Khi Cao Văn Cường nghe thấy việc bên ngoài căn phòng này có máy ghi hình, suýt nữa hắn sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Nếu như ban nãy không khống chế được mà làm gì gì đó với Kỳ Duyên ở bên ngoài, chẳng phải sẽ bị người ta quay lại hết sao?

Nếu như đoạn video đó rò rỉ ra mà để người quen thấy được, sau này hắn biết sống kiểu gì nữa?

"Ai lắp máy quay ở đây? Họ quay mấy thứ này để làm gì? Nếu cô biết trước là có máy quay, sau còn đồng ý làm ở đây, lẽ nào cô không sợ bị quay được à?"

Cao Văn Cường hỏi liền tù tì mấy câu hỏi, hắn có chút lo lắng rằng Kỳ Duyên muốn mình thả cô đi sớm nên mới cố ý nói dối để lừa hắn.

"Em bị ghi hình từ lâu rồi, thành thói quen luôn rồi. Chỉ có điều trong lòng vẫn không cảm thấy thoải mái, cho nên muốn hỏi anh có cần đổi địa điểm khác không. Em biết ông chủ như anh lần đầu đến đây, nếu lần này không lọt vào máy quay, lần sau đến chơi cứ đổi địa điểm khác là được, không ảnh hưởng gì đến anh, mong anh không nói chuyện này ra ngoài, nếu không em sẽ gặp rất nhiều phiền phức."

Sau khi giải thích xong, Kỳ Duyên hỏi tôi với vẻ mặt rất chân thành: "Ông chủ, những điều cần nói em đã nói hết với anh rồi, anh có thể cho em đi sớm hơn một chút không?"

Cao Văn Cường không nói gì, ngược lại, hắn đang nghĩ, nếu như những gìKỳ Duyên nói là thật, vậy có nghĩa là Nguyễn Huyền Châu cũng bị quay lại rất nhiều lần rồi?

"Ông chủ, các vị khách trước đó cũng chỉ hỏi thăm tình hình của chúng em vài câu khi mới đến, nhưng không ai chấp nhất như anh. Vì thế em đoán anh đến đây còn có mục đích khác. Em sẽ coi như không biết chuyện này, em phục vụ cho anh xong, anh cho em đi sớm một chút, được không? Điều này không gây ra tổn thất gì, cho cả anh và em." Kỳ Duyên lại lên tiếng.

Cao Văn Cường nghe thấy thế liền khựng lại.

Rõ ràng Kỳ Duyên đang uy hiếp hắn, khiến hắn cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.

Nhất là sự thông minh của đối phương khiến hắn hơi bất ngờ.

"Được." Cao Văn Cường suy tính một chút rồi đồng ý: "Hôm nay tôi không cần cô phục vụ, cô cho tôi số điện thoại, đợi lần sau nếu cô thấy tiện thì bù lại cũng được. Nếu như cô không đồng ý thì tôi cũng không còn cách nào khác."

"Em có thể cho anh số điện thoại, nhưng quy định của chỗ chúng em là không được phép cho số điện thoại, nên anh không thể nói ra, được chứ?"

Cao Văn Cường gật đầu đồng ý ngay.

"Được, vậy để em giúp anh mặc quần áo." Kỳ Duyên đỡ Cao Văn Cường lên khỏi bồn tắm, giúp hắn lau khô nước trên cơ thể, hầu hạ hắn mặc quần áo.

Đợi khi Cao Văn Cường mặc đồ xong, Kỳ Duyên mới bắt đầu lau vết nước đọng trên người và mặc quần áo.

Cao Văn Cường ở bên cạnh lấy điện thoại ra, len lén mở chế độ quay video, quay hết toàn bộ quá trình Kỳ Duyên mặc quần áo.

Sau đó, Kỳ Duyên đưa số điện thoại của mình cho Cao Văn Cường.

"Ông chủ, em có quen anh không?" Trước khi rời đi, Kỳ Duyên dò hỏi.

"Chuyện này không quan trọng." Cao Văn Cường lạnh nhạt trả lời.

Kỳ Duyên hiển nhiên có vẻ thất vọng, nhìn Cao Văn Cường thật chăm chú rồi mới rời khỏi phòng tắm.

Cao Văn Cường cũng theo cô rời khỏi phòng tắm, nhưng hắn không đi thang máy ngay mà đến khu vực cầu thang bộ, gỡ bỏ mặt nạ, đi thêm mấy tầng nữa mới vào thang máy, ra khỏi khách sạn, tìm một nơi phù hợp để chờ đợi.

Từ vị trí này có thể quan sát được cửa khách sạn và lối ra của bãi đỗ xe dưới lòng đất, chỉ cần Kỳ Duyên ra khỏi khách sạn, hắn có thể nhìn thấy ngay.

Hắn biết Kỳ Duyên biết rất nhiều chuyện, nhưng cô ấy không nói với mình.

Cho nên hắn định theo dõi Kỳ Duyên, xem xem rốt cuộc có chuyện gì khiến Kỳ Duyên gấp gáp như thế. Một khi làm rõ được chuyện này có nghĩa là hắn nắm được điểm yếu của Kỳ Duyên. Sau này nếu tìm Kỳ Duyên lần nữa, hắn không tin là đối phương sẽ không nói cho hắn biết những gì hắn muốn biết.

Mười mấy phút sau, Kỳ Duyên ra khỏi khách sạn.

Lúc này cô nàng đã thay bộ đồ lúc trước ra, chỉ mặc một chiếc áo len rộng rãi cùng quần bò ôm sát, trông rất trẻ trung xinh đẹp, tràn đầy sức sống, khiến người ta hoàn toàn không thể tưởng tượng được rằng cô ấy làm cái nghề này.

Kỳ Duyên lên một chiếc taxi, Cao Văn Cường cũng vẫy xe đi theo cô, hai chiếc xe một trước một sau đến trước cửa một nhà hàng đồ Tây.

Cao Văn Cường ở bên ngoài quan sát, sau khi bước vào, Kỳ Duyên ngồi xuống đối diện một chàng trai, rồi hai người nói nói cười cười bắt đầu gọi món.

Chàng trai kia trông có vẻ chỉ trạc tuổi Kỳ Duyên, động tác của đôi bên rất thân mật, Cao Văn Cường đoán ngay họ là một cặp tình nhân.

Cao Văn Cường thầm nghĩ, mình cũng không bận gì, cứ ở bên ngoài đợi thôi.

Chưa được bao lâu, điện thoại của hắn đã vang lên, Dung gửi voice chat tới: “Anh ơi, anh có hài lòng với dịch vụ từ streamer của chúng em không? Em vừa hỏi streamer bên em, cô ấy nói bên dưới của anh không chỉ to lớn mà còn mạnh mẽ, khiến cô ấy thoải mái vô cùng.”

Cao Văn Cường thực sự bái phục phong thái lẳng lơ và khả năng nói dối không chớp mắt của cô nàng này, hắn trả lời lại: “Cũng coi như hài lòng, bao giờ tôi có thể đến lần nữa?”

Dung trả lời: “Hiện tại khách hàng càng lúc càng đông, streamer bên em không nhiều, phải sắp xếp luân phiên, phiền anh đợi chút nha, sắp xếp xong sẽ thông báo cho anh.”

“Hay là lần sau tôi tìm cô chơi, chơi cô chắc chắn vui hơn đám người dẫn chương trình kia nhiều.”

Cao Văn Cường không có việc gì để làm, cứ thế mà nói chuyện bậy bạ với Tiểu Mật.

“Được thôi. Nhưng Dung không có kinh nghiệm ở phương diện đó đâu. Anh lợi hại như thế, phải cẩn thận đó nha, đừng chơi nát Dung nhé.”

Dung cũng thẳng thắn nhắn lại.

Khi hai người họ đang nhắn với nhau câu được câu chăng, Cao Văn Cường nhìn thấy trên bàn ăn của Kỳ Duyên trong nhà hàng Tây kia có một chiếc bánh ga-to. Trông có vẻ như bạn trai của cô đón sinh nhật, thảo nào cô ấy cần về vội như vậy.

Nếu như đến sinh nhật bạn trai mà còn không có mặt, chắc hai người này chia tay được rồi.

Ăn cơm xong, hai người rời khỏi nhà hàng, đến khách sạn bên cạnh, hiển nhiên là đi đặt phòng ăn mừng rồi.

Cao Văn Cường không muốn quấy rầy họ, hắn bắt xe về nhà, định bụng ngày mai sẽ gọi điện thoại cho Kỳ Duyên để nói chuyện đàng hoàng. Hắn không tin rằng với những thông tin mà hắn nắm bắt được, Kỳ Duyên sẽ không nói sự thật với hắn.

Nửa đường về, hắn nhận được tin nhắn FacebookYến Trâm gửi tới, hỏi hắn đang ở đâu, có thời gian rảnh không.

Hắn không biết Yến Trâm muốn làm gì, nên nói vị trí của mình cho cô ta, đồng thời cũng nói rằng mình tạm thời không bận gì.

Yến Trâm lập tức gửi một tin nhắn khác tới: “Bây giờ tôi đang ở club Đế Hào, phòng 888, anh qua đây ngay lập tức!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương