Lời Nguyền Sẽ Khiến Anh Xa Em
Chương 4: Sự rung động làm lời nguyền bị suy yếu

̣ rung động làm lời nguyền bị suy yếu.

Ánh sáng len lỏi qua căn phòng, cô chợt mở mắt. Con ngươi ngạc nhiên khi khuôn mặt cậu đang ở cạnh cô, rất gần.

Cô theo bản năng, từng ngón tay khẽ chạm vào từng nét trên khuôn mặt cậu. Đôi mắt ngây thơ cứ giăng ra, bao phủ cả con người đó như đang nhìn cả thế giới của mình.

"Nhìn đủ chưa"

Thì ra cậu đã tỉnh, đôi mắt không mở, lãng tử quay mặt ra chỗ khác.

"Dậy đi, hôm nay tôi dẫn em tham quan võ quán"

"Em?"

Đôi mắt ngây thơ, cái đầu hơi nghiêng sang một bên. Dưới ánh sáng lung linh, khuôn mặt của cô như có điểm gì đó tô sáng lên. Chết tiệc, kể từ tối hôm qua, cô cứ làm tim cậu nhảy mạnh hơn. Cậu không nhìn cô, sợ trái tim mình không kìm chế được, lạnh lùng nói.

"Lạ sao? Em sinh sau tôi!"

"Không, hì, đi chơi, tui muốn đi chơi"

Nét miệng cong lên một vòng bán nguyệt, cô tinh nghịch nhảy dựng xuống, vọt lẹ đi VSCN. Hôm nay cô lạ quá, trẻ con hơn rất nhiều, cả giọng nói cũng rất tinh nghịch. Lạ thật? Lại có phần ngốc hơn. Cô có biết, nếu cứ tiếp tục thế này thì trái tim của cậu sẽ bị cô cướp đi rất nhanh không?

Ngồi ở bàn ăn sáng, cậu cứ nhìn cô chằm chằm như quan sát mọi hành động một cách chăm chú. Cả cách cô ăn cũng thật con nít, vương vãi khắp nơi. Cậu chồm người đến, lau miệng giúp cô. Hai vị lão sư gia tròn mắt kinh ngạc. Đặc biệt là ông cậu. Thằng cháu lạnh lùng của ông cũng biết quan tâm người khác hay sao?

"Ê, dê tui hả. Bỏ ra"

Cô gõ cái thìa vào tay cậu thật mạnh, cậu nhắn nhó thu tay lại.

"Nếu không muốn dê thì ăn cho đàng hoàng đi"

Đôi lông mày ông cô khẽ chau lại. Chẳng lẽ, lời nguyền suy giảm rồi sao?

"Tử Yên, tối hôm qua cháu cảm thấy thế nào?"

Cô tròn mắt ngây thơ nhìn ông, cái miệng chúm chím như hát.

"Vui lắm ạ"

"Tại sao cháu vui?"

Ông cô hỏi vồn vã, còn cô cứ tự nhiên trả lời. Cậu để ý thấy nét bất thường trên mặt hai vị lão sư gia. Rốt cuộc có chuyện gì?

"Cậu ta đã hát ru cháu ngủ, cháu không mơ thấy ác mộng nữa ạ. Cậu ta còn xoa đầu cháu nữa. Thích cực luôn nha"

"Con nhóc kia, em không bớt chuyện đi được à"

Cậu đỏ mặt thẹn thùng nói, cô chu mỏ. "Mơ đi bé"

Ông cô rời khỏi bàn ăn, rồi đến ông cậu, họ còn cho gọi cậu vào. Cô dường như chẳng quan tâm, hình như ăn đối với cô là nhất.

"Có chuyện gì vậy?"

Cậu luôn như thế, bất cần với mọi lễ nghi. Ông cậu đang ngồi uy nghiêm đối diện cậu , hai cánh tay đặt song song trên bàn, lồng các ngón tay vào nhau. Còn ông cô cũng căng thẳng không kém, nét mặt nhăn nhó một cách hiếm thấy.

"Tối hôm qua cháu đã làm gì con bé?"

Ông cô đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu. Gì vậy? Cậu đâu dê xòm đến vậy?

"Chẳng phải em ấy nói rồi sao?"

Cậu nhún vai, vẻ bất cần càng hiện rõ thêm.

"Thạo Lâm!"

Ông cậu lên tiếng nhắc nhở. Cậu thở dài một tiếng, xoay người lên ghế, đối diện với ông cô, lãnh đạm nói.

"Nửa đêm em ấy gặp áp mộng, cháu chỉ xoa đầu và hát cho em ấy ngủ"

"Còn gì nữa không?"

Ông cô nhìn cậu như dò xét, biết không thể tránh né. Nhưng nếu nói ra thì thật mất mặt.

"Thì...chỉ hôn lén má em ấy một cái"

"HahaHa"

Hai vị lão sư gia bật cười, cậu khó chịu nhìn họ. Hàng lông mày chau lại với nhau, nhìn cậu thật khó gần.

"Lạ lắm sao?"

Ông cậu ôm bụng cười sằng sặc. Tiến tới xoa đầu cậu.

"Hôn nhau không lạ, nhưng cháu trai của ông biết hôn, mà còn là hôn lén thì đúng là chuyện lạ"

Ông cô cũng thêm vào.

"Quả thật không vừa, con bé là vợ tương lai của cháu. Ta không ngờ nó có thể làm tan chảy tản băng này trong một đêm đấy. Còn khiến cháu phải hôn lén, thật không thể không cảm phục haha"

Cậu nhăn nhó, đôi chân rảo đến cửa. Tay cầm lấy nắm cửa nhưng chưa mở vội.

"Đã là vợ cháu, cháu sẽ không để em ấy tuột khỏi vòng tay cháu. Cứ cho là cháu thích em ấy đi, nhưng cháu có một chuyện muốn hỏi. Tại sao càng lúc em ấy càng con nít và ngốc vậy"

Cậu xoay người lại, nhìn ông cô như để chờ đợi câu hỏi. Đến nước này ông cậu cũng không giấu làm gì.

"Lời nguyền của con bé, chắc con đã biết. Ta không biết tại sao con bé lại ngốc hơn, nhưng lời nguyền đã bớt hiệu nghiệm. Ta nghĩ, nó có liên quan đến cháu. Không biết lời nguyền có được hóa giải không. Nhưng từ ngày mai, ta sẽ gửi con bé đến thế giới pháp sư để con bé học tập thành một nữ pháp sư chân chính"

Cậu tròn mắt, dường như không thể tin vào điều mà mình nghe.

"Không được, ông muốn hóa giải lời nguyền mà cho em ấy đi làm nữ pháp sư sao? Cháu phản đối, tuyệt đối chuyện này không được phép xảy ra."

Ông cậu âm thầm quan sát cử chỉ của cậu. Và cuối cùng đi đến một quyết định.

"Không bàn cãi, ngày mai Tử Yên phải tự mình đến thế giới pháp sư. Nhưng ta cần cháu đi theo, để bảo vệ con bé. Nếu không đồng ý, cháu có thể ở lại võ quán."

Cậu ấm ức nhìn mọi người, đôi tay vo chặt thành quyền, giọng hơi run run.

"Nếu đã thế, cháu sẽ bảo vệ em ấy và cố gắng trở thành một nam pháp sư."

Vặn nắm cửa, thân ảnh cậu khuất xa khỏi sự dõi theo của hai vị lão sư gia. Họ nhìn nhau, họ biết, số phận đã sắp đặt như thế thì phải chấp nhận đối mặt, còn thay đổi được hay không, còn phụ thuộc vào diễn viên chính của kịch bản này. Chỉ mong, mọi chuyện không quá khó khăn với Tử Yên. Để trở thành một nữ pháp sư, cô bé phải thật sự cố gắng. Thế giới pháp sư không đơn giản như loài người, ở đấy chỉ có trái tim chân thành nhất mới trụ vững được. Dù biết là thế, nhưng nó sẽ đầy rẫy những cạm bẫy. Chỉ cần một sơ suất nhỏ, thế giới pháp sư sẽ không để cho người đó sống. Đồng nghĩa với việc, người đó phải đi đến cõi tử thần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương