Lời Yêu Cuối Cùng
29: Vở Kịch Hoàn Hảo


Trong khoảnh khắc đó, Linh có thể cảm nhận rõ sự lo sợ của Hải Đăng đang hiện lên khuôn mặt, từng ngón tay bật run lên như một cách phản kháng đầy yếu ớt.
Linh vội nắm chặt lấy bàn tay của Hải Đăng, và điềm tĩnh hướng về phía phóng viên để trả lời câu hỏi.
- Bạn bè thân thiết có ôm nhau ở chốn công cộng thì cũng là điều bình thường mà.

Không có chuyện yêu đương như mọi người nghĩ đâu, còn sách mới thì vẫn sẽ ra mắt đúng hẹn, chúng ta sẽ không làm các độc giả thất vọng đúng không ạ? Và đây là cuốn sách rất hay mà Hải Đăng đã tốn nhiều tâm tư nên tôi rất mong các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ cho anh ấy.
- Vậy nghĩa là Hải Đăng và người đàn ông kia chỉ là bạn bè thân thiết chứ không phải là tình yêu đúng không ạ?
Một anh phóng viên tiếp tục đặt câu hỏi.
- Làm sao mà yêu được, anh Đăng và tôi đang yêu nhau cơ mà! Sao mà có chuyện Đăng yêu một người đàn ông khác được chứ!
"Anh Đăng" Câu trả lời dứt khoát và thẳng thắn của Linh khi bàn tay vẫn siết chặt vào tay Hải Đăng khiến cậu chàng thực sự bối rối, cậu vẫn chưa hiểu lúc này sự thẳng thắn thừa nhận rằng mình và Harry đang yêu nhau liệu có khiến cho mọi chuyện tồi tệ hơn hay không?
- Yêu nhau ư?
Anh chàng phóng viên ngạc nhiên hỏi lại.

- Phải, chúng tôi đang tìm hiểu nhau nhưng không dám công khai.

Ngày anh ấy ra mắt sách, chúng tôi sẽ nói chuyện này với độc giả trung thành để cùng chung vui với họ.
- Thế à? Vậy thì phải chúc mừng cả hai người họ rồi.

Không biết hai người có thể chụp chung vài tấm hình không nhỉ?
- Được chứ!
- Cả hai sau đó vui vẻ chụp hình và được phóng viên hết lời khen ngợi và chúc mừng cho tình yêu của cả hai.
Linh còn làm nóng không khí bằng một nụ hôn khẽ lên má của Hải Đăng.
Là một người hoạt động và có tiếng trong giới truyền thông nhiều năm, Linh hiểu rõ mình cần phải làm gì để yên dư luận.

Chính hành động này đã khiến tin đồn trước đó hoàn toàn được khép lại.
Tuy nhiên họ không hề hay biết rằng đứng gần đó không quá xa lẫn trong dòng người hối hức, chen chúc, Harry đã nhìn thấy hết cảnh tượng Linh và Hải Đăng nắm chặt lấy tay nhau, trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào trước ánh nhìn trước mộ của mọi người.
Harry thấy rõ ràng trái tim mình như bị bóp nghẹn, ánh mắt thiết tha nhìn Hải Đăng bỗng trở nên bị nhoè dần đi.
Như biết sự có mặt của mình chỉ càng làm Hải Đăng khó xử, Harry vội vào taxi nhưng không muốn trở về nhà, thay vào đó là dừng lại ở một quán cafe nhỏ cách khu căn hộ không xa.
Cũng vẫn là tách cafe nóng hổi như mọi hôm, nhưng Harry cảm nhận được vị cafe vào miệng mình lại đắng đến chát cả cuống họng.

Ngồi nhìn xa xăm mà vẫn ngầm nghĩ được một lúc.
Harry nhìn vào điện thoại rồi gọi cho Huyền My.
- Huyền My à! Em giúp anh một việc nữa được không?
Huyền My lại im lặng vài giây khi phần nào cảm nhận được những nỗi buồn quẩn quanh trong giọng nói của Harry.


Cô hít nhẹ một hơi cố gắng trả lời Harry bằng giọng điệu hồn nhiên.
- Anh nói đi, chuyện gì em có thể giúp được một người giỏi xoay sở một mình như anh nào?
- Ngày mai em có thể giúp anh kiếm một ngôi nhà nho nhỏ để thuê được không? Ở đâu cũng được, yên tĩnh là được rồi.
- Chỗ ở mới? Anh thấy chỗ ở hiện tại không phù hợp sao? Hai người tính đổi chỗ ở à?
- Không phải, anh muốn dọn ra ở một mình thôi, anh muốn yên tĩnh để tập trung làm việc.

Ngôi nhà hiện tại Đăng vẫn tiếp tục ở đó.
Dù không hiểu nguyên nhân ngọn ngành của toàn bộ câu chuyện nhưng là một người nhạy cảm, luôn suy nghĩ cho Harry, Huyền My lờ mờ đoán biết mối quan hệ của Harry và Hải Đăng đang phải đối mặt.

Hoặc họ đã phải trải qua một áp lực vô cùng nặng nề nào đó.
Cô thở dài, cố nén lại những nỗi buồn lây lan trong giọng nói rồi nhẹ nhàng trả lời.
- Em biết rồi, anh đang ở đâu? Có muốn em ra đó không?
- Không cần đâu.
Nói đoạn, Harry toan cúp máy nhưng bất giác thấy lòng mình rối bời, nỗi buồn nặng trĩu vad vô thức buông ra câu hỏi.

- Mà Huyền My à! Yêu một người là không được ích kỉ hả em?
- Hả? Anh nói gì?
- Không có gì đâu, em đừng bận tâm, cố gắng giúp anh nhé!
Dứt lời, Harry cúp máy, và cũng nhanh chóng rời khỏi quán cafe để trở về nhà.
Đầu dây bên kia, Huyền My vẫn chưa đặt điện thoại xuống càng nghĩ đến Harry, cô càng cảm thấy mình là kẻ bất lực khi luôn phải đứng ngoài nỗi đau để nhìn Harry một mình vất vả vượt qua chúng.
Huyền My cúi mặt, nhắm chặt lấy đôi mắt để ngăn nước mắt ngừng rơi.
Tối đó, Hải Đăng về nhà không quá trễ, cậu mở cửa bước vào với nụ cười tươi tắn và trong lòng nôn nóng muốn kể cho Harry về mọi chuyện đã xảy ra trong buổi dạ tiệc.
Khi thấy Harry ngồi yên lặng trên ghế sofa, Hải Đăng nhanh nhảu bước đến quàng tay, ôm lấy cổ Harry từ phía sau, nở nụ cười hiền lành, giọng nói nhỏ nhẹ:
- Ôi, ngoan quá! Mày chờ cửa tao đấy à?
- ...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương