh nhân sự, còn ngày khò khò.

Hoắc Tư Diễn càng uống càng tỉnh, trên mặt vẫn lộ ra vẻ say. Nhất là đôi mắt của anh, từ mí mắt đến khóe mắt trở lên một mảnh đỏ rực giống một vầng hoa đào đang tỏa sáng.

Suy nghĩ muốn đem những chuyện trong quá khứ vẫn cố gắng quên đi nhổ tận gốc.

Năm ngoái, đêm đó tại bệnh viện California nước Mỹ, tiếng bước chân hỗn độn, tiếng rít chói tai, cùng lưỡi dao sắc bén đâm về phía mình...

Còn có, sáng sớm tháng chín cao tam nào đó. Có một cô gái lạ lẫm ngồi ở chỗ ngồi của anh, trên người toát lên một tầng ánh sáng quay đầu nở xinh đẹp với mình...

"Miểu Miểu..."

Có lẽ anh say thật rồi, không thì tại sao trong đêm tối yên tĩnh lại kêu lên cái tên giấu kín sâu trong đáy lòng?

Âm thanh mềm mại kia cũng vang vọng bên tai.

"Hoắc sư huynh, huynh thật là lợi hại nha!"

"Đúng vậy, đúng vậy, em cảm thấy cho dù làm việc gì đi nữa anh cũng rất lợi hại."

Âm thanh biến thành hình ảnh cô vội vàng tháo đồng hồ hình trăng nhét vào trong balo...

Hoắc Tư Diễn đưa tay che mắt.

Cô vội vàng rũ bỏ sạch sẽ quan hệ cùng mình, là vì sợ bạn trai hiểu lầm sao?

Tác giả có lời muốn nói: 

Đúng vậy, đúng vậy, đây chính là em cho rằng anh có bạn gái, anh cũng cho rằng em có bạn trai, kỳ thực ra đều là chuyện cũ của cẩu độc thân không quý tộc. Ai là người chọc thủng giấy cửa sổ trước, ai bổ nhào vào ai trước, ai ngọt đến làm cho nhà cách vách tiểu hài tập thể rụng răng (cái này mời ném Ngư Nga), tìm tới một phiếu đi, trong tay ngươi mỗi một đóa hoa hoa đều là tương lai hi vọng của tổ quốc a!

Nếu như trong tay các ngươi còn có chất dinh dưỡng mà nói, đề nghị đem nó tưới cho vị kia khuyên giải khuyên đến nước bọt phát khô lái xe đại thúc, vị này (kém chút) vì nhân loại sinh sôi làm ra trác tuyệt cống hiến phổ thông nam nhân, sờ sờ của ngươi cẩn thận tâm, hắn hạ xong ca đêm sau chẳng lẽ không đáng khao một bình dinh dưỡng nhanh tuyến hương vị chất dinh dưỡng sao? 

Phỏng vấn 1

Ngư Nga: Thích một nam nhân khó ở là cảm giác gì? Miểu Miểu ngượng ngùng: Kỳ thật, hắn có đôi khi... Không khó ở... (Hoắc tiên sinh ho nhẹ nhắc nhở, tiểu.. Ở bên cạnh xem tivi đâu, đừng bảo là chủ đề không thích hợp trẻ em.) 

Ngư Nga: Chương này ngươi giả thiết Hoắc tiên sinh là bạn trai, an ủi bằng phương thức là nhào tới thân hắn. Như vậy hiện tại đâu? Miểu Miểu trong lòng nói: Đương nhiên là trực tiếp bổ nhào vào giường đi nha. (giống như sẽ thuật đọc tâm Hoắc tiên sinh nhíu mày, lập tức phối hợp bày ra một bộ biểu cảm tùy thời hoan nghênh đến bổ nhào).

Bị lấp đầy miệng thức ăn cho chó Ngư Nga khóc chạy đi. (ma đản hôm nay chỉ nói lại siêu chi)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương