Lời Thì Thầm Trao Em
-
Chương 21
Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
- ------------
Sau tiết thể dục, Trình Âm không về lớp mà đi thẳng đến bộ phận tuyên truyền luôn.
Lúc ban tuyên truyền chuẩn bị làm chương trình này, các thầy cô có ngồi với nhau trao đổi xem phải quay như thế nào, sàng lọc kiểu PPT thì thấy không thú vị. Quay video lại hơi nhàm chán, sau đó có người đưa ra ý kiến quay học sinh. Máy quay sẽ đi theo nam sinh/nữ sinh giới thiệu giống như hướng dẫn viên du lịch.
Bởi vì ngày kỷ niệm thành lập trường Tam Trung lần này có không ít cựu học sinh quay về, nhưng rất nhiều người cũng không về được. Trong thời gian này trường đã trải qua quá nhiều thay đổi, vì vậy trung học Tam Trung muốn quay một video như vậy cho những cựu sinh viên không thể đến được.
Các giáo viên thảo luận hình thức xong xuôi rồi bắt đầu chọn người.
Giáo viên của bộ phận Tuyên truyền không lên lớp nhiều, các học sinh quen thuộc cũng chỉ trong hội học sinh, nhất thời không thể chọn được ai. Sau đó nghe một giáo viên nữ nói lớp 12A5 có một nữ sinh tên Trình Âm xinh đẹp, dáng người cao gầy rất thích hợp để quay.
Vì thế bộ phận tuyên truyền tìm chủ nhiệm lớp 5 hỏi một chút, Trương Dược Hải nghe xong tất nhiên rất mừng khen Trình Âm từ trong ra ngoài.
Mà các thầy cô cũng không hỏi gì về thành tích vì vốn dĩ quay phim tuyên truyền thôi mà, đẹp là được.
Cho nên mọi người tranh thủ lúc học sinh đang nghỉ giải lao đi bộ một vòng qua lớp 12A5, Trương Dược Hải đứng ngoài hành lang chỉ Trình Âm cho mọi người thấy.
Mọi người nhìn xong, đúng thật là danh bất hư truyền, cho nên quyết định luôn.
Lúc này cô giáo Vương đã ở đó từ sớm chờ Trình Âm, còn chuẩn bị cả một bàn trang điểm cho cô.
Nhưng khi cô gái nhỏ đứng trước mặt cẩn thận đánh giá một lúc, cô cảm thấy không cần phải sử dụng những thứ này.
Tuổi mười bảy mười tám, làn da tinh tế giống như gốm sứ, vừa trắng lại vừa sáng, đôi mắt vô cùng linh động, môi hồng răng trắng, tóc tai ngay ngắn, căn bản không cần phải trang điểm gì thêm.
Vì thế cô giáo Vương mang Trình Âm đi chuẩn bị bắt đầu quay.
Người quay phim thật ra là một học sinh lớp mười một, học sinh bây giờ rất đa tài đa nghệ, các thiết bị còn chuẩn bị đầy đủ hơn cả giáo viên, vì thế cô giáo Vương chỉ cần đảm đương nhiệm vụ chỉ huy diễn viên quay thôi.
Trình Âm cầm một tờ giấy trên tay phía trên ghi đầy đủ các nội dung cô phải nói.
Chữ không nhiều lắm, mỗi một đoạn khoảng trên 20 từ đều giới thiệu về kiến trúc mới của trường, hơn nữa không cần yêu cầu phải chính xác từng câu từng chữ, chỉ cần đủ ý là được cho nên công việc của Trình Âm khá nhẹ nhàng.
Khi các cô đi đến sân thể dục đúng lúc có 4-5 lớp đang học thể dục ở đó vây xem.
Học sinh bốn lớp nói ít thì cũng không hề ít, ngoại trừ một số người không hứng thú còn lại khoảng trăm người đủ thành ba mặt tường vây lấy Trình Âm.
Cái này có khác gì vườn bách thú đâu.
Tới giờ tan học, ai, càng nhiều người hơn.
Giờ phút này, Trình Âm mới thật sự cảm giác được cuộc sống buồn tẻ và nhàm chán của học sinh trung học.
Kể cả đánh rắm cũng làm cho bọn họ nhào tới xem được.
Trong đám người Trình Âm nhìn thấy rất nhiều người quen.
Đầu tiên một số bạn trong lớp mình, tiếp theo đó là các bạn học lớp khác.
Còn có Đổng Chinh.
Có thể do khí chất lão đại của cậu ta mà chung quanh chỗ cậu ta và Hà Chí Lập đứng không có một ai, các bạn học tự giãn ra một khoảng cách nhất định.
Trình Âm không hề nhìn cậu ta, tiếp tục nghe cô Vương chỉ huy quay chụp như thế nào, đám Tạ Dĩnh đứng bên cạnh cầm điện thoại chụp điên cuồng.
Hiện tại phải quay tòa nhà tổng hợp mới.
Mặc dù bên trong có đủ các phòng thí nghiệm, truyền thông cùng với sân vận động trong nhà nhưng bầu không khí học tập của Tam Trung rất căng thẳng nên bình thường những nơi này không có mấy người tới.
Nhưng ít ra ở đây có đầy đủ các thiết bị dụng cụ học tập cao cấp cho nên nhất định phải quay cho các cựu học sinh biết.
Cô giáo Vương tìm mãi mới chọn được vị trí quay thích hợp gọi Trình Âm ra dứng.
Khi Trình Âm đã đứng xong xuôi chuẩn bị quay thì cô giáo Vương lại xua tay bảo dừng.
Cô cau mày nhìn vào đám học sinh vây xem đột nhiên duỗi tay chỉ vào Đổng Chinh.
"Bạn kia, cậu lại đây."
Đổng Chinh ngạc nhiên chỉ vào mũi mình hỏi, "Em, em ạ!!"
Cô Vương gật đầu: "Đúng là em, tới đây nhanh lên."
Hà Lập Chí bên cạnh vui vẻ ra mặt, dùng sức đẩy Đổng Chinh.
"Anh Chinh đi nhanh lên! Cô giáo gọi anh để quay cùng Trình Âm đấy!"
Đổng Chinh đột nhiên muốn hôn mê bởi hạnh phúc bất ngờ, ngốc nghếch nói: "Vì sao là em?"
Hà Lập Chí sắp bị Đổng Chinh làm cho tức chết rồi, "Bởi vì anh đẹp trai! Nếu không thì làm sao?!"
Đổng Chinh bỗng nhận ra: "Mày nói có lý!"
Cậu ta bước hai bước nghĩ tới gì đó lại vòng trờ lại kéo tay Hà Lập Chí ra, lấy cái gương nhỏ trong túi quần áo của cậu ta ra, chỉnh chỉnh mái tóc lúc này mới bước tới chỗ cô giáo Vương.
Cô Vương chờ sắp mất kiên nhẫn đến nơi không đợi Đổng Chinh mở miệng, chỉ một chỗ bên cạnh Trình Âm.
"Góc kia có quá nhiều rác, nhìn không được đẹp cho lắm em đi quét cho sạch một chút."
Đổng Chinh:......
Cái đệch.
Lão đại vì Trình Âm đáng yêu mà ngay cả diễn đàn bà mẹ và trẻ em cũng vào rồi nhặt rác thì có là gì chứ.
Vì thế cả trường trơ mắt nhìn lão đại cúi xuống nhặt rác đầy đất.
Nhặt xong đống này rồi còn chưa tính, cô Vương thấy tảng đá bên cạnh hơi chướng mắt bắt Đổng Chinh dọn nó đi.
Đổng Chinh: Con mẹ nó......
Nhịn.
Học sinh Tam trung cả đời này chưa từng nghĩ lúc bọn họ lúc sinh thời có thể nhìn thấy lão đại nhặt rác còn nhìn thấy cậu ta bê tảng đá.
Chờ Đổng Chinh dọn tảng đá đi xong, cô Vương nhìn vào máy quay bĩu môi lắc đầu.
Lại thấy chỗ này quay không được đẹp lắm
Vì thế cô mang Trình Âm và học sinh quay phim đi sang chỗ khác.
Đổng Chinh: Con mẹ nó......
-
Đoạn phim ngắn quay buổi sáng xong thì cũng đến tận trưa.
Cô Vương không cho Trình Âm đi, mà đưa cô đến căng tin ăn trưa, không có thời gian nghỉ ngơi sau đó lại quay thêm một lần nữa.
Khi kết thúc công việc về lớp, đã là tiết thứ hai buổi chiều.
Giáo viên toán học đang giảng bài, nhìn thấy Trình Âm đi vào biết cô có việc, nên gật đầu để cô đi vào luôn.
Trần Nhiên ngồi ở chỗ của mình, không ngủ, mà lại cúi đầu xem điện thoại.
Trình Âm đi từ cửa vừa chỗ của mình mà Trần Nhiên cũng không hề ngước lên lần nào.
Trình Âm đi từng bước tới gần.
Như thường lệ nếu như bạn ngồi bên ngoài mà thấy có người đi đến gần bàn mình sẽ có ý thức nhường chỗ.
Nhưng Trần Nhiên vẫn không hề ngẩng đầu lên.
Cho đến khi Trình Âm đứng trước mặt anh nói một câu "Tôi muốn đi vào."
Lúc này Trần Nhiên mới ngước lên cười, đứng dậy để Trình Âm đi vào.
Sau khi Trình Âm ngồi xuống cô không hiểu mà nhìn Trần Nhiên.
Nhìn liên tục mấy lần Trần Nhiên mới nghiêng đầu, nhìn lại Trình Âm.
Ánh mắt anh thản nhiên như đang nói: "Nhìn tôi làm gì?"
Trình Âm sờ sờ mặt, không nói gì.
Kỳ lạ thật.
Sáng hôm nay lúc nhìn thấy Trần Nhiên rõ ràng cảm giác anh rất lạnh nhạt, cô còn tưởng mình làm gì mà anh giận.
Ngay cả vừa rồi anh không chủ động nhường chỗ, Trình Âm cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng lúc này anh lại như không có chuyện gì.
-
Sau khi tan học, Tạ Dĩnh làm tổ trưởng nhóm học tập đã sắp xếp nhiệm vụ học tập một cách nghiêm túc tận tâm và có trách nhiệm.
Bởi vì đã ôn tập được một vòng rồi cho nên kì thi đợt tới này chính là nội dung của lớp 11 tương đối đơn giản.
Tạ Dĩnh đã sắp xếp lại trọng tâm ôn tập, phân phát cho các thành viên trong nhóm,
Trình Âm giơ cả hai tay cung kính mà nhận lấy giống như thái giám đang tiếp nhận thánh chỉ.
Mà Trần Nhiên tiện tay nhận lấy nói "Cảm ơn" rồi nhét vào trong ngăn kéo.
Tạ Dĩnh lạnh lùng nói: "Trần Nhiên, nếu điểm lần này của anh không đạt tiêu chuẩn còn kéo nhóm chúng ta lại phía sau thì một mình anh phải quét dọn vệ sinh đấy."
Trần Nhiên "À" một tiếng.
Lúc này Nhiếp Nam nhìn sang thở phào một hơi, nói: "Trần Nhiên, bọ cạp nướng hôm nay cậu mua ở đâu đấy."
Trần Nhiên liếc mắt nhìn anh không trả lời.
"Bọ cạp nướng gì?" Trình Âm hỏi, "Các cậu ăn bò cạp nướng à!"
"Đúng vậy, tôi nói cậu biết nhé ngon lắm." Nhiếp Nam vẫn còn đang cảm nhận lại mùi vị sau khi ăn, "Sáng nay lúc cậu ấy cho tôi ăn, tôi định từ chối nhưng sau khi ăn một miếng thì không nhịn được, quá đỉnh."
Lại nhìn về phía Trần Nhiên, "Ngày mai mang cho tôi ít nữa nhé, tôi vẫn muốn ăn."
"Cậu ăn cái rắm ý."
Trần Nhiên ném câu này lại rồi đứng dậy đi.
Trình Âm đuổi theo.
"Trần Nhiên!"
Trần Nhiên đang đi thì dừng lại quay đầu vẫn cười: "Có chuyện gì thế?"
Trình Âm không biết nên nói gì thậm chí cô còn không biết vì sao mình lại đuổi theo.
Tóm lại chỉ cảm thấy hôm nay Trần Nhiên kỳ lạ thế nào ý.
Thấy Trình Âm không nói câu nào, Trần Nhiên chỉ vào trong lớp.
"Lớp trưởng đang tìm em đấy."
Trình Âm quay đầu lại, thấy Tạ Trường Tinh đúng là đang đứng ở bàn cô cầm gì đó trong tay vẫy gọi cô.
"Còn không đi à?" Trần Nhiên lại nói, "Đừng làm cho người ta chờ sốt ruột."
-
Trần Nhiên đi ra khỏi trường về nhà thay quần áo rồi đi thẳng đến quán tìm Kỷ Hoài Tân chơi bóng.
Lúc này bọn Kỷ Hoài Tân vừa mới chơi xong một trận đang ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi.
Trần Nhiên cầm mấy bình nước khoáng đi đến, ngồi cùng bọn họ.
"Hôm nay đến sớm như vậy?" Kỷ Hoài Tân cười nói, "Tớ thấy mấy hôm nay cậu đều ở trường học ngoan ngoãn cho đến tận chiều mới về, còn tưởng cậu thay đổi rồi."
Trần Nhiên cho anh ta một ánh mắt "Cậu có bệnh à".
Kỷ Hoài Tân vặn nước khoáng uống một ngụm, lại nói: "Chuyện của cậu Huấn luyện viên Giang nói thế nào?"
"Vẫn đang cố gắng chiến đấu." Trần Nhiên nói, "Nhiều nhất mấy tháng nữa sẽ có kết quả."
"Tớ bảo này cậu việc gì phải thế." Kỷ Hoài Tân rất khó hiểu, "Sao cậu không nói tình hình thực tế với huấn luyện viên Giang? Tự chịu hình phạt này làm gì, cho dù cậu chắc chắn đội tuyển quốc gia sẽ gọi cậu lại nhưng trên lý lịch cũng sẽ có vết nhơ."
Trần Nhiên nắm chặt chai nước, không trả lời.
Kỷ Hoài Tân cũng không khuyên nữa.
Trần Nhiên mà dễ thay đổi như vậy thì nghe mình từ lúc viết kiểm điểm sẽ không có việc gì.
"Vậy mẹ cậu nói như thế nào?"
"Cậu không phải không biết mẹ mình như thế nào, mọi việc đều phải chu toàn hết, trước khi chưa có kết quả thì bà vẫn bảo mình đọc sách."
"Cũng đúng." Kỷ Hoài Tân gật đầu nói, "Mẹ cậu là người sĩ diện, nếu cậu không thể quay lại rồi không có bằng cấp, tên tuổi bị khai trừ thì bà sẽ không dễ chịu gì."
"Không nói chuyện này nữa." Trần Nhiên đứng lên làm nóng người, "Chơi một lát đi."
"Đợi chút." Kỷ Hoài Tân lấy điện thoại ra nhìn, "Vừa rồi quên nói, mai có lên núi cắm trại không bọn Trương Việt chuẩn bị hết rồi, thì lại có hai người không đi được."
Trần Nhiên nghĩ nói, "Đi."
Kỷ Hoài Tân lại cười nói: "Ngày mai thứ năm, không phải đi học à?"
Anh ta nói như này vốn để trêu chọc không nghĩ tới Trần Nhiên lại trả lời.
"Không đi, mình không muốn làm phiền người ta yêu đương, không thú vị."
Beta: Gấu Beo
- ------------
Sau tiết thể dục, Trình Âm không về lớp mà đi thẳng đến bộ phận tuyên truyền luôn.
Lúc ban tuyên truyền chuẩn bị làm chương trình này, các thầy cô có ngồi với nhau trao đổi xem phải quay như thế nào, sàng lọc kiểu PPT thì thấy không thú vị. Quay video lại hơi nhàm chán, sau đó có người đưa ra ý kiến quay học sinh. Máy quay sẽ đi theo nam sinh/nữ sinh giới thiệu giống như hướng dẫn viên du lịch.
Bởi vì ngày kỷ niệm thành lập trường Tam Trung lần này có không ít cựu học sinh quay về, nhưng rất nhiều người cũng không về được. Trong thời gian này trường đã trải qua quá nhiều thay đổi, vì vậy trung học Tam Trung muốn quay một video như vậy cho những cựu sinh viên không thể đến được.
Các giáo viên thảo luận hình thức xong xuôi rồi bắt đầu chọn người.
Giáo viên của bộ phận Tuyên truyền không lên lớp nhiều, các học sinh quen thuộc cũng chỉ trong hội học sinh, nhất thời không thể chọn được ai. Sau đó nghe một giáo viên nữ nói lớp 12A5 có một nữ sinh tên Trình Âm xinh đẹp, dáng người cao gầy rất thích hợp để quay.
Vì thế bộ phận tuyên truyền tìm chủ nhiệm lớp 5 hỏi một chút, Trương Dược Hải nghe xong tất nhiên rất mừng khen Trình Âm từ trong ra ngoài.
Mà các thầy cô cũng không hỏi gì về thành tích vì vốn dĩ quay phim tuyên truyền thôi mà, đẹp là được.
Cho nên mọi người tranh thủ lúc học sinh đang nghỉ giải lao đi bộ một vòng qua lớp 12A5, Trương Dược Hải đứng ngoài hành lang chỉ Trình Âm cho mọi người thấy.
Mọi người nhìn xong, đúng thật là danh bất hư truyền, cho nên quyết định luôn.
Lúc này cô giáo Vương đã ở đó từ sớm chờ Trình Âm, còn chuẩn bị cả một bàn trang điểm cho cô.
Nhưng khi cô gái nhỏ đứng trước mặt cẩn thận đánh giá một lúc, cô cảm thấy không cần phải sử dụng những thứ này.
Tuổi mười bảy mười tám, làn da tinh tế giống như gốm sứ, vừa trắng lại vừa sáng, đôi mắt vô cùng linh động, môi hồng răng trắng, tóc tai ngay ngắn, căn bản không cần phải trang điểm gì thêm.
Vì thế cô giáo Vương mang Trình Âm đi chuẩn bị bắt đầu quay.
Người quay phim thật ra là một học sinh lớp mười một, học sinh bây giờ rất đa tài đa nghệ, các thiết bị còn chuẩn bị đầy đủ hơn cả giáo viên, vì thế cô giáo Vương chỉ cần đảm đương nhiệm vụ chỉ huy diễn viên quay thôi.
Trình Âm cầm một tờ giấy trên tay phía trên ghi đầy đủ các nội dung cô phải nói.
Chữ không nhiều lắm, mỗi một đoạn khoảng trên 20 từ đều giới thiệu về kiến trúc mới của trường, hơn nữa không cần yêu cầu phải chính xác từng câu từng chữ, chỉ cần đủ ý là được cho nên công việc của Trình Âm khá nhẹ nhàng.
Khi các cô đi đến sân thể dục đúng lúc có 4-5 lớp đang học thể dục ở đó vây xem.
Học sinh bốn lớp nói ít thì cũng không hề ít, ngoại trừ một số người không hứng thú còn lại khoảng trăm người đủ thành ba mặt tường vây lấy Trình Âm.
Cái này có khác gì vườn bách thú đâu.
Tới giờ tan học, ai, càng nhiều người hơn.
Giờ phút này, Trình Âm mới thật sự cảm giác được cuộc sống buồn tẻ và nhàm chán của học sinh trung học.
Kể cả đánh rắm cũng làm cho bọn họ nhào tới xem được.
Trong đám người Trình Âm nhìn thấy rất nhiều người quen.
Đầu tiên một số bạn trong lớp mình, tiếp theo đó là các bạn học lớp khác.
Còn có Đổng Chinh.
Có thể do khí chất lão đại của cậu ta mà chung quanh chỗ cậu ta và Hà Chí Lập đứng không có một ai, các bạn học tự giãn ra một khoảng cách nhất định.
Trình Âm không hề nhìn cậu ta, tiếp tục nghe cô Vương chỉ huy quay chụp như thế nào, đám Tạ Dĩnh đứng bên cạnh cầm điện thoại chụp điên cuồng.
Hiện tại phải quay tòa nhà tổng hợp mới.
Mặc dù bên trong có đủ các phòng thí nghiệm, truyền thông cùng với sân vận động trong nhà nhưng bầu không khí học tập của Tam Trung rất căng thẳng nên bình thường những nơi này không có mấy người tới.
Nhưng ít ra ở đây có đầy đủ các thiết bị dụng cụ học tập cao cấp cho nên nhất định phải quay cho các cựu học sinh biết.
Cô giáo Vương tìm mãi mới chọn được vị trí quay thích hợp gọi Trình Âm ra dứng.
Khi Trình Âm đã đứng xong xuôi chuẩn bị quay thì cô giáo Vương lại xua tay bảo dừng.
Cô cau mày nhìn vào đám học sinh vây xem đột nhiên duỗi tay chỉ vào Đổng Chinh.
"Bạn kia, cậu lại đây."
Đổng Chinh ngạc nhiên chỉ vào mũi mình hỏi, "Em, em ạ!!"
Cô Vương gật đầu: "Đúng là em, tới đây nhanh lên."
Hà Lập Chí bên cạnh vui vẻ ra mặt, dùng sức đẩy Đổng Chinh.
"Anh Chinh đi nhanh lên! Cô giáo gọi anh để quay cùng Trình Âm đấy!"
Đổng Chinh đột nhiên muốn hôn mê bởi hạnh phúc bất ngờ, ngốc nghếch nói: "Vì sao là em?"
Hà Lập Chí sắp bị Đổng Chinh làm cho tức chết rồi, "Bởi vì anh đẹp trai! Nếu không thì làm sao?!"
Đổng Chinh bỗng nhận ra: "Mày nói có lý!"
Cậu ta bước hai bước nghĩ tới gì đó lại vòng trờ lại kéo tay Hà Lập Chí ra, lấy cái gương nhỏ trong túi quần áo của cậu ta ra, chỉnh chỉnh mái tóc lúc này mới bước tới chỗ cô giáo Vương.
Cô Vương chờ sắp mất kiên nhẫn đến nơi không đợi Đổng Chinh mở miệng, chỉ một chỗ bên cạnh Trình Âm.
"Góc kia có quá nhiều rác, nhìn không được đẹp cho lắm em đi quét cho sạch một chút."
Đổng Chinh:......
Cái đệch.
Lão đại vì Trình Âm đáng yêu mà ngay cả diễn đàn bà mẹ và trẻ em cũng vào rồi nhặt rác thì có là gì chứ.
Vì thế cả trường trơ mắt nhìn lão đại cúi xuống nhặt rác đầy đất.
Nhặt xong đống này rồi còn chưa tính, cô Vương thấy tảng đá bên cạnh hơi chướng mắt bắt Đổng Chinh dọn nó đi.
Đổng Chinh: Con mẹ nó......
Nhịn.
Học sinh Tam trung cả đời này chưa từng nghĩ lúc bọn họ lúc sinh thời có thể nhìn thấy lão đại nhặt rác còn nhìn thấy cậu ta bê tảng đá.
Chờ Đổng Chinh dọn tảng đá đi xong, cô Vương nhìn vào máy quay bĩu môi lắc đầu.
Lại thấy chỗ này quay không được đẹp lắm
Vì thế cô mang Trình Âm và học sinh quay phim đi sang chỗ khác.
Đổng Chinh: Con mẹ nó......
-
Đoạn phim ngắn quay buổi sáng xong thì cũng đến tận trưa.
Cô Vương không cho Trình Âm đi, mà đưa cô đến căng tin ăn trưa, không có thời gian nghỉ ngơi sau đó lại quay thêm một lần nữa.
Khi kết thúc công việc về lớp, đã là tiết thứ hai buổi chiều.
Giáo viên toán học đang giảng bài, nhìn thấy Trình Âm đi vào biết cô có việc, nên gật đầu để cô đi vào luôn.
Trần Nhiên ngồi ở chỗ của mình, không ngủ, mà lại cúi đầu xem điện thoại.
Trình Âm đi từ cửa vừa chỗ của mình mà Trần Nhiên cũng không hề ngước lên lần nào.
Trình Âm đi từng bước tới gần.
Như thường lệ nếu như bạn ngồi bên ngoài mà thấy có người đi đến gần bàn mình sẽ có ý thức nhường chỗ.
Nhưng Trần Nhiên vẫn không hề ngẩng đầu lên.
Cho đến khi Trình Âm đứng trước mặt anh nói một câu "Tôi muốn đi vào."
Lúc này Trần Nhiên mới ngước lên cười, đứng dậy để Trình Âm đi vào.
Sau khi Trình Âm ngồi xuống cô không hiểu mà nhìn Trần Nhiên.
Nhìn liên tục mấy lần Trần Nhiên mới nghiêng đầu, nhìn lại Trình Âm.
Ánh mắt anh thản nhiên như đang nói: "Nhìn tôi làm gì?"
Trình Âm sờ sờ mặt, không nói gì.
Kỳ lạ thật.
Sáng hôm nay lúc nhìn thấy Trần Nhiên rõ ràng cảm giác anh rất lạnh nhạt, cô còn tưởng mình làm gì mà anh giận.
Ngay cả vừa rồi anh không chủ động nhường chỗ, Trình Âm cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng lúc này anh lại như không có chuyện gì.
-
Sau khi tan học, Tạ Dĩnh làm tổ trưởng nhóm học tập đã sắp xếp nhiệm vụ học tập một cách nghiêm túc tận tâm và có trách nhiệm.
Bởi vì đã ôn tập được một vòng rồi cho nên kì thi đợt tới này chính là nội dung của lớp 11 tương đối đơn giản.
Tạ Dĩnh đã sắp xếp lại trọng tâm ôn tập, phân phát cho các thành viên trong nhóm,
Trình Âm giơ cả hai tay cung kính mà nhận lấy giống như thái giám đang tiếp nhận thánh chỉ.
Mà Trần Nhiên tiện tay nhận lấy nói "Cảm ơn" rồi nhét vào trong ngăn kéo.
Tạ Dĩnh lạnh lùng nói: "Trần Nhiên, nếu điểm lần này của anh không đạt tiêu chuẩn còn kéo nhóm chúng ta lại phía sau thì một mình anh phải quét dọn vệ sinh đấy."
Trần Nhiên "À" một tiếng.
Lúc này Nhiếp Nam nhìn sang thở phào một hơi, nói: "Trần Nhiên, bọ cạp nướng hôm nay cậu mua ở đâu đấy."
Trần Nhiên liếc mắt nhìn anh không trả lời.
"Bọ cạp nướng gì?" Trình Âm hỏi, "Các cậu ăn bò cạp nướng à!"
"Đúng vậy, tôi nói cậu biết nhé ngon lắm." Nhiếp Nam vẫn còn đang cảm nhận lại mùi vị sau khi ăn, "Sáng nay lúc cậu ấy cho tôi ăn, tôi định từ chối nhưng sau khi ăn một miếng thì không nhịn được, quá đỉnh."
Lại nhìn về phía Trần Nhiên, "Ngày mai mang cho tôi ít nữa nhé, tôi vẫn muốn ăn."
"Cậu ăn cái rắm ý."
Trần Nhiên ném câu này lại rồi đứng dậy đi.
Trình Âm đuổi theo.
"Trần Nhiên!"
Trần Nhiên đang đi thì dừng lại quay đầu vẫn cười: "Có chuyện gì thế?"
Trình Âm không biết nên nói gì thậm chí cô còn không biết vì sao mình lại đuổi theo.
Tóm lại chỉ cảm thấy hôm nay Trần Nhiên kỳ lạ thế nào ý.
Thấy Trình Âm không nói câu nào, Trần Nhiên chỉ vào trong lớp.
"Lớp trưởng đang tìm em đấy."
Trình Âm quay đầu lại, thấy Tạ Trường Tinh đúng là đang đứng ở bàn cô cầm gì đó trong tay vẫy gọi cô.
"Còn không đi à?" Trần Nhiên lại nói, "Đừng làm cho người ta chờ sốt ruột."
-
Trần Nhiên đi ra khỏi trường về nhà thay quần áo rồi đi thẳng đến quán tìm Kỷ Hoài Tân chơi bóng.
Lúc này bọn Kỷ Hoài Tân vừa mới chơi xong một trận đang ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi.
Trần Nhiên cầm mấy bình nước khoáng đi đến, ngồi cùng bọn họ.
"Hôm nay đến sớm như vậy?" Kỷ Hoài Tân cười nói, "Tớ thấy mấy hôm nay cậu đều ở trường học ngoan ngoãn cho đến tận chiều mới về, còn tưởng cậu thay đổi rồi."
Trần Nhiên cho anh ta một ánh mắt "Cậu có bệnh à".
Kỷ Hoài Tân vặn nước khoáng uống một ngụm, lại nói: "Chuyện của cậu Huấn luyện viên Giang nói thế nào?"
"Vẫn đang cố gắng chiến đấu." Trần Nhiên nói, "Nhiều nhất mấy tháng nữa sẽ có kết quả."
"Tớ bảo này cậu việc gì phải thế." Kỷ Hoài Tân rất khó hiểu, "Sao cậu không nói tình hình thực tế với huấn luyện viên Giang? Tự chịu hình phạt này làm gì, cho dù cậu chắc chắn đội tuyển quốc gia sẽ gọi cậu lại nhưng trên lý lịch cũng sẽ có vết nhơ."
Trần Nhiên nắm chặt chai nước, không trả lời.
Kỷ Hoài Tân cũng không khuyên nữa.
Trần Nhiên mà dễ thay đổi như vậy thì nghe mình từ lúc viết kiểm điểm sẽ không có việc gì.
"Vậy mẹ cậu nói như thế nào?"
"Cậu không phải không biết mẹ mình như thế nào, mọi việc đều phải chu toàn hết, trước khi chưa có kết quả thì bà vẫn bảo mình đọc sách."
"Cũng đúng." Kỷ Hoài Tân gật đầu nói, "Mẹ cậu là người sĩ diện, nếu cậu không thể quay lại rồi không có bằng cấp, tên tuổi bị khai trừ thì bà sẽ không dễ chịu gì."
"Không nói chuyện này nữa." Trần Nhiên đứng lên làm nóng người, "Chơi một lát đi."
"Đợi chút." Kỷ Hoài Tân lấy điện thoại ra nhìn, "Vừa rồi quên nói, mai có lên núi cắm trại không bọn Trương Việt chuẩn bị hết rồi, thì lại có hai người không đi được."
Trần Nhiên nghĩ nói, "Đi."
Kỷ Hoài Tân lại cười nói: "Ngày mai thứ năm, không phải đi học à?"
Anh ta nói như này vốn để trêu chọc không nghĩ tới Trần Nhiên lại trả lời.
"Không đi, mình không muốn làm phiền người ta yêu đương, không thú vị."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook