Lời Tỏ Tình Đêm Giáng Sinh
-
Chương 2
Kỳ thật tôi hiểu được, anh, đại biểu cho giấc mơ của tôi, tôi thích chính là giấc mơ kia chứ không phải bản thân anh. Cho nên tôi có thể chân thành chúc phúc cho anh và bạn trai hạnh phúc vĩnh viễn, có thể nhìn thấy hai người thân thiết mà lòng tràn đầy hạnh phúc.
Hình ảnh ngày đó là ký ức tôi vô cùng trân quý, có một người xa lạ vì anh chúc phúc, anh có thể cảm giác được không?
Sau đó lại đến thăm Tiểu Bác vài lần, mỗi lần thông qua anh chuyển lời có thể nói được vài câu, gần gũi nhìn gương mặt thanh tú có khí chất cũng không mất vẻ nam tính kia của anh, mấy chục giây ngắn ngủi kia gây cho tôi một loại thỏa mãn tuyệt đối.
Sau đó Tiểu Bác ly hôn với chồng, tôi không còn đến tìm cô nữa. Mà tôi cũng lên lớp 12 chuẩn bị thi đại học, học tập bận rộn làm cho tôi quên đi tạp niệm, vì thế không còn gặp lại anh nữa.
Tháng 10 năm 2001, kết quả HSC (tương đương với thi vào trường cao đẳng ở trong nước) rốt cuộc đã có, tôi thi vào khoa thiết kế máy tính của đại học Sydney. Nói thật, HSC thật sự rất đơn giản, và tôi một học sinh trung học Trung Quốc thi được vào hai đại học hàng hiệu là đại học Sidney cùng đại học New South Wales này, coi như không làm ô danh trường học.
Đại học khai giảng vào tháng 3 năm 2002, một thời gian dài để cho tôi nghỉ ngơi, vì thế tôi liền thuê một gian phòng ở city (là trung tâm Sydney), tiền thuê đắt đỏ thật sự làm cho tôi đau lòng, lại thế nào cũng không tìm thấy một người thích hợp cùng thuê với tôi. Bạn bè quen biết thời trung học (đều là Trung Quốc) cũng đều chuyển tới phụ cận, cơ hồ toàn bộ tập trung ở hai dãy phố liền nhau, thậm chí còn có hai người bạn thân cùng lầu với tôi.
Đây vốn là một chuyện rất vui vẻ, nhưng trong đó có mấy người bạn có quan hệ nam nữ ngọt ngào thân mật thật sự chướng mắt, làm cho tôi cảm thấy hết sức cô độc. Muốn về nước thì ba mẹ của mình lại đang đòi chia tay, không muốn trở về để dính một cước, vì thế quyết định đi làm thêm. Vận khí không tồi, tôi tìm được một công việc trong một cửa hàng đồ uống, một giờ 9 tệ, chịu khó một chút có thể đủ trả tiền nhà.
Công việc này kỳ thật chỉ là đem một loạt thứ trong đống chai lọ gì đó ấn theo tỉ lệ nhất định pha thành đồ uống theo yêu cầu của khách hàng, không có kỹ xảo gì đáng nói, cái cần chính là hai chữ nhanh nhẹn, sau khi làm quen dựa vào bề ngoài không tồi, còn có thể hấp dẫn mấy khách hàng quen.
Đầu tháng 11, không khí giáng sinh bắt đầu lặng lẽ lan tràn, mấy bạn thân muốn tôi đi du lịch lễ giáng sinh, tôi suy nghĩ một chút, tuy rằng vào lễ giáng sinh nhân công rất cao, nhưng dù sao tôi cũng không thiếu tiền, đang muốn đáp ứng, thì ngay sau đó, như một vở kịch kịch tính, tôi nhìn thấy anh ấy.
So với một năm trước anh rõ ràng tiều tụy hơn, đôi mắt đen sì sâu hoắm, trên cằm mọc đầy râu, vẻ mặt của anh ngẩn ngơ như người sắp chết, loại tình huống này rất dễ dàng xảy ra chuyện!
Nhìn thấy anh thoáng đi qua cửa, trong lòng tôi chợt thắt lại, bất chấp những thứ khác vội chạy ra ngoài ngăn anh lại, kiên quyết kéo anh vào trong cửa hàng tôi đang làm rồi ấn ngồi xuống, đưa cho anh một ly cà phê.
“Cậu là cháu của Maria (tên tiếng anh của Tiểu Bác) nhỉ, đã lâu không gặp.” Anh nhìn ly cà phê trong tay, thốt ra một câu như vậy.
Anh còn nhớ rõ tôi?! Có chút ngoài ý muốn nuốt lại những lời mắng chửi đầy mình, tôi còn nghĩ đến anh thực ngu ngốc đi cùng một người xa lạ chứ, hóa ra còn có chút lý trí.
Ném lại một câu để cho anh chờ tôi, tôi dùng tốc độ nhanh nhất xin nghỉ, đi đến trước mặt anh nói: “Tôi lo lắng cho anh, đi về nhà của tôi nhé?” Vừa rồi lúc kéo tay anh tôi cảm thấy nhiệt độ cơ thể không phải bình thường, nếu đoán không sai, anh đang phát sốt.
Hình ảnh ngày đó là ký ức tôi vô cùng trân quý, có một người xa lạ vì anh chúc phúc, anh có thể cảm giác được không?
Sau đó lại đến thăm Tiểu Bác vài lần, mỗi lần thông qua anh chuyển lời có thể nói được vài câu, gần gũi nhìn gương mặt thanh tú có khí chất cũng không mất vẻ nam tính kia của anh, mấy chục giây ngắn ngủi kia gây cho tôi một loại thỏa mãn tuyệt đối.
Sau đó Tiểu Bác ly hôn với chồng, tôi không còn đến tìm cô nữa. Mà tôi cũng lên lớp 12 chuẩn bị thi đại học, học tập bận rộn làm cho tôi quên đi tạp niệm, vì thế không còn gặp lại anh nữa.
Tháng 10 năm 2001, kết quả HSC (tương đương với thi vào trường cao đẳng ở trong nước) rốt cuộc đã có, tôi thi vào khoa thiết kế máy tính của đại học Sydney. Nói thật, HSC thật sự rất đơn giản, và tôi một học sinh trung học Trung Quốc thi được vào hai đại học hàng hiệu là đại học Sidney cùng đại học New South Wales này, coi như không làm ô danh trường học.
Đại học khai giảng vào tháng 3 năm 2002, một thời gian dài để cho tôi nghỉ ngơi, vì thế tôi liền thuê một gian phòng ở city (là trung tâm Sydney), tiền thuê đắt đỏ thật sự làm cho tôi đau lòng, lại thế nào cũng không tìm thấy một người thích hợp cùng thuê với tôi. Bạn bè quen biết thời trung học (đều là Trung Quốc) cũng đều chuyển tới phụ cận, cơ hồ toàn bộ tập trung ở hai dãy phố liền nhau, thậm chí còn có hai người bạn thân cùng lầu với tôi.
Đây vốn là một chuyện rất vui vẻ, nhưng trong đó có mấy người bạn có quan hệ nam nữ ngọt ngào thân mật thật sự chướng mắt, làm cho tôi cảm thấy hết sức cô độc. Muốn về nước thì ba mẹ của mình lại đang đòi chia tay, không muốn trở về để dính một cước, vì thế quyết định đi làm thêm. Vận khí không tồi, tôi tìm được một công việc trong một cửa hàng đồ uống, một giờ 9 tệ, chịu khó một chút có thể đủ trả tiền nhà.
Công việc này kỳ thật chỉ là đem một loạt thứ trong đống chai lọ gì đó ấn theo tỉ lệ nhất định pha thành đồ uống theo yêu cầu của khách hàng, không có kỹ xảo gì đáng nói, cái cần chính là hai chữ nhanh nhẹn, sau khi làm quen dựa vào bề ngoài không tồi, còn có thể hấp dẫn mấy khách hàng quen.
Đầu tháng 11, không khí giáng sinh bắt đầu lặng lẽ lan tràn, mấy bạn thân muốn tôi đi du lịch lễ giáng sinh, tôi suy nghĩ một chút, tuy rằng vào lễ giáng sinh nhân công rất cao, nhưng dù sao tôi cũng không thiếu tiền, đang muốn đáp ứng, thì ngay sau đó, như một vở kịch kịch tính, tôi nhìn thấy anh ấy.
So với một năm trước anh rõ ràng tiều tụy hơn, đôi mắt đen sì sâu hoắm, trên cằm mọc đầy râu, vẻ mặt của anh ngẩn ngơ như người sắp chết, loại tình huống này rất dễ dàng xảy ra chuyện!
Nhìn thấy anh thoáng đi qua cửa, trong lòng tôi chợt thắt lại, bất chấp những thứ khác vội chạy ra ngoài ngăn anh lại, kiên quyết kéo anh vào trong cửa hàng tôi đang làm rồi ấn ngồi xuống, đưa cho anh một ly cà phê.
“Cậu là cháu của Maria (tên tiếng anh của Tiểu Bác) nhỉ, đã lâu không gặp.” Anh nhìn ly cà phê trong tay, thốt ra một câu như vậy.
Anh còn nhớ rõ tôi?! Có chút ngoài ý muốn nuốt lại những lời mắng chửi đầy mình, tôi còn nghĩ đến anh thực ngu ngốc đi cùng một người xa lạ chứ, hóa ra còn có chút lý trí.
Ném lại một câu để cho anh chờ tôi, tôi dùng tốc độ nhanh nhất xin nghỉ, đi đến trước mặt anh nói: “Tôi lo lắng cho anh, đi về nhà của tôi nhé?” Vừa rồi lúc kéo tay anh tôi cảm thấy nhiệt độ cơ thể không phải bình thường, nếu đoán không sai, anh đang phát sốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook