Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em
-
Chương 86: Cô cần tìm Giang Ấu Di ngay
Tiết chuông buổi tự học tối vang lên, Nhan Vị đã vui trở lại. Cô nhắn tin cho Giang Ấu Di báo mình sắp vào tiết, sau đó xuống lầu.
Cô cũng không quan tâm hai người kia đã đi chưa.
Thời gian từng phút trôi qua, trong lớp đôi khi có tiếng xì xào nhưng nhanh chóng bị tiếng lật sách che đi.
Vừa nhập học ngày đầu nên giáo viên chỉ cho lớp chuẩn bị bài vở, và làm quen với chương trình khối 12.
Trước khi ngủ, Nhan Vị nhắn tin cho Giang Ấu Di. Cô hỏi thăm sức khỏe mẹ Giang, hỏi thăm khi nào nàng về trường.
Giang Ấu Di nhắn lại, nàng sẽ về trường vào thứ tư.
- -----------------------------------------------------------------
Thứ ba là một ngày ấm áp vì trời tháng tám vẫn còn oi bức. Dù ban đêm không khí dịu mát nhưng học cả ngày cũng khiến học sinh đổ mồ hôi.
Trong tiết tự học cuối cùng, không có giáo viên ở lớp, bất chợp có con sâu bay vào. Các bạn nữ thi nhau bỏ trốn, các bạn nam thì ôm chổi giúp đỡ. Không khí vô cùng vui vẻ, hòa thuận.
Nhan Vị soạn đồ, cô muốn về ký túc xá sớm. Như vậy, cô có thể gọi cho Giang Ấu Di.
Cô vừa kéo khóa cặp, một máy bay giấy bay qua vai cô, dừng trước bàn.
Nhan Vị nhìn về hướng máy bay được phóng đến nhưng bạn học xung quanh không ai nhìn cô.
Cô thắc mắc mở ra, bên trong viết.
Lát tan học, cậu chờ mình, mình có chuyện muốn nói.
Ký tên
Văn Đàm.
Nhan Vị nhìn về phía lớp trường.
Thấy hắn đang vùi đầu làm bài như không có gì xảy ra.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, Nhan Vị vẫn ngồi yên. Chu Hiểu Hiểu hỏi cô có muốn về cùng không, Nhan Vị chỉ mỉm cười lắc đầu: "Mình còn có chút việc, cậu về trước đi."
Chu Hiểu Hiểu không hỏi thêm, ôm cặp sách rời đi
Chờ khi trong lớp đã không còn ai, Văn Đàm đứng lên, Nhan Vị không đợi hắn, tự mình ngước cằm hướng về cửa lớp.
Văn Đàm hiểu ý, rời khỏi lớp, đứng ở cửa đợi.
Lúc đợi không lâu nhưng hắn lại cảm thấy bất an, ngón tay không ngừng xoắn vào nhau.
Nhan Vị nhanh chóng bước ra, đứng cách Văn Đám một khoảng.
Cô muốn nhanh chóng kết thúc nên hỏi ngay: "Lớp trưởng tìm mình có chuyện gì?"
"Mình muốn hỏi... cuối tuần này cậu rảnh không? Học kỳ này mình chưa mua đủ sách tham khảo nên muốn đến nhà sách xem. Nếu cậu rảnh, bọn mình đi cùng."
Nam sinh dịu dàng, ngại ngùng lên tiếng. Mái tóc được cắt ngắn, chỉnh tề tạo cảm giác nhẹ nhàng, không chút sắc bén.
Khi nói, gương mặt hắn đỏ đến cổ càng tăng cảm giác ngây ngô.
Hắn lúng túng nhìn xung quanh, không dám nhìn về phía Nhan Vị như sợ thấy nét mặt mất kiên nhẫn của cô.
Nhan Vị bất đắc dĩ. Học kỳ trước phương pháp ngó lơ của cô xem ra không có tác dụng. Mới qua mùa hè, Văn Đàm đã bất ngờ xúc động mời cô.
Lúc này, nếu không dứt khoát sẽ khiến cho hắn day dưa mãi.
Cô nhìn nam sinh đang căng thẳng, bình tĩnh đáp: "Mình mua đủ tài liệu rồi nên không cần mua thêm."
Ngoài từ chối, cô không thể nói thêm gì.
Nếu Văn Đàm đúng mực sẽ hiểu ý cô. Nhưng không rõ vì sao hôm nay hắn rất ngoan cố, thấy Nhan Vị xoay người rời đi, hắn vội nắm chặt tay cô.
Trời oi bức nên cô mặc áo ngắn tay. Làn da ấm áp tiết xúc với bàn tay đổ mồ hôi lạnh làm cô cảm thấy ớn. Cô vội giật tay lại.
Ánh mắt cô cảnh cáo nhìn Văn Đàm.
Khi đưa tay nắm lấy tay Nhan Vị, hắn nhìn thấy cũng biết hỏng chuyện nhưng hắn vẫn không cam tâm khi cô giật tay lại. Gương mặt Văn Đàm hoảng loạn, áy náy, hắn nói: "Mình xin lỗi, mình chỉ là...."
Nhan Vị không quan tâm, ngắt lời: "Nếu không còn gì, mình về ký túc xá trước." Thật ra cô hiếm khi ngắt lời ai nhưng hành động của Văn Đàm đã xúc phạm đến cô.
Văn Đàm ngừng thở, hắn hiểu rõ nếu lúc này để Nhan Vị rời đi, sau này hai người cũng không thể làm bạn nhưng hắn vẫn muốn biết đáp án của Nhan Vị cho chuyện hắn để tâm.
Trong lúc cấp bách, hắn lấy hết can đảm, lên tiếng: "Nhan Vị, mình thích cậu." Xong việc, hắn nghĩ đây có lẽ là lần dũng cảm nhất trong đời mình.
Nhan Vị dừng bước. Cô hơi bất ngờ khi Văn Đàm tỏ tình với mình.
Cô nghĩ hắn có lẽ cũng đã biết đáp án.
Nhan Vị không rõ nam sinh ngại ngùng thường ngày sao nay lại can đảm bất thường nhưng nói đến bước này cô cũng có thể nói ra đáp án cô chưa thể nói ở kiếp trước.
Cô nhìn thẳng Văn Đàm như muốn tôn trọng tình cảm của hắn.
"Xin lỗi lớp trưởng." Cô nói rõ nhưng vì lo cho thể diện của đối phương, cô đành tìm cớ, "Bọn mình còn đang là học sinh nên phải chú tâm vào việc học..."
Cô nói đến đây ngừng nhưng Văn Đàm không muốn buông tha.
Có lẽ, sau khi lấy hết can đảm tỏ tình, hắn cũng can đảm truy hỏi: "Thật sự là vì vậy sao? Nếu là vậy, mình sẵn sàng chờ, mình có thể chờ cậu tốt nghiệp."
Dù hắn biết nói vậy chỉ mình hắn tự nguyện.
Nhan Vị thở dài.
"Cậu không cần chờ mình." Cô không thể không khen ngợi hắn như người tốt, "Cậu rất xuất sắc, cậu xứng đáng có được người tốt hơn mình. Xin lỗi nhưng mình đã có người thầm thương."
"Là Giang Ấu Di sao?" Hắn buộc miệng hỏi.
Nhan Vị nghe vậy, trong đầu thoáng do dự nhưng đối mặt với đôi mắt chân thành đó, cô quyết định nói thật: "Là cậu ấy."
Nói rồi, cô cúi chào, bước ra ngoài. Văn Đàm đứng đó, cảm nhận được một cảm giác khó miêu tả.
Cảm giác đau lòng, mất mát, và không cam tâm.
- ------------------------------------------------------------------
Nhan Vị về ký túc xá chậm hơn kế hoạch mười phút. Cô tranh thủ tắm, khi lên giường vừa kịp lúc trước 10 phút tắt đèn.
Cô gọi cho Giang Ấu Di, nàng nhanh chóng nghe máy nhưng bên nàng ồn ào không giống ở bệnh viện.
"Cậu ở ngoài à?" Nhan Vị hỏi.
"Ừm." Giang Ấu Di gật đầu, cho bàn chải mới vào giỏ: "Mình đang đi siêu thị, mua mấy món hôm qua bị đập nát."
Nhắc đến chuyện này, Nhan Vị giật mình nhưng cô nghe giọng Giang Ấu Di bình tĩnh như không bị ảnh hưởng.
"Cậu mau xong nhớ tranh thủ về, bây giờ khuya rồi." Cô chuyển đề tài nói: "Sáng mai cậu đến lớp hay chiều mới đến?"
Cô muốn gặp Giang Ấu Di sớm hơn.
"Chiều mình đến." Giang Ấu Di đáp: "Tuy trong nhà rãnh rỗi nhưng mình muốn lười nên tính ngủ trưa rồi đến."
Nhan Vị bị chọc cười, nếu Giang Ấu Di thích ngủ nướng vậy cô gặp nàng muộn chút cũng được.
Thời gian trò chuyện với Giang Ấu Di trôi qua quá nhanh, chớp mắt, cô đã nghe chuông tắt đèn.
Ở đầu dây bên kia, Giang Ấu Di cũng nghe thấy. Nàng đứng ở quầy thu ngân, cười chúc Nhan Vị ngủ ngon. Nàng vừa đi vừa gác máy.
Khi sắp ngủ, Nhan Vị để chể độ máy bay, đặt điện thoại dưới gối mới thỏa mãn nhắm mắt ngủ.
Nhưng nằm được vài phút, trong lòng cô hoảng loạn, mắt phải nhảy liên tục.
Nhan Vị nhíu mày, ngẫm nghĩ xem có phải cô chưa quen giờ giấc học tập và nghỉ ngơi nên mới vậy.
Nhưng cô vẫn không ngủ được, nằm hơn nửa tiếng, trong lòng cô càng hoảng hốt.
Cô lấy điện thoại, muốn trò chuyện với Giang Ấu Di.
Cô vừa mở máy đã thấy có một cuộc gọi nhỡ và vài tin nhắn chưa đọc từ Giang Ấu Di.
Nhan Vị mỉm cười, không ngờ sau khi gác máy, Giang Ấu Di còn nhắn tin cho cô.
Tâm trạng cô chưa kịp vui mừng đã hoảng sợ vì nội dung tin nhắn.
Giang Ấu Di. Bọn đòi nợ đến.
Giang Ấu Di. Tụi nó đang tìm mình.
Giang Ấu Di. Siêu thị sắp đóng cửa, bây giờ đang vắng khách, mình không biết nên trốn hay nên chạy ra ngoài.
Giang Ấu Di. Cậu đừng gọi cho mình.
Nhìn những dòng tin nhắn liên tiếp, Nhan Vị bàng hoàng như không hiểu được nội dung của chúng.
Cảm giác lạnh buốt chạy dọc khắp người, cô bật dậy, muốn xốc chăn lên nhưng chân tay tê cứng, đầu óc mơ màng.
Cô mở cuộc trò chuyện, thấy dòng chữ đỏ cuộc gọi nhỡ đang chồng lên nhau. Cô hoảng hốt nhận ra không phải là màn hình bị run mà là cô đang run rẩy.
Cuộc gọi đến vào nửa tiếng trước.
Nhan Vị không dám suy đoán lung tung. Cô hít sâu, giữ bình tĩnh. Dù tay đang run nhưng cô vẫn cố gắng xuống giường, chưa kịp thay giày đã chạy ra ngoài.
Phía sau có người gọi cô, có thể là Chu Hiểu HIểu, cũng có thể là dì quản lý nhưng cô không nghe lọt.
Cô muốn đi tìm Giang Ấu Di.
Ngay lập tức.
Cô cũng không quan tâm hai người kia đã đi chưa.
Thời gian từng phút trôi qua, trong lớp đôi khi có tiếng xì xào nhưng nhanh chóng bị tiếng lật sách che đi.
Vừa nhập học ngày đầu nên giáo viên chỉ cho lớp chuẩn bị bài vở, và làm quen với chương trình khối 12.
Trước khi ngủ, Nhan Vị nhắn tin cho Giang Ấu Di. Cô hỏi thăm sức khỏe mẹ Giang, hỏi thăm khi nào nàng về trường.
Giang Ấu Di nhắn lại, nàng sẽ về trường vào thứ tư.
- -----------------------------------------------------------------
Thứ ba là một ngày ấm áp vì trời tháng tám vẫn còn oi bức. Dù ban đêm không khí dịu mát nhưng học cả ngày cũng khiến học sinh đổ mồ hôi.
Trong tiết tự học cuối cùng, không có giáo viên ở lớp, bất chợp có con sâu bay vào. Các bạn nữ thi nhau bỏ trốn, các bạn nam thì ôm chổi giúp đỡ. Không khí vô cùng vui vẻ, hòa thuận.
Nhan Vị soạn đồ, cô muốn về ký túc xá sớm. Như vậy, cô có thể gọi cho Giang Ấu Di.
Cô vừa kéo khóa cặp, một máy bay giấy bay qua vai cô, dừng trước bàn.
Nhan Vị nhìn về hướng máy bay được phóng đến nhưng bạn học xung quanh không ai nhìn cô.
Cô thắc mắc mở ra, bên trong viết.
Lát tan học, cậu chờ mình, mình có chuyện muốn nói.
Ký tên
Văn Đàm.
Nhan Vị nhìn về phía lớp trường.
Thấy hắn đang vùi đầu làm bài như không có gì xảy ra.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, Nhan Vị vẫn ngồi yên. Chu Hiểu Hiểu hỏi cô có muốn về cùng không, Nhan Vị chỉ mỉm cười lắc đầu: "Mình còn có chút việc, cậu về trước đi."
Chu Hiểu Hiểu không hỏi thêm, ôm cặp sách rời đi
Chờ khi trong lớp đã không còn ai, Văn Đàm đứng lên, Nhan Vị không đợi hắn, tự mình ngước cằm hướng về cửa lớp.
Văn Đàm hiểu ý, rời khỏi lớp, đứng ở cửa đợi.
Lúc đợi không lâu nhưng hắn lại cảm thấy bất an, ngón tay không ngừng xoắn vào nhau.
Nhan Vị nhanh chóng bước ra, đứng cách Văn Đám một khoảng.
Cô muốn nhanh chóng kết thúc nên hỏi ngay: "Lớp trưởng tìm mình có chuyện gì?"
"Mình muốn hỏi... cuối tuần này cậu rảnh không? Học kỳ này mình chưa mua đủ sách tham khảo nên muốn đến nhà sách xem. Nếu cậu rảnh, bọn mình đi cùng."
Nam sinh dịu dàng, ngại ngùng lên tiếng. Mái tóc được cắt ngắn, chỉnh tề tạo cảm giác nhẹ nhàng, không chút sắc bén.
Khi nói, gương mặt hắn đỏ đến cổ càng tăng cảm giác ngây ngô.
Hắn lúng túng nhìn xung quanh, không dám nhìn về phía Nhan Vị như sợ thấy nét mặt mất kiên nhẫn của cô.
Nhan Vị bất đắc dĩ. Học kỳ trước phương pháp ngó lơ của cô xem ra không có tác dụng. Mới qua mùa hè, Văn Đàm đã bất ngờ xúc động mời cô.
Lúc này, nếu không dứt khoát sẽ khiến cho hắn day dưa mãi.
Cô nhìn nam sinh đang căng thẳng, bình tĩnh đáp: "Mình mua đủ tài liệu rồi nên không cần mua thêm."
Ngoài từ chối, cô không thể nói thêm gì.
Nếu Văn Đàm đúng mực sẽ hiểu ý cô. Nhưng không rõ vì sao hôm nay hắn rất ngoan cố, thấy Nhan Vị xoay người rời đi, hắn vội nắm chặt tay cô.
Trời oi bức nên cô mặc áo ngắn tay. Làn da ấm áp tiết xúc với bàn tay đổ mồ hôi lạnh làm cô cảm thấy ớn. Cô vội giật tay lại.
Ánh mắt cô cảnh cáo nhìn Văn Đàm.
Khi đưa tay nắm lấy tay Nhan Vị, hắn nhìn thấy cũng biết hỏng chuyện nhưng hắn vẫn không cam tâm khi cô giật tay lại. Gương mặt Văn Đàm hoảng loạn, áy náy, hắn nói: "Mình xin lỗi, mình chỉ là...."
Nhan Vị không quan tâm, ngắt lời: "Nếu không còn gì, mình về ký túc xá trước." Thật ra cô hiếm khi ngắt lời ai nhưng hành động của Văn Đàm đã xúc phạm đến cô.
Văn Đàm ngừng thở, hắn hiểu rõ nếu lúc này để Nhan Vị rời đi, sau này hai người cũng không thể làm bạn nhưng hắn vẫn muốn biết đáp án của Nhan Vị cho chuyện hắn để tâm.
Trong lúc cấp bách, hắn lấy hết can đảm, lên tiếng: "Nhan Vị, mình thích cậu." Xong việc, hắn nghĩ đây có lẽ là lần dũng cảm nhất trong đời mình.
Nhan Vị dừng bước. Cô hơi bất ngờ khi Văn Đàm tỏ tình với mình.
Cô nghĩ hắn có lẽ cũng đã biết đáp án.
Nhan Vị không rõ nam sinh ngại ngùng thường ngày sao nay lại can đảm bất thường nhưng nói đến bước này cô cũng có thể nói ra đáp án cô chưa thể nói ở kiếp trước.
Cô nhìn thẳng Văn Đàm như muốn tôn trọng tình cảm của hắn.
"Xin lỗi lớp trưởng." Cô nói rõ nhưng vì lo cho thể diện của đối phương, cô đành tìm cớ, "Bọn mình còn đang là học sinh nên phải chú tâm vào việc học..."
Cô nói đến đây ngừng nhưng Văn Đàm không muốn buông tha.
Có lẽ, sau khi lấy hết can đảm tỏ tình, hắn cũng can đảm truy hỏi: "Thật sự là vì vậy sao? Nếu là vậy, mình sẵn sàng chờ, mình có thể chờ cậu tốt nghiệp."
Dù hắn biết nói vậy chỉ mình hắn tự nguyện.
Nhan Vị thở dài.
"Cậu không cần chờ mình." Cô không thể không khen ngợi hắn như người tốt, "Cậu rất xuất sắc, cậu xứng đáng có được người tốt hơn mình. Xin lỗi nhưng mình đã có người thầm thương."
"Là Giang Ấu Di sao?" Hắn buộc miệng hỏi.
Nhan Vị nghe vậy, trong đầu thoáng do dự nhưng đối mặt với đôi mắt chân thành đó, cô quyết định nói thật: "Là cậu ấy."
Nói rồi, cô cúi chào, bước ra ngoài. Văn Đàm đứng đó, cảm nhận được một cảm giác khó miêu tả.
Cảm giác đau lòng, mất mát, và không cam tâm.
- ------------------------------------------------------------------
Nhan Vị về ký túc xá chậm hơn kế hoạch mười phút. Cô tranh thủ tắm, khi lên giường vừa kịp lúc trước 10 phút tắt đèn.
Cô gọi cho Giang Ấu Di, nàng nhanh chóng nghe máy nhưng bên nàng ồn ào không giống ở bệnh viện.
"Cậu ở ngoài à?" Nhan Vị hỏi.
"Ừm." Giang Ấu Di gật đầu, cho bàn chải mới vào giỏ: "Mình đang đi siêu thị, mua mấy món hôm qua bị đập nát."
Nhắc đến chuyện này, Nhan Vị giật mình nhưng cô nghe giọng Giang Ấu Di bình tĩnh như không bị ảnh hưởng.
"Cậu mau xong nhớ tranh thủ về, bây giờ khuya rồi." Cô chuyển đề tài nói: "Sáng mai cậu đến lớp hay chiều mới đến?"
Cô muốn gặp Giang Ấu Di sớm hơn.
"Chiều mình đến." Giang Ấu Di đáp: "Tuy trong nhà rãnh rỗi nhưng mình muốn lười nên tính ngủ trưa rồi đến."
Nhan Vị bị chọc cười, nếu Giang Ấu Di thích ngủ nướng vậy cô gặp nàng muộn chút cũng được.
Thời gian trò chuyện với Giang Ấu Di trôi qua quá nhanh, chớp mắt, cô đã nghe chuông tắt đèn.
Ở đầu dây bên kia, Giang Ấu Di cũng nghe thấy. Nàng đứng ở quầy thu ngân, cười chúc Nhan Vị ngủ ngon. Nàng vừa đi vừa gác máy.
Khi sắp ngủ, Nhan Vị để chể độ máy bay, đặt điện thoại dưới gối mới thỏa mãn nhắm mắt ngủ.
Nhưng nằm được vài phút, trong lòng cô hoảng loạn, mắt phải nhảy liên tục.
Nhan Vị nhíu mày, ngẫm nghĩ xem có phải cô chưa quen giờ giấc học tập và nghỉ ngơi nên mới vậy.
Nhưng cô vẫn không ngủ được, nằm hơn nửa tiếng, trong lòng cô càng hoảng hốt.
Cô lấy điện thoại, muốn trò chuyện với Giang Ấu Di.
Cô vừa mở máy đã thấy có một cuộc gọi nhỡ và vài tin nhắn chưa đọc từ Giang Ấu Di.
Nhan Vị mỉm cười, không ngờ sau khi gác máy, Giang Ấu Di còn nhắn tin cho cô.
Tâm trạng cô chưa kịp vui mừng đã hoảng sợ vì nội dung tin nhắn.
Giang Ấu Di. Bọn đòi nợ đến.
Giang Ấu Di. Tụi nó đang tìm mình.
Giang Ấu Di. Siêu thị sắp đóng cửa, bây giờ đang vắng khách, mình không biết nên trốn hay nên chạy ra ngoài.
Giang Ấu Di. Cậu đừng gọi cho mình.
Nhìn những dòng tin nhắn liên tiếp, Nhan Vị bàng hoàng như không hiểu được nội dung của chúng.
Cảm giác lạnh buốt chạy dọc khắp người, cô bật dậy, muốn xốc chăn lên nhưng chân tay tê cứng, đầu óc mơ màng.
Cô mở cuộc trò chuyện, thấy dòng chữ đỏ cuộc gọi nhỡ đang chồng lên nhau. Cô hoảng hốt nhận ra không phải là màn hình bị run mà là cô đang run rẩy.
Cuộc gọi đến vào nửa tiếng trước.
Nhan Vị không dám suy đoán lung tung. Cô hít sâu, giữ bình tĩnh. Dù tay đang run nhưng cô vẫn cố gắng xuống giường, chưa kịp thay giày đã chạy ra ngoài.
Phía sau có người gọi cô, có thể là Chu Hiểu HIểu, cũng có thể là dì quản lý nhưng cô không nghe lọt.
Cô muốn đi tìm Giang Ấu Di.
Ngay lập tức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook