rõ ràng người nói chuyện ngay trước mắt, nhưng câu nói kia, Tần Thúc cảm thấy như vang lên từ phía trời xa, phiêu phiêu dật nghe thật mơ hồ. Tần Thúc thậm chí hoài nghi câu nói kia là do mình tưởng tượng mà ra. Vì thế có chút giật mình nhìn về phía Liễu Thanh Dong đậm ý cười cùng Dương Tố Như, chần chờ mà nghi hoặc hỏi .

"Vừa rồi...ý Quốc cữu gia là?"

Liễu Thanh Dong bộ dáng tuấn tú, hành động lại nhất quán nho nhã. Nghe Tần Thúc hỏi, lắc đầu bật cười, tỏ vẻ thực hòa ái dễ gần, không chút để ý lại nói .

" Năm đó khi Thanh Đường mười ba tuổi,những người có ý muốn cùng Liễu gia kết thân nối dài không dứt, tìm đủ mọi phương pháp đến bái phỏng Liễu gia. Những người đó đủ loại xuất thân, quan gia công tử, hoàng thương thế gia, dòng dõi thư hương đọc đủ thứ thi thư ,rất nhiều công tử chào đón hầu như đều là ta tiếp đón .

"Lúc ấy Thanh Đường nổi danh là thi họa song tuyệt , lại có lá bài là Liễu Gia, thật có thể nói là "một nhà có nữ bách gia cầu" .

Khi đó ta liền hỏi Thanh Đường, nàng phải lựa chọn thế nào. Liễu Thanh Dong một bên tinh tế nói, một bên kêu Tần Thúc ngồi xuống, còn tự tay rót cho hắn một ly trà.

Tần Thúc mới vừa nãy nghe câu nói kia, không chừng hồn phách còn có chút mơ hồ, cũng tạm thời quên tôn ti lễ phép, ngồi xuống tiếp tục nghe hắn nói, trong lòng bàn tay bị nhét một ly trà xanh.

" Thanh Đường lúc ấy cười nói với ta, tuyển người nào thì cũng giống nhau cả, bởi bọn họ muốn là nữ nhi thơ vẽ song toàn của Liễu gia, mà trên thực tế nàng là tiểu cô nương bất hảo cố chấp, nói không chừng người ta cưới không bao lâu lại đuổi gấp về nhà."

Liễu Thanh Dong từ từ uống một ngụm trà.

" Rồi sau đó ta liền nói, nàng không phải sợ bị đuổi về, mà là ghét bỏ những người đó chưa đủ tốt."

" Nàng đúng lý hợp tình gật đầu nói với ta, bọn họ giả bộ ôn nhu làm cho người ta không được tự nhiên. Mặc kệ đối phương có thân phận gì, nàng phải gả cho người thực tâm đối tốt với nàng, khiến nàng mỗi ngày đều cười vui vẻ, nếu không sẽ không gả, ở nhà để ca ca cùng phụ thân nuôi."

" Nha đầu Thanh Đường kia bình thường luôn tươi cười, nhưng một khi có chuyện gì thì rất khó kiềm chế. Ta thực sự không biết trên đời này sẽ có người khiến mỗi ngày của nàng đều trở nên vui vẻ, liền cùng nàng đánh cược, nếu nàng tìm được người nọ, đem đến trước mặt ta, ta liền...."

Liễu Thanh Dong ngữ khí vừa chuyển, có chút đau đớn kịch liệt .

" Ta liền đem toàn bộ tiền riêng của mình cho nàng."

Tần Thúc không biết mình nên có phản ứng gì, trong đầu loạn thành một đống, hồi lâu mới để ý

"Thái hậu nương nương đem hắn đến trước mặt quốc cữu nên hắn là người Thái hậu nương nương muốn gả."

Nhưng vừa kết luận xong, hắn lại càng không dám tin, ưu điểm gì hắn cũng không có, cái gì cũng chưa làm cho Thái hậu nương nương, không chỉ không làm nàng vui vẻ mà ngược lại luôn khiến nàng tức giận, hơn nữa, thân thể hắn như vậy, làm sao có thế......làm sao có thể đảm đương được chữ "Gả" kia.

Thái hậu nương nói thật hay đùa? Nhưng vừa rồi Thái hậu nương nương cùng quốc cữu nhìn qua không giống như nói giỡn. Nhưng không nói giỡn, nương nương vì sao lại coi trọng hắn. Tựa như một câu đố khó giải, bất kể như thế nào cũng không có lời giải.

Tần Thúc nghe xong liền sửng sờ ở nơi đó, Liễu Thanh Dong vẫn một tư thế lặng lẽ uống trà, đồng thời đưa mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, sau đó nhỏ giọng nói với Dương Tố Thư bình tĩnh ngồi uống trà bên cạnh.

" Nhìn hắn như vậy, hiển nhiên là vẫn chưa biết nên phản ứng thế nào, Thanh Đường đúng là tùy hứng, cũng không nói qua với hắn liền đem người ném tới trước mặt ta."

"Bản thân Thanh Đường khó mà mở lời, cho nên muốn ca ca ngươi đem sức làm chút việc dù sao nàng cũng là cô nương trong khuê phòng."

Dương Tố Như mặt như quan ngọc, cười đến gió xuân ấm áp.

"Nàng cũng có lúc xấu hổ?."

Liễu Thanh Dong nói xong, để ý thấy Dương Tố Thư cười, khuôn mặt tuấn tú cũng hiện lên nét cười nói.

" Xem Tố Thư ngươi cười bộ dáng phong lưu công tử như vậy, chẳng lẽ có tính toán gì với vị này, Nếu thực sự như vậy, cẩn thận lại khiến Thanh Đường nổi giận đấy."

Trong bộ dạng nam tử, Dương Tố Thư không thèm để ý hắn, tự mình nói.

" nói cho cùng, nếu sau này không phải do Thanh Đường đột nhiên nhận được ý chỉ vào cung, người mà nàng gả chính là ta."

Lời này của Dương Tố Thư vừa ra, không chỉ có Tần Thúc tâm hồn đang ngao du bốn bể nháy mắt tinh thần tỉnh táo trợn mắt nhìn về phía nàng, ngay cả Liễu Thanh Dong cũng run lên, thiếu chút nữa không cẩn thận làm rớt chén trà trên tay.

"Tần Thúc, Thanh Đường chắc đã nói tình huống của ta cho ngươi ."

Dương Tố Thư nói khẳng định, Tần Thúc cũng đáp lại rõ ràng.

" Thái hậu nương nương xác thực có đề cập đến chuyện của Dương đại nhân."

" Thân phận của ta là thế thân ca ca đã mất, đến chết cũng không thể lập gia đình, càng không thể đón dâu làm chậm trễ cuộc đời của cô nương vô tội. Thanh Đường khi đó bị làm phiền bởi những mối tới cửa cầu hôn, liền lén cùng ta thương lượng, trực tiếp gả cho ta, đồng thời cùng giải quyết vấn đề của hai chúng ta."

Dương Tố Thư lúc nói chuyện, con ngươi đen láy sạch sẽ vẫn nhìn Tần Thúc.

Tần thúc nghe lời này, từ lúc biết được Dương thái y là nữ tử, trong lòng chưa từng thấy ghen tị bây giờ lại bắt đầu nhen nhóm. Lúc này hắn bất chấp đối phương có phải nữ tử hay không, chỉ cần nghĩ đến Thái hậu nương từng muốn gả cho người này, hắn liền thấy ê ẩm lan tràn trong lòng .

Thời điểm yêu một người, ngay cả việc nàng yêu thích một đóa hoa, hắn cũng ghen tị với đóa hoa kia đã đoạt đi ánh mắt của nàng.

"Biết ta là nử tử còn để ý như vậy có thể thấy ngươi thực sự thích Thanh Đường, vậy là tốt rồi, chỉ cần ngươi thích Thanh Đường giống như bây giờ, nàng sẽ càng ngày càng thích ngươi hơn. Thanh Đường là người ôn nhu, ngươi cho nàng bao nhiêu, nàng nhất định sẽ trả lại ngươi nhiều hơn, với lại nàng cũng không thường nói giỡn. Cho dù hiện tại ngươi không tin, nhưng thời gian sau này sẽ tin tưởng nàng."

Dương Tố Thư thân là thầy thuốc, rất biết quan sát sắc mặt, đã sớm nhìn ra vấn đề của Tần Thúc, bởi vậy ánh mắt nàng càng thêm ôn nhu, nhìn khuôn mặt không biểu tình của Tần Thúc, giống như tỷ tỷ ôn hòa dạy dỗ đệ đệ:

"Ta đã thấy ngươi rất nhiều lần, cũng phát hiện một việc. Tần Thúc, ta muốn nói cho ngươi biết, hãy tin tưởng bản thân mình nhiều hơn, cũng hãy tin tưởng vào Thanh Đường. Nàng sẽ không tùy ý đối tốt với ai, mà một khi đã đối tốt với người nào, thì sẽ càng tốt hơn. Vừa rồi ta thấy ngươi khẩn trương quá mức, mặc kệ vấn đề quan hệ của các ngươi như thế nào, nhưng cùng Thanh Đường ở chung đều là vậy. Ta có thể đoán được suy nghĩ của ngươi, đơn giản là thân phận của bản thân ngươi cùng Thanh Đường, Nhưng nàng không thèm để ý, vậy ngươi cũng nên tập thói quen không để ý đi."

"Thanh Đường muốn từ miệng chúng ta truyền đạt lại cho ngươi, ngươi hiểu chưa?" Dương Tố Thư nói đến đây càng nhẹ nhàng ôn hòa, ánh mắt lại sáng ngời, rất dễ cuốn hút người khác, cho dù Tần Thúc đối với nàng có chút địch ý cũng không tự giác nghe vào tai. Hiểu được dụng ý của nàng, Tần Thúc trong lòng không khỏi xấu hổ vì từng có tâm tư u ám như vậy.

Lần đầu tiên sau khi vào Liễu phủ hắn thả lỏng tâm tình, đứng lên thi lễ với Dương Tố Thư cùng Liễu Thanh Dong.

"Tần Thúc đã hiểu, đa tạ hai vị chỉ điểm."

Từ lúc biết sẽ đến Liễu phủ, ngay lập tức hắn cảm thấy khẩn trương, khẩn trương khi thấy Thái hậu nương nương yêu thích, chú ý mọi người, sợ bọn họ có cái nhìn không tốt đối với sắc mặt âm trầm của hắn. Lại sợ Thái hậu nương nương một khi đề cập đến việc này, người thân bạn bè của nàng sẽ không đồng ý, khiến Thái hậu nương nương khó xử, nhưng trên hết là sợ thân phận cùng tất cả sẽ làm nàng mất mặt.

Có lẽ còn có chột dạ, hắn cảm thấy mình không xứng với Thái hậu nương nương, nhưng lại không thể cự tuyệt, đứng gần Thái hậu nương nương như vậy, tựa như hủy hoại một bức danh họa, hiện tại nhìn đến những chất chứa trong lòng của những người này, cảm giác thực không tự nhiên.

Nhưng hắn thực may mắn, gặp đươc hai người trí tuệ đã khai sáng cho hắn, Tần Thúc hiểu được bọn họ không thể không có ý kiến đối với thân phận hoạn quan này, nhưng bởi quá quan tâm cùng trân trọng Thái hậu nương, chỉ hy vọng nàng cảm thấy vui vẻ, hy vọng có người giống bọn họ, để ý nương nương, mỗi ngày điều ở bên nàng, cho nên bọn họ mới không để ý thân phận của hắn.

Thái độ ôn hòa như vậy, so với tưởng tượng của hắn tốt hơn rất nhiều, Tần Thúc nghĩ đến những lời nói của Dương thái y, lập tức nhớ lại đôi găng tay Thái hậu nương nương làm cho hắn, bỗng nhiên trong lòng không thể tin cùng không xác định điều tiêu biến. Tâm hắn như vô số cây nhỏ sinh trưởng trong khe đá, từ từ bắt rễ sâu vào trong lòng đất.

Nếu Thái hậu nương nương muốn, dù hi sinh mạng này hắn cũng sẽ theo tâm ý của bản thân khiến nàng vui vẻ, làm mọi điều nàng muốn. Có người nói, làm nô tài trong cung ai ai cũng sợ chết, bởi vì những người có lá gan lớn ở trong cung thường sống không nổi. Nô tài trong cung, đặc biệt là thái giám bọn họ, tính mạng không khác gì cỏ dại ve đường, bản năng nhát gan sợ chết khiến mỗi bước đi của họ điều phải cẩn thận chặt chẽ.

Tần Thúc tự cảm thấy bản thân chính là phận nô tài bình thường, hắn cũng nhát gan, bởi hắn đem Thái hậu nương nương đặt trong lòng lâu như vậy cũng không dám nói ra.hắn cũng sợ chết, nhưng bây giờ, biết được tâm tư Thái hậu nương nương, cái gì hắn cũng không sợ.

"Theo ý Thanh Đường là muốn chúng ta đến khuyên bảo hắn sao ."

Liễu Thanh Dong im lặng nghe trong chốc lát, vỗ tay một cái cười nói, lập tức trừng mắt liếc Dương Tố Thư một cái .

" Gả cho ngươi? Hai tiểu nha đầu các ngươi nghĩ thật kì lạ! Nếu để phụ thân biết, liền phạt các ngươi chép phạt một trăm lần binh pháp."

"Năm đó phụ thân sai ta đi tiếp các công tử thiếu gia, hắn liền trốn một bên vụng trộm xem, còn có lần, vì thử một công tử, tự mình mang theo một đám thân vệ đi hù dọa người ta. Hai cô nương các ngươi, không một ai vừa lòng. Sau này phụ thân đem người bị dọa chạy quay trở lại , Dù cho Thanh Đường không bị triệu cũng vào cung, phụ thân bị khủng hoảng kinh sợ cũng sẽ không cho nàng lập gia thất, lại càng không muốn nói là gả cho ngươi, tiểu tử giả mạo."

Dương Tố Thư tùy ý hắn nhắc tới, bản thân lại cười nhưng không nói, quả nhiên là lạnh nhạt như gió.

Liễu Thanh Dong thấy nàng không có phản ứng, cảm thấy nhàm chán bèn đem ánh mắt một lần nữa dán lên người đang im lặng là Tần Thúc.

"Tần Thúc, ngươi có muốn nghe chuyện trước đây của Thanh Đường không?"

Thấy Tần Thúc này không dám kề cận muội muội nhà mình, một tiếng hai tiếng đều là Thái hậu nương nương, chính là vì hiểu biết còn quá ít, nhưng một khi biết được những chuyện cũ ngốc nghếch kia có lẽ khoảng cách cũng sẽ được kéo lại. Liễu Thanh Dong tìm cho mình một lý do thật quang minh chính đại để bán đứng muội muội.

Chuyện trước đây của Thái hậu nương nương?, Tần Thúc không thể ngăn cản dụ hoặc này, yên lặng nhấc ấm trà châm thêm trà cho Quốc cữu gia, tỏ vẻ mình thực sự hứng thú.

" Khụ khụ, vậy trước tiên nói đến chuyện , đó là lúc nàng bảy tuổi. Ta so với nàng lớn hơn năm tuổi, khi đó mười hai, có một ngày nàng ầm ĩ muốn ta dẫn đi dạo phố, bất đắc dĩ, ta phải mang vài người theo nàng. Ai biết nàng thật sự không muốn đi dạo phố mà là đi Phật Vân tự . không biết từ nơi nào nàng nghe Hoàng hậu nương nương, cũng chính là đại tỷ tỷ của chúng ta đến Vân tự dâng hương. Đại tỷ mới tiến cung một năm, nhà chúng ta không có nữ quyến, mang Thanh Đường tiến cung thăm nàng cũng không tốt, một năm không gặp, Thanh Đường hẳn là rất nhớ đại tỷ, mới nghĩ vụng trộm đến nhìn nàng, ta không chú ý một lúc thì bị lạc mất, tìm đến Vân tự mới biết được dự tính ban đầu của nàng là đến đây."

" Vốn cũng không có gì, Hoàng hậu ở bên trong dâng hương, xung quanh đều phái quan binh canh gác, tiểu cô nương như nàng đương nhiên không thể vào được. Ta nghĩ nàng nhiều nhất cũng chỉ ở bên ngoài đi dạo bị lạc đến Vân tự không thể trở về, nhưng thời điểm ta tìm thấy, nàng mặt xám mày tro ngồi dưới đất khóc nức nở."

Dường như nhớ lại khi đó, trên đầu tiểu cô nương khăn tóc tán loạn, trên mặt dính đầy bụi bặm, chỗ trắng chỗ đen, Liễu Thanh Dong không phúc hậu cười ra tiếng.

" Tần Thúc, ngươi có thể tưởng tượng được tại sao nàng lại như vậy?"

"Theo lời quan binh bắt nàng, thì phía sau cửa Vân tự, bên ngoài tường nàng tìm thấy một cái chuồng chó, liền chuẩn bị chui vào. Nhưng vì trước đây tham ăn, cả người đều tròn xoe, chui đến một nửa thì eo bị mắc kẹt, nàng liền giãy dụa, sau đó vừa vặn bị quan binh tuần tra nghe thấy, người ta nhìn thấy nơi nàng bị kẹt cũng không có cách, lại không thể khiến nàng bị thương, chỉ có thể đục tường, đem chuồng chó kia đục thành một cái lỗ lớn, mới lôi được nàng ra."

"Nàng tự biết mình có bao nhiêu dọa người, như thế nào cũng không chịu nói mình là tiểu thư Liễu gia, muội muội của Hoàng hậu nương nương. Quan binh kia còn muốn hỏi tội, nàng liền nổi tật xấu, dắt cổ họng ngồi bệt dưới đất khóc, một bên vừa khóc vừa nói người ta khi dễ tiểu cô nương nàng. Tóc rối hết phân nủa, trang phục trên người là bụi bặm, giầy cũng rớt, ánh mắt khóc đến sưng lên, giống như con mèo nhỏ...."

Tâm tình kích động nghe sự tích vĩ đại năm xưa của Thái hậu, Tần Thúc một bên cảm thấy thần kỳ, một bên cảm thấy sâu trong nội tâm có cái gì đó sụp đổ .

" nói đến việc này, là bạn của Thanh Đường, ta cũng biết không ít, vậy cũng đến góp vui đi." Dương Tố Thư chậm rì rì buông chén, cũng bắt đầu tham gia tố giác bạn tốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương