Lối Rẽ
-
Chương 69
Trịnh Hiển Văn nghe thấy từ “phản bội”, đầu như bị gõ một cái thật mạnh, sau khi sự hoảng sợ nguôi đi, thứ còn đọng lại là trống vắng.
“Phản bội? Ông từng coi tôi là người của mình sao?”
Khi nói câu này, rõ ràng giọng điệu anh ta đang chất vấn nhưng mặt lại nở nụ cười.
Có lẽ vì anh ta thật sự cảm thấy mọi chuyện quá hoang đường nên lát sau, bả vai anh ta bắt đầu run rẩy kịch liệt, anh ta mặc kệ tất cả, bật cười ha hả. Nhưng trong lần phát ti3t này nào có tiếng cười, chỉ có âm thanh kỳ quái phát ra từ cổ họng.
Mấy giây sau, Trịnh Hiển Văn vô cảm đi lên trước một bước, cúi đầu nhìn người dưới đất, tay vẫn nắm chặt con dao. Máu chảy dọc xuống theo lưỡi dao, để lộ ra màu bạc sắc lạnh.
Điện thoại của Hàn Tùng Sơn đã lăn lóc dưới đất, ánh đèn flash xuyên qua bụi cỏ rậm rạp, bị con dao cản lại, tạo ra đường sáng trắng dịu dàng.
Hai người nhìn nhau, Hàn Tùng Sơn vô cùng sợ hãi trước sự thay đổi của anh ta, ông ta tưởng anh ta vẫn sẽ định đâm mình nên cố chống tay dậy, hai chân ra sức bò về sau.
Trong tầm nhìn mơ hồ, ông ta nghe thấy Trịnh Hiển Văn nói: “Tôi thật sự xem ông là người thân, tôi sùng bái ông, gọi ông là bố.”
Hàn Tùng Sơn đau tới nỗi đầm đìa mồ hôi, càng vùng vẫy lại càng thấy máu chảy nhanh hơn, chẳng mấy chốc ông ta đã không trụ nổi, nằm ngửa dưới đất, không sao dậy được.
Cơn mưa nghén suốt buổi tối đã đổ từng hạt xuống trần gian, giọt mưa đầu tiên rơi xuống môi ông ta, sau đó cái lạnh lan ra khắp cơ thể. Tiếp đó từng hạt từng hạt thi nhau rơi xuống, mưa như vũ bão, thấm ướt gương mặt ông ta.
Gió len lỏi vào từng hạt mưa, nhiệt độ không khí giảm mạnh, cả người Hàn Tùng Sơn rét run, nhưng ông ta vẫn không nhụt chí, nghiêng đầu châm chọc: “Người thân? Bố? Cậu không cần giả tạo thế đâu, rõ ràng thứ cậu yêu là tiền! Cậu tưởng tôi không biết sao?”
Ông ta phải mất rất nhiều sức lực mới nói ra được, giọng nói bị tiếng mưa lấn át, nhưng ông ta vẫn thở hổn hển, chửi một câu: “Đồ tạp chủng!”
Trịnh Hiển Văn: “Vậy tại sao ông còn giả tạo với tôi? Là vì tôi phản bội Trịnh Tần Mỹ, có thể khiến ông có cảm giác thành tựu sao? Tôi cũng bỉ ổi như ông nên khiến ông vui vẻ sao?”
Hàn Tùng Sơn há miệng, việc mất máu đột ngột khiến ông ta không thể nói nổi một câu dài, bản năng sống còn khiến ông ta đưa tay về phía Trịnh Hiển Văn, hèn hạ khẩn cầu: “Cứu tôi.”
Trịnh Hiển Văn đứng bất động tại chỗ: “Ông hủy hoại bà ấy, hành hạ bà ấy, vài ba câu của ông đã có thể chơi đùa số phận của bà ấy, có phải ông còn cảm thấy sung sướng vì điều đó không? Ông chưa bao giờ coi bà ấy là một con người.”
Hàn Tùng Sơn lắc đầu, khó khăn quay người lại, nằm bẹp dưới đất, ngón tay nắm chặt cây cỏ, bò về phía trước.
Trịnh Hiển Văn đi theo sau ông ta, cười lạnh: “Chúng ta đều là kẻ ác như nhau, đều đáng chết, nhưng ông xấu xa hơn tôi nhiều. Tôi là con của ông, là báo ứng của ông. Hàn Tùng Sơn, ông nghe rõ chưa? Tôi chính là báo ứng của ông!”
Hàn Tùng Sơn khựng lại, quay đầu nhìn anh ta.
Trịnh Hiển Văn đứng tại chỗ, tay cầm dao, lặng lẽ nhìn cho tới khi đối phương rủ đầu xuống, ngừng thở.
Anh ta hít sâu một hơi, có cảm giác nghẹt thở như vừa được thò đầu ra khỏi hồ nước sâu, tay chân không còn chút sức lực.
Anh ta đi về phía trước, chầm chậm kéo Hàn Tùng Sơn xuống kênh, sau đó nhổ ít cây cỏ che đi mặt ông ta.
Làm xong mọi việc, Trịnh Hiển Văn đờ đẫn đứng bên bờ kênh, quay đầu nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ngẩng đầu nhìn trời đêm rộng lớn.
Nước mưa hắt vào mặt, khiến anh ta không mở được mắt, rửa sạch những vết máu bắn lên mặt anh ta, sau đó lặng lẽ rơi vào miệng anh ta.
Chẳng biết cơn gió đã ùa tới từ lúc nào, khiến anh ta cảm thấy sống cũng thật vô vị, chết cũng chẳng khá khẩm hơn.
Tới tận lúc này, cảm giác đó vẫn không hề tan biến, vậy nên khi bị cảnh sát lục soát, ngồi trong phòng thẩm vấn, suốt quá trình đó anh ta đều bình tĩnh tới lạ thường, dường như đã đợi thời khắc này từ lâu.
Trịnh Hiển Văn lơ đãng nghĩ: “Nếu không gặp phải Hàn Tùng Sơn, có lẽ tôi sẽ không trở nên như vậy, mẹ tôi cũng sẽ không vì tôi mà tự sát. Tiền lương 5000 tệ một tháng thật ra cũng tốt mà?”
Trịnh Hiển Văn thật sự từng ngưỡng mộ Hàn Tùng Sơn.
Sự thiếu thốn tình yêu của bố từ nhỏ khiến anh ta càng tưởng tượng nhiều hơn. Lời nói dối của Hàn Tùng Sơn vừa hay khớp với những gì anh ta tưởng tượng, khiến anh ta tự đắm chìm vào trong cái bẫy ngọt ngào ấy.
Lớn lên trong sự nghèo hèn, đối với anh ta, cuộc sống chỉ có tiền bạc chính là liều thuốc độc tàn nhẫn nhất.
Anh Hoàng đột nhiên không biết nên nói gì, tay phải xoa trán, thở dài.
Đội trưởng Trương lật giở tài liệu trước mặt, nhìn ghi chép bên trên, hỏi: “Vương Cao Chiêm là sao? Tại sao anh lại đi theo ông ấy?”
“Chẳng có gì cả.” Trịnh Hiển Văn bâng quơ nói: “Tôi biết ông ta cũng hận Hàn Tùng Sơn nên đã nói với ông ta, tôi có cách khiến Hàn Tùng Sơn thân bại danh liệt, điều kiện là ông ta phải đưa hết tiền mình có cho tôi. Cho đủ rồi biết đâu tôi sẽ dao động.”
Anh ta bật cười: “Ông ta ngốc lắm, lại đi tin tôi thật. Không chỉ vậy, ông ta còn đồng ý sẽ chuyển tên căn nhà ở thành phố A cho tôi. Bản thân ông ta lao động cực khổ ở bên ngoài, mỗi tháng cho tôi một nửa tiền lương. Anh nói xem ông ta và Hàn Tùng Sơn có thâm thù đại hận gì chứ, tới nỗi vì một nút thắt trong lòng con trai mà làm tới nước này sao? Không phải con trai ông ta vẫn bỏ đi sao…”
Hà Xuyên Châu nhìn mặt anh ta đang dần rủ xuống, cuối cùng trông dở khóc dở cười, lời châm biếm cũng dừng lại.
“Các người yên tâm, tôi không lấy số tiền đó đâu, tôi chỉ muốn thử ông ta thôi, xem rốt cuộc ông ta yêu con mình tới nhường nào.” Trịnh Hiển Văn nhắm mắt lại, nước mắt chảy dọc theo góc mặt, anh ta không còn nói mấy lời dối lòng kia nữa, chỉ bất lực cười: “Cô nói xem, sao tôi không gặp được một người bố bình thường chứ? Tôi cũng đâu cần ông ta cho tôi bao nhiêu, hy sinh vì tôi thế nào đâu, ít nhất ông ta cũng đừng dạy tôi làm người xấu là được.”
Đội trưởng Trương đợi anh ta khóc một lúc rồi mới hỏi: “Vậy Vương Tập Phi thì sao?”
Trịnh Hiển Văn thô bạo lau mặt, thấp giọng nói: “Tôi chưa từng gặp cậu ta. Tôi không biết tại sao cậu ta lại làm vậy.”
Hà Xuyên Châu tiếp lời: “Tôi biết. Vương Tập Phi đã tìm tới nơi theo định vị điện thoại. Anh đã mượn điện thoại của Vương Cao Chiêm.”
Trịnh Hiển Văn nghe vậy lại bật cười.
Đội trưởng Trương nhìn anh ta, lại nhìn Hà Xuyên Châu.
Về sau anh ấy vẫn cần phải xác nhận tình tiết vụ án thêm mấy lần nữa, đồng thời hỏi những vật chứng khác, có lẽ sẽ mất một chút thời gian.
Hà Xuyên Châu biết ý nói: “Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây.”
Cô vừa đứng dậy, Trịnh Hiển Văn đã gọi cô lại: “Cảnh sát Hà, cô có thể giúp tôi một việc không?”
Hà Xuyên Châu bất ngờ, hất cằm: “Anh nói đi.”
“Khi rảnh cô có thể tới quét mộ cho mẹ tôi không?” Lúc này vẻ mặt Trịnh Hiển Văn đã được buông thả, không còn chút ràng buộc nào, nhưng ánh mắt lại vô cùng mơ màng, tựa như bị sương mù giăng kín, khiến người khác không nhìn rõ được cảm xúc của anh ta. Anh ta nói: “Tôi sợ sau này tôi không ra ngoài được nữa.“
Sợ Hà Xuyên Châu không đồng ý, anh ta lại nói thêm: “Không cần tới thường xuyên đâu, mấy năm đi một lần cũng được. Cô đặt một cành hoa trước mộ bà ấy là được, hoa gì bà ấy cũng thích. Nếu cô đi, chắc chắn bà ấy sẽ rất vui.”
Hà Xuyên Châu suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Được.”
“Tôi có thể tặng cô căn nhà đó của tôi, mặc dù đã mua từ lâu, lại nằm ở ngoại ô, không đáng giá mấy, mong cô đừng để ý.” Trịnh Hiển Văn nói: “Khi đó, tôi quyết định mua nó là vì nó rẻ, chủ nhà nói căn nhà đó hơi có vấn đề, mẹ tôi không tin vào ma quỷ. Giờ xem ra có lẽ phong thủy thật sự không ổn, cô sở hữu được nó rồi thì nên bán nó đi.”
Lần này Hà Xuyên Châu lắc đầu: “Không cần đâu.”
Trịnh Hiển Văn: “Vậy cô bán giúp tôi đi, được nhiều thì mang đi quyên góp giúp tôi, lấy tên mẹ tôi ấy.”
Anh ta đã quen thói “đeo mặt nạ” khi nói chuyện với người khác của Hàn Tùng Sơn, từ trước tới giờ luôn bày ra gương mặt vui vẻ.
Lúc này không còn cần giả tạo nữa, dường như anh ta đã được tháo bỏ xiềng xích, có cảm giác nhẹ nhõm đã lâu không có.
Khi Hà Xuyên Châu đi tới cửa, cô quay đầu nhìn lại.
Trịnh Hiển Văn xin anh Hoàng điếu thuốc, anh ta hút một cái rồi thất vọng nói: “Thuốc đắt tiền cũng chẳng có gì ngon cả. Quả nhiên không khác thuốc tôi hút mấy, thế mà tôi còn tưởng tâm trạng khác là cảm giác cũng khác cơ.”
Anh Hoàng nói: “Anh ngốc hả? Đây là thuốc rẻ tiền, tôi lấy thuốc ra bỏ vào hộp thuốc Trung Hoa thôi.”
Trịnh Hiển Văn cười to: “Cảnh sát các anh cũng làm vậy sao?”
“Không thích thì đừng hút nữa, thụ động hít phải khói thuốc khó chịu lắm.” Đội trưởng Trương lên tiếng: “Anh Hoàng, anh có nhận ra mặt anh vàng như nghệ rồi không? Chắc là do hút thuốc đấy.”
Khi anh Hoàng sầm mặt lại, Hà Xuyên Châu đã đóng cửa, đi tới sảnh ở tầng một, Châu Thác Hàng đang ngồi trên ghế dài ngoài cửa.
Anh quay điện thoại trong tay, liên tục nhìn về phía cửa, vậy nên Hà Xuyên Châu vừa đi ra anh đã thấy cô ngay.
“Phản bội? Ông từng coi tôi là người của mình sao?”
Khi nói câu này, rõ ràng giọng điệu anh ta đang chất vấn nhưng mặt lại nở nụ cười.
Có lẽ vì anh ta thật sự cảm thấy mọi chuyện quá hoang đường nên lát sau, bả vai anh ta bắt đầu run rẩy kịch liệt, anh ta mặc kệ tất cả, bật cười ha hả. Nhưng trong lần phát ti3t này nào có tiếng cười, chỉ có âm thanh kỳ quái phát ra từ cổ họng.
Mấy giây sau, Trịnh Hiển Văn vô cảm đi lên trước một bước, cúi đầu nhìn người dưới đất, tay vẫn nắm chặt con dao. Máu chảy dọc xuống theo lưỡi dao, để lộ ra màu bạc sắc lạnh.
Điện thoại của Hàn Tùng Sơn đã lăn lóc dưới đất, ánh đèn flash xuyên qua bụi cỏ rậm rạp, bị con dao cản lại, tạo ra đường sáng trắng dịu dàng.
Hai người nhìn nhau, Hàn Tùng Sơn vô cùng sợ hãi trước sự thay đổi của anh ta, ông ta tưởng anh ta vẫn sẽ định đâm mình nên cố chống tay dậy, hai chân ra sức bò về sau.
Trong tầm nhìn mơ hồ, ông ta nghe thấy Trịnh Hiển Văn nói: “Tôi thật sự xem ông là người thân, tôi sùng bái ông, gọi ông là bố.”
Hàn Tùng Sơn đau tới nỗi đầm đìa mồ hôi, càng vùng vẫy lại càng thấy máu chảy nhanh hơn, chẳng mấy chốc ông ta đã không trụ nổi, nằm ngửa dưới đất, không sao dậy được.
Cơn mưa nghén suốt buổi tối đã đổ từng hạt xuống trần gian, giọt mưa đầu tiên rơi xuống môi ông ta, sau đó cái lạnh lan ra khắp cơ thể. Tiếp đó từng hạt từng hạt thi nhau rơi xuống, mưa như vũ bão, thấm ướt gương mặt ông ta.
Gió len lỏi vào từng hạt mưa, nhiệt độ không khí giảm mạnh, cả người Hàn Tùng Sơn rét run, nhưng ông ta vẫn không nhụt chí, nghiêng đầu châm chọc: “Người thân? Bố? Cậu không cần giả tạo thế đâu, rõ ràng thứ cậu yêu là tiền! Cậu tưởng tôi không biết sao?”
Ông ta phải mất rất nhiều sức lực mới nói ra được, giọng nói bị tiếng mưa lấn át, nhưng ông ta vẫn thở hổn hển, chửi một câu: “Đồ tạp chủng!”
Trịnh Hiển Văn: “Vậy tại sao ông còn giả tạo với tôi? Là vì tôi phản bội Trịnh Tần Mỹ, có thể khiến ông có cảm giác thành tựu sao? Tôi cũng bỉ ổi như ông nên khiến ông vui vẻ sao?”
Hàn Tùng Sơn há miệng, việc mất máu đột ngột khiến ông ta không thể nói nổi một câu dài, bản năng sống còn khiến ông ta đưa tay về phía Trịnh Hiển Văn, hèn hạ khẩn cầu: “Cứu tôi.”
Trịnh Hiển Văn đứng bất động tại chỗ: “Ông hủy hoại bà ấy, hành hạ bà ấy, vài ba câu của ông đã có thể chơi đùa số phận của bà ấy, có phải ông còn cảm thấy sung sướng vì điều đó không? Ông chưa bao giờ coi bà ấy là một con người.”
Hàn Tùng Sơn lắc đầu, khó khăn quay người lại, nằm bẹp dưới đất, ngón tay nắm chặt cây cỏ, bò về phía trước.
Trịnh Hiển Văn đi theo sau ông ta, cười lạnh: “Chúng ta đều là kẻ ác như nhau, đều đáng chết, nhưng ông xấu xa hơn tôi nhiều. Tôi là con của ông, là báo ứng của ông. Hàn Tùng Sơn, ông nghe rõ chưa? Tôi chính là báo ứng của ông!”
Hàn Tùng Sơn khựng lại, quay đầu nhìn anh ta.
Trịnh Hiển Văn đứng tại chỗ, tay cầm dao, lặng lẽ nhìn cho tới khi đối phương rủ đầu xuống, ngừng thở.
Anh ta hít sâu một hơi, có cảm giác nghẹt thở như vừa được thò đầu ra khỏi hồ nước sâu, tay chân không còn chút sức lực.
Anh ta đi về phía trước, chầm chậm kéo Hàn Tùng Sơn xuống kênh, sau đó nhổ ít cây cỏ che đi mặt ông ta.
Làm xong mọi việc, Trịnh Hiển Văn đờ đẫn đứng bên bờ kênh, quay đầu nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ngẩng đầu nhìn trời đêm rộng lớn.
Nước mưa hắt vào mặt, khiến anh ta không mở được mắt, rửa sạch những vết máu bắn lên mặt anh ta, sau đó lặng lẽ rơi vào miệng anh ta.
Chẳng biết cơn gió đã ùa tới từ lúc nào, khiến anh ta cảm thấy sống cũng thật vô vị, chết cũng chẳng khá khẩm hơn.
Tới tận lúc này, cảm giác đó vẫn không hề tan biến, vậy nên khi bị cảnh sát lục soát, ngồi trong phòng thẩm vấn, suốt quá trình đó anh ta đều bình tĩnh tới lạ thường, dường như đã đợi thời khắc này từ lâu.
Trịnh Hiển Văn lơ đãng nghĩ: “Nếu không gặp phải Hàn Tùng Sơn, có lẽ tôi sẽ không trở nên như vậy, mẹ tôi cũng sẽ không vì tôi mà tự sát. Tiền lương 5000 tệ một tháng thật ra cũng tốt mà?”
Trịnh Hiển Văn thật sự từng ngưỡng mộ Hàn Tùng Sơn.
Sự thiếu thốn tình yêu của bố từ nhỏ khiến anh ta càng tưởng tượng nhiều hơn. Lời nói dối của Hàn Tùng Sơn vừa hay khớp với những gì anh ta tưởng tượng, khiến anh ta tự đắm chìm vào trong cái bẫy ngọt ngào ấy.
Lớn lên trong sự nghèo hèn, đối với anh ta, cuộc sống chỉ có tiền bạc chính là liều thuốc độc tàn nhẫn nhất.
Anh Hoàng đột nhiên không biết nên nói gì, tay phải xoa trán, thở dài.
Đội trưởng Trương lật giở tài liệu trước mặt, nhìn ghi chép bên trên, hỏi: “Vương Cao Chiêm là sao? Tại sao anh lại đi theo ông ấy?”
“Chẳng có gì cả.” Trịnh Hiển Văn bâng quơ nói: “Tôi biết ông ta cũng hận Hàn Tùng Sơn nên đã nói với ông ta, tôi có cách khiến Hàn Tùng Sơn thân bại danh liệt, điều kiện là ông ta phải đưa hết tiền mình có cho tôi. Cho đủ rồi biết đâu tôi sẽ dao động.”
Anh ta bật cười: “Ông ta ngốc lắm, lại đi tin tôi thật. Không chỉ vậy, ông ta còn đồng ý sẽ chuyển tên căn nhà ở thành phố A cho tôi. Bản thân ông ta lao động cực khổ ở bên ngoài, mỗi tháng cho tôi một nửa tiền lương. Anh nói xem ông ta và Hàn Tùng Sơn có thâm thù đại hận gì chứ, tới nỗi vì một nút thắt trong lòng con trai mà làm tới nước này sao? Không phải con trai ông ta vẫn bỏ đi sao…”
Hà Xuyên Châu nhìn mặt anh ta đang dần rủ xuống, cuối cùng trông dở khóc dở cười, lời châm biếm cũng dừng lại.
“Các người yên tâm, tôi không lấy số tiền đó đâu, tôi chỉ muốn thử ông ta thôi, xem rốt cuộc ông ta yêu con mình tới nhường nào.” Trịnh Hiển Văn nhắm mắt lại, nước mắt chảy dọc theo góc mặt, anh ta không còn nói mấy lời dối lòng kia nữa, chỉ bất lực cười: “Cô nói xem, sao tôi không gặp được một người bố bình thường chứ? Tôi cũng đâu cần ông ta cho tôi bao nhiêu, hy sinh vì tôi thế nào đâu, ít nhất ông ta cũng đừng dạy tôi làm người xấu là được.”
Đội trưởng Trương đợi anh ta khóc một lúc rồi mới hỏi: “Vậy Vương Tập Phi thì sao?”
Trịnh Hiển Văn thô bạo lau mặt, thấp giọng nói: “Tôi chưa từng gặp cậu ta. Tôi không biết tại sao cậu ta lại làm vậy.”
Hà Xuyên Châu tiếp lời: “Tôi biết. Vương Tập Phi đã tìm tới nơi theo định vị điện thoại. Anh đã mượn điện thoại của Vương Cao Chiêm.”
Trịnh Hiển Văn nghe vậy lại bật cười.
Đội trưởng Trương nhìn anh ta, lại nhìn Hà Xuyên Châu.
Về sau anh ấy vẫn cần phải xác nhận tình tiết vụ án thêm mấy lần nữa, đồng thời hỏi những vật chứng khác, có lẽ sẽ mất một chút thời gian.
Hà Xuyên Châu biết ý nói: “Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây.”
Cô vừa đứng dậy, Trịnh Hiển Văn đã gọi cô lại: “Cảnh sát Hà, cô có thể giúp tôi một việc không?”
Hà Xuyên Châu bất ngờ, hất cằm: “Anh nói đi.”
“Khi rảnh cô có thể tới quét mộ cho mẹ tôi không?” Lúc này vẻ mặt Trịnh Hiển Văn đã được buông thả, không còn chút ràng buộc nào, nhưng ánh mắt lại vô cùng mơ màng, tựa như bị sương mù giăng kín, khiến người khác không nhìn rõ được cảm xúc của anh ta. Anh ta nói: “Tôi sợ sau này tôi không ra ngoài được nữa.“
Sợ Hà Xuyên Châu không đồng ý, anh ta lại nói thêm: “Không cần tới thường xuyên đâu, mấy năm đi một lần cũng được. Cô đặt một cành hoa trước mộ bà ấy là được, hoa gì bà ấy cũng thích. Nếu cô đi, chắc chắn bà ấy sẽ rất vui.”
Hà Xuyên Châu suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Được.”
“Tôi có thể tặng cô căn nhà đó của tôi, mặc dù đã mua từ lâu, lại nằm ở ngoại ô, không đáng giá mấy, mong cô đừng để ý.” Trịnh Hiển Văn nói: “Khi đó, tôi quyết định mua nó là vì nó rẻ, chủ nhà nói căn nhà đó hơi có vấn đề, mẹ tôi không tin vào ma quỷ. Giờ xem ra có lẽ phong thủy thật sự không ổn, cô sở hữu được nó rồi thì nên bán nó đi.”
Lần này Hà Xuyên Châu lắc đầu: “Không cần đâu.”
Trịnh Hiển Văn: “Vậy cô bán giúp tôi đi, được nhiều thì mang đi quyên góp giúp tôi, lấy tên mẹ tôi ấy.”
Anh ta đã quen thói “đeo mặt nạ” khi nói chuyện với người khác của Hàn Tùng Sơn, từ trước tới giờ luôn bày ra gương mặt vui vẻ.
Lúc này không còn cần giả tạo nữa, dường như anh ta đã được tháo bỏ xiềng xích, có cảm giác nhẹ nhõm đã lâu không có.
Khi Hà Xuyên Châu đi tới cửa, cô quay đầu nhìn lại.
Trịnh Hiển Văn xin anh Hoàng điếu thuốc, anh ta hút một cái rồi thất vọng nói: “Thuốc đắt tiền cũng chẳng có gì ngon cả. Quả nhiên không khác thuốc tôi hút mấy, thế mà tôi còn tưởng tâm trạng khác là cảm giác cũng khác cơ.”
Anh Hoàng nói: “Anh ngốc hả? Đây là thuốc rẻ tiền, tôi lấy thuốc ra bỏ vào hộp thuốc Trung Hoa thôi.”
Trịnh Hiển Văn cười to: “Cảnh sát các anh cũng làm vậy sao?”
“Không thích thì đừng hút nữa, thụ động hít phải khói thuốc khó chịu lắm.” Đội trưởng Trương lên tiếng: “Anh Hoàng, anh có nhận ra mặt anh vàng như nghệ rồi không? Chắc là do hút thuốc đấy.”
Khi anh Hoàng sầm mặt lại, Hà Xuyên Châu đã đóng cửa, đi tới sảnh ở tầng một, Châu Thác Hàng đang ngồi trên ghế dài ngoài cửa.
Anh quay điện thoại trong tay, liên tục nhìn về phía cửa, vậy nên Hà Xuyên Châu vừa đi ra anh đã thấy cô ngay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook