Lời Thề Ước Em Không Thể Thay Đổi
-
Chương 13
Tôi nói rồi, tất cả những điều này
đều thay đổi và nằm ngoài dự kiến của tôi.
Ngày hôm đó, chúng tôi đến sân đua xe cổ vũ cho Triển Khải Dương, anh ấy tham gia vào hoạt động của đội đua xe.
Sân đua xe nằm ở khu vực ngoại ô khá hoang vu. Mười mấy cậu học sinh nam điều khiển xe đạp đi qua đi lại ở khu vực có dốc dựng đứng.
Mái tóc xù của Triển Khải Dương trông rất bắt mắt. Khải Dương nói: -Cám ơn hai người đẹp đã đến cổ vũ cho tôi! Tôi cảm động đến phát khóc đây này!
-Lặc Kì Nặc…- Hạ Đóa Tuyết lấy tay chỉ ra xa, miệng reo lên. Tiếng reo của cô ấy khiến cho chúng tôi dừng cuộc nói chuyện lại, mắt hướng theo phía ngón tay của Đóa Tuyết.
Kì Ngôn đang đi về hướng chúng tôi dưới sự dẫn dắt của đội trưởng đội đua xe. Đội trưởng nói: -Đây là một người bạn tôi mới quen vài ngày trước, đua xe cũng không tồi. Hôm nay cậu ấy cũng tham gia thi đấu với chúng ta!
Triển Khải Dương lẩm bẩm: -Có nhầm không đấy?
Kì Ngôn nhoẻn miệng cười, vui vẻ chào Hạ Đóa Tuyết: -Người đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Đội trưởng đội đua xe chỉ tay vào Hạ Đóa Tuyết và hỏi: -Sao cậu lại quen với con gái ông trùm xã hội đen thế hả?
Triển Khải Dương lập tức cướp lời: -Là tôi quen đấy! Chỉ có điều đây là lần đầu tiên cô ấy đến đây!
-Hạ Đóa Tuyết là con gái của ông trùm xã hội đen ư? Đây có phải là đang quay phim không hả?-Kì Ngôn lẩm bẩm.
Chúng tôi liền quay sang lườm anh ấy một cái. Bác Hạ là ông trùm xã hội đen ở Cảnh An này, điều này ai ai cũng biết!
Mặc dù ngay cả tôi cũng phải giật mình kinh ngạc khi nghe thấy điều này lần đầu tiên.
Tôi đã từng gặp bác Hạ một lần. Cách ăn vận của bác Hạ nhìn là biết bác là người có tiền. Trong nhà Hạ Đóa Tuyết trồng rất nhiều cây tùng, nuôi rất nhiều chó sói, con nào con ấy trông cực kì dữ tợn. Từ đó có thể thấy, hệ thống bảo an của nhà họ Hạ là vô cùng hoàn chỉnh.
Lần đầu tiên tôi đến nhà họ Hạ là hai năm về trước. Lúc ấy chúng tôi mới quen biết chưa được bao lâu, Hạ Đóa Tuyết liền dẫn tôi bỏ nhà ra đi, cuối cùng lại khăn gói về nhà cô ấy ở.
Lúc ấy bác Hạ đang đánh mạt chược. Nghe thấy tin này, bác liền cho giải tán đám bạn đánh bài của mình, sai người làm đồ ăn ngon chiêu đãi tôi. Bác nói, một đứa dám làm bạn với con gái bác, dám nghe lời con gái bác bỏ nhà ra đi quả là không tồi! Tôi cố sức nhét đầy cơm vào miệng. Ai bảo là tôi không sợ nào? Chỉ nhìn thấy đám người mặt mày hung tợn đứng ở trước cửa nhà cô ấy thôi cũng khiến cho chân tôi mềm nhũn ra rồi. Thế nhưng, khi đám người hung dữ này ngoan ngoãn cúi chào “Chào tiểu thư”, chân tôi như cứng đơ lại, liệu họ có phải là cáo đội lốt hổ không nhỉ?
Lúc ăn cơm, bác Hạ liên tục gắp thức ăn cho tôi, mang cô ca cho Hạ Đóa Tuyết uống, lại còn cho đá vào cốc cho cô ấy nữa chứ. Lúc ấy tôi đã nghĩ, ông trùm xã hội đen chẳng qua cũng chỉ là một người cha bình thường mà thôi!
Không ai dám chọc giận Hạ Đóa Tuyết. Mặc dù cô ấy xinh đẹp như một bông hoa đang hé nở nhưng chẳng có anh chàng nào dám đến tán tỉnh hay theo đuổi cô ấy cả.
Chỉ có Kì Ngôn, cái tên điếc không sợ súng này là ngoại lệ, lại còn suốt ngày bắn tín hiệu ngầm cho Hạ Đóa Tuyết nữa chứ, cứ tưởng mình là thần Cupiter chắc? Sau này gây họa lớn thì mới biết thân!
Kì Ngôn nhìn tôi, lại quay sang nhìn Hạ Đóa Tuyết, rồi ánh mắt dừng lại ở trên người Triển Khải Dương. Cuối cùng, Kì Ngôn hạ giọng nói: -Thôi đừng nhiều lời nữa, vào sân đi! Chúng ta sẽ phân định thắng thua trên đường đua!
Kì Ngôn sử dụng chiếc xe đua của đội trưởng. Nhìn quang cảnh trường đua khiến cho tôi sợ phát khiếp. Ngoài khi chơi cờ bạc ra, tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc như thế này của Kì Ngôn. Dường như khuôn mặt ấy còn đang ánh lên sự hào hứng. Những đoạn đường đua dốc đứng như vậy, dốc tới mức có cảm giác ngã ngay xuống được. Nghe nói người chiến thắng trong cuộc đua này sẽ đại diện cho toàn đội tham gia vào một cuộc thi đấu nhỏ.
Hạ Đóa Tuyết đứng bên cạnh tôi, miệng hò reo liên tục, cứ như thể muốn hò reo cho những đám cây khô bên cạnh sống lại hết ấy.
-Xin cậu đấy, đại tiểu thư! Hãy yên lặng chút đi!
-Chẳng nhẽ cậu không cảm thấy Kì Nặc vừa đẹp trai vừa rắn rỏi sao?
Tôi nhìn Kì Ngôn. Anh ấy và Kì Nặc cùng có khuôn mặt tuấn tú. Một chàng trai sắp 13 tuổi, cao 1.7m, làn da hơi nâu, miệng luôn nở nụ cười…nói không đẹp trai đến mê người e là chẳng có ai tin.
Cuộc thi đã kết thúc, Kì Ngôn về đầu tiên. Triển Khải Dương bất mãn ngồi bệt xuống dưới nền đất, tu nước ừng ực. Tôi ngồi trên ghế, Khải Dương dựa người vào chân tôi. Kì Ngôn ngồi xuống đối diện tôi, bên cạnh Hạ Đóa Tuyết.
Tôi quay sang nói với Triển Khải Dương: -Tư thế này của cậu giống hệt như con cún con tôi nuôi ở nhà, lần nào nó cũng nằm bò lên chân tôi, đáng yêu chết đi được!
Triển Khải Dương hậm hực nói: -Sao lại để cho cậu ta về đầu cơ chứ? Đúng là sai lầm!
Tôi cầm lon nước ngọt lên, định mở mà không sao mở được, cuối cùng đành bỏ cuộc. Kì Ngôn đến gần, cầm lon nước ngọt lên, mở ra rồi đưa lại cho tôi.
-Tay cậu không mở được mà cũng không biết mở miệng nói với người khác một tiếng!
Triển Khải Dương và Hạ Đóa Tuyết lúc này mới nhớ ra chuyện tay tôi bị tàn phế.Thực ra cũng khó mà trách họ được. Sau khi tôi lấy lại được nụ cười, tôi vẫn luôn muốn thử làm mọi việc bằng tay trái. Mục đích tôi rèn luyện tay trái của mình là để bọn họ quên đi cái tay tàn phế của tôi. Tôi không muốn khiến cho họ càng thêm đau lòng.
Đôi mắt Hạ Đóa Tuyết như bị phủ một lớp sương mù, khẽ cất tiếng hỏi tôi: – Tiểu Mạt, cậu có đau không?
Tôi lắc đầu: -Không! Có đau thì đã đau hết từ lâu rồi!
Đề tài này quá buồn, vì thế nhân lúc đưa giấy ăn cho Triển Khải Dương lau mặt, tôi liền chuyển chủ đề.
-Mỗi lần tôi đến An Ỷ Cư đều không nhìn thấy cậu với cả anh trai cậu đâu. Hai người đang bận cái gì vậy?- tôi hỏi Triển Khải Dương.
-Anh ấy á, không chịu chăm chỉ luyện chữ, cả ngày đi đánh bóng rổ, lại còn suốt ngày giáo huấn tôi thế này thế nọ, thật là lắm chuyện!
Trong khi tôi và Triển Khải Dương nói chuyện, Kì Ngôn chỉ im lặng không nói gì. Hình như anh ấy đang rất mệt. Uống hết lon nước ngọt còn lấy tay bóp cái lon dẹp lép.
Triển Khải Dương nói: -Không ngờ học sinh thiên tài của trường cũng biết đua xe giỏi thế!
Kì Ngôn nhìn về phía mặt trời đang lặn và ném cái lon dẹt ra rõ xa rồi nói: -Khi có anh ta ở bên cạnh, cậu sẽ cảm thấy anh ta phiền phức.
Khi anh ta không có ở bên cậu nữa, cậu lại thấy nhớ cái phiền phức ấy!
Hạ Đóa Tuyết và Triển Khải Dương ngây người không hiểu nổi ý nghĩa câu nói này của Kì Ngôn. Nhưng tôi thi hiểu, tôi biết anh ấy đang nói đến Kì Nặc.
Kì Ngôn cũng giống như tôi, thường xuyên nghĩ đến Kì Nặc, nghĩ đến những ngày tháng vui vẻ ở huyện Thụ Thủy.
Chúng tôi giống nhau….đều rất nhớ anh ấy!
Lúc về nhà, chúng tôi ngồi xe buýt tuyến 77. Kì Ngôn lấy ra một cái xúc xắc, lắc lắc trong tay rồi hỏi: -Chọn to hay nhỏ?
-To!- tôi gỏn lọn đáp.
Sau khi mở tay ra, kết quả đúng là to. Tôi cười đắc chí.
Đột nhiên, Kì Ngôn hỏi tôi: -Vậy còn chúng ta thì sao?
Giọng nói của anh rất khẽ, tôi thực sự cảm thấy khó mà thích ứng được với biểu cảm bi thương này ở Kì Ngôn. Tôi cảm thẩy rất mơ hồ trước vấn đề mà Kì Ngôn vừa hỏi, chúng tôi nghĩa là sao nhỉ?
Thế nên tôi đành hỏi lại: -Anh nói gì cơ?
Kì Ngôn ngập ngừng nói: -Anh hỏi là hiện giờ em đã có thể phân biệt được anh và Kì Nặc chưa? Cho dù là vào giữa đêm tối?
Tôi nghĩ một hồi lâu rồi gật đầu: -Có lẽ là được!
Lúc xuống xe, Kì Ngôn liền đưa tay ra đỡ tôi và nói: -La Tiểu Mạt, trong thời gian chân anh bị thương, ngày nào em cũng đỡ anh xuống cầu thang. Sau này, mỗi khi xuống cầu thang, anh đều nhớ đến em!
Không khí buổi tối thật ngột ngạt. Tôi thò tay ra khỏi ông tay áo và đút vào trong túi rồi nói: -Cũng giống như mỗi lần nói chuyện, em lại nhớ đến con rắn màu xanh đã cắn anh!
Đó là lần đầu tiên tôi nhận nhầm Kì Ngôn. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, sự nhầm lẫn định mệnh ấy lại khiến cho tôi có được một cái kết luận cuối cùng, không bao giờ có thể thay đổi được.
Ngày hôm đó, chúng tôi đến sân đua xe cổ vũ cho Triển Khải Dương, anh ấy tham gia vào hoạt động của đội đua xe.
Sân đua xe nằm ở khu vực ngoại ô khá hoang vu. Mười mấy cậu học sinh nam điều khiển xe đạp đi qua đi lại ở khu vực có dốc dựng đứng.
Mái tóc xù của Triển Khải Dương trông rất bắt mắt. Khải Dương nói: -Cám ơn hai người đẹp đã đến cổ vũ cho tôi! Tôi cảm động đến phát khóc đây này!
-Lặc Kì Nặc…- Hạ Đóa Tuyết lấy tay chỉ ra xa, miệng reo lên. Tiếng reo của cô ấy khiến cho chúng tôi dừng cuộc nói chuyện lại, mắt hướng theo phía ngón tay của Đóa Tuyết.
Kì Ngôn đang đi về hướng chúng tôi dưới sự dẫn dắt của đội trưởng đội đua xe. Đội trưởng nói: -Đây là một người bạn tôi mới quen vài ngày trước, đua xe cũng không tồi. Hôm nay cậu ấy cũng tham gia thi đấu với chúng ta!
Triển Khải Dương lẩm bẩm: -Có nhầm không đấy?
Kì Ngôn nhoẻn miệng cười, vui vẻ chào Hạ Đóa Tuyết: -Người đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Đội trưởng đội đua xe chỉ tay vào Hạ Đóa Tuyết và hỏi: -Sao cậu lại quen với con gái ông trùm xã hội đen thế hả?
Triển Khải Dương lập tức cướp lời: -Là tôi quen đấy! Chỉ có điều đây là lần đầu tiên cô ấy đến đây!
-Hạ Đóa Tuyết là con gái của ông trùm xã hội đen ư? Đây có phải là đang quay phim không hả?-Kì Ngôn lẩm bẩm.
Chúng tôi liền quay sang lườm anh ấy một cái. Bác Hạ là ông trùm xã hội đen ở Cảnh An này, điều này ai ai cũng biết!
Mặc dù ngay cả tôi cũng phải giật mình kinh ngạc khi nghe thấy điều này lần đầu tiên.
Tôi đã từng gặp bác Hạ một lần. Cách ăn vận của bác Hạ nhìn là biết bác là người có tiền. Trong nhà Hạ Đóa Tuyết trồng rất nhiều cây tùng, nuôi rất nhiều chó sói, con nào con ấy trông cực kì dữ tợn. Từ đó có thể thấy, hệ thống bảo an của nhà họ Hạ là vô cùng hoàn chỉnh.
Lần đầu tiên tôi đến nhà họ Hạ là hai năm về trước. Lúc ấy chúng tôi mới quen biết chưa được bao lâu, Hạ Đóa Tuyết liền dẫn tôi bỏ nhà ra đi, cuối cùng lại khăn gói về nhà cô ấy ở.
Lúc ấy bác Hạ đang đánh mạt chược. Nghe thấy tin này, bác liền cho giải tán đám bạn đánh bài của mình, sai người làm đồ ăn ngon chiêu đãi tôi. Bác nói, một đứa dám làm bạn với con gái bác, dám nghe lời con gái bác bỏ nhà ra đi quả là không tồi! Tôi cố sức nhét đầy cơm vào miệng. Ai bảo là tôi không sợ nào? Chỉ nhìn thấy đám người mặt mày hung tợn đứng ở trước cửa nhà cô ấy thôi cũng khiến cho chân tôi mềm nhũn ra rồi. Thế nhưng, khi đám người hung dữ này ngoan ngoãn cúi chào “Chào tiểu thư”, chân tôi như cứng đơ lại, liệu họ có phải là cáo đội lốt hổ không nhỉ?
Lúc ăn cơm, bác Hạ liên tục gắp thức ăn cho tôi, mang cô ca cho Hạ Đóa Tuyết uống, lại còn cho đá vào cốc cho cô ấy nữa chứ. Lúc ấy tôi đã nghĩ, ông trùm xã hội đen chẳng qua cũng chỉ là một người cha bình thường mà thôi!
Không ai dám chọc giận Hạ Đóa Tuyết. Mặc dù cô ấy xinh đẹp như một bông hoa đang hé nở nhưng chẳng có anh chàng nào dám đến tán tỉnh hay theo đuổi cô ấy cả.
Chỉ có Kì Ngôn, cái tên điếc không sợ súng này là ngoại lệ, lại còn suốt ngày bắn tín hiệu ngầm cho Hạ Đóa Tuyết nữa chứ, cứ tưởng mình là thần Cupiter chắc? Sau này gây họa lớn thì mới biết thân!
Kì Ngôn nhìn tôi, lại quay sang nhìn Hạ Đóa Tuyết, rồi ánh mắt dừng lại ở trên người Triển Khải Dương. Cuối cùng, Kì Ngôn hạ giọng nói: -Thôi đừng nhiều lời nữa, vào sân đi! Chúng ta sẽ phân định thắng thua trên đường đua!
Kì Ngôn sử dụng chiếc xe đua của đội trưởng. Nhìn quang cảnh trường đua khiến cho tôi sợ phát khiếp. Ngoài khi chơi cờ bạc ra, tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc như thế này của Kì Ngôn. Dường như khuôn mặt ấy còn đang ánh lên sự hào hứng. Những đoạn đường đua dốc đứng như vậy, dốc tới mức có cảm giác ngã ngay xuống được. Nghe nói người chiến thắng trong cuộc đua này sẽ đại diện cho toàn đội tham gia vào một cuộc thi đấu nhỏ.
Hạ Đóa Tuyết đứng bên cạnh tôi, miệng hò reo liên tục, cứ như thể muốn hò reo cho những đám cây khô bên cạnh sống lại hết ấy.
-Xin cậu đấy, đại tiểu thư! Hãy yên lặng chút đi!
-Chẳng nhẽ cậu không cảm thấy Kì Nặc vừa đẹp trai vừa rắn rỏi sao?
Tôi nhìn Kì Ngôn. Anh ấy và Kì Nặc cùng có khuôn mặt tuấn tú. Một chàng trai sắp 13 tuổi, cao 1.7m, làn da hơi nâu, miệng luôn nở nụ cười…nói không đẹp trai đến mê người e là chẳng có ai tin.
Cuộc thi đã kết thúc, Kì Ngôn về đầu tiên. Triển Khải Dương bất mãn ngồi bệt xuống dưới nền đất, tu nước ừng ực. Tôi ngồi trên ghế, Khải Dương dựa người vào chân tôi. Kì Ngôn ngồi xuống đối diện tôi, bên cạnh Hạ Đóa Tuyết.
Tôi quay sang nói với Triển Khải Dương: -Tư thế này của cậu giống hệt như con cún con tôi nuôi ở nhà, lần nào nó cũng nằm bò lên chân tôi, đáng yêu chết đi được!
Triển Khải Dương hậm hực nói: -Sao lại để cho cậu ta về đầu cơ chứ? Đúng là sai lầm!
Tôi cầm lon nước ngọt lên, định mở mà không sao mở được, cuối cùng đành bỏ cuộc. Kì Ngôn đến gần, cầm lon nước ngọt lên, mở ra rồi đưa lại cho tôi.
-Tay cậu không mở được mà cũng không biết mở miệng nói với người khác một tiếng!
Triển Khải Dương và Hạ Đóa Tuyết lúc này mới nhớ ra chuyện tay tôi bị tàn phế.Thực ra cũng khó mà trách họ được. Sau khi tôi lấy lại được nụ cười, tôi vẫn luôn muốn thử làm mọi việc bằng tay trái. Mục đích tôi rèn luyện tay trái của mình là để bọn họ quên đi cái tay tàn phế của tôi. Tôi không muốn khiến cho họ càng thêm đau lòng.
Đôi mắt Hạ Đóa Tuyết như bị phủ một lớp sương mù, khẽ cất tiếng hỏi tôi: – Tiểu Mạt, cậu có đau không?
Tôi lắc đầu: -Không! Có đau thì đã đau hết từ lâu rồi!
Đề tài này quá buồn, vì thế nhân lúc đưa giấy ăn cho Triển Khải Dương lau mặt, tôi liền chuyển chủ đề.
-Mỗi lần tôi đến An Ỷ Cư đều không nhìn thấy cậu với cả anh trai cậu đâu. Hai người đang bận cái gì vậy?- tôi hỏi Triển Khải Dương.
-Anh ấy á, không chịu chăm chỉ luyện chữ, cả ngày đi đánh bóng rổ, lại còn suốt ngày giáo huấn tôi thế này thế nọ, thật là lắm chuyện!
Trong khi tôi và Triển Khải Dương nói chuyện, Kì Ngôn chỉ im lặng không nói gì. Hình như anh ấy đang rất mệt. Uống hết lon nước ngọt còn lấy tay bóp cái lon dẹp lép.
Triển Khải Dương nói: -Không ngờ học sinh thiên tài của trường cũng biết đua xe giỏi thế!
Kì Ngôn nhìn về phía mặt trời đang lặn và ném cái lon dẹt ra rõ xa rồi nói: -Khi có anh ta ở bên cạnh, cậu sẽ cảm thấy anh ta phiền phức.
Khi anh ta không có ở bên cậu nữa, cậu lại thấy nhớ cái phiền phức ấy!
Hạ Đóa Tuyết và Triển Khải Dương ngây người không hiểu nổi ý nghĩa câu nói này của Kì Ngôn. Nhưng tôi thi hiểu, tôi biết anh ấy đang nói đến Kì Nặc.
Kì Ngôn cũng giống như tôi, thường xuyên nghĩ đến Kì Nặc, nghĩ đến những ngày tháng vui vẻ ở huyện Thụ Thủy.
Chúng tôi giống nhau….đều rất nhớ anh ấy!
Lúc về nhà, chúng tôi ngồi xe buýt tuyến 77. Kì Ngôn lấy ra một cái xúc xắc, lắc lắc trong tay rồi hỏi: -Chọn to hay nhỏ?
-To!- tôi gỏn lọn đáp.
Sau khi mở tay ra, kết quả đúng là to. Tôi cười đắc chí.
Đột nhiên, Kì Ngôn hỏi tôi: -Vậy còn chúng ta thì sao?
Giọng nói của anh rất khẽ, tôi thực sự cảm thấy khó mà thích ứng được với biểu cảm bi thương này ở Kì Ngôn. Tôi cảm thẩy rất mơ hồ trước vấn đề mà Kì Ngôn vừa hỏi, chúng tôi nghĩa là sao nhỉ?
Thế nên tôi đành hỏi lại: -Anh nói gì cơ?
Kì Ngôn ngập ngừng nói: -Anh hỏi là hiện giờ em đã có thể phân biệt được anh và Kì Nặc chưa? Cho dù là vào giữa đêm tối?
Tôi nghĩ một hồi lâu rồi gật đầu: -Có lẽ là được!
Lúc xuống xe, Kì Ngôn liền đưa tay ra đỡ tôi và nói: -La Tiểu Mạt, trong thời gian chân anh bị thương, ngày nào em cũng đỡ anh xuống cầu thang. Sau này, mỗi khi xuống cầu thang, anh đều nhớ đến em!
Không khí buổi tối thật ngột ngạt. Tôi thò tay ra khỏi ông tay áo và đút vào trong túi rồi nói: -Cũng giống như mỗi lần nói chuyện, em lại nhớ đến con rắn màu xanh đã cắn anh!
Đó là lần đầu tiên tôi nhận nhầm Kì Ngôn. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, sự nhầm lẫn định mệnh ấy lại khiến cho tôi có được một cái kết luận cuối cùng, không bao giờ có thể thay đổi được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook