Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan
-
Chương 82
“Tần tổng quản.”
Nhìn thấy bóng người cao gầy đi tới từ cuối hành lang các tiểu cung nữ vừa rồi còn vẻ mặt tươi cười lập tức thay đổi biểu tình dạt sang một bên cúi đầu mắt nhìn giầy khẩn trương cung kính nói.
Đợi cho bóng người kia đi xa đến tận khi không nhìn thấy bóng dáng, ba tiểu cung nữ lúc này mới khoa trương thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trong đó có một cô nương không nhịn được lẩm bẩm nói:
“Tần tổng quản cùng với lời đồn quả thật giống nhau thật đáng sợ, vừa rồi lúc hắn đi qua người chúng ta, ta còn cảm thấy sau lưng có một trận gió lạnh.”
Nói xong nàng ta còn rụt rụt cổ.
“Không phải Tần tổng quản chỉ quản lý mỗi cung ngục đâu, nghe nói bên trong mỗi ngày đều xử tử một đám người, đều là những cung nhân phạm sai lầm, thi thể chất thành ngọn núi bên trong cung ngục máu dính khắp nơi dù cho rửa như nào cũng không sạch được.”
Một cung nữ khác hạ giọng thần thần bí bí nó, khiến cho hai cung nữ bên cạnh sợ tới mức bưng kín miệng thần sắc sợ hãi.
“Haizzz hóa ra là một người ừm... âm trầm, cũng không biết Thái Hậu nương nương vì sao lại coi trọng người như vậy. Ta nghe nói Thái Hậu nương nương rất tin tưởng Tần tổng quản đó.”
“Ta biết ta biết, các ngươi xem Tần tổng quản đi đường có phải có chút kỳ quái không, hắn đi đường có chút khập khiễng, chân trái nặng chân phải nhẹ. Ta nghe nói hai năm trước Thái Hậu nương nương ở ngoài cung gặp nạn, Tần tổng quản vì cứu người mà thiếu chút nữa mất mạng. Về sau được cứu sống liền lưu lại di chứng này, từ đó Thái Hậu nương nương liền đối với hắn tốt lắm tốt lắm.”
Vị cung nữ lúc nãy nói trong cung ngục máu rửa không sạch khiến cho hai tiểu cung nữ kia sợ hãi làm ra biểu tình không cho là đúng, quay đầu nhìn trái phải mới đè thấp thanh âm nói:
“Vậy các ngươi không biết rồi từ trước đó Tần tổng quản đã được Thái Hậu nương nương tin tưởng, bằng không làm sao có thể từ một quản sự nho nhỏ thăng chức lên phó tổng quản, sau đó là đại tổng quản? Con đường thăng chức này người ngoài cầu đều không cầu được, không ai không hâm mộ vận khí Tần tổng quản thật tốt, không biết tại sao lại được Thái Hậu nương nương coi trọng.”
“Hóa ra là vậy, cũng không biết Tần tổng quản kia làm cái gì mà cho Thái Hậu nương nương coi trọng hắn như vậy.”
Hai tiểu cung nữ ngây thơ hồn nhiên cảm thán lại nhìn thấy vị cung nữ vừa rồi lộ ra vẻ mặt biết được nội tình cười cười đắc ý liền thân thiết kéo tay nàng nói:
“Ngươi biết gì sao? Vậy nói cho ta nghe một chút xin ngươi đó Lý Hương tỷ tỷ.”
“Khụ, ta cũng chỉ đoán lung tung thôi, nhưng các ngươi đừng rêu rao khắp nơi đó.”
Cung nữ tên Lý Hương thanh thanh cổ họng nhỏ giọng cùng hai người kia chia sẻ bí mật.
“Ta đoán Thái Hậu nương nương cùng Tần tổng quản là cái chuyện đó đó, các ngươi cũng biết có một số cung nữ thường cùng với thái giám qua lại, ta thấy Thái Hậu nương nương cùng Tần tổng quản chính là như thế đó! Có một lần thực ngẫu nhiên thấy sau khi hạ triều Tần tổng quản tiến đến nghênh đón người về Từ An Cung, thấy hai người họ nói gì đó, sau đó Thái Hậu nương nương cười ôn nhu. Các ngươi đã bao giờ nhìn thấy Thái Hậu nương nương cười với ai chưa? Không phải đều là bộ dáng lãnh đạm nghiêm túc sao?”
“Ngươi đùa sao, Thái Hậu nương nương cười ôn nhu? cho tới bây giờ ta chưa thấy qua cũng không tưởng tượng được đó. Nhưng mà ta cảm thấy Tần tổng quản bộ dạng cũng không đẹp mắt, còn thực dọa người, Thái Hậu nương nương xinh đẹp lại lợi hại như vậy làm sao có thể... Cho dù người có muốn chuyện đó lấy quyền thế của Liễu gia ở trong cung lặng lẽ bao dưỡng cũng không ai dám nói gì. Hiện tại đang có tin đồn Hoàng thượng yếu lắm sắp băng hà, nói không chừng sau này Thái Hậu nương nương là đại nữ hoàng, Nam triều đổi họ Tiêu thành họ Liễu...”
Tiểu cung nữ còn chưa nói xong đã bị Lý Hương bưng kín miệng. Nàng nhất thời thay đổi biểu tình vui đùa trở nên cực kì nghiêm túc.
“Sự tình liên quan đến triều chính chúng ta sao có thể vọng nghị, nếu những lời vừa rồi bị người khác nghe thấy ba người chúng ta đều bị bắt vào cung ngục.”
Tiểu cung nữ cũng phát hiện ra lời mình nói có bao nhiêu phần quá phận vội vàng che miệng về phía Lý Hương cười lấy lòng. Người dưới buôn chuyện về sinh hoạt cá nhân của Thái Hậu nương nương chỉ cần không truyền đi những lời khó nghe thì không liên quan nhiều, ít nhất so với trước kia bây giờ đã thư thái hơn rất nhiều.
“Được rồi, nhớ kỹ lần sau không được quên, ngươi đi đi, chủ tử Viên tần không phải đang chờ túi thơm trong tay ngươi sao?”
Lý Hương nói xong tiểu cung nữ kia lại thở dài.
“ Hoàng thượng ốm đau nằm trên giường bộ dạng không thể nói, còn chưa biết lúc nào thì đi nhóm phi tần hậu cung chúng ta hầu hạ không biết tình huống sau này ra sao. Tiên đế hậu cung nhiều phi tần như vậy đều bị Thái Hậu cho đi trông coi hoàng lăng.”
Lý Hương vỗ nhẹ vào gáy nàng tức giận nói.
“Ngươi quan tâm nhiều như vậy làm gì, tự chiếu cố bản thân mình đi đúng là nha đầu không có mắt nhìn xa trông rộng.”
“Vẫn có Lý Hương tỷ tỷ chiếu cố ta mà, Vân Liên đi trước nhé lần sau nói chuyện cùng Lý Hương tỷ tỷ nha.”
Vân Liên vừa đi chỉ còn lại Lý Hương cùng một cung nữ khác tên Tuyết Phương, Tuyết Phương và Lý Hương đang hướng con đường khác đi.
“Vân Liên luôn bộ dạng trẻ con thực khiến người khác lo lắng.”
“Người như vậy đối với cuộc sống trong cung so với chúng ta có lẽ thoải mái hơn nhiều.”
Lý Hương lắc đầu thu lại nụ cười thay đổi đề tài.
“Trong cung yên ổn được hai năm ước chừng sắp có chuyện đại sự, vị kia nằm ở trên giường lâu như vậy chắc cũng nhanh đi, hậu cung không một ai được phép xuất cung hiện tại đều thành thành thật thật, chỉ mong Thái Hậu nương nương vui vẻ không đưa các nàng đến trông coi hoàng lăng, ớ đó là nơi như nào, làm sao có thể so bì với trong cung, ăn mặc đi lại huống hồ hậu cung đều toàn người trẻ tuổi, làm gì có ai nguyện ý đi vào nơi đó.”
“Ta hầu hạ Tuyền tiệp dư, cả ngày nàng lấy nước mắt rửa mặt chỉ sợ Hoàng thượng băng hà, Thái Hậu nương nương cho các nàng tuẫn táng cùng. Thái Hậu không hòa hợp với Hoàng thượng là chuyện người người đều biết, nghe đồn Thái Hậu nương nương là một người tâm địa sắt đá, nói không chừng có thể giận chó đánh mèo các nàng, trong cung không phải chỉ mình Tuyền tiệp dư lo sợ.”
Tuyết Phương nhắc tới vị chủ tử này liền nhíu mi, vị chủ tử này của nàng cứ luôn nửa đêm bắt đầu khóc lóc, một đám cung nhân hầu hạ bọn họ không có một ngày được ngủ yên ổn.
“Dư tiệp dư thì không khóc chỉ là ngày ngày đều hướng Từ An cung thỉnh an. Thái Hậu nương nương không muốn lãng phí thời gian gặp nhóm hậu phi, nàng cũng biết nhưng ở ngoài cửa nói mỗi ngày tới thỉnh an là đạo lý nàng lên làm, mặc kệ nói như nào vẫn ngày ngày đi đến bày tỏ tấm lòng.”
Nhóm nô tài có phiền não của nhóm nô tài, chủ tử có phiền não của chủ tử, ngay cả Thái Hậu nương nương quyền lực nhất trong cung nói một không nói hai cũng có phiền não.
“Tần Thúc, ngươi lại chạy đi chỗ nào vậy! Ta chỉ vừa mới viết cho Tố Thư phong thư quay lại đã không thấy bóng dáng ngươi đâu!”
“Sáng sớm hôm này ở bên thư phòng bên kia Dong nhi lại chọc giận Thái phó, hạ nhân tới báo ta liền qua đó xem một chút.”
Tần Thúc vội vàng đi tới cầm tay Liễu Thanh Đường khuôn mặt vốn lạnh lẽo bất chợt xuất hiện chút mềm mại lập tức sinh động lên.
“Huống hồ ta tưởng Thanh Đường vẫn còn tức giận.”
Tần Thúc không nói tới còn đỡ, nhắc tới chuyện này Liễu Thanh Đường lại nghĩ tới nguyên nhân cũng hắn cãi nhau. Nói là cãi nhau cho oai kỳ thật chính là nàng hầm hầm tức giận lải nhải liên miên một hồi, Tần Thúc không hé miệng một câu cũng không tức giận chỉ ôm nàng vào lòng thỉnh thoảng an ủi vài câu, nhận sai một chút nhưng khi nàng bắt hắn đáp ứng chuyện nàng muốn thì ngậm chặt miệng không hé răng một lời.
Việc này phải nói bắt đầu từ khi bọn họ ở Dục Phật Tự hồi cung, Tần Thúc dưỡng thương đã tốt mấy phần có thể đi xe ngựa được, nàng đã nói buông tay mặc kệ cùng hắn đi Ngự Thủy sơn trang tĩnh dưỡng, nhưng Tần Thúc không nghe.
Con nuôi tuổi còn nhỏ, Tiêu Hoài Húc còn chưa chết, nếu không tận mắt nhìn thấy con nuôi đi lên ngôi vị Hoàng đế, Liễu Thanh Đường làm sao yên tâm? Cho dù nàng nghĩ muốn cùng hắn đến địa phương thanh tĩnh điều dưỡng cơ thể, Tần Thúc cảm thấy nàng có lẽ cũng sẽ thỉnh thoảng lo lắng tình hình kinh thành. Nếu như vậy vì sao không đợi tất cả đều ổn thỏa vậy mà cũng không gấp gáp gì một, hai năm.
Trong lòng Tần Thúc hiểu được liền không đồng ý với Liễu Thanh Đường chuyện đi Ngự Thủy sơn trang, hắn không muốn nàng miễn cưỡng bản thân. Tuy rằng đa số mọi người đều hy vọng người mình yêu lo lắng, quan tâm chăm sóc mình, nhưng đối với Tần Thúc mà nói hắn tình nguyện để Liễu Thanh Đường lo lắng cho bản thân nàng một chút. Nàng để ý quốc gia cùng người thân, thật ra không đành lòng bỏ mặc bọn họ ở thời điểm đó, nhưng lại bận tâm thân thể hắn muốn cho hắn đi đến nơi non xanh nước biếc nghỉ ngơi.
Cuối cùng nàng vẫn buông tay nơi này quyết định cùng hắn đi Ngự Thủy sơn trang, trong lòng Tần Thúc làm sao không cảm động? Chỉ cần nàng từng nghĩ như vậy là quá đủ rồi, Tần Thúc nghĩ vậy liền thay nàng quyết định tiếp tục ở lại kinh thành. Sau đó lại lo lắng nàng mệt nhọc khi vết thương trên người kha khá liền bắt đầu hỗ trợ.
Hai năm qua đi tình hình kinh thành dần dần ổn định, những tiếng phản đối cơ hồ đã không còn, Tiêu Nhạc An ở trong cung học tập cũng đã đi vào ổn định. Liễu Thanh Đường liền bắt đầu nhắc đến chuyện muốn đi Ngự Thủy sơn trang, Tần Thúc lại vẫn như trước không đồng ý, hắn một lòng nghĩ về nàng để cho Liễu Thanh Đường mỗi ngày lo lắng còn không bằng ở đây chờ mọi chuyện vào quỹ đạo rồi tính.
Đối với Liễu Thanh Đường không gì vui vẻ hơn tận mắt chứng kiến con nuôi ngồi lên ngai vàng, đến lúc đó nàng có thể thoái ẩn ngao du giang hồ. Nhưng Tần Thúc đúng là không làm cho người ta bớt lo, vốn bị bệnh nặng đã tổn thương nguyên khí, thân thể suy nhược dễ dàng sinh bệnh, thỉnh thoảng còn đau đầu.
Hai ngày trước vào thu hắn lại bắt đầu ho khan, nhưng cố tình ngay cả thuốc hắn cũng không uống đúng giờ, mang vết thương trên người nhưng lại không chịu tịnh dưỡng, vô số lần Liễu Thanh Đường nói với hắn không cần lo lắng những chuyện khác, từ từ rồi mọi chuyện sẽ ổn thỏa hắn cũng không nghe.
Còn có cung ngục nữa, loại địa phương ẩm thấp đó ở lâu không tốt, nhưng Tần Thúc thường xuyên ở trong đó ít nhất hai đến ba canh giờ, lắm thời điểm còn thức đêm một chút tự giác bảo dưỡng thân thể cũng không có. Cứ như vậy bảo làm sao Liễu Thanh Đường có thể yên tâm ở lại trong cung, tất nhiên là vội vã muốn đi Ngự Thủy sơn trang, đến lúc đó cái gì cũng không làm, chỉ chú ý theo dõi hắn uống thuốc nghỉ ngơi, một chút cũng không muốn hắn ở đây lãng phí sức khỏe.
Buổi sáng hôm này sờ trán hắn cảm thấy có chút nóng còn dặn dò hắn nghỉ ngơi nhiều, không ngủ được cho phép đứng dậy đi dạo chút cho thư thái, nhưng đến giờ nhất định phải uống thuốc. Ai biết đâu nàng đi ra ngoài làm chút việc quay lại người vốn nên nghỉ ngơi thật tốt thì không thấy, nô tài bê thuốc lại đây cũng không tìm thấy hắn.
Vì sao Liễu Thanh Đường tức giận, Tần Thúc hiểu được nàng muốn cho hắn nghỉ ngơi nhiều một chút không cần làm nhiều việc như vậy, nhưng hắn lại nghĩ mau mau làm hết những công việc ở đây để có thể đi Ngự Thủy sơn trang sớm một chút, cũng miễn cho Thanh Đường ở trong tình thế khó xử, chờ mọi chuyện đều đã đi vào quỹ đạo bọn họ có thể rời đi.
Tần Thúc nghĩ như vậy nhưng chưa bao giờ nói ra chỉ cắm đầu làm. Điều này làm cho Liễu Thanh Đường sao không tức giận, nhưng tức giận thì tức giận cũng không có cách nào cuối cùng không phải chính nàng đau lòng sao.
Ca ca nàng Liễu Thanh Dong vào cung thăm nàng nhìn thấy thế đều tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ vô số lần, nào là nói nàng chính là tiểu hỗn thế ma vương, từ trước đến giờ cao ngạo một đời kết quả bị Tần Thúc ăn gắt gao, quả là một vật sẽ có một vật khắc chế. Đối với muội muội buồn rầu một chút ý tứ khuyên nhủ cũng không có, ngược lại còn khoe chính mình sắp ôm mỹ nhân về nhà, bộ dạng vui sướng khi người khác gặp họa, chọc cho Liễu Thanh Đường bực mình liền phất tay tiễn khách.
Bất quá khi ban đêm Tần Thúc nghe nàng nói chuyện này, tuy rằng lúc đó không tỏ vẻ gì nhưng ngày hôm sau đã kêu người vào trong cung viết bản danh sách tiểu thư con nhà quan lại mà năm đó Liễu Thanh Dong chọn lựa để lấy làm vợ, sau đó đem danh sách đó tặng cho Tịch Lam tướng quân. Nửa tháng sau đó thời điểm Liễu Thanh ĐƯờng vào triều đều thấy vẻ mặt đau khổ của ca ca nhà mình, Tịch Lam tướng quân đứng ở dưới mặt lạnh như băng không chớp mắt, ngay cả các đại thần trong triều cũng không dám liếc nhìn nhiều.
Tần Thúc cái gì cũng tốt, chính là tốt quá, bởi vì tức giận nàng đi hơi nhanh biểu tình kiên quyết cứng rắn, Tần Thúc cố gắng đuổi theo bước chân của nàng bước chân ở bên phải do bị thương nên có chút khập khiễng, dáng vẻ có chút khó khăn còn nhỏ giong cẩn thận lôi kéo nàng giải thích nói lo lắng Dong nhi bên kia xảy ra chuyện gì, tức giận trong lòng nàng lập tức biến mất sạch sẽ.
“Ta không tức giận nhưng vì sao buổi sáng thức dậy ngươi không ăn đồ ăn sáng? Ngay cả thuốc cũng không uống? Ngươi vì sao cứ luôn như vậy, lần sau còn thế ta liền tức giận, thật sự tức giận.”
Liễu Thanh Đường vừa nói cước bộ chậm dần kéo cánh tay hắn cùng hắn chậm rãi tản bộ. Tần Thúc nghe vậy ừ một tiếng, ngẫm lại vẫn nên giải thích.
“Bởi vì buổi sáng chờ ngươi xử lý xong chuyện cùng nhau dùng bữa, nhưng tiểu thái giám nói Dong nhi lại làm cho thái phó hôn mê, ta liền đi xem cũng không biết sẽ lâu như vậy.”
“Chờ ta làm gì, ngươi cứ dùng bữa trước là được rồi.”
Liễu Thanh Đường than thở một câu rồi lại nghĩ sau này vẫn nên cùng Tần Thúc ăn sáng xong rồi hãy đi xử lý công việc. Nghĩ đến Tần Thúc nói bên chỗ con nuôi lại xảy ra chuyện nàng không quá để ý hỏi:
“Đúng rồi lần này Dong nhi làm cách nào lại chọc tức thái phó hôn mê?”
Không phải nàng không thèm để ý con nuôi mà từ ngày con nuôi bắt đầu ở trong cung học tập, chuyện chọc giận thái phó xảy ra như cơm bữa nàng đã quen rồi, đều đã thành thói quen.Nói đến việc này nàng là người đầu tiên không có lập trường giáo huấn con nuôi, ai bảo chính nàng ngày trước khi còn ở Liễu gia đã trêu chọc tiên sinh đến giảng bài cho nàng và ca ca.
Khi đó bởi vì vị tiên sinh dạy học khinh thường tiểu nữ oa nói một câu:
“Nữ tử này biết chữ sao, đọc một lượt nữ tắc ta xem.”
Liễu Thanh Đường liền tức giận bắt ca ca nàng đồng lõa, hung hăng trêu chọc vị tiên sinh kia một phen. Sau khi phụ thân về nhà biết được việc này trừng phạt Liễu Thanh Dong một chút còn Liễu Thanh Đường lần đầu tiên bởi vì không biết tôn sư trọng đạo phạt nàng chép hơn mười quyển sách. Nhưng mà sau đó vị tiên sinh dạy học kia đã bị phụ thân không khách khí sa thải, đổi thành chính ông đến dạy con trai cùng nữ nhi.
Khi đó phụ thân đã nói với huynh muội nàng một câu:
“Loại người nói ra câu này là dạng người ngu xuẩn, dù cho hắn có học vấn ta cũng không thể để cho hắn dạy dỗ đứa nhỏ của ta. Ta hy vọng hài tử của ta sẽ không bị lề thói giáo điều xưa cũ trói buộc, ta hy vọng các con còn sống sẽ có chủ kiến của mình, mặc kệ thích hợp hay không, mặc kệ người bên ngoài khen chê hay chửi bới, làm những chuyện mình muốn làm, nhưng không làm những việc trái lương tâm.”
Cuộc đời Liễu Thanh Đường tổng cộng có hai người thầy, người thứ nhất bởi vì nói câu kia bị nàng trêu chọc chật vật không thôi tức giận bị người khiêng ra khỏi Liễu phủ. Người thứ hai chính là phụ thân nàng, đối với phụ thân nhà mình Liễu Thanh Đường lại càng làm càn, dù sao chủ cần không phải chuyện đại sự, còn lại việc nhỏ chỉ cần nàng bày ra bộ dáng nũng nịu phụ thân mặt lạnh chỉ nhìn qua một chút sẽ không truy cứu, cho nên nàng quả thật không bị nghiêm khắc bắt đọc sách.
Lần đầu tiên nghe thấy Dong nhi chọc thái phó hôn mê, Liễu Thanh Đường còn cảm thấy hứng thú đi xem, sau đó dự một buổi học nàng thề trong lòng... không bao giờ muốn đi lần nữa, để lại con nuôi một mình ở đó chịu khổ.
Chẳng qua giữa con nuôi và thái phó mà nói, chân chính chịu khổ là thái phó mới đúng, mỗi lần Dong nhi đều thực bình tĩnh tự mình chăm chú học hỏi cái mình muốn học, mà thái phó thì bực bội không biết phải làm sao. Ông chỉ cần dạy một học trò, mắt thấy đứa nhỏ trí tuệ hơn người lại cố tình không tiếp thu theo sách vở bình thường, dùng tốc độ nhanh nhất nắm bắt những chữ lạ sau đó bắt đầu một lòng nghiên cứu sách thuốc, trong lòng thái phó thật sự là cực kì dằn vặt.
Thỉnh thoảng đứa nhỏ có hỏi một vài vấn đề, nhưng vẫn là y thuật điều này làm sao thái phó trả lời được. Ninh thái phó cũng là lão nhân quật cường thấy một mầm cây tốt còn có thể là Hoàng đế sau này, làm sao ông có thể trơ mắt nhìn đứa nhỏ lệch khỏi quỹ đạo. Trong lòng lão nhân tràn đầy nhiệt huyết muốn cho thế tử Thuần vương một lần nữa đối với sách vở có hứng thú ngoan ngoãn học tập liền cố gắng chịu đựng Dong nhi.
Vào lần thứ ba Ninh thái phó hôn mê, Liễu Thanh Đường hảo tâm nghĩ ông đã lớn tuổi chuẩn bị đổi cho Dong nhi một vị thái phó, không nghĩ tới ngày hôm sau ở trên triều Ninh thái phó lệ nóng tung hoành nói nhất định phải dạy dỗ thế tử Thuần vương thật tốt bằng không chết cũng không cam lòng, người đã một mớ tuổi khóc lóc thì xấu lắm, Liễu Thanh Đường cũng không có sở thích nhìn lão nhân khóc, vì thế cuối cùng vẫn không đổi thái phó, cứ như vậy để Ninh thái phó tiếp tục dạy.
Tóm lại bây giờ ở trong cung đã dần ổn định, lúc trước Liễu Thanh Đường còn thỉnh thoảng đến xem xét nhưng mỗi lần đều bị Ninh thái phó lôi kéo cáo trạng, sau đó Dong nhi lại ánh mắt hoàn toàn không phát hiện chính mình sai lầm nhìn nàng, bộ dạng không liên quan gì đến mình tiếp tục xem sách thuốc, mặc cho nàng bị Ninh thái phó than phiền đến đau đầu, nói gì Liễu Thanh Đường cũng không nguyện ý tiếp tục đến xem xét việc này cứ thế rơi vào người Tần Thúc.
“Hôm qua Ninh thái phó giao bài tập cho Dong nhi, kết quả hôm này ông kiểm tra lại Dong nhi viết không phải tứ thư ngũ kinh mà là mục lục sách thuốc. Giao bài văn đứa nhỏ liền viết lưu loát vài trang những ca bệnh cùng cách trị liệu, khiến cho Ninh thái phó tức xanh mặt. Nhìn thấy sắc mặt thái phó không tốt Dong nhi chạy lại bắt mạch cho ông nói ông cần thanh tâm hạ sốt, sau đó liền viết xuống một phương thuốc, Ninh thái phó tức đến nỗi không nói được lời nào liền té xỉu.”
Lúc Tần Thúc nói tựa hồ có chút muốn cười nhưng vẫn nhịn không cười. Liễu Thanh Đường vốn không bận tâm nhiều như vậy muốn cười liền ha ha nở nụ cười. Cười một lúc bỗng nhìn đến biểu tình Tần Thúc nàng liền thu liễm bày ra bộ mặt nghiêm túc nói với Tần Thúc.
“Dong nhi luôn chọc tức Ninh thái phó như vậy là không phải, không tôn sư trọng đạo chờ đứa nhỏ đến đây ngươi phải giáo huấn nó thật tốt, không cần luôn nuông chiều, nam nhi phải được rèn luyện thật tốt.”
Tuy rằng mỗi lần Liễu Thanh Đường đều nói phải dạy dỗ con nuôi thật tốt, nhưng kỳ thật so với hắn chính nàng càng thích nuông chiều con nuôi hơn. Nếu hắn thoáng nghiêm khắc nàng sẽ trừng hắn nói làm sao nghiêm khắc như vậy dọa đứa nhỏ sợ hãi, theo lời nàng giáo huấn con nuôi còn chưa kịp bắt đầu nói nàng đã nói con nuôi nhu thuận nghe lời căn bản không cần giáo huấn.
Dong nhi không sợ trời không sợ đất như vậy, thái phó ngất xỉu trước mặt cũng bất động như núi hơn phân nửa đều do Liễu Thanh Đường nuông chiều mà ra.
Dương Tố Thư còn vì chuyện này vào trong cung một chuyến ân cần dạy bảo bạn tốt, không muốn nàng chiều đứa nhỏ như vậy, Liễu Thanh Đường liền thề thốt nói nhất định làm một người mẹ nuôi nghiêm khắc. Về phần sau này có thực hiện được hay không Dương Tố Thư lại vắt óc vào cung một chuyến nhờ Tần Thúc để hắn trông coi Liễu Thanh Đường xem có phải chuyện gì cũng đều chiều theo con, đến lúc đó mới có thể nhìn ra được nàng có làm được hay không.
Ở nhà phải trông chừng phu quân, làm cho hắn không cần nuông chiều theo con, hiện tại ngay cả bạn tốt cũng cần nàng ngăn cản, Dương Tố Thư càng nghĩ càng cảm thấy bất đắc dĩ. Ở nhà Tiêu Nhạc An có lão cha hai mươi tư giờ hiếu thuận, chẳng qua đến trước mặt mẫu thân liền ngoan vô cùng, đồng dạng ở trong cung có mẹ nuôi luôn nuông chiều làm chuyện xấu đều bao che, nhưng vừa đến trước mặt cha nuôi cũng không dám lỗ mãn.
Hai người vừa nói chuyện về con nuôi vừa trở về Từ An cung, không lâu sau con nuôi Tiêu Nhạc An người mới được nói đến lưng đeo túi cách được đưa đến đây dùng cơm trưa.
“Dong nhi lại đây, mẹ nuôi hỏi con làm sao hôm nay lại chọc Ninh thái phó hôn mê?”
Liễu Thanh Đường hé ra khuôn mặt nghiêm túc nửa ngày chờ Tiêu Nhạc An lại đây, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng phấn điêu mài ngọc đáng yêu của Tiêu Nhạc An chớp chớp mắt kéo dài âm thanh kêu một câu mẹ nuôi sau đó nhào vào lòng nàng, Liễu Thanh Đường cơ hồ lập tức quên mất quyết tâm của bản thân, khống chế không được lộ ra khuôn mặt tươi cười.
“Khụ khụ.”
Tần Thúc ở bên cạnh ho khan một tiếng, nâng chung trà lên uống một ngụm, đây là ám hiệu bọn họ đã thảo luận tốt từ trước, nếu Liễu Thanh Đường lệch sóng sẽ nhắc nhở nàng. Thật nguy hiểm Liễu Thanh Đường nhớ lại quyết tâm lúc đầu của mình tiếp tục nâng bộ mặt nghiêm túc nói:
“Ninh thái phó đã lớn tuổi như vậy, lại là lão sư của con, con cho dù không muốn học cũng không thể chọc tức ông ấy.”
“Dong nhi không có cố ý chọc giận lão sư.”
Tiêu Nhạc An luôn có bộ dạng tiểu đại nhân bất an gục đầu xuống, Ninh thái phó đối với nó tuy rằng nghiêm khắc chút nhưng cũng thực quan tâm nó, cho nên nó thật tình đem thái phó làm lão sư tôn kính, cho dù nó không muốn thái phó cứ dạy triền miên không ngớt.
“Thái phó lớn tuổi có một số thứ không thể ăn nhiều nhưng vẫn cố tình ăn cho nên cảm xúc hơi kích động một chút liền thấy choáng váng đầu, Dong nhi cũng đã nói qua vài lần với lão sư bình thường không nên ăn nhiều hạt tiêu và thịt, cũng không thể uống rượu nhưng thái phó không nghe còn nói sư nương trong nhà quản chặt lắm, chỉ dám ở trong cung vụng trộm uống một chút còn không cho con nói cho ai.”
Tiêu Nhạc An thở dài lại nói:
“Con về nhà thỉnh giáo mẫu thân cho lão sư phương thuốc chỉ cần đúng hạn uống thuốc, không uống rượu ăn thịt cùng hạt tiêu, về sau sẽ không tùy tiện ngất xỉu.”
“Ôi chao? Ninh thái phó sợ phu nhân, còn thích ăn thịt cùng hạt tiêu còn mang rượu vào cung uống? Dong nhi con còn nhỏ không thể học thái phó uống rượu. Ta biết mà Dong nhi nhà chúng ta là đứa nhỏ biết nghe lời, so với những đứa nhỏ khác còn thông minh hơn nhiều.”
Liễu Thanh Đường cười cười ôm lấy con nuôi hôn lên mặt đứa nhỏ một cái, ánh mắt Tiêu Nhạc An cũng cong cong cười rộ lên. Hai người một bên hòa thuận vui vẻ, Tần Thúc bên này hơi nhếch đuôi lông mày chậm rãi nói:
“Thanh Đường.”
Liễu Thanh Đường cùng Tiêu Nhạc An đồng thời ngừng lại một chút, sau đó Liễu Thanh Đường ngẩng đầu cười lấy lòng với Tần Thúc:
“Tần Thúc chàng xem Dong nhi của chúng ta có phải thực nghe lời, thực ngoan hay không, chúng ta hôm nay đừng mắng đứa nhỏ nhé.”
“Được, không mắng đứa nhỏ, ta cùng đứa nhỏ nói chuyện thôi.”
Tần Thúc thản nhiên thay đổi cách nói vươn tay về phía Tiêu Nhạc An. Tiêu Nhạc An lập tức ỉu xìu rời khỏi vòng tay Liễu Thanh Đường bị Tần Thúc nắm tay đi ra ngoài tiến hành cuộc 'nói chuyện phiếm'. Trước kia mỗi lần Tiêu Nhạc An làm chuyện gì mặc kệ đúng sai, Dương Tố Thư sẽ giảng đạo lý phân tích cùng nó một phen, hiện tại ở trong cung chuyện này liền rơi vào tay Tần Thúc.
Tuy rằng hôm nay Liễu Thanh Đường xung phong nhận việc nói thay Tần Thúc một hồi, nhưng hiển nhiên là không thể thành công. Nghĩ đến mỗi lần Tần Thúc cùng mình là bộ dáng ngay thẳng, nàng liền cảm thấy lo lắng thay cho con nuôi.
Nhìn thấy bóng người cao gầy đi tới từ cuối hành lang các tiểu cung nữ vừa rồi còn vẻ mặt tươi cười lập tức thay đổi biểu tình dạt sang một bên cúi đầu mắt nhìn giầy khẩn trương cung kính nói.
Đợi cho bóng người kia đi xa đến tận khi không nhìn thấy bóng dáng, ba tiểu cung nữ lúc này mới khoa trương thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trong đó có một cô nương không nhịn được lẩm bẩm nói:
“Tần tổng quản cùng với lời đồn quả thật giống nhau thật đáng sợ, vừa rồi lúc hắn đi qua người chúng ta, ta còn cảm thấy sau lưng có một trận gió lạnh.”
Nói xong nàng ta còn rụt rụt cổ.
“Không phải Tần tổng quản chỉ quản lý mỗi cung ngục đâu, nghe nói bên trong mỗi ngày đều xử tử một đám người, đều là những cung nhân phạm sai lầm, thi thể chất thành ngọn núi bên trong cung ngục máu dính khắp nơi dù cho rửa như nào cũng không sạch được.”
Một cung nữ khác hạ giọng thần thần bí bí nó, khiến cho hai cung nữ bên cạnh sợ tới mức bưng kín miệng thần sắc sợ hãi.
“Haizzz hóa ra là một người ừm... âm trầm, cũng không biết Thái Hậu nương nương vì sao lại coi trọng người như vậy. Ta nghe nói Thái Hậu nương nương rất tin tưởng Tần tổng quản đó.”
“Ta biết ta biết, các ngươi xem Tần tổng quản đi đường có phải có chút kỳ quái không, hắn đi đường có chút khập khiễng, chân trái nặng chân phải nhẹ. Ta nghe nói hai năm trước Thái Hậu nương nương ở ngoài cung gặp nạn, Tần tổng quản vì cứu người mà thiếu chút nữa mất mạng. Về sau được cứu sống liền lưu lại di chứng này, từ đó Thái Hậu nương nương liền đối với hắn tốt lắm tốt lắm.”
Vị cung nữ lúc nãy nói trong cung ngục máu rửa không sạch khiến cho hai tiểu cung nữ kia sợ hãi làm ra biểu tình không cho là đúng, quay đầu nhìn trái phải mới đè thấp thanh âm nói:
“Vậy các ngươi không biết rồi từ trước đó Tần tổng quản đã được Thái Hậu nương nương tin tưởng, bằng không làm sao có thể từ một quản sự nho nhỏ thăng chức lên phó tổng quản, sau đó là đại tổng quản? Con đường thăng chức này người ngoài cầu đều không cầu được, không ai không hâm mộ vận khí Tần tổng quản thật tốt, không biết tại sao lại được Thái Hậu nương nương coi trọng.”
“Hóa ra là vậy, cũng không biết Tần tổng quản kia làm cái gì mà cho Thái Hậu nương nương coi trọng hắn như vậy.”
Hai tiểu cung nữ ngây thơ hồn nhiên cảm thán lại nhìn thấy vị cung nữ vừa rồi lộ ra vẻ mặt biết được nội tình cười cười đắc ý liền thân thiết kéo tay nàng nói:
“Ngươi biết gì sao? Vậy nói cho ta nghe một chút xin ngươi đó Lý Hương tỷ tỷ.”
“Khụ, ta cũng chỉ đoán lung tung thôi, nhưng các ngươi đừng rêu rao khắp nơi đó.”
Cung nữ tên Lý Hương thanh thanh cổ họng nhỏ giọng cùng hai người kia chia sẻ bí mật.
“Ta đoán Thái Hậu nương nương cùng Tần tổng quản là cái chuyện đó đó, các ngươi cũng biết có một số cung nữ thường cùng với thái giám qua lại, ta thấy Thái Hậu nương nương cùng Tần tổng quản chính là như thế đó! Có một lần thực ngẫu nhiên thấy sau khi hạ triều Tần tổng quản tiến đến nghênh đón người về Từ An Cung, thấy hai người họ nói gì đó, sau đó Thái Hậu nương nương cười ôn nhu. Các ngươi đã bao giờ nhìn thấy Thái Hậu nương nương cười với ai chưa? Không phải đều là bộ dáng lãnh đạm nghiêm túc sao?”
“Ngươi đùa sao, Thái Hậu nương nương cười ôn nhu? cho tới bây giờ ta chưa thấy qua cũng không tưởng tượng được đó. Nhưng mà ta cảm thấy Tần tổng quản bộ dạng cũng không đẹp mắt, còn thực dọa người, Thái Hậu nương nương xinh đẹp lại lợi hại như vậy làm sao có thể... Cho dù người có muốn chuyện đó lấy quyền thế của Liễu gia ở trong cung lặng lẽ bao dưỡng cũng không ai dám nói gì. Hiện tại đang có tin đồn Hoàng thượng yếu lắm sắp băng hà, nói không chừng sau này Thái Hậu nương nương là đại nữ hoàng, Nam triều đổi họ Tiêu thành họ Liễu...”
Tiểu cung nữ còn chưa nói xong đã bị Lý Hương bưng kín miệng. Nàng nhất thời thay đổi biểu tình vui đùa trở nên cực kì nghiêm túc.
“Sự tình liên quan đến triều chính chúng ta sao có thể vọng nghị, nếu những lời vừa rồi bị người khác nghe thấy ba người chúng ta đều bị bắt vào cung ngục.”
Tiểu cung nữ cũng phát hiện ra lời mình nói có bao nhiêu phần quá phận vội vàng che miệng về phía Lý Hương cười lấy lòng. Người dưới buôn chuyện về sinh hoạt cá nhân của Thái Hậu nương nương chỉ cần không truyền đi những lời khó nghe thì không liên quan nhiều, ít nhất so với trước kia bây giờ đã thư thái hơn rất nhiều.
“Được rồi, nhớ kỹ lần sau không được quên, ngươi đi đi, chủ tử Viên tần không phải đang chờ túi thơm trong tay ngươi sao?”
Lý Hương nói xong tiểu cung nữ kia lại thở dài.
“ Hoàng thượng ốm đau nằm trên giường bộ dạng không thể nói, còn chưa biết lúc nào thì đi nhóm phi tần hậu cung chúng ta hầu hạ không biết tình huống sau này ra sao. Tiên đế hậu cung nhiều phi tần như vậy đều bị Thái Hậu cho đi trông coi hoàng lăng.”
Lý Hương vỗ nhẹ vào gáy nàng tức giận nói.
“Ngươi quan tâm nhiều như vậy làm gì, tự chiếu cố bản thân mình đi đúng là nha đầu không có mắt nhìn xa trông rộng.”
“Vẫn có Lý Hương tỷ tỷ chiếu cố ta mà, Vân Liên đi trước nhé lần sau nói chuyện cùng Lý Hương tỷ tỷ nha.”
Vân Liên vừa đi chỉ còn lại Lý Hương cùng một cung nữ khác tên Tuyết Phương, Tuyết Phương và Lý Hương đang hướng con đường khác đi.
“Vân Liên luôn bộ dạng trẻ con thực khiến người khác lo lắng.”
“Người như vậy đối với cuộc sống trong cung so với chúng ta có lẽ thoải mái hơn nhiều.”
Lý Hương lắc đầu thu lại nụ cười thay đổi đề tài.
“Trong cung yên ổn được hai năm ước chừng sắp có chuyện đại sự, vị kia nằm ở trên giường lâu như vậy chắc cũng nhanh đi, hậu cung không một ai được phép xuất cung hiện tại đều thành thành thật thật, chỉ mong Thái Hậu nương nương vui vẻ không đưa các nàng đến trông coi hoàng lăng, ớ đó là nơi như nào, làm sao có thể so bì với trong cung, ăn mặc đi lại huống hồ hậu cung đều toàn người trẻ tuổi, làm gì có ai nguyện ý đi vào nơi đó.”
“Ta hầu hạ Tuyền tiệp dư, cả ngày nàng lấy nước mắt rửa mặt chỉ sợ Hoàng thượng băng hà, Thái Hậu nương nương cho các nàng tuẫn táng cùng. Thái Hậu không hòa hợp với Hoàng thượng là chuyện người người đều biết, nghe đồn Thái Hậu nương nương là một người tâm địa sắt đá, nói không chừng có thể giận chó đánh mèo các nàng, trong cung không phải chỉ mình Tuyền tiệp dư lo sợ.”
Tuyết Phương nhắc tới vị chủ tử này liền nhíu mi, vị chủ tử này của nàng cứ luôn nửa đêm bắt đầu khóc lóc, một đám cung nhân hầu hạ bọn họ không có một ngày được ngủ yên ổn.
“Dư tiệp dư thì không khóc chỉ là ngày ngày đều hướng Từ An cung thỉnh an. Thái Hậu nương nương không muốn lãng phí thời gian gặp nhóm hậu phi, nàng cũng biết nhưng ở ngoài cửa nói mỗi ngày tới thỉnh an là đạo lý nàng lên làm, mặc kệ nói như nào vẫn ngày ngày đi đến bày tỏ tấm lòng.”
Nhóm nô tài có phiền não của nhóm nô tài, chủ tử có phiền não của chủ tử, ngay cả Thái Hậu nương nương quyền lực nhất trong cung nói một không nói hai cũng có phiền não.
“Tần Thúc, ngươi lại chạy đi chỗ nào vậy! Ta chỉ vừa mới viết cho Tố Thư phong thư quay lại đã không thấy bóng dáng ngươi đâu!”
“Sáng sớm hôm này ở bên thư phòng bên kia Dong nhi lại chọc giận Thái phó, hạ nhân tới báo ta liền qua đó xem một chút.”
Tần Thúc vội vàng đi tới cầm tay Liễu Thanh Đường khuôn mặt vốn lạnh lẽo bất chợt xuất hiện chút mềm mại lập tức sinh động lên.
“Huống hồ ta tưởng Thanh Đường vẫn còn tức giận.”
Tần Thúc không nói tới còn đỡ, nhắc tới chuyện này Liễu Thanh Đường lại nghĩ tới nguyên nhân cũng hắn cãi nhau. Nói là cãi nhau cho oai kỳ thật chính là nàng hầm hầm tức giận lải nhải liên miên một hồi, Tần Thúc không hé miệng một câu cũng không tức giận chỉ ôm nàng vào lòng thỉnh thoảng an ủi vài câu, nhận sai một chút nhưng khi nàng bắt hắn đáp ứng chuyện nàng muốn thì ngậm chặt miệng không hé răng một lời.
Việc này phải nói bắt đầu từ khi bọn họ ở Dục Phật Tự hồi cung, Tần Thúc dưỡng thương đã tốt mấy phần có thể đi xe ngựa được, nàng đã nói buông tay mặc kệ cùng hắn đi Ngự Thủy sơn trang tĩnh dưỡng, nhưng Tần Thúc không nghe.
Con nuôi tuổi còn nhỏ, Tiêu Hoài Húc còn chưa chết, nếu không tận mắt nhìn thấy con nuôi đi lên ngôi vị Hoàng đế, Liễu Thanh Đường làm sao yên tâm? Cho dù nàng nghĩ muốn cùng hắn đến địa phương thanh tĩnh điều dưỡng cơ thể, Tần Thúc cảm thấy nàng có lẽ cũng sẽ thỉnh thoảng lo lắng tình hình kinh thành. Nếu như vậy vì sao không đợi tất cả đều ổn thỏa vậy mà cũng không gấp gáp gì một, hai năm.
Trong lòng Tần Thúc hiểu được liền không đồng ý với Liễu Thanh Đường chuyện đi Ngự Thủy sơn trang, hắn không muốn nàng miễn cưỡng bản thân. Tuy rằng đa số mọi người đều hy vọng người mình yêu lo lắng, quan tâm chăm sóc mình, nhưng đối với Tần Thúc mà nói hắn tình nguyện để Liễu Thanh Đường lo lắng cho bản thân nàng một chút. Nàng để ý quốc gia cùng người thân, thật ra không đành lòng bỏ mặc bọn họ ở thời điểm đó, nhưng lại bận tâm thân thể hắn muốn cho hắn đi đến nơi non xanh nước biếc nghỉ ngơi.
Cuối cùng nàng vẫn buông tay nơi này quyết định cùng hắn đi Ngự Thủy sơn trang, trong lòng Tần Thúc làm sao không cảm động? Chỉ cần nàng từng nghĩ như vậy là quá đủ rồi, Tần Thúc nghĩ vậy liền thay nàng quyết định tiếp tục ở lại kinh thành. Sau đó lại lo lắng nàng mệt nhọc khi vết thương trên người kha khá liền bắt đầu hỗ trợ.
Hai năm qua đi tình hình kinh thành dần dần ổn định, những tiếng phản đối cơ hồ đã không còn, Tiêu Nhạc An ở trong cung học tập cũng đã đi vào ổn định. Liễu Thanh Đường liền bắt đầu nhắc đến chuyện muốn đi Ngự Thủy sơn trang, Tần Thúc lại vẫn như trước không đồng ý, hắn một lòng nghĩ về nàng để cho Liễu Thanh Đường mỗi ngày lo lắng còn không bằng ở đây chờ mọi chuyện vào quỹ đạo rồi tính.
Đối với Liễu Thanh Đường không gì vui vẻ hơn tận mắt chứng kiến con nuôi ngồi lên ngai vàng, đến lúc đó nàng có thể thoái ẩn ngao du giang hồ. Nhưng Tần Thúc đúng là không làm cho người ta bớt lo, vốn bị bệnh nặng đã tổn thương nguyên khí, thân thể suy nhược dễ dàng sinh bệnh, thỉnh thoảng còn đau đầu.
Hai ngày trước vào thu hắn lại bắt đầu ho khan, nhưng cố tình ngay cả thuốc hắn cũng không uống đúng giờ, mang vết thương trên người nhưng lại không chịu tịnh dưỡng, vô số lần Liễu Thanh Đường nói với hắn không cần lo lắng những chuyện khác, từ từ rồi mọi chuyện sẽ ổn thỏa hắn cũng không nghe.
Còn có cung ngục nữa, loại địa phương ẩm thấp đó ở lâu không tốt, nhưng Tần Thúc thường xuyên ở trong đó ít nhất hai đến ba canh giờ, lắm thời điểm còn thức đêm một chút tự giác bảo dưỡng thân thể cũng không có. Cứ như vậy bảo làm sao Liễu Thanh Đường có thể yên tâm ở lại trong cung, tất nhiên là vội vã muốn đi Ngự Thủy sơn trang, đến lúc đó cái gì cũng không làm, chỉ chú ý theo dõi hắn uống thuốc nghỉ ngơi, một chút cũng không muốn hắn ở đây lãng phí sức khỏe.
Buổi sáng hôm này sờ trán hắn cảm thấy có chút nóng còn dặn dò hắn nghỉ ngơi nhiều, không ngủ được cho phép đứng dậy đi dạo chút cho thư thái, nhưng đến giờ nhất định phải uống thuốc. Ai biết đâu nàng đi ra ngoài làm chút việc quay lại người vốn nên nghỉ ngơi thật tốt thì không thấy, nô tài bê thuốc lại đây cũng không tìm thấy hắn.
Vì sao Liễu Thanh Đường tức giận, Tần Thúc hiểu được nàng muốn cho hắn nghỉ ngơi nhiều một chút không cần làm nhiều việc như vậy, nhưng hắn lại nghĩ mau mau làm hết những công việc ở đây để có thể đi Ngự Thủy sơn trang sớm một chút, cũng miễn cho Thanh Đường ở trong tình thế khó xử, chờ mọi chuyện đều đã đi vào quỹ đạo bọn họ có thể rời đi.
Tần Thúc nghĩ như vậy nhưng chưa bao giờ nói ra chỉ cắm đầu làm. Điều này làm cho Liễu Thanh Đường sao không tức giận, nhưng tức giận thì tức giận cũng không có cách nào cuối cùng không phải chính nàng đau lòng sao.
Ca ca nàng Liễu Thanh Dong vào cung thăm nàng nhìn thấy thế đều tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ vô số lần, nào là nói nàng chính là tiểu hỗn thế ma vương, từ trước đến giờ cao ngạo một đời kết quả bị Tần Thúc ăn gắt gao, quả là một vật sẽ có một vật khắc chế. Đối với muội muội buồn rầu một chút ý tứ khuyên nhủ cũng không có, ngược lại còn khoe chính mình sắp ôm mỹ nhân về nhà, bộ dạng vui sướng khi người khác gặp họa, chọc cho Liễu Thanh Đường bực mình liền phất tay tiễn khách.
Bất quá khi ban đêm Tần Thúc nghe nàng nói chuyện này, tuy rằng lúc đó không tỏ vẻ gì nhưng ngày hôm sau đã kêu người vào trong cung viết bản danh sách tiểu thư con nhà quan lại mà năm đó Liễu Thanh Dong chọn lựa để lấy làm vợ, sau đó đem danh sách đó tặng cho Tịch Lam tướng quân. Nửa tháng sau đó thời điểm Liễu Thanh ĐƯờng vào triều đều thấy vẻ mặt đau khổ của ca ca nhà mình, Tịch Lam tướng quân đứng ở dưới mặt lạnh như băng không chớp mắt, ngay cả các đại thần trong triều cũng không dám liếc nhìn nhiều.
Tần Thúc cái gì cũng tốt, chính là tốt quá, bởi vì tức giận nàng đi hơi nhanh biểu tình kiên quyết cứng rắn, Tần Thúc cố gắng đuổi theo bước chân của nàng bước chân ở bên phải do bị thương nên có chút khập khiễng, dáng vẻ có chút khó khăn còn nhỏ giong cẩn thận lôi kéo nàng giải thích nói lo lắng Dong nhi bên kia xảy ra chuyện gì, tức giận trong lòng nàng lập tức biến mất sạch sẽ.
“Ta không tức giận nhưng vì sao buổi sáng thức dậy ngươi không ăn đồ ăn sáng? Ngay cả thuốc cũng không uống? Ngươi vì sao cứ luôn như vậy, lần sau còn thế ta liền tức giận, thật sự tức giận.”
Liễu Thanh Đường vừa nói cước bộ chậm dần kéo cánh tay hắn cùng hắn chậm rãi tản bộ. Tần Thúc nghe vậy ừ một tiếng, ngẫm lại vẫn nên giải thích.
“Bởi vì buổi sáng chờ ngươi xử lý xong chuyện cùng nhau dùng bữa, nhưng tiểu thái giám nói Dong nhi lại làm cho thái phó hôn mê, ta liền đi xem cũng không biết sẽ lâu như vậy.”
“Chờ ta làm gì, ngươi cứ dùng bữa trước là được rồi.”
Liễu Thanh Đường than thở một câu rồi lại nghĩ sau này vẫn nên cùng Tần Thúc ăn sáng xong rồi hãy đi xử lý công việc. Nghĩ đến Tần Thúc nói bên chỗ con nuôi lại xảy ra chuyện nàng không quá để ý hỏi:
“Đúng rồi lần này Dong nhi làm cách nào lại chọc tức thái phó hôn mê?”
Không phải nàng không thèm để ý con nuôi mà từ ngày con nuôi bắt đầu ở trong cung học tập, chuyện chọc giận thái phó xảy ra như cơm bữa nàng đã quen rồi, đều đã thành thói quen.Nói đến việc này nàng là người đầu tiên không có lập trường giáo huấn con nuôi, ai bảo chính nàng ngày trước khi còn ở Liễu gia đã trêu chọc tiên sinh đến giảng bài cho nàng và ca ca.
Khi đó bởi vì vị tiên sinh dạy học khinh thường tiểu nữ oa nói một câu:
“Nữ tử này biết chữ sao, đọc một lượt nữ tắc ta xem.”
Liễu Thanh Đường liền tức giận bắt ca ca nàng đồng lõa, hung hăng trêu chọc vị tiên sinh kia một phen. Sau khi phụ thân về nhà biết được việc này trừng phạt Liễu Thanh Dong một chút còn Liễu Thanh Đường lần đầu tiên bởi vì không biết tôn sư trọng đạo phạt nàng chép hơn mười quyển sách. Nhưng mà sau đó vị tiên sinh dạy học kia đã bị phụ thân không khách khí sa thải, đổi thành chính ông đến dạy con trai cùng nữ nhi.
Khi đó phụ thân đã nói với huynh muội nàng một câu:
“Loại người nói ra câu này là dạng người ngu xuẩn, dù cho hắn có học vấn ta cũng không thể để cho hắn dạy dỗ đứa nhỏ của ta. Ta hy vọng hài tử của ta sẽ không bị lề thói giáo điều xưa cũ trói buộc, ta hy vọng các con còn sống sẽ có chủ kiến của mình, mặc kệ thích hợp hay không, mặc kệ người bên ngoài khen chê hay chửi bới, làm những chuyện mình muốn làm, nhưng không làm những việc trái lương tâm.”
Cuộc đời Liễu Thanh Đường tổng cộng có hai người thầy, người thứ nhất bởi vì nói câu kia bị nàng trêu chọc chật vật không thôi tức giận bị người khiêng ra khỏi Liễu phủ. Người thứ hai chính là phụ thân nàng, đối với phụ thân nhà mình Liễu Thanh Đường lại càng làm càn, dù sao chủ cần không phải chuyện đại sự, còn lại việc nhỏ chỉ cần nàng bày ra bộ dáng nũng nịu phụ thân mặt lạnh chỉ nhìn qua một chút sẽ không truy cứu, cho nên nàng quả thật không bị nghiêm khắc bắt đọc sách.
Lần đầu tiên nghe thấy Dong nhi chọc thái phó hôn mê, Liễu Thanh Đường còn cảm thấy hứng thú đi xem, sau đó dự một buổi học nàng thề trong lòng... không bao giờ muốn đi lần nữa, để lại con nuôi một mình ở đó chịu khổ.
Chẳng qua giữa con nuôi và thái phó mà nói, chân chính chịu khổ là thái phó mới đúng, mỗi lần Dong nhi đều thực bình tĩnh tự mình chăm chú học hỏi cái mình muốn học, mà thái phó thì bực bội không biết phải làm sao. Ông chỉ cần dạy một học trò, mắt thấy đứa nhỏ trí tuệ hơn người lại cố tình không tiếp thu theo sách vở bình thường, dùng tốc độ nhanh nhất nắm bắt những chữ lạ sau đó bắt đầu một lòng nghiên cứu sách thuốc, trong lòng thái phó thật sự là cực kì dằn vặt.
Thỉnh thoảng đứa nhỏ có hỏi một vài vấn đề, nhưng vẫn là y thuật điều này làm sao thái phó trả lời được. Ninh thái phó cũng là lão nhân quật cường thấy một mầm cây tốt còn có thể là Hoàng đế sau này, làm sao ông có thể trơ mắt nhìn đứa nhỏ lệch khỏi quỹ đạo. Trong lòng lão nhân tràn đầy nhiệt huyết muốn cho thế tử Thuần vương một lần nữa đối với sách vở có hứng thú ngoan ngoãn học tập liền cố gắng chịu đựng Dong nhi.
Vào lần thứ ba Ninh thái phó hôn mê, Liễu Thanh Đường hảo tâm nghĩ ông đã lớn tuổi chuẩn bị đổi cho Dong nhi một vị thái phó, không nghĩ tới ngày hôm sau ở trên triều Ninh thái phó lệ nóng tung hoành nói nhất định phải dạy dỗ thế tử Thuần vương thật tốt bằng không chết cũng không cam lòng, người đã một mớ tuổi khóc lóc thì xấu lắm, Liễu Thanh Đường cũng không có sở thích nhìn lão nhân khóc, vì thế cuối cùng vẫn không đổi thái phó, cứ như vậy để Ninh thái phó tiếp tục dạy.
Tóm lại bây giờ ở trong cung đã dần ổn định, lúc trước Liễu Thanh Đường còn thỉnh thoảng đến xem xét nhưng mỗi lần đều bị Ninh thái phó lôi kéo cáo trạng, sau đó Dong nhi lại ánh mắt hoàn toàn không phát hiện chính mình sai lầm nhìn nàng, bộ dạng không liên quan gì đến mình tiếp tục xem sách thuốc, mặc cho nàng bị Ninh thái phó than phiền đến đau đầu, nói gì Liễu Thanh Đường cũng không nguyện ý tiếp tục đến xem xét việc này cứ thế rơi vào người Tần Thúc.
“Hôm qua Ninh thái phó giao bài tập cho Dong nhi, kết quả hôm này ông kiểm tra lại Dong nhi viết không phải tứ thư ngũ kinh mà là mục lục sách thuốc. Giao bài văn đứa nhỏ liền viết lưu loát vài trang những ca bệnh cùng cách trị liệu, khiến cho Ninh thái phó tức xanh mặt. Nhìn thấy sắc mặt thái phó không tốt Dong nhi chạy lại bắt mạch cho ông nói ông cần thanh tâm hạ sốt, sau đó liền viết xuống một phương thuốc, Ninh thái phó tức đến nỗi không nói được lời nào liền té xỉu.”
Lúc Tần Thúc nói tựa hồ có chút muốn cười nhưng vẫn nhịn không cười. Liễu Thanh Đường vốn không bận tâm nhiều như vậy muốn cười liền ha ha nở nụ cười. Cười một lúc bỗng nhìn đến biểu tình Tần Thúc nàng liền thu liễm bày ra bộ mặt nghiêm túc nói với Tần Thúc.
“Dong nhi luôn chọc tức Ninh thái phó như vậy là không phải, không tôn sư trọng đạo chờ đứa nhỏ đến đây ngươi phải giáo huấn nó thật tốt, không cần luôn nuông chiều, nam nhi phải được rèn luyện thật tốt.”
Tuy rằng mỗi lần Liễu Thanh Đường đều nói phải dạy dỗ con nuôi thật tốt, nhưng kỳ thật so với hắn chính nàng càng thích nuông chiều con nuôi hơn. Nếu hắn thoáng nghiêm khắc nàng sẽ trừng hắn nói làm sao nghiêm khắc như vậy dọa đứa nhỏ sợ hãi, theo lời nàng giáo huấn con nuôi còn chưa kịp bắt đầu nói nàng đã nói con nuôi nhu thuận nghe lời căn bản không cần giáo huấn.
Dong nhi không sợ trời không sợ đất như vậy, thái phó ngất xỉu trước mặt cũng bất động như núi hơn phân nửa đều do Liễu Thanh Đường nuông chiều mà ra.
Dương Tố Thư còn vì chuyện này vào trong cung một chuyến ân cần dạy bảo bạn tốt, không muốn nàng chiều đứa nhỏ như vậy, Liễu Thanh Đường liền thề thốt nói nhất định làm một người mẹ nuôi nghiêm khắc. Về phần sau này có thực hiện được hay không Dương Tố Thư lại vắt óc vào cung một chuyến nhờ Tần Thúc để hắn trông coi Liễu Thanh Đường xem có phải chuyện gì cũng đều chiều theo con, đến lúc đó mới có thể nhìn ra được nàng có làm được hay không.
Ở nhà phải trông chừng phu quân, làm cho hắn không cần nuông chiều theo con, hiện tại ngay cả bạn tốt cũng cần nàng ngăn cản, Dương Tố Thư càng nghĩ càng cảm thấy bất đắc dĩ. Ở nhà Tiêu Nhạc An có lão cha hai mươi tư giờ hiếu thuận, chẳng qua đến trước mặt mẫu thân liền ngoan vô cùng, đồng dạng ở trong cung có mẹ nuôi luôn nuông chiều làm chuyện xấu đều bao che, nhưng vừa đến trước mặt cha nuôi cũng không dám lỗ mãn.
Hai người vừa nói chuyện về con nuôi vừa trở về Từ An cung, không lâu sau con nuôi Tiêu Nhạc An người mới được nói đến lưng đeo túi cách được đưa đến đây dùng cơm trưa.
“Dong nhi lại đây, mẹ nuôi hỏi con làm sao hôm nay lại chọc Ninh thái phó hôn mê?”
Liễu Thanh Đường hé ra khuôn mặt nghiêm túc nửa ngày chờ Tiêu Nhạc An lại đây, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng phấn điêu mài ngọc đáng yêu của Tiêu Nhạc An chớp chớp mắt kéo dài âm thanh kêu một câu mẹ nuôi sau đó nhào vào lòng nàng, Liễu Thanh Đường cơ hồ lập tức quên mất quyết tâm của bản thân, khống chế không được lộ ra khuôn mặt tươi cười.
“Khụ khụ.”
Tần Thúc ở bên cạnh ho khan một tiếng, nâng chung trà lên uống một ngụm, đây là ám hiệu bọn họ đã thảo luận tốt từ trước, nếu Liễu Thanh Đường lệch sóng sẽ nhắc nhở nàng. Thật nguy hiểm Liễu Thanh Đường nhớ lại quyết tâm lúc đầu của mình tiếp tục nâng bộ mặt nghiêm túc nói:
“Ninh thái phó đã lớn tuổi như vậy, lại là lão sư của con, con cho dù không muốn học cũng không thể chọc tức ông ấy.”
“Dong nhi không có cố ý chọc giận lão sư.”
Tiêu Nhạc An luôn có bộ dạng tiểu đại nhân bất an gục đầu xuống, Ninh thái phó đối với nó tuy rằng nghiêm khắc chút nhưng cũng thực quan tâm nó, cho nên nó thật tình đem thái phó làm lão sư tôn kính, cho dù nó không muốn thái phó cứ dạy triền miên không ngớt.
“Thái phó lớn tuổi có một số thứ không thể ăn nhiều nhưng vẫn cố tình ăn cho nên cảm xúc hơi kích động một chút liền thấy choáng váng đầu, Dong nhi cũng đã nói qua vài lần với lão sư bình thường không nên ăn nhiều hạt tiêu và thịt, cũng không thể uống rượu nhưng thái phó không nghe còn nói sư nương trong nhà quản chặt lắm, chỉ dám ở trong cung vụng trộm uống một chút còn không cho con nói cho ai.”
Tiêu Nhạc An thở dài lại nói:
“Con về nhà thỉnh giáo mẫu thân cho lão sư phương thuốc chỉ cần đúng hạn uống thuốc, không uống rượu ăn thịt cùng hạt tiêu, về sau sẽ không tùy tiện ngất xỉu.”
“Ôi chao? Ninh thái phó sợ phu nhân, còn thích ăn thịt cùng hạt tiêu còn mang rượu vào cung uống? Dong nhi con còn nhỏ không thể học thái phó uống rượu. Ta biết mà Dong nhi nhà chúng ta là đứa nhỏ biết nghe lời, so với những đứa nhỏ khác còn thông minh hơn nhiều.”
Liễu Thanh Đường cười cười ôm lấy con nuôi hôn lên mặt đứa nhỏ một cái, ánh mắt Tiêu Nhạc An cũng cong cong cười rộ lên. Hai người một bên hòa thuận vui vẻ, Tần Thúc bên này hơi nhếch đuôi lông mày chậm rãi nói:
“Thanh Đường.”
Liễu Thanh Đường cùng Tiêu Nhạc An đồng thời ngừng lại một chút, sau đó Liễu Thanh Đường ngẩng đầu cười lấy lòng với Tần Thúc:
“Tần Thúc chàng xem Dong nhi của chúng ta có phải thực nghe lời, thực ngoan hay không, chúng ta hôm nay đừng mắng đứa nhỏ nhé.”
“Được, không mắng đứa nhỏ, ta cùng đứa nhỏ nói chuyện thôi.”
Tần Thúc thản nhiên thay đổi cách nói vươn tay về phía Tiêu Nhạc An. Tiêu Nhạc An lập tức ỉu xìu rời khỏi vòng tay Liễu Thanh Đường bị Tần Thúc nắm tay đi ra ngoài tiến hành cuộc 'nói chuyện phiếm'. Trước kia mỗi lần Tiêu Nhạc An làm chuyện gì mặc kệ đúng sai, Dương Tố Thư sẽ giảng đạo lý phân tích cùng nó một phen, hiện tại ở trong cung chuyện này liền rơi vào tay Tần Thúc.
Tuy rằng hôm nay Liễu Thanh Đường xung phong nhận việc nói thay Tần Thúc một hồi, nhưng hiển nhiên là không thể thành công. Nghĩ đến mỗi lần Tần Thúc cùng mình là bộ dáng ngay thẳng, nàng liền cảm thấy lo lắng thay cho con nuôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook