Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan
-
Chương 68
Phùng Vân Tư là con trai của Phùng thủ phụ, cậy có quan hệ của Thủ Phụ được tiến cử một chức quan ở trên triều, bởi vì phía sau có hai vị Thủ Phụ hỗ trợ, cùng với Liễu Thanh Đường thúc đẩy ở sau lưng, rất nhanh đã đạt được rất nhiều thành công, cuối cùng cũng đầu quân vào phe cánh Thủ Phụ. Trước khi hắn vào triều cũng đã mời rất nhiều viên quan phe cánh Thủ Phụ đến giao tiếp. Phùng Vân Tư này rõ ràng là nhân vật mạnh vì gạo, bạo vì tiền cứ thế thuận buồm xuôi gió, hắn cơ hồ là quan viên đầu tiên lên chức nhanh nhất của lịch sử Nam Triều.
Cho dù là Quốc Cữu Liễu Thanh Dong đến nay vẫn còn đang trong lục bộ, mà Phùng Vân Tư chỉ trong thời gian ngắn đã trở thành nhân vật có quyền lực ở trong phe phái của Thủ Phụ. Trong phe cánh của Thủ Phụ có khá nhiều cựu thần, mà Phùng Vân Tư tuổi còn trẻ có khuynh hướng giao du mượn sức của những người trẻ tuổi, cứ vậy mà trong lúc mọi người không nhận thức được phe cánh Thủ Phụ mơ hồ hình thành hai thế lực.
Lại có Liễu Thanh Đường bày mưu đặt kế, Phùng Vân Tư liên tục tìm cách tung tin đồn, làm sâu thêm mâu thuẫn của Phùng thủ phụ và Vương thủ phụ, chăng bao lâu phe cánh thủ phụ bắt đầu có dấu hiệu sóng ngầm.
Trò đời vốn là như vậy, trước đó Liễu Thanh Đường cùng Liễu gia là địch nhân lớn nhất, bọn họ mới phải đồng lòng đối phó, bây giờ đối thủ lớn nhất đã dần dần tan tác, thì làm gì còn một lòng đối kháng nhân địch nữa, lúc này không nội chiến thì lúc nào, thói hư tật xấu của con người xưa nay vẫn vậy.
Gián tiếp hay trực tiếp càng ngày Phùng thủ phụ càng cảm thấy phe cánh Liễu gia đã không còn khiến cho bọn họ sợ hãi, thắng lợi đang nghiêng về phía bọn họ.
Năm đó tiên đế khâm điểm để bọn họ làm người phụ tá Hoàng đế, nay đã làm xong tất nhiên là luận công lĩnh thưởng, mà bất luận nhìn như như nào thì rất nhiều sự việc đều là do hắn đứng ra xử lý, Vương thủ phụ đa phần chỉ đứng phía sau nhìn, hầu như chẳng làm chuyện gì vậy mà Hoàng thượng lại coi trọng Vương thủ phụ, coi trọng hắn hơn. Vương Tư Huy chủ yếu đều chỉ khua môi múa méo nịnh nọt, nhưng cho tới bây giờ chuyện tốt đều về phần Vương Tư Huy. Tâm trạng Phùng thủ phụ bắt đầu phẫn nộ, cái ý niệm này đã sớm tồn tại trong đầu hắn chỉ tại lúc trước vì còn đối phó với Liễu gia. Nhưng hôm nay con trai cùng một số tay chân ở dưới khiêu khích, bất mãn trong lòng Phùng thủ phụ càng tràn ra không áp chế được.
Hai vị thủ phụ xảy ra mâu thuẫn, trực tiếp dẫn đến phe cánh thủ phụ chia rẽ.
Vương thủ phụ không giống Phùng thủ phụ đối với tình hình trước mặt vui vẻ như vậy. Tuy rằng ngoài mặt nhìn có vẻ bọn họ là thành công bức Thái Hậu buông chuyện triều chính lui vào hậu cung, nhưng Vương thủ phụ vẫn cảm thấy sự tình sẽ không dễ dàng như vậy. Huống hồ phe cánh Liễu gia vẫn còn, muốn từ trong tay Thái Hậu lấy quyền lực cũng không dễ dàng gì.
Nhìn thì có vẻ Liễu Thanh Đường không nhúng tay vào chuyện triều chính, những người đó đều gió chiều nào nghiêng chiều đấy, nhưng thật sự tinh tế suy nghĩ một phen liền có thể phát hiện, đó đều là một ít tôm tép, chân chính nắm giữ mạch máu đều không thể lôi kéo lực lượng của Liễu gia được. Nói cách khác tuy rằng Liễu Thanh Đường không ở trong triều nhưng quyền lực nàng vẫn còn nắm hơn một nửa trong tay, còn chưa nói đến binh quyền.
Ban đầu Vương thủ phụ cũng từng hoài nghi có phải bản thân mình quá đa nghi hay không, nhưng sau khi cùng Tiêu Hoài Húc thương nghị bọn họ đều cảm thấy Thái Hậu sẽ không khinh địch lui bước như vậy, bởi vậy càng thêm cẩn thận. Vương thủ phụ vốn cảm thấy nhân lực vốn không đủ, bây giờ Phùng thủ phụ hết lần này đến lần khác làm những chuyện ngu xuẩn. Nhất thời Vương thủ phụ cũng không muốn nhường nhịn nữa.
Lúc trước Phùng thủ phụ cùng hắn được phong làm thủ phụ là nguyện ý trung thành với Hoàng đế, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy hắn có nhiều tâm tư riêng càng nhiều, Vương thủ phụ tất nhiên không thể dung túng cho hắn. Nhưng phe cách thủ phụ không thể xuất hiện vấn đề, nếu không sẽ làm cho phe cánh Liều gia thừa cơ đảo ngược thế trần liền không xong rồi. Vào thời điểm này Vương thủ phụ lại nghĩ đến Phùng Vân Tư, nam nhân này đủ thông minh hơn nữa lại là con của Phùng thủ phụ, nếu hắn có thể tiếp nhận vai trò của Phùng thủ phụ là người có sức thuyết phục nhất.
Chuyện gì nếu đã có suy tính trong đầu sớm muộn gì cũng sẽ thực hiện, Vương thủ phụ càng quyết tâm bồi dưỡng Phùng Vân Tư thay thế cho Phùng thủ phụ càng ngày càng quá quắt.
“Bây giờ là lúc Phùng thủ phụ nên lui xuống rồi, Vương thủ phụ cũng không phải là dạng người lương thiện.”
Mùa đông Nguyên Ninh năm thứ chín, Liễu Thanh Đường ở trong viện nhìn bông hoa tuyết rơi xuống cây sơn trà cười nói như vậy với Tần Thúc.
Quả giống như nàng suy đoán, vào mùa đông năm nay Phùng thủ phụ đang ở nhà đột nhiên trúng gió toàn thân tê liệt miệng không thể nói. Tháng năm, Phùng Vân Tư cưới nữ nhi duy nhất của Vương thủ phụ, đạt được sự ủng hộ của Vương thủ phụ chính thức thay thế vị trí của Phùng thủ phụ.
Tháng mười, Liễu quốc cữu Liễu Thanh Dong rốt cuộc cũng dừng bước chân ở lại lục bộ, trình lên một loạt phương pháp mà trong thời gian ở lục bộ đã xem xét những vấn nạn, là người tiên phong cải cách bộ máy chính quyền. Trên thực tế thời gian hắn ở lục bộ đã đến từng địa phương một, xây dựng cơ sở ngầm, bây giờ tấu chương dâng lên ngay cả Tiêu Hoài Húc không muốn thừa nhận cũng không được, Liễu Thanh Dong thật sự là một quân sư xuất sắc, cùng với những lão quan viên bảo thù dám nghĩ không dám làm khác biệt hoàn toàn.
Tiêu Hoài Húc tán thưởng người cậu này nhưng đồng thời cũng có suy nghĩ, mặc kệ hắn có bao nhiêu tài cán vì dân chúng Nam Triều làm việc, hắn cũng không thể để cho Liễu gia có người lại có địa vị cao. Có thể ngày sau không có được bề tôi so sánh được với hắn.
Hoàng đế không muốn cho hắn lên địa vị cao, thế nhưng Liễu Thanh Đường cùng một nửa quan lại triều đình lại muốn tiến cử Liễu Thanh Dong vào chức vụ Tham Tri. Thủ phụ là hạ thần thân cận gần Hoàng đế nhất, bọn họ vì Hoàng đế mà bày mưu tính kế, mà Tham Tri mới là những người gánh vác trách nhiệm thật sự. Hai vị thủ phụ, ba vị tham tri, lục bộ mười hai viện, theo như bộ máy chính trị này thì Tham Tri là địa vị gần với Thủ phụ nhất, tuy rằng đa số thời gian là nghe lệnh Thủ phụ, nhưng lại trực tiếp quản lý lục bộ, do đó hành động có phần thành thạo còn mạnh hơn so với hai vị thủ phụ hai phần.
Vương thủ phụ cùng Hoàng đế tất nhiên là không muốn Liễu Thanh Dong ngồi lên vị trí Tham Tri kia, huống chi Liễu Thanh Dong này mà được cất nhắc lên, vậy sẽ có một người trong số ba vị Tham Tri phải lui xuống. Vỗn dĩ ba vị Tham tri có hai người là phe cánh của Liễu Gia. Nghĩ cùng biết Liễu Thanh Dong sẽ không thể thay thế vị trí Tham tri của phe cánh Liễu gia vẫn đang khỏe mạnh cường tráng kia, mà sẽ là Tham tri phe cánh thủ phụ, mà chuyện đối với Vương thủ phụ cực kỳ bất lợi đó là hai vị Tham tri tuổi tác đã cao, hoàn toàn đã đến lúc lui về, lúc này Liễu Thanh Dong làm ra công lao, được thăng lên chức vị kia là xứng đáng.
Mặc kệ xứng đáng hay không xứng đáng, Vương thủ phụ và Tiêu Hoài Húc cũng không muốn nhìn thấy loại tình huống này phát sinh, nhưng mà điều là cho bọn họ không nghĩ tới chính là, Phùng Vân Tư mà bị họ lôi kéo lên vị trí Thủ phụ, vậy mà lại ủng hộ Liễu Thanh Dong ngồi lên vị trí đó, trong khoảng thời gian ngắn lên triều, các phe phái bắt đầu tranh luận gay gắt.
Liễu Thanh Đường một năm chưa từng tham gia chính sự lúc này cũng đến tham dự vào một chút, Tiêu Hoài Húc miễn cường phải đưa Liễu Thanh Dong lên vị trí kia. Mãi đến lúc này Vương thủ phụ cùng Tiêu Hoài Húc mới biết, lúc đó Thái Hậu lùi là vì tiến.
Là một Hoàng đế tuy rằng quyền lực là tối cao, nhưng vẫn có một số thời điểm Hoàng đế cũng không giống như trong tưởng tượng của người khác. Vào lúc hắn chưa nắm giữ hoàn toàn quyền lực, vào lúc hắn còn chưa nắm chắc binh quyền, ở vào lúc mỗi lời nói của hắn chưa thể làm phân nửa triều đình sợ hãi, hắn chỉ có thể nhịn cho đến một ngày hắn không cần nhẫn nhịn nữa.
Tiêu Hoài Húc tự nhận tính tình mình kiên định nhưng dù như thế, tận mắt thầy triều đình đang một thế cục tốt đẹp trong nháy mắt bị đảo loạn, trong lòng cực kì buồn bực. Vào ngày thứ hai Liễu Thanh Dong trở thành Tham tri, Tiêu Hoài Húc ở Trường An Cung hộc máu phát bệnh. Vương thủ phụ chỉ nghĩ hắn không thừa nhận được tình cảnh nghiêng trời lệch đất này, nhất thời hỏa cấp công tâm (mình có câu dồn máu lên não ý). Ngay cả thái y cũng đều nói trong lòng hắn tích tụ buồn phiền cũng không có trở ngại gì, chỉ cần điều dưỡng thật tốt.
Chỉ có Liễu Thanh Đường biết được thật ra Tiêu Hoài Húc đang trúng độc. Lúc trước nàng đưa Huyên Ca vào cung chính là vì muốn Tiêu Hoài Húc thân thể từ từ suy nhược mà chết, nếu không biết nguồn gốc, thái y cũng không thể đoán ra nguyên nhân gây bệnh, lại càng không nói đến chuyện chữa trị bởi vì độc này vốn là loại độc không thể giải.. Tiêu Hoài Húc chỉ có thể chống đỡ được vài năm, hiện tại không nhìn ra được gì, nhưng ngày sau từ từ cơ thể hắn sẽ càng yếu ớt.
Quả thật lần này dù là Tiêu Hoài Húc hay Vương thủ phụ đều không quá bận tâm bệnh tình, ngược lại bắt đầu bàn tính lại, lần đầu tiên thất bại làm cho bọn họ nhận được một giáo huấn càng thêm cẩn thận làm việc.
Chẳng qua bọn hắn có cẩn thận như nào cũng vô dụng, Liễu Thanh Đường đã muốn ngăn chặn mọi con đường của bọn họ, mặc kệ có giãy giụa như nào kết cục của họ chỉ có một. Vô số lần Liễu Thanh Đường cảm thay may mắn mình trọng sinh đúng thời điểm, để cho nàng có thể nắm trước tiên cơ, nắm chắc thắng lợi, chỉ chờ đợi thời gian thích hợp dồn đối phương vào đường cùng. Liễu Thanh Đường có thể biết nhiều chuyện như vậy, nhưng Tiêu Hoài Húc cùng Vương thủ phụ gì cũng không biết, bọn họ đều nghĩ bọn họ còn thời gian, Liễu Thanh Đường chỉ mắt lạnh nhìn, kiên nhẫn chờ.
Lại qua một năm, Huyên ca có thai. Đối với Liễu Thanh Đường mà nói đây là niềm vui ngoài ý muốn, nếu Huyên Ca sinh ra nam hài đó chính là người thừa kế danh chính ngôn thuận, có đứa bé này nhiều sự tình có thể giải quyết đơn giản. Huống chi nếu như có thể nàng cũng không muốn cho con nuôi vào cung bồi dưỡng thành Hoàng đế, càng không đành lòng chia cắt mẹ con bạn tốt. Bởi vậy nàng đối với Huyên Ca càng thêm coi trọng. Hậu cung kỳ thực chưa bao giờ ngừng chuyện tranh giành tình cảm, luôn luôn là người trước ngã xuống, người sau tiến lên, mặc kệ các nàng muốn diễn trò gì, từ khi biết các nàng không thể có thai được vì Tiêu Hoài Húc cho các nàng uống canh tránh thai. Liễu Thanh Đường cũng không quản các nàng. Ngoài trừ Huyên Ca là người nàng an bài riêng ở bên cạnh Hoàng đế, nàng cho người bảo vệ thật tốt. Mấy năm nay Huyên Ca có thể ở cung điện của bình tự do thoải mái yên bình, phần lớn là vì có người của Liễu Thanh Đường,
Bây giờ Liễu Thanh Đường đối với Huyên Ca càng thêm coi trọng, nghe nói có người có mưu đồ với cái thai trong bụng Huyên Ca, đều bị Liễu Thanh Đường dùng những thủ đoạn ác liệt trừng trị. Lúc này có một vài phi tần mới ý thức được, vốn dĩ Thái Hậu nương nương lúc trước gặp các nàng ở khuê phòng vẫn là vị Thái Hậu nương nương thủ đoạn tàn khốc năm xưa.
Mấy năm nay Liễu Thanh Đường vẫn mặc kệ các nàng không hỏi thăm khiến các nàng dường như đã quên chuyện năm đó, bây giờ lĩnh giáo thủ đoạn của nàng, hậu cung nhất thời sóng êm biển lặng rất nhiều. Về phần có ngấm ngầm hay không thì không ai biết được, chỉ biết đã tiến vào cung ngục dù là chủ tử hay nô tài đều không có ngày đi ra.
Phi tần có thai một người khác vui vẻ chính là Vương thủ phụ, đương kim thánh thượng không có hậu duệ hắn cực kì lo lắng, hiện giờ coi như có một người đảm bảo.
Về phần Tiêu Hoài Húc hắn suy nghĩ rất nhiều làm sao để lợi dụng đứa bé ép buộc Liễu Thanh Đường. Hắn vẫn suy đoán không biết Liễu Thanh Đường cần gì, liền làm một phép thử nhìn thấy Liễu Thanh Đường che chở một đứa nhỏ chưa xuất hiện, Tiêu Hoài Húc liền biết chính mình đoán đúng rồi. Hắn để cho Huyên Ca mang thai nguyên nhân không phải bởi vì hắn muốn, mà là có ý đồ khác, đứa nhỏ này có thể là lợi thế lớn nhất trong tay hắn.
Cho dù là Quốc Cữu Liễu Thanh Dong đến nay vẫn còn đang trong lục bộ, mà Phùng Vân Tư chỉ trong thời gian ngắn đã trở thành nhân vật có quyền lực ở trong phe phái của Thủ Phụ. Trong phe cánh của Thủ Phụ có khá nhiều cựu thần, mà Phùng Vân Tư tuổi còn trẻ có khuynh hướng giao du mượn sức của những người trẻ tuổi, cứ vậy mà trong lúc mọi người không nhận thức được phe cánh Thủ Phụ mơ hồ hình thành hai thế lực.
Lại có Liễu Thanh Đường bày mưu đặt kế, Phùng Vân Tư liên tục tìm cách tung tin đồn, làm sâu thêm mâu thuẫn của Phùng thủ phụ và Vương thủ phụ, chăng bao lâu phe cánh thủ phụ bắt đầu có dấu hiệu sóng ngầm.
Trò đời vốn là như vậy, trước đó Liễu Thanh Đường cùng Liễu gia là địch nhân lớn nhất, bọn họ mới phải đồng lòng đối phó, bây giờ đối thủ lớn nhất đã dần dần tan tác, thì làm gì còn một lòng đối kháng nhân địch nữa, lúc này không nội chiến thì lúc nào, thói hư tật xấu của con người xưa nay vẫn vậy.
Gián tiếp hay trực tiếp càng ngày Phùng thủ phụ càng cảm thấy phe cánh Liễu gia đã không còn khiến cho bọn họ sợ hãi, thắng lợi đang nghiêng về phía bọn họ.
Năm đó tiên đế khâm điểm để bọn họ làm người phụ tá Hoàng đế, nay đã làm xong tất nhiên là luận công lĩnh thưởng, mà bất luận nhìn như như nào thì rất nhiều sự việc đều là do hắn đứng ra xử lý, Vương thủ phụ đa phần chỉ đứng phía sau nhìn, hầu như chẳng làm chuyện gì vậy mà Hoàng thượng lại coi trọng Vương thủ phụ, coi trọng hắn hơn. Vương Tư Huy chủ yếu đều chỉ khua môi múa méo nịnh nọt, nhưng cho tới bây giờ chuyện tốt đều về phần Vương Tư Huy. Tâm trạng Phùng thủ phụ bắt đầu phẫn nộ, cái ý niệm này đã sớm tồn tại trong đầu hắn chỉ tại lúc trước vì còn đối phó với Liễu gia. Nhưng hôm nay con trai cùng một số tay chân ở dưới khiêu khích, bất mãn trong lòng Phùng thủ phụ càng tràn ra không áp chế được.
Hai vị thủ phụ xảy ra mâu thuẫn, trực tiếp dẫn đến phe cánh thủ phụ chia rẽ.
Vương thủ phụ không giống Phùng thủ phụ đối với tình hình trước mặt vui vẻ như vậy. Tuy rằng ngoài mặt nhìn có vẻ bọn họ là thành công bức Thái Hậu buông chuyện triều chính lui vào hậu cung, nhưng Vương thủ phụ vẫn cảm thấy sự tình sẽ không dễ dàng như vậy. Huống hồ phe cánh Liễu gia vẫn còn, muốn từ trong tay Thái Hậu lấy quyền lực cũng không dễ dàng gì.
Nhìn thì có vẻ Liễu Thanh Đường không nhúng tay vào chuyện triều chính, những người đó đều gió chiều nào nghiêng chiều đấy, nhưng thật sự tinh tế suy nghĩ một phen liền có thể phát hiện, đó đều là một ít tôm tép, chân chính nắm giữ mạch máu đều không thể lôi kéo lực lượng của Liễu gia được. Nói cách khác tuy rằng Liễu Thanh Đường không ở trong triều nhưng quyền lực nàng vẫn còn nắm hơn một nửa trong tay, còn chưa nói đến binh quyền.
Ban đầu Vương thủ phụ cũng từng hoài nghi có phải bản thân mình quá đa nghi hay không, nhưng sau khi cùng Tiêu Hoài Húc thương nghị bọn họ đều cảm thấy Thái Hậu sẽ không khinh địch lui bước như vậy, bởi vậy càng thêm cẩn thận. Vương thủ phụ vốn cảm thấy nhân lực vốn không đủ, bây giờ Phùng thủ phụ hết lần này đến lần khác làm những chuyện ngu xuẩn. Nhất thời Vương thủ phụ cũng không muốn nhường nhịn nữa.
Lúc trước Phùng thủ phụ cùng hắn được phong làm thủ phụ là nguyện ý trung thành với Hoàng đế, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy hắn có nhiều tâm tư riêng càng nhiều, Vương thủ phụ tất nhiên không thể dung túng cho hắn. Nhưng phe cách thủ phụ không thể xuất hiện vấn đề, nếu không sẽ làm cho phe cánh Liều gia thừa cơ đảo ngược thế trần liền không xong rồi. Vào thời điểm này Vương thủ phụ lại nghĩ đến Phùng Vân Tư, nam nhân này đủ thông minh hơn nữa lại là con của Phùng thủ phụ, nếu hắn có thể tiếp nhận vai trò của Phùng thủ phụ là người có sức thuyết phục nhất.
Chuyện gì nếu đã có suy tính trong đầu sớm muộn gì cũng sẽ thực hiện, Vương thủ phụ càng quyết tâm bồi dưỡng Phùng Vân Tư thay thế cho Phùng thủ phụ càng ngày càng quá quắt.
“Bây giờ là lúc Phùng thủ phụ nên lui xuống rồi, Vương thủ phụ cũng không phải là dạng người lương thiện.”
Mùa đông Nguyên Ninh năm thứ chín, Liễu Thanh Đường ở trong viện nhìn bông hoa tuyết rơi xuống cây sơn trà cười nói như vậy với Tần Thúc.
Quả giống như nàng suy đoán, vào mùa đông năm nay Phùng thủ phụ đang ở nhà đột nhiên trúng gió toàn thân tê liệt miệng không thể nói. Tháng năm, Phùng Vân Tư cưới nữ nhi duy nhất của Vương thủ phụ, đạt được sự ủng hộ của Vương thủ phụ chính thức thay thế vị trí của Phùng thủ phụ.
Tháng mười, Liễu quốc cữu Liễu Thanh Dong rốt cuộc cũng dừng bước chân ở lại lục bộ, trình lên một loạt phương pháp mà trong thời gian ở lục bộ đã xem xét những vấn nạn, là người tiên phong cải cách bộ máy chính quyền. Trên thực tế thời gian hắn ở lục bộ đã đến từng địa phương một, xây dựng cơ sở ngầm, bây giờ tấu chương dâng lên ngay cả Tiêu Hoài Húc không muốn thừa nhận cũng không được, Liễu Thanh Dong thật sự là một quân sư xuất sắc, cùng với những lão quan viên bảo thù dám nghĩ không dám làm khác biệt hoàn toàn.
Tiêu Hoài Húc tán thưởng người cậu này nhưng đồng thời cũng có suy nghĩ, mặc kệ hắn có bao nhiêu tài cán vì dân chúng Nam Triều làm việc, hắn cũng không thể để cho Liễu gia có người lại có địa vị cao. Có thể ngày sau không có được bề tôi so sánh được với hắn.
Hoàng đế không muốn cho hắn lên địa vị cao, thế nhưng Liễu Thanh Đường cùng một nửa quan lại triều đình lại muốn tiến cử Liễu Thanh Dong vào chức vụ Tham Tri. Thủ phụ là hạ thần thân cận gần Hoàng đế nhất, bọn họ vì Hoàng đế mà bày mưu tính kế, mà Tham Tri mới là những người gánh vác trách nhiệm thật sự. Hai vị thủ phụ, ba vị tham tri, lục bộ mười hai viện, theo như bộ máy chính trị này thì Tham Tri là địa vị gần với Thủ phụ nhất, tuy rằng đa số thời gian là nghe lệnh Thủ phụ, nhưng lại trực tiếp quản lý lục bộ, do đó hành động có phần thành thạo còn mạnh hơn so với hai vị thủ phụ hai phần.
Vương thủ phụ cùng Hoàng đế tất nhiên là không muốn Liễu Thanh Dong ngồi lên vị trí Tham Tri kia, huống chi Liễu Thanh Dong này mà được cất nhắc lên, vậy sẽ có một người trong số ba vị Tham Tri phải lui xuống. Vỗn dĩ ba vị Tham tri có hai người là phe cánh của Liễu Gia. Nghĩ cùng biết Liễu Thanh Dong sẽ không thể thay thế vị trí Tham tri của phe cánh Liễu gia vẫn đang khỏe mạnh cường tráng kia, mà sẽ là Tham tri phe cánh thủ phụ, mà chuyện đối với Vương thủ phụ cực kỳ bất lợi đó là hai vị Tham tri tuổi tác đã cao, hoàn toàn đã đến lúc lui về, lúc này Liễu Thanh Dong làm ra công lao, được thăng lên chức vị kia là xứng đáng.
Mặc kệ xứng đáng hay không xứng đáng, Vương thủ phụ và Tiêu Hoài Húc cũng không muốn nhìn thấy loại tình huống này phát sinh, nhưng mà điều là cho bọn họ không nghĩ tới chính là, Phùng Vân Tư mà bị họ lôi kéo lên vị trí Thủ phụ, vậy mà lại ủng hộ Liễu Thanh Dong ngồi lên vị trí đó, trong khoảng thời gian ngắn lên triều, các phe phái bắt đầu tranh luận gay gắt.
Liễu Thanh Đường một năm chưa từng tham gia chính sự lúc này cũng đến tham dự vào một chút, Tiêu Hoài Húc miễn cường phải đưa Liễu Thanh Dong lên vị trí kia. Mãi đến lúc này Vương thủ phụ cùng Tiêu Hoài Húc mới biết, lúc đó Thái Hậu lùi là vì tiến.
Là một Hoàng đế tuy rằng quyền lực là tối cao, nhưng vẫn có một số thời điểm Hoàng đế cũng không giống như trong tưởng tượng của người khác. Vào lúc hắn chưa nắm giữ hoàn toàn quyền lực, vào lúc hắn còn chưa nắm chắc binh quyền, ở vào lúc mỗi lời nói của hắn chưa thể làm phân nửa triều đình sợ hãi, hắn chỉ có thể nhịn cho đến một ngày hắn không cần nhẫn nhịn nữa.
Tiêu Hoài Húc tự nhận tính tình mình kiên định nhưng dù như thế, tận mắt thầy triều đình đang một thế cục tốt đẹp trong nháy mắt bị đảo loạn, trong lòng cực kì buồn bực. Vào ngày thứ hai Liễu Thanh Dong trở thành Tham tri, Tiêu Hoài Húc ở Trường An Cung hộc máu phát bệnh. Vương thủ phụ chỉ nghĩ hắn không thừa nhận được tình cảnh nghiêng trời lệch đất này, nhất thời hỏa cấp công tâm (mình có câu dồn máu lên não ý). Ngay cả thái y cũng đều nói trong lòng hắn tích tụ buồn phiền cũng không có trở ngại gì, chỉ cần điều dưỡng thật tốt.
Chỉ có Liễu Thanh Đường biết được thật ra Tiêu Hoài Húc đang trúng độc. Lúc trước nàng đưa Huyên Ca vào cung chính là vì muốn Tiêu Hoài Húc thân thể từ từ suy nhược mà chết, nếu không biết nguồn gốc, thái y cũng không thể đoán ra nguyên nhân gây bệnh, lại càng không nói đến chuyện chữa trị bởi vì độc này vốn là loại độc không thể giải.. Tiêu Hoài Húc chỉ có thể chống đỡ được vài năm, hiện tại không nhìn ra được gì, nhưng ngày sau từ từ cơ thể hắn sẽ càng yếu ớt.
Quả thật lần này dù là Tiêu Hoài Húc hay Vương thủ phụ đều không quá bận tâm bệnh tình, ngược lại bắt đầu bàn tính lại, lần đầu tiên thất bại làm cho bọn họ nhận được một giáo huấn càng thêm cẩn thận làm việc.
Chẳng qua bọn hắn có cẩn thận như nào cũng vô dụng, Liễu Thanh Đường đã muốn ngăn chặn mọi con đường của bọn họ, mặc kệ có giãy giụa như nào kết cục của họ chỉ có một. Vô số lần Liễu Thanh Đường cảm thay may mắn mình trọng sinh đúng thời điểm, để cho nàng có thể nắm trước tiên cơ, nắm chắc thắng lợi, chỉ chờ đợi thời gian thích hợp dồn đối phương vào đường cùng. Liễu Thanh Đường có thể biết nhiều chuyện như vậy, nhưng Tiêu Hoài Húc cùng Vương thủ phụ gì cũng không biết, bọn họ đều nghĩ bọn họ còn thời gian, Liễu Thanh Đường chỉ mắt lạnh nhìn, kiên nhẫn chờ.
Lại qua một năm, Huyên ca có thai. Đối với Liễu Thanh Đường mà nói đây là niềm vui ngoài ý muốn, nếu Huyên Ca sinh ra nam hài đó chính là người thừa kế danh chính ngôn thuận, có đứa bé này nhiều sự tình có thể giải quyết đơn giản. Huống chi nếu như có thể nàng cũng không muốn cho con nuôi vào cung bồi dưỡng thành Hoàng đế, càng không đành lòng chia cắt mẹ con bạn tốt. Bởi vậy nàng đối với Huyên Ca càng thêm coi trọng. Hậu cung kỳ thực chưa bao giờ ngừng chuyện tranh giành tình cảm, luôn luôn là người trước ngã xuống, người sau tiến lên, mặc kệ các nàng muốn diễn trò gì, từ khi biết các nàng không thể có thai được vì Tiêu Hoài Húc cho các nàng uống canh tránh thai. Liễu Thanh Đường cũng không quản các nàng. Ngoài trừ Huyên Ca là người nàng an bài riêng ở bên cạnh Hoàng đế, nàng cho người bảo vệ thật tốt. Mấy năm nay Huyên Ca có thể ở cung điện của bình tự do thoải mái yên bình, phần lớn là vì có người của Liễu Thanh Đường,
Bây giờ Liễu Thanh Đường đối với Huyên Ca càng thêm coi trọng, nghe nói có người có mưu đồ với cái thai trong bụng Huyên Ca, đều bị Liễu Thanh Đường dùng những thủ đoạn ác liệt trừng trị. Lúc này có một vài phi tần mới ý thức được, vốn dĩ Thái Hậu nương nương lúc trước gặp các nàng ở khuê phòng vẫn là vị Thái Hậu nương nương thủ đoạn tàn khốc năm xưa.
Mấy năm nay Liễu Thanh Đường vẫn mặc kệ các nàng không hỏi thăm khiến các nàng dường như đã quên chuyện năm đó, bây giờ lĩnh giáo thủ đoạn của nàng, hậu cung nhất thời sóng êm biển lặng rất nhiều. Về phần có ngấm ngầm hay không thì không ai biết được, chỉ biết đã tiến vào cung ngục dù là chủ tử hay nô tài đều không có ngày đi ra.
Phi tần có thai một người khác vui vẻ chính là Vương thủ phụ, đương kim thánh thượng không có hậu duệ hắn cực kì lo lắng, hiện giờ coi như có một người đảm bảo.
Về phần Tiêu Hoài Húc hắn suy nghĩ rất nhiều làm sao để lợi dụng đứa bé ép buộc Liễu Thanh Đường. Hắn vẫn suy đoán không biết Liễu Thanh Đường cần gì, liền làm một phép thử nhìn thấy Liễu Thanh Đường che chở một đứa nhỏ chưa xuất hiện, Tiêu Hoài Húc liền biết chính mình đoán đúng rồi. Hắn để cho Huyên Ca mang thai nguyên nhân không phải bởi vì hắn muốn, mà là có ý đồ khác, đứa nhỏ này có thể là lợi thế lớn nhất trong tay hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook