Edit: Doãn Tuyết

Beta: Doãn Mộc

Chương 23

Tiếng hét của Đới Vãn Hảo đã khiến cô ta trở thành tiêu điểm, những vị khách đang dùng cơm hoặc trò chuyện xung quanh đều quăng tới những ánh mắt. Có hiếu kì, có cảm thấy vô lễ, cũng có qua loa quét qua thấy việc không liên quan đến mình liền dời đi. Nhân viên phục vụ cũng tới, thấy là bàn của Hoắc Tư Diễn, lại dừng lại, đang do dự.

Vị khách kia đã dặn, không có chuyện gì thì đừng quấy rầy, nhưng hành vi của vị khách nữ kia đã gây ảnh hưởng không tốt, thật là tiến thối lưỡng nan.

Miểu Miểu cảm thấy ngoài ý muốn, không ngờ Đới Vãn Hảo thấy Hoắc Tư Diễn sẽ có phản ứng lớn như vậy, cô vốn đã đứng ngồi không yên lại bị tiếng thét chói tai của Đới Vãn Hảo hù dọa. Hồi lâu sau mới định thần lại.

Người chú trọng mặt mũi, Đới Vãn Hảo, lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, nghe người khác chỉ trỏ, như bị lột hết quần áo trước mặt mọi người, vừa khó xử vừa quẫn bách, hận không thể tìm cái hố để chui vào.

Cô ta vẫn nhìn Hoắc Tư Diễn, người đàn ông dù có trải qua thời gian 9 năm nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn vẫn có thể nhận ra, nội tâm giống như vừa trải qua một trận động đất.

Đới Vãn Hảo đã thầm mến Hoắc Tư Diễn từ cao nhất, chỉ là khi đó quá tự ti, chỉ có thể vụng trộm giấu trong lòng, vừa ngọt ngào lại vừa chua xót. Ngọt là, mỗi lần nhìn thấy anh, kiểu gì tim cũng sẽ đập rộn lên, nghe thấy anh và đồng học đang thảo luận về số học, dù nghe không hiểu, nhưng không ngăn được cô ta cất từng câu từng câu mà anh nói vào trong lòng. Sau đó giả bộ vội vàng đi qua bên cạnh anh, nếu như được anh ghé mắt, sẽ cảm giác hạnh phúc đến sắp chết.

Chua chính là, từ đầu tới đuôi, việc thầm mến này chỉ có chính cô ta biết.

Cô ta nghĩ, mãi mãi cũng sẽ không nói

cho anh biết.

Bởi vì cảm thấy không xứng.

Không có người xứng với Hoắc Tư Diễn.

Cao nhị, có một học sinh chuyển trường tới, là Tạ An Miểu Miểu. Giống như đại bộ phận nữ sinh trong trường, cô cũng thích Hoắc Tư Diễn, tràn đầy phấn khởi mà viết cho anh một bức rồi một bức thư tình. Còn viết nhật ký theo đuổi lên vở, cô theo đuổi một cách kiêu ngạo, mọi người ở nhất trung Hồng Thành đều biết, thậm chí còn quậy đến nổi muốn mời phụ huynh.

Đới Vãn Hảo thờ ơ lạnh nhạt, vì xưa nay cô ta không cho rằng Tạ An Miểu Miểu sẽ theo đuổi được Hoắc Tư Diễn. Đây là thiên phương dạ đàm*, người si nói mộng**, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Có khi lại trộm hâm mộ dũng khí của Miểu Miểu, cô dũng cảm, quang minh lỗi lạc như vậy mà nói ra...

* Chuyện nghìn lẻ một đêm.

** Chuyện trong mơ.

Vừa lúc trong lớp đổi chỗ ngồi một lần nữa, cô ta ngồi cùng bàn với Tạ An Miểu Miểu.

Đới Vãn Hảo không có hảo cảm với nữ sinh nhiệt tình tới từ nơi khác này. Nhưng rất nhanh cô ta phát hiện Miểu Miểu cá tính đơn thuần, lại không biết phòng người. Thế là giả bộ làm bạn với cô, vì vậy có thể nghe thấy tin tức liên quan đến Hoắc Tư Diễn từ trong miệng cô mỗi ngày.

"Hôm nay cậu ấy dùng ô màu xanh lá đậm, trên cán dù có một hạt châu màu đen."

"Trận bóng rổ đêm nay cậu ấy có ghi một quả ba điểm, siêu cấp soái! Giành lấy chiến thắng, toàn trường thét lên! Cậu nghe thử đi,yết hầu tớ đều đau rồi."

"Lần này cậu ấy thi được điểm tối đa môn vật lý, nghe nói toàn khối chỉ đủ đạt thôi, trời ạ, tại sao cậu ấy lại lợi hại như vậy!"

...

Đới Vãn Hảo nghe rất vui vẻ, nhưng lại ghen ghét.

Ghen ghét là một loại cảm xúc rất đáng sợ, nhất là sau khi mời phụ huynh. Đới Vãn Hảo nghĩ là Miểu Miểu sẽ an tĩnh lại, nhưng lại thường xuyên thấy cô và Hoắc Tư Diễn cùng tới cùng lui ở thư viện, đến quầy bán quà vặt, trường học phía sau núi, vườn cây...Cũng có thể nhìn thấy hai người bọn họ.

Tạ An Miểu Miểu dựa vào cái gì?!

Gia cảnh bình thường, thành tích học tập cũng không tốt, cùng lắm là có một gương mặt đẹp mà thôi, nếu như Hoắc Tư Diễn thật sự bị cô theo đuổi được, thì số đỏ chẳng khác nào là minh châu bị long đong!

Nhưng mà lại nhịn không được ôm tâm lý may mắn: Nếu lúc trước cô ta cũng dũng cảm bước ra một bước, thì có phải người đứng bên cạnh Hoắc Tư Diễn là cô ta?

Đới Vãn Hảo có cảm giác phẫn nộ khi đồ của mình bị người khác cướp đi, lúc ấy quá trẻ tuổi, tâm tính không vững chắc, nên sau đó mới bị người xui khiến làm sai...

Giờ phút này, nhìn thấy Hoắc Tư Diễn và Miểu Miểu ngồi cùng một bàn, Đới Vãn Hảo có cảm giác thời gian lại gặp nhau, cuối cùng nhiều năm như vậy, dù bọn họ quanh đi quẩn lại, nhưng rồi vẫn tới với nhau.

Lúc trước vênh vang đắc ý, muốn tới giễu cợt Miểu Miểu, thuận tiện làm cho cô và bạn trai khó chịu, bây giờ hoàn toàn trở thành trận cười. Đới Vãn Hảo bị cảm giác bất lực và xấu hổ đánh bại, ở trước mặt Hoắc Tư Diễn không ngẩng đầu lên được.

"Xin hỏi cô có việc gì không?"

Hoắc Tư Diễn căn bản không biết người phụ nữ này, nhưng lại nghe thấy tên mình trong miệng cô ta. Đoán cô ta có thể là bạn của Miểu Miểu, thấy cô ta đứng cạnh bàn thất hồn lạc phách, cũng không biết muốn đứng bao lâu, có thể phá hư kế hoạch tỏ tình của anh đêm nay không?

Đới Vãn Hảo nghe thanh âm lễ phép mà thanh lãnh xa cách kia, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với cô ta. Cô ta cũng từng ảo tưởng chờ mong, nhưng lại không nghĩ tới là trong trường hợp này

Ánh mắt của cô ta chua xót, đáy lòng khóc thành sông, cô ta muốn bày ra nụ cười đẹp nhất của mình, nhưng lại không làm được, lớp trang điểm tinh xảo đã vặn vẹo, chỉ có thể lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.

"Xin chào, tôi là Đới Vãn Hảo, trước kia cũng học ở cao trung Hồng Thành, là bạn cùng bàn của Miểu Miểu vào cao nhị, thấy cậu ấy cũng ăn cơm ở đây nên tôi mới qua đây chào hỏi."

Đới Vãn Hảo nhìn thần sắc của Hoắc Tư Diễn, liền biết anh không có ấn tượng với mình. Cũng có khả năng, anh căn bản cũng không nhớ được bộ dạng của cô ta, trong mắt anh chỉ có Miểu Miểu, lúc nhìn cô, ánh mắt nhu hòa, cưng chiều.

Cô ta có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng anh không biết cô ta là ai, thật buồn cười. Ở đây nữa chỉ làm cho mọi chuyện không thú vị, Đới Vãn Hảo tiếp tục giữ nụ cười cứng ngắc: "Không quấy rầy các cậu."

Sau khi Đới Vãn Hảo đi, Hoắc Tư Diễn âm thầm buông lỏng, nắm đấm dưới bàn buông ra, lại lần nữa nắm chặt. Nghĩ đến lời phải nói sau đó, trong mắt lặng yên xuất hiện tình cảm: "Miểu Miểu..."

Miểu Miểu đột nhiên đứng lên: "Em đi rửa tay."

Bóng lưng của cô cứng ngắc, bước chân cũng nặng nề, rõ ràng lúc mới vào cửa, khuôn mặt vẫn mang ý cười, Hoắc Tư Diễn không khỏi nghĩ lại từ đầu, chẳng lẽ là có chỗ nào anh làm không tốt, chọc cô giận?

Lúc này, một phụ nữ trung niên giận đùng đùng vọt tới, phía sau còn có hai nhân viên phục vụ đang nơm nớp lo sợ, bà ta giẫm lên giày cao gót, thẳng hướng đến chỗ ngồi nào đó bên cửa sổ mà đi tới, không nói hai lời, cầm túi da cá sấu trực tiếp đánh Đới Vãn Hảo đang nâng ly rượu đỏ lên uống.

Nửa ly rượu đỏ đổ lên người Đới Vãn Hảo, cô ta ngạc nhiên quay đầu nhìn lại. Một bàn tay nặng nề chà xát lên mặt cô ta, chỗ đó lập tức nóng bỏng một mảnh, tóc dài bị người phụ nữ kia nắm lấy, cũng không biết đối phương dùng bao nhiêu khí lực, lại có thể lôi cô ta từ trên ghế xuống.

"Tiện nhân! Biểu tử*! Loại đàn bà không ra gì! Mẹ cô sinh cô ra là để cô đi tiểu tam? A?"

*Tục gọi: phò

Đới Vãn Hảo nhìn về phía người một giây trước còn sờ tay của cô ta, vị này là Tinh Thành thực nghiệp Ngô phó tổng, bình thường dạy bảo thuộc hạ ngoan ngoãn, thế mà lúc này giống như chuột thấy mèo, còn thiếu điều quỳ xuống trước mặt người phụ nữ này mà thôi, ngữ khí thấp đến nỗi trước đây chưa từng có: "Vợ à, hiểu lầm, đều là hiểu lầm!"

Ha ha.

Đới Vãn Hảo bụm mặt cười lạnh, rốt cuộc biết vì sao mình lại chật vật như vậy. Vợ? Không phải nói đã chết nửa năm rồi sao? Cô ta thật ngốc, nhất định là người ngu nhất trên đời, lời nói dối mà đàn ông dỗ ngon dỗ ngọt cũng tin tưởng được.

"Vợ, là cô ta! Đúng, là cô ta câu dẫn tôi. Tôi nhất thời hồ đồ..."

Cuộc hài kịch này diễn ra không đến mười phút, cuối cùng, vợ chồng dắt tay rời đi, mà Đới Vãn Hảo thì vừa khóc lại cười đi ra ngoài, đến túi xách Chanel cũng quên mang theo.

Bởi vì có một bức tường cao ở giữa, nên Hoắc Tư Diễn không có thấy sự việc, càng không biết người trong cuộc là Đới Vãn Hảo. Anh chỉ đại khái nghe được chuyện gì xảy ra, cũng không có tính thích xen vào việc của người khác. Huống chi toàn bộ tâm thần và lực chú ý đều tập trung vào việc thổ lộ với Miểu Miểu.

Lại đợi mấy phút, Miểu Miểu trở về.

Cô không nhìn anh, nhìn chằm chằm vào món nấm cục chưa được động trên bàn: "Em... mẹ em vừa gọi điện thoại, nói em về nhà ăn cơm."

Đây là lí do mà cô ở trong phòng vệ sinh nghĩ mãi mới ra.

Hoắc Tư Diễn sao lại không nhìn ra, trong mắt hơi tối đi. Miểu Miểu cầm túi vừa đi ra ngoài vừa nói: "Vậy em đi trước."

"Chờ chút."

Anh đuổi theo, Miểu Miểu bước nhanh.

Nhân viên phục vụ ở đằng sau bọn họ, trong đó có một người còn ôm một bó hoa hồng kiều diễm ướt át trong ngực, chuẩn bị chứng kiến một màn tỏ tình lãng mạn. Ai biết nữ chính lại đi trước, nam chính đuổi theo, muốn kéo tay cô, kết quả không có kéo được mà cô còn đi nhanh hơn.

Cái này...

Hai người yên lặng trao đổi cái ánh mắt, xem ra đầu năm nay, đàn ông có tiền có sắc cũng không chắc có thể theo đuổi được bạn gái.

Đêm đó, Miểu Miểu về nhà ở một đêm, hôm sau trước 8 giờ đến phòng thí nghiệm.

Hầu Phảng và cái ghế như là một, bên tay đặt một tâch cà phê nóng, gõ bàn phím lốp bốp, vừa gõ vừa ngáp.

Miểu Miểu chú ý thấy anh ta còn mặc quần áo ngày hôm qua: "Hầu sư huynh, đừng nói là anh àm suốt đêm đến tận bây giờ nha?"

Mắt Hầu Phảng vẫn không rời màn hình: "Ừ."

Thật khoẻ.

Miểu Miểu cũng tranh thủ thời gian bật máy tính lên, nhớ còn có một phần số liệu ở trong laptop khác, dứt khoát cùng mở lên. Lúc đầu cô dự định trả lại laptop cho Hoắc Tư Diễn nhưng anh lại có cái khác, nên điều đó không cần thiết,cô tiếp tục dùng nó.

Sau khi mở máy, Miểu Miểu tìm văn kiện, đang muốn chuyển qua, trên màn hình lại xuất hiện một email, cô không cẩn thận liền nhấn vào.

Đây là gửi cho Hoắc Tư Diễn, người gửi là Moly.

Miểu Miểu thấy được một hàng chữ, "Suy nghĩ thật lâu, quyết định về nước."

Cô cấp tốc đóng lại.

Moly?

Miểu Miểu chậm nửa nhịp mới phản ứng kịp được ý nghĩa của cái tên tiếng Anh này, cảm xúc lại dâng trào lên, Mạc Lỵ Lỵ muốn về nước, kết thúc những ngày yêu xa rồi?

"Sư muội?"

"A?" Miểu Miểu hoàn hồn, "Sư huynh gọi em?"

Hầu Phảng nói: "Chỗ này có phần văn kiện, em đưa cho Hoắc tổng ký đi."

"Em không đi!"

Cảm xúc của cô mâu thuẫn quá lớn, Hầu Phảng cổ quái liếc cô một cái: "Em và Hoắc tổng...giận dỗi rồi?"

Sao bị anh ta nói giống như hai người yêu nhau hay giận dỗi thế?

Miểu Miểu mím môi không nói.

Hầu Phảng hững hờ nhìn cô, ném cho cô một tin động trời: "Anh ấy có ý với em, em không nhìn ra?"

Thần kinh căng cứng của Miểu Miểu bỗng chốc bị đứt, Hầu sư huynh không hiểu rõ tình huống của bọn họ, anh ta nói Hoắc Tư Diễn có ý với cô, đứng trên lập trường của cô, lại có một ý khác.

Hầu Phảng hất cằm, ra hiệu cô nhìn. Miểu Miểu quay đầu, Hoắc Tư Diễn đi đến.

Câu đầu tiên là: "Miểu Miểu, chúng ta nói chuyện."

Hầu Phảng cười cười, nới lỏng bả vai, tự giác đi ra ngoài.

Chỉ còn lại hai người bọn họ.

Miểu Miểu dựng lên gai góc vô hình quanh mình.

Hoắc Tư Diễn do dự mở miệng: "Miểu Miểu, tối hôm qua..."

"Hoắc tổng, đang giờ làm việc, không nên nói chuyện tư."

Huống chi, giữa bọn họ có cái gì để nói? Chẳng lẽ muốn nói làm sao cô mới chịu làm bạn gái của anh ở Trung Quốc sao? Anh thật sự muốn làm khó cô vậy sao?

Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Miểu Miểu nói xong, xoay người tiếp tục đánh chữ, kỳ thật cô còn không biết mình đang đánh cái gì, chỉ là không muốn đối mặt với Hoắc Tư Diễn.

Cuộc nói chuyện này tan rã trong không vui.

Mệt mỏi một ngày, cũng né tránh Hoắc Tư Diễn một ngày. Buổi tối khi về ký túc xá, Miểu Miểu ngồi phịch lên ghế sa lon, động cũng không muốn động, trực tiếp đi ngủ. Ngủ đến hơn mười giờ, đói tỉnh, cô lười nấu cơm, nên lấy thùng mì lần trước tiểu Kiều mua nấu ăn.

Miểu Miểu ở phòng bếp chờ nước nóng, điện thoại trên bàn trong phòng khách cứ rung lên, cô chế biến xong đi ra, màn hình vẫn sáng, cô tiện tay cầm lên xem, trừ cuộc gọi nhở của Hoắc Tư Diễn ra, còn có mấy tin Wechat của Đới Vãn Hảo, mở ra, tất cả đều là tin nhắn thoại.

Tin thứ nhất: năm giây tiếng khóc và

cuồng loạn.

Miểu Miểu nhíu mày. Đới Vãn Hảo giống như uống say, mà là đã quá say.

Tin thứ hai, cũng là lời say, mơ hồ nghe thấy cô ta đang gọi: "Miểu Miểu".

Tin thứ ba: "Miểu Miểu, thật rất xin lỗi, thật..."

Tin thứ tư: "Cậu còn nhớ Thư Mẫn lớp chúng ta chứ?"

Miểu Miểu không biết vì sao Đới Vãn Hảo đột nhiên nhấc tới Thư Mẫn, cô cũng có ấn tượng, nữ sinh giàu nhất trong lớp, nghe nói cha cô ta mở một chuỗi siêu thị, dáng đẹp, thành tích đứng đầu, nhất là viết văn hay, là tài nữ danh phù kỳ thực.

Tin thứ năm: "Cậu ấy cũng thích Hoắc Tư Diễn."

Ai? Thư Mẫn?

Miểu Miểu nghe tiếp: "Cho nên, cậu ấy đã có bất mãn với cậu từ lâu. Nhất định cậu không nghĩ tới, việc cậu và Hoắc Tư Diễn yêu sớm, là cậu ấy nói cho chủ nhiệm lớp."

Yêu sớm?

Miểu Miểu nghe lại lần nữa, cảm thấy thật bất lực, vì sao mọi người đều thấy cô yêu đương với Hoắc Tư Diễn?! Sự thực là ngay cả nắm tay bọn họ còn chưa nắm có được không? Thật oan mà.

Từ nhỏ đến lớn, mặc dù không phải là học sinh ngoan gì, nhưng cũng rất có quy củ, không có phạm sai lầm gì lớn.

Chuyện yêu đương này, giáo viên đều là những người từng trải, cũng có thể lý giải. Tuổi mới biết yêu, chỉ cần không ảnh hưởng đến học tập, thì chỉ mở một mắt nhắm một mắt. Nếu mà muốn phụ huynh thì chính là chuyện rất nghiêm trọng.

Miểu Miểu cũng không biết Thư Mẫn đã thêm mắm thêm muối cùng với sức tưởng tượng phong phú và tài văn học đã nói về cô và Hoắc Tư Diễn trước mặt chủ nhiệm thành cái gì rồi, chỉ nhớ rõ, lúc bị mời phụ huynh cô cảm thấy trời muốn sập rồi.

Mẹ đổi đơn vị mới, bận rộn giống con quay, đến nỗi nghỉ ngơi cũng phải tận dụng mọi thứ, mà theo tính tình cường thế của bà, Miểu Miểu nào dám để bà biết chuyện này? Lại thêm nếu ba mẹ Hoắc Tư Diễn cũng bị mời tới, hi bên mà thấy nhau thì sẽ rất xấu hổ.

Miểu Miểu lo đến nỗi không ngủ ngon cả đêm.

Ngày hôm sau, cô đi chợ thị trường lao động, bỏ ra năm mươi khối mướn một bác nông dân, nhờ bác ấy giả làm ba cô đi gặp chủ nhiệm, thành công tránh được một kiếp.

Nhớ lại chuyện cũ, Miểu Miểu thổn thức không thôi, cô mở một tin khác.

"Còn có, phong thư hồi âm của Hoắc Tư Diễn mà cậu nhận được, là giả. Cậu cũng biết, bởi vì thường xuyên giả chữ kí phụ huynh nên tớ rất am hiểu việc bắt chước chữ viết, nhưng nội dung của thư là của Thư Mẫn, lời bản gốc rất ác độc, tớ không có ghi hết mà sửa một chút..."

Miểu Miểu nghe không nổi nữa, biểu cảm trên mặt mờ dần, hai hàng nước mắt chảy xuống, cô dùng sức lau đi, đồi mắt như vòi nước, chảy mãi cũng không làm sao lau khô được.

Giả?

Bức thư hồi âm kia là...Giả!

Hoắc Tư Diễn không có trả lời cô mà là Đới Vãn Hảo và Thư Mẫn liên hợp lại đùa giỡn, hay nói chính xác hơn là đùa ác.

Như vậy, những năm này xa nhau, điều cô canh cánh trong lòng, những đau đớn mà cô chôn sâu dưới đáy lòng chỉ khi trời tối không có ai mới dám lấy gặm nhắm, tất cả đều là giả sao?

Tại sao bọn họ lại có thể quá phận như vậy? Tại sao có thể...

Trong lòng cô giống như có con đao cùn đang cắt qua vậy, đau đến nỗi Miểu Miểu chỉ có thể cong người lên. Đèn trên đỉnh đầu, như là ngân châm, đâm vào mắt cô, quá đau, thật sự quá đau, chỉ có nước mắt nóng hổi mới có thể làm dịu bớt.

Miểu Miểu nghĩ đến cái gì, đứng lên, lảo đảo chạy ra cửa, liều mạng nhấn chuông cưa nhà Hoắc Tư Diễn, dùng hết khí lực phá cửa, không có ai trả lời, trong khe cửa cũng không có ánh đèn.

Anh không ở nhà.

Cô không phát hiện mình đã rớt mất một chiếc giày mà cứ thế vọt từ tầng 5 xuống tầng 1.

Suy nghĩ duy nhất là: Tìm anh, tìm anh.

Ánh trăng đêm nay rất đẹp, trong gió thổi đến sự mát mẻ.

Miểu Miểu vừa chạy xuống mười mấy bậc cầu thang, liền thấy hình dáng thon dài của Hoắc Tư Diễn xuất hiện trong đêm. Tất cả cảm xúc của cô đều đạt được đẩy lên cao nhất khi đang muốn lao ra, cô phát hiện bên cạnh anh còn có một người phụ nữ, cô nhanh chóng trốn sau cây cột.

Hoắc Tư Diễn cùng người phụ nữ kia đi tới, dừng ngay trước cây cột, Miểu Miểu nghe đối thoại của họ nhất thanh nhị sở.

"Moly, ý tôi đã quyết, cô không cần thuyết phục."

Miểu Miểu bỗng rùng mình một cái, Moly, Mạc Lỵ Lỵ. Mới đó mà cô ấy đã về nước rồi?

"Em cảm thấy thật đáng tiếc." Giọng cô ấy dường như nghẹn ngào, "Nếu không phải vì cứu em, tay anh cũng sẽ không bị thương..."

Miểu Miểu nhớ Long Doanh Doanh từng nói, trong vụ tai nạn y tế đó, có một nữ bác sĩ người Hoa bị thương nhẹ, bây giờ nghĩ lại, chắc là Mạc Lỵ Lỵ. Thì ra do anh cứu bạn gái mới bị thương.

Anh hùng cứu mỹ nhân.

Miểu Miểu cười nhẹ nhàng, bình tĩnh giống như một hồ nước đọng.

Vội vội vàng vàng tìm anh như thế, muốn giải thích rõ ràng hiểu lầm năm đó, nhưng có ý nghĩa gì đâu? Bọn họ không có biện pháp trở về như trước, không phải sao?

Cái gì cũng không thể trở lại.

Anh đã thuộc về người phụ nữ khác.

Miểu Miểu cắn chặt môi dưới, ngẩng đầu, trong tầm mắt mông lung, những ngôi sao giống như một chiếc đèn lồng nhỏ nhấp nháy, đẹp đến mức không giống như thật.

"Cô về đi." Cô nghe thấy Hoắc Tư Diễn nói.

Tiếng giày cao gót đi xa, tiếng bước chân khác cũng hướng toà nhà cách đó không xa đi vào, Miểu Miểu càng dấu mình trong bóng tối sâu hơn.

Hoắc Tư Diễn đi lên bậc thang, sắc mặt trầm tĩnh.

Nửa giờ trước, Mạc Lỵ Lỵ gọi điện nói cô ta đã về nước, đang ở dưới toà nhà và hi vọng có thể gặp anh.

Không ngoài dự liệu, cô ta muốn khuyên anh về Mỹ bắt đầu lại từ đầu, nghe nói có công ty nghiên cứu chế tạo y dược nổi tiếng, vươn cành ô liu với Anh, cô ta cho rằng đây là một cơ hội tốt.

Cô ta sai.

Mạc Lỵ Lỵ còn sai ở—— tưởng anh cứu cô.

Trên thực tế, vụ tai nạn đó là dự mưu, hoàn toàn là nhắm vào anh. Cô ta chẳng qua là một người vô tội bị liên lụy mà thôi.

Lần này, là ai trong Hoắc gia? Bác ba? Hay là em năm?

Sắc mặt Hoắc Tư Diễn triệt để lạnh xuống, đi đến bậc thang cuối cùng, bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh lạ, cực kỳ giống như tiếng nghẹn ngào của mèo con. Sao ở đây lại có mèo? Anh nhìn chung quanh, rốt cục thấy một bóng người ở dưới cây cột, nhìn không rõ lắm, anh híp híp mắt, nhìn thấy đôi giày quen thuộc.

Anh đi nhanh đi tới, ống quần bay theo gió.

"Miểu Miểu."

Thiếu nữ ngồi dưới đất, khóc thương tâm, hai vai run run, Hoắc Tư Diễn không biết làm sao, vỗ nhẹ sau lưng cô, ôn nhu hỏi cô sao thế.

Cô không phản ứng.

"Miểu Miểu, " Hoắc Tư Diễn lại gọi cô, "Là anh. Chuyện gì xảy ra thế?"

Miểu Miểu lúc này mới mờ mịt ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt từ hai đầu gối lên, chóp mũi hốc mắt đều đỏ lên, lúc thấy rõ người trước mắt là Hoắc Tư Diễn lại còn ôm cô rất thân mật, cô như bị rắn độc cắn, lập tức đẩy anh ra: "Tránh xa tôi ra!"

Hoắc Tư Diễn không có chuẩn bị, bị cô đẩy lảo đảo, lui về sau hai bước.

"Hoắc Tư Diễn cuối cùng anh muốn gì?"

Một giây trước còn hoa tiền nguyệt hạ với Mạc Lỵ Lỵ, đảo mắt một cái lại mập mờ ôm cô. Miểu Miểu không muốn nhịn, cô dùng đôi mắt thấm đầy nước không có lực uy hiếp trừng anh, dùng tất cả lời mắng chửi mà mình biết rống lên, nói năng lộn xộn. Bởi vì mất khống chế, âm sắc cũng thay đổi: "Anh là đồ đạo đức bại hoại, nhã nhặn bại hoại, mặt người dạ thú, mặt người dạ thú, anh, anh chính là nam cặn bã..."

< Edit by Chung cư Doãn gia >

Tất cả lời nói lên án đó đều nện hết lên người Hoắc Tư Diễn, anh hoang mang không thôi đồng thời lại không thể cãi lại, bởi vì anh không hiểu Miểu Miểu đang nói gì.

"Anh làm gì?"

Miểu Miểu hét lên: "Làm gì, trong lòng anh rõ ràng!" Hòa với nghẹn ngào, thật ra âm điệu của cô không cao, nhìn điềm đạm đáng yêu.

Lòng Hoắc Tư Diễn đều bị tiếng khóc của cô làm tan vỡ, anh muốn sờ nàng, cô lại không cho.

"Miểu Miểu", anh đành phải ở chỗ cách cô gần nhất, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng cô, ngữ khí buồn buồn, "Em không công bằng với anh, anh không biết chuyện gì xảy ra..."

Miểu Miểu tránh ánh mắt anh, thấp giọng nói: "Anh rõ ràng đã có bạn gái, vì sao còn đến trêu chọc tôi? Chẳng lẽ anh không nhìn ra..."

Em còn thích anh sao? Hèn mọn như vậy, vô vọng như vậy, biết rõ phía trước là vực sâu vạn trượng, mà lại không sợ chết bồi hồi bên bờ vực ấy.

Em đã nói trăm ngàn lần với mình, đừng thích anh. Bởi vì anh, em trở thành người em ghét nhất, anh lại hết lần này tới lần khác trêu chọc em!

Hoắc Tư Diễn vội vàng đánh gãy: "Bạn gái gì?"

"Hoắc Tư Diễn, anh đừng giả ngu." Tất cả đều là người trưởng thành rồi, còn cần cô nói rõ ràng ra sao?

"Anh không có."

Gió mát thổi qua hai người, mang đi bầu không khí trầm mặc.

Miểu Miểu lau nước mắt, nhìn thẳng anh: "Tất cả chuyện vừa rồi em đều thấy được."

Hoắc Tư Diễn phản ứng cấp tốc: "Mạc Lỵ Lỵ?"

"Cô ta không phải!"

Đôi mắt đen nhánh nhìn cô, lại yên lặng lặp lại lần nữa: "Anh không có bạn gái."

Ngữ khí mang theo vài phần phiền muộn, nhiều hơn là ngọt ngào.

"Từ đầu đến cuối, người anh thích, chỉ có em."

~~~Tác giả có lời muốn nói:

Nói thổ lộ sẽ thổ lộ, tuyệt không mập mờ! Hiểu lầm đều là mây bay.

Mặt khác, chuyện thuê người giả làm phụ huynh, là bạn thân của tác giả tiểu Lâm tử đã trải qua, được sự cho phép của cô ấy mới ghi vào.

< Edit by Chung cư Doãn gia >

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương