Khuôn mặt Morgan lúc này chẳng khác gì một hòn đá nhẵn nhụi. Hoàn toàn không có cảm xúc, đẹp đẽ, nhưng không có dấu hiệu nào của con người như một cái nhếch mép hay thậm chí là quắc mắt giận dữ. Tim Sabrina thắt lại vì nóng lòng chờ đợi.
Nàng muốn căm thù anh, muốn phẫn uất với người phụ nữ chân dài xinh đẹp bám dính vào anh. Nhưng không phải đó là thứ nàng đã mong muốn cho anh sao? Một người phụ nữ có thể bước vào căn phòng trong cánh tay anh, có thể khiêu vũ, có thể trao cho anh tất cả mọi thứ mà nàng không thể?
Tất cả những gì Sabrina có thể làm chỉ là ngồi đó nhìn anh, bất động trong nỗi khát khao quá mãnh liệt, dường như nó đã rút hết cả hơi thở của nàng.
Ánh mắt hai người gặp nhau một thoáng giữa đám người. Sabrina nghĩ rằng nàng đã thoáng nhìn thấy một cái cau mày trên khuôn mặt lạnh lẽo như đá tảng ấy. Nhưng cuối cùng chỉ là trò lừa lọc của ánh sáng mờ ảo. Dàn nhạc bắt đầu chơi và người bạn nhảy của Morgan đang cùng anh dạo những bước nhảy tinh tế của điệu minuet.
Morgan nguyền rủa sự ngu ngốc của bản thân mình, nghĩ thầm đáng lẽ anh phải rời khỏi Luân Đôn từ tuần trước. Anh thực hiện những bước nhảy phức tạp một cách hoàn hảo, vẻ mặt lịch thiệp của anh giấu đi sự náo động trong tâm trí hiệu quả hơn nhiều so với một tấm mặt nạ. Anh đã trở thành một tên ngốc khi nghe lời Ranald ở lại đây thêm một đêm, trong khi những lời cầu xin của Elizabeth Cameron thì anh để ngoài tai.
Anh cũng biết rằng Sabrina đang nhìn anh chòng chọc. Còn đám đông xung quanh thì đang hếch mũi lênđánh hơi một vụ xì căng đan mới.
Anh cố gắng tìm kiếm Ranald trong đám người xung quanh, tự nhiên cảm thấy thèm bóp cổ gã họ hàng phản bội một cách ghê gớm. Ranald đã cầu xin sự giúp đỡ của Morgan, anh ta đã thề bằng danh dự của MacDonnell rằng Sabrina sẽ không có mặt ở đây. Morgan khịt khịt mũi. Danh dự MacDonnell! Nực cười! Angus đã từng dạy anh từ bé rằng hai từ danh dự và MacDonnell không bao giờ có thể đi cùng với nhau.
Morgan không hề trông mong được nhìn thấy Sabrina trong hoàn cảnh này, nàng ngồi đó, như một vị công chúa trên ngai báu của nàng. Anh liếc trộm nàng. Công chúa nhỏ của anh, và anh lại cố gắng đẩy lùi sự khát khao được chiếm hữu nàng. Kín đáo trong bộ đồ màu trắng, đôi tay đeo găng và những dải lụa hoàn trả lại vẻ đẹp thanh khiết của cô gái nhỏ ngày nào, người đã táo bạo và cũng thật mông muội khi đã dâng hiến trái tim cho anh. Nhưng lúc này nàng không còn là một thiếu nữ. Nàng đã là một người đàn bà, với đôi mắt tối sầm vì thù hận, vì tổn thương.
Anh bước theo điệu nhạc, cố gắng dứt mắt ra khỏi nàng. Chúa ơi, vì sao anh không rời khỏi nơi này sớm hơn cơ chứ? Anh thầm trách mình. Đã mất cả tuần liền để thuyết phục Dougal rằng anh đã hoàn toàn rời bỏ Sabrina. Và anh cũng đã cắn răng chịu đựng ánh mắt trách móc của Elizabeth.
“Ngài trông đáng sợ quá,” người phụ nữ nhảy cùng với anh la lên, hàng mi dài của cô ta chớp chớp sau chiếc mặt nạ khảm đá quý. Cô ta hạ thấp giọng. “Có lẽ hai ta nên tiêu tốn thời gian cho một cuộc gặp gỡ riêng tư hơn, ở nhà tôi chẳng hạn.”
Morgan tới buổi dạ tiệc này với chủ tâm sẽ sống đêm cuối của anh ở Luân Đôn theo đúng phong cách của nhà MacDonnell, rượu chè và trụy lạc. Nhưng trong hàng đống lời mời mọc mà anh đã nhận được, anh đã cẩn thận chọn nữ tử tước trẻ nhưng đã sớm góa chồng này với hy vọng vẻ đẹp như tượng vớimái tóc vàng óng của cô ta sẽ giải trừ được hoàn toàn thứ thuốc độc do nàng yêu tinh Sabrina tóc đen mang lại.
Anh đã cố không nghĩ chuyện này là ngoại tình. Sáng mai Sabrina sẽ đặt bút kí lên văn bản pháp lý đó, và cuộc hôn nhân của anh sẽ được xóa sạch sẽ như thể nó chưa từng diễn ra.
Anh nâng bàn tay xỏ găng của vị nữ tử tước lên và hôn. “Tôi sợ rằng quý bà đã nói đúng. Đến đây quảthật là một sai lầm ngớ ngẩn.”
Anh đỡ lấy cánh tay của cô ta, hai người cùng tiến về phía cửa, nhưng đúng lúc đó bản nhạc minuet kết thúc và những giai điệu nhẹ nhàng cổ xưa của vùng Cao nguyên lại cất lên, bay bổng trong không trung. Ranald, chết tiệt, anh thầm nghĩ.
Morgan khép đôi mắt, anh không chú tâm đến những âm thanh hiện đại của violin và đàn hạc, mà là giai điệu vừa đắng cay vừa ngọt ngào của kèn và đàn cổ vùng Cao nguyên. Hình ảnh Eve và những người trong gia tộc trôi qua trong đầu anh, nhưng đây là một thế giới khác, một thế giới không thuộc về họ.Anh mở mắt ra vừa kịp nhìn thấy Ranald lỉnh ra từ hàng ghế của dàn nhạc, và anh biết ai là người đã yêu cầu bản nhạc không giống ai này.
Một vài đôi nhảy cố gắng tìm một điệu khớp với bản nhạc này, nhưng đa số thì đang đi loanh quanh trên sàn, thường thức rượu và bánh. Biết đây sẽ là một sai lầm nếu anh không làm, Morgan hướng mắt nhìn về phía Sabrina.
Nàng đang chăm chú nhìn những đôi còn lưu lại trên sàn nhảy. Anh không nhận thấy nàng có cảm giác cay đắng hay đố kị như anh đã từng nghĩ, mà chỉ là một sự khao khát rất trong sáng, như đứa trẻ nhìnthấy kho báu quý giá mà nó biết không thể với tới được.
Thì thầm một lời xin lỗi không rõ ràng với vị nữ tử tước đang bối rối, anh băng ngang qua sàn nhảy. Mọi con mắt trong căn phòng đều hướng về anh. Sự im lặng bất ngờ lan truyền khắp đám đông khi anh chìa tay về phía Sabrina.
“Thưa quý cô, cô có vui lòng nhảy với tôi bài này không?”
Sabrina nhìn chằm chằm vào một điểm mơ hồ nào đó trên người anh. Đôi môi nàng run rẩy, mọi xúc cảm của nàng đều thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt không đeo mặt nạ. Nàng không rõ ý định của anh. Nàng sợ rằng đây chỉ là một trò chế nhạo ác độc khác mà anh mới nghĩ ra. Nhưng trên hết, nàng hy vọng tất cả không phải chỉ là một trò đùa.
Morgan nín thở, chờ đợi, và hy vọng. Và rồi, bỏ qua những tiếng cười và lời xì xào bàn tán của đám đông, nàng đặt bàn tay mình vào tay anh, chắc chắn và tin cậy.
Đôi mắt đen của nàng ngước lên nhìn anh rạng rỡ: “Tôi rất vinh dự, thưa ngài.”
Những người chứng kiến gần như ngừng thở khi anh cúi xuống và ôm lấy nàng bằng hai tay, và nàng, nhẹ nhàng như một đứa trẻ, tựa vào ngực anh.
Sabrina vòng một cánh tay qua cổ anh, vô tình cọ gò má mình vào làn da ấm áp và thân thuộc. Nàng sực nhớ mình không có được cảm giác bay bổng này đã lâu rồi, kể từ vụ tai nạn đã khiến nàng mất đi đôi chân.
Những người khác đứng im như tượng sáp khi anh ôm lấy nàng, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt anh tựatrên dải lụa trên đầu nàng. Họ đang nhảy một điệu nhảy mới, nhưng vẫn còn cổ hơn bản nhạc đau buồn đang cất những tiếng ca không lời về tình yêu và mất mát. Nó còn cổ xưa hơn những bài thánh ca vẫnvang lên trong mái vòm nhà thờ.
m nhạc chậm dần rồi ngừng hẳn. Sabrina từ từ mở mắt ra để thấy đôi môi của anh gần như đã chạm vào môi nàng. Nàng khẽ hé miệng như một lời mời im lặng. Nhưng trước khi anh kịp chấp nhận lời mờiấy, một giọng nói vang lên từ đám đông.
“Thả cô ấy ra! Ngài không biết lịch sự sao? Có lẽ đây là cách ngài dùng sự hoang dã man rợ của người Scốt đối xử với các quý cô, nhưng ở nước Anh này chúng tôi là những người văn minh. Và chúngtôi không chấp nhận những hành vi chướng mắt ấy!”
Sabrina băn khoăn không biết nên cười hay rên rỉ chửi rủa khi Philip Markham bước ra chắn đường của họ. Morgan tạm gác lại ý định đập cho hắn ta một nhát như đập một con ruồi khi Ranald lao ra đứng trước mặt anh.
“Hoang dã?” Ranald rống lên. “Man rợ? Anh định ám chỉ cái chết tiệt gì khi dám gọi người đứng đầu của gia tộc MacDonnell là man rợ? Ngài đây là người văn hóa và lễ độ bậc nhất ở thành Luân Đôn. Nếu anh muốn man rợ, được thôi, tôi sẽ cho anh biết thế nào là man rợ, đồ ngựa đực vênh vang!”
Philip hấp háy mắt, sự căm phẫn chính đáng của anh ta tạm thời nhường chỗ cho sợ hãi vì sự xuất hiện bất ngờ của gã đàn ông ăn mặc theo kiểu thầy tu đeo mặt nạ. “Ai cho anh vào đây?” Anh ta nói, giọng run rẩy. “Có ai biết anh ta được ai mời đến đây không?”
Câu hỏi của Philip chỉ nhận được những cái nhún vai và ánh nhìn thờ ơ của mọi người đang có mặt trong phòng. Không ai để ý hay soi mói Ranald về chuyện dó.
Ranald giật phăng cái mặt nạ và bộ tóc giả, anh giơ nắm đấm dứ dứ về phía Philip, sẵn sàng choảng nhau đến nơi. “Tôi muốn đập tan cái bản mặt tự kiêu của anh ra, và đấy là giấy mời của tôi.”
Đám đông há hốc mồm khi Ranald để lộ khuôn mặt mình. Vài quý bà quý cô bắt đầu lấy quạt che miệng và cười khúc khích.
Sabrina cũng ngỡ ngàng khi tiếng gầm ngạc nhiên của Morgan bao trùm lên không gian của căn phòng. “Chết tiệt! Nathanael MacLeod, cậu còn sống! Tên nhãi ranh. Mọi người nói với tôi rằng cậu đã chết!”
Ranald hạ thấp nắm đấm của anh ta và thở dốc. “À, có vẻ cần nhiều hơn một cú ngã nhào ra từ xe ngựađể giết một tên Scốt man rợ.”
Enid đứng bật lên từ trong đám đông và bắt đầu kêu khóc “có nghề” đến nỗi bà diễn viên đóng Columbine cũng phải hổ thẹn vì không sánh bằng. “Ôi, người chồng yêu quý của em! Anh vẫn cònsống!”
Không thể chịu đựng được tình trạng kích thích cao độ này, vài vị khách nữ yểu điệu ngất đi, rũ người trong vòng tay của những người đi cùng với họ. Sabrina thì đang há hốc mồm, ngơ ngác nhìn từ Ranald sang Enid rồi đến Morgan, dần dần hiểu ra rằng gã lắm chiêu đó đã bày biện kế hoạch từ đầu chí cuối.
“Nhưng ngươi không thể làm chồng cô ấy được đâu,” Philip đáp trả. “Ta đã mua áo cưới cho cô ấy rồi. Và cô ấy sẽ là vợ ta.”
“Xuống địa ngục mà cưới.” Ranald vung quả đấm vào mặt Philip. Đất trời bắt đầu đảo lộn khi bạn bè của Philip nhảy vào vòng chiến đấu.
Sabrina vội hụp xuống khi một chiếc ly thủy tinh bay vèo qua không khí, chỉ cách đầu nàng có vài tấc. Morgan dúi mặt nàng vào ngực anh và lao qua đấm đông đang vật lộn, thân hình to lớn của anh thật đắcdụng.
“Sao anh không giúp Ranald?” nàng cố sức hét lên để át đi tiếng ầm ĩ, đồng thời phun ra đầy một miệng toàn cravat anh đang đeo.
“Giúp anh ta làm gì chứ?” Anh hét trả lại nàng.
Qua vai Morgan nàng nhìn thấy hai gã quý tộc ăn mặc là lượt đang nằm thành một đống ủ rũ sau khi Ranald dập đầu hai gã vào với nhau. Sabrina đành phải đồng ý với quan điểm của Morgan.
Một gã lùn khác đang quăng người chạy theo Morgan, rõ ràng không định bỏ qua vụ trốn chạy của hai người. Sabrina bèn vớ lấy một chai rượu và ném thẳng vào đầu hắn, mảnh thủy tinh vỡ tung tóe.
“Sống đúng với cái tên MacDonnell, phải không quý cô?” Morgan nói, khẽ nhếch một bên lông mày. Anh dừng lại nghỉ trên bậc của cánh cửa to đồ sộ, dần dần thả nàng xuống cho đến khi những ngón chân chạm đến mặt sàn. Nụ cười trẻ con của anh hấp dẫn đến mức không thể cưỡng lại. “Chà chà, cũng chẳng khó gì hơn chạy và tránh bọn Grant và Chisholm trong cuộc chiến, đúng không?”
Hai người phụ nữ chạy qua họ, khuôn mặt đầy phấn của họ méo mó trong sự giận dữ và sợ hãi, những ngón tay xoắn vặn vào nhau. “Ôi, anh không biết chứ,” Sabrina nói, vẫn còn ngạc nhiên vì những hành động gần gũi và kì lạ của anh trong đêm hôm nay. “Em nghĩ bọn Grant có vẻ lịch sự hơn một chút.”
Ánh mắt anh dần điềm tĩnh trở lại khi anh nhìn nàng. Tay anh vẫn đang vòng qua gần tay nàng, ép vào hai bên của bầu ngực. Nàng hơi khuỵa chân vì nín thở khi những ngón tay anh nhẹ nhàng ve vuốt chúng.Đột nhiên một tiếng thét giận dữ vang lên đằng sau họ. Hai người quay lại kịp lúc thấy Ranald và Enid đang cầm tay nhau chạy vội vàng ra phía cửa, đằng sau là một đám người ầm ầm đuổi theo.
“Khỉ thật!” Morgan chửi thề. “Anh cứ nghĩ chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn.”
Thời gian là một thứ gì đó đang bị phí phạm khi đám đông ầm ầm đuổi đằng sau họ. Morgan bèn đặt Sabrina lên một cái bàn tránh khỏi vùng nguy hiểm và đẩy cả nàng lẫn cái bàn ra ngoài cửa.
Tiếng la hét điên cuồng từ đám người đang báo thù. Một luồng gió lạnh tràn qua cánh cửa, làm tắt những cái đèn và dìm căn phòng vào bóng tối hỗn loạn. Hợp xướng của những tiếng thét thất thanh và gào rú bắt đầu cất lên.
Sabrina ngồi trong bóng tối, run rẩy, sợ rằng Morgan sẽ bỏ rơi nàng ở đây. Nhưng may mắn là nàng không phải chờ lâu.
Tràn đến như làn gió và bóng đêm, mùi hương hòa quyện của gỗ thông và đàn hương quấn quít những giác quan của Sabrina. Vòng tay mạnh mẽ và ấm áp ghì chặt lấy thân thể nàng. Đôi môi Morgan tìm đôi môi của nàng trong bóng tối và đặt lên đó một nụ hôn cuồng nhiệt như lúc hai người vẫn còn ở lâu đài MacDonnell. Lưỡi anh xoắn xuýt lấy lưỡi nàng, giai điệu chiếm hữu và nóng bỏng như một thứ chất lỏng tràn vào mọi nơi trong thân thể nàng.
Mọi hành động yêu đương anh dành cho nàng chỉ gói gọn trong cái hôn này. Mọi khao khát chiếm hữu. Cái lưỡi và đôi tay nóng bỏng lướt qua thân thể nàng, tất cả gói gọn chỉ trong một nụ hôn, một nụ hôn đã cướp đi cả tâm hồn nàng, làm cho nàng gần như nghẹt thở và mê đắm hơn bao giờ hết.
Rồi bất ngờ anh giật ra khỏi nàng, biến mất như hòa vào màn đêm vô định xung quanh nàng. Nàng cảm thấy anh đưa tay lên mái tóc nàng. Rồi không khí ẩm ướt tràn qua lớp da mặt, báo hiệu rằng anh đãbiến mất.
Sabrina rùng mình và thở dài. Rồi nàng nhận ra Morgan quyết tâm bắt nàng phải đứng trên đôi chân của chính nàng.
Nàng trượt theo bờ tường xuống một cái đệm êm ái bằng bộ váy dài của nàng. Đưa tay lên đôi môi vẫn còn run run, nàng băn khoăn không biết nụ hôn vừa rồi là một lời hứa hay một lời chào từ biệt.
Khuya hôm đó, Sabrina vẫn ngồi ngoài ban công phòng ngủ của nàng trên chiếc xe lăn. Ngôi nhà Belmot đã chìm vào tối tăm và lặng lẽ. Ông bác Willie đã tự nhốt mình trong thư phòng với một chai rượu, còn bà bác Honora thì rút vào phòng ngủ của bà với một thái độ buồn rầu khá nặng nề.
Sabrina không nghĩ rằng nàng sẽ dễ dàng quên được biểu cảm khác thường của hai người khi nghe gãcông tử bẩn tính Philip Markham la toáng lên rằng con gái của họ đã bỏ trốn khỏi buổi dạ hội với gã chồng đã chết của cô ta. Sabrina phải khâm phục thái độ điềm tĩnh của họ. Hai người đơn giản chỉ cảmơn gã thanh niên đang nổi khùng, tiễn hắn ra về và rút vào trong những đồn lũy riêng biệt của mình, bỏ mặc Sabrina cho mấy cô hầu chăm sóc.
Nàng ngửa mặt lên nhìn bầu trời đang nổi gió. Những đám mây đen đang tiến đến từ hướng tây, những hình thù kì lạ chúng tạo ra nổi lên trên nền ánh trăng mờ ảo. Ánh chớp rạch ngang dọc trên bầu trời, làmkhông khí đặc dần mùi hăng hắc đặc trưng của những cơn dông. Những ngọn cây nguyệt quế xoắn xuýtvới nhau trong điệu múa điên cuồng.
Trước khi Morgan đến London, Sabrina chỉ biết co rúm lại trên chiếc giường của nàng mỗi khi những cơn dông như thế này xuất hiện. Bây giờ nàng bình thản đón nhận sự cuồng nộ của chúng, thậm chí còn thèm khát một chất gì đó ví như sự hoang dã, nổi loạn mà nàng đã kìm nén lâu nay.
Nàng được thỏa lòng khi những giọt nước nặng nề đầu tiên rơi xuống mặt nàng, chảy vào miệng nàng.Nàng cười lớn đầy ngạc nhiên. Cơn mưa bắt đầu thật mạnh mẽ, tấn công thật mạnh mẽ và sắc nhọn lên thân hình nàng vốn chỉ mặc một lớp áo ngủ mỏng manh. Thay vì đẩy chiếc xe lăn vào sâu bên trong đểtránh cơn mưa thì nàng vẫn đứng nguyên đó, ngẩng mặt mình lên, dể cho nước mưa như dòng thác tràn qua gò má và cổ họng, làm sạch thân thể nàng với sự cuồng nhiệt của cơn dông.
Khi ánh chớp tiếp theo nháng lên, nàng nhìn thấy anh, sáng rực lên so với bóng tối xung quanh như một con mèo hoang dã tạc bằng vàng khối. Những luồng gió hất tung mái tóc dài không buộc qua vai anh. Sự văn minh lạ lùng mà anh vẫn thể hiện từ ngày đến Luân Đôn đã bị vứt bỏ, giờ đây chỉ còn lại một Morgan ngày nào, trần tục và nguy hiểm, như một gã thợ săn tinh quái giữa một bầy thú non.
Không khí im lặng của riêng hai người dần rạn vỡ. Niềm vui tràn qua thân thể Sabrina, sắc bén và đầy kích động.
Morgan chẳng hề để tâm đến chiếc xe lăn. Anh chỉ đơn giản bế nàng lên và mang nàng vào trong phòng, đặt nàng vào giữa những chiếc gối trên chiếc giường nháu nát.
“Nhưng còn chiếc ghế,” nàng cự lại. “Nó hỏng mất.”
“Kệ nó đi,” anh đáp gọn lỏn, bước những bước dài qua căn phòng để khóa chốt cánh cửa, bỏ lại sự cuồng loạn của cơn bão đang đến gần. Gió vẫn đang đem cơn mưa đến vỗ vào những tấm kính, nhấn chìm họ trong một không gian ướt át.
Sabrina lặng lẽ nhìn anh cời những cây củi trong lò, bỗng nhiên cảm thấy thẹn thùng. Chiếc áo ướt đầm đang dính vào tấm lưng rộng của anh.
Nàng cất tiếng, giọng nói ngầm ý trêu chọc. “Chắc anh ở Luân Đôn cũng đủ lâu để biết rằng không thích hợp chút nào khi một cô gái trẻ tiếp một quý ông trong phòng ngủ của cô ta.”
Anh quay lại giáp mặt với nàng, sự hài hước không còn trong ánh mắt anh. “Kể cả khi cô gái ấy là vợ anh ta sao?”
Vợ anh. âm điệu chắc chắn của Morgan làm cho Sabrina cảm thấy rộn ràng.
Morgan biết rằng anh đến đây ngày hôm nay là một hành động sai lầm khác trong chuỗi những hànhđộng sai lầm kể từ ngày anh đồng ý cưới con gái của Dougal Cameron. Bức tường ngăn cách giữa họ dần vỡ vụn ra theo mỗi tiếng cười thẹn thùng của nàng, mỗi lần nàng liếm môi như một con mèo con xinh xắn.
Vợ anh. Hai từ như những lời thánh của Chúa đã ban ra và chỉ dành riêng cho họ. Thiêng liêng như quyển Thánh kinh đang he hé nhìn ra từ cuối tấm nệm của nàng. Và nó cũng linh thiêng như đám vải lanhvà gối lông vũ nàng đang dựa lên.
Sabrina vùi mình vào đám gối khi bóng đen của Morgan phủ lên giường nàng, không phải nàng sợ anh,mà là sợ chính mình.
“Em không thể,” nàng thì thầm, ngoảnh mặt đi hướng khác.
Anh quỳ xuống bên nàng, nâng cằm nàng và xoay về hướng mình. “Cho dù ngày mai có bất cứ điều gì xảy ra,” anh nói nhẹ nhàng, “đêm nay em vẫn là vợ của anh.”
Trong nàng trào lên những đợt sóng ngại ngùng và bẽn lẽn khi đối diện với anh. Những giọt nước mắt nàng đã kìm hãm bao lâu nay, bây giờ trào ra không thể ngăn cản được. “Anh không hiểu đâu. Em không xứng với anh. Em không còn là một người phụ nữ lành lặn nữa. Em không biết làm gì cả. Em không thể đem lại cho anh hạnh phúc.”
Morgan hôn lên giọt nước mắt của nàng, dùng môi mình lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh xắn, vị mặn mà đọng lại trên đầu lưỡi anh. Một tiếng cười khùng khục vang lên từ miệng anh. “Không, em còn hơn là một người phụ nữ đối với anh. Và em có thể chiều anh theo những cách mà em chưa hề nghĩ tới.”
Đôi môi nóng bỏng của anh rà xuống dưới thấp hơn, vạch một đường lên cổ nàng, hôn lên bờ vai nàng, cuối cùng đôi môi anh dừng lại nơi bầu ngực căng tròn, được bao bọc bởi thứ vải ngấm nước ướt sũng của bộ áo ngủ. Nàng rên lên đầy kích động khi lưỡi anh điệu nghệ đánh nhẹ lên nụ hoa, rồi bất ngờ nút mạnh đầy đói khát làm cho nàng giật nảy người, một cảm giác đê mê sung sướng tràn ra khắp chân thân.
Những ngón tay nàng luồn vào mái tóc anh nghịch ngợm. Anh ngẩng mặt lên, bắt gặp ánh mắt đê mê đầy ham muốn của nàng cũng đang nhìn anh. “Phải cởi những thứ này ra thôi. Chúng đều ướt cả rồi mà anh thì không muốn em bị cảm lạnh.”
Sabrina biết rằng có đôi chút hơi nguy hiểm trong chuyện này. Làn da nàng nóng bừng và râm ran khi anh dần cởi bộ đồ ngủ nàng đang mặc, để lại thân hình nàng run rẩy và lõa lồ nằm dưới thân hình anh.Nàng chưa từng nhận thấy rằng mình bất lực như lúc này. Người đàn ông này có thể làm bất cứ việc gì đối với nàng lúc này. Bất cứ việc gì. Anh là chồng nàng, nàng tự nhủ thầm mình như vậy. Nhưng nàngkhông thể rũ bỏ được cái cảm giác rằng hai người sẽ trải qua đêm nay trong im lặng, những mảnh tối trong căn nhà này thực sự rất đáng lo ngại. Phải ngăn lại.
Nhưng lúc này, tất cả những gì anh làm chỉ là những nụ hôn. Nhẹ nhàng. Mềm mại. Môi anh bắt lấy đôi môi nàng thật cuồng nhiệt. Anh càng gia tăng sự chiếm hữu của anh đối với nàng với những lần búng lưỡi điệu nghệ, cho đến khi nàng chìm vào nhịp điệu thể xác anh đang tạo ra và bất giác cảm thấy kích thích mạnh mẽ, nàng cong người lên, cọ thân thể trần trụi của mình vào thân hình anh, lúc đó vẫn còn nguyên quần áo.
Anh khẽ cắn vào cần cổ trắng ngần của nàng. “Chúa ơi,” anh thì thầm lên làn da mịn màng, ”Anh luôn biết rằng một người Cameron sẽ là thần chết với anh mà.”
Anh trượt xuống, hôn và hôn lên bầu ngực căng tròn, lên bụng nàng, hôn cả lên mụn nốt ruồi bé nhỏ nằm ở hông nàng. Ánh lửa nhá nhem chiếu lên mái tóc anh rối xù khi nó khẽ cọ lên bắp đùi nàng.
“Đừng!” nàng nói, nhỏ nhẹ nhưng kiên quyết.
Morgan ngẩng mặt lên, hơi bối rối. Chắc chắn nàng đang quá tàn nhẫn khi từ chối anh vào lúc này. Nếu nàng làm thế thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Anh hoàn toàn có thể tiếp tục như một gã cuồng si, nhưng nếunhư nó sẽ dẫn đến việc phải cưỡng bức nàng thì anh thà rằng sẽ đứng dậy và rời khỏi đây, với quần áo và lòng kiêu hãnh của bản thân còn nguyên vẹn.
“Đừng,” Sabrina nói nhẹ nhàng hơn, kéo anh lên.
Cánh tay nàng vòng qua vai anh, đẩy anh nhẹ nhàng nằm xuống giữa những chiếc gối. Morgan hơi gồnglên cưỡng lại, rõ ràng anh không muốn.
“Làm ơn,” nàng thì thầm.
Sabrina không nhìn vào mắt anh, nhưng anh có thể cảm thấy sự run rẩy trong những cử động của cánh tay nàng, những gì nàng muốn ở anh đó chính là sức sống. Có lẽ đó chính là món quà lớn nhất mà anhcó thể mang lại cho nàng. Anh đành nằm xuống giữa những chiếc gối, đầu hàng trước cánh tay ra lệnh quá đỗi dịu của dàng của nàng.
Morgan chưa bao giờ được thưởng thức cảm giác hưng phấn khi được một người phụ nữ cởi bỏ trang phục của mình, dĩ nhiên là không phải lúc anh còn là một đứa bé con. Anh rướn người lên khi Sabrina cởi bỏ áo của anh và ném nó qua đầu mình. Hơi thở của anh như ngừng lại khi nàng ôm lấy khuôn mặt anh và hôn. Nàng khẽ vuốt những sợi tóc ra khỏi mặt anh, chuỗi cử động đó như dìm anh vào sự đê mê đầy dục cảm.
Nhưng rồi trạng thái bay bổng dần tan đi khi đôi môi của nàng trượt theo cổ anh xuống phía, hôn lên ngực anh, nóng bỏng như những lưỡi lửa quét qua thân thể.
Sabrina cảm nhận thấy những bắp thịt rắn chắc nơi bụng của Morgan đang rung lên dưới đôi môi củanàng, nghe thấy tiếng rên rỉ của anh nửa đê mê, nửa khó chịu khi lưỡi nàng kéo dài một đường từ rốn của anh đến nút trên cùng của cái quần ống túm. Tiếng rên rỉ làu bàu của anh càng sâu hơn khi nàng dùng răng khẽ cắn chiếc khuy đồng và lôi tuột nó ra ngoài.
Anh cong người lên. “Em có biết em đang làm gì với anh không, cô bé?” anh rít lên qua những kẽ răng nghiến chặt.
“Một vài,” nàng trả lời, tiếp tục tháo chiếc khuy thứ hai cũng bằng cách tương tự. Chiếc quần củaMorgan bị dãn căng ra tại nơi đang lồi lên của anh, những đường may hoàn hảo của nó đang tạo ra sự chật chội quá đỗi.
“Gã thợ may chết tiệt,” anh làu bày. “Anh muốn tự tay bóp cổ gã ngay bây giờ...” Câu nói của anh chuyển sang những tiếng rên rỉ khàn đục khi chiếc cúc cuối cùng được rút ra, khúc thịt nóng của anh vươn lên dưới hơi thở khiêu gợi của Sabrina.
Anh luồn tay mình vào mái tóc nàng, kéo nàng lên và nhìn nàng bằng ánh mắt bùng cháy. Trong ánh mắt nàng lấp lánh những tia sáng là lạ mà anh biết mình sẽ không bao giờ quên được.
Sabrina bị anh làm cho say đắm; mọi việc giống như thể Chúa đã tạo ra một giống người với tính đực hoàn mỹ chỉ dành cho sự vui thích của nàng. “Làm ơn? Em có thể không”?
Đó là những từ ngữ cuối cùng mà Morgan muốn nghe từ nàng. Anh đổ vật xuống giữa những chiếc gối, đầu lắc lắc trong sự ngạc nhiên và đê mê. “Làm sao anh có thể từ chối khi em đã yêu cầu một cáchđáng yêu như thế chứ?”
“Chỉ cần nhắm mắt lại và tưởng tượng em là Circe thôi,” nàng ra lệnh thật nghiêm nghị. “Nếu anh không chịu nghe theo, em sẽ biến anh thành con lợn ngay tức khắc.”
Anh đưa tay ôm lấy đầu, thả lỏng khắp các cơ một cách lười nhác. Nhưng ánh mắt anh nóng bỏng hứa hẹn sẽ có một cú trả thù ngọt ngào. “Đừng bao giờ để mọi người nói rằng Morgan MacDonnell không biết làm cách nào để ngoan ngoãn chấp nhận số phận nhé.”
Morgan có cơ hội được biết nhiều hơn về khoái cảm nhờ sự ngọt ngào của Sabrina hơn là anh tưởng. Khi đôi môi mềm của nàng bao bọc lấy anh, anh như bùng nổ, anh biết đúng là chỗ đó. Anh nghiến chặt hàm răng và gầm gừ trong cổ họng. Khoái cảm tràn qua anh như một dòng nước xiết, cái miệng khiêugợi của Sabrina như vẽ lên một thiên đường mờ ảo ngay trước mắt anh.
Sabrina khẽ rên rỉ sâu trong cổ họng, nàng trút hết lên Morgan tình yêu, sự đam mê mà nàng đã khóa kín trong trái tim mình những năm vừa qua. Nàng chậm rãi hưởng thụ, bay bổng vì đem lại cho anh sự sungsướng. Đây chính là hương vị tình ái đầu tiên mà nàng đem đến cho anh từ sau khi nàng lao người qua mỏm núi ấy, và nàng càng yêu Morgan hơn vì anh đã quỳ phục trước sự khiêu gợi của nàng. Anh trởthành con thú đẹp đẽ của nàng, và nàng nhận ra nàng không hề muốn chinh phục và thuần hóa anh, mà chỉ muốn dẫn dắt anh ngày càng cuồng si hơn, mạnh mẽ hơn chính anh bây giờ mà thôi.
Đôi tay anh nắm lấy mái tóc nàng, định chế ngự nàng khi mà nàng đã biến anh thành nô lệ cho chính nàng bằng những lời hứa ngọt ngào, sự tra tấn đầy đam mê mà nàng đang thực hiện với anh.
Cắn nhẹ một lần nữa, nàng đã khiến Morgan đi đến giới hạn chịu đựng của mình. Trong một khoảnhkhắc thời gian như ngừng lại, rồi sau đó Sabrina nhận ra mình đang nằm bên dưới anh. Những ngón tay anh ve vuốt đôi môi nàng như tự hỏi, như nhớ lại cảm giác mềm mại và đê mê khi chúng chạm vào cơthể trần trụi của anh.
Khuôn mặt đẹp như tạc của anh căng ra vì sung sướng. “Anh không thể đợi được nữa. Đã quá lâu rồi.”
Rồi anh lần những ngón tay xuống bụng nàng, ve vuốt đám lông mềm mại, cảm thấy nàng như tan chảy ra trong đôi tay anh. Mắt Sabrina dại đi vì sợ hãi và đê mê. Nhưng với sự dịu dàng của mình, Morgan dần dần cũng khiến cho nàng thả lỏng những cơ bắp nơi cặp đùi mình, anh nhẹ nhàng tách chúng ra và phủ phục người lên thân thể nóng bỏng của nàng.
Đặt đôi môi mình lên mô nàng, anh hôn, cắn nhẹ nhàng lên đôi môi căng mọng khi anh tiến vào cơ thể nàng, xuyên qua thân thể trần tục và nóng bỏng bằng những cú thúc mạnh mẽ. Sabrina như đã quên mất khoái cảm trần tục là như thế nào. Miệng Morgan nuốt lấy những câu rên rỉ vô nghĩa đầy khoái cảm của nàng.
“Công chúa,” anh thì thầm vào tai nàng. “Công chúa vô cùng xinh đẹp của anh. Anh muốn chiếm đoạtem. Nuông chiều em. Muốn làm cho em sung sướng đến cùng cực.”
Và anh chỉ cần như thế thôi. Chiếm đoạt nàng chỉ dành riêng cho anh. Nuông chiều nàng với sự đam mê của anh. Làm cho nàng như phát cuồng lên với lạc thú xác thịt, cho đến khi nàng không còn làm được gì hơn ngoài bấu chặt vào vai anh, những tiếng rên rỉ vỡ òa ra không ngớt vì đê mê. Nhưng như thế vẫn là chưa đủ với Morgan. Anh còn đưa tay lên đầu nàng, nhẹ nhàng cào lên những điểm kích thích ẩn dưới mái tóc.
Mụ mị trong sự khoái cảm và hưng phấn, Sabrina cong người lên. Đôi chân vẫn còn chưa lành lặn của nàng bỗng nhiên tràn đầy sức mạnh, chúng quặp lấy anh, gót chân nàng thúc nhẹ vào lưng anh như muốn đẩy anh vào sâu hơn nữa trong thân thể nàng.
Morgan chỉ có một khoảnh khắc ngắn ngủi để cảm nhận sự chiến thắng của mình trước khi sự cuồngnhiệt của nàng đưa anh đến tận cùng sung sướng. Anh gồng người lên ghì chặt lấy nàng, tiếng gầmhoan lạc của hai người tan nhòa trong cơn dông đầy sấm chớp.
Morgan lặng lẽ ngồi bên mép giường, trang phục gọn gàng, anh đang ngắm Sabrina ngủ vùi. Tay anh vuốt ve tấm lưng trần của nàng, như mê đi vì làn da mịn màng. Làn da nàng như sáng lên dưới ánh nắng nhàn nhạt của bình minh sớm, quyến rũ đôi tay anh tự động đi xuống sâu hơn. Nàng vẫn còn ngủ say,càu nhàu điều gì đó không rõ nghĩa rồi vùi mình vào giữa những chiếc gối to kê xung quanh.
Morgan cười. Trên giường nàng chỉ nhìn thấy mái tóc nàng rối bù và bộ mông tròn trịa, nàng trông giống một cung phi vừa trải qua một đêm hoang dại với vị đế vương của mình hơn là giống một nàng công chúa.
Bàn tay anh nhẹ nhàng nắn bóp bắp chân nàng, giúp nàng thả lỏng những phần cơ yếu ớt của mình. Anh sẽ không bao giờ có thể quên được khoảnh khắc đê mê khi đôi chân xinh xắn của nàng bấu chặt lấy người anh.
Rồi nàng sẽ sớm đi lại bình thường thôi, anh thầm nghĩ. Anh đã nhìn thấy viễn cảnh ấy. Miện anh nở rộng thành một nụ cười nhăn nhở. Có lẽ phải xem xét lại cách thức phục hồi đôi chân của nàng mới được.Đáng lẽ anh phải nghĩ ra cách thức vô cùng hiệu quả và hấp dẫn này từ lâu rồi chứ, dù sao kết quả cũnglà khiến cho đôi chân có sức sống trở lại.
Chiếc đồng hồ ở một góc nào đó trong ngôi nhà này đang đều đặn điểm năm tiếng chuông. Morgan biết tốt nhất là nên rời khỏi căn phòng này trước khi có một cô hầu nào đó xuất hiện. Không nên để cho giađình Belmot khốn khổ biết rằng đã có một gã Scốt bất hảo khác đã hớp hồn cô cháu gái yêu quý của họ. Và anh cũng cần gửi lời với Dougal và Elizabeth, rằng anh quyết định sẽ ở lại Luân Đôn và chiến đấu để có được cô dâu của anh.
Luồn tay vào mái tóc của Sabirna, anh cố gắng không nghi ngờ điều gì về nàng. Nàng đã tin tưởng dâng hiến cả tấm thâ mình cho anh trước đây, và bây giờ anh phải chịu trách nhiệm nếu chuyện giữa hai người lại đổ vỡ lần nữa. Hai người đã trải qua một thời gian quá dài trước khi nàng sẵn sàng trao trái tim nàng vào vòng tay của anh.
Thở dài, anh kéo chăn đắp cho nàng, rồi đứng dậy, nhét chiếc áo nhàu nát vào cạp quần. Một vật gì đó rơi ra sàn dưới chân anh.
Morgan nhìn xuống quyển Thánh kinh mà anh đã nhìn thấy lòi ra dưới tấm nệm trong đêm qua. Anh cúi xuống nhặt quyển sách lên, theo bản năng anh nhận ra đây là quyển sách của mọi quyển sách khác, là thứ đáng được kính trọng. Những trang giấy mỏng manh lật mở, làm rơi ra một nhánh cây khô héo, với những chiếc lá vàng úa.
Trái tim bỗng đập rộn rã bên tai anh.
Ngón tay run run khi anh khẽ nâng nhánh cây mỏng manh như tờ giấy lên giữa những ngón tay, nhận ra đó chính là cây kim tước vẫn mọc ở sườn núi Cao nguyên. Anh nhìn chằm chằm Sabrina, quá đỗi ngạc nhiên. Nàng đã xua đuổi anh, gần như từ bỏ anh, nhưng lại không thể vứt bỏ nhánh cây dại mà gã ngốc như anh đã đem đến cho nàng. Thậm chí, nàng còn giữ lại chúng, ép lại trong những trang giấy của quyển sách này giống như trái tim ngủ yên của nàng.
Morgan nhẹ nhàng cài nhánh hoa khô vào trong túi áo ngực gần với trái tim anh và cất quyển Thánh kinh vào chỗ cũ của nó. Tâm hồn anh vui sướng và rộn rã. Anh có rất nhiều việc phải làm trước khi anh quay trở lại ngôi nhà này.
Khi Morgan nhẹ nhàng trèo ra ngoài từ cánh cổng đóng kín, một vành mặt trời mỏng đã ló dạng ở phía đông. Hơi nước tàn tích của trận mưa đêm qua đang bốc hơi thành những đám sương mù buổi sớm.
Anh đang tập trung cao độ vào kế hoạch sắp tới của mình đến nỗi vấp chân khi một dáng người mặc áo choàng kín lảo đảo chặn đường anh.
“Thưa quý ngài, xin hãy bố thí cho kẻ hèn này một đồng xu nhỏ bé trong túi của ngài.”
Morgan cau mày, nghĩ rằng gã ăn mày có vẻ dậy sớm hơn anh tưởng. Nhưng tấm áo choàng rách rưới của gã đã ướt đẫm, có vẻ như hắn đã ngủ ở ngoài trời cả đêm hôm qua. Nhớ về những ngày anh cònphải chịu đói và lạnh, anh bèn lấy ra túi tiền của mình. Thò tay lấy ra một nắm bạc rồi anh thả nguyên chiếc túi vào bàn tay xòe rộng của gã ăn mày, trong lòng thực sự muốn chia sẻ chút hạnh phúc và hy vọng của anh với những người kém may mắn hơn. “Hãy dùng nó để tẩm bổ sức khỏe, bạn của ta.”
“Cảm ơn đức ngài,” gã ăn mày gọi với sau lưng anh. “Kẻ hèn này sẽ không bao giờ quên ơn ngài, tôi hứa đấy.”
Nhưng Morgan đã thoắt quên đi người ăn mày, anh sải những bước dài trên vỉa hè, đôi chân nhẹ nhõm như nhảy múa, anh không còn nghĩ về quá khứ nữa, mà là tương lai.
Đã lâu rồi Sabrina mới ngủ dậy với một nụ cười trên môi. Nắng sớm tràn vào căn phòng qua những cánh cửa. Nàng duỗi người, thật hoan hỉ với một chút cử động chậm rãi nơi bắp chân mình. Sabrina cảm thấy mình như một đứa trẻ, thức dậy vào một ngày trời đầy nắng và tràn đầy năng lượng.
Nàng co duỗi đôi chân dưới lớp chăn phủ mà không nhận ra, rồi khi nàng nhìn thấy chúng, gần như nàng mê đi vì những cử động nhẹ nhàng đó. Nàng sẽ ra như thế nào nếu đây chỉ là một trong những ngày tiếp theo? Sẽ ra sao nếu nàng đơn giản chỉ là ngồi dậy, vung vẩy đôi chân mình bên thành giường rồi đặt chân mình xuống sàn?
Sau khi tròng vào người chiếc áo ngủ, nàng ném chiếc chăn sang một bên rồi nhích dần từng tí một về phía thành giường cho đến khi đôi chân lủng lẳng ngay phía trên mặt sàn. Những giọt mồ hôi lấm tấm bên thái dương nàng. Nhè nhẹ cắn môi mình, nàng dùng tay đẩy người về phía trước, rồi chùng chân xuống cho đến khi những ngón chân mình chạm vào mặt sàn mát lạnh. Nàng trượt người hết cỡ cho đến khi ra khỏi tấm đệm. Đôi chân của nàng đang tì nhẹ nhàng trên mặt sàn gỗ láng bóng.
Hít một hơi thở thật sâu, nàng chậm rãi chuyển dần sức nặng cơ thể mình từ đôi tay đang chống trên thành giường sang đôi chân cho đến khi nàng đã đứng. Đứng thôi, chưa phải là đi. Nàng đã làm được như thế này rất nhiều lần trước đây.
Phớt lờ những bắp thịt đang run rẩy yếu ớt của mình, nàng nhích một chân tới trước, rồi đến chân kia, những ngón chân dò dẫm tìm một điểm tựa cho cơ thể nàng thăng bằng.
Sự vui sướng theo những mạch máu của nàng lan khắp ra cơ thể. Nàng chỉ cách không quá vài cm từ chiếc giường, nhưng nàng đã tự làm bằng chính đôi chân của mình. Nàng đã bước đi rồi. Thử tượng tượng Morgan sẽ ngạc nhiên đến như thế nào nếu một buổi sáng nào đó anh mở cửa và thấy nàng lao vào vòng tay anh? Ý nghĩ bồng bột làm cho nàng thấy hơi choánh. Nàng lảo đảo. Tay nàng túm vội lấy mép chiếc dây kéo chuông khi nàng ngã huỵch ra nền nhà.
Nàng nắm lấy đầu dây bằng cả hai tay, kéo thật lực với cả niềm vui của mình. “Beatrice!” nàng gào toáng lên. “Bea, đến đây nhanh lên!”
Cô đầy tớ trẻ tuổi nhào vào trong phòng, tóc vẫn còn đang buộc dở và trên người cô gái vẫn còn mặc áo ngủ. Đôi má bánh bao của cô ta ửng hồng lên. “Ôi, tiểu thư, có chuyện gì thế? Cô bị đau à? Cô ngã sao?”
Sabrina cố gắng níu vào thành giường để đứng dậy. “Tất nhiên là tôi bị ngã rồi. Có tuyệt vời không? Tôi không thể chờ để ngã lần nữa đâu.”
Nàng không phải chờ lâu. Thả tay ra khỏi thành giường, nàng nhấc một bên chân mình lên, hạ xuống, rồi bước tiếp. Bea cố gắng đỡ nàng nhưng rồi cả hai đều ngã lăn ra sàn. Tiếng cười vui sướng của Sabrina như bệnh truyền nhiễm, làm cho Bea quên đi cả vết đau trên chân mình.
“Em có nên đánh thức ông chủ và bà chủ không?” Bea nói trong hơi thở dồn dập. “Em nghĩ cả hai người đều muốn biết chuyện này.”
Sabrina thoáng cảm thấy xấu hổ vì những chuyện mà hai người ấy phải chịu đựng nàng suốt mấy thángqua. “Có lẽ nên để sau đi. Tôi cần phải cố gắng hơn nữa. Bảo Teddy đánh xe ngựa ra nhé.”
Bea vội vã đi ra cửa.
“À, còn nữa, Bea?”
“Thưa cô?”
Sabrina nhe răng ra. “Đem đến cho tôi ít điểm tâm đã. Tôi đói muốn chết.”
Sabrina thò đầu ra từ cửa sổ của cỗ xe ngựa. “Nhanh lên nào, Teddy! Anh có chắc là đúng địa chỉ không đấy? Mấy con ngựa này không thể chạy nhanh hơn sao?”
“Chúng ta chắc chắn có địa chỉ của vị bá tước và chúng ta đang đi nhanh hết cỡ rồi, thưa tiểu thư.” người đánh xe nói với nàng. “Chúng ta gần như đã giẫm lên người quý ông ở chỗ giao nhau vừa rồi.”
Quý ông bảnh trai đó đang giứ giứ nắm đấm của ông ta về phía chiếc xe ngựa và gào toáng lên những câu hỏi về tư cách của người ngồi trong chiếc xe. Sabrina nẩy lên nẩy xuống trên ghế ngồi của mình nhưthể nàng muốn dậy cho lũ ngựa kia biết thế nào là phóng nhanh hơn nữa. Những làn gió buổi sáng ấm áp làm xổ tung búi tóc buộc vội vàng của nàng. Cơn bão đã quét sạch những con phố chật hẹp của Luân Đôn và đem lại cho không khí sự trong lành hiếm thấy.
Dưới con mắt Sabrina lúc này, cả thế giới xung quanh thật tươi mới và đầy hy vọng, kể cả gã ăn mày rách rưới đang nằm một đống ở góc đường gần nhà Morgan.
Chiếc xe ngựa chạy chậm dần rồi dừng lại ở phía đường đối diện, trước cửa một căn nhà gỗ trông giản đơn. Nàng vội vã bật mở cửa xe ngựa trước ánh mắt sững sờ của Teddy. “Chiếc ghế, Teddy. Tôi mở cửa. Còn anh đi lấy cái ghế ấy cho tôi.”
Khi Teddy chạy ra đằng sau để tháo dây buộc chiếc xe lăn của nàng, Sabrina cực kì hy vọng rằng nàng sẽ không còn phải dùng nó lâu hơn nữa.
Vui vẻ với ý nghĩ đó, nàng đặt chân lên bậc lên xuống của chiếc xe ngựa. Nhưng trước khi Teddy quay trở lại, cánh cửa của ngôi nhà ấy đã bật mở ra. Một người đàn ông và một người phụ nữ xuất hiện trên ngưỡng cửa. Tiếng nói cười của những người đó dội vào khoang hẹp của chiếc xe ngựa. Khi ngườiphụ nữ đó quay đầu lại cười với người đàn ông có râu, chiếc mạng che mặt của bà lật lên, để lộ một mái tóc màu nâu dày và giản dị, thanh lịch. Ánh nắng chiếu qua những sợi tóc ấy sáng đến nhức mắt.
Sabrina vội vã lùi người trở lại khoang xe, nụ cười của nàng dần tan biến.
Một người đàn ông khác xuất hiện đằng sau họ. Một người đàn ông cao lớn, đẹp trai theo kiểu ngang tàng với chiếc cằm nhẵn nhụi và quần ống túm. Hàm răng trắng của anh ta sáng lấp lóa với một nụ cười thỏa mãn. Người đàn ông có râu vỗ vỗ lên lưng anh, rồi dừng lại trước ngưỡng cửa và đưa cho anh một túi khá nặng.
Sabrina nhìn cha mẹ nàng tay trong tay sánh bước xuống đường, những bước chân của họ thanh thoát hơn nhiều so với không khí xung quanh nàng lúc này. Morgan đứng trên bậc cửa thêm một vài phút nữa,anh ta đặt chiếc túi lên lòng bàn tay và nâng lên hạ xuống như đang cân đo sức nặng của nó. Rồi anh taquay trở lại căn nhà đó.
Ba mươi đồng bạc.
Ý nghĩ đến với Sabrina một cách chắc chắn, xấu xa, và đủ đầy phản bội theo kí ức về những lời sôi nổi của Morgan trong nhà ngục của cha nàng. Một thứ cảm xúc mạnh mẽ không bao gồm cả nàng trong đó.
Họ là tất cả những gì tôi có. Tất cả của tôi. Và tôi sẽ làm bất cứ điều gì vì họ.
Ngay cả có phải cất những đồng vàng bất chính vào chiếc két của lâu đài MacDonnell thu được bằngcách thêu mối tình lãng mạn với con gái của Dougal Cameron.
Sabrina chợt nhớ đến hai người mà nàng đã từng nhìn thấy ở góc đường hôm đó, và chút cảm giác ngờ ngợ của nàng đã được chứng minh. Cha mẹ nàng đã chứng kiến tất cả sao? Những cú ngã, những lần nổi cáu, tất cả những thứ đó đều có thể đem ra trao đổi được sao? Đôi tay đeo găng của nàng áp chặt lên miệng, cố ngăn không cho mình bật khóc nức nở.
Có phải không, cha và mẹ nàng đã ra giá cho Morgan với mỗi cú ngã của nàng? Và mỗi lần anh gọi tên nàng đều phải được cha mẹ nàng gật đầu cho phép? Nụ cười của anh đáng giá bao nhiêu? Nụ hôn của hai người? Và còn chuyện đã xảy ra vào đêm qua? Ôi, cả ba con người ấy thật vĩ đại. Phải chăng Morgan đã thích thú kể với họ tất cả những chi tiết về mối quan hệ của hai người? Sabrina nhắm chặtmắt lại trước kí ức về miệng nàng trên da thịt nóng bỏng của anh, hương vị của anh trên lưỡi nàng.
Sự nhục nhã bùng lên như những thanh củi trong lòng nàng, làm nàng phát bệnh với sức nóng của nó.
Cha nàng sẵn sàng làm tất cả vì nàng.
Morgan sẵn sàng làm tất cả vì gia tộc của anh ta.
Ngay cả khi Eve đã phải chứng minh sự dối trá và lừa lọc trong màn kịch của họ thì sự logic này là không thể chối bỏ được.
Teddy xuất hiện trước cánh cửa, vất vả đánh vật với chiếc ghế. Sabrina nhìn chằm chằm vào thứ đồ làm bằng gỗ và sắt kì dị đó, cảm thấy thù ghét vật đó, thù ghét tất cả. Nàng đã hiểu vì sao cha cô phải chi tiền cho những thứ như thế.
“Ném nó đi,” nàng lạnh lùng ra lệnh.
Đôi lông mày của người đánh xe cong lại, vẻ khó chịu hiện rõ. “Nhưng, thưa cô, cô đã nói...”
“Tôi không quan tâm tôi đã nói gì. Vứt nó đi. Tôi không còn muốn nhìn thấy nó nữa”
Nàng đóng sầm cánh cửa khi chờ người đánh xe quay lại. Anh ta nhanh chóng xuất hiện bên cạnh cửa sổ, vẻ mặt khổ sở. “Bây giờ chúng ta đi đâu, thưa tiểu thư?”
“Nhà,” nàng nói, ánh mắt vô thức. “Tôi muốn về nhà.”
Nàng muốn căm thù anh, muốn phẫn uất với người phụ nữ chân dài xinh đẹp bám dính vào anh. Nhưng không phải đó là thứ nàng đã mong muốn cho anh sao? Một người phụ nữ có thể bước vào căn phòng trong cánh tay anh, có thể khiêu vũ, có thể trao cho anh tất cả mọi thứ mà nàng không thể?
Tất cả những gì Sabrina có thể làm chỉ là ngồi đó nhìn anh, bất động trong nỗi khát khao quá mãnh liệt, dường như nó đã rút hết cả hơi thở của nàng.
Ánh mắt hai người gặp nhau một thoáng giữa đám người. Sabrina nghĩ rằng nàng đã thoáng nhìn thấy một cái cau mày trên khuôn mặt lạnh lẽo như đá tảng ấy. Nhưng cuối cùng chỉ là trò lừa lọc của ánh sáng mờ ảo. Dàn nhạc bắt đầu chơi và người bạn nhảy của Morgan đang cùng anh dạo những bước nhảy tinh tế của điệu minuet.
Morgan nguyền rủa sự ngu ngốc của bản thân mình, nghĩ thầm đáng lẽ anh phải rời khỏi Luân Đôn từ tuần trước. Anh thực hiện những bước nhảy phức tạp một cách hoàn hảo, vẻ mặt lịch thiệp của anh giấu đi sự náo động trong tâm trí hiệu quả hơn nhiều so với một tấm mặt nạ. Anh đã trở thành một tên ngốc khi nghe lời Ranald ở lại đây thêm một đêm, trong khi những lời cầu xin của Elizabeth Cameron thì anh để ngoài tai.
Anh cũng biết rằng Sabrina đang nhìn anh chòng chọc. Còn đám đông xung quanh thì đang hếch mũi lênđánh hơi một vụ xì căng đan mới.
Anh cố gắng tìm kiếm Ranald trong đám người xung quanh, tự nhiên cảm thấy thèm bóp cổ gã họ hàng phản bội một cách ghê gớm. Ranald đã cầu xin sự giúp đỡ của Morgan, anh ta đã thề bằng danh dự của MacDonnell rằng Sabrina sẽ không có mặt ở đây. Morgan khịt khịt mũi. Danh dự MacDonnell! Nực cười! Angus đã từng dạy anh từ bé rằng hai từ danh dự và MacDonnell không bao giờ có thể đi cùng với nhau.
Morgan không hề trông mong được nhìn thấy Sabrina trong hoàn cảnh này, nàng ngồi đó, như một vị công chúa trên ngai báu của nàng. Anh liếc trộm nàng. Công chúa nhỏ của anh, và anh lại cố gắng đẩy lùi sự khát khao được chiếm hữu nàng. Kín đáo trong bộ đồ màu trắng, đôi tay đeo găng và những dải lụa hoàn trả lại vẻ đẹp thanh khiết của cô gái nhỏ ngày nào, người đã táo bạo và cũng thật mông muội khi đã dâng hiến trái tim cho anh. Nhưng lúc này nàng không còn là một thiếu nữ. Nàng đã là một người đàn bà, với đôi mắt tối sầm vì thù hận, vì tổn thương.
Anh bước theo điệu nhạc, cố gắng dứt mắt ra khỏi nàng. Chúa ơi, vì sao anh không rời khỏi nơi này sớm hơn cơ chứ? Anh thầm trách mình. Đã mất cả tuần liền để thuyết phục Dougal rằng anh đã hoàn toàn rời bỏ Sabrina. Và anh cũng đã cắn răng chịu đựng ánh mắt trách móc của Elizabeth.
“Ngài trông đáng sợ quá,” người phụ nữ nhảy cùng với anh la lên, hàng mi dài của cô ta chớp chớp sau chiếc mặt nạ khảm đá quý. Cô ta hạ thấp giọng. “Có lẽ hai ta nên tiêu tốn thời gian cho một cuộc gặp gỡ riêng tư hơn, ở nhà tôi chẳng hạn.”
Morgan tới buổi dạ tiệc này với chủ tâm sẽ sống đêm cuối của anh ở Luân Đôn theo đúng phong cách của nhà MacDonnell, rượu chè và trụy lạc. Nhưng trong hàng đống lời mời mọc mà anh đã nhận được, anh đã cẩn thận chọn nữ tử tước trẻ nhưng đã sớm góa chồng này với hy vọng vẻ đẹp như tượng vớimái tóc vàng óng của cô ta sẽ giải trừ được hoàn toàn thứ thuốc độc do nàng yêu tinh Sabrina tóc đen mang lại.
Anh đã cố không nghĩ chuyện này là ngoại tình. Sáng mai Sabrina sẽ đặt bút kí lên văn bản pháp lý đó, và cuộc hôn nhân của anh sẽ được xóa sạch sẽ như thể nó chưa từng diễn ra.
Anh nâng bàn tay xỏ găng của vị nữ tử tước lên và hôn. “Tôi sợ rằng quý bà đã nói đúng. Đến đây quảthật là một sai lầm ngớ ngẩn.”
Anh đỡ lấy cánh tay của cô ta, hai người cùng tiến về phía cửa, nhưng đúng lúc đó bản nhạc minuet kết thúc và những giai điệu nhẹ nhàng cổ xưa của vùng Cao nguyên lại cất lên, bay bổng trong không trung. Ranald, chết tiệt, anh thầm nghĩ.
Morgan khép đôi mắt, anh không chú tâm đến những âm thanh hiện đại của violin và đàn hạc, mà là giai điệu vừa đắng cay vừa ngọt ngào của kèn và đàn cổ vùng Cao nguyên. Hình ảnh Eve và những người trong gia tộc trôi qua trong đầu anh, nhưng đây là một thế giới khác, một thế giới không thuộc về họ.Anh mở mắt ra vừa kịp nhìn thấy Ranald lỉnh ra từ hàng ghế của dàn nhạc, và anh biết ai là người đã yêu cầu bản nhạc không giống ai này.
Một vài đôi nhảy cố gắng tìm một điệu khớp với bản nhạc này, nhưng đa số thì đang đi loanh quanh trên sàn, thường thức rượu và bánh. Biết đây sẽ là một sai lầm nếu anh không làm, Morgan hướng mắt nhìn về phía Sabrina.
Nàng đang chăm chú nhìn những đôi còn lưu lại trên sàn nhảy. Anh không nhận thấy nàng có cảm giác cay đắng hay đố kị như anh đã từng nghĩ, mà chỉ là một sự khao khát rất trong sáng, như đứa trẻ nhìnthấy kho báu quý giá mà nó biết không thể với tới được.
Thì thầm một lời xin lỗi không rõ ràng với vị nữ tử tước đang bối rối, anh băng ngang qua sàn nhảy. Mọi con mắt trong căn phòng đều hướng về anh. Sự im lặng bất ngờ lan truyền khắp đám đông khi anh chìa tay về phía Sabrina.
“Thưa quý cô, cô có vui lòng nhảy với tôi bài này không?”
Sabrina nhìn chằm chằm vào một điểm mơ hồ nào đó trên người anh. Đôi môi nàng run rẩy, mọi xúc cảm của nàng đều thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt không đeo mặt nạ. Nàng không rõ ý định của anh. Nàng sợ rằng đây chỉ là một trò chế nhạo ác độc khác mà anh mới nghĩ ra. Nhưng trên hết, nàng hy vọng tất cả không phải chỉ là một trò đùa.
Morgan nín thở, chờ đợi, và hy vọng. Và rồi, bỏ qua những tiếng cười và lời xì xào bàn tán của đám đông, nàng đặt bàn tay mình vào tay anh, chắc chắn và tin cậy.
Đôi mắt đen của nàng ngước lên nhìn anh rạng rỡ: “Tôi rất vinh dự, thưa ngài.”
Những người chứng kiến gần như ngừng thở khi anh cúi xuống và ôm lấy nàng bằng hai tay, và nàng, nhẹ nhàng như một đứa trẻ, tựa vào ngực anh.
Sabrina vòng một cánh tay qua cổ anh, vô tình cọ gò má mình vào làn da ấm áp và thân thuộc. Nàng sực nhớ mình không có được cảm giác bay bổng này đã lâu rồi, kể từ vụ tai nạn đã khiến nàng mất đi đôi chân.
Những người khác đứng im như tượng sáp khi anh ôm lấy nàng, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt anh tựatrên dải lụa trên đầu nàng. Họ đang nhảy một điệu nhảy mới, nhưng vẫn còn cổ hơn bản nhạc đau buồn đang cất những tiếng ca không lời về tình yêu và mất mát. Nó còn cổ xưa hơn những bài thánh ca vẫnvang lên trong mái vòm nhà thờ.
m nhạc chậm dần rồi ngừng hẳn. Sabrina từ từ mở mắt ra để thấy đôi môi của anh gần như đã chạm vào môi nàng. Nàng khẽ hé miệng như một lời mời im lặng. Nhưng trước khi anh kịp chấp nhận lời mờiấy, một giọng nói vang lên từ đám đông.
“Thả cô ấy ra! Ngài không biết lịch sự sao? Có lẽ đây là cách ngài dùng sự hoang dã man rợ của người Scốt đối xử với các quý cô, nhưng ở nước Anh này chúng tôi là những người văn minh. Và chúngtôi không chấp nhận những hành vi chướng mắt ấy!”
Sabrina băn khoăn không biết nên cười hay rên rỉ chửi rủa khi Philip Markham bước ra chắn đường của họ. Morgan tạm gác lại ý định đập cho hắn ta một nhát như đập một con ruồi khi Ranald lao ra đứng trước mặt anh.
“Hoang dã?” Ranald rống lên. “Man rợ? Anh định ám chỉ cái chết tiệt gì khi dám gọi người đứng đầu của gia tộc MacDonnell là man rợ? Ngài đây là người văn hóa và lễ độ bậc nhất ở thành Luân Đôn. Nếu anh muốn man rợ, được thôi, tôi sẽ cho anh biết thế nào là man rợ, đồ ngựa đực vênh vang!”
Philip hấp háy mắt, sự căm phẫn chính đáng của anh ta tạm thời nhường chỗ cho sợ hãi vì sự xuất hiện bất ngờ của gã đàn ông ăn mặc theo kiểu thầy tu đeo mặt nạ. “Ai cho anh vào đây?” Anh ta nói, giọng run rẩy. “Có ai biết anh ta được ai mời đến đây không?”
Câu hỏi của Philip chỉ nhận được những cái nhún vai và ánh nhìn thờ ơ của mọi người đang có mặt trong phòng. Không ai để ý hay soi mói Ranald về chuyện dó.
Ranald giật phăng cái mặt nạ và bộ tóc giả, anh giơ nắm đấm dứ dứ về phía Philip, sẵn sàng choảng nhau đến nơi. “Tôi muốn đập tan cái bản mặt tự kiêu của anh ra, và đấy là giấy mời của tôi.”
Đám đông há hốc mồm khi Ranald để lộ khuôn mặt mình. Vài quý bà quý cô bắt đầu lấy quạt che miệng và cười khúc khích.
Sabrina cũng ngỡ ngàng khi tiếng gầm ngạc nhiên của Morgan bao trùm lên không gian của căn phòng. “Chết tiệt! Nathanael MacLeod, cậu còn sống! Tên nhãi ranh. Mọi người nói với tôi rằng cậu đã chết!”
Ranald hạ thấp nắm đấm của anh ta và thở dốc. “À, có vẻ cần nhiều hơn một cú ngã nhào ra từ xe ngựađể giết một tên Scốt man rợ.”
Enid đứng bật lên từ trong đám đông và bắt đầu kêu khóc “có nghề” đến nỗi bà diễn viên đóng Columbine cũng phải hổ thẹn vì không sánh bằng. “Ôi, người chồng yêu quý của em! Anh vẫn cònsống!”
Không thể chịu đựng được tình trạng kích thích cao độ này, vài vị khách nữ yểu điệu ngất đi, rũ người trong vòng tay của những người đi cùng với họ. Sabrina thì đang há hốc mồm, ngơ ngác nhìn từ Ranald sang Enid rồi đến Morgan, dần dần hiểu ra rằng gã lắm chiêu đó đã bày biện kế hoạch từ đầu chí cuối.
“Nhưng ngươi không thể làm chồng cô ấy được đâu,” Philip đáp trả. “Ta đã mua áo cưới cho cô ấy rồi. Và cô ấy sẽ là vợ ta.”
“Xuống địa ngục mà cưới.” Ranald vung quả đấm vào mặt Philip. Đất trời bắt đầu đảo lộn khi bạn bè của Philip nhảy vào vòng chiến đấu.
Sabrina vội hụp xuống khi một chiếc ly thủy tinh bay vèo qua không khí, chỉ cách đầu nàng có vài tấc. Morgan dúi mặt nàng vào ngực anh và lao qua đấm đông đang vật lộn, thân hình to lớn của anh thật đắcdụng.
“Sao anh không giúp Ranald?” nàng cố sức hét lên để át đi tiếng ầm ĩ, đồng thời phun ra đầy một miệng toàn cravat anh đang đeo.
“Giúp anh ta làm gì chứ?” Anh hét trả lại nàng.
Qua vai Morgan nàng nhìn thấy hai gã quý tộc ăn mặc là lượt đang nằm thành một đống ủ rũ sau khi Ranald dập đầu hai gã vào với nhau. Sabrina đành phải đồng ý với quan điểm của Morgan.
Một gã lùn khác đang quăng người chạy theo Morgan, rõ ràng không định bỏ qua vụ trốn chạy của hai người. Sabrina bèn vớ lấy một chai rượu và ném thẳng vào đầu hắn, mảnh thủy tinh vỡ tung tóe.
“Sống đúng với cái tên MacDonnell, phải không quý cô?” Morgan nói, khẽ nhếch một bên lông mày. Anh dừng lại nghỉ trên bậc của cánh cửa to đồ sộ, dần dần thả nàng xuống cho đến khi những ngón chân chạm đến mặt sàn. Nụ cười trẻ con của anh hấp dẫn đến mức không thể cưỡng lại. “Chà chà, cũng chẳng khó gì hơn chạy và tránh bọn Grant và Chisholm trong cuộc chiến, đúng không?”
Hai người phụ nữ chạy qua họ, khuôn mặt đầy phấn của họ méo mó trong sự giận dữ và sợ hãi, những ngón tay xoắn vặn vào nhau. “Ôi, anh không biết chứ,” Sabrina nói, vẫn còn ngạc nhiên vì những hành động gần gũi và kì lạ của anh trong đêm hôm nay. “Em nghĩ bọn Grant có vẻ lịch sự hơn một chút.”
Ánh mắt anh dần điềm tĩnh trở lại khi anh nhìn nàng. Tay anh vẫn đang vòng qua gần tay nàng, ép vào hai bên của bầu ngực. Nàng hơi khuỵa chân vì nín thở khi những ngón tay anh nhẹ nhàng ve vuốt chúng.Đột nhiên một tiếng thét giận dữ vang lên đằng sau họ. Hai người quay lại kịp lúc thấy Ranald và Enid đang cầm tay nhau chạy vội vàng ra phía cửa, đằng sau là một đám người ầm ầm đuổi theo.
“Khỉ thật!” Morgan chửi thề. “Anh cứ nghĩ chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn.”
Thời gian là một thứ gì đó đang bị phí phạm khi đám đông ầm ầm đuổi đằng sau họ. Morgan bèn đặt Sabrina lên một cái bàn tránh khỏi vùng nguy hiểm và đẩy cả nàng lẫn cái bàn ra ngoài cửa.
Tiếng la hét điên cuồng từ đám người đang báo thù. Một luồng gió lạnh tràn qua cánh cửa, làm tắt những cái đèn và dìm căn phòng vào bóng tối hỗn loạn. Hợp xướng của những tiếng thét thất thanh và gào rú bắt đầu cất lên.
Sabrina ngồi trong bóng tối, run rẩy, sợ rằng Morgan sẽ bỏ rơi nàng ở đây. Nhưng may mắn là nàng không phải chờ lâu.
Tràn đến như làn gió và bóng đêm, mùi hương hòa quyện của gỗ thông và đàn hương quấn quít những giác quan của Sabrina. Vòng tay mạnh mẽ và ấm áp ghì chặt lấy thân thể nàng. Đôi môi Morgan tìm đôi môi của nàng trong bóng tối và đặt lên đó một nụ hôn cuồng nhiệt như lúc hai người vẫn còn ở lâu đài MacDonnell. Lưỡi anh xoắn xuýt lấy lưỡi nàng, giai điệu chiếm hữu và nóng bỏng như một thứ chất lỏng tràn vào mọi nơi trong thân thể nàng.
Mọi hành động yêu đương anh dành cho nàng chỉ gói gọn trong cái hôn này. Mọi khao khát chiếm hữu. Cái lưỡi và đôi tay nóng bỏng lướt qua thân thể nàng, tất cả gói gọn chỉ trong một nụ hôn, một nụ hôn đã cướp đi cả tâm hồn nàng, làm cho nàng gần như nghẹt thở và mê đắm hơn bao giờ hết.
Rồi bất ngờ anh giật ra khỏi nàng, biến mất như hòa vào màn đêm vô định xung quanh nàng. Nàng cảm thấy anh đưa tay lên mái tóc nàng. Rồi không khí ẩm ướt tràn qua lớp da mặt, báo hiệu rằng anh đãbiến mất.
Sabrina rùng mình và thở dài. Rồi nàng nhận ra Morgan quyết tâm bắt nàng phải đứng trên đôi chân của chính nàng.
Nàng trượt theo bờ tường xuống một cái đệm êm ái bằng bộ váy dài của nàng. Đưa tay lên đôi môi vẫn còn run run, nàng băn khoăn không biết nụ hôn vừa rồi là một lời hứa hay một lời chào từ biệt.
Khuya hôm đó, Sabrina vẫn ngồi ngoài ban công phòng ngủ của nàng trên chiếc xe lăn. Ngôi nhà Belmot đã chìm vào tối tăm và lặng lẽ. Ông bác Willie đã tự nhốt mình trong thư phòng với một chai rượu, còn bà bác Honora thì rút vào phòng ngủ của bà với một thái độ buồn rầu khá nặng nề.
Sabrina không nghĩ rằng nàng sẽ dễ dàng quên được biểu cảm khác thường của hai người khi nghe gãcông tử bẩn tính Philip Markham la toáng lên rằng con gái của họ đã bỏ trốn khỏi buổi dạ hội với gã chồng đã chết của cô ta. Sabrina phải khâm phục thái độ điềm tĩnh của họ. Hai người đơn giản chỉ cảmơn gã thanh niên đang nổi khùng, tiễn hắn ra về và rút vào trong những đồn lũy riêng biệt của mình, bỏ mặc Sabrina cho mấy cô hầu chăm sóc.
Nàng ngửa mặt lên nhìn bầu trời đang nổi gió. Những đám mây đen đang tiến đến từ hướng tây, những hình thù kì lạ chúng tạo ra nổi lên trên nền ánh trăng mờ ảo. Ánh chớp rạch ngang dọc trên bầu trời, làmkhông khí đặc dần mùi hăng hắc đặc trưng của những cơn dông. Những ngọn cây nguyệt quế xoắn xuýtvới nhau trong điệu múa điên cuồng.
Trước khi Morgan đến London, Sabrina chỉ biết co rúm lại trên chiếc giường của nàng mỗi khi những cơn dông như thế này xuất hiện. Bây giờ nàng bình thản đón nhận sự cuồng nộ của chúng, thậm chí còn thèm khát một chất gì đó ví như sự hoang dã, nổi loạn mà nàng đã kìm nén lâu nay.
Nàng được thỏa lòng khi những giọt nước nặng nề đầu tiên rơi xuống mặt nàng, chảy vào miệng nàng.Nàng cười lớn đầy ngạc nhiên. Cơn mưa bắt đầu thật mạnh mẽ, tấn công thật mạnh mẽ và sắc nhọn lên thân hình nàng vốn chỉ mặc một lớp áo ngủ mỏng manh. Thay vì đẩy chiếc xe lăn vào sâu bên trong đểtránh cơn mưa thì nàng vẫn đứng nguyên đó, ngẩng mặt mình lên, dể cho nước mưa như dòng thác tràn qua gò má và cổ họng, làm sạch thân thể nàng với sự cuồng nhiệt của cơn dông.
Khi ánh chớp tiếp theo nháng lên, nàng nhìn thấy anh, sáng rực lên so với bóng tối xung quanh như một con mèo hoang dã tạc bằng vàng khối. Những luồng gió hất tung mái tóc dài không buộc qua vai anh. Sự văn minh lạ lùng mà anh vẫn thể hiện từ ngày đến Luân Đôn đã bị vứt bỏ, giờ đây chỉ còn lại một Morgan ngày nào, trần tục và nguy hiểm, như một gã thợ săn tinh quái giữa một bầy thú non.
Không khí im lặng của riêng hai người dần rạn vỡ. Niềm vui tràn qua thân thể Sabrina, sắc bén và đầy kích động.
Morgan chẳng hề để tâm đến chiếc xe lăn. Anh chỉ đơn giản bế nàng lên và mang nàng vào trong phòng, đặt nàng vào giữa những chiếc gối trên chiếc giường nháu nát.
“Nhưng còn chiếc ghế,” nàng cự lại. “Nó hỏng mất.”
“Kệ nó đi,” anh đáp gọn lỏn, bước những bước dài qua căn phòng để khóa chốt cánh cửa, bỏ lại sự cuồng loạn của cơn bão đang đến gần. Gió vẫn đang đem cơn mưa đến vỗ vào những tấm kính, nhấn chìm họ trong một không gian ướt át.
Sabrina lặng lẽ nhìn anh cời những cây củi trong lò, bỗng nhiên cảm thấy thẹn thùng. Chiếc áo ướt đầm đang dính vào tấm lưng rộng của anh.
Nàng cất tiếng, giọng nói ngầm ý trêu chọc. “Chắc anh ở Luân Đôn cũng đủ lâu để biết rằng không thích hợp chút nào khi một cô gái trẻ tiếp một quý ông trong phòng ngủ của cô ta.”
Anh quay lại giáp mặt với nàng, sự hài hước không còn trong ánh mắt anh. “Kể cả khi cô gái ấy là vợ anh ta sao?”
Vợ anh. âm điệu chắc chắn của Morgan làm cho Sabrina cảm thấy rộn ràng.
Morgan biết rằng anh đến đây ngày hôm nay là một hành động sai lầm khác trong chuỗi những hànhđộng sai lầm kể từ ngày anh đồng ý cưới con gái của Dougal Cameron. Bức tường ngăn cách giữa họ dần vỡ vụn ra theo mỗi tiếng cười thẹn thùng của nàng, mỗi lần nàng liếm môi như một con mèo con xinh xắn.
Vợ anh. Hai từ như những lời thánh của Chúa đã ban ra và chỉ dành riêng cho họ. Thiêng liêng như quyển Thánh kinh đang he hé nhìn ra từ cuối tấm nệm của nàng. Và nó cũng linh thiêng như đám vải lanhvà gối lông vũ nàng đang dựa lên.
Sabrina vùi mình vào đám gối khi bóng đen của Morgan phủ lên giường nàng, không phải nàng sợ anh,mà là sợ chính mình.
“Em không thể,” nàng thì thầm, ngoảnh mặt đi hướng khác.
Anh quỳ xuống bên nàng, nâng cằm nàng và xoay về hướng mình. “Cho dù ngày mai có bất cứ điều gì xảy ra,” anh nói nhẹ nhàng, “đêm nay em vẫn là vợ của anh.”
Trong nàng trào lên những đợt sóng ngại ngùng và bẽn lẽn khi đối diện với anh. Những giọt nước mắt nàng đã kìm hãm bao lâu nay, bây giờ trào ra không thể ngăn cản được. “Anh không hiểu đâu. Em không xứng với anh. Em không còn là một người phụ nữ lành lặn nữa. Em không biết làm gì cả. Em không thể đem lại cho anh hạnh phúc.”
Morgan hôn lên giọt nước mắt của nàng, dùng môi mình lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh xắn, vị mặn mà đọng lại trên đầu lưỡi anh. Một tiếng cười khùng khục vang lên từ miệng anh. “Không, em còn hơn là một người phụ nữ đối với anh. Và em có thể chiều anh theo những cách mà em chưa hề nghĩ tới.”
Đôi môi nóng bỏng của anh rà xuống dưới thấp hơn, vạch một đường lên cổ nàng, hôn lên bờ vai nàng, cuối cùng đôi môi anh dừng lại nơi bầu ngực căng tròn, được bao bọc bởi thứ vải ngấm nước ướt sũng của bộ áo ngủ. Nàng rên lên đầy kích động khi lưỡi anh điệu nghệ đánh nhẹ lên nụ hoa, rồi bất ngờ nút mạnh đầy đói khát làm cho nàng giật nảy người, một cảm giác đê mê sung sướng tràn ra khắp chân thân.
Những ngón tay nàng luồn vào mái tóc anh nghịch ngợm. Anh ngẩng mặt lên, bắt gặp ánh mắt đê mê đầy ham muốn của nàng cũng đang nhìn anh. “Phải cởi những thứ này ra thôi. Chúng đều ướt cả rồi mà anh thì không muốn em bị cảm lạnh.”
Sabrina biết rằng có đôi chút hơi nguy hiểm trong chuyện này. Làn da nàng nóng bừng và râm ran khi anh dần cởi bộ đồ ngủ nàng đang mặc, để lại thân hình nàng run rẩy và lõa lồ nằm dưới thân hình anh.Nàng chưa từng nhận thấy rằng mình bất lực như lúc này. Người đàn ông này có thể làm bất cứ việc gì đối với nàng lúc này. Bất cứ việc gì. Anh là chồng nàng, nàng tự nhủ thầm mình như vậy. Nhưng nàngkhông thể rũ bỏ được cái cảm giác rằng hai người sẽ trải qua đêm nay trong im lặng, những mảnh tối trong căn nhà này thực sự rất đáng lo ngại. Phải ngăn lại.
Nhưng lúc này, tất cả những gì anh làm chỉ là những nụ hôn. Nhẹ nhàng. Mềm mại. Môi anh bắt lấy đôi môi nàng thật cuồng nhiệt. Anh càng gia tăng sự chiếm hữu của anh đối với nàng với những lần búng lưỡi điệu nghệ, cho đến khi nàng chìm vào nhịp điệu thể xác anh đang tạo ra và bất giác cảm thấy kích thích mạnh mẽ, nàng cong người lên, cọ thân thể trần trụi của mình vào thân hình anh, lúc đó vẫn còn nguyên quần áo.
Anh khẽ cắn vào cần cổ trắng ngần của nàng. “Chúa ơi,” anh thì thầm lên làn da mịn màng, ”Anh luôn biết rằng một người Cameron sẽ là thần chết với anh mà.”
Anh trượt xuống, hôn và hôn lên bầu ngực căng tròn, lên bụng nàng, hôn cả lên mụn nốt ruồi bé nhỏ nằm ở hông nàng. Ánh lửa nhá nhem chiếu lên mái tóc anh rối xù khi nó khẽ cọ lên bắp đùi nàng.
“Đừng!” nàng nói, nhỏ nhẹ nhưng kiên quyết.
Morgan ngẩng mặt lên, hơi bối rối. Chắc chắn nàng đang quá tàn nhẫn khi từ chối anh vào lúc này. Nếu nàng làm thế thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Anh hoàn toàn có thể tiếp tục như một gã cuồng si, nhưng nếunhư nó sẽ dẫn đến việc phải cưỡng bức nàng thì anh thà rằng sẽ đứng dậy và rời khỏi đây, với quần áo và lòng kiêu hãnh của bản thân còn nguyên vẹn.
“Đừng,” Sabrina nói nhẹ nhàng hơn, kéo anh lên.
Cánh tay nàng vòng qua vai anh, đẩy anh nhẹ nhàng nằm xuống giữa những chiếc gối. Morgan hơi gồnglên cưỡng lại, rõ ràng anh không muốn.
“Làm ơn,” nàng thì thầm.
Sabrina không nhìn vào mắt anh, nhưng anh có thể cảm thấy sự run rẩy trong những cử động của cánh tay nàng, những gì nàng muốn ở anh đó chính là sức sống. Có lẽ đó chính là món quà lớn nhất mà anhcó thể mang lại cho nàng. Anh đành nằm xuống giữa những chiếc gối, đầu hàng trước cánh tay ra lệnh quá đỗi dịu của dàng của nàng.
Morgan chưa bao giờ được thưởng thức cảm giác hưng phấn khi được một người phụ nữ cởi bỏ trang phục của mình, dĩ nhiên là không phải lúc anh còn là một đứa bé con. Anh rướn người lên khi Sabrina cởi bỏ áo của anh và ném nó qua đầu mình. Hơi thở của anh như ngừng lại khi nàng ôm lấy khuôn mặt anh và hôn. Nàng khẽ vuốt những sợi tóc ra khỏi mặt anh, chuỗi cử động đó như dìm anh vào sự đê mê đầy dục cảm.
Nhưng rồi trạng thái bay bổng dần tan đi khi đôi môi của nàng trượt theo cổ anh xuống phía, hôn lên ngực anh, nóng bỏng như những lưỡi lửa quét qua thân thể.
Sabrina cảm nhận thấy những bắp thịt rắn chắc nơi bụng của Morgan đang rung lên dưới đôi môi củanàng, nghe thấy tiếng rên rỉ của anh nửa đê mê, nửa khó chịu khi lưỡi nàng kéo dài một đường từ rốn của anh đến nút trên cùng của cái quần ống túm. Tiếng rên rỉ làu bàu của anh càng sâu hơn khi nàng dùng răng khẽ cắn chiếc khuy đồng và lôi tuột nó ra ngoài.
Anh cong người lên. “Em có biết em đang làm gì với anh không, cô bé?” anh rít lên qua những kẽ răng nghiến chặt.
“Một vài,” nàng trả lời, tiếp tục tháo chiếc khuy thứ hai cũng bằng cách tương tự. Chiếc quần củaMorgan bị dãn căng ra tại nơi đang lồi lên của anh, những đường may hoàn hảo của nó đang tạo ra sự chật chội quá đỗi.
“Gã thợ may chết tiệt,” anh làu bày. “Anh muốn tự tay bóp cổ gã ngay bây giờ...” Câu nói của anh chuyển sang những tiếng rên rỉ khàn đục khi chiếc cúc cuối cùng được rút ra, khúc thịt nóng của anh vươn lên dưới hơi thở khiêu gợi của Sabrina.
Anh luồn tay mình vào mái tóc nàng, kéo nàng lên và nhìn nàng bằng ánh mắt bùng cháy. Trong ánh mắt nàng lấp lánh những tia sáng là lạ mà anh biết mình sẽ không bao giờ quên được.
Sabrina bị anh làm cho say đắm; mọi việc giống như thể Chúa đã tạo ra một giống người với tính đực hoàn mỹ chỉ dành cho sự vui thích của nàng. “Làm ơn? Em có thể không”?
Đó là những từ ngữ cuối cùng mà Morgan muốn nghe từ nàng. Anh đổ vật xuống giữa những chiếc gối, đầu lắc lắc trong sự ngạc nhiên và đê mê. “Làm sao anh có thể từ chối khi em đã yêu cầu một cáchđáng yêu như thế chứ?”
“Chỉ cần nhắm mắt lại và tưởng tượng em là Circe thôi,” nàng ra lệnh thật nghiêm nghị. “Nếu anh không chịu nghe theo, em sẽ biến anh thành con lợn ngay tức khắc.”
Anh đưa tay ôm lấy đầu, thả lỏng khắp các cơ một cách lười nhác. Nhưng ánh mắt anh nóng bỏng hứa hẹn sẽ có một cú trả thù ngọt ngào. “Đừng bao giờ để mọi người nói rằng Morgan MacDonnell không biết làm cách nào để ngoan ngoãn chấp nhận số phận nhé.”
Morgan có cơ hội được biết nhiều hơn về khoái cảm nhờ sự ngọt ngào của Sabrina hơn là anh tưởng. Khi đôi môi mềm của nàng bao bọc lấy anh, anh như bùng nổ, anh biết đúng là chỗ đó. Anh nghiến chặt hàm răng và gầm gừ trong cổ họng. Khoái cảm tràn qua anh như một dòng nước xiết, cái miệng khiêugợi của Sabrina như vẽ lên một thiên đường mờ ảo ngay trước mắt anh.
Sabrina khẽ rên rỉ sâu trong cổ họng, nàng trút hết lên Morgan tình yêu, sự đam mê mà nàng đã khóa kín trong trái tim mình những năm vừa qua. Nàng chậm rãi hưởng thụ, bay bổng vì đem lại cho anh sự sungsướng. Đây chính là hương vị tình ái đầu tiên mà nàng đem đến cho anh từ sau khi nàng lao người qua mỏm núi ấy, và nàng càng yêu Morgan hơn vì anh đã quỳ phục trước sự khiêu gợi của nàng. Anh trởthành con thú đẹp đẽ của nàng, và nàng nhận ra nàng không hề muốn chinh phục và thuần hóa anh, mà chỉ muốn dẫn dắt anh ngày càng cuồng si hơn, mạnh mẽ hơn chính anh bây giờ mà thôi.
Đôi tay anh nắm lấy mái tóc nàng, định chế ngự nàng khi mà nàng đã biến anh thành nô lệ cho chính nàng bằng những lời hứa ngọt ngào, sự tra tấn đầy đam mê mà nàng đang thực hiện với anh.
Cắn nhẹ một lần nữa, nàng đã khiến Morgan đi đến giới hạn chịu đựng của mình. Trong một khoảnhkhắc thời gian như ngừng lại, rồi sau đó Sabrina nhận ra mình đang nằm bên dưới anh. Những ngón tay anh ve vuốt đôi môi nàng như tự hỏi, như nhớ lại cảm giác mềm mại và đê mê khi chúng chạm vào cơthể trần trụi của anh.
Khuôn mặt đẹp như tạc của anh căng ra vì sung sướng. “Anh không thể đợi được nữa. Đã quá lâu rồi.”
Rồi anh lần những ngón tay xuống bụng nàng, ve vuốt đám lông mềm mại, cảm thấy nàng như tan chảy ra trong đôi tay anh. Mắt Sabrina dại đi vì sợ hãi và đê mê. Nhưng với sự dịu dàng của mình, Morgan dần dần cũng khiến cho nàng thả lỏng những cơ bắp nơi cặp đùi mình, anh nhẹ nhàng tách chúng ra và phủ phục người lên thân thể nóng bỏng của nàng.
Đặt đôi môi mình lên mô nàng, anh hôn, cắn nhẹ nhàng lên đôi môi căng mọng khi anh tiến vào cơ thể nàng, xuyên qua thân thể trần tục và nóng bỏng bằng những cú thúc mạnh mẽ. Sabrina như đã quên mất khoái cảm trần tục là như thế nào. Miệng Morgan nuốt lấy những câu rên rỉ vô nghĩa đầy khoái cảm của nàng.
“Công chúa,” anh thì thầm vào tai nàng. “Công chúa vô cùng xinh đẹp của anh. Anh muốn chiếm đoạtem. Nuông chiều em. Muốn làm cho em sung sướng đến cùng cực.”
Và anh chỉ cần như thế thôi. Chiếm đoạt nàng chỉ dành riêng cho anh. Nuông chiều nàng với sự đam mê của anh. Làm cho nàng như phát cuồng lên với lạc thú xác thịt, cho đến khi nàng không còn làm được gì hơn ngoài bấu chặt vào vai anh, những tiếng rên rỉ vỡ òa ra không ngớt vì đê mê. Nhưng như thế vẫn là chưa đủ với Morgan. Anh còn đưa tay lên đầu nàng, nhẹ nhàng cào lên những điểm kích thích ẩn dưới mái tóc.
Mụ mị trong sự khoái cảm và hưng phấn, Sabrina cong người lên. Đôi chân vẫn còn chưa lành lặn của nàng bỗng nhiên tràn đầy sức mạnh, chúng quặp lấy anh, gót chân nàng thúc nhẹ vào lưng anh như muốn đẩy anh vào sâu hơn nữa trong thân thể nàng.
Morgan chỉ có một khoảnh khắc ngắn ngủi để cảm nhận sự chiến thắng của mình trước khi sự cuồngnhiệt của nàng đưa anh đến tận cùng sung sướng. Anh gồng người lên ghì chặt lấy nàng, tiếng gầmhoan lạc của hai người tan nhòa trong cơn dông đầy sấm chớp.
Morgan lặng lẽ ngồi bên mép giường, trang phục gọn gàng, anh đang ngắm Sabrina ngủ vùi. Tay anh vuốt ve tấm lưng trần của nàng, như mê đi vì làn da mịn màng. Làn da nàng như sáng lên dưới ánh nắng nhàn nhạt của bình minh sớm, quyến rũ đôi tay anh tự động đi xuống sâu hơn. Nàng vẫn còn ngủ say,càu nhàu điều gì đó không rõ nghĩa rồi vùi mình vào giữa những chiếc gối to kê xung quanh.
Morgan cười. Trên giường nàng chỉ nhìn thấy mái tóc nàng rối bù và bộ mông tròn trịa, nàng trông giống một cung phi vừa trải qua một đêm hoang dại với vị đế vương của mình hơn là giống một nàng công chúa.
Bàn tay anh nhẹ nhàng nắn bóp bắp chân nàng, giúp nàng thả lỏng những phần cơ yếu ớt của mình. Anh sẽ không bao giờ có thể quên được khoảnh khắc đê mê khi đôi chân xinh xắn của nàng bấu chặt lấy người anh.
Rồi nàng sẽ sớm đi lại bình thường thôi, anh thầm nghĩ. Anh đã nhìn thấy viễn cảnh ấy. Miện anh nở rộng thành một nụ cười nhăn nhở. Có lẽ phải xem xét lại cách thức phục hồi đôi chân của nàng mới được.Đáng lẽ anh phải nghĩ ra cách thức vô cùng hiệu quả và hấp dẫn này từ lâu rồi chứ, dù sao kết quả cũnglà khiến cho đôi chân có sức sống trở lại.
Chiếc đồng hồ ở một góc nào đó trong ngôi nhà này đang đều đặn điểm năm tiếng chuông. Morgan biết tốt nhất là nên rời khỏi căn phòng này trước khi có một cô hầu nào đó xuất hiện. Không nên để cho giađình Belmot khốn khổ biết rằng đã có một gã Scốt bất hảo khác đã hớp hồn cô cháu gái yêu quý của họ. Và anh cũng cần gửi lời với Dougal và Elizabeth, rằng anh quyết định sẽ ở lại Luân Đôn và chiến đấu để có được cô dâu của anh.
Luồn tay vào mái tóc của Sabirna, anh cố gắng không nghi ngờ điều gì về nàng. Nàng đã tin tưởng dâng hiến cả tấm thâ mình cho anh trước đây, và bây giờ anh phải chịu trách nhiệm nếu chuyện giữa hai người lại đổ vỡ lần nữa. Hai người đã trải qua một thời gian quá dài trước khi nàng sẵn sàng trao trái tim nàng vào vòng tay của anh.
Thở dài, anh kéo chăn đắp cho nàng, rồi đứng dậy, nhét chiếc áo nhàu nát vào cạp quần. Một vật gì đó rơi ra sàn dưới chân anh.
Morgan nhìn xuống quyển Thánh kinh mà anh đã nhìn thấy lòi ra dưới tấm nệm trong đêm qua. Anh cúi xuống nhặt quyển sách lên, theo bản năng anh nhận ra đây là quyển sách của mọi quyển sách khác, là thứ đáng được kính trọng. Những trang giấy mỏng manh lật mở, làm rơi ra một nhánh cây khô héo, với những chiếc lá vàng úa.
Trái tim bỗng đập rộn rã bên tai anh.
Ngón tay run run khi anh khẽ nâng nhánh cây mỏng manh như tờ giấy lên giữa những ngón tay, nhận ra đó chính là cây kim tước vẫn mọc ở sườn núi Cao nguyên. Anh nhìn chằm chằm Sabrina, quá đỗi ngạc nhiên. Nàng đã xua đuổi anh, gần như từ bỏ anh, nhưng lại không thể vứt bỏ nhánh cây dại mà gã ngốc như anh đã đem đến cho nàng. Thậm chí, nàng còn giữ lại chúng, ép lại trong những trang giấy của quyển sách này giống như trái tim ngủ yên của nàng.
Morgan nhẹ nhàng cài nhánh hoa khô vào trong túi áo ngực gần với trái tim anh và cất quyển Thánh kinh vào chỗ cũ của nó. Tâm hồn anh vui sướng và rộn rã. Anh có rất nhiều việc phải làm trước khi anh quay trở lại ngôi nhà này.
Khi Morgan nhẹ nhàng trèo ra ngoài từ cánh cổng đóng kín, một vành mặt trời mỏng đã ló dạng ở phía đông. Hơi nước tàn tích của trận mưa đêm qua đang bốc hơi thành những đám sương mù buổi sớm.
Anh đang tập trung cao độ vào kế hoạch sắp tới của mình đến nỗi vấp chân khi một dáng người mặc áo choàng kín lảo đảo chặn đường anh.
“Thưa quý ngài, xin hãy bố thí cho kẻ hèn này một đồng xu nhỏ bé trong túi của ngài.”
Morgan cau mày, nghĩ rằng gã ăn mày có vẻ dậy sớm hơn anh tưởng. Nhưng tấm áo choàng rách rưới của gã đã ướt đẫm, có vẻ như hắn đã ngủ ở ngoài trời cả đêm hôm qua. Nhớ về những ngày anh cònphải chịu đói và lạnh, anh bèn lấy ra túi tiền của mình. Thò tay lấy ra một nắm bạc rồi anh thả nguyên chiếc túi vào bàn tay xòe rộng của gã ăn mày, trong lòng thực sự muốn chia sẻ chút hạnh phúc và hy vọng của anh với những người kém may mắn hơn. “Hãy dùng nó để tẩm bổ sức khỏe, bạn của ta.”
“Cảm ơn đức ngài,” gã ăn mày gọi với sau lưng anh. “Kẻ hèn này sẽ không bao giờ quên ơn ngài, tôi hứa đấy.”
Nhưng Morgan đã thoắt quên đi người ăn mày, anh sải những bước dài trên vỉa hè, đôi chân nhẹ nhõm như nhảy múa, anh không còn nghĩ về quá khứ nữa, mà là tương lai.
Đã lâu rồi Sabrina mới ngủ dậy với một nụ cười trên môi. Nắng sớm tràn vào căn phòng qua những cánh cửa. Nàng duỗi người, thật hoan hỉ với một chút cử động chậm rãi nơi bắp chân mình. Sabrina cảm thấy mình như một đứa trẻ, thức dậy vào một ngày trời đầy nắng và tràn đầy năng lượng.
Nàng co duỗi đôi chân dưới lớp chăn phủ mà không nhận ra, rồi khi nàng nhìn thấy chúng, gần như nàng mê đi vì những cử động nhẹ nhàng đó. Nàng sẽ ra như thế nào nếu đây chỉ là một trong những ngày tiếp theo? Sẽ ra sao nếu nàng đơn giản chỉ là ngồi dậy, vung vẩy đôi chân mình bên thành giường rồi đặt chân mình xuống sàn?
Sau khi tròng vào người chiếc áo ngủ, nàng ném chiếc chăn sang một bên rồi nhích dần từng tí một về phía thành giường cho đến khi đôi chân lủng lẳng ngay phía trên mặt sàn. Những giọt mồ hôi lấm tấm bên thái dương nàng. Nhè nhẹ cắn môi mình, nàng dùng tay đẩy người về phía trước, rồi chùng chân xuống cho đến khi những ngón chân mình chạm vào mặt sàn mát lạnh. Nàng trượt người hết cỡ cho đến khi ra khỏi tấm đệm. Đôi chân của nàng đang tì nhẹ nhàng trên mặt sàn gỗ láng bóng.
Hít một hơi thở thật sâu, nàng chậm rãi chuyển dần sức nặng cơ thể mình từ đôi tay đang chống trên thành giường sang đôi chân cho đến khi nàng đã đứng. Đứng thôi, chưa phải là đi. Nàng đã làm được như thế này rất nhiều lần trước đây.
Phớt lờ những bắp thịt đang run rẩy yếu ớt của mình, nàng nhích một chân tới trước, rồi đến chân kia, những ngón chân dò dẫm tìm một điểm tựa cho cơ thể nàng thăng bằng.
Sự vui sướng theo những mạch máu của nàng lan khắp ra cơ thể. Nàng chỉ cách không quá vài cm từ chiếc giường, nhưng nàng đã tự làm bằng chính đôi chân của mình. Nàng đã bước đi rồi. Thử tượng tượng Morgan sẽ ngạc nhiên đến như thế nào nếu một buổi sáng nào đó anh mở cửa và thấy nàng lao vào vòng tay anh? Ý nghĩ bồng bột làm cho nàng thấy hơi choánh. Nàng lảo đảo. Tay nàng túm vội lấy mép chiếc dây kéo chuông khi nàng ngã huỵch ra nền nhà.
Nàng nắm lấy đầu dây bằng cả hai tay, kéo thật lực với cả niềm vui của mình. “Beatrice!” nàng gào toáng lên. “Bea, đến đây nhanh lên!”
Cô đầy tớ trẻ tuổi nhào vào trong phòng, tóc vẫn còn đang buộc dở và trên người cô gái vẫn còn mặc áo ngủ. Đôi má bánh bao của cô ta ửng hồng lên. “Ôi, tiểu thư, có chuyện gì thế? Cô bị đau à? Cô ngã sao?”
Sabrina cố gắng níu vào thành giường để đứng dậy. “Tất nhiên là tôi bị ngã rồi. Có tuyệt vời không? Tôi không thể chờ để ngã lần nữa đâu.”
Nàng không phải chờ lâu. Thả tay ra khỏi thành giường, nàng nhấc một bên chân mình lên, hạ xuống, rồi bước tiếp. Bea cố gắng đỡ nàng nhưng rồi cả hai đều ngã lăn ra sàn. Tiếng cười vui sướng của Sabrina như bệnh truyền nhiễm, làm cho Bea quên đi cả vết đau trên chân mình.
“Em có nên đánh thức ông chủ và bà chủ không?” Bea nói trong hơi thở dồn dập. “Em nghĩ cả hai người đều muốn biết chuyện này.”
Sabrina thoáng cảm thấy xấu hổ vì những chuyện mà hai người ấy phải chịu đựng nàng suốt mấy thángqua. “Có lẽ nên để sau đi. Tôi cần phải cố gắng hơn nữa. Bảo Teddy đánh xe ngựa ra nhé.”
Bea vội vã đi ra cửa.
“À, còn nữa, Bea?”
“Thưa cô?”
Sabrina nhe răng ra. “Đem đến cho tôi ít điểm tâm đã. Tôi đói muốn chết.”
Sabrina thò đầu ra từ cửa sổ của cỗ xe ngựa. “Nhanh lên nào, Teddy! Anh có chắc là đúng địa chỉ không đấy? Mấy con ngựa này không thể chạy nhanh hơn sao?”
“Chúng ta chắc chắn có địa chỉ của vị bá tước và chúng ta đang đi nhanh hết cỡ rồi, thưa tiểu thư.” người đánh xe nói với nàng. “Chúng ta gần như đã giẫm lên người quý ông ở chỗ giao nhau vừa rồi.”
Quý ông bảnh trai đó đang giứ giứ nắm đấm của ông ta về phía chiếc xe ngựa và gào toáng lên những câu hỏi về tư cách của người ngồi trong chiếc xe. Sabrina nẩy lên nẩy xuống trên ghế ngồi của mình nhưthể nàng muốn dậy cho lũ ngựa kia biết thế nào là phóng nhanh hơn nữa. Những làn gió buổi sáng ấm áp làm xổ tung búi tóc buộc vội vàng của nàng. Cơn bão đã quét sạch những con phố chật hẹp của Luân Đôn và đem lại cho không khí sự trong lành hiếm thấy.
Dưới con mắt Sabrina lúc này, cả thế giới xung quanh thật tươi mới và đầy hy vọng, kể cả gã ăn mày rách rưới đang nằm một đống ở góc đường gần nhà Morgan.
Chiếc xe ngựa chạy chậm dần rồi dừng lại ở phía đường đối diện, trước cửa một căn nhà gỗ trông giản đơn. Nàng vội vã bật mở cửa xe ngựa trước ánh mắt sững sờ của Teddy. “Chiếc ghế, Teddy. Tôi mở cửa. Còn anh đi lấy cái ghế ấy cho tôi.”
Khi Teddy chạy ra đằng sau để tháo dây buộc chiếc xe lăn của nàng, Sabrina cực kì hy vọng rằng nàng sẽ không còn phải dùng nó lâu hơn nữa.
Vui vẻ với ý nghĩ đó, nàng đặt chân lên bậc lên xuống của chiếc xe ngựa. Nhưng trước khi Teddy quay trở lại, cánh cửa của ngôi nhà ấy đã bật mở ra. Một người đàn ông và một người phụ nữ xuất hiện trên ngưỡng cửa. Tiếng nói cười của những người đó dội vào khoang hẹp của chiếc xe ngựa. Khi ngườiphụ nữ đó quay đầu lại cười với người đàn ông có râu, chiếc mạng che mặt của bà lật lên, để lộ một mái tóc màu nâu dày và giản dị, thanh lịch. Ánh nắng chiếu qua những sợi tóc ấy sáng đến nhức mắt.
Sabrina vội vã lùi người trở lại khoang xe, nụ cười của nàng dần tan biến.
Một người đàn ông khác xuất hiện đằng sau họ. Một người đàn ông cao lớn, đẹp trai theo kiểu ngang tàng với chiếc cằm nhẵn nhụi và quần ống túm. Hàm răng trắng của anh ta sáng lấp lóa với một nụ cười thỏa mãn. Người đàn ông có râu vỗ vỗ lên lưng anh, rồi dừng lại trước ngưỡng cửa và đưa cho anh một túi khá nặng.
Sabrina nhìn cha mẹ nàng tay trong tay sánh bước xuống đường, những bước chân của họ thanh thoát hơn nhiều so với không khí xung quanh nàng lúc này. Morgan đứng trên bậc cửa thêm một vài phút nữa,anh ta đặt chiếc túi lên lòng bàn tay và nâng lên hạ xuống như đang cân đo sức nặng của nó. Rồi anh taquay trở lại căn nhà đó.
Ba mươi đồng bạc.
Ý nghĩ đến với Sabrina một cách chắc chắn, xấu xa, và đủ đầy phản bội theo kí ức về những lời sôi nổi của Morgan trong nhà ngục của cha nàng. Một thứ cảm xúc mạnh mẽ không bao gồm cả nàng trong đó.
Họ là tất cả những gì tôi có. Tất cả của tôi. Và tôi sẽ làm bất cứ điều gì vì họ.
Ngay cả có phải cất những đồng vàng bất chính vào chiếc két của lâu đài MacDonnell thu được bằngcách thêu mối tình lãng mạn với con gái của Dougal Cameron.
Sabrina chợt nhớ đến hai người mà nàng đã từng nhìn thấy ở góc đường hôm đó, và chút cảm giác ngờ ngợ của nàng đã được chứng minh. Cha mẹ nàng đã chứng kiến tất cả sao? Những cú ngã, những lần nổi cáu, tất cả những thứ đó đều có thể đem ra trao đổi được sao? Đôi tay đeo găng của nàng áp chặt lên miệng, cố ngăn không cho mình bật khóc nức nở.
Có phải không, cha và mẹ nàng đã ra giá cho Morgan với mỗi cú ngã của nàng? Và mỗi lần anh gọi tên nàng đều phải được cha mẹ nàng gật đầu cho phép? Nụ cười của anh đáng giá bao nhiêu? Nụ hôn của hai người? Và còn chuyện đã xảy ra vào đêm qua? Ôi, cả ba con người ấy thật vĩ đại. Phải chăng Morgan đã thích thú kể với họ tất cả những chi tiết về mối quan hệ của hai người? Sabrina nhắm chặtmắt lại trước kí ức về miệng nàng trên da thịt nóng bỏng của anh, hương vị của anh trên lưỡi nàng.
Sự nhục nhã bùng lên như những thanh củi trong lòng nàng, làm nàng phát bệnh với sức nóng của nó.
Cha nàng sẵn sàng làm tất cả vì nàng.
Morgan sẵn sàng làm tất cả vì gia tộc của anh ta.
Ngay cả khi Eve đã phải chứng minh sự dối trá và lừa lọc trong màn kịch của họ thì sự logic này là không thể chối bỏ được.
Teddy xuất hiện trước cánh cửa, vất vả đánh vật với chiếc ghế. Sabrina nhìn chằm chằm vào thứ đồ làm bằng gỗ và sắt kì dị đó, cảm thấy thù ghét vật đó, thù ghét tất cả. Nàng đã hiểu vì sao cha cô phải chi tiền cho những thứ như thế.
“Ném nó đi,” nàng lạnh lùng ra lệnh.
Đôi lông mày của người đánh xe cong lại, vẻ khó chịu hiện rõ. “Nhưng, thưa cô, cô đã nói...”
“Tôi không quan tâm tôi đã nói gì. Vứt nó đi. Tôi không còn muốn nhìn thấy nó nữa”
Nàng đóng sầm cánh cửa khi chờ người đánh xe quay lại. Anh ta nhanh chóng xuất hiện bên cạnh cửa sổ, vẻ mặt khổ sở. “Bây giờ chúng ta đi đâu, thưa tiểu thư?”
“Nhà,” nàng nói, ánh mắt vô thức. “Tôi muốn về nhà.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook